Tại phương Bắc xa xôi kia có một núi tuyết.
Nơi đó, hiếm có người đặt chân đến, bốn mùa băng hàn, người bình thường căn bản không chịu được.
Ngươi chỉ cần đứng ở xa, liền có thể trông thấy, một tòa ẩn hiện trong mây, Thiên Sơn sương khói mịt mờ.
Chỗ cao nhất trên núi, tất nhiên là cách bầu trời rất gần. Mây trắng, trời xanh, đều trên đầu ngón tay.
Một tòa nhà gỗ nằm trên núi, bốn phía đầy khắp núi đồi, đều là màu đỏ của cây mai, một năm bốn mùa, hoa nở không tàn.
Cánh hoa đỏ rơi xuống đất, phủ kín trên tuyết trắng, mênh mông, vẫn luôn vì những cơn gió mà rơi xuống vài cánh.
Một nữ tử nhẹ ngẩng đầu, đem ngón tay nhặt cánh hoa trên vai, trên tóc, kề sát một nhánh hồng mai buông xuống.
Áo trắng hơn tuyết, dung nhan khuynh thành.
Trước nhà gỗ, một đôi người tuyết, một người mặc quần áo nam tử, một người mặc quần áo nữ tử.
Tiên cảnh của nhân gian, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Dưới rừng mai, dây mây màu xanh quấn quít lấy bàn đu dây của hai người, lúc này đang lẳng lặng ở một chỗ, phía dưới là hai ghế đá.
Nữ tử đi về phía trước, sắc đỏ xinh đẹp rơi rụng xuống, nàng giống như đắm chìm trong đó, mỗi lần đến đây, trên người lại dính đầy cỗ tươi mát kia.
Phía trước là một hồ nước khổng lồ, mặt nước đóng băng, khi nhàm chán liền có thể đến trên đó chơi đùa.
Bách Lý Hội tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống. Trên mặt nước bị đục ra một lỗ hổng cực lớn, trên mặt băng bên cạnh ném vài kiện quần áo.
Nàng cười nhìn về phía mặt nước yên ả kia, một chuỗi bọt nước nổi lên, nụ cười trên khóe môi lại càng tăng lên.
Một tiếng xôn xao, trong nước lộ ra nửa người trên trần trụi của nam tử, bộ ngực tinh tráng mạnh mẽ màu mật ong lóe sáng. Một đầu tóc đen tùy ý thả xuống nước.
Nam tử dưới ánh mặt trời độc tài tuấn lãng, cánh tay phải vươn ra, một tiếng huýt sáo dài trong miệng phát ra.
Trên bầu trời, một điểm màu đen dần dần tới gần, mạnh như vũ bão, chuẩn xác dừng trên cánh tay nam tử.
Một tay Gia Luật Thức trêu đùa vừa quay đầu nhìn nàng: "Ưng nhi, ta không có ở đây mấy ngày, may mà có ngươi thay ta bảo vệ nàng."
Chim thương ưng trời sinh có linh tính, ngẩng đầu lên vỗ cánh.
"Đi thôi." Cánh tay hắn dùng sức, chim thương ưng kia lại lần nữa bay đi.
Bách Lý Hội cười nhìn lên bầu trời, khi quay đầu lại, hắn đã đến trước người nàng.
Gia Luật Thức vươn một tay, khóe mắt mang theo ý cười.
Nàng đặt tay vào bàn tay hắn, hai người liền xuống nước.
Rõ ràng là lạnh đến tận xương tủy, hai người lại không có chút cảm giác.
Nước không đến ngực nàng, Gia Luật Thức vươn hai tay cố trụ đầu nàng, chỉ có nụ hôn kia vẫn cực kì nồng nhiệt.
Bách Lý Hội vươn tay ôm chặt hắn, quấn quýt sít sao.
Gia Luật Thức để cho nàng tựa vào mép băng bên cạnh, vùi đầu trước ngực nàng, hai tay liền cởi quần áo của nàng.
Đầu Bách Lý Hội ngẩng lên, trên bầu trời chỉ có Ưng nhi lượn qua, chứng kiến thời khắc này.
Dưới nước, độ ấm của hai người, làm nhiệt độ của nước đá tăng lên, cho đến khi hừng hực nóng bỏng.
Nàng nhắm mắt lại, hai tay quấn lên cổ hắn, rên rỉ ra tiếng.
Cho đến khi nhiệt tình thối lui, cho đến khi dục vọng đã ngừng thúc giục.
Hắn ôm nàng, đầu nàng tựa vào ngực hắn.
Hai người cũng không nói gì, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, nơi đó, vẫn chỉ để lại một mảnh tiên cảnh bông tuyết trắng xóa.
Bóng dáng hai người ngày càng nhỏ, điều duy nhất không thay đổi là thủy chung vẫn ôm chặt nhau.
Tóc rối, tóc quấn lấy tóc.
Hết thảy qua đi, liền gần nhau cả cuộc đời.
Tại nơi niết bàn bị người ta lãng quên.
--- ------ ----[ Nam Triều ]--- ------ -------
Thiên tử Nam Triều, trong ba năm liền hoàn thành bá nghiệp, thôn tính các tiểu quốc, hợp thành đại quốc.
Tương truyền, hậu cung Nam Triều, vĩnh viễn trống không.
Trong hoàng cung, nam tử lưu lại chỉ có một bóng lưng cô tịch.
Ban đêm, cả bầu không khí đều đã nghỉ ngơi, trong điện Kim Loan, nam tử khoanh tay đón gió, một thân hoàng bào, tung bay theo gió.
Không rõ chia tay đã bao lâu, nàng đi đã bao lâu.
Nàng lưu lại cho hắn, ngoài trừ dấu răng trên xương quai xanh thì không còn có gì khác.
Đêm tối tịch mịch quét tới.
Thống khổ ngẩng cao đầu, ngươi nói, chúng ta ở dưới một bầu trời, lúc nhớ ngươi liền ngẩng đầu nhìn trăng sao.........
Hội nhi, ta thật sự không thể chống đỡ nổi, mệt đến rã rời, cũng không biết sống vì cái gì.
Nếu như, có một ngày, ta đi trước ngươi, ta nhất định sẽ không cho ngươi biết.
Tha thứ cho ta, đã không đủ hơi sức để sống trọn kiếp này, tâm mệt mỏi, vĩnh viễn không thể trị hết.
Ánh trăng cực kì ảm đạm, bóng cây phía xa vô cùng rậm rạp, loang lổ chiếu lên mái ngói lưu ly.
Khi nào thì bắt đầu, nơi này trở thành nơi hàng đêm không ngủ của hắn.
Chỉ là, cúi đầu đã không còn nữ tử tay cầm áo choàng chờ hắn.
Bầu trời Nam Triều sáng rực như vậy, không còn chiến tranh, chỉ có phồn hoa rực rỡ.
Cả thái hậu cũng không chịu nổi tự hỏi mình, lúc trước ngăn cản hắn, đến tột cùng là đúng hay sai.
Dày vò như vậy cũng là do một tay nàng tạo thành.
Ám nhi, cho dù là vì thiên hạ, hy sinh một người đi.
Năm thứ 16, thiên tử Nam Triều băng hà.
Một hơi cuối cùng không bỏ xuống được, buồn bực mà chết. Khi chết lại cực kì nhàn hạ, hắn vì Nam Triều, làm đã đủ nhiều rồi.
Nếu muốn nói đến trách nhiệm, cũng có thể tháo xuống rồi.
Hiện nay, ai cũng không thể ngăn được.
Còn sống, so với chết, càng mệt mỏi hơn.
Di chiếu duy nhất đó là, đem tin tức này mãi mãi niêm phong, không được truyền ra ngoài.
Ước định của nàng và hắn là cả đời.
Như thế, một đời này nàng phải sống thật vui vẻ.
Tập Ám, là hoàng đế có công trạng nổi bật nhất Nam Triều, đồng thời, cũng là hoàng đế tại vì trong thời gian ngắn nhất.
Một khi hồng nhan làm loạn, mê hoặc ai đó? Mê hoặc song vương.
--- ------- Kiếp này kiếp sau --- --------
Sau khi chết.
Trường An vẫn sầm uất như trước, cửa hàng tửu lâu lớn nhỏ đều treo đèn lồng đỏ thẫm một bên, dán chữ hỉ đỏ tươi.
Tùy tiện hỏi một người, đều biết hôm nay là ngày trang chủ của Tuyệt Ngạo trang lấy vợ. Nếu như hỏi cưới ai? Tất nhiên là đệ nhất mỹ nhân của Nam Triều.
Điều kỳ lạ là, đội ngũ rước dâu cũng không thấy tân lang, lão trang chủ nhất thời tức giận, chỉ đành phải để cho người ta thuận lợi vui vẻ đưa tân nương vào cửa.
Trên cao đường, thật lâu vẫn không thấy Thiếu trang chủ tà mị kia, cho đến khi khách khứa tan hết, hắn mới quay trở về.
Bị buộc phải thay một thân hỉ phục, bị đẩy vào tân phòng.
Trong phòng, trên nến đỏ, hai dòng chữ hỉ dưới ánh sáng, bị đốt cháy vô cùng tinh tế.
Nữ tử một thân màu đỏ, trên đầu phủ khăn voan cùng màu.
Hắn cũng không hề vội vã tiến lên, rót một ly rượu bên cạnh bàn, lộ ra một khuôn mặt mê hoặc nhân gian, điêu khắc không hề có một chút tì vết.
Khóe miệng ngả ngớn câu lên, bóng dáng cao lớn tới gần nữ tử trên giường, "Muốn làm nữ nhân của ta, cũng không đơn giản như vậy."
Đôi bàn tay trắng như phấn trong tay áo của nữ tử nắm thật chặt, nhẫn nhịn.
Thấy nàng không nói, hắn lại càng tiến lên ngồi bên người nàng, cũng không tháo khăn voan xuống, thở nhẹ bên tai nàng, dáng vẻ mười phần hạ lưu.
Để ly rượu trong tay xuống, hơi thở của hắn mang theo một mùi rượu nhàn nhạt, xen lẫn mùi xạ hương đặc biệt.
Hỉ phục màu đỏ làm nổi bật vẻ tà mị của hắn, mày kiếm nhíu lại, một tay ôm eo nàng.
Đôi bàn tay đang nắm chặt run nhẹ, nàng hung hăng nhắm chặt mắt. Lại nhịn.
Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, một tay theo vạt áo trước, đặt lên cái yếm chim uyên ương của nàng. Dưới tay một trận run rẩy, mang theo đắc ý, tay từ một bên trực tiếp thâm nhập vào vuốt ve địa phương đẫy đà của nàng.
Hắn nghiêng người, ôm nàng ngồi trên chân mình, không chút nào che giấu dục vọng thâm sâu của mình.
Lòng nàng quýnh lên, cuối cùng nghĩ đến người đã được gả tới, lại thả lỏng vài phần.
Vạt áo trước hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi của hắn, cùng với một cái dấu màu đỏ, giống như một dấu răng.
Hắn không muốn lấy vợ, trong sâu thẳm, hắn đang đợi một người, nhưng cũng không nhớ gì cả.
Cho nên, hắn không cần nàng.
"Muốn trở thành nữ nhân của ta, ngươi có thể ở trên giường chiều ý ta sao? Còn không mau cởi áo? Nếu như không hài lòng, sáng mai ta liền hưu ngươi."
Tại sao, lại có người như vậy.
Cuối cùng nàng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, hai tay nắm chặt chậm rãi buông ra.
Thoáng cái liền vỗ bàn tay của hắn đặt trên ngực nàng xuống. Đột nhiên đứng dậy, một phen kéo khăn voan trên đầu xuống: "Ai muốn gả cho ngươi a, ta muốn hưu ngươi."
Hắn cười ngẩng đầu, lúc bốn mắt chạm nhau, lại trở nên ngây ngốc.
Một thân đỏ thẫm, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp của nàng, mắt ngọc mày ngài, phấn nhan xinh đẹp, thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.
Điều làm cho hắn dao động, đó là hắn đối với nàng cảm thấy rất quen thuộc.
Không nói được đã quen biết thế nào, giống như là đã trải qua mấy đời.
Hai tay hắn chống bên người, cả thân thể nằm trên giường, hai chân thon dài gác lên nhau.
Nàng buông khăn voan trên tay, có một loại cảm giác không nói rõ.
"Ngươi muốn hưu ta?" Khóe miệng hắn khẽ câu lên, cười tà mị.
Nàng việc nhân đức không nhường ai, một tay chỉ về phía hắn: "Ngươi làm cho ta mất cả thể diện, ta chính là muốn hưu ngươi, ai muốn gả cho ngươi chứ."
Khuôn mặt hoa đào, trên mặt trắng nõn đỏ ửng lên.
Trái tim của hắn bị lấp đầy, hắn biết, người hắn đợi đã xuất hiện.
Như vậy, sẽ không buông ra nữa.
Bỗng nhiên đứng lên, đi về phía nàng.
Ôm lấy eo nàng, đi thẳng về phía giường.
Nàng ngây ngốc, không chút khách khí phản kháng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta là phu quân của ngươi, ngươi nói ta làm cái gì?" Hắn đè nàng dưới thân, cả thân thể phủ lên.
Chân nhỏ khẽ đạp, ngẩng đầu liền nhìn thấy dấu ấn trên xương quai xanh của hắn.
Động tác trên tay, trên chân đều đã quên.
Cho đến khi ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn, trước ngực mình đã bị bóc trần.
Giống như vậy, thoáng hiện một dấu ấn diễm lệ.
Hắn dừng động tác, nhìn thiên hạ dưới thân, một tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng cũng không tự chủ được vươn tay, phủ lên xương quai xanh của hắn.
Ánh mắt bỗng nhiên ê ẩm, nước mắt rơi xuống.
Vì sao, lại có cảm giác đau lòng như vậy? Hắn cúi người hôn lên mắt nàng: "Ngày mai, ta sẽ cưới nàng một lần nữa, để cho người trong toàn Trường An biết được, nàng là thê tử của ta."
Nàng là thê tử của hắn, hắn là phu quân của nàng.
Kiếp này, hắn không phải vua, kiếp này, nàng không phải hậu.
--- ------Hết trọn bộ --- -----
Nơi đó, hiếm có người đặt chân đến, bốn mùa băng hàn, người bình thường căn bản không chịu được.
Ngươi chỉ cần đứng ở xa, liền có thể trông thấy, một tòa ẩn hiện trong mây, Thiên Sơn sương khói mịt mờ.
Chỗ cao nhất trên núi, tất nhiên là cách bầu trời rất gần. Mây trắng, trời xanh, đều trên đầu ngón tay.
Một tòa nhà gỗ nằm trên núi, bốn phía đầy khắp núi đồi, đều là màu đỏ của cây mai, một năm bốn mùa, hoa nở không tàn.
Cánh hoa đỏ rơi xuống đất, phủ kín trên tuyết trắng, mênh mông, vẫn luôn vì những cơn gió mà rơi xuống vài cánh.
Một nữ tử nhẹ ngẩng đầu, đem ngón tay nhặt cánh hoa trên vai, trên tóc, kề sát một nhánh hồng mai buông xuống.
Áo trắng hơn tuyết, dung nhan khuynh thành.
Trước nhà gỗ, một đôi người tuyết, một người mặc quần áo nam tử, một người mặc quần áo nữ tử.
Tiên cảnh của nhân gian, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Dưới rừng mai, dây mây màu xanh quấn quít lấy bàn đu dây của hai người, lúc này đang lẳng lặng ở một chỗ, phía dưới là hai ghế đá.
Nữ tử đi về phía trước, sắc đỏ xinh đẹp rơi rụng xuống, nàng giống như đắm chìm trong đó, mỗi lần đến đây, trên người lại dính đầy cỗ tươi mát kia.
Phía trước là một hồ nước khổng lồ, mặt nước đóng băng, khi nhàm chán liền có thể đến trên đó chơi đùa.
Bách Lý Hội tìm một khối đá sạch sẽ ngồi xuống. Trên mặt nước bị đục ra một lỗ hổng cực lớn, trên mặt băng bên cạnh ném vài kiện quần áo.
Nàng cười nhìn về phía mặt nước yên ả kia, một chuỗi bọt nước nổi lên, nụ cười trên khóe môi lại càng tăng lên.
Một tiếng xôn xao, trong nước lộ ra nửa người trên trần trụi của nam tử, bộ ngực tinh tráng mạnh mẽ màu mật ong lóe sáng. Một đầu tóc đen tùy ý thả xuống nước.
Nam tử dưới ánh mặt trời độc tài tuấn lãng, cánh tay phải vươn ra, một tiếng huýt sáo dài trong miệng phát ra.
Trên bầu trời, một điểm màu đen dần dần tới gần, mạnh như vũ bão, chuẩn xác dừng trên cánh tay nam tử.
Một tay Gia Luật Thức trêu đùa vừa quay đầu nhìn nàng: "Ưng nhi, ta không có ở đây mấy ngày, may mà có ngươi thay ta bảo vệ nàng."
Chim thương ưng trời sinh có linh tính, ngẩng đầu lên vỗ cánh.
"Đi thôi." Cánh tay hắn dùng sức, chim thương ưng kia lại lần nữa bay đi.
Bách Lý Hội cười nhìn lên bầu trời, khi quay đầu lại, hắn đã đến trước người nàng.
Gia Luật Thức vươn một tay, khóe mắt mang theo ý cười.
Nàng đặt tay vào bàn tay hắn, hai người liền xuống nước.
Rõ ràng là lạnh đến tận xương tủy, hai người lại không có chút cảm giác.
Nước không đến ngực nàng, Gia Luật Thức vươn hai tay cố trụ đầu nàng, chỉ có nụ hôn kia vẫn cực kì nồng nhiệt.
Bách Lý Hội vươn tay ôm chặt hắn, quấn quýt sít sao.
Gia Luật Thức để cho nàng tựa vào mép băng bên cạnh, vùi đầu trước ngực nàng, hai tay liền cởi quần áo của nàng.
Đầu Bách Lý Hội ngẩng lên, trên bầu trời chỉ có Ưng nhi lượn qua, chứng kiến thời khắc này.
Dưới nước, độ ấm của hai người, làm nhiệt độ của nước đá tăng lên, cho đến khi hừng hực nóng bỏng.
Nàng nhắm mắt lại, hai tay quấn lên cổ hắn, rên rỉ ra tiếng.
Cho đến khi nhiệt tình thối lui, cho đến khi dục vọng đã ngừng thúc giục.
Hắn ôm nàng, đầu nàng tựa vào ngực hắn.
Hai người cũng không nói gì, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, nơi đó, vẫn chỉ để lại một mảnh tiên cảnh bông tuyết trắng xóa.
Bóng dáng hai người ngày càng nhỏ, điều duy nhất không thay đổi là thủy chung vẫn ôm chặt nhau.
Tóc rối, tóc quấn lấy tóc.
Hết thảy qua đi, liền gần nhau cả cuộc đời.
Tại nơi niết bàn bị người ta lãng quên.
--- ------ ----[ Nam Triều ]--- ------ -------
Thiên tử Nam Triều, trong ba năm liền hoàn thành bá nghiệp, thôn tính các tiểu quốc, hợp thành đại quốc.
Tương truyền, hậu cung Nam Triều, vĩnh viễn trống không.
Trong hoàng cung, nam tử lưu lại chỉ có một bóng lưng cô tịch.
Ban đêm, cả bầu không khí đều đã nghỉ ngơi, trong điện Kim Loan, nam tử khoanh tay đón gió, một thân hoàng bào, tung bay theo gió.
Không rõ chia tay đã bao lâu, nàng đi đã bao lâu.
Nàng lưu lại cho hắn, ngoài trừ dấu răng trên xương quai xanh thì không còn có gì khác.
Đêm tối tịch mịch quét tới.
Thống khổ ngẩng cao đầu, ngươi nói, chúng ta ở dưới một bầu trời, lúc nhớ ngươi liền ngẩng đầu nhìn trăng sao.........
Hội nhi, ta thật sự không thể chống đỡ nổi, mệt đến rã rời, cũng không biết sống vì cái gì.
Nếu như, có một ngày, ta đi trước ngươi, ta nhất định sẽ không cho ngươi biết.
Tha thứ cho ta, đã không đủ hơi sức để sống trọn kiếp này, tâm mệt mỏi, vĩnh viễn không thể trị hết.
Ánh trăng cực kì ảm đạm, bóng cây phía xa vô cùng rậm rạp, loang lổ chiếu lên mái ngói lưu ly.
Khi nào thì bắt đầu, nơi này trở thành nơi hàng đêm không ngủ của hắn.
Chỉ là, cúi đầu đã không còn nữ tử tay cầm áo choàng chờ hắn.
Bầu trời Nam Triều sáng rực như vậy, không còn chiến tranh, chỉ có phồn hoa rực rỡ.
Cả thái hậu cũng không chịu nổi tự hỏi mình, lúc trước ngăn cản hắn, đến tột cùng là đúng hay sai.
Dày vò như vậy cũng là do một tay nàng tạo thành.
Ám nhi, cho dù là vì thiên hạ, hy sinh một người đi.
Năm thứ 16, thiên tử Nam Triều băng hà.
Một hơi cuối cùng không bỏ xuống được, buồn bực mà chết. Khi chết lại cực kì nhàn hạ, hắn vì Nam Triều, làm đã đủ nhiều rồi.
Nếu muốn nói đến trách nhiệm, cũng có thể tháo xuống rồi.
Hiện nay, ai cũng không thể ngăn được.
Còn sống, so với chết, càng mệt mỏi hơn.
Di chiếu duy nhất đó là, đem tin tức này mãi mãi niêm phong, không được truyền ra ngoài.
Ước định của nàng và hắn là cả đời.
Như thế, một đời này nàng phải sống thật vui vẻ.
Tập Ám, là hoàng đế có công trạng nổi bật nhất Nam Triều, đồng thời, cũng là hoàng đế tại vì trong thời gian ngắn nhất.
Một khi hồng nhan làm loạn, mê hoặc ai đó? Mê hoặc song vương.
--- ------- Kiếp này kiếp sau --- --------
Sau khi chết.
Trường An vẫn sầm uất như trước, cửa hàng tửu lâu lớn nhỏ đều treo đèn lồng đỏ thẫm một bên, dán chữ hỉ đỏ tươi.
Tùy tiện hỏi một người, đều biết hôm nay là ngày trang chủ của Tuyệt Ngạo trang lấy vợ. Nếu như hỏi cưới ai? Tất nhiên là đệ nhất mỹ nhân của Nam Triều.
Điều kỳ lạ là, đội ngũ rước dâu cũng không thấy tân lang, lão trang chủ nhất thời tức giận, chỉ đành phải để cho người ta thuận lợi vui vẻ đưa tân nương vào cửa.
Trên cao đường, thật lâu vẫn không thấy Thiếu trang chủ tà mị kia, cho đến khi khách khứa tan hết, hắn mới quay trở về.
Bị buộc phải thay một thân hỉ phục, bị đẩy vào tân phòng.
Trong phòng, trên nến đỏ, hai dòng chữ hỉ dưới ánh sáng, bị đốt cháy vô cùng tinh tế.
Nữ tử một thân màu đỏ, trên đầu phủ khăn voan cùng màu.
Hắn cũng không hề vội vã tiến lên, rót một ly rượu bên cạnh bàn, lộ ra một khuôn mặt mê hoặc nhân gian, điêu khắc không hề có một chút tì vết.
Khóe miệng ngả ngớn câu lên, bóng dáng cao lớn tới gần nữ tử trên giường, "Muốn làm nữ nhân của ta, cũng không đơn giản như vậy."
Đôi bàn tay trắng như phấn trong tay áo của nữ tử nắm thật chặt, nhẫn nhịn.
Thấy nàng không nói, hắn lại càng tiến lên ngồi bên người nàng, cũng không tháo khăn voan xuống, thở nhẹ bên tai nàng, dáng vẻ mười phần hạ lưu.
Để ly rượu trong tay xuống, hơi thở của hắn mang theo một mùi rượu nhàn nhạt, xen lẫn mùi xạ hương đặc biệt.
Hỉ phục màu đỏ làm nổi bật vẻ tà mị của hắn, mày kiếm nhíu lại, một tay ôm eo nàng.
Đôi bàn tay đang nắm chặt run nhẹ, nàng hung hăng nhắm chặt mắt. Lại nhịn.
Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, một tay theo vạt áo trước, đặt lên cái yếm chim uyên ương của nàng. Dưới tay một trận run rẩy, mang theo đắc ý, tay từ một bên trực tiếp thâm nhập vào vuốt ve địa phương đẫy đà của nàng.
Hắn nghiêng người, ôm nàng ngồi trên chân mình, không chút nào che giấu dục vọng thâm sâu của mình.
Lòng nàng quýnh lên, cuối cùng nghĩ đến người đã được gả tới, lại thả lỏng vài phần.
Vạt áo trước hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi của hắn, cùng với một cái dấu màu đỏ, giống như một dấu răng.
Hắn không muốn lấy vợ, trong sâu thẳm, hắn đang đợi một người, nhưng cũng không nhớ gì cả.
Cho nên, hắn không cần nàng.
"Muốn trở thành nữ nhân của ta, ngươi có thể ở trên giường chiều ý ta sao? Còn không mau cởi áo? Nếu như không hài lòng, sáng mai ta liền hưu ngươi."
Tại sao, lại có người như vậy.
Cuối cùng nàng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, hai tay nắm chặt chậm rãi buông ra.
Thoáng cái liền vỗ bàn tay của hắn đặt trên ngực nàng xuống. Đột nhiên đứng dậy, một phen kéo khăn voan trên đầu xuống: "Ai muốn gả cho ngươi a, ta muốn hưu ngươi."
Hắn cười ngẩng đầu, lúc bốn mắt chạm nhau, lại trở nên ngây ngốc.
Một thân đỏ thẫm, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp của nàng, mắt ngọc mày ngài, phấn nhan xinh đẹp, thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân.
Điều làm cho hắn dao động, đó là hắn đối với nàng cảm thấy rất quen thuộc.
Không nói được đã quen biết thế nào, giống như là đã trải qua mấy đời.
Hai tay hắn chống bên người, cả thân thể nằm trên giường, hai chân thon dài gác lên nhau.
Nàng buông khăn voan trên tay, có một loại cảm giác không nói rõ.
"Ngươi muốn hưu ta?" Khóe miệng hắn khẽ câu lên, cười tà mị.
Nàng việc nhân đức không nhường ai, một tay chỉ về phía hắn: "Ngươi làm cho ta mất cả thể diện, ta chính là muốn hưu ngươi, ai muốn gả cho ngươi chứ."
Khuôn mặt hoa đào, trên mặt trắng nõn đỏ ửng lên.
Trái tim của hắn bị lấp đầy, hắn biết, người hắn đợi đã xuất hiện.
Như vậy, sẽ không buông ra nữa.
Bỗng nhiên đứng lên, đi về phía nàng.
Ôm lấy eo nàng, đi thẳng về phía giường.
Nàng ngây ngốc, không chút khách khí phản kháng: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta là phu quân của ngươi, ngươi nói ta làm cái gì?" Hắn đè nàng dưới thân, cả thân thể phủ lên.
Chân nhỏ khẽ đạp, ngẩng đầu liền nhìn thấy dấu ấn trên xương quai xanh của hắn.
Động tác trên tay, trên chân đều đã quên.
Cho đến khi ngực chợt lạnh, cúi đầu nhìn, trước ngực mình đã bị bóc trần.
Giống như vậy, thoáng hiện một dấu ấn diễm lệ.
Hắn dừng động tác, nhìn thiên hạ dưới thân, một tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nàng cũng không tự chủ được vươn tay, phủ lên xương quai xanh của hắn.
Ánh mắt bỗng nhiên ê ẩm, nước mắt rơi xuống.
Vì sao, lại có cảm giác đau lòng như vậy? Hắn cúi người hôn lên mắt nàng: "Ngày mai, ta sẽ cưới nàng một lần nữa, để cho người trong toàn Trường An biết được, nàng là thê tử của ta."
Nàng là thê tử của hắn, hắn là phu quân của nàng.
Kiếp này, hắn không phải vua, kiếp này, nàng không phải hậu.
--- ------Hết trọn bộ --- -----
Danh sách chương