Trên thảo nguyên mêng mông vô hạn, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông chỉ huy vạn mã mà tới, trường hợp đó cực kỳ chấn động.

Đặc biệt dung mạo người đàn ông này tuấn mỹ yêu tà cực điểm, ngũ quan mang dáng dấp của người phương Tây thâm thúy, lại có vóc dáng của phương Đông tinh xảo, trang phục dân tộc sặc sỡ trên người, trông như một yêu nghiệt từ một quốc gia cổ thần bí nào đó tới vậy, không giống con người.

Đạo diễn Chung trước tiên cứ tưởng có yêu tà tới cửa làm loạn.

Việc chứng minh quả thật tới là yêu, nhưng không phải đến làm loạn mà là tới đây để bàn bạc về con tiểu yêu.

Đàn ngựa cách trường quay chừng 50 mét thì dừng lại.

Tuy cách một quãng, nhưng cảnh vạn mã đến gần vẫn khiến con người trong đoàn phim thấy run sợ, sợ những con ngựa đó không để ý chẳng may mất khống chế chạy tới, họ không đủ tự tin có thể chạy trốn khỏi vô số vó ngựa.

Càng khiến họ thấy run hơn là người đàn ông trên lưng ngựa, một người như thế nào mà có thể khống chế nhiều con ngựa đến vậy? Người đàn ông trên lưng ngựa nhìn nhìn trường quay, cất cao giọng nói, “Ai là Chử Hiệt?”

Trong nháy mắt mọi người trong đoàn phim đều quay đầu nhìn về vị vệ sỹ ngồi cạnh đạo diễn Chung.

Vị vệ sỹ này từ khi tới Tây Bắc, cũng chẳng có việc gì thì ngồi bên cạnh đạo diễn, người không hiểu rõ còn tưởng anh ta là kẻ đầu tư cho bộ “Gió vùng quê” này nữa, đang tới đây kiểm tra tiến độ quay phim vậy.

Không ngờ cái vị đẹp trai đột ngột tới này lại tới tìm Chử Hiệt, trên mặt mọi người lộ ra tia tò mò, không kìm được mà quay lại nhìn, sau đó than lên: Quả nhiên là vật họp theo loài mà, người phân theo nhóm, đẹp trai cũng chỉ biết có mỗi đẹp trai thôi.

Du Lệ vốn đang đóng phim cũng dừng lại, sớm đã biết có vạn mã lao nhanh đến, đóng phim cũng không xong, cô đành ngưng lại, đánh giá người trên lưng ngựa kia, nghe thấy anh ta trực tiếp tìm Chử Hiệt, trong lòng thấy hơi cổ quái.

Chử Hiệt hẳn là không quen người ở Tây Bắc chứ?

Chử Hiệt đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, tới bên ngoài trường quay, nhìn thẳng vào người đàn ông trên lưng ngựa.

“Chính tôi đây” Chử Hiệt nói, đối mặt với khí thế vạn mã kia, thần sắc bình thản.

Ánh mắt người đàn ông trên lưng ngựa nhìn xuống anh, đột nhiên cười nói sang sảng, “Đứa bé nhà tôi mấy ngày đã làm phiền tới mọi người rồi, xin nhận lỗi, đêm nay tôi mời mọi người ăn dê nướng nguyên con nhé”

Lúc người đàn ông chưa mở miệng nói chuyện thì khiến cho mọi người có cảm giác như một quý công tử ưu nhã vậy, mà vừa mở miệng thì hơi thở hào sảng của một hán tử vùng Tây Bắc đã ập tới trước mặt, không hợp với cái gương mặt tuấn mỹ kia của anh ta tý nào.

Chử Hiệt cũng không cự tuyệt, chỉ nói một từ, “Được”

Tiếp đó, người đàn ông xuống ngựa, đi thẳng tới trường quay, vừa tự giới thiệu, “Tôi tên Nhạc Chính Tước, mọi người đóng phim ở chỗ này à?”

Đạo diễn Chung đi ra đón tiếp, liếc mắt đánh giá anh ta một cái, bảo, “Đúng vậy, Nhạc chính tiên sinh là người ở gần đây à?”

“Tôi ở ngay dưới chân núi đằng kia” Nhạc Chính Tước chỉ về hướng ngược lại với trấn nhỏ, sau đó lại chỉ về đàn ngựa đang thong thả gặm cỏ quanh đó, “Những con ngựa này đều là tôi nuôi, tôi còn nuôi rất nhiều dê bò nữa”

Mọi người nhìn thoáng qua hướng anh ta chỉ, lúc biết được nơi anh ta ở là núi nổi tiếng Hoa Quốc, ánh mắt nhìn anh ta khác hoàn toàn. Hơn nữ người này còn có một trang trại dưới chân núi, chuyên nuôi vô số dê bò ngựa, là một chủ trang trại cực kỳ giàu có, mọi người nhìn anh ta càng khác hẳn.

Có sắc, có đất và có tiền nữa!

Hóa ra là một ông chủ đẹp trai giàu có!

Nhạc Chính Tước nhìn nhìn cả đoàn phim, thấy trong đoàn còn có cả ngựa thuê tới nữa, con ngựa đó nhìn cũng không khỏe, nhíu mày bảo, “Nếu mọi người cần ngựa, có thể tới tìm ở chỗ tôi, là chủ nhà, tôi cho mọi người mượn miễn phí, không cần tiền thuê”

Đạo diễn Chung trong nháy mắt ném sạch sự nghi ngờ dâng lên trong lòng đi, cực kỳ nhiệt tình với anh ta, ‘Chuyện không biết xấu hổ thế này….”

“Không sao, là thù lao mọi người chiếu cố tới đứa nhóc nhà tôi mấy ngày, chẳng qua cho mượn một ít ngựa thôi mà, nếu mọi người thích, có thể tặng cho mọi người vài con cũng được” Nhạc Chính Tước cười sảng khoái nói.

Đạo diễn Chung cao hứng vô cùng, sau khi từ chối mấy câu cuối cùng cũng đồng ý ngay.

Tuy tiền trong đoàn phim còn nhiều, nhưng là đạo diễn, tiến có nhiều thêm càng tốt, giờ có chủ trang trại miễn phí cho họ mượn ngựa, lại bù thêm một số tiền, sao không cao hứng chứ?

Ông nhìn Nhạc Chính Tước với ánh mắt cực kỳ hòa ái, biết nguyên nhân vị chủ trang trại này tới đây, bất giác hỏi dò, ‘Đứa nhóc nhà cậu ở đâu thế?”

Nhạc Chính Tước nhìn nhìn, chỉ về trước bảo, “Ở chỗ đó kìa”

Mọi người cùng quay đầu lại, đúng lúc thấy Du Lệ đang đi tới, trong lòng Du Lệ đang ôm con Tiểu Báo Tuyết.

Du Lệ đương nhiên không thể là con của nhà Nhạc Chính Tước rồi, ý anh ta là, con Tiểu Báo Tuyết trong lòng Du Lệ à?

Coi tiểu Báo Tuyết như con của chính mình, vị chủ trang trại này quả thật có lòng tốt quá đi mà.

Đạo diễn Chung, “…..” Chắc không giống như ông nghĩ đó chứ?

Đạo diễn Chung cứng đờ người nhìn Nhạc Chính Tước đi thẳng về phía Du Lệ, nghe thấy anh ta nói với con Tiểu Báo Tuyết trong lòng Du Lệ, “A Tuyết, chơi đủ chưa? Nên về nhà thôi”

Tiểu Báo Tuyết kêu ngao ô với anh ta mấy câu, cứ như nghe hiểu được anh ta nói vậy.

“Lại đây” Nhạc Chính Tước chìa tay về phía Tiểu Báo Tuyết.

Tiểu Báo Tuyết lưu luyến không rời nhìn Du Lệ, sau đó nhảy lên người Nhạc Chính Tước, bị anh ta xách trong tay, tiện tay đùa nghịch, động tác cực kỳ thô lỗ, một bàn tay to làm rối loạn cả đám lông tơ trên người Tiểu Báo Tuyết, cả người con Tiểu Báo Tuyết giống y chang một quả cầu bị nổ vậy.

Trên quả cầu lông nổ ấy Tiểu Báo Tuyết vô tội nhìn anh ta, tiếp tục kêu ngao ngao mấy câu.

Thấy cảnh đó, mọi người cuối cùng mới chắc chắn, con Tiểu Báo Tuyết này đúng là do Nhạc Chính Tước nuôi, coi động vật cấp quốc gia cần bảo vệ thành con nhà mình để nuôi, vị chủ trang trại này thật giàu quá đê.

Đạo diễn Chung nhìn thoáng qua Nhạc Chính Tước và con báo Tuyết trong lòng anh ta, trấn định xoay người trở về trường quay.

Du Lệ nhìn đạo diễn Chung cứng đờ người né tránh, lại nhìn về phía Chử Hiệt và vị chủ trang trại soái ca kia, trực giác cho thấy vị soái ca này chắc không phải là người, nếu không sẽ không nuôi con yêu đâu.

Chử Hiệt thò tay ra xoa đầu cô, nói nhẹ nhàng, “Đợi đóng phim xong, chúng mình tới nhà anh ta ăn dê nướng nguyên con đi”

Du Lệ, “…. Thật sao?”

Nhạc Chính Tước đang xoa bóp con Tiểu Báo Tuyết ấy lộ ra nụ cười sảng khoái bảo, “Tôi đã cho người chuẩn bị dê nướng nguyên con rồi, đêm nay mọi người trong đoàn phim cùng tới đi”

Du Lệ cười đáp một câu, “Vậy làm phiền rồi” Sau đó về trường quay tiếp tục đóng phim.

Tất cả mọi người đi rồi, hiện trường chỉ còn lại có Chử Hiệt cùng Nhạc Chính Tước, và một con Tiểu Báo Tuyết.

Nhạc Chính Tước không thèm để ý xoa nắn Tiểu Báo Tuyết, nói, “Chử tiên sinh chắc không phải là con người đi?”

Chử Hiệt ừm một câu, vẫn chưa phủ nhận thân phận của mình.

Đôi mắt xanh lam của Tiểu Báo Tuyết ngơ ngác nhìn Chử Hiệt, cứ như không tin nổi trên đời lại có người đàn ông đẹp thế, thế mà lại không phải là con người. Hơn nữa trên người anh ấy cũng không có hơi thở của phi nhân loại khác, rõ ràng là hơi thở thuần khiết của con người mà.

Nhưng Nhạc Chính Tước cũng không phải là thích nói linh tinh, không phải là con người, cũng không có hơi thở của phi nhân loại khác, vậy rốt cuộc anh ấy là thứ gì?

Nhạc Chính Tước là người sảng khoái thích giao lưu với mọi người, trên mặt vẫn nở nụ cười thâm thúy, bảo, “Anh mang A Tuyết đi, thật ra là muốn tìm tôi chứ gì?”

Chử Hiệt không bất ngờ khi anh ta đoán được, đáp, “Nghe nói Tây Bắc là địa bàn của Nhạc Chính Tước, không ai biết rõ Tây Bắc hơn anh cả”

Trên mặt Nhạc Chính Tước lại thêm vài phần thú vị, ngoài miệng lại bảo, “Chuyện đó cũng không chắc, năm trước ở Tây Bắc xuất hiện mộ cương thi, tôi cũng là người cuối cùng biết đó”

Chuyện này chỉ có người trong giới thần quái biết, chẳng có gì phải giấu cả.

Đương nhiên Nhạc Chính Tước nói vậy cũng là để thử Chử Hiệt.

Địa bàn anh ta tới là một phi nhân loại cực kỳ lợi hại, là một đại yêu ở Tây Bắc, anh ta phải có trách nhiệm với người và yêu trên địa bàn của mình, trước khi chưa biết rõ đối phương, Nhạc Chính Tước cũng không ngại chu toàn cùng đối phương.

Chử Hiệt không trả lời vấn đề của anh ta, mà nhìn thoáng qua không trung.

Trên bầu trời một con kim điêu bay qua, phát ra tiếng hót rất dài.

Nhạc Chính Tước cũng không thèm để ý nói tiếp, “Đó cũng là một đứa bé khác trong nhà, tính cách hơi ngu tý, nghe bảo mấy hôm trước chúng còn đánh một trận với Chử tiên sinh, lại còn đánh bị thua nữa”

Chử Hiệt đáp, “Chúng nó thú vị lắm”

Trên mặt Nhạc Chính Tước lộ ra tia ghét bỏ, ‘Là ngu xuẩn!” Ngừng chút, anh ta lại hỏi, “Chử tiên sinh có thể nói cho tôi biết anh tới Tây Bắc có chuyện gì không?”

Đôi mắt xanh băng của Chử Hiệt nhìn thẳng vào anh ta, đáp, “Tôi tới tìm anh”

“Tìm tôi á?” Nhạc Chính Tước không ngờ được là đáp án này, lập tức sững sờ.

“Còn nữa, tôi chỉ cùng vợ tới Tây Bắc đóng phim thôi, nếu đã tới, vậy cũng sẽ tìm anh” Chử Hiệt bổ sung thêm, tránh anh ta hiểu nhầm.

Nhưng Nhạc Chính Vương hào sảng vẫn cứ hiểu lầm.

**

Trường quay ngoài diễn viên đang đóng và nhân viên công tác bận rộn ra, những người khác thì không có việc gì không nhịn được liếc mắt nhìn hai người và đàn ngựa đứng cách đó không xa.

Nhìn bề ngoài hai người đàn ông này, đều là soái ca, hơn nữa chắc là có gien con lai, một tuấn một tú đứng cùng nhau, một vị lãnh đạm, một vị hào sảng phóng đãng, mỗi người một vẻ, trông đẹp vô cùng.

Nhìn qua thấy phong cách hai soái ca này khác hẳn nhau, họ phát hiện ra, những kẻ gọi là soái ca trong giới giải trí kia chẳng đáng một xu.

Chử Hiệt nói mấy câu với Nhạc Chính Tước, rồi về trường quay, bảo với phó đạo diễn, đêm nay Nhạc Chính Tước mời khách, mời cả đoàn phim tới trang trại của anh ta ăn dê nướng nguyên con.

Phó đạo diễn nghe nói dân tộc thiểu số vùng Tây Bắc nhiệt tình hiếu khách, không ngờ họ cũng gặp được chủ nhân nhiệt tình, nên đi nói ngay chuyện này với đạo diễn Chung.

Có đi làm khách không chắc phải để đạo diễn Chung đồng ý mới được.

Đạo diễn Chung nhìn trường quay chằm chằm, trầm mặc một lát, bảo, “Nếu đối phương đã mời, vậy thì đi thôi”

Sau khi phó đạo diễn nghe vậy, vô cùng cao hứng, tuyên bố chuyện này với mọi người, lập tức tất cả mọi người trong đoàn phim đều cao hứng hoan hô ầm lên.

Nhạc Chính Tước ngồi trên lưng ngựa, nhìn cả đoàn người đóng phim một quãng, đằng sau là hàng vạn con ngựa khí thế hừng hực.

Lúc này Nhạc Chính Tước mới dạy dỗ đứa bé Gấu không nghe lời trong nhà.

“Gan cũng to quá ha, cũng dám nhìn lén nữ sinh thay quần áo, cẩn thận lão tử cắt tiểu đinh đinh của mày đó!” Vừa nói vừa thò tay xuống bắn nhẹ vào tiểu đinh đinh được Tiểu Báo Tuyết giấu đi kia.

Tiểu Báo Tuyết khép hai chân lại, cất giọng mềm mại nói (Tui không nhìn lén mà, tui chỉ tới đây giúp ngài tìm vợ thôi)

Nhạc Chính Tước xì một câu, “Vợ gì chứ hả? Ăn nói vớ va vớ vẩn”

(Là thật đó! Cái cô gái tên Du Lệ đó đó, có phải trông rất xinh không? Tui thích cô ấy lắm, nếu cô ấy làm vợ ngài, bọn tui sẽ rất là thích luôn, hơn nữa cô ấy còn là một ngôi sao lớn đó, trên tivi lúc nào cũng nhìn thấy cô ấy…)

Nhạc Chính Tước tát bốp một cái lên đầu Tiểu Báo Tuyết, “Đó có chủ rồi, đừng nói bậy, cẩn thận người đàn ông đó cắt tiểu đinh đinh của mày đó” Sau đó anh ta thêm một câu, “Có đám các mày kéo chân đằng sau, còn có cô gái nào nguyện ý gả cho ta nữa hả? Ta không cưới vợ, đều là do chúng mày làm hại đó!”

Tiểu Báo Tuyết vẫn kiên quyết không đồng ý (Nhạc Chính Vương ngài lại oan cho bọn tui rồi nè, rõ ràng là chính ngài không tìm ra mà! Chẳng trách mà con của Hề Triển Vương sắp sinh ra rồi, ngài vẫn là độc thân nha, A Ngậm bảo, cả đời Nhạc Chính Vương là mệnh độc thân!)

Nhạc Chính Tước chẳng để ý vỗ vỗ đầu nó, độc thân thì độc thân, anh ta độc thân còn thấy tự hào nữa kìa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện