Nói là địa lao, thật ra còn không bằng địa ngục, mùi của thi thể thối rửa, khổ hình lưu lại mùi máu tươi, những vết thương xám trắng trên vách tường, còn có, đã lâu không thấy ánh mặt trời bốc lên từng trận nấm mốc hôi thối đều khiến cho Bách Lý không dừng được nôn ra một trận.
"Về sau từ từ sẽ quen, vào đi thôi" Chỉ cảm thấy trên lưng nhận được một chút sức lực. Bách Lý lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, may mắn mà Tiểu Làm kịp thời kéo lại.
"Bách Lý....Lý phi, người không sao chứ?" Tiểu Lam kéo chân nặng nề lo lắng nhìn nàng.
"Không có việc gì." Chỉ cảm thấy chỗ lòng bàn chân truyền đến một cảm giác ướt át, vừa cúi đầu nhìn lại phát hiện trên đất tất cả đều là thứ nước ô uế không chịu nổi.
"Tiểu Lam vội vàng kéo Bách Lý lại trước giường: "Ngồi lên đi, giường này hoàn hảo đúng là cao."
Hai cô gái mang theo xiềng chân mỗi một bước đi cũng phát ra tiếng sắt thép va chạm, phải cố hết sức mà đi.
"Tiểu Lam, tối hôm qua ngươi ngủ ở chỗ này sao?" Lòng Bách Lý đau xót, mắt cũng đỏ lên.
"Bách Lý, ta có thể tiếp tục gọi ngươi như vậy sao? Chúng ta cái gì cũng đừng nói a.....Ta ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt. Cái này gọi là có nạn cùng chịu thôi." Tiểu Lam nín khóc mỉm cười, đưa một tay phủ lên tay Bách Lý, khẽ dùng sức.
Bách Lý gật đầu một cái, cũng cười theo nàng: "Tiểu Lam, ngươi là kiên cường nhất."
"Đúng" Cô gái rất là tự hào nặng nề gật đầu một cái, thần sắc thản nhiên.
Địa lao ẩm ướt tối tăm, không khí lạnh lẽo tràn đầy, không lâu sau hai người liền bị đông lạnh run lẩy bẩy chỉ có thể dựa vào nhau sưởi ấm.
"Bách Lý, tại sao ngươi lại là Lý phi a?" Tiểu Lam dựa vào bả vai của Bách Lý, đầu nhỏ không ngừng cọ sát.
"Thế nào?"
"Một năm trước, có người truyền tin, nói là Lý phi cùng người ta bỏ trốn" Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc Bách Lý chốc lát: "Khi đó Vương gia rất tức giận, mà ta cảm thấy ngươi không giống như thế."
"Bỏ trốn?" Bách Lý không khỏi cười khổ, con ngươi như nước lộ ra cảm giác chán nản "Hắn quả thật không tin ta?"
"Chuyện này cũng là nghe người bên cạnh Vương gia nói, đều nói khi đó Vương gia cưỡi Ngân Giáp ngày ngày lên đường. Đêm âm u cũng được chiếu sáng rõ ràng, nhưng thủy chung vẫn không thấy bóng dáng của Lý phi" Tiểu Lam giật giật hai chân, một cỗ đau đớn tê dại truyền tới.
"Hắn làm sao có thể tìm được ta? Khi đó ta ở chỗ cách hắn rất gần, chỉ có một cánh cửa, lại đem chúng ta ngăn cách tận chân trời."
"Hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Lam không thể tin trừng lớn cặp mắt.
"Tiểu Lam, ngươi quá đơn thuần, căn bản không biết người ta một khi mất hết tâm tính sẽ làm ra những chuyện thế nào đâu" Bách Lý nói liên tục, bị nhốt, đêm đó lúc đi đến Đại Mạc xa xôi đã nhìn thấy Tập Ám lần cuối cùng. Bị bắt, giải độc, bao gồm những trận giáo huấn khi đó, những cuộc đấu tranh tội lỗi, bỏ trốn. Giết người, cùng với Gia Luật Thức bắt trở về.
Từng màn của tình cảnh lúc đó dường như lại ùa về, Bách Lý mệt mỏi nhìn Tiểu Lam, lại cúi xuống đem mặt chôn thật sâu vào lòng bàn tay, nửa người đứng dậy.
Nhẹ nhàng kéo vai Bách Lý qua, nước mắt của Tiểu Lam rơi xuống quần áo nàng nhưng làm sao cũng không thể thấm ướt được.
Bách Lý nhẹ lui thân ra, mỉm cười: "Tiểu Lam, đừng khóc, ngươi xem, ta sẽ không khóc, ngươi đã bắt đầu quên rồi.
"Bách Lý, thật ra ngươi không cần phải chịu đựng như vậy" Tiểu Lam kéo đôi tay Bách Lý đặt trong lòng bàn tay của mình, chậm rãi sưởi ấm cho nhau.
"Ta không phải là chịu đựng, không khóc là vì tương lai phải sống tốt hơn."
Tiểu Lam nhìn về phía nàng, Bách Lý không nói gì, chỉ có thể yên lặng mà tựa vào nhau.
Ở trong địa lao, căn bản là không có khái niệm thời gian, điều này lại khiến cho Bách Lý nghĩ tới hậu viện của vương phủ, chỉ khác nhau là, nàng bây giờ, thân thể có khả năng hoạt động được, miệng còn có thể nói. Khác biệt lớn nhất là, Tập Ám cũng biết nàng ở đây.
Thức ăn đưa tới cũng cực kém, đều là một chút canh còn thừa lại, có khi chính là vài cái bánh bao và một chén nước đục.
Ngày hôm sau, hai người liền có chút chống đỡ không nổi. Phòng giam bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ của nữ tử, mang theo âm thanh trầm đục truyền vào tai hai người.
"Cứu mạng, cứu mạng.........." Nữ tử cuộn tròn mình trên chiếc giường củi khô, thân mình không lăn lộn.
Tiểu Lam dựa vào cánh tay của Bách Lý, thỉnh thoảng hướng về cách vách nhìn xung quanh: "Bách Lý, nàng làm sao vậy?"
"Ta cũng không biết, phỏng chừng là bệnh cũ tái phát thôi." Bách Lý nhẹ giọng hướng về phía cách vách: "Này, ngươi làm sao vậy?"
Nữ tử thật lâu cũng không có đáp lại, chỉ là đôi tay ôm lấy đầu không ngừng lăn lộn, kèm với từng tiếng kêu rên: "Đau quá, cứu mạng a......."
"Phịch" một tiếng, nữ tử từ trên giường ngã xuống đất, nước đục trên mặt đất tóe lên, cả khuôn mặt cũng trở nên dơ bẩn không chịu nổi, thân mình không ngừng xoay vặn tới trước cửa lao: "Cứu mạng"
Tiểu Lam cùng Bách Lý nhìn nhau, vội vàng cùng đứng dậy hô lên: "Có người không, nơi này có người bị thương, cứu mạng a.........."
Qua một hồi lâu, mới thấy một cai ngục chậm rì rì đi tới, chờ đến gần mới giơ đèn trong tay chiếu một cái: "Chuyện gì? Càn rỡ kêu la cái gì?"
Nữ tử đau đến mức thần trí mơ hồ, chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Cứu ta, cứu ta...."
"Nàng dường như đã ngã bệnh, xin ngài thương xót tìm giúp một đại phu đi." Bách Lý nhịn không được lên tiếng cầu tình.
Cai ngục cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh luồn vào giữa song sắt, ở trên thân nữ tử thọc hai cái: "Đứng lên........"
Nữ tử giống như bắt được một chút hy vọng nắm chặt lấy một đầu cây gỗ: "Cầu xin ngươi...."
"Buông ra" Cai ngục vội vàng kéo lấy cây gỗ, tiếc rằng nữ tử kia giống như dùng hết khí lực toàn thân, hai người cứ như vậy giằng co không dứt.
"Hừ, là một nô lệ tử tù, chờ đến ngày chết đi." Cai ngục hổn hển buông tay ra, lúc gần đi vẫn không quên chán ghét phun một bãi nước bọt.
"Này, nàng sắp chết rồi." Đôi tay Bách Lý đặt lên song sắt, dùng sức lắc lắc.
"Chết tốt hơn, được ra khỏi cái địa phương này, ngươi nếu không thức thời, lão tử hiện tại sẽ đưa ngươi xuống địa ngục." Cai ngục dừng bước chân chửi mắng, quay đầu lại trừng mắt liếc Bách Lý một cái.
"Bách Lý...." Tiểu Lam kéo Bách Lý qua, dùng ngón tay chỉ nữ tử bên cạnh.
Nàng đã an tỉnh lại, đôi tay đặt ở trên đầu, co rút thành một cục. Hơi thở còn sót lại từ từ yếu dần, chỉ có thở ra, không có hít vào.
Cai ngục giơ chân ở song sắt đạp xuống: "Đứng lên, đứng lên...."
Nữ tử hoàn toàn không có tiếng động gì, vặn vẹo thân mình nằm giữa vũng nước đục không hề nhúc nhích.
"Thật đúng là đã chết." Cai ngục ló đầu nhìn một chút, tiếp đó hô to một tiếng: "Người tới"
Hai gã nam tử trẻ tuổi giống như quỷ mị thoáng xuất hiện, im hơi lặng tiếng, lập tức đi vào giữa phòng giam, kéo nữ tử đi ra ngoài.
"Ném xa một chút, mẹ nó thật là xúi quẩy." Cai ngục cẩn thận đem cửa ngục khóa lại, "Bốp" một tiếng, ở trong bóng đêm tĩnh mịch lại có vẻ đặc biệt chói tai.
"Dạ" Mấy người đều đã rời đi, chỉ còn lại Tiểu Lam và Bách Lý, cùng với một mảnh u tối vĩnh viễn không thấy mặt trời.
"Nàng, đi thật là nhanh." Tiểu Lam sâu kín nói, nhẹ nhàng tựa vào trên cửa sắt.
Bách Lý không nghĩ ra nên nói cái gì, chỉ có thể nhân tiện ngồi xổm xuống, chẳng lẽ lòng mình đã chết rồi? Nhưng lại cảm thấy chết sẽ tốt hơn, không phải giải thoát rồi sao? Con người chính là như vậy, quá mức quyến luyến, đợi đến khi hết sức mà chết, như vậy mới có thể hèn mọn như vậy. Thống khổ.
Hai người vẫn dựa vào như vậy, nghĩ tới chuyện của mình, dù sao bị nhốt ở nơi này cũng không khác biệt lắm, thời gian cũng đủ dư để làm người ta nổi điên.
Giữa trưa, lại đưa cơm tới nữa rồi, hai cái bánh bao, hai chén nước.
Hai người vẫn như cũ liếc mắt một cái không nói, cầm bánh bao trong chén cùng nước lạnh, từng miếng từng miếng nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, hai người bèn nhìn nhau cười, xích lại gần nhau, chờ đợi thời gian trôi qua.
Cụ thể qua bao lâu hai người cũng không rõ, chỉ nghe cửa tù "pang" một tiếng bị mở ra, đi vào hai nam tử cai ngục.
Hai người bước nhanh đến chỗ Bách Lý, chỉ cảm thấy chỗ vai căng thẳng, liền bị kéo đi ra ngoài.
"Bách Lý, các ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?" Tiểu Lam vội vươn một tay gắt gao níu chặt lấy một góc áo Bách Lý.
"Vương gia có lệnh, tối nay thẩm vấn." Cai ngục cũng không quay đầu lại nói, Tiểu Lam nghe vậy buông tay ra, vương gia, vậy hẳn là không có việc gì nguy hiểm đi.
Bách Lý bởi vì bước chân không theo kịp mà có chút bối rối, mỗi lần đều là bắt đi thế này, chạy cũng đã chạy mệt chết rồi.
"Về sau từ từ sẽ quen, vào đi thôi" Chỉ cảm thấy trên lưng nhận được một chút sức lực. Bách Lý lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, may mắn mà Tiểu Làm kịp thời kéo lại.
"Bách Lý....Lý phi, người không sao chứ?" Tiểu Lam kéo chân nặng nề lo lắng nhìn nàng.
"Không có việc gì." Chỉ cảm thấy chỗ lòng bàn chân truyền đến một cảm giác ướt át, vừa cúi đầu nhìn lại phát hiện trên đất tất cả đều là thứ nước ô uế không chịu nổi.
"Tiểu Lam vội vàng kéo Bách Lý lại trước giường: "Ngồi lên đi, giường này hoàn hảo đúng là cao."
Hai cô gái mang theo xiềng chân mỗi một bước đi cũng phát ra tiếng sắt thép va chạm, phải cố hết sức mà đi.
"Tiểu Lam, tối hôm qua ngươi ngủ ở chỗ này sao?" Lòng Bách Lý đau xót, mắt cũng đỏ lên.
"Bách Lý, ta có thể tiếp tục gọi ngươi như vậy sao? Chúng ta cái gì cũng đừng nói a.....Ta ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt. Cái này gọi là có nạn cùng chịu thôi." Tiểu Lam nín khóc mỉm cười, đưa một tay phủ lên tay Bách Lý, khẽ dùng sức.
Bách Lý gật đầu một cái, cũng cười theo nàng: "Tiểu Lam, ngươi là kiên cường nhất."
"Đúng" Cô gái rất là tự hào nặng nề gật đầu một cái, thần sắc thản nhiên.
Địa lao ẩm ướt tối tăm, không khí lạnh lẽo tràn đầy, không lâu sau hai người liền bị đông lạnh run lẩy bẩy chỉ có thể dựa vào nhau sưởi ấm.
"Bách Lý, tại sao ngươi lại là Lý phi a?" Tiểu Lam dựa vào bả vai của Bách Lý, đầu nhỏ không ngừng cọ sát.
"Thế nào?"
"Một năm trước, có người truyền tin, nói là Lý phi cùng người ta bỏ trốn" Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc Bách Lý chốc lát: "Khi đó Vương gia rất tức giận, mà ta cảm thấy ngươi không giống như thế."
"Bỏ trốn?" Bách Lý không khỏi cười khổ, con ngươi như nước lộ ra cảm giác chán nản "Hắn quả thật không tin ta?"
"Chuyện này cũng là nghe người bên cạnh Vương gia nói, đều nói khi đó Vương gia cưỡi Ngân Giáp ngày ngày lên đường. Đêm âm u cũng được chiếu sáng rõ ràng, nhưng thủy chung vẫn không thấy bóng dáng của Lý phi" Tiểu Lam giật giật hai chân, một cỗ đau đớn tê dại truyền tới.
"Hắn làm sao có thể tìm được ta? Khi đó ta ở chỗ cách hắn rất gần, chỉ có một cánh cửa, lại đem chúng ta ngăn cách tận chân trời."
"Hả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Lam không thể tin trừng lớn cặp mắt.
"Tiểu Lam, ngươi quá đơn thuần, căn bản không biết người ta một khi mất hết tâm tính sẽ làm ra những chuyện thế nào đâu" Bách Lý nói liên tục, bị nhốt, đêm đó lúc đi đến Đại Mạc xa xôi đã nhìn thấy Tập Ám lần cuối cùng. Bị bắt, giải độc, bao gồm những trận giáo huấn khi đó, những cuộc đấu tranh tội lỗi, bỏ trốn. Giết người, cùng với Gia Luật Thức bắt trở về.
Từng màn của tình cảnh lúc đó dường như lại ùa về, Bách Lý mệt mỏi nhìn Tiểu Lam, lại cúi xuống đem mặt chôn thật sâu vào lòng bàn tay, nửa người đứng dậy.
Nhẹ nhàng kéo vai Bách Lý qua, nước mắt của Tiểu Lam rơi xuống quần áo nàng nhưng làm sao cũng không thể thấm ướt được.
Bách Lý nhẹ lui thân ra, mỉm cười: "Tiểu Lam, đừng khóc, ngươi xem, ta sẽ không khóc, ngươi đã bắt đầu quên rồi.
"Bách Lý, thật ra ngươi không cần phải chịu đựng như vậy" Tiểu Lam kéo đôi tay Bách Lý đặt trong lòng bàn tay của mình, chậm rãi sưởi ấm cho nhau.
"Ta không phải là chịu đựng, không khóc là vì tương lai phải sống tốt hơn."
Tiểu Lam nhìn về phía nàng, Bách Lý không nói gì, chỉ có thể yên lặng mà tựa vào nhau.
Ở trong địa lao, căn bản là không có khái niệm thời gian, điều này lại khiến cho Bách Lý nghĩ tới hậu viện của vương phủ, chỉ khác nhau là, nàng bây giờ, thân thể có khả năng hoạt động được, miệng còn có thể nói. Khác biệt lớn nhất là, Tập Ám cũng biết nàng ở đây.
Thức ăn đưa tới cũng cực kém, đều là một chút canh còn thừa lại, có khi chính là vài cái bánh bao và một chén nước đục.
Ngày hôm sau, hai người liền có chút chống đỡ không nổi. Phòng giam bên cạnh thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ của nữ tử, mang theo âm thanh trầm đục truyền vào tai hai người.
"Cứu mạng, cứu mạng.........." Nữ tử cuộn tròn mình trên chiếc giường củi khô, thân mình không lăn lộn.
Tiểu Lam dựa vào cánh tay của Bách Lý, thỉnh thoảng hướng về cách vách nhìn xung quanh: "Bách Lý, nàng làm sao vậy?"
"Ta cũng không biết, phỏng chừng là bệnh cũ tái phát thôi." Bách Lý nhẹ giọng hướng về phía cách vách: "Này, ngươi làm sao vậy?"
Nữ tử thật lâu cũng không có đáp lại, chỉ là đôi tay ôm lấy đầu không ngừng lăn lộn, kèm với từng tiếng kêu rên: "Đau quá, cứu mạng a......."
"Phịch" một tiếng, nữ tử từ trên giường ngã xuống đất, nước đục trên mặt đất tóe lên, cả khuôn mặt cũng trở nên dơ bẩn không chịu nổi, thân mình không ngừng xoay vặn tới trước cửa lao: "Cứu mạng"
Tiểu Lam cùng Bách Lý nhìn nhau, vội vàng cùng đứng dậy hô lên: "Có người không, nơi này có người bị thương, cứu mạng a.........."
Qua một hồi lâu, mới thấy một cai ngục chậm rì rì đi tới, chờ đến gần mới giơ đèn trong tay chiếu một cái: "Chuyện gì? Càn rỡ kêu la cái gì?"
Nữ tử đau đến mức thần trí mơ hồ, chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Cứu ta, cứu ta...."
"Nàng dường như đã ngã bệnh, xin ngài thương xót tìm giúp một đại phu đi." Bách Lý nhịn không được lên tiếng cầu tình.
Cai ngục cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh luồn vào giữa song sắt, ở trên thân nữ tử thọc hai cái: "Đứng lên........"
Nữ tử giống như bắt được một chút hy vọng nắm chặt lấy một đầu cây gỗ: "Cầu xin ngươi...."
"Buông ra" Cai ngục vội vàng kéo lấy cây gỗ, tiếc rằng nữ tử kia giống như dùng hết khí lực toàn thân, hai người cứ như vậy giằng co không dứt.
"Hừ, là một nô lệ tử tù, chờ đến ngày chết đi." Cai ngục hổn hển buông tay ra, lúc gần đi vẫn không quên chán ghét phun một bãi nước bọt.
"Này, nàng sắp chết rồi." Đôi tay Bách Lý đặt lên song sắt, dùng sức lắc lắc.
"Chết tốt hơn, được ra khỏi cái địa phương này, ngươi nếu không thức thời, lão tử hiện tại sẽ đưa ngươi xuống địa ngục." Cai ngục dừng bước chân chửi mắng, quay đầu lại trừng mắt liếc Bách Lý một cái.
"Bách Lý...." Tiểu Lam kéo Bách Lý qua, dùng ngón tay chỉ nữ tử bên cạnh.
Nàng đã an tỉnh lại, đôi tay đặt ở trên đầu, co rút thành một cục. Hơi thở còn sót lại từ từ yếu dần, chỉ có thở ra, không có hít vào.
Cai ngục giơ chân ở song sắt đạp xuống: "Đứng lên, đứng lên...."
Nữ tử hoàn toàn không có tiếng động gì, vặn vẹo thân mình nằm giữa vũng nước đục không hề nhúc nhích.
"Thật đúng là đã chết." Cai ngục ló đầu nhìn một chút, tiếp đó hô to một tiếng: "Người tới"
Hai gã nam tử trẻ tuổi giống như quỷ mị thoáng xuất hiện, im hơi lặng tiếng, lập tức đi vào giữa phòng giam, kéo nữ tử đi ra ngoài.
"Ném xa một chút, mẹ nó thật là xúi quẩy." Cai ngục cẩn thận đem cửa ngục khóa lại, "Bốp" một tiếng, ở trong bóng đêm tĩnh mịch lại có vẻ đặc biệt chói tai.
"Dạ" Mấy người đều đã rời đi, chỉ còn lại Tiểu Lam và Bách Lý, cùng với một mảnh u tối vĩnh viễn không thấy mặt trời.
"Nàng, đi thật là nhanh." Tiểu Lam sâu kín nói, nhẹ nhàng tựa vào trên cửa sắt.
Bách Lý không nghĩ ra nên nói cái gì, chỉ có thể nhân tiện ngồi xổm xuống, chẳng lẽ lòng mình đã chết rồi? Nhưng lại cảm thấy chết sẽ tốt hơn, không phải giải thoát rồi sao? Con người chính là như vậy, quá mức quyến luyến, đợi đến khi hết sức mà chết, như vậy mới có thể hèn mọn như vậy. Thống khổ.
Hai người vẫn dựa vào như vậy, nghĩ tới chuyện của mình, dù sao bị nhốt ở nơi này cũng không khác biệt lắm, thời gian cũng đủ dư để làm người ta nổi điên.
Giữa trưa, lại đưa cơm tới nữa rồi, hai cái bánh bao, hai chén nước.
Hai người vẫn như cũ liếc mắt một cái không nói, cầm bánh bao trong chén cùng nước lạnh, từng miếng từng miếng nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, hai người bèn nhìn nhau cười, xích lại gần nhau, chờ đợi thời gian trôi qua.
Cụ thể qua bao lâu hai người cũng không rõ, chỉ nghe cửa tù "pang" một tiếng bị mở ra, đi vào hai nam tử cai ngục.
Hai người bước nhanh đến chỗ Bách Lý, chỉ cảm thấy chỗ vai căng thẳng, liền bị kéo đi ra ngoài.
"Bách Lý, các ngươi muốn dẫn nàng đi đâu?" Tiểu Lam vội vươn một tay gắt gao níu chặt lấy một góc áo Bách Lý.
"Vương gia có lệnh, tối nay thẩm vấn." Cai ngục cũng không quay đầu lại nói, Tiểu Lam nghe vậy buông tay ra, vương gia, vậy hẳn là không có việc gì nguy hiểm đi.
Bách Lý bởi vì bước chân không theo kịp mà có chút bối rối, mỗi lần đều là bắt đi thế này, chạy cũng đã chạy mệt chết rồi.
Danh sách chương