Sau khi cô đáp đất an toàn, Nghiêm Kình lại buộc sợi dây thừng giữ chặt con gái, sau đó tìm một điểm tựa mà thả chậm sợi dây đưa con bé xuống.
Nhất Sênh được Thượng Quan Uyển ðón lẫy, cô làm theo lời hắn, một lần nữa lại địu con bé sau lưng,
nhưng trước khi đi thì có ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, thế nhưng bóng dáng của Nghiêm Kinh đã không
còn nữa.
Hắn hành động rồi, Thượng Quan Uyển cũng không thể phí phạm thời gian mà hắn đã đặt ra để câu kéo giúp cô, cho nên thẳng tắp một đường liền băng qua khu rừng rậm không có lấy một bóng người. .-
Thậm chí mọi thứ êm đẹp đến mức độ không hề xuất hiện một vật cản khó khăn nào ngáng chân cô. Giống như toàn bộ mọi chuyện đã được Nghiêm Kình lên kế hoạch tính toán kỹ lưỡng.
Sau khi Thượng Quan Uyển mang con gái rời khỏi nơi nguy hiểm thành công, trên đường lộ lớn ngay lúc đó là 6a 6ốn chiếc xe của Thương Kinh nỗi ðuôi nhau chạy vào lỗi mòn của khu rừng, thậm chí còn có cả xe của Cảnh Sát trà trộn bên trong.#
khung VN
Ắt hẳn trong khu nhà bỏ hoang ðó chuẩn bị xảy ra một cuộc chiến đẫm máu.
xảy ra mà VN
LOVEL.VN
Thượng Quan Uyển được Tô Cảnh Sâm kéo lên xe thành công, ông vội vàng muốn đưa cô và Sênh Nhi trở về nhưng Thượng Quan Uyển nhất quyết không muốn ồi, cô cho người đưa Nhất Sênh đến nơi an toàn trước. ~
- Dần thân thì nh...VN
Còn bản thân thì phải đợi cho đến khi thấy được c
khỏi.
cbóng dáng của Nghiêm Kinh xuất hiện những
hiện thì mới chịu rời
Tô Cảnh Sâm không nỡ để con gái ở lại một mình, thế nên dù công việc của ông có bận rộn đến đầu tắp mặt tối thì vẫn phải cắn răng gạt mọi thứ sang một bên.
Rõ ràng hắn đã nói sẽ theo sau cô, vậy mà thời gian tích tắc trôi qua cũng đã đến phút thứ 6a mươi rồi, Thượng Quan Uyển vẫn không thấy bóng dáng của người đàn ông đó đâu.
Cánh rừng trước mặt xanh rì và bạt ngàn, cô dáo dác liếc nhìn xung quanh, dù có là một chi tiết nhỏ cũng không để lọt khỏi đôi mắt của mình, thế nhưng thỉnh thoảng chỉ có những tốp nhỏ hai ba kẻ thương tích đầy mình lỡ nhau lê lết bò ra, còn người duy nhất mà cô muốn chờ thì lại không thấy xuất
hiện.
VEL.VN
Từng giờ từng phút qua đi, tâm trạng của ThươnOVELVN
daVEL.VN
Quan Uyển hệt như ngồi trên chảo dầu, bứt rứt và
cồn cào, đôi con ngươi vẫn ðăm đăm nhìn về phía bờ rừng trước mặt. Trong lòng đã sớm đốt lên ngọn lửa, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng, và gương mặt không giấu được vẻ hoang mang lẫn căng thẳng, từ lúc mà “Tô Hân Đồng" tỉnh lại sau tai nạn trước đó, thì đây là lần đầu tiên Tô Cảnh Sâm nhìn thấy được vẻ mặt này của con gái mình.
Hóa ra cũng có điều khiến cô phải ðau lòng đến vậy.
Tầm hơn mười phút sau, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, phá tan sự tĩnh mịch giữa không gian thinh lặng, Tô Cảnh Sâm ấn vào phím nghe, đầu dây vọng lại giọng nói của một người lạ.
“Đại tướng. Thượng Quan Mục đã rời khỏi khu nhà bỏ hoang đó rồi, ngài nên cho người rút lui đi ạ! Không tới năm phút nữa, nơi đó sẽ nổ tung!”
Lời nói đó vào tai của Thượng Quan Uyển chẳng khác nào tiếng sét đánh giữa trời quang, cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ của Tô Cảnh Sâm, ánh mắt chờ đợi như đang trông ngóng một lời phủ nhận rằng điều sắp xảy ra sẽ không giống như những gì mà cô nghĩ.
Thế nhưng sau khi cuộc gọi kết thúc, Tô Cảnh Sâm lại chẳng nói gì ngoài một tiếng thở dài. Ngay tức khắc không cần phải xác nhận, Thượng Quan Uyển cũng biết rằng chuyện không may mắn thật sự sắp diễn ra.
Cô càng không thể cứ trơ mắt như thế này mà chờ đợi được, Thượng Quan Uyển lập tức xoay người mở cửa bước xuống xe, nhưng chưa được nửa bước chân đã bị Tô Cảnh Sâm giữ lại.
“Ta không cho phép con đi vào!”
“Cha, chẳng lẽ cha muốn con phải trơ mắt nhìn cái chết đến với anh ấy bất đắc dĩ như vậy sao?!”
“Đồng Đồng, con bình tĩnh lại đã! Rất có thể bây giờ Nghiêm Kình đã chạy ra rồi, nếu con đi vào trong sẽ trở thành gánh nặng cho cậu ta mà thôi! Con nghe lời ta đi!”
lucvn quyết muốn rời đi,
Dù Tô Cảnh Sâm đã nói đến vậy, nhưng cô gái nhỏ trước mặt ông vẫn một mực kiên thậm chí còn sẵn sàng trở mặt xem ông là “kẻ địch” đang cản đường cô bất cứ lúc nào.
Cho đến khi nhìn thấy Cận Bạc xông ra từ phía bờ rừng phía trước, áo quần và mặt mũi của cậu ta lắm lem vết máu, thậm chí một bên cánh tay giống như còn đang bị gãy.
Vừa nhìn thấy Cận Bạc, Thượng Quan Uyển liền vùng vẫy rời khỏi Tô Cảnh Sâm mà lao đến túm lấy áo của cậu ta.
“Nghiêm Kình, anh ấy đâu rồi?!”
“Tôi không tìm thấy lão đại! Trước khi rời khỏi nơi đó tôi đã cố gắng đi tìm một vòng, cho đến khi hay tin khẩn quả bom sắp nổ, mới nhận được tin nhắn từ anh ấy, anh ấy bảo rằng đã ra ngoài rồi..." Thế nhưng sau khi nói đến đây, Cận Bạc mới phát hiện ra điều gì đó không đúng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, đều là những kẻ với thương tích đầy người nằm la liệt chờ sơ cứu.
Có người của Thương Kinh, cũng có người của Cảnh Sát, vì vốn dĩ đây là nhiệm vụ tóm gọn hang ổ 6uôn lậu trái phép lớn nhất thế giới nên không tránh khỏi kẻ địch có vũ trang.
Cận Bạc đã đảo mắt qua tất cả những gương mặt có mặt tại hiện trường nhưng bóng hình quen thuộc
kia cậu ta văn không hề nhìn thấy.
NOVE
NOV
Ngay lúc này, một tiếng nổ lớn bất chợt đánh mạnh vào màng nhĩ của tất cả bọn họ, vụ nổ lớn đến mức khiến lỗ tai gần như bị ù đi, dù đã cách một khoảng rất xa nhưng vẫn thể không tránh khỏi dư chấn.
Đàn chim ðen hoảng loạn kéo nhau đập cánh từ nơi rừng rậm sâu hút, lúc này Cận Bạc mới ngoảnh đầu nhìn về hướng mà bản thân mình vừa mới sống sót chạy ra.
Một şuy nghĩ không hay nổi lên trong đầu.