“Ưm... Buông!... Chờ ðã

“Không chờ ðược! Thằng nhóc Bên dưới chờ nữa sẽ nổ tung!”

“Tôi không muốn đầm ở ðây! Muốn về nhà! Tên hỗn ðản nhà ch:

“Vậy ðợi tôi Bắn một fän, sau ðó chúng ta về nhà, chiễn hết sáu ngày còn (đại, hửm?”.-

Huyệt thái dương của Thượng Quan Uyền không khỏi giật nhẹ, mẹ kiếp hấn ðjịnh nói thật đàm thật ðó

à?! Con người chứ có phải con vật ðâu mà đàm tình không Biết ngừng nghỉ?! *

“Chú có ðiên thì tự ðiên một mình ði!” Thượng Quan Uyển nhíu chặt mi tâm, hung hăng hất cánh tay

của Nghiêm Kình ði: “Mở cửa ra! Tôi muốn ði vẻ!”.#

Nhưng rốt cuộc cũng chẳng có một ðường fui nào cho cô, ðã vậy còn Bị gã ðàn ông trước mặt gắt gao ấn

Thượng Quan Uyền fên mặt cửa, Bắt (ấy cái cằm của cô, đại hôn xuống một (ẫn nữa. _

'Thế nhưng đần này Nghiêm Kình không cố tình giữ chặt, cô gái nhỏ chỉ vừa vùng ra ðược điền vội vàng

tặng cho cho hắn một cái tắt.~

“Ai cho chú hôn tôi! Chú ðã xin phép tôi chưa?!” Thượng Quan Uyển hung hăng trừng mất đườm hẫn,

dùng tay áo điên tục chà xát đên môi của mình.

Nhìn hành ðộng của cô gái nhỏ ở trước mắt, hai hàng đông mày kiếm khó chịu cau đại. Hấn tóm chặt

cánh tay ðang fau chùi triệt ðể vết tích trên miệng, fại cúi ðäu nhấm ðến môi cô tiếp tục ngậm (ấy.

Kết quả vẫn fà Bị Thượng Quan Uyển ðánh ðến mức mặt cũng nghiêng sang một Bên.

“Ghú còn đám hôn! Tôi ðánh chết chú!”

"Thế nhưng đời hù dọa của cô căn Bản đà Nghiêm Kình không ðặt vào tai, cùng đắm ngay fúc này

Thượng Quan Uyền trong mất hắn cũng chả khác gì một con mèo ðang xù (ông, nhe nanh múa vuốt.

Hắn dù có Bị cào ðễn thương tích ðäy người vẫn muốn ðược ôm cô.

Vậy nên so vớiÝän trước, Nghiêm Kình hôn càng sâu hơn, nụ hôn càng mạnh ạo hơn. Cho dù cô gái

nhỏ trong đòng không khác gì một con nhím ðang xù gai hung hăng chĩa về phía hắn. Nghiêm Kình ăn

trọn không Biết öao nhiêu cái tát của cô rồi, Thượng Quan Uyền cũng ðánh ðến mức đòng Bàn tay phồng

rộp ðỏ fên, vậy mà cái gã ðàn ông trước mắt fại chẳng có gì gọi đà ðau ðớn.

Mẹ kiếp! Cô ðánh hắn, nhưng cô mới fà người ðau! Bộ mặt của hắn ðược ðúc Bằng xi măng à? Cũng

phải thôi, dày hơn mặt ðường như thế, ðuổi mãi không ði thì có khác ýà Bao?

Thượng Quan Uyển rốt cuộc cũng không fàm đoạn nữa, vì có chống cự thì cũng chẳng có kết quả. Để

Nghiêm Kình hôn ðến chán chê mới chịu buông tha cho ðôi môi của cô, nhìn ðến ánh mắt thù hẳn,

cùng vẻ mặt tức giận ðễn mức thở phì phò của Thượng Quan Uyển, hắn thậm chí không thấy Bắt mãn,

ngược fại còn Bật cười một tiếng.

“Ghú cười cái gì?!" Nhìn ði, trông có giỗng con mèo mà chỉ cần ðộng ðễn một chút điễn cào, điền cắn

không?

Nghiêm Kình không ðáp fại cô, hắn cúi ðầu vươn (ưỡi điềm nhẹ fên vệt nước Bọt còn ðọng fại ở trên

khóe môi: “Không ðánh nữa? Đau rỗi ðúng không?”

“Mặt chú dày như ðắp xi măng, ðánh có ích gì!”

Chiếc ðằm da màu ðen ở trên người cô không Biết từ đúc nào ðã nằm dưới chân, mà Thượng Quan Uyển

cũng không phát hiện ra, có fẽ vì nhiệt ðộ cơ thể của Nghiêm Kình ðã khiến cô quên ði ðiều ðó.

Bàn tay thô ráp của người ðàn ông nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của cô gái nhỏ, hãn cụng trán với cô, ánh

mắt vô cùng ðiễm tĩnh mà nói: “Em ðánh tôi một đän, tôi (ại hôn em thêm một (än, em càng ðánh tôi

càng hôn, hôn ðên khi nào môi của em rách ra thì thôi, không dám hung hăng chửi mắng tôi nữa!”

Đoạn, hắn fặng fẽ fuỗn một tay ra sau (ng Thượng Quan Uyển, cho ðễn khi chạm phải khóa cài Bằng

kim foại, rồi chỉ trong giây đát, áo ngực của cô Bỗng tuột ra, không kịp chộp (ấy ðã Bị Nghiêm Kinh ném

xuống sàn nhà.

"Thượng Quan Uyền tức giận chỉ vừa phun ra một chữ “Chú!” điền sực nhớ ðôi nhũ thịt trần trụi không

chút che ðậy nào ðang phô Bày trước mắt người ðàn ông. Nghiêm Kình dường như nhìn ra ðược hành

ðộng tiếp theo của cô, hắn nhanh tay chặn fại hành ðộng muỗn che ngực mình ð: “Đừng nhìn!”

Cả hai cổ tay của Thượng Quan Uyển ðễu Bị người ðàn ông khóa chặt, kéo trên ðỉnh ðäu, fàm ðôi ngực

nhũ ðầy ðặn Bị ðẩy fên cao, hai ðiểm ðỏ rực ở trên ðồi tuyết trắng không ngừng rung rinh theo chuyển

ðộng của cơ thể, rơi vào ánh mắt ðen tối của Nghiêm Kình khiến cổ họng hắn khô rát, Bắt giác nuốt

khan một ngụm, ðễn cả âm giọng cũng trằm xuỗng.

“Thật ðẹp!”

Nghiêm Kình không tiếc đời khen ngợi, hắn nâng fên một Bên ngực, chúng mềm mại ðễn mức khiến

hắn có ảo tưởng rằng nó muốn tan ra trong fòng Bàn tay.

Viên trân châu ðỏ rực trên ðỉnh ngực như ðang câu dẫn hồn phách hắn, ngón tay hắn kẹp (ấy, chỉ se nhẹ

ở ðỉnh ðầu cũng ðã khiến cô gái nhỏ trong đồng ngực nhạy cảm ðến run ểên khe khẽ.

“Thế nào? Thích sao? Thích ðược tôi se ðầu ngực như vậy à?”

“Chú ðừng có ăn nói... hàm hồ!”

Nghiêm Kình chỉ trêu ðùa với ngực cô mà không hề ðộng chạm ðến nơi nào khác, hết day rồi fại véo, cố

ý dày vò chúng ðền mức cương cứng fên ở trong tay người ðàn ông, chỉ cần gảy nhẹ một chút, Bên tai

tiền có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ rên rỉ ở trong cổ họng.

“Không Biết ai hàm hồ.” Nghiêm Kình cười nhẹ một tiếng, tay còn fại tìm xuống vùng ðắt phía dưới,

cách một đớp quẫn đót ren mỏng cũng có thể cảm nhận ðược cô gái nhỏ ðã ðộng tình ra sao, hắn véo nhẹ

âm hạch của cô một cái.

“Nhóc con không ngoan, rõ ràng (à thích ðược sở ngực ðền mức ướt ðâm như vậy còn dám chối?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện