Cũng vì lăn lộn không biết bao nhiêu lần, thế nên Nghiêm Kình vẫn nắm rõ được nên làm thế nào để khi ngã xuống sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng lần này hơi xui xẻo một chút, cổ chân dường như là bị trật mất rồi...
Người đàn ông hơi nhíu mày, rơi xuống từ độ cao đó nói không đau thì là nói dỗi, nhưng cuộc đời hắn cho đến nay va đập cũng không ít, thế nên thay vì thấy đau thì Nghiêm Kình lại thấy mất mặt nhiều hơn. Hắn khẽ chậc lưỡi một tiếng, co người chống tay chuẩn bị ðứng dậy thì từ xa đã thấy bóng dáng quen thuộc của ; Quan Uyển chạy tới.
Hàng lông mày kiếm khẽ cong, khóe môi cũng kéo nhẹ lên một điệu cười nhạt, giây kể đến Nghiêm Kình liền thu tay về, cứ vậy mà nằm sõng soài ra đất, hào hứng đợi cô chạy đến.
“Chú...” Thượng Quan Uyển đến nơi thì chỉ chăm chăm vào cổ chân của Nghiêm Kình, hình như là cô cũng biết hắn đang bị thương, đáy mắt phút chốc lại dâng lên một tia áy náy nhưng lập tức vụt tắt chỉ sau câu nói: “Tôi đã bảo rồi mà, lén lút như vậy cũng có ngày..." Mà cái ngày đó tới rồi đây.
“Chú đã không nghe thì thôi, còn muốn thách thức ông ấy làm gì... Tô gia đâu có dễ qua mặt như vậy!”
“Bây giờ thì hay rồi, chân của chú... Gương mặt xinh đẹp đong đầy vẻ lo lắng nhưng ðôi môi đỏ mọng lại không mềm mỏng chút nào, bất quá nghe cô mắng nhiều như vậy, Nghiêm Kình cũng không đáp lại, chỉ là ánh mắt hắn nhìn đến cô lại vô cùng ngọt ngào.
Rốt cuộc để ngăn Thượng Quan Uyển lại mà giả vờ nhăn mặt nhăn mày, ôm gỗi than đau: “Sh... Chân tôi đau quá..”
“Đau à?” Thế nhưng ðáp lại câu than vãn của hắn không phải là giọng nói mềm mại của Thượng Quan Uyển mà lại là tông giọng trầm đục của người đàn ông tuổi trung niên: “Ông đây chưa chặt gãy chân của cậu là may rồi!”
“Ba..” Thượng Quan Uyển nhìn thấy ba Tô nổi nóng mà trong lòng cũng có chút khó xử, dù ông không thật sự là cha đẻ của cô, nhưng chính cô lại đang chiếm lẫy thân xác của con gái ông.
Ngày qua ngày được ông đối xử yêu thương, thứ tình cảm mà đời trước cô không hề có như vậy, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một hồi cảm kích.
Thế nên bị ba Tô bắt gặp trúng cái tình cảnh trớ trêu này, Thượng Quan Uyển liền nghẹn họng, chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm làm şai bị phụ huynh bắt quả tang một chút nào.
Ba Tô nắm lấy tay của cô kéo về phía mình, nhằm giữ khoảng cách với Nghiêm Kình nhất có thể: “Đi sang bên này! Tránh xa thằng nhãi đó ra!”
Con gái cưng của ông không thể nào qua lại với một gã xã hội ðen như thế này được!
Nhất định là bị đe dọa, cưỡng ép.
Nhưng trần đời này lại có kẻ dám cưỡng chế con gái của Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao đất nước tỷ dân này hay sao?
Nhưng ở bên hướng ngược lại cũng không vành lòng cam chịu để Thượng Quan Uyển bị kéo đi, thân ảnh cao lớn ngồi thẳng dậy vươn tay đến nắm lấy cổ tay của cô gái nhỏ mà giữ chặt.
Bất đắc dĩ cho nên mới treo trên môi một điệu ôn hòa, thế nhưng nộ khí trong ánh mắt lại không hề muốn thu về.
muốn thu về.
“Bố vợ à, đâu phải xã hội ðen nào cũng xấu xa?" Nào ngờ chỉ vừa mới dứt lời, bên tai hắn vang đã lên tiếng lạch cạch, giây kế tiếp chỉ cần liếc mắt thì liền nhìn thấy họng súng đang kề sát huyệt thái dương của mình.
“Ai là 6ỗ vợ của cậu? Dám bước chân vào cửa Tô gia? Có phải chê bản thân sống ngoài vòng pháp luật quá lâu rồi hay không?!”
Sự việc xảy ra trước mắt có chút khiến Nghiêm Kình bất ngờ, nhưng trên gương mặt băng lãnh kia lại không phải là dáng vẻ sợ hãi, thậm chí trong ánh mắt của hắn còn ẩn hiện hiệu cười nửa vời.
Nhưng cũng vào thời khắc họng súng trên tay Tô Hàm Xuyên nhắm thẳng đến thái dương của Nghiêm Kình, thì phía şau lưng ông ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm bóng dáng của Cận Bạc, bàn tay cậu sờ đến khẩu súng vẫn luôn được đặt ở vị trí sau thắt lưng chuẩn bị rút ra, thì nhìn thấy cái phất tay của Nghiêm Kình mà dừng lại.
Hắn cười nhẹ một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt vang lên, mạnh mẽ vững chãi vô cùng: “Nếu 6ỗ vợ tìm thấy được vết nhơ trong hồ sơ của tôi thì cổ tay đây, cứ còng thoải mái”.
Mặc dù biết giữa rằng quân đội và tổ chức lính đánh thuê là kẻ thù ngầm không đội trời chung, nhưng bề ngoài thì lại mang tiếng cộng sinh nhưng có lợi cùng hưởng, mà có họa thì tự chịu./
Thế nên Tô Hàm Xuyên vốn dĩ từ lâu cũng chẳng hề vừa mắt gì với Nghiêm Kình, nhưng một khi chiến tranh nổ ra thì số lượng lính đánh thuê của tổ chức thật sự rất cần thiết đối với quân đội.
Đó là chưa nói đến quân tinh nhuệ được đào tạo gắt gao.
Hơn nữa, Nghiêm Kình còn là kẻ khôn ngoan, từng bước đi đều tính toán rất kỹ càng, muốn khiến hắn şa chân vào bẫy cũng là một việc đau đầu, thậm chí là bất khả thi. -
Nhưng ông nghĩ mãi không hiểu được vì sao con gái cưng của ông lại có thể gặp gỡ được với kẻ máu mặt của giới Hắc Đạo này. Sợ rằng là “Tô Hân Đồng" ngây thơ khờ dại bị con sói già này hăm he dọa nạt. » Càng nghĩ như vậy, nộ khí trong mắt Tô Hàm Xuyên dâng lên càng nhiều, đồng thời şát khí sâu trong con ngươi của Nghiêm Kình cũng dày đặc không hề kém cạnh.
Nhìn tình hình trước mắt không mẫy khả quan, kẻ ðứng giữa như Thượng Quan Uyển mới là người có thể hòa giải được cuộc xung đột này, cô nuốt khan một ngụm, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của 6a Tô, bồi thêm lời nói đỡ cho Nghiêm Kình.
“Ba, là con thích chú ấy trước, chú ấy không có lừa gạt hay đe dọa gì con, tại con gái 6a muốn chơi “đỗ Co"..."
“Con...” Nghe “bình rượu mơ” một lòng giải vây cho Nghiêm Kình như vậy mà mặt mũi thoáng chốc đã đen xì.
Tô Hàm Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, lời nói đã bị Nghiêm Kình vội vã cắt ngang: “Không phải, bỗ vợ à, là tôi yêu mễn con gái của anh trước, cho nên mới năm lần bảy lượt trèo tường vào đây, anh đừng nghe con bé nói bậy!”
Tưởng vậy là hóa giải xung đột, nhưng không.
Cơn giận đã không có cửa hạ xuống, ngược lại còn dâng trào nhiều thêm.