Động tác Chử Hiệt ngưng lại, sau đó bảo, “Được đó”

Nghe thấy anh sảng khoái đồng ý, Du Lệ bất giác ngẩn ra, hoài nghi nhìn anh. Từ trước tới giờ cô tự mình hiểu, trong biển có thú biển, không nghĩ muốn đi theo họ ra biển, lời vừa nói kia chẳng qua chỉ là thử anh, nếu anh phản đối, thì chứng minh thú trong biển rất nguy hiểm, vậy cô có thể coi đây là chuyện anh làm thêm thôi.

Nào ngờ con ma này không những đi đường tầm thường mà còn sảng khoái đồng ý đến mức khiến cô thấy nghi ngờ nữa.

Chử Hiệt thong thả ung dung tắm rửa sạch sẽ, kéo cô lên bờ, lấy áo tắm bên bờ biển bọc lấy người cô, hỏi tà khí, “Sao tự dưng không nói gì thế?”

Du Lệ lườm anh một cái, bảo, “Giữ sức đi, mai còn cùng anh ra biển nữa”

Khóe môi Ma tộc cong lên, rõ ràng là nụ cười nhợt nhạt, nhưng trên người anh lại tà ác và diễm lệ, tựa như yêu ma vậy, trong bóng đêm ma mị vô cùng.

Không hiểu sao, hơi thở trên người vị Ma tộc này càng ngày càng khó hình dung, giống như mỗi lần cô nhìn lại càng giống Ma hơn, hơn nữa vẫn là loại ma đầu thế này, lúc mỉm cười, loại hơi thở ma mị tỏa ra thâm trầm mà đáng sợ.

May anh bình thường cũng không thích cười, nếu không cái thế giới này loạn hết mất.

Chử Hiệt thò tay gỡ đèn trên cây xuống, nắm tay cô về lều.

Ngoài Ma tộc gác đêm ra, yêu trong lều đều đã đi nghỉ, là một hán tử ương ngạnh, Nhạc Chính Vương không thích so đo như Chử tiên sinh, tắm rửa bừa rồi vào lều nghỉ.

Sau khi giao đèn cho Ma tộc gác đêm, Chử Hiệt cũng kéo Du Lệ vào lều nghỉ.

Khắp nơi yên tĩnh, sâu tận hải dương thỉnh thoảng có tiếng thú biển không rõ tên kêu, chậm rãi lắc rắc tới, giống như một đêm khó ngủ ở Lôi Nạp Đa Nhĩ vậy.

Du Lệ áp mặt vào ngực người đàn ông, lắng nghe tiếng tim anh đập, trong tiếng kêu dài của thú biển dần chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, tất cả mọi người đều dậy rất sớm.

Lúc nghe thấy Du Lệ muốn theo họ ra biển, Nhạc Chính Tước kinh ngạc nhìn về phía Chử Hiệt, không rõ ý con ma này là gì.

Tầm mắt Du Lệ hết nhìn vào một yêu một ma liên tục, hỏi đùa, ‘Sao nào, em không thể đi được à?”

Nhạc Chính Tước buông tay, trên mặt thể hiện vẻ không bắt bẻ nổi, “Đương nhiên không có, hay hôm nay chúng ta cùng nhau ra biển chơi đi”

Tiếp đó, anh ta gọi thêm mấy Ma tộc, bảo họ lấy một con thuyền lớn hơn ra.

Thuyền được làm bằng gỗ rất chắc chắn, sau đó rời đảo, xuất phát về phía biển.

Tuyết Lang thấy hứng thú với thuyền cực lớn này, lên thuyền không lâu, dùng đầu hẩy Du Lệ, bảo cô đi dạo thuyền cùng với nó.

Một sói một người đi rồi, Nhạc Chính Tước nhìn về Chử Hiệt cười nhạo, “Chử tiên sinh, anh thế là không được rồi! Không trị được vợ mình, lại lấy người khác ra làm bia đỡ, để giúp anh lừa vợ anh, không hổ là Ma tộc mà!”

Chử Hiệt bình thản nói, “Anh cũng là ma!”

“Tôi là yêu!” Nhạc Chính Tước xua tay, “Tôi vẫn luôn là yêu, huyết thống yêu là chính”

Chử Hiệt chẳng thèm quan tâm lời phủ định của anh ta, bình  thản nói tiếp, “Chỉ cần bia Mễ Nại Tư thừa nhận huyết thống anh là được, những chuyện khác chẳng quan trọng”

Nhạc Chính Tước nghẹn lời, chẳng nói được câu nào.

Anh ta cũng không phải cứ nhìn thấy thứ gì tốt mà muốn chiếm cho được, trừ Địch Mạn Nhân thật sự không biết điều ra, cũng vì Lôi Nạp Đa Nhĩ có mảnh nhỏ bia Mễ Nại Tư thừa nhận anh ta, bất đắc dĩ mới đá rớt Địch Mạn Nhân đi, trở thành chủ nhân mới của Lôi Nạp Đa Nhĩ. Chắc năm đó vị chủ nhân Lôi Nạp Đa Nhĩ quyết định thiết lập thông đạo ở vùng núi tuyết kia, cũng đã ngầm định hết mọi chuyện.

Với điều này Nhạc Chính Tước cũng chỉ muốn nhanh chóng phong ấn cho xong bia Mễ Nại Tư, rồi rời đi cho nhanh thôi.

“Cần bao lâu nữa?” Nhạc Chính Tước hỏi.

Chử Hiệt đáp, “Xem tình hình đã”

Nếu bia Mễ Nại Tư giống như ở Ma Cảnh A Trát Bỉ Đặc, mảnh nhỏ được phong ấn ở tầng hầm ngầm tại lâu đài, muốn gia cố gông xiềng nó dễ như trở bàn tay, nhưng ở cái chỗ này, nó ở tận sâu trong hải dương, cần lặn xuống dưới, tốn rất nhiều thời gian, tính nguy hiểm cực cao.

“Năm đó là ai đem thả mảnh nhỏ bia này xuống biển vậy?”

Nhạc Chính Tước hỏi.

“Tự nó khắc chọn đấy”

Nhạc Chính Tước sách một câu, cảm thấy Ma tộc này biết rất nhiều, liên quan gì tới bia ma, lại còn quan hệ tới sống chết của Ma tộc nữa, quả thật ăn no chẳng có việc gì làm mà. Yêu bọn họ thì đơn giản hơn nhiều, phân chia tốt địa bàn, các yêu tự quản chuyện ở địa bàn mình là được, có chuyện lớn thì hợp tác với nhau, giải quyết xong thì ai về nhà nấy.

“Ngoài anh ra, Cổ Ma khác không làm được à?” Nhạc Chính Tước hỏi, “Con người có một câu nói thế này, anh càng mạnh, càng không cần phải vất vả đến vậy”

Chử Hiệt, “Chắc vậy đi, tôi cũng không rõ cho lắm”

Nhạc Chính Tước cười hà một cái, đồng tình bảo, “Anh cũng đáng thương ghê, nghe Địch Mạn Nhân bảo năm đó trước khi anh chìm trong giấc ngủ say, bia ma này có quan hệ cực sâu xa với anh, trí nhớ của anh bị nó cắn nuốt, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, cuối cùng cũng tìm được vợ, lại còn muốn dẫn vợ tới chỗ nguy hiểm nữa…”

Thật càng nói càng thấy đáng thương, Nhạc Chính Vương chưa từng thấy con người nào đáng thương hơn Chử Hiệt, so ra, Hề Triển Vương còn may hơn anh ta nhiều.

Chử Hiệt không nói gì cũng chẳng có ý kiến.

Tiếng thình thịch lại vang lên, Nhạc Chính Tước quay đầu nhìn lại đã thấy Tuyết Lang đang cõng Du Lệ chạy đi chạy lại rất vui vẻ trên thuyền, một người một sói cười quá vui, bộ dạng vô tư lự, càng tinh khiết sạch sẽ hơn ánh mặt trời.

Chử Hiệt cũng nhìn họ, không nói gì.

Nhạc Chính Tước xoa cằm, suy nghĩ dụng ý của Chử Hiệt.

Đưa thuyền đi dạo một lượt, Du Lệ nhảy từ trên lưng Tuyết Lang xuống, chạy đi tìm Chử Hiệt, hỏi dò xem thuyền định đi đâu.

“Hỏi Nhạc Chính Vương đi, đây là thuyền của anh ấy” Chử tiên sinh đáp.

Vì vậy Du Lệ hỏi Nhạc Chính Tước, Tuyết Lang cũng nhìn anh ta với ánh mắt trông mong.

Nhạc Chính Tước liếc nhìn Chử tiên sinh một cái, càng cảm thấy con ma này tâm địa hiểm ác, trên mặt lạnh tanh, cười trầm ngâm bảo, ‘Gần đây có một đảo nhỏ, kém đảo chính, nhưng trên đó rất thú vị, có thể đi dạo ở trên đó”

“Có thú biển không?” Du Lệ lại hỏi.

Nhạc Chính Tước, “Có là có, nhưng thú biển đều ở dưới đáy biển, rất ít khi xuất hiện trên mặt biển, chỉ có tối mới có một số ít đi ra thôi”

“Hôm nay không cần thú biển kéo thuyền nữa à?”

Nhạc Chính Tước, ‘Không cần, tốc độ thú biển quá nhanh, sẽ làm hỏng con thuyền này của tôi mất”

Tuy nói thuyền buồn nhỏ không chắc bằng thuyền lớn, rất dễ vỡ, nhưng với họ mà nói, thuyền buồm đã đủ. Hiện giờ trên thuyền không những có con người, còn có kẻ bị thương, chỉ đành đi chậm lại thôi.

Theo như lời Nhạc Chính Tước nói, họ thật sự đúng là đang đi chơi trên biển thật.

Lúc chạng vạng, thuyền lớn tới một đảo nhỏ.

Đảo đó quả thật là rất nhỏ, đi dạo một tiếng là hết, thực vật sống rậm rịt trên đảo, hoa nở đầy đất nhìn sáng rực vô cùng.

Họ tìm ít trái cây và gia vị trên đảo, đêm xuống thì lên thuyền nghỉ.

Trên thuyền có khoang thuyền, còn thoải mái hơn trong lều trại trên đảo nhiều.

Đi chơi điên cuồng cả ngày, Du Lệ vô cùng mệt mỏi, nằm vật lên giường chẳng bao lâu thì chìm vào giấc ngủ.

Chử Hiệt ngồi ở mép giường, nhìn người ôm gối đầu anh ngủ ngon, khẽ gọi, “Tiểu Lệ Chi?”

Một lúc sau, anh kéo kéo chăn cho cô, rồi đứng dậy rời đi, đóng lại cửa nhẹ nhàng.

Đi ra khoang thuyền, dưới ánh đèn thuyền, thấy Nhạc Chính Tước đang đứng trước boong tàu, ngắm nhìn hải dương trong đêm, ở xa có mấy con thú biển trồi lên mặt nước biển, nhìn về bên này.

Chử Hiệt đi tới bảo, “Đi thôi”

Nhạc Chính Tước nhìn nhìn anh, không nói gì, cùng anh nhảy ra khỏi thuyền, nhảy lên lưng thú biển trong biển, để chúng dẫn họ xuống tận đáy biển.

Vân Thố và Tuyết Lang đứng ở đầu thuyền nhìn xuống phía dưới.

Mặt biển nhanh chóng khôi phục lại bình lặng, chỉ còn ánh đèn lấp loáng trên mặt nước.

Nhìn một lát, Vân Thố nói với em mình, “Thương Một Quyết, em đi canh trước cửa phòng tiểu thư Du đi, không được để bất cứ ai làm phiền đến cô ấy”

Tuyết Lang kêu ngao ô một câu với anh ta, cất bước rời đi, thân thể cao lớn như linh tinh trong đêm, không phát ra tiếng động nào.

Lúc đi qua mấy Ma tộc, Tuyết Lang nhe răng về phía họ, lộ ra răng nanh sắc nhọn, khiến mấy Ma tộc sợ tới mức lùi lại, rồi mới chậm rãi tránh đi.

**

Âm thanh ầm ầm nổ tung trên mặt biển, thuyền đung đưa kịch liệt, Du Lệ bị quăng từ trên giường xuống đất.

May có chăn lót nên cô cũng không bị rơi xuống chật vật lắm.

Ôm chăn ngồi dậy, cô mờ mịt nhìn khoang thuyền tối, Du Lệ vẫn còn ngây ngốc, không rõ đêm nay thế nào.

Một lúc sau, cô mới có phản ứng, gọi một câu “Chử Hiệt”, rồi bò từ mặt đất dậy, vạch chăn sang một bên, chạy đi tìm quần áo mặc vào.

Bên ngoài tiếng động vang lên rầm rầm, cả thuyền chao đảo lúc ẩn lúc hiện.

Du Lệ vừa buộc thắt lưng vừa chống tường ra ngoài.

Vừa mở cửa, thân thuyền lại chao đảo lần nữa, chân Du Lệ chưa bước ra thì đằng trước đã có một đống đồ vật lông xù lướt tới, đổ ở cửa, nhìn cô nhăn nhó.

“Ngao ô”

Du Lệ lùi lại sau vài bước, lúc này mới thấy rõ cái đống lông xù ấy là Tuyết Lang, vội túm lấy đuôi nó giữ chặt vừa hỏi, “Thương Mộc Quyết, bên ngoài xảy ra chuyện gì, là thú biển công kích thuyền à? Chử Hiệt đâu rồi?”

“Ngao ô ngao ô ngao ô…”

Du Lệ, “…. Được rồi, chúng ta ra ngoài xem sao”

Một lát sau, Du Lệ dùng sức đẩy cái thân thể Tuyết Lang chặn ở cửa, hiểu rõ ý nó, hỏi, “Mày không muốn cho chị ra ngoài à? Ai bảo mày làm vậy thế?”

Tuyết Lang cúi đầu, yếu ớt kêu lên ngao ô một tiếng.

Du Lệ xoa đầu nó, ngẫm nghĩ bảo, “Thương Mộc Quyết à, nếu mày dẫn chị đi ra ngoài, chị sẽ cho mày ăn các loại cá khô nhỏ và hạch quả nhé!”

Thương Mộc Quyết nghiêng đầu nhìn cô.

Du Lệ cắn răng, lại bỏ thêm mấy thứ đồ ăn vặt mà Tuyết Lang thích vào nữa.

Cuối cùng, dưới sự dụ dỗ của cô, Tuyết Lang dẹp lông xù lại, dùng cái đuôi cuốn eo cô, đặt cô lên lưng rồi đưa cô ra ngoài.

Ra khoang thuyền, lúc này Du Lệ mới hiểu rõ vì sao thuyền lại chao đảo đến mức vậy.

Mặt biển như bị sôi lên vậy, nước biển quay cuồng liên tục, nổ vang ầm ầm, như có một bàn tay khuấy đảo mặt biển lên, con thuyền giữa muôn ngàn sóng gió cứ không đứng yên được mà quay tròn chao đảo.

Du Lệ nhìn nhanh qua, thấy ngoài mấy Ma tộc đang kinh hoàng thất thốt đứng đầu thuyền với Vân Thố ra, không thấy Nhạc Chính Tước và Chử Hiệt đâu, lập tức thấy căng thẳng, hỏi vội, “Chử Hiệt đâu rồi?”

Vân Thố đang quan sát tình hình dưới biển, nghe thấy tiếng cô, quay đầu nhìn lại, lập tức muốn tẩn cho thằng em ngu xuẩn kia một trận.

Rõ ràng đã bảo nó canh chừng người ta rồi, sao tự dưng lại dẫn cô ấy ra vậy hử? Du Lệ thấy anh ta không đáp, bò từ trên lưng Tuyết Lang xuống, khó khăn đi lên tận đầu thuyền.

Tuyết Lang dùng đuôi vòng lấy cô, tránh cho cô bị lảo đảo văng ra khỏi thuyền. Đột nhiên, nước biển nổ mạnh lần nữa, nước biển đổ ào từ trên trời xuống, người trên boong thuyền đều bị xối nước một trận, sóng biển cuộn lên, cuốn cả người và phi nhân loại trên thuyền xuống nước…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện