Bách Lý Hội chỉ cảm thấy đầu choáng váng lợi hại, cổ họng lại càng như bốc khói lên đau buốt, một câu cũng không nói được.
Dùng sức mở mắt, mí mắt nặng trĩu, chỉ nghe được âm thanh đối thoại của nam tử, mặc dù là rất nhỏ, nhưng vẫn nghe rõ ràng.
"Vương, ngài thật sự vì một nữ tử người Hán, mà vứt bỏ Đại Liêu chúng ta sao?" Hàn Hữu Thiên liếc nhìn nữ tử trên giường, vô cùng phân vân.
"Sứ mạng của Vương, áp lực quá lớn, ta chỉ muốn cùng người mình yêu quý, hảo hảo, ở cùng một chỗ." Gia Luật Thức theo tầm mắt của nam tử, ngừng trên mặt tái nhợt của Bách Lý Hội.
"Nhưng mà, mục đích ban đầu chúng ta tới Trung Nguyên, là phụng mệnh Đại Vương, trợ giúp Minh Vương gia Nam Triều đăng cơ, hiện nay, đại quân đóng ngoại thành Trường An, mà tối hôm qua, Minh Vương gia không được chúng ta chi viện, sau khi trở về, ngài làm sao ăn nói với Đại vương a?" Hàn Hữu Thiên lo lắng ngó ra ngoài cửa sổ, tâm tư của vương, hẳn là như thế.
"Chỉ có tối hôm qua, ta mới có thể mang nàng đi, ở giữa hai thứ, lựa chọn của ta, đã minh bạch rồi." Gia Luật Thức cầm rượu trên bàn, mút một ngụm nhỏ: "Sau khi trở về, ta sẽ tự động xin trách phạt."
"Nhưng là, Vương.........." Nửa câu còn lại của Hàn Hữu Thiên bị nghẹn lại trong cổ, một Vương cầm binh quyền trong tay, lại vì một nữ nhân mà từ bỏ nhiệm vụ, tội danh như vậy, há là nói gánh chịu liền gánh chịu nổi.
"Tốt lắm, ngươi đi ra ngoài trước đi." Gia Luật Thức phất phất tay, đứng lên.
Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ lui xuống, từ lúc đó, nên biết rõ sẽ có số mệnh ngày hôm nay.
Một đạo bóng đen áp lại gần, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy trong lòng một hồi chua xót.
Chẳng trách, lúc trước hắn cùng Minh Vương gia liên tiếp gặp mặt, chẳng trách, ngày hôm qua hắn lựa chọn, đưa mình đi.
Nàng, vì yêu Tập Ám, mà trả giá.
Mà Gia Luật Thức, vì yêu mình, mà trả giá.
Khóe mắt nổi lên một trận ấm áp, nước mắt của nàng quấn bện chỗ lông mi dày rậm, khẽ run lên, theo làn da tinh tế, chảy xuống.
Mang theo một trận lạnh lẽo, ở trên má, cho đến nửa đường, rơi vào môi nam tử.
Chất lỏng trong suốt chảy xuống ngày càng nhiều, nam tử toàn bộ đều nuốt vào, không để nàng rơi giọt nước mắt nào nữa.
Bách Lý Hội mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
"Tỉnh?" Gia Luật Thức đứng dậy, trên người, đã đổi phục sức Liêu quốc.
Nàng khẽ gật đầu một cái, nơi bàn tay, một hồi co rút đau đớn, tựa hồ như toàn thân đều đã bị thương: "Đây là đâu?"
"Khách sạn. Nàng ngủ tiếp một lát đi, chờ nàng tỉnh lại, chúng ta liền tới nhà rồi."
Nhà? Bách Lý Hội lờ mờ, gật gật đầu.
Xe ngựa mệt nhọc, qua vài ngày, rốt cuộc cũng vượt qua sa mạc vô tận, ở một nơi yên tĩnh, dừng lại.
Màn kiệu được vén lên, đập vào mắt Bách Lý Hội, chính là một màu xanh biếc của thảo nguyên, cả không khí, cũng mang theo hương cỏ nhàn nhạt.
Ngước mắt, bầu trời trong veo, xanh thẳm như được tắm gội, một mảnh xanh thẳm, ở Nam Triều không hề có.
Gia Luật Thức ôm nàng xuống ngựa, đi vào một toà sân viện tinh xảo.
Đi lên nhà sàn, tứ phía bị nước bao quanh, cả vườn dồi dào, ngẩng đầu, lầu gác huyền ảo, cúi đầu, giống như tiên cảnh.
"Gia Luật Thức, chúng ta ở đây sao? Không phải trở về Vương phủ sao?" Bách Lý Hội tuy có thích thú, nhưng vẫn là do dự mở miệng.
"Đúng, về sau đây chính là nhà của nàng, vương phủ, ta đã sớm ly khai rồi." Gia Luật Thức đặt nàng trên xích đu bên cạnh, những bụi cây vững chắc, bò lên những khóm hoa đủ sắc màu, phóng mắt nhìn đi, thật sự làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Bữa tối được đưa tới bên trong nhà sàn, cùng với mùi hoa, ánh trăng, Bách Lý Hội vùi trong áo da trên ghế dựa, một thân lạnh lẽo.
"Hội nhi.........." Gia Luật Thức đem mền đắp trên người nàng, "Ta ra ngoài một chuyến, lập tức sẽ trở lại."
Bách Lý Hội ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết, hắn là Bắc Viện Đại vương, vì mình mà phải làm những chuyện như vậy, phải có trách nhiệm bồi thường thích hợp.
Sau khi Gia Luật Thức rời đi, cho dù nha hoàn không yên tâm về thân thể của nàng, mấy lần khuyên nàng trở về nghỉ ngơi, nhưng vẫn không được, cảnh vật như vậy, lần đầu tiên, khiến cho mình động tâm.
Một tay theo bụng dưới, chậm rãi xoa nhẹ chỗ trái tim mình, miệng vết thương đau nhức, tâm lại càng đau đớn hơn.
Nói là quên, nhưng vẫn là, đau đớn không dứt, thật là khó.
Cho đến tận đêm khuya, bóng dáng Gia Luật Thức mới bước vào trong nhà, thấy Bách Lý Hội vẫn chưa ngủ, bước lên phía trước ôm nàng, trở về phòng.
"Gia Luật Thức, ngươi có phải hay không là vì ta, làm sai điều gì?" Bách Lý Hội dò xét hỏi, đoạn đối thoại kia dường như không phải mơ, luôn luôn khiến cho bản thân bất an gấp bội.
Nam tử cười lắc đầu: "Với ta mà nói, nàng chính là quan trọng nhất."
Nghe như thế, miệng nam nhân có bao nhiêu mật ngọt.
Bách Lý Hội một tay bấu víu lấy vai hắn, nàng muốn nhờ thời gian, từ từ quên đi Tập Ám.
"Gia Luật Thức, ta muốn học cưỡi ngựa." Ở trên thảo nguyên, nếu ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết, làm sao dạo chơi trên vùng đất tươi đẹp này đây.
"Được."" Nam tử khẽ gật đầu: "Nhưng phải đợi qua một thời gian ngắn nữa, trước phải đem thân thể của nàng bồi dưỡng cho tốt."
"Ừ." Bách Lý Hội suy nghĩ một lát, vẫn gật đầu.
"Ngủ sớm một chút." Gia Luật Thức đặt nàng lên giường, phủ chăn lên.
Bách Lý Hội nằm ngửa nhắm nghiền mắt, cơn buồn ngủ kéo tới, cả một câu chúc ngủ ngon cũng đã lười mở miệng, cứ như vậy thiếp đi.
Vì sao mở mắt ra, cư nhiên lại ở trong thành Trường An? Trên con đường quen thuộc, chỉ có một mình nàng, từ lúc nào, nàng lại thích mặc quần áo diễm lệ thế này rồi hả?
Cao cao trên tường thành, cắm lá cờ xí của Nam Triều, bầu trời, mờ mờ mịt mịt.
Nàng theo dòng suy nghĩ, tìm về Tây Quận phủ quen thuộc.
Dọc đường, vẫn chỉ có một mình.
Vương phủ ngày trước, hiện nay đã trở nên tiêu điều, cổng chính mở rộng, đèn lồng hai bên đã sớm cũ nát, treo lắc lư ở một bên.
Vào bên trong phủ, cỏ dại đã cao nửa người, trong hồ, nước đã khô cạn, xuất hiện vô số mạng nhện, cho thấy rõ, sự lụn bại.
Nàng tìm một vòng, vẫn không có một bóng người. Ngẩng đầu lên, ở chỗ cao nhất trên nóc nhà, nam tử khoanh tay đón gió, tóc đen như mực lộ rõ vẻ ngang ngược.
"Tập Ám........" Nàng khẽ gọi, ngẩng đầu lên, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.
Thân thể thẳng tắp, nhẹ nhàng xoay lại, vầng sáng bắn ra bốn phía, dung mạo của nam tử, tà mị tuấn hoặc.
Ở trên cao liếc nhìn nữ tử trên mặt đất, một tay Tập Ám phủ lên ngực, đôi mắt quấn quít trên người nàng: "Hội nhi............."
Một tiếng xưng hô, cũng là tang thương vô tận.
Nàng vươn tay, cũng đặt trước ngực mình, hai trái tim liên hệ với nhau, yêu tại sao lại mệt mỏi như vậy?
"Hội nhi, ngươi mang trái tim ta đi, thật sự không còn quan tâm gì nữa sao?" Hắn duỗi tay về phía trước, đôi mắt, tràn ngập đau đớn.
"Không............" Nàng không ngừng lắc đầu: "Là ngươi không cần ta, ngươi không cần con của chúng ta, một khắc sau cùng, ngươi cũng vứt bỏ ta."
Trường bào màu đen, ở trước ánh sáng mặt trời đỏ rực, kim tuyến thêu ở khắp nơi, nổi lên một tầng sáng chói nhỏ vụn, đôi mắt nam tử, mang theo đau xót vô tận không thể nói hết. Đột nhiên, trong lồng ngực, máu tươi theo bàn tay, một luồng một luồng rơi trên mu bàn tay hắn.
"Tập Ám, ngươi làm sao vậy?" Nàng sốt ruột chạy lên phía trước, lại không biết nên đi tới như thế nào.
"Hội nhi.........nó vì ngươi, trăm ngàn vết thương. Hiện nay, ngươi bỏ lại một mình ta, tự mình chịu đựng." Tập Ám xoay người lại, không hề nhìn nàng.
Bóng lưng như thế, vô cùng cô độc, nhìn thấy, tan nát cõi lòng đến tột cùng.
Dưới chân bỗng nhiên điểm một chút, bóng dáng nam tử không chút nào lưu luyến nhảy xuống, rơi xuống bên kia, chỉ nghe, một tiếng, vỡ nát.
"Không, Tập Ám........." Bách Lý Hội hoảng loạn vươn tay, muốn đỡ lấy, bỗng nhiên dưới bụng một trận co rút đau đớn, từ trong mộng tỉnh lại.
Gia Luật Thức ôm nàng vào trong ngực, một tay vuốt nhẹ lên lưng nàng.
"Ưm........." Nữ tử nằm trên vai hắn, bất chấp miệng vết thương nứt toác, vì sao, muốn quên một người, lại khó như vậy.
Giống như vết thương này, đã tốt lên, lại nứt toác ra, cho dù, qua một thời gian dài quên đi, nhưng vẫn là, lưu lại vết sẹo không thể xóa được.
Khóc một hồi lâu, thân thể Bách Lý Hội mới lùi về: "Ngươi luôn ở đây sao?"
Gia Luật thức gạt tóc nàng ra hai bên, gật đầu.
"Xin lỗi, ta không quên được, ta không quên được hắn, cho dù cưỡng ép chính mình, vẫn không làm được, làm sao bây giờ?" Bách Lý Hội mở to đôi mắt đẫm lệ: "Ta hận hắn, ta hận hắn..........."
Hận hắn, tận sâu trong đáy lòng.
"Đừng vội, Hội nhi." Gia Luật Thức cẩn thận an ủi nàng, cho đến khi nàng khóc mệt mỏi, ghé vào trên vai mình, ngủ thiếp đi.
Nhẹ giọng thở dài, đem nàng đặt lại trên giường, vết thương trên bụng, lại phải băng bó một lần nữa rồi.
Đi ra khỏi phòng, Gia Luật Thức cẩn thận đóng cửa lại, sự cố chấp của nàng, hiện nay đã dần tan biến, hiển nhiên không phải bỗng chốc liền có thể tiếp nhận được.
Còn chưa tỉnh ngủ, Bách Lý Hội liền bị một hồi âm thanh huyên náo làm cho tỉnh giấc.
Mặc quần áo, xuống giường.
Rất xa. Liền trông thấy một quý phụ nhân ngồi trong phòng, bên cạnh, đứng cùng với Ôn Nhứ, là chính phi của Gia Luật Thức.
Bách Lý Hội vừa định xoay người, liền bị âm thanh căm hận của Ôn Nhứ níu trở lại: "Mẫu phi, chính là nàng."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, Bách Lý Hội đành phải kiên trì, bước vào đại sảnh.
Gia Luật Thức ngồi bên cạnh, quý phụ nhân phía trước càng không chút nào kiêng dè nhìn Bách Lý Hội: "Ngươi chính là nữ nhân hoàng nhi mang về.?"
Bách Lý Hội nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ đành phải gật đầu.
"Hoàng nhi, nói về mỹ mạo, trong phủ có Nhứ nhi, muốn đoan chính, có chính phi của ngươi, ngươi làm sao, cứ một mực........." Quý phụ nhân một tay chỉ vào Bách Lý Hội: "Cứ một mực mang về một người như vậy, một nữ tử người Hán?"
"Mẫu phi." Gia Luật Thức không vui nhăn mày lại, đứng lên: "Nếu như mẫu phi là vì việc này, vậy mời trở về đi."
"Ngươi......." Thái hậu tức giận đứng lên: "Ngươi cư nhiên lại vì nữ tử như vậy, Bắc Viện Đại Vương cũng không làm, Thức nhi, Vương gia khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật kia, đi đâu rồi?"
Âm thanh của Thái hậu mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhiều hơn, là thương xót.
Bách Lý Hội nâng mắt nhìn Gia Luật Thức, lại một lần nữa, chính mình lại nhảy lên trên đầu sóng ngọn gió.
"Vương." Ôn Nhứ bên cạnh tiến lên: "Hồi phủ đi."
Gia Luật Thức không nói, xoay người, mặt hướng về Thái hậu: "Mẫu phi, ta đã quyết định rồi, hài nhi không cần gì cả, chỉ cầu, không có gánh nặng sống thật tốt."
"Sống thật tốt?" Thái hậu không thể ức chế được bật cười: "Hay cho một người không có gánh nặng, tay ngươi cầm binh quyền, nắm giữ sinh tử của Đại Liêu ta, hiện nay, rốt cuộc lại vì một nữ tử, mà trăm năm cơ nghiệp cũng không để ý? Ngươi sinh ra là người nhà Gia Luật, trên vai ngươi, chỉ có sứ mệnh, ngươi không được phép làm càn."
Thái hậu tiến lên vài bước, chỉ tay lên bầu trời: "Hôm nay, bầu trời Đại Liêu là màu xanh, còn ngày mai? Ngươi nhẫn tâm nhìn máu chảy thành sông? Nam Triều đổi chủ, Chiến thần ngày xưa, hiện giờ đã trở thành quân vương cao cao tại thượng, ai có thể cam đoan, hắn không có dã tâm, sẽ không tiến đánh Đại Liêu ta? Quân vô tướng, mấy vạn tinh binh, bỏ mặc trở thành đám ô hợp."
Nam Triều đổi chủ, Bách Lý Hội cả kinh, không phải là Tập Ám sao? Mới mấy ngày ngắn ngủn..........
"Mẫu phi cho ngươi thời gian ba ngày cân nhắc, ngươi đi chuyến này, chẳng khác nào chặt đứt hai cánh tay hoàng huynh ngươi a." Thái hậu ý vị thâm trường nhìn Gia Luật Thức: "Chúng ta đi, cho hắn chút thời gian, tự mình ngẫm lại."
Hai người đi theo phía sau, khi lướt qua người Bách Lý Hội, Thái hậu đi đầu không dấu vết quan sát, quả nhiên là một mỹ nhân, tai họa không thể giữ lại.
Chính vương phi vẫn dịu dàng giống như trước kia, Ôn Nhứ tới gần Bách Lý Hội, còn hung hăm lườm nàng một cái, cư nhiên, lại là nàng.
Ba người đi rồi, Bách Lý Hội tới gần nam tử, một tay nhẹ nhàng đặt trên lưng hắn: "Gia Luật Thức, mẫu phi ngươi nói rất đúng, ngươi là Vương của nơi này, làm sao có thể vì một nữ tử, dỡ xuống một thân trách nhiệm của ngươi?"
Hiện tại, nàng rốt cuộc đã hiểu, lựa chọn của Tập Ám.
Nam tử xoay người, đối mặt với Bách Lý Hội, đôi mắt, nhìn về phía xa xăm.
Thấy hắn thật lâu vẫn không nói gì, Bách Lý Hội bất đắc dĩ đứng một bên, chờ mặt trời ngã về tây.
Nhà sàn vào ban đêm, mang theo một loại buồn ngủ mông lung.
Gia Luật Thức từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc bạch ngọc, đưa tới cho Bách Lý Hội: "Đây là Hàn Hữu Thiên đặc biệt phối chế, bôi lên vết thương, sẽ không để lại sẹo."
Nàng ở một bên tiếp nhận, lười nhác nở nụ cười: "Ta muốn trở về nghỉ ngơi, mệt mỏi quá."
Hắn tựa sát vào lưng ghế dựa phía sau, ánh mắt như màn đêm phát sáng lên: "Được, ta ngồi đây một lát."
Nha hoàn bên cạnh dìu Bách Lý Hội, trở về phòng.
Nam tử ngồi im, hai hàng lông mày nhíu lại, một tay day day trán, hình như, có vô vàn tâm sự.
Bách Lý Hội về đến phòng, đem lọ thuốc đặt trong ngăn tủ, vết sẹo này, nàng muốn giữ lại.
Một cái mạng, tế một phần tình.
Đêm xuân ấm áp, mang theo một chút lo lắng, qua ba ngày.
Dùng sức mở mắt, mí mắt nặng trĩu, chỉ nghe được âm thanh đối thoại của nam tử, mặc dù là rất nhỏ, nhưng vẫn nghe rõ ràng.
"Vương, ngài thật sự vì một nữ tử người Hán, mà vứt bỏ Đại Liêu chúng ta sao?" Hàn Hữu Thiên liếc nhìn nữ tử trên giường, vô cùng phân vân.
"Sứ mạng của Vương, áp lực quá lớn, ta chỉ muốn cùng người mình yêu quý, hảo hảo, ở cùng một chỗ." Gia Luật Thức theo tầm mắt của nam tử, ngừng trên mặt tái nhợt của Bách Lý Hội.
"Nhưng mà, mục đích ban đầu chúng ta tới Trung Nguyên, là phụng mệnh Đại Vương, trợ giúp Minh Vương gia Nam Triều đăng cơ, hiện nay, đại quân đóng ngoại thành Trường An, mà tối hôm qua, Minh Vương gia không được chúng ta chi viện, sau khi trở về, ngài làm sao ăn nói với Đại vương a?" Hàn Hữu Thiên lo lắng ngó ra ngoài cửa sổ, tâm tư của vương, hẳn là như thế.
"Chỉ có tối hôm qua, ta mới có thể mang nàng đi, ở giữa hai thứ, lựa chọn của ta, đã minh bạch rồi." Gia Luật Thức cầm rượu trên bàn, mút một ngụm nhỏ: "Sau khi trở về, ta sẽ tự động xin trách phạt."
"Nhưng là, Vương.........." Nửa câu còn lại của Hàn Hữu Thiên bị nghẹn lại trong cổ, một Vương cầm binh quyền trong tay, lại vì một nữ nhân mà từ bỏ nhiệm vụ, tội danh như vậy, há là nói gánh chịu liền gánh chịu nổi.
"Tốt lắm, ngươi đi ra ngoài trước đi." Gia Luật Thức phất phất tay, đứng lên.
Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ lui xuống, từ lúc đó, nên biết rõ sẽ có số mệnh ngày hôm nay.
Một đạo bóng đen áp lại gần, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy trong lòng một hồi chua xót.
Chẳng trách, lúc trước hắn cùng Minh Vương gia liên tiếp gặp mặt, chẳng trách, ngày hôm qua hắn lựa chọn, đưa mình đi.
Nàng, vì yêu Tập Ám, mà trả giá.
Mà Gia Luật Thức, vì yêu mình, mà trả giá.
Khóe mắt nổi lên một trận ấm áp, nước mắt của nàng quấn bện chỗ lông mi dày rậm, khẽ run lên, theo làn da tinh tế, chảy xuống.
Mang theo một trận lạnh lẽo, ở trên má, cho đến nửa đường, rơi vào môi nam tử.
Chất lỏng trong suốt chảy xuống ngày càng nhiều, nam tử toàn bộ đều nuốt vào, không để nàng rơi giọt nước mắt nào nữa.
Bách Lý Hội mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
"Tỉnh?" Gia Luật Thức đứng dậy, trên người, đã đổi phục sức Liêu quốc.
Nàng khẽ gật đầu một cái, nơi bàn tay, một hồi co rút đau đớn, tựa hồ như toàn thân đều đã bị thương: "Đây là đâu?"
"Khách sạn. Nàng ngủ tiếp một lát đi, chờ nàng tỉnh lại, chúng ta liền tới nhà rồi."
Nhà? Bách Lý Hội lờ mờ, gật gật đầu.
Xe ngựa mệt nhọc, qua vài ngày, rốt cuộc cũng vượt qua sa mạc vô tận, ở một nơi yên tĩnh, dừng lại.
Màn kiệu được vén lên, đập vào mắt Bách Lý Hội, chính là một màu xanh biếc của thảo nguyên, cả không khí, cũng mang theo hương cỏ nhàn nhạt.
Ngước mắt, bầu trời trong veo, xanh thẳm như được tắm gội, một mảnh xanh thẳm, ở Nam Triều không hề có.
Gia Luật Thức ôm nàng xuống ngựa, đi vào một toà sân viện tinh xảo.
Đi lên nhà sàn, tứ phía bị nước bao quanh, cả vườn dồi dào, ngẩng đầu, lầu gác huyền ảo, cúi đầu, giống như tiên cảnh.
"Gia Luật Thức, chúng ta ở đây sao? Không phải trở về Vương phủ sao?" Bách Lý Hội tuy có thích thú, nhưng vẫn là do dự mở miệng.
"Đúng, về sau đây chính là nhà của nàng, vương phủ, ta đã sớm ly khai rồi." Gia Luật Thức đặt nàng trên xích đu bên cạnh, những bụi cây vững chắc, bò lên những khóm hoa đủ sắc màu, phóng mắt nhìn đi, thật sự làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Bữa tối được đưa tới bên trong nhà sàn, cùng với mùi hoa, ánh trăng, Bách Lý Hội vùi trong áo da trên ghế dựa, một thân lạnh lẽo.
"Hội nhi.........." Gia Luật Thức đem mền đắp trên người nàng, "Ta ra ngoài một chuyến, lập tức sẽ trở lại."
Bách Lý Hội ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết, hắn là Bắc Viện Đại vương, vì mình mà phải làm những chuyện như vậy, phải có trách nhiệm bồi thường thích hợp.
Sau khi Gia Luật Thức rời đi, cho dù nha hoàn không yên tâm về thân thể của nàng, mấy lần khuyên nàng trở về nghỉ ngơi, nhưng vẫn không được, cảnh vật như vậy, lần đầu tiên, khiến cho mình động tâm.
Một tay theo bụng dưới, chậm rãi xoa nhẹ chỗ trái tim mình, miệng vết thương đau nhức, tâm lại càng đau đớn hơn.
Nói là quên, nhưng vẫn là, đau đớn không dứt, thật là khó.
Cho đến tận đêm khuya, bóng dáng Gia Luật Thức mới bước vào trong nhà, thấy Bách Lý Hội vẫn chưa ngủ, bước lên phía trước ôm nàng, trở về phòng.
"Gia Luật Thức, ngươi có phải hay không là vì ta, làm sai điều gì?" Bách Lý Hội dò xét hỏi, đoạn đối thoại kia dường như không phải mơ, luôn luôn khiến cho bản thân bất an gấp bội.
Nam tử cười lắc đầu: "Với ta mà nói, nàng chính là quan trọng nhất."
Nghe như thế, miệng nam nhân có bao nhiêu mật ngọt.
Bách Lý Hội một tay bấu víu lấy vai hắn, nàng muốn nhờ thời gian, từ từ quên đi Tập Ám.
"Gia Luật Thức, ta muốn học cưỡi ngựa." Ở trên thảo nguyên, nếu ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết, làm sao dạo chơi trên vùng đất tươi đẹp này đây.
"Được."" Nam tử khẽ gật đầu: "Nhưng phải đợi qua một thời gian ngắn nữa, trước phải đem thân thể của nàng bồi dưỡng cho tốt."
"Ừ." Bách Lý Hội suy nghĩ một lát, vẫn gật đầu.
"Ngủ sớm một chút." Gia Luật Thức đặt nàng lên giường, phủ chăn lên.
Bách Lý Hội nằm ngửa nhắm nghiền mắt, cơn buồn ngủ kéo tới, cả một câu chúc ngủ ngon cũng đã lười mở miệng, cứ như vậy thiếp đi.
Vì sao mở mắt ra, cư nhiên lại ở trong thành Trường An? Trên con đường quen thuộc, chỉ có một mình nàng, từ lúc nào, nàng lại thích mặc quần áo diễm lệ thế này rồi hả?
Cao cao trên tường thành, cắm lá cờ xí của Nam Triều, bầu trời, mờ mờ mịt mịt.
Nàng theo dòng suy nghĩ, tìm về Tây Quận phủ quen thuộc.
Dọc đường, vẫn chỉ có một mình.
Vương phủ ngày trước, hiện nay đã trở nên tiêu điều, cổng chính mở rộng, đèn lồng hai bên đã sớm cũ nát, treo lắc lư ở một bên.
Vào bên trong phủ, cỏ dại đã cao nửa người, trong hồ, nước đã khô cạn, xuất hiện vô số mạng nhện, cho thấy rõ, sự lụn bại.
Nàng tìm một vòng, vẫn không có một bóng người. Ngẩng đầu lên, ở chỗ cao nhất trên nóc nhà, nam tử khoanh tay đón gió, tóc đen như mực lộ rõ vẻ ngang ngược.
"Tập Ám........" Nàng khẽ gọi, ngẩng đầu lên, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.
Thân thể thẳng tắp, nhẹ nhàng xoay lại, vầng sáng bắn ra bốn phía, dung mạo của nam tử, tà mị tuấn hoặc.
Ở trên cao liếc nhìn nữ tử trên mặt đất, một tay Tập Ám phủ lên ngực, đôi mắt quấn quít trên người nàng: "Hội nhi............."
Một tiếng xưng hô, cũng là tang thương vô tận.
Nàng vươn tay, cũng đặt trước ngực mình, hai trái tim liên hệ với nhau, yêu tại sao lại mệt mỏi như vậy?
"Hội nhi, ngươi mang trái tim ta đi, thật sự không còn quan tâm gì nữa sao?" Hắn duỗi tay về phía trước, đôi mắt, tràn ngập đau đớn.
"Không............" Nàng không ngừng lắc đầu: "Là ngươi không cần ta, ngươi không cần con của chúng ta, một khắc sau cùng, ngươi cũng vứt bỏ ta."
Trường bào màu đen, ở trước ánh sáng mặt trời đỏ rực, kim tuyến thêu ở khắp nơi, nổi lên một tầng sáng chói nhỏ vụn, đôi mắt nam tử, mang theo đau xót vô tận không thể nói hết. Đột nhiên, trong lồng ngực, máu tươi theo bàn tay, một luồng một luồng rơi trên mu bàn tay hắn.
"Tập Ám, ngươi làm sao vậy?" Nàng sốt ruột chạy lên phía trước, lại không biết nên đi tới như thế nào.
"Hội nhi.........nó vì ngươi, trăm ngàn vết thương. Hiện nay, ngươi bỏ lại một mình ta, tự mình chịu đựng." Tập Ám xoay người lại, không hề nhìn nàng.
Bóng lưng như thế, vô cùng cô độc, nhìn thấy, tan nát cõi lòng đến tột cùng.
Dưới chân bỗng nhiên điểm một chút, bóng dáng nam tử không chút nào lưu luyến nhảy xuống, rơi xuống bên kia, chỉ nghe, một tiếng, vỡ nát.
"Không, Tập Ám........." Bách Lý Hội hoảng loạn vươn tay, muốn đỡ lấy, bỗng nhiên dưới bụng một trận co rút đau đớn, từ trong mộng tỉnh lại.
Gia Luật Thức ôm nàng vào trong ngực, một tay vuốt nhẹ lên lưng nàng.
"Ưm........." Nữ tử nằm trên vai hắn, bất chấp miệng vết thương nứt toác, vì sao, muốn quên một người, lại khó như vậy.
Giống như vết thương này, đã tốt lên, lại nứt toác ra, cho dù, qua một thời gian dài quên đi, nhưng vẫn là, lưu lại vết sẹo không thể xóa được.
Khóc một hồi lâu, thân thể Bách Lý Hội mới lùi về: "Ngươi luôn ở đây sao?"
Gia Luật thức gạt tóc nàng ra hai bên, gật đầu.
"Xin lỗi, ta không quên được, ta không quên được hắn, cho dù cưỡng ép chính mình, vẫn không làm được, làm sao bây giờ?" Bách Lý Hội mở to đôi mắt đẫm lệ: "Ta hận hắn, ta hận hắn..........."
Hận hắn, tận sâu trong đáy lòng.
"Đừng vội, Hội nhi." Gia Luật Thức cẩn thận an ủi nàng, cho đến khi nàng khóc mệt mỏi, ghé vào trên vai mình, ngủ thiếp đi.
Nhẹ giọng thở dài, đem nàng đặt lại trên giường, vết thương trên bụng, lại phải băng bó một lần nữa rồi.
Đi ra khỏi phòng, Gia Luật Thức cẩn thận đóng cửa lại, sự cố chấp của nàng, hiện nay đã dần tan biến, hiển nhiên không phải bỗng chốc liền có thể tiếp nhận được.
Còn chưa tỉnh ngủ, Bách Lý Hội liền bị một hồi âm thanh huyên náo làm cho tỉnh giấc.
Mặc quần áo, xuống giường.
Rất xa. Liền trông thấy một quý phụ nhân ngồi trong phòng, bên cạnh, đứng cùng với Ôn Nhứ, là chính phi của Gia Luật Thức.
Bách Lý Hội vừa định xoay người, liền bị âm thanh căm hận của Ôn Nhứ níu trở lại: "Mẫu phi, chính là nàng."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, Bách Lý Hội đành phải kiên trì, bước vào đại sảnh.
Gia Luật Thức ngồi bên cạnh, quý phụ nhân phía trước càng không chút nào kiêng dè nhìn Bách Lý Hội: "Ngươi chính là nữ nhân hoàng nhi mang về.?"
Bách Lý Hội nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ đành phải gật đầu.
"Hoàng nhi, nói về mỹ mạo, trong phủ có Nhứ nhi, muốn đoan chính, có chính phi của ngươi, ngươi làm sao, cứ một mực........." Quý phụ nhân một tay chỉ vào Bách Lý Hội: "Cứ một mực mang về một người như vậy, một nữ tử người Hán?"
"Mẫu phi." Gia Luật Thức không vui nhăn mày lại, đứng lên: "Nếu như mẫu phi là vì việc này, vậy mời trở về đi."
"Ngươi......." Thái hậu tức giận đứng lên: "Ngươi cư nhiên lại vì nữ tử như vậy, Bắc Viện Đại Vương cũng không làm, Thức nhi, Vương gia khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật kia, đi đâu rồi?"
Âm thanh của Thái hậu mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhiều hơn, là thương xót.
Bách Lý Hội nâng mắt nhìn Gia Luật Thức, lại một lần nữa, chính mình lại nhảy lên trên đầu sóng ngọn gió.
"Vương." Ôn Nhứ bên cạnh tiến lên: "Hồi phủ đi."
Gia Luật Thức không nói, xoay người, mặt hướng về Thái hậu: "Mẫu phi, ta đã quyết định rồi, hài nhi không cần gì cả, chỉ cầu, không có gánh nặng sống thật tốt."
"Sống thật tốt?" Thái hậu không thể ức chế được bật cười: "Hay cho một người không có gánh nặng, tay ngươi cầm binh quyền, nắm giữ sinh tử của Đại Liêu ta, hiện nay, rốt cuộc lại vì một nữ tử, mà trăm năm cơ nghiệp cũng không để ý? Ngươi sinh ra là người nhà Gia Luật, trên vai ngươi, chỉ có sứ mệnh, ngươi không được phép làm càn."
Thái hậu tiến lên vài bước, chỉ tay lên bầu trời: "Hôm nay, bầu trời Đại Liêu là màu xanh, còn ngày mai? Ngươi nhẫn tâm nhìn máu chảy thành sông? Nam Triều đổi chủ, Chiến thần ngày xưa, hiện giờ đã trở thành quân vương cao cao tại thượng, ai có thể cam đoan, hắn không có dã tâm, sẽ không tiến đánh Đại Liêu ta? Quân vô tướng, mấy vạn tinh binh, bỏ mặc trở thành đám ô hợp."
Nam Triều đổi chủ, Bách Lý Hội cả kinh, không phải là Tập Ám sao? Mới mấy ngày ngắn ngủn..........
"Mẫu phi cho ngươi thời gian ba ngày cân nhắc, ngươi đi chuyến này, chẳng khác nào chặt đứt hai cánh tay hoàng huynh ngươi a." Thái hậu ý vị thâm trường nhìn Gia Luật Thức: "Chúng ta đi, cho hắn chút thời gian, tự mình ngẫm lại."
Hai người đi theo phía sau, khi lướt qua người Bách Lý Hội, Thái hậu đi đầu không dấu vết quan sát, quả nhiên là một mỹ nhân, tai họa không thể giữ lại.
Chính vương phi vẫn dịu dàng giống như trước kia, Ôn Nhứ tới gần Bách Lý Hội, còn hung hăm lườm nàng một cái, cư nhiên, lại là nàng.
Ba người đi rồi, Bách Lý Hội tới gần nam tử, một tay nhẹ nhàng đặt trên lưng hắn: "Gia Luật Thức, mẫu phi ngươi nói rất đúng, ngươi là Vương của nơi này, làm sao có thể vì một nữ tử, dỡ xuống một thân trách nhiệm của ngươi?"
Hiện tại, nàng rốt cuộc đã hiểu, lựa chọn của Tập Ám.
Nam tử xoay người, đối mặt với Bách Lý Hội, đôi mắt, nhìn về phía xa xăm.
Thấy hắn thật lâu vẫn không nói gì, Bách Lý Hội bất đắc dĩ đứng một bên, chờ mặt trời ngã về tây.
Nhà sàn vào ban đêm, mang theo một loại buồn ngủ mông lung.
Gia Luật Thức từ trong ngực lấy ra một lọ thuốc bạch ngọc, đưa tới cho Bách Lý Hội: "Đây là Hàn Hữu Thiên đặc biệt phối chế, bôi lên vết thương, sẽ không để lại sẹo."
Nàng ở một bên tiếp nhận, lười nhác nở nụ cười: "Ta muốn trở về nghỉ ngơi, mệt mỏi quá."
Hắn tựa sát vào lưng ghế dựa phía sau, ánh mắt như màn đêm phát sáng lên: "Được, ta ngồi đây một lát."
Nha hoàn bên cạnh dìu Bách Lý Hội, trở về phòng.
Nam tử ngồi im, hai hàng lông mày nhíu lại, một tay day day trán, hình như, có vô vàn tâm sự.
Bách Lý Hội về đến phòng, đem lọ thuốc đặt trong ngăn tủ, vết sẹo này, nàng muốn giữ lại.
Một cái mạng, tế một phần tình.
Đêm xuân ấm áp, mang theo một chút lo lắng, qua ba ngày.
Danh sách chương