Từ ngày đó trở đi, Hàn Hữu Thiên liền bắt đầu không ngừng bố trí độc dược, ở trong sân tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt, cũng là đang thúc giục khát vọng sống của con người.
“ Hàn Hữu Thiên, vậy độc này để cho Bổn vương tới thử đi” Gia Luật Thức nhìn thấy chai lọ bày ra bên trong nhà, tâm tư lại càng căng thẳng.
“Vương, bệnh của ngài trước mắt còn chưa phát tác, làm như vậy chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại sẽ làm hại đến tánh mạng, lúc này, chỉ có nàng mới có thể tự mình thử qua”
Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ khoác tay áo, một chén thuốc đen nhánh toả ra nhiệt độ nóng hổi, trước mắt là một mảnh mờ mịt.
Gia Luật Thức nhận lấy chén thuốc, đi tới vào phòng Bách Lý Hội.
Nàng mới vừa được rửa mặt, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhạt.
Thân thể càng thêm yếu đuối, nhìn thấy hắn đi vào, Bách Lý Hội cố gắng gỡ bỏ khuôn mặt nhợt nhạt của mình mà cười, “Đem đồ ăn ngon tới cho ta sao?”
Gia Luật Thức đến đặt chén thuốc trên bàn, nhìn nữ nhân mình yêu chịu đau đớn như vậy mà lại không thể chăm sóc cho nàng được, hắn thật đau lòng.
Bách Lý Hội đem chén bưng đến trước mặt, nhẹ nhàng thổi thổi, trong chén thuốc là chất lỏng đen đậm, ảnh phản chiếu ra nàng cũng là một gương mặt tái nhợt, mệt mỏi.
Đặt chén đến bên môi, nam tử cuối cùng không chịu được, một tay nắm lấy cổ tay nàng.
“Gia Luật Thức, nhất thời đau đớn không là gì cả, cái ta muốn chính là được sống”, trong mắt nàng không có một tia sợ sệt nào, ngược lại có một ngọn lửa kiên định theo lời nói của nàng, cháy lan ra.
Bách Lý Hội liền đưa chén lại gần miệng, một hơi uống xuống, trên cổ tay vẫn còn được tay nam tử nắm giữ, những đã không còn lực ngăn cản.
“Gia Luật Thức, thật là đắng a, ngươi giúp ta đi lấy chút mứt hoa quả đi”, gương mặt nữ tử hiện lên vẻ khổ sở, trên môi còn lưu lại một chút thuốc.
“Được”, Gia Luật Thức đứng lên, tuy là không muốn, nhưng là bất đắc dĩ.
Đợi đến khi bóng lưng hắn biến mất, Bách Lý Hội vội vàng đứng dậy, đem cánh cửa từ bên trong đóng lại.
Nàng biết, đau đớn ở trên người mình cũng là vết thương trong lòng Gia Luật Thức.
Nàng không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng của mình lúc phát độc.
Thật ra thì, chính mình tuyệt nhiên không sợ, chung quy so với không có hi vọng thì vẫn còn tốt hơn.
Một trận đau đớn từ dạ dày chậm rãi lan ra, Bách Lý Hội theo bản năng cong người lại, hai tay gắt gao che trên bụng.
Giống như một loại nước đọng bị bắn tung toé, trong đau đớn mang theo chút tê liệt phát tán ra tứ chi.
Bách Lý Hội nhất thời chống đỡ không nổi, co lại trong góc, đôi tay ép chặt ở một chỗ, mồ hôi trên trán thi nhau nhỏ xuống lên trên quần áo.
Ngay sau đó đầu cũng lập tức choáng váng, kèm theo tim đập nhanh một hồi, nàng nôn ra một trận.
Nàng cắn chặt lấy môi dưới, nhiễm lên một mảnh đỏ tươi, một chút màu đỏ điểm lên hàm răng.
“A…..”, bụng dưới một trận co rút, hai chân Bách Lý Hội đạp lung tung, tóc cũng tán loạn.
“Hội nhi, Hội nhi……”, Gia Luật Thức cấp bách đập vào cánh cửa đang khép chặt, theo sát phía sau là Hàn Hữu Thiên.
“Phanh” một tiếng, cửa bị đụng dữ dội, Bách Lý Hội ngước mắt, nhìn cũng là mơ hồ không rõ, chỉ nhìn thấy hai bóng dáng tiến vào.
Mứt hoa quả trên tay trong phút chốc rơi đầy trên đất, Gia Luật Thức đem nữ tử đang ở trong góc ôm vào trong lồng ngực mình.
Bách Lý Hội cúi đầu, thân thể vẫn còn cong lên, một âm thanh run lẩy bẩy phát ra, “Tính chất của thuốc này mạnh thật a”.
Bên kia Hàn Hữu Thiên ngồi xổm người xuống, “Là độc tính của linh lan, duy trì liên tục theo thời gian dài sẽ tương đối đau đớn.”
Đau đớn lần nữa nguy kịch hơn, Bách Lý Hội hất cằm, một hơi cắn chặt lấy áo của Gia Luật Thức, nhất quyết không phát ra một âm thanh nào.
Nam tử phất phất tay, ý bảo Hàn Hữu Thiên lui ra.
Một tay vỗ lên cái trán trơn bóng của nàng, Gia Luật Thức đem mồ hôi trên trán nàng lau sạch. Một tay kia theo thói quen chuyển tới phía sau nàng vỗ nhè nhẹ.
Hàm răng khi cắn sinh đau, nhưng Bách Lý Hội vẫn thuỷ chung không chịu nhả ra, thân thể phập phòng dữ dội.
Trên lưng là một hồi ấm áp, thấm vào lục phủ ngũ tạng, tựa như đem đau đớn đuổi đi mấy phần.
Bách Lý Hội buông miệng ra, một dấu vết rõ ràng lưu lại trên quần áo, mệt mỏi ngẩng đầu lên, nữ tử cười chớp chớp mắt, “Tốt hơn nhiều, không còn đau như trước nữa”.
“Đáp ứng ta, sau này cho ta cùng chịu với ngươi,” Gia Luật Thức nâng hai gò má của nàng lên, có lẽ, từ khi mới bắt đầu, mình coi trọng chính là phần kiên cường này của nàng.
Bách Lý Hội tựa vào bả vai hắn, đôi tay từ trên bụng thu lại, cách tầm mắt hai người, nhẹ vẽ dung mạo của hắn.
Hình ảnh này rất quen thuộc, Bách Lý Hội cứng ngắc bỏ tay xuống, lần nữa tựa lại gần nam tử.
Đau đớn chợt qua dần, trên người nữ tử mồ hôi đầm đìa, sềnh sệch cực kỳ khó chịu.
“Gia Luật Thức, bộ dáng của ngươi thật là đẹp mắt.” Bách Lý Hội nhìn hắn cười, đầu hơi nghiêng.
Lông mày nam tử nhíu lại. Đẹp mắt? “Ngươi đỏ mặt.” Bách Lý Hội vui mừng áp sát lại gần, “Liêu Vương người người e ngại, cư nhiên lại không thể nghe được một câu khen ngợi?”
Gia Luật Thức dựa vào đầu nàng, “E ngại, ngươi khi nào thì sợ ta?”
Chỉ có đối với nàng, hắn đều chưa từng xưng là Bổn vương.
Bách Lý Hội lắc đầu cười một cái, “Trên người thật khó chịu, ta muốn tắm rửa”.
“Được”, Gia Luật thức ôm lấy nàng, đặt trên giường bên cạnh, “Ta gọi người đem nước tới.”
Bách Lý Hội yếu ớt gật đầu một cái, thân thể cũng dần khôi phục.
Đợi đến khi mọi người đi hết, nàng mới đem mình đặt vào trong bồn tắm, đôi tay, đặt thành bồn tắm.
Sương mù dày đặc lan ra cả phòng, trên người ngưng tụ lại một tầng bọt nước, Bách Lý Hội trượt người, cả người nhúng vào trong nước.
Cảm giác hít thở không thông, mang theo sự sợ hãi khi tử vong đến gần, vô biên vô hạn đánh úp tới.
Thì ra, giả bộ kiên cường mạnh mẽ lại mệt mỏi như vậy, ngay cả cười, cũng đều cảm thấy mệt mỏi.
Nàng chỉ sợ Gia Luật Thức lo lắng.
Nàng không cần, tâm của hắn, vì nàng mà đau thương.
Cảm giác đau đớn đã biến mất, Bách Lý Hội cầm áo lót ở bên cạnh mặc vào, đem tóc ướt rũ xuống, nằm xuống phía ngoài giường.
Nhắm mắt lại một hồi liền ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, Bách Lý Hội lười mở mắt, không biết là mộng, hay là ảo.
Mang theo nhiệt độ cơ thể nóng rực, nữ tử đem thân thể dựa lên phía trước, đôi tay ôm eo đối phương.
Trong mộng, chỉ có một vòng ánh trăng treo trên cao, chiếu rọi khắp nơi.
Cả đêm, ngủ rất an ổn.
Bách Lý Hội khẽ chớp lông mi, đập vào mắt là lồng ngực vững chắc của nam tử, theo tiếng hít thở hữu lực.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Gia Luật Thức để tay ở trên bụng nữ tử, vừa dùng lực liền đè ép trở lại.
“A..”, Bách Lý Hội thở nhẹ, vừa chống lại hai mắt thâm thuý của hắn.
“Đã tỉnh rồi hả?”
“Ừ”, lười nhát mở miệng, âm thanh của nữ tử mang theo vài phần tức giận, còn chưa mở ra hoàn toàn.
“Muộn chút nữa hãy dậy đi” Gia Luật Thức để cằm trên vai của nàng, ngửi mùi thơm trên tóc của nàng.
Tiếng hít thở mạnh mẽ mang theo vài phần thở gấp, nam tử thương yêu đem chăn gấm đắp thân thể nàng lại, “Hội nhi, trước khi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ không đụng vào ngươi, thân thể của của ngươi không chịu được sự giày vò nào nữa đâu”.
Bách Lý Hội mím chặt môi, khoé miệng co quắp.
“Khụ khụ……..”.
“Thế nào?” Gia Luật Thức một tay kéo vai nữ tử, lo lắng nâng cằm nàng lên.
“Không có việc gì” Bách Lý Hội lắc đầu một cái, ngực liền buồn bực khó chịu, một cỗ máu chảy đi lên, nỗ lực áp chế xuống.
Làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nửa người nghiêng sang, đôi tay nữ tử níu chặt lấy vạt áo trước, còn chưa ức chế đã phun ra.
“Hội nhi”, Gia Luật Thức một tay lau cằm nàng, đem vết máu trên khoé miệng nàng lau sạch.
Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, “Xem ra, độc của linh lan này vẫn không đủ.”
Nam tử đem cằm đặt nhẹ trên đầu nàng, nơi lòng bàn tay là một mảnh màu đỏ.
Qua một hồi lâu mới ngừng ho, Gia Luật Thức sai người đem nước nóng tới cho nàng rửa mặt, chính mình cũng đi ra khỏi phòng.
Hàn Hữu Thiên nhìn máu trên tay hắn, cũng không có phản ứng gì “Có phải đang ho ra máu?”
Gia Luật Thức đem hai tay để trong nước lạnh, gật đầu một cái.
“Vậy, đành phải đổi thuốc.” Kết quả như thế, ngay từ lúc đầu đã đoán được.
Mỗi ngày, Bách Lý Hội đều vượt qua đau đớn do thuốc, mà bên cạnh nàng cũng chỉ có Gia Luật Thức.
Nữ tử rúc vào trước ngực hắn, mệt mỏi nâng đầu lên, “Gia Luật Thức, chúng ta như vậy giống như là tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn sao?”
Nam tử mím đôi môi lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Hai mắt nhìn nữ tử gật đầu một cái.
Bách Lý Hội vui mừng nhắm mắt lại, tĩnh lặng dữa vào nam tử, cho dù hôm nay là ngày cuối cùng cũng không sao.
Nơi xoang mũi một trận ê ẩm căng lên, một giọt máu đỏ thắm rơi xuống, trong ánh mắt vô nghĩa của nữ tử, cúi xuống.
Gia Luật Thức vội vươn tay ra, che mũi lẫn miệng của nàng lại, chỉ cảm thấy ấm áp một hồi, theo khe hở, chảy trên mu bàn tay.
Bách Lý Hội kéo tay hắn xuống, ho lên dữ dội.
Mà hắn lại không thể làm gì, điều có thể làm chỉ là ôm nàng vào lòng, thật chặt.
“Phốc” một tiếng, máu đỏ tươi phun ra quần áo của Gia Luật Thức, một chút còn vương trên khoé miệng.
“Hội nhi, Hội nhi……..”, nam tử lấy tay lau đi vết máu bên môi nàng, khi nhìn đến quần áo của mình, trong,đôi mắt thâm thúy tràn ngập đau xót, cùng với, không muốn chấp nhận sự thật.
Hàn Hữu Thiên cũng ngay lúc này đi vào, nhìn thấy thần sắc của Bách Lý Hội, vội vàng bước tới cầm máu cho nàng, lại nhìn đến vết máu trên người Gia Luật Thức thì vẻ mặt không kiềm được sợ hãi, “Đã bắt đầu hộc máu khối? Khi nào thì bắt đầu?”
“Vừa lúc nãy”, nam tử một tay ôm lấy Bách Lý Hội, một tay cầm khăn lông đặt trên miệng nàng.
Hàn Hữu Thiên nặng nề tựa vào một bên, một tay chống lên cằm, “Xem ra trăm loại thảo dược đều không dùng được, hiện nay, biện pháp duy nhất chỉ có thể rút máu độc vật, không thể kéo dài được nữa”.
Gia Luật Thức nâng hai mắt lên, “Vậy còn chờ gì nữa?”
“Này, tính ra là rất khó khăn, độc tính mạnh nhất thì phải kể đến Ngân Xà, tương truyền, loại xà này rất không có nhân tính, vả lại hai con đồng thời sống mái, cắn một cái, sợ là hết cách xoay chuyển.”
“Ở đâu có thể tìm được?” Nam tử khẩn cấp nhìn về Hàn Hữu Thiên, trên mặt đầy vẻ lo âu.
“Sa mạc, loại xà này không giống với những loại khác, bởi vì sống cuộc sống lâu dài ở lòng đất, màu da hiện lên màu trắng trong suốt, khi ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu xuống, toàn thân hiện ra màu bạc ( ngân), vì vậy người ta gọi là Ngân Xà.
“Gia Luật Thức”, Bách Lý Hội một tay kéo nhẹ vạt áo trước của hắn, dùng sức nhẹ nhàng lôi kéo.
“Làm sao vậy?”
“Không nên đi tìm, nếu ngộ nhỡ cứu được mạng của ta…..Khụ khụ…..”, nữ tử đấm đấm ngực, cố gắng bình phục nói, “Ta cũng sẽ không an lòng…….”
Gia Luật Thức một tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng đến tột cùng, nhưng vẫn không nói một câu.
Bách Lý Hội đặt lên bàn tay của hắn, hơi thở mong manh, “Đáp ứng ta”.
Nam tử vẫn không nói một câu, hắn không muốn lừa dối nàng.
Bách Lý Hội tâm tình gấp gáp, lại ho lên, đôi tay liều mạng níu áo Gia Luật Thức, một âm thanh vang lên như vỡ nát tan tành, “Đáp ứng…….ta”.
Cuối cùng không chịu được, nam tử khẽ gật đầu một cái, chỉ là một động tác nhỏ, lại như là khí lực cuối cùng của cả đời.
Bách Lý Hội lúc này mới yên tâm, buông lỏng tay ra.
Đầu óc không tỉnh táo, trước mắt là một mảnh mơ hồ, nữ tử dụi dụi mắt, mở mắt ra lần nữa thì rõ ràng hơn đôi chút.
Cứ lặp lại như thế, Bách Lý Hội sợ hãi dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, “Gia Luật Thức, đôi mắt của ta có phải muốn mù rồi không?”
Một bên, Hàn Hữu Thiên đón lời nàng nói, “Hiện tượng này là bình thường, nghỉ ngơi nhiều một chút đi.”
Gia Luật Thức ôm lấy nữ tử, đặt nàng trên giường, “Một lát, ngươi tốt nhất ngủ một giấc thật ngon, tất cả đều không sao.”
Mấy ngày nay, cộng thêm mỗi ngày độc tố đều phát ra, nàng đều không được nghỉ ngơi tốt.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu một cái, một tay vẫn cầm chặt vạt áo hắn, “Ngươi đã đáp ứng ta”.
Thân thể hắn ngồi vào chỗ trước giường, một tay vén tóc ra hai bên tai của nàng, nói, “Yên tâm đi, ta hiện tại đều ở nơi này”.
Bách Lý Hội hiểu ý, rụt thân thể một cái, thân thể mệt mỏi vô cùng, vừa chạm đến giường đệm mềm mại, liền ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng, Gia Luật Thức yên tâm đứng dậy, lại bị một cái tay nhỏ níu lại thật chặt.
Nữ tử chợt thức tỉnh, cảnh giác mở mắt ra, “Gia Luật Thức, ngươi đi đâu?”
Thân thể ngồi trở lại trước chiếc giường hẹp, nam tử đem chăn gấm bên cạnh đắp lên thân thể của nàng, “Ta cũng chưa có đi”
Bách Lý Hội cực kì mệt mỏi, nhắm mắt lại, trên tay không chịu bỏ ra.
Gia Luật Thức cứ như vậy ngồi lẳng lặng, trong giấc mộng, dung mạo nữ tử lộ ra mấy phần tái nhợt, tóc xõa xuống, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra vẻ lành lẽo.
Một tay vỗ nhẹ lên gò má nàng, tỉ mỉ bồi hồi, nữ tử liền đi vào giấc mộng trong long bàn tay hắn, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên.
Yên tĩnh một đêm, chỉ có một nam tử, yên lặng bảo vệ nữ tử đang ngủ say.
Ánh nến yếu ớt đập vào trên người hắn, cả khóe mắt cũng mang theo vẻ hài hòa, một thân dịu dàng.
Sáng sớm Bách Lý Hội liền tỉnh dậy, bên cạnh đã sớm mất bóng dáng hắn, một tay của nàng nắm thật chặt một góc mền.
Nàng vén chăn lên, giày cũng không thèm mang vào, liền chạy xuống sàn nhà.
“Hàn Hữu Thiên, Hàn Hữu Thiên…..”, bên trong dược phòng không có một bóng người, trên lò, ngọn lửa bốc cháy tán loạn, một cỗ mùi thuốc xông lên, đầy tràn cả đình viện.
“ Hàn Hữu Thiên, vậy độc này để cho Bổn vương tới thử đi” Gia Luật Thức nhìn thấy chai lọ bày ra bên trong nhà, tâm tư lại càng căng thẳng.
“Vương, bệnh của ngài trước mắt còn chưa phát tác, làm như vậy chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại sẽ làm hại đến tánh mạng, lúc này, chỉ có nàng mới có thể tự mình thử qua”
Hàn Hữu Thiên bất đắc dĩ khoác tay áo, một chén thuốc đen nhánh toả ra nhiệt độ nóng hổi, trước mắt là một mảnh mờ mịt.
Gia Luật Thức nhận lấy chén thuốc, đi tới vào phòng Bách Lý Hội.
Nàng mới vừa được rửa mặt, hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhạt.
Thân thể càng thêm yếu đuối, nhìn thấy hắn đi vào, Bách Lý Hội cố gắng gỡ bỏ khuôn mặt nhợt nhạt của mình mà cười, “Đem đồ ăn ngon tới cho ta sao?”
Gia Luật Thức đến đặt chén thuốc trên bàn, nhìn nữ nhân mình yêu chịu đau đớn như vậy mà lại không thể chăm sóc cho nàng được, hắn thật đau lòng.
Bách Lý Hội đem chén bưng đến trước mặt, nhẹ nhàng thổi thổi, trong chén thuốc là chất lỏng đen đậm, ảnh phản chiếu ra nàng cũng là một gương mặt tái nhợt, mệt mỏi.
Đặt chén đến bên môi, nam tử cuối cùng không chịu được, một tay nắm lấy cổ tay nàng.
“Gia Luật Thức, nhất thời đau đớn không là gì cả, cái ta muốn chính là được sống”, trong mắt nàng không có một tia sợ sệt nào, ngược lại có một ngọn lửa kiên định theo lời nói của nàng, cháy lan ra.
Bách Lý Hội liền đưa chén lại gần miệng, một hơi uống xuống, trên cổ tay vẫn còn được tay nam tử nắm giữ, những đã không còn lực ngăn cản.
“Gia Luật Thức, thật là đắng a, ngươi giúp ta đi lấy chút mứt hoa quả đi”, gương mặt nữ tử hiện lên vẻ khổ sở, trên môi còn lưu lại một chút thuốc.
“Được”, Gia Luật Thức đứng lên, tuy là không muốn, nhưng là bất đắc dĩ.
Đợi đến khi bóng lưng hắn biến mất, Bách Lý Hội vội vàng đứng dậy, đem cánh cửa từ bên trong đóng lại.
Nàng biết, đau đớn ở trên người mình cũng là vết thương trong lòng Gia Luật Thức.
Nàng không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng của mình lúc phát độc.
Thật ra thì, chính mình tuyệt nhiên không sợ, chung quy so với không có hi vọng thì vẫn còn tốt hơn.
Một trận đau đớn từ dạ dày chậm rãi lan ra, Bách Lý Hội theo bản năng cong người lại, hai tay gắt gao che trên bụng.
Giống như một loại nước đọng bị bắn tung toé, trong đau đớn mang theo chút tê liệt phát tán ra tứ chi.
Bách Lý Hội nhất thời chống đỡ không nổi, co lại trong góc, đôi tay ép chặt ở một chỗ, mồ hôi trên trán thi nhau nhỏ xuống lên trên quần áo.
Ngay sau đó đầu cũng lập tức choáng váng, kèm theo tim đập nhanh một hồi, nàng nôn ra một trận.
Nàng cắn chặt lấy môi dưới, nhiễm lên một mảnh đỏ tươi, một chút màu đỏ điểm lên hàm răng.
“A…..”, bụng dưới một trận co rút, hai chân Bách Lý Hội đạp lung tung, tóc cũng tán loạn.
“Hội nhi, Hội nhi……”, Gia Luật Thức cấp bách đập vào cánh cửa đang khép chặt, theo sát phía sau là Hàn Hữu Thiên.
“Phanh” một tiếng, cửa bị đụng dữ dội, Bách Lý Hội ngước mắt, nhìn cũng là mơ hồ không rõ, chỉ nhìn thấy hai bóng dáng tiến vào.
Mứt hoa quả trên tay trong phút chốc rơi đầy trên đất, Gia Luật Thức đem nữ tử đang ở trong góc ôm vào trong lồng ngực mình.
Bách Lý Hội cúi đầu, thân thể vẫn còn cong lên, một âm thanh run lẩy bẩy phát ra, “Tính chất của thuốc này mạnh thật a”.
Bên kia Hàn Hữu Thiên ngồi xổm người xuống, “Là độc tính của linh lan, duy trì liên tục theo thời gian dài sẽ tương đối đau đớn.”
Đau đớn lần nữa nguy kịch hơn, Bách Lý Hội hất cằm, một hơi cắn chặt lấy áo của Gia Luật Thức, nhất quyết không phát ra một âm thanh nào.
Nam tử phất phất tay, ý bảo Hàn Hữu Thiên lui ra.
Một tay vỗ lên cái trán trơn bóng của nàng, Gia Luật Thức đem mồ hôi trên trán nàng lau sạch. Một tay kia theo thói quen chuyển tới phía sau nàng vỗ nhè nhẹ.
Hàm răng khi cắn sinh đau, nhưng Bách Lý Hội vẫn thuỷ chung không chịu nhả ra, thân thể phập phòng dữ dội.
Trên lưng là một hồi ấm áp, thấm vào lục phủ ngũ tạng, tựa như đem đau đớn đuổi đi mấy phần.
Bách Lý Hội buông miệng ra, một dấu vết rõ ràng lưu lại trên quần áo, mệt mỏi ngẩng đầu lên, nữ tử cười chớp chớp mắt, “Tốt hơn nhiều, không còn đau như trước nữa”.
“Đáp ứng ta, sau này cho ta cùng chịu với ngươi,” Gia Luật Thức nâng hai gò má của nàng lên, có lẽ, từ khi mới bắt đầu, mình coi trọng chính là phần kiên cường này của nàng.
Bách Lý Hội tựa vào bả vai hắn, đôi tay từ trên bụng thu lại, cách tầm mắt hai người, nhẹ vẽ dung mạo của hắn.
Hình ảnh này rất quen thuộc, Bách Lý Hội cứng ngắc bỏ tay xuống, lần nữa tựa lại gần nam tử.
Đau đớn chợt qua dần, trên người nữ tử mồ hôi đầm đìa, sềnh sệch cực kỳ khó chịu.
“Gia Luật Thức, bộ dáng của ngươi thật là đẹp mắt.” Bách Lý Hội nhìn hắn cười, đầu hơi nghiêng.
Lông mày nam tử nhíu lại. Đẹp mắt? “Ngươi đỏ mặt.” Bách Lý Hội vui mừng áp sát lại gần, “Liêu Vương người người e ngại, cư nhiên lại không thể nghe được một câu khen ngợi?”
Gia Luật Thức dựa vào đầu nàng, “E ngại, ngươi khi nào thì sợ ta?”
Chỉ có đối với nàng, hắn đều chưa từng xưng là Bổn vương.
Bách Lý Hội lắc đầu cười một cái, “Trên người thật khó chịu, ta muốn tắm rửa”.
“Được”, Gia Luật thức ôm lấy nàng, đặt trên giường bên cạnh, “Ta gọi người đem nước tới.”
Bách Lý Hội yếu ớt gật đầu một cái, thân thể cũng dần khôi phục.
Đợi đến khi mọi người đi hết, nàng mới đem mình đặt vào trong bồn tắm, đôi tay, đặt thành bồn tắm.
Sương mù dày đặc lan ra cả phòng, trên người ngưng tụ lại một tầng bọt nước, Bách Lý Hội trượt người, cả người nhúng vào trong nước.
Cảm giác hít thở không thông, mang theo sự sợ hãi khi tử vong đến gần, vô biên vô hạn đánh úp tới.
Thì ra, giả bộ kiên cường mạnh mẽ lại mệt mỏi như vậy, ngay cả cười, cũng đều cảm thấy mệt mỏi.
Nàng chỉ sợ Gia Luật Thức lo lắng.
Nàng không cần, tâm của hắn, vì nàng mà đau thương.
Cảm giác đau đớn đã biến mất, Bách Lý Hội cầm áo lót ở bên cạnh mặc vào, đem tóc ướt rũ xuống, nằm xuống phía ngoài giường.
Nhắm mắt lại một hồi liền ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, Bách Lý Hội lười mở mắt, không biết là mộng, hay là ảo.
Mang theo nhiệt độ cơ thể nóng rực, nữ tử đem thân thể dựa lên phía trước, đôi tay ôm eo đối phương.
Trong mộng, chỉ có một vòng ánh trăng treo trên cao, chiếu rọi khắp nơi.
Cả đêm, ngủ rất an ổn.
Bách Lý Hội khẽ chớp lông mi, đập vào mắt là lồng ngực vững chắc của nam tử, theo tiếng hít thở hữu lực.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Gia Luật Thức để tay ở trên bụng nữ tử, vừa dùng lực liền đè ép trở lại.
“A..”, Bách Lý Hội thở nhẹ, vừa chống lại hai mắt thâm thuý của hắn.
“Đã tỉnh rồi hả?”
“Ừ”, lười nhát mở miệng, âm thanh của nữ tử mang theo vài phần tức giận, còn chưa mở ra hoàn toàn.
“Muộn chút nữa hãy dậy đi” Gia Luật Thức để cằm trên vai của nàng, ngửi mùi thơm trên tóc của nàng.
Tiếng hít thở mạnh mẽ mang theo vài phần thở gấp, nam tử thương yêu đem chăn gấm đắp thân thể nàng lại, “Hội nhi, trước khi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ không đụng vào ngươi, thân thể của của ngươi không chịu được sự giày vò nào nữa đâu”.
Bách Lý Hội mím chặt môi, khoé miệng co quắp.
“Khụ khụ……..”.
“Thế nào?” Gia Luật Thức một tay kéo vai nữ tử, lo lắng nâng cằm nàng lên.
“Không có việc gì” Bách Lý Hội lắc đầu một cái, ngực liền buồn bực khó chịu, một cỗ máu chảy đi lên, nỗ lực áp chế xuống.
Làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nửa người nghiêng sang, đôi tay nữ tử níu chặt lấy vạt áo trước, còn chưa ức chế đã phun ra.
“Hội nhi”, Gia Luật Thức một tay lau cằm nàng, đem vết máu trên khoé miệng nàng lau sạch.
Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, “Xem ra, độc của linh lan này vẫn không đủ.”
Nam tử đem cằm đặt nhẹ trên đầu nàng, nơi lòng bàn tay là một mảnh màu đỏ.
Qua một hồi lâu mới ngừng ho, Gia Luật Thức sai người đem nước nóng tới cho nàng rửa mặt, chính mình cũng đi ra khỏi phòng.
Hàn Hữu Thiên nhìn máu trên tay hắn, cũng không có phản ứng gì “Có phải đang ho ra máu?”
Gia Luật Thức đem hai tay để trong nước lạnh, gật đầu một cái.
“Vậy, đành phải đổi thuốc.” Kết quả như thế, ngay từ lúc đầu đã đoán được.
Mỗi ngày, Bách Lý Hội đều vượt qua đau đớn do thuốc, mà bên cạnh nàng cũng chỉ có Gia Luật Thức.
Nữ tử rúc vào trước ngực hắn, mệt mỏi nâng đầu lên, “Gia Luật Thức, chúng ta như vậy giống như là tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn sao?”
Nam tử mím đôi môi lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Hai mắt nhìn nữ tử gật đầu một cái.
Bách Lý Hội vui mừng nhắm mắt lại, tĩnh lặng dữa vào nam tử, cho dù hôm nay là ngày cuối cùng cũng không sao.
Nơi xoang mũi một trận ê ẩm căng lên, một giọt máu đỏ thắm rơi xuống, trong ánh mắt vô nghĩa của nữ tử, cúi xuống.
Gia Luật Thức vội vươn tay ra, che mũi lẫn miệng của nàng lại, chỉ cảm thấy ấm áp một hồi, theo khe hở, chảy trên mu bàn tay.
Bách Lý Hội kéo tay hắn xuống, ho lên dữ dội.
Mà hắn lại không thể làm gì, điều có thể làm chỉ là ôm nàng vào lòng, thật chặt.
“Phốc” một tiếng, máu đỏ tươi phun ra quần áo của Gia Luật Thức, một chút còn vương trên khoé miệng.
“Hội nhi, Hội nhi……..”, nam tử lấy tay lau đi vết máu bên môi nàng, khi nhìn đến quần áo của mình, trong,đôi mắt thâm thúy tràn ngập đau xót, cùng với, không muốn chấp nhận sự thật.
Hàn Hữu Thiên cũng ngay lúc này đi vào, nhìn thấy thần sắc của Bách Lý Hội, vội vàng bước tới cầm máu cho nàng, lại nhìn đến vết máu trên người Gia Luật Thức thì vẻ mặt không kiềm được sợ hãi, “Đã bắt đầu hộc máu khối? Khi nào thì bắt đầu?”
“Vừa lúc nãy”, nam tử một tay ôm lấy Bách Lý Hội, một tay cầm khăn lông đặt trên miệng nàng.
Hàn Hữu Thiên nặng nề tựa vào một bên, một tay chống lên cằm, “Xem ra trăm loại thảo dược đều không dùng được, hiện nay, biện pháp duy nhất chỉ có thể rút máu độc vật, không thể kéo dài được nữa”.
Gia Luật Thức nâng hai mắt lên, “Vậy còn chờ gì nữa?”
“Này, tính ra là rất khó khăn, độc tính mạnh nhất thì phải kể đến Ngân Xà, tương truyền, loại xà này rất không có nhân tính, vả lại hai con đồng thời sống mái, cắn một cái, sợ là hết cách xoay chuyển.”
“Ở đâu có thể tìm được?” Nam tử khẩn cấp nhìn về Hàn Hữu Thiên, trên mặt đầy vẻ lo âu.
“Sa mạc, loại xà này không giống với những loại khác, bởi vì sống cuộc sống lâu dài ở lòng đất, màu da hiện lên màu trắng trong suốt, khi ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu xuống, toàn thân hiện ra màu bạc ( ngân), vì vậy người ta gọi là Ngân Xà.
“Gia Luật Thức”, Bách Lý Hội một tay kéo nhẹ vạt áo trước của hắn, dùng sức nhẹ nhàng lôi kéo.
“Làm sao vậy?”
“Không nên đi tìm, nếu ngộ nhỡ cứu được mạng của ta…..Khụ khụ…..”, nữ tử đấm đấm ngực, cố gắng bình phục nói, “Ta cũng sẽ không an lòng…….”
Gia Luật Thức một tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng đến tột cùng, nhưng vẫn không nói một câu.
Bách Lý Hội đặt lên bàn tay của hắn, hơi thở mong manh, “Đáp ứng ta”.
Nam tử vẫn không nói một câu, hắn không muốn lừa dối nàng.
Bách Lý Hội tâm tình gấp gáp, lại ho lên, đôi tay liều mạng níu áo Gia Luật Thức, một âm thanh vang lên như vỡ nát tan tành, “Đáp ứng…….ta”.
Cuối cùng không chịu được, nam tử khẽ gật đầu một cái, chỉ là một động tác nhỏ, lại như là khí lực cuối cùng của cả đời.
Bách Lý Hội lúc này mới yên tâm, buông lỏng tay ra.
Đầu óc không tỉnh táo, trước mắt là một mảnh mơ hồ, nữ tử dụi dụi mắt, mở mắt ra lần nữa thì rõ ràng hơn đôi chút.
Cứ lặp lại như thế, Bách Lý Hội sợ hãi dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, “Gia Luật Thức, đôi mắt của ta có phải muốn mù rồi không?”
Một bên, Hàn Hữu Thiên đón lời nàng nói, “Hiện tượng này là bình thường, nghỉ ngơi nhiều một chút đi.”
Gia Luật Thức ôm lấy nữ tử, đặt nàng trên giường, “Một lát, ngươi tốt nhất ngủ một giấc thật ngon, tất cả đều không sao.”
Mấy ngày nay, cộng thêm mỗi ngày độc tố đều phát ra, nàng đều không được nghỉ ngơi tốt.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu một cái, một tay vẫn cầm chặt vạt áo hắn, “Ngươi đã đáp ứng ta”.
Thân thể hắn ngồi vào chỗ trước giường, một tay vén tóc ra hai bên tai của nàng, nói, “Yên tâm đi, ta hiện tại đều ở nơi này”.
Bách Lý Hội hiểu ý, rụt thân thể một cái, thân thể mệt mỏi vô cùng, vừa chạm đến giường đệm mềm mại, liền ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của nàng, Gia Luật Thức yên tâm đứng dậy, lại bị một cái tay nhỏ níu lại thật chặt.
Nữ tử chợt thức tỉnh, cảnh giác mở mắt ra, “Gia Luật Thức, ngươi đi đâu?”
Thân thể ngồi trở lại trước chiếc giường hẹp, nam tử đem chăn gấm bên cạnh đắp lên thân thể của nàng, “Ta cũng chưa có đi”
Bách Lý Hội cực kì mệt mỏi, nhắm mắt lại, trên tay không chịu bỏ ra.
Gia Luật Thức cứ như vậy ngồi lẳng lặng, trong giấc mộng, dung mạo nữ tử lộ ra mấy phần tái nhợt, tóc xõa xuống, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ ra vẻ lành lẽo.
Một tay vỗ nhẹ lên gò má nàng, tỉ mỉ bồi hồi, nữ tử liền đi vào giấc mộng trong long bàn tay hắn, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên.
Yên tĩnh một đêm, chỉ có một nam tử, yên lặng bảo vệ nữ tử đang ngủ say.
Ánh nến yếu ớt đập vào trên người hắn, cả khóe mắt cũng mang theo vẻ hài hòa, một thân dịu dàng.
Sáng sớm Bách Lý Hội liền tỉnh dậy, bên cạnh đã sớm mất bóng dáng hắn, một tay của nàng nắm thật chặt một góc mền.
Nàng vén chăn lên, giày cũng không thèm mang vào, liền chạy xuống sàn nhà.
“Hàn Hữu Thiên, Hàn Hữu Thiên…..”, bên trong dược phòng không có một bóng người, trên lò, ngọn lửa bốc cháy tán loạn, một cỗ mùi thuốc xông lên, đầy tràn cả đình viện.
Danh sách chương