Chúng cũng giống như một tế bào “ung thư”, người bệnh vẫn có khả năng tiếp tục kéo dài sự sống nếu tâm trạng không ưu không phiền.

Khoảnh khắc mà Thượng Quan Uyển chấp nhận dùng thân thể mình làm thuốc chữa cho hắn, cô cũng đã định sẵn tương lai của bản thân như thế nào rồi.

Nhưng cái mạng này là hắn nhặt về, cũng là một mạng này được hắn cứu. Nhìn Nghiêm Kình bị cơn cuồng loạn hành hạ như vậy, cô đau lòng đứng ngồi không yên.

Sau đó một tuần, trạng thái cuồng loạn dần dần chỉ còn thỉnh thoảng mới phát ra một lần, nhưng khi hắn tỉnh táo, Nghiêm Kình sẽ không nhớ gì đến việc mình đã “lên cơn” cả.

Cũng chẳng một ai dám nói ra.

Bởi vì nếu không chữa trị, hắn sẽ chết.

Nhưng nếu nói ra, hắn liền giết chết những kẻ nào đã đồng ý để cô làm “liều thuốc” cứu hắn, mặc dù chính Thượng Quan Uyển mới là người lén đem thứ thuốc độc đó nốc vào miệng.

Nhưng dù có nói ra thì Thượng Quan Uyển cũng đã uống rồi, thần chết cũng đã xác định “sinh tử” của cô rồi.

Thế nên…

Toàn bộ Thương Kinh đều biết, chỉ có người duy nhất không biết… Lại là Nghiêm Kình.



Nhìn thấy Thượng Quan Uyển bước ra, Cổ Mục nhanh tay đỡ cô ngồi xuống ghế, đưa cô uống một viên thuốc xong liền hỏi.

“Ổn rồi?”

“Ừm, ổn rồi…” Thượng Quan Uyển phát hiện giọng mình đã khàn đến cực điểm, lại nghe Cổ Mục thở phào một tiếng: “Vậy thì được.”

“Nhưng tại sao, lần này chú ấy lại có thể nhớ ra tôi?”

“Nhớ ra cô?” Cổ Mục nheo mắt hỏi, chỉ thấy Thượng Quan Uyển gật đầu: “Chú ấy gọi tên tôi.”

Cổ Mục mới lẩm nhẩm đếm lại một chút, à lên một tiếng rồi trả lời: “Sắp rồi, độc gần như đã rút đi hết nên hắn mới tỉnh táo trong lúc lên cơn, nhưng cô đừng lơ là, dù sau này hắn có thật sự tỉnh táo không còn cảm thấy đau đi chăng nữa thì nhất định phải rút sạch triệt để, nó mới không tái phát.”

“Vậy tôi còn bao nhiêu thời gian?”

“Tầm cỡ ba tháng, sau ba tháng có thể là đã rút sạch hoàn toàn.”

“Ừm.”

Sau khi có câu trả lời, Thượng Quan Uyển liền chìm trong im lặng, ngón tay mân mê chiếc cốc vẫn đang cầm nãy giờ, bộ dáng nghĩ ngợi gì đó khiến Cổ Mục thật sự muốn hỏi.

Cô có từng thấy hối hận không? Cho đến khi nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ trong veo, không chút muộn phiền, hắn mới ngầm có được câu trả lời rồi.

Người con gái này, thà rằng mình đau đớn đến chết còn hơn phải thấy Nghiêm Kình chết dần chết mòn.

Thượng Quan Uyển nghĩ ngợi xong rồi liền đứng dậy đi vào trong phòng ngủ của hắn, nếu như là thường ngày, cô sẽ cuốn gói rời đi. Nhưng lần này cô lại quyết định nằm lại bên cạnh hắn, mặc kệ khi Nghiêm Kình tỉnh dậy sẽ nổi giận ra sao.



Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, nhưng khác ở chỗ ánh mắt của hắn lạnh lẽo đến mức khiến Thượng Quan Uyển phát run. Cô cố gắng trấn an trái tim nhỏ bé của mình, nặn ra một nụ cười vô hại.

Nghiêm Kình nhìn thấy dáng vẻ đó mà chỉ biết bật cười bất mãn, giọng nói còn có chút mỉa mai: “Tôi hình như đã đánh giá thấp con người cháu rồi, thật sự là dai như đỉa.”

“Là ai đưa cháu đến đây? Là Cận Khiêm hay Cận Bạc?”

Thế nhưng Thượng Quan Uyển lơ đi câu hỏi đó của hắn, cô rướn người nắm lấy cánh tay của Nghiêm Kình, rõ ràng là nhìn thấy sự chán ghét trong mắt hắn nhưng vẫn ung dung mở lời yêu cầu.

“Chú không muốn cháu bám lấy chú nữa, đúng không?”

“Còn phải hỏi sao?” Nghiêm Kình cười khẩy một tiếng, giật tay về.

“Vậy… Chúng ta thử thách không chú?”

Nghiêm Kình nhướng mày nhìn cô, ánh mắt nhàm chán như thể đang hỏi: “Lại muốn giở trò gì?”

Thượng Quan Uyển mím mím môi giấu đi nụ cười đắng, nhàn nhạt đưa ra mong muốn của mình.

“Nếu trong ba tháng, cháu không thể khiến chú “yêu” cháu, thì cháu sẽ tự động rời đi, có được không?”

Nghe yêu cầu quái gở đó của cô giống như nghe một chuyện cười, Nghiêm Kình cong môi giễu cợt: “Cháu tự đánh giá cao mình quá nhỉ?”

“Chỉ một tháng thôi mà? Chú sợ cái gì? Không lẽ…” Thượng Quan Uyển đưa ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, nói tiếp: “Không lẽ là sợ chú yêu cháu à?”

Chẳng biết là nói trúng tim đen, hay là nói phải lời không nên nói mà gương mặt của Nghiêm Kình tối sầm lại, hắn nghiến răng hạ quyết tâm cùng con nhóc không biết trời cao đất dày này mà chơi trò “trẻ con”.

“Được, ba tháng, chỉ có ba tháng, nếu sau ba tháng tôi không động lòng, thì cút khỏi mắt tôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện