“Cũng không phải là không cho chú giải thích? Giải thích cái gì bây giờ? Tôi chỉ hỏi chú “có” hoặc “không”, một chữ “không” chú còn không thể nói thì chú lấy cái gì muốn tôi tin? Nực cười!"
“Chú yêu cầu tôi phải chờ đợi một lời giải thích từ tên sát nhân đã hại chết cả gia đình của tôi şao? Bây giờ tôi còn hận không thể giết chết chú thì ðúng hơn!”
Từng lời từng chữ mà cô nói ra, hắn đều nghe tất cả, thế nhưng từ đầu đến cuối Nghiêm Kình lại chẳng hề phản bác lại, đôi con ngươi của hắn dần dần tối đen, vẻ mặt nhẫn nhịn nhưng lại có chút không cam lòng.
Chính vì im lặng như thế càng khiến tâm trạng của Thượng Quan Uyển thêm nóng nảy, cô lo lắng, cô tức giận, thậm chí là còn sợ hãi khi phải đối mặt với sự thật.
Người đàn ông mà cô đã dùng cả mạng sống của mình để cứu, người đàn ông còn là cha của hai ðứa con mà cô vẫt vả şinh ra lại chính là kẻ đã hại chết gia đình của cô.
Sự thật này cho dù có chết, Thượng Quan Uyển cũng không thể chấp nhận được, cô nghiễn răng còn chẳng biết là đang khóc hay đang cười mà nhìn hắn, đáy mắt chất chứa đầy rẫy những nỗi thất vọng, 6ất lực, thậm chí là thù hận, cũng thù hắn mà cũng hận mình.
“Sao?... Chú nói đi? Chú muốn giải thích cái gì?" Trên môi lại là nụ cười méo xệch, ánh mắt vừa nôn nóng cũng vừa sợ hãi mà khẽ run rẩy.
“Tại sao lại không trả lời?!” Bất ngờ Thượng Quanh quát mạnh một tiếng, những gì chất chứa ở nơi đáy mắt đều là đau lòng đến cùng cực: “Khoảng thời gian mà chú nhặt tôi về rồi biễn mắt ròng rã trong suốt mấy năm trời là để làm gì?!"
Đối diện với hàng loạt câu chất vẫn của Thượng Quan Uyển, người đàn ông trước mắt lại tuyệt nhiên dùng sự “im lặng” mà làm câu trả lời, mặc kệ cô có đánh, có nắm lấy cổ áo của hắn mà lôi kéo, có gầm gừ trước mặt hắn như thế nào đi nữa.
Nghiêm Kình vẫn không hề đáp lại.
“Chú nói ồi chứ?!”
“Chú phản biện lại ði?! Chú muốn giải thích kia mà?! Vậy thì nói ồi chứ... Nói rằng, khoảng thời gian đó không phải là ngồi tù, không phải là vì gây ra tai nạn mà lén lút lĩnh án...”./
Càng đến cuối câu, giọng nói của Thượng Quan Uyển càng nhỏ dẫn, đôi bàn tay nắm lấy cổ áo của hắn càng thêm siết chặt, cô gục mặt xuống, trước mắt đều nhòe đi, giọng nói yếu ớt nghẹn ngào, dường như bị kẹt lại ở xoang mũi.
“Ha... Vậy điều đó là thật? Đúng không?” Bả vai gầy nhỏ khẽ rung lên, tiếng cười bị kẹt lại ở cổ họng. nước mắt cũng trào ra: “Vậy hóa ra, tôi đã dùng mạng mình để cứu sống thủ phạm hại chết cha mẹ tôi, sinh con cho kẻ đã khiến tôi trở thành kẻ mồ côi... Vậy mà, tôi còn mang ơn chú... Mang ơn cái gã khổn kiếp đó sao?!".|
Từ đầu đến cuối, từng câu nói của cô hắn đều nghe, cảm xúc của cô, hắn cũng hiểu, thậm chí còn hiểu được cảm giác cô bất lực ra sao nhưng cuối cùng Nghiêm Kình vẫn chọn cách không làm gì khác. -
Vốn dĩ hắn đã ngẩng đầu, đôi môi nhẹ mấp máy giống như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng mà cắn răng quay đi, vòng tay vỗn dĩ đang vây lấy cô cũng dẫn dẫn nới lỏng ra.
Thượng Quan Uyển thật sự không biết trong đầu Nghiêm Kình ngay lúc này đang nghĩ gì, hành tung của hắn đầy bí ẩn còn đáng nghi ngờ. Người đàn ông ngước mắt nhìn cô, trong đôi con ngươi ðen tuyền, dường như Thượng Quan Uyển còn nhìn ra được một chút ẩn nhẫn kìm nén bên trong, không cam lòng nhưng cũng vì i sao hắn lại bày ra dáng vẻ đau khổ chấp nhận.
Còn Thượng Quan Uyển lại bị chính sự thật mà suốt những ngày qua cô đã tự nhắc nhở bản thân rằng cô nên để nó chi phối quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn phải chết lặng trước giây phút này.
Trong lúc cơn sốc vẫn chưa đi qua, Nghiêm Kình lại vòng tay vây lấy eo cô, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi vén lên lớp váy, tìm đến thứ sắc lạnh được Thượng Quan Uyển kẹp ở bên đùi.
Là một con dao găm nhỏ, thứ mà dù có là kiếp trước hay kiếp này thì cô vẫn luôn mang theo như một vật tùy thân.
Nghiêm Kình đặt con dao vào lòng bàn tay cô, lưỡi dao hướng thẳng vào ngực trái của hắn, mũi dao chạm ngay vị trí nơi trái tim đang đập, ánh mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn.
“Uyển, chỉ cần một nhát thôi, một nhát cắm vào nơi này, em liền có thể báo thù cho gia đình em, em muốn đêm tôi bao nhiêu cũng được, cứ giết tôi nếu điều đó khiến em vui lòng."
“Mạng sống này là của em, chỉ có em mới có thể kết thúc nó, lấy lại đi... Vì nó là của em mà?”
Cán dao nằm trong tay cô, lưỡi dao sắc lạnh lại chĩa ngược về hướng người đàn ông mà cô đã yêu đến hao mòn tâm can. Cùng một lúc, thâm tâm cùng trỗi dậy hai thứ cảm xúc trái ngược nhau.
Là hận thù şao? Hay là đau lòng mà khiến đôi tay nắm chặt cán dao cũng run rẩy không ngừng, nước mắt rơi xuống, ngay cả con ngươi cũng sâu thẳm, đen tuyền.
Cô dường như là bị hắn thôi miên.
“Đừng chần chừ nữa, nếu em đã hận tôi đến vậy...” Nghiêm Kình nắm lấy tay cô, ghì lưỡi dao ấn xuống da thịt mình: “Thì cứ giết chết tôi đi.”
Lưỡi dao dần cắm xuống máu cũng trào ra bám lên mặt lưỡi sáng bóng sắc lạnh của dao găm, Nghiêm Kình buông lỏng cánh tay, đôi con ngươi nhin đến cô ẩn chứa một chút đau lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhắm mắt lại.
Nếu Thượng Quan Uyển muốn giết chết hắn, hắn nhất định cũng sẽ nằm yên chờ đợi cái chết mà cô ban.
“Uyển... Tôi thật sự... Rất yêu em, lời này chưa bao giờ là dối trá.”
Nhưng bất ngờ ngay sau đó, cánh cửa phòng bị đập mạnh một tiếng, đồng thời vang lên cùng lúc với tiếng dao “leng keng” phát ra bên trong.
Cánh cửa vừa mở ra, Cận Bạc còn chưa nhìn rõ bên trong thì một bóng đen xô đẩy cậu ta, lao thẳng , ra ngoài.
Cận Bạc biết đó là Thượng Quan Uyển, nhưng không đuổi theo mà dời sự chú ý đến bóng dáng cao lớn nằm dưới sàn nhà bên trong.
“Lão đại?!”