Đạo diễn Chung trong giới giải trí dĩ nhiên biết rất nhiều chuyện, đồng thời cũng biết đám fan cuồng của ngôi sao đáng sợ tới mức nào.
Nhưng ông không ngờ được là bên cạnh mình lại có một ví dụ như thế.
Là một người chịu nguyền rủa của tổ tiên để lại, ông từng trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái, dĩ nhiên cũng biết rất nhiều cách thức giết người kỳ lạ, nhưng không ngờ được lại gặp phải chuyện này.
Nếu Chử Hiệt không phát hiện kịp thời, thành công tóm được fan cuồng nguyền rủa Du Lệ, e Du Lệ đã gặp chuyện trong đoàn phim của ông rồi, ông không những tổn thất một vai nữ chính, mà còn không biết nói thế nào với An Như nữa.
Đương nhiên, bất kể là nguyên nhân gì, tốt xấu cũng là mạng người, sao tự dưng lại có người ác độc vậy, chỉ vì thích một thần thượng mà muốn sánh vai cùng với anh ta, chẳng tiếc hại chết nữ ngôi sao chứ? “Vậy diễn viên đó đâu?” Đạo diễn Chung lại hỏi, sắc mặt xấu hẳn.
“Đã đưa đến tổ Dị Văn chăm sóc rồi, vẫn còn đang thẩm vấn” Mễ Thiên Sư đáp.
Rốt cuộc cái loại búp bê thế thân ấy, người thường không thể làm ra nổi, mà người thường muốn nguyền rủa người ta, không những phải làm ra búp bê, còn phải lấy ngày tháng năm sinh của người đó ra để nguyền rủa, đồng thời còn phải mời thiên sư có pháp lực duy trì nữa. Đằng sau diễn viên đó chắc chắn có thiên sư giúp cô ả, điều tra rõ chuyện này tránh để thiên sư đó tiếp tục dùng loại tà ma ngoại đạo hại người tiếp.
Đạo diễn Chung biết rõ tổ Dị Văn, sau khi nghe xong thì không lo lắng nữa, ngược lại hỏi dò cách giải quyết mấy thứ ở hành lang này thế nào.
“Yên tâm đi, nếu gặp rồi, chúng tôi sẽ giải quyết” Mễ Thiên Sư thở dài, dù không có tiền, gặp phải cũng không mặc kệ được mà, nhiều lúc thiên sư đều làm không công, cũng hết cách rồi.
Đạo diễn Chung vô cùng cảm kích, ông nhìn thoáng qua đám ma vật và yêu ma đang như hổ rình mồi ngoài dây tơ đỏ, tuy gặp rất nhiều lần nhưng lần nào nhìn thấy cũng không thích ứng nổi, may mà ông đã trải qua rất nhiều chuyện, trên mặt trấn tĩnh không thể hiện ra ngoài.
“Chỉ có mình anh, có nguy hiểm không?” Đạo diễn Chung lo lắng hỏi.
Mễ Thiên Sư chẳng lo lắng chút nào, “Không sao, không chỉ mình tôi đâu, còn có Tô Loan nữa kìa”
Đạo diễn Chung hơi ngơ ngác, cứ tưởng Tô Loan cũng là thiên sư, nào ngờ lúc Tô Loan đột nhiên hiện thân, quỷ khí bao quanh toàn thân, khuôn mặt trắng lạnh tanh, mới rõ thân phận thực của cô.
Đạo diễn Chung đờ ra, lặng lẽ nhắc đi nhắc lại, đây là quỷ do thiên sư nuôi, không sao.
Quỷ Vương ra tay, đám yêu ma quỷ quái kia vốn chẳng là gì.
Đợi Tô Loan giải quyết hết mấy quỷ quái có đạo hạnh lợi hại ấy xong, chuyện còn lại giao cả cho Mễ Thiên Sư.
Tuy Tô Loan lợi hại, nhưng không phải chuyện gì cô cũng tự mình giải quyết, cũng để lại chút ít cho Mễ Thiên Sư thể hiện, tiện rèn luyện anh ta.
Đạo diễn Chung đứng ở một đầu khác của đám tơ đỏ, nhìn Mễ Thiên Sư ra tay giải quyết hết đám yêu ma quỷ quái còn lại, cảm thấy thực lực vị thiên sư này cũng không kém cái vị tên Lâu Duyệt giải quyết yêu ma ở trấn nhỏ năm trước, hơn nữa anh ta còn có quỷ nô lợi hại trợ giúp, như hổ thêm cánh.
Nếu thực lực Chử Hiệt không được thì mời vị thiên sư này trấn giữ cũng chắc là ổn.
Tuy Mễ Thiên Sư bảo Chử Hiệt rất lợi hại, nhưng đạo diễn Chung vẫn cần phải xác nhận thực lực của Chử Hiệt mới tính toán hợp tác với anh.
Sau khi giải quyết sạch đám yêu ma quỷ quái trên hành lang xong, Mễ Thiên Sư thu lại đám dây tơ đỏ, thấy trời không còn sớm nữa, nên chào tạm biệt đạo diễn Chung, “Tôi ở tầng dưới, có chuyện gì thì gọi tôi. Đúng rồi, mai các ông quay lúc nào?”
Đạo diễn Chung phát hiện ra tính cách vị thiên sư này rất phóng khoáng, chuyển đề tài quá nhanh, ông có chút theo không kịp, nói thời gian quay phim ra.
“Đến lúc đó tôi cũng muốn đi thăm quan trường quay của các ông chút, được không?” Mễ Thiên Sư cao hứng hỏi.
Nếu là những người khác, đạo diễn Chung dĩ nhiên không cho phép, nhưng đêm nay Mễ Thiên Sư đã ra tay giải quyết rất nhiều yêu ma quỷ quái như thế, cũng coi như là ân nhân của ông, dĩ nhiên không phản đối. Thêm nữa thiên sư không có chân trong giới giải trí, cũng không phải là những kẻ săn tin, không cần cảnh giác nghiêm ngặt thế.
Sau khi được đạo diễn Chung đồng ý, Mễ Thiên Sư rất vui sướng đi mất.
**
Ngủ một mạch tới sáng, tinh thần Du Lệ cũng tốt hơn rất nhiều.
Cô xoay người, thấy Chử Hiệt vẫn nằm trên giường, tiến lại gần hôn anh một cái, thấy anh mở mắt thì cười tủm tỉm cất câu chào buổi sáng với anh.
Chử Hiệt cũng chào lại, thò tay đỡ cô dậy, hỏi, ‘Có chỗ nào khó chịu không?”
“Không có, khá ổn”
Chử Hiệt lại nhìn thật kỹ, thấy sắc mặt cô vẫn hơi tái, không hồng hào khỏe mạnh như mọi ngày.
Tuy Chử Hiệt không hiểu vì sao mà mỗi tháng phụ nữ lại có mấy ngày khó chịu, chuyện này cũng khổ quá nha, nhưng lên mạng nhiều cũng hiểu được chút ít cách chăm sóc người ta, vào thời điểm này, chỉ cần bảo cô nghỉ ngơi cho nhiều, bổ sung nhiều dinh dưỡng linh tinh gì đó là được.
Đợi lúc trợ lý Trịnh mang bữa sáng tới, Chử Hiệt đưa mắt nhìn bữa sáng của Du Lệ, đây đều là những đồ bổ máu, ngẫm nghĩ bảo, “Hôm nay xin nghỉ đi”
Du Lệ ngập ngừng, “… Thôi không cần, không phải chuyện to tát gì mà”
Ngày trước đều như thế, Du Lệ cũng không cảm thấy mình yếu ớt đến mức mà phải xin nghỉ.
Chử Hiệt nhìn cô không nói gì.
Du Lệ không chịu nổi ánh mắt ấy của anh, đành bảo, “Vậy được rồi, em sẽ gọi điện thoại cho đạo diễn Chung, xin nghỉ nửa ngày vậy”
Cuối cùng Chử Hiệt cũng vừa lòng ừm một cái, khen thưởng thò lại gần hôn lên mặt cô một cái.
Trợ lý Trịnh, “…..”
Chị Du chị thay đổi rồi, chị không còn là kẻ liều mạng nổi tiếng trong giới giải trí nữa rồi, thế mà lại thỏa hiệp với người đàn ông họa thủy này. Còn người đàn ông họa thủy này nữa, làm trò hôn chị Du thì thôi đi, lại còn không ngại thể hiện ân ái thế này nữa.
Mặt trợ lý Trịnh đơ ra, đợi hai người ăn sáng xong, cần mẫn dọn dẹp đồ, định rời đi sớm, đỡ phải ở lại tiếp tục làm chó hóc xương.
Vừa thu dọn xong, cửa đã có tiếng gõ vang, trợ lý Trịnh vừa mở cửa thì thấy là đạo diễn Chung, và có thêm một thanh niên xa lạ nữa.
Lúc nhìn thấy Mễ Thiên Sư đi cùng đạo diễn Chung tới, Du Lệ sửng sốt, trên mặt lộ ra tia kỳ lạ.
Cô hoàn toàn chẳng cách nào liên kết được chuyện Mễ Thiên Sư lại ở cùng với đạo diễn Chung, cũng không rõ chuyện gì xảy ra, một đạo diễn đi cùng với một thiên sư, sao lại cùng nhau tiến vào nhỉ?
Đạo diễn Chung vừa rồi nhận được điện thoại của Du Lệ, biết cô khó chịu, nghĩ muốn xin nghỉ nửa ngày, lại nghĩ tới chuyện tối qua, đạo diễn Chung cũng cảm thấy cô là người xui xẻo, hoàn toàn bị liên lụy, thêm nữa đóng phim nhiều ngày liên tục cũng rất vất vả, hứng lên cho cô nghỉ hẳn một ngày.
Chỉ là Mễ Thiên Sư còn đang đợi được tiếp xúc gần với nữ thần để xin chữ ký, đạo diễn Chung nghĩ tới chuyện đêm qua anh ta giúp mình cũng có ơn lớn, hơn nữa cũng có việc cần tìm Chử Hiệt nên dẫn anh ta tới.
Du Lệ mời họ ngồi, bảo trợ lý Trịnh rót cho họ chén nước, cười hỏi, “Đạo diễn Chung, ông có chuyện gì ạ? Sao tự dưng Mễ Thiên Sư lại tới vậy?”
Hai mắt Mễ Thiên Sư sáng lên nhìn cô, kích động hỏi, “Ơ? Nữ thần cô cũng biết tôi à?”
Du Lệ, “……”
Du Lệ đột nhiên nhớ lại lúc trước trao đổi số điện thoại, là ngụy trang, Mễ Thiên Sư cũng không cách nào nhận ra cô.
Nhưng Mễ Thiên Sư cũng không phải người ngu, nhìn Chử Hiệt, lại liên hệ lần trước cái vị Du Quất xuất hiện cùng Chử Hiệt ở nhà họ Lương kia, à một câu, tự dưng hiểu ra bảo, “Vậy nói Du Quất là người thân của cô à?”
Du Lệ, “…. Thực ra đó là tôi”
Mễ Thiên Sư, “…..” Não anh ta không đủ lớn, hoàn toàn không liên kết đến Du Quất với nữ thần tý nào.
Du Lệ không muốn lừa anh ta, cô cảm thấy người tên Mễ Thiên Sư này khá tốt, hơn nữa Chử Hiệt còn biết ông cụ nhà anh ta, thêm vào anh có thể tới cạnh mình ít nhiều cũng được ông cụ nhà họ Mễ giúp đỡ, quay đầu lại đi lừa lọc chắt nhà người ta, cũng không tốt cho lắm nha.
Mễ Thiên Sư đơ ra rất lâu, sau đó lại thấy đau đớn vô cùng.
Không ngờ anh ta đã sớm tiếp cận gần với nữ thần rồi, thế mà anh ta chẳng nhận ra cô, anh ta có xứng là fan cuồng không đây? Còn chẳng bằng cả người đi đường nữa kìa.
Đạo diễn Chung ho khẽ, nhìn Du Lệ và trợ lý Trịnh, cảm thấy hai người này vẫn là người bình thường, hơn nữa diễn viên và trợ lý trong đoàn làm phim, không nên làm trò nói những chuyện kỳ quái trước mặt hai cô, đỡ dọa cho các cô, nên nói ngay, “Chử tiên sinh, có thời gian không? tôi tìm anh có chút việc”
Chử Hiệt nhìn thoáng qua Mễ Thiên Sư và Du Lệ, lạnh nhạt đồng ý một cái, đứng dậy cùng đạo diễn Chung sang phòng bên nói chuyện.
Sau khi hai người rời đi, rốt cuộc Mễ Thiên Sư cũng có phản ứng, kích động mà nói năng lộn xộn cả, “Nữ thần, không ngờ lúc ấy là cô, tôi thế mà không nhận ra, thật là không đáng….”
Du Lệ nghĩ thầm, anh không nhận ra mới tốt chứ, chứng tỏ cô ngụy trang rất thành công mà.
Tuy Mễ Thiên Sư biến thành fan cuồng, Du Lệ vẫn dùng thái độ yêu quý fan cuồng đáp lại, chỉ có vẻ mặt trợ lý Trịnh thì đờ ra, không rõ người đàn ông đi cùng đạo diễn Chung tới là ai, Du Lệ gặp anh ta ở đâu nữa.
Mễ Thiên Sư cuối cùng cũng được tiếp xúc gần với nữ thần nhà anh ta, vô cùng hài lòng, rút xoạt mấy lá bùa ra, tha thiết đưa qua, xin Du Lệ ký tên cho anh ta.
Du Lệ, “……”
Trợ lý Trịnh, “…..”
Mặt trợ lý Trịnh căng ra như sắp nứt, kẻ này là ai hả, vì sao lại muốn thần tượng ký tên lên bùa của anh chứ hả?
Du Lệ không ngờ được thiên sư cũng cần chữ ký, mà đều là ký trên lá bùa, xem ra lúc đó đám người Tỉnh Nguyên Khải lúc ấy không có giấy bút, mà đây là truyền thống của nhóm thiên sư bọn họ.
Du Lệ vẫn cười ký.
Mễ Thiên Sư vô cùng cao hứng, thu lại lá bùa cẩn thận, nhìn mặt Du Lệ chằm chằm, kích động xoa xoa tay, hỏi rất cẩn thận, “Nữ thần à? Tôi có thể bắt tay cô được không?”
Du Lệ mỉm cười đáp, “Đương nhiên là được”
Mễ Thiên Sư cẩn thận thò tay ra nắm tay cô, cảm thấy chuyện một tháng không cần rửa tay tẩy sạch mùi là ổn.
Sau khi bắt tay xong, anh ta lại hỏi, “Nữ thần à, tôi có thể ôm cô một chút được không?”
“Không được”
Một giọng nói lạnh băng vang lên, nhóm Du Lệ quay đầu nhìn lại thì thấy đạo diễn Chung và Chử Hiệt đã quay lại, còn cái câu “Không được” ấy đúng là Chử Hiệt nói.
Chử Hiết bước tới, làm lơ trước ánh mắt kinh ngạc của đạo diễn Chung, ngồi xuống cạnh Du Lệ, ôm lấy vai cô, nói với Mễ Thiên Sư, “Anh đối với bạn gái người ta tùy tiện vậy hả, lão thái gia nhà anh có biết không đấy?”
Mễ Thiên Sư ngơ ngác nhìn anh, cả người ngơ ra.
Đợi anh ta lý giải xong, Mễ Thiên Sư bất chợt không rõ là kinh ngạc hay là kinh sợ nữa, nhìn Du Lệ hỏi, “Nữ thần, đây là bạn trai cô à?”
Du Lệ sảng khoái gật đầu cũng không giấu diếm.
Chử Hiệt thấy thế, cằm hất lên, trong lòng vui sướng vô cùng.
Mễ Thiên Sư lại nhìn tư thế hai người, lập tức thấy hơi đau lòng, “Nếu nữ thần có bạn trai rồi, vậy cái ôm kia thôi vậy”
Mối tình đầu của anh ta còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, thật đáng thương quá đi.
Nếu Quỷ Vương Tô Loan ở đây, chắc chắn sẽ nói vốn không có yêu, chỉ là kẻ truy sao thôi, tính mối tình đầu gì chứ?
Đạo diễn Chung cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Du Lệ thế mà có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai lại là vệ sỹ của cô. Nhưng chuyện này đều là chuyện của nhóm nghệ sỹ, chỉ cần không ảnh hưởng tới chuyện đóng phim, ông cũng mặc kệ, cũng không cần quan tâm linh tinh làm gì, không nhất định phải đào chuyện riêng của người ta ra.
Đợi đạo diễn Chung và Mễ Thiên Sư đi rồi, Du Lệ mới hỏi dò Chử Hiệt xem đạo diễn Chung tìm anh làm gì.
Nhưng ông không ngờ được là bên cạnh mình lại có một ví dụ như thế.
Là một người chịu nguyền rủa của tổ tiên để lại, ông từng trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái, dĩ nhiên cũng biết rất nhiều cách thức giết người kỳ lạ, nhưng không ngờ được lại gặp phải chuyện này.
Nếu Chử Hiệt không phát hiện kịp thời, thành công tóm được fan cuồng nguyền rủa Du Lệ, e Du Lệ đã gặp chuyện trong đoàn phim của ông rồi, ông không những tổn thất một vai nữ chính, mà còn không biết nói thế nào với An Như nữa.
Đương nhiên, bất kể là nguyên nhân gì, tốt xấu cũng là mạng người, sao tự dưng lại có người ác độc vậy, chỉ vì thích một thần thượng mà muốn sánh vai cùng với anh ta, chẳng tiếc hại chết nữ ngôi sao chứ? “Vậy diễn viên đó đâu?” Đạo diễn Chung lại hỏi, sắc mặt xấu hẳn.
“Đã đưa đến tổ Dị Văn chăm sóc rồi, vẫn còn đang thẩm vấn” Mễ Thiên Sư đáp.
Rốt cuộc cái loại búp bê thế thân ấy, người thường không thể làm ra nổi, mà người thường muốn nguyền rủa người ta, không những phải làm ra búp bê, còn phải lấy ngày tháng năm sinh của người đó ra để nguyền rủa, đồng thời còn phải mời thiên sư có pháp lực duy trì nữa. Đằng sau diễn viên đó chắc chắn có thiên sư giúp cô ả, điều tra rõ chuyện này tránh để thiên sư đó tiếp tục dùng loại tà ma ngoại đạo hại người tiếp.
Đạo diễn Chung biết rõ tổ Dị Văn, sau khi nghe xong thì không lo lắng nữa, ngược lại hỏi dò cách giải quyết mấy thứ ở hành lang này thế nào.
“Yên tâm đi, nếu gặp rồi, chúng tôi sẽ giải quyết” Mễ Thiên Sư thở dài, dù không có tiền, gặp phải cũng không mặc kệ được mà, nhiều lúc thiên sư đều làm không công, cũng hết cách rồi.
Đạo diễn Chung vô cùng cảm kích, ông nhìn thoáng qua đám ma vật và yêu ma đang như hổ rình mồi ngoài dây tơ đỏ, tuy gặp rất nhiều lần nhưng lần nào nhìn thấy cũng không thích ứng nổi, may mà ông đã trải qua rất nhiều chuyện, trên mặt trấn tĩnh không thể hiện ra ngoài.
“Chỉ có mình anh, có nguy hiểm không?” Đạo diễn Chung lo lắng hỏi.
Mễ Thiên Sư chẳng lo lắng chút nào, “Không sao, không chỉ mình tôi đâu, còn có Tô Loan nữa kìa”
Đạo diễn Chung hơi ngơ ngác, cứ tưởng Tô Loan cũng là thiên sư, nào ngờ lúc Tô Loan đột nhiên hiện thân, quỷ khí bao quanh toàn thân, khuôn mặt trắng lạnh tanh, mới rõ thân phận thực của cô.
Đạo diễn Chung đờ ra, lặng lẽ nhắc đi nhắc lại, đây là quỷ do thiên sư nuôi, không sao.
Quỷ Vương ra tay, đám yêu ma quỷ quái kia vốn chẳng là gì.
Đợi Tô Loan giải quyết hết mấy quỷ quái có đạo hạnh lợi hại ấy xong, chuyện còn lại giao cả cho Mễ Thiên Sư.
Tuy Tô Loan lợi hại, nhưng không phải chuyện gì cô cũng tự mình giải quyết, cũng để lại chút ít cho Mễ Thiên Sư thể hiện, tiện rèn luyện anh ta.
Đạo diễn Chung đứng ở một đầu khác của đám tơ đỏ, nhìn Mễ Thiên Sư ra tay giải quyết hết đám yêu ma quỷ quái còn lại, cảm thấy thực lực vị thiên sư này cũng không kém cái vị tên Lâu Duyệt giải quyết yêu ma ở trấn nhỏ năm trước, hơn nữa anh ta còn có quỷ nô lợi hại trợ giúp, như hổ thêm cánh.
Nếu thực lực Chử Hiệt không được thì mời vị thiên sư này trấn giữ cũng chắc là ổn.
Tuy Mễ Thiên Sư bảo Chử Hiệt rất lợi hại, nhưng đạo diễn Chung vẫn cần phải xác nhận thực lực của Chử Hiệt mới tính toán hợp tác với anh.
Sau khi giải quyết sạch đám yêu ma quỷ quái trên hành lang xong, Mễ Thiên Sư thu lại đám dây tơ đỏ, thấy trời không còn sớm nữa, nên chào tạm biệt đạo diễn Chung, “Tôi ở tầng dưới, có chuyện gì thì gọi tôi. Đúng rồi, mai các ông quay lúc nào?”
Đạo diễn Chung phát hiện ra tính cách vị thiên sư này rất phóng khoáng, chuyển đề tài quá nhanh, ông có chút theo không kịp, nói thời gian quay phim ra.
“Đến lúc đó tôi cũng muốn đi thăm quan trường quay của các ông chút, được không?” Mễ Thiên Sư cao hứng hỏi.
Nếu là những người khác, đạo diễn Chung dĩ nhiên không cho phép, nhưng đêm nay Mễ Thiên Sư đã ra tay giải quyết rất nhiều yêu ma quỷ quái như thế, cũng coi như là ân nhân của ông, dĩ nhiên không phản đối. Thêm nữa thiên sư không có chân trong giới giải trí, cũng không phải là những kẻ săn tin, không cần cảnh giác nghiêm ngặt thế.
Sau khi được đạo diễn Chung đồng ý, Mễ Thiên Sư rất vui sướng đi mất.
**
Ngủ một mạch tới sáng, tinh thần Du Lệ cũng tốt hơn rất nhiều.
Cô xoay người, thấy Chử Hiệt vẫn nằm trên giường, tiến lại gần hôn anh một cái, thấy anh mở mắt thì cười tủm tỉm cất câu chào buổi sáng với anh.
Chử Hiệt cũng chào lại, thò tay đỡ cô dậy, hỏi, ‘Có chỗ nào khó chịu không?”
“Không có, khá ổn”
Chử Hiệt lại nhìn thật kỹ, thấy sắc mặt cô vẫn hơi tái, không hồng hào khỏe mạnh như mọi ngày.
Tuy Chử Hiệt không hiểu vì sao mà mỗi tháng phụ nữ lại có mấy ngày khó chịu, chuyện này cũng khổ quá nha, nhưng lên mạng nhiều cũng hiểu được chút ít cách chăm sóc người ta, vào thời điểm này, chỉ cần bảo cô nghỉ ngơi cho nhiều, bổ sung nhiều dinh dưỡng linh tinh gì đó là được.
Đợi lúc trợ lý Trịnh mang bữa sáng tới, Chử Hiệt đưa mắt nhìn bữa sáng của Du Lệ, đây đều là những đồ bổ máu, ngẫm nghĩ bảo, “Hôm nay xin nghỉ đi”
Du Lệ ngập ngừng, “… Thôi không cần, không phải chuyện to tát gì mà”
Ngày trước đều như thế, Du Lệ cũng không cảm thấy mình yếu ớt đến mức mà phải xin nghỉ.
Chử Hiệt nhìn cô không nói gì.
Du Lệ không chịu nổi ánh mắt ấy của anh, đành bảo, “Vậy được rồi, em sẽ gọi điện thoại cho đạo diễn Chung, xin nghỉ nửa ngày vậy”
Cuối cùng Chử Hiệt cũng vừa lòng ừm một cái, khen thưởng thò lại gần hôn lên mặt cô một cái.
Trợ lý Trịnh, “…..”
Chị Du chị thay đổi rồi, chị không còn là kẻ liều mạng nổi tiếng trong giới giải trí nữa rồi, thế mà lại thỏa hiệp với người đàn ông họa thủy này. Còn người đàn ông họa thủy này nữa, làm trò hôn chị Du thì thôi đi, lại còn không ngại thể hiện ân ái thế này nữa.
Mặt trợ lý Trịnh đơ ra, đợi hai người ăn sáng xong, cần mẫn dọn dẹp đồ, định rời đi sớm, đỡ phải ở lại tiếp tục làm chó hóc xương.
Vừa thu dọn xong, cửa đã có tiếng gõ vang, trợ lý Trịnh vừa mở cửa thì thấy là đạo diễn Chung, và có thêm một thanh niên xa lạ nữa.
Lúc nhìn thấy Mễ Thiên Sư đi cùng đạo diễn Chung tới, Du Lệ sửng sốt, trên mặt lộ ra tia kỳ lạ.
Cô hoàn toàn chẳng cách nào liên kết được chuyện Mễ Thiên Sư lại ở cùng với đạo diễn Chung, cũng không rõ chuyện gì xảy ra, một đạo diễn đi cùng với một thiên sư, sao lại cùng nhau tiến vào nhỉ?
Đạo diễn Chung vừa rồi nhận được điện thoại của Du Lệ, biết cô khó chịu, nghĩ muốn xin nghỉ nửa ngày, lại nghĩ tới chuyện tối qua, đạo diễn Chung cũng cảm thấy cô là người xui xẻo, hoàn toàn bị liên lụy, thêm nữa đóng phim nhiều ngày liên tục cũng rất vất vả, hứng lên cho cô nghỉ hẳn một ngày.
Chỉ là Mễ Thiên Sư còn đang đợi được tiếp xúc gần với nữ thần để xin chữ ký, đạo diễn Chung nghĩ tới chuyện đêm qua anh ta giúp mình cũng có ơn lớn, hơn nữa cũng có việc cần tìm Chử Hiệt nên dẫn anh ta tới.
Du Lệ mời họ ngồi, bảo trợ lý Trịnh rót cho họ chén nước, cười hỏi, “Đạo diễn Chung, ông có chuyện gì ạ? Sao tự dưng Mễ Thiên Sư lại tới vậy?”
Hai mắt Mễ Thiên Sư sáng lên nhìn cô, kích động hỏi, “Ơ? Nữ thần cô cũng biết tôi à?”
Du Lệ, “……”
Du Lệ đột nhiên nhớ lại lúc trước trao đổi số điện thoại, là ngụy trang, Mễ Thiên Sư cũng không cách nào nhận ra cô.
Nhưng Mễ Thiên Sư cũng không phải người ngu, nhìn Chử Hiệt, lại liên hệ lần trước cái vị Du Quất xuất hiện cùng Chử Hiệt ở nhà họ Lương kia, à một câu, tự dưng hiểu ra bảo, “Vậy nói Du Quất là người thân của cô à?”
Du Lệ, “…. Thực ra đó là tôi”
Mễ Thiên Sư, “…..” Não anh ta không đủ lớn, hoàn toàn không liên kết đến Du Quất với nữ thần tý nào.
Du Lệ không muốn lừa anh ta, cô cảm thấy người tên Mễ Thiên Sư này khá tốt, hơn nữa Chử Hiệt còn biết ông cụ nhà anh ta, thêm vào anh có thể tới cạnh mình ít nhiều cũng được ông cụ nhà họ Mễ giúp đỡ, quay đầu lại đi lừa lọc chắt nhà người ta, cũng không tốt cho lắm nha.
Mễ Thiên Sư đơ ra rất lâu, sau đó lại thấy đau đớn vô cùng.
Không ngờ anh ta đã sớm tiếp cận gần với nữ thần rồi, thế mà anh ta chẳng nhận ra cô, anh ta có xứng là fan cuồng không đây? Còn chẳng bằng cả người đi đường nữa kìa.
Đạo diễn Chung ho khẽ, nhìn Du Lệ và trợ lý Trịnh, cảm thấy hai người này vẫn là người bình thường, hơn nữa diễn viên và trợ lý trong đoàn làm phim, không nên làm trò nói những chuyện kỳ quái trước mặt hai cô, đỡ dọa cho các cô, nên nói ngay, “Chử tiên sinh, có thời gian không? tôi tìm anh có chút việc”
Chử Hiệt nhìn thoáng qua Mễ Thiên Sư và Du Lệ, lạnh nhạt đồng ý một cái, đứng dậy cùng đạo diễn Chung sang phòng bên nói chuyện.
Sau khi hai người rời đi, rốt cuộc Mễ Thiên Sư cũng có phản ứng, kích động mà nói năng lộn xộn cả, “Nữ thần, không ngờ lúc ấy là cô, tôi thế mà không nhận ra, thật là không đáng….”
Du Lệ nghĩ thầm, anh không nhận ra mới tốt chứ, chứng tỏ cô ngụy trang rất thành công mà.
Tuy Mễ Thiên Sư biến thành fan cuồng, Du Lệ vẫn dùng thái độ yêu quý fan cuồng đáp lại, chỉ có vẻ mặt trợ lý Trịnh thì đờ ra, không rõ người đàn ông đi cùng đạo diễn Chung tới là ai, Du Lệ gặp anh ta ở đâu nữa.
Mễ Thiên Sư cuối cùng cũng được tiếp xúc gần với nữ thần nhà anh ta, vô cùng hài lòng, rút xoạt mấy lá bùa ra, tha thiết đưa qua, xin Du Lệ ký tên cho anh ta.
Du Lệ, “……”
Trợ lý Trịnh, “…..”
Mặt trợ lý Trịnh căng ra như sắp nứt, kẻ này là ai hả, vì sao lại muốn thần tượng ký tên lên bùa của anh chứ hả?
Du Lệ không ngờ được thiên sư cũng cần chữ ký, mà đều là ký trên lá bùa, xem ra lúc đó đám người Tỉnh Nguyên Khải lúc ấy không có giấy bút, mà đây là truyền thống của nhóm thiên sư bọn họ.
Du Lệ vẫn cười ký.
Mễ Thiên Sư vô cùng cao hứng, thu lại lá bùa cẩn thận, nhìn mặt Du Lệ chằm chằm, kích động xoa xoa tay, hỏi rất cẩn thận, “Nữ thần à? Tôi có thể bắt tay cô được không?”
Du Lệ mỉm cười đáp, “Đương nhiên là được”
Mễ Thiên Sư cẩn thận thò tay ra nắm tay cô, cảm thấy chuyện một tháng không cần rửa tay tẩy sạch mùi là ổn.
Sau khi bắt tay xong, anh ta lại hỏi, “Nữ thần à, tôi có thể ôm cô một chút được không?”
“Không được”
Một giọng nói lạnh băng vang lên, nhóm Du Lệ quay đầu nhìn lại thì thấy đạo diễn Chung và Chử Hiệt đã quay lại, còn cái câu “Không được” ấy đúng là Chử Hiệt nói.
Chử Hiết bước tới, làm lơ trước ánh mắt kinh ngạc của đạo diễn Chung, ngồi xuống cạnh Du Lệ, ôm lấy vai cô, nói với Mễ Thiên Sư, “Anh đối với bạn gái người ta tùy tiện vậy hả, lão thái gia nhà anh có biết không đấy?”
Mễ Thiên Sư ngơ ngác nhìn anh, cả người ngơ ra.
Đợi anh ta lý giải xong, Mễ Thiên Sư bất chợt không rõ là kinh ngạc hay là kinh sợ nữa, nhìn Du Lệ hỏi, “Nữ thần, đây là bạn trai cô à?”
Du Lệ sảng khoái gật đầu cũng không giấu diếm.
Chử Hiệt thấy thế, cằm hất lên, trong lòng vui sướng vô cùng.
Mễ Thiên Sư lại nhìn tư thế hai người, lập tức thấy hơi đau lòng, “Nếu nữ thần có bạn trai rồi, vậy cái ôm kia thôi vậy”
Mối tình đầu của anh ta còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, thật đáng thương quá đi.
Nếu Quỷ Vương Tô Loan ở đây, chắc chắn sẽ nói vốn không có yêu, chỉ là kẻ truy sao thôi, tính mối tình đầu gì chứ?
Đạo diễn Chung cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Du Lệ thế mà có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai lại là vệ sỹ của cô. Nhưng chuyện này đều là chuyện của nhóm nghệ sỹ, chỉ cần không ảnh hưởng tới chuyện đóng phim, ông cũng mặc kệ, cũng không cần quan tâm linh tinh làm gì, không nhất định phải đào chuyện riêng của người ta ra.
Đợi đạo diễn Chung và Mễ Thiên Sư đi rồi, Du Lệ mới hỏi dò Chử Hiệt xem đạo diễn Chung tìm anh làm gì.
Danh sách chương