Đường phố Trường An, âm thanh của tiếng chiêng trống, tiếng kèn sô-na liên tiếp không dừng, đèn màu được treo chỉnh tề.
Ánh mặt trời xuyên qua từng ngõ ngách, trải đều ở từng góc khuất. Dân chúng mặc y phục đồng loạt, chỉ vì hiểu rõ hôm nay là ngày nghênh đón Tây Quận vương Tập Ám chiến thắng trở về. Lại một lần nữa dẹp yên chiến loạn, tuổi gần 24 lại một thân vinh hiển, hai từ "Chiến thần" từ lâu đã đi sâu vào lòng dân.
Một thân cưỡi Ngân Giáp chiến mã, chân đạp lên gót sắt, một bộ bạch y đứng sừng sững ngạo nghễ ở phía trên, ánh mắt lạnh lùng quét xuống mặt đất.
"Tây Quận Vương...Tây Quận Vương..." Dân chúng nhất tề bái lạy, nhất thời trong thành Trường An tiếng hoan hô không dứt, tiếng vọng trở lại nhẹ nhàng, nhàn nhạt, tràn ngập khắp ngã tư đường.
Tập Ám có thân hình cao to, quanh năm ở phía Bắc Trường thành, nước da đã hiện lên một màu đồng, môi mỏng khiêu gợi, sống mũi thẳng tắp, một đôi con ngươi đen sâu thăm thẳm như muốn đem cả người ta hút vào đó, toàn thân toát lên vẻ lười biếng nhưng cũng không làm mất đi vẻ cao quý.
Nghe đến âm thanh náo nhiệt bên ngoài, Bách Lý cũng không thể ngồi yên được nữa. Bách Lý gia đích thị là thương gia nổi danh nhất, giàu có nhất ở thành Trường An này. Từ nhỏ, Bách Lý cùng Tập Ám đã có hôn ước. Lần này Tập Ám trở về, hai bên đã sớm bố trí, bắt đầu tổ chức hôn lễ.
Hậu viện của Bách Lý gia.
Bách Lý rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng nàng đã đợi rất lâu: " Sâm, làm sao bây giờ? Ngày mai, cha ta liền muốn gả ta đi rồi."
Tên gọi Sâm của nam tử đích thị là thư đồng mà Bách Lý gia đã thu dưỡng từ nhỏ, chính là cái mà người ta thường hay gọi là thanh mai trúc mã.
Bách Lý chính là thực lòng yêu thích Lý Sâm. Hắn có nói qua, cuối cùng, sẽ có một ngày, hắn thoát khỏi tình cảnh này, sẽ cho nàng một cuộc sống an nhàn, một mái nhà bình an.
"Biết. Nếu không, tối nay chúng ta liền rời khỏi đây đi."
"Có thật không?" Bách Lý khẽ ngẩng đầu lên, hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tốt, tâm tình cũng khá hơn nhiều. Thấy Lý Sâm khẳng định gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo rơm rớm những giọt mồ hôi, cặp mắt thanh tú khẽ nhếch lên:" Được, ta đi theo ngươi..."
Ban đêm, rốt cuộc cũng chạy ra khỏi sân viện, nơi đã giam cầm nàng 16 năm nay. Lý Sâm nắm tay kéo Bạch Lý chạy đi, cơ hồ là chẳng có mục đích gì, miễn là thoát ly khỏi thành Trường An.
Bách Lý vững vàng nắm được tay hắn, nhủ lòng sẽ vĩnh viễn không buông tay.
Ánh lửa từ bốn phương tám hướng vây bủa tới đây.
Bách Lý sốt ruột, nắm chặt tay áo của Lý Sâm. Ánh lửa tới gần, bầu không khí xung quanh cũng như được châm theo, tản ra tới đây. Tuấn mã cao lớn, ánh lửa chiếu vào Ngân Giáp phát ra ánh sáng lạnh rét run. Ngồi trên lưng ngựa, đích thị là Tập Ám.
Bách Lý gia vừa phát hiện nữ nhi mất tích liền đi cầu Tập Ám viện trợ, mượn thế lực cường đại của Tây Quận phủ tìm kiếm nữ nhi trở về.
Tập Ám không nghĩ tới, bọn họ lần đầu gặp mặt lại ở trong loại trường hợp này. Hắn cũng không có xuống ngựa, chỉ ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nam tử lạnh lùng nghiêm nghị ở giữa mang theo vẻ độc tài ngang ngược cứ như thế chẳng nói gì.
Hắn vừa xuất hiện, Bách Lý liền đoán được, cưỡi được Ngân Giáp ngoài Tập Ám thì còn có ai.
Bách Lý bạo gan bước tới bên cạnh hắn: "Chúng ta tuy có hôn ước, nhưng giữa chúng ta không hề có tình cảm, ngươi hãy thả chúng ta đi đi". Mâu quan toát ra ánh sáng kì dị chống lại ánh mắt của hắn.
"Không thể"
"Tại sao?"
"Bởi vì, trên danh nghĩa, ngươi vẫn là nữ nhân của ta". Tập Ám không kiên nhẫn xuống ngựa, bóng dáng cao lớn áp sát nửa thân người của Bách Lý.
"Nhưng là..." Xem ra chỉ còn một chiêu cuối cùng thôi, Hoàng thất không phải ai cũng coi trọng danh dự của mình ư? Đánh cuộc một lần đi. "Ta đã thất thân. Như vậy, ngươi vẫn còn muốn sao?". Mặc dù chỉ là lời nói dối, nhưng Bách Lý vẫn không nhịn được đỏ bừng cả mặt.
Trong mắt Tập Ám lóe lên một tia phẫn nộ, nữ nhân của mình lại cư nhiên dám hồng hạnh xuất tường. Quả nhiên, nữ nhân vẫn là không tin được. Tập Ám lướt qua Bách Lý, đứng trước mặt Lý Sâm, khí phách vương giả bẩm sinh làm cho Lý Sâm không khỏi bị áp lực vạn phần.
"Ngươi có yêu cầu gì mới có thể rời khỏi nàng?"
Hừ, Bách Lý không nhịn được cười lạnh, hắn cũng quá coi thường tình cảm của bọn họ rồi.
"Ta sẽ không buông tay nàng". Lý Sâm lấy dũng khí chống lại ánh mắt của hắn, không nhịn được run rẩy, quá lạnh lẽo.
"Bổn vương biết, chí hướng của ngươi không chỉ dừng tại đây. Nếu như ngươi rời khỏi nàng, bổn vương hứa sẽ cho ngươi trong một đêm có thể lên trời".
Tập Ám trở về bên cạnh Bách Lý, một tay nâng sợi tóc đang xõa trước ngực nàng khẽ ngửi. Một cỗ hương vị tươi mát thấm vào tim gan, không khỏi nhắm nghiền hai mắt.
Bách Lý nhìn thẳng Lý Sâm, nàng hiểu rõ, hắn sẽ không ham mê phú quý, lại càng không đòi hỏi.
Thế nhưng trừ bỏ trầm mặc vẫn là một mảnh yên tĩnh, Bách Lý không xác định được khẽ lên tiếng gọi: " Lý Sâm". Trên mặt hiện rõ vẻ ưu thương.
"Có thật không?" Lý Sâm rốt cuộc cũng mở miệng. Bách Lý mở to mắt, đáy mắt thoáng qua một tia mất mát.
"Bổn vương từ trước đến nay chưa hề nói hai lời. Người, ta mang đi". Tập Ám buông sợi tóc trong tay ra, đôi tay vỗ nhẹ lên vai nàng, khẽ dùng sức.
Tựa hồ như, kết quả này sớm đã nằm trọng dự liệu của hắn.
"Có thể để ta cùng hắn nói vài câu không?" Ánh mắt nhìn Tập Ám không còn quật cường như trước, hy vọng.
Tập Ám hạ đôi tay trên vai xuống, bàn tay theo vai nàng, lưng nàng, một đường trượt xuống hông nàng. Bách Lý vẫn không có phản ứng, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lý Sâm, hắn chột dạ cuối đầu.
Bách Lý đi đến trước mặt hắn, khi đó lời nói phát ra từ trong cổ cũng chỉ có một câu: " Ta nhìn lầm ngươi rồi".
Lý Sâm ngẩng đầu nói:" Ta chỉ là muốn được sống với một chút tôn nghiêm, cả ta và ngươi đều là lựa chọn tốt nhất".
Bách lý khẽ xoay người, chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tập Ám. A, bản thân thật là khờ, danh lợi, gia thế, thậm chí ở trong mắt người khác, trong sạch cũng liền bị bỏ quên.
"Tốt..."
Bách Lý hơi dừng lại " Về sau, hảo hảo phục vụ vương gia thôi".
Hừ, lúc này nàng thật sự hối hận, nàng căm giận, nàng oán hận, đem hết khí lực toàn thân nâng tay lên, Lý Sâm nhắm mắt lại, là mình thiếu nợ nàng.
"Bốp". Ở giữa đêm tĩnh mịch càng tăng thêm vẻ quỷ dị, thê lương.
Chỉ là một chưởng này không có đánh lên mặt Lý Sâm, khóe miệng Bách Lý chảy ra một dòng máu đỏ tươi, búi tóc rối loạn, trâm rơi xuống đất. Nhưng nàng đã không còn quan tâm nữa.
Từng bước một, cũng không biết lấy đâu ra khí lực nhấc chân, Tập Ám vòng qua eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, đoàn ngựa thoáng cái liền đi mất. Bụi mù tung lên rơi rớt trên mặt Lý Sâm.
Trên mặt đất, những giọt lệ tuyệt vọng của Bách Lý nhỏ xuống, đang muốn thu hồi thì đã khô cạn.
Kiếp này, là hắn nợ nàng.
Tập Ám không có đưa Bách Lý về phủ, mà trực tiếp mang nàng về vương phủ.
Mất đi vẻ dịu dàng lúc trước, Tập Ám vác Bách Lý trên vai, sải bước đi về hướng biệt viện. Dạ dày bị đè ép, Bách Lý không nhịn được kéo nhẹ áo bào của Tập Ám.
Một cước đá văng cửa chính biệt viện, đến gần chiếc giường gỗ lim ở bên tường, một tay nắm lấy eo Bách Lý ném thẳng nàng lên giường.
Vừa rơi xuống đất, Bách Lý không chú ý đến đau đớn, đem cả thân thể co rút lại, nấp trong góc giường.
"Nửa đời sau của ngươi đều ở biệt viện này, hảo hảo làm quen với hoàn cảnh nơi này một chút đi". Tập Ám nghiêng người tiến tới, một tay giữ lấy cằm nàng. Một đôi mắt trong suốt chống lại hắn, có tuyệt vọng, có hận ý, trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm người ta cảm thấy ưu thương.
"Thế nào, trách ta làm hư chuyện tốt của ngươi sao?" Lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm mấy phần.
"Ta chỉ muốn biết, ngươi tốn bao nhiêu tiền để mua ta?".
Tập Ám cúi người hôn lên môi của nàng, mang theo sự khinh thường, mang theo trừng phạt. Bách Lý không có bất kì phản ứng nào, ánh mắt dời đi, gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Hừ" Tập Ám nới lỏng tay. "Ngươi cho rằng ngươi đáng giá mấy đồng tiền?".
Tập Ám đưa nàng trở về, cũng là vì giữ thể diện cho Vương phủ mà thôi.
Nhìn bóng lưng của Tập Ám rời đi, Bách Lý rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, yếu ớt ngã xuống giường. Chẳng lẽ, cuộc đời của mình đều phải sống như thế này sao? Nảy sinh loại sự tình này, với Bách Lý gia và Vương phủ đều là nỗi sỉ nhục to lớn, Bách Lý gia im lặng thu hồi sính lễ, cũng không có bái lạy, Bách Lý liền là thành viên hữu danh vô thực của Tây Quận phủ.
Tập Ám cũng chẳng thèm gặp lại nàng, chỉ cấp cho nàng một cái danh phận, thiếp của Vương gia.
Ngày hôm sau, Bách lý liền đem nha hoàn Tiểu Mai trông coi mọi việc lớn nhỏ lặng lẽ đưa tới. Từ miệng Tiểu Mai, Bách Lý biết được Lý Sâm quả nhiên từ một đêm trở thành người trên cả vạn người. Tập Ám đã làm được việc hắn đã hứa hẹn. Toàn bộ cửa hàng của con phố, một vạn lượng bạc trắng.
A, Bách Lý không khỏi cười nhẹ thành tiếng, chính mình lại có giá trị đến như vậy sao? Lý Sâm, ngươi dẫm đạp hài cốt của ta mà đi lên, ngươi sống yên lòng sao?
Cuộc sống của Bách Lý ở Tây Quận phủ quả thực là không dễ chịu, có danh phận, nhưng không có địa vị, cả nha hoàn cùng mấy mụ già đều thờ ơ, lời nói lạnh nhạt. Lại càng không phải nói là ra vào vương phủ, so với bị cầm tù cũng cùng một dạng, mấy ngày liền đều không thay đổi.
Nhưng Bách Lý lại chẳng hề quan tâm, bi thương đến chết tâm, lòng của nàng đã chết.
Tập Ám có một phi và một thiếp. Cộng thêm Bách Lý sẽ là hai thiếp.
Chuyện Bách Lý bỏ trốn cũng chỉ có hai nhà biết, cộng thêm mạng lưới người của Tây Quận phủ hết sức to lớn, chuyện này cũng dễ dàng được áp chế, không còn người nào dám nói tới.
Vương phủ cũng tựa hồ đem Bách Lý quên sạch. Bữa ăn hàng ngày đều được tiểu Mai bưng vào phòng, cũng không thể nào bước ra đến tiền sảnh nửa bước.
"Vương gia, tân nương tử ta còn chưa thấy qua đấy". Ngồi ở trên đùi Tập Ám, chính là tiểu thiếp Liễu Nhứ của hắn.
"Thấy nàng ta thì có gì tốt. Để cho nàng tự sinh tự diệt thôi". Trước mắt Tập Ám hiện ra ánh mắt gần như người chết của Bách Lý, cúi đầu, tựa vào cổ nàng, chậm rãi hôn.
"Khanh khách..." Liễu Nhứ nhịn không được cười đến run rẩy cả người. "Nhưng mà gia, nghe nói tân nương tử rất đẹp nha".
"Vậy ngươi muốn ta lâm hạnh nàng ta?" Tập Ám ôm lấy Liễu Nhứ hướng một bên giường đi tới. "Ta xem là ngươi không chờ được nữa rồi.. Đêm nay để cho bổn vương thay ngươi cởi áo".
Đôi tay Liễu Nhứ vội kéo lấy vạt áo trước của Tập Ám. Khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Nàng là người được sủng ái nhất, trong tất cả nữ nhân ở Vương phủ, chỉ có nàng là may mắn nhất, bất luận là yêu cầu gì, chỉ cần nàng mở miệng, Tập Ám cũng sẽ đáp ứng nàng. Mặc dù trong phủ có thêm một vị thiếp, nhưng nàng không sợ, nàng biết Vương gia chán ghét nàng ta.
Một tháng sau, Tập Ám rốt cuộc cũng loại bỏ cấm túc đối với Bách Lý, nàng đã có thể tự do đi lại trong Vương phủ.
Cuối thu, đêm mang theo gió lạnh, mất đi một chút mát mẻ. Một bóng người chậm rãi đến gần biệt viện của Bách Lý.
Cửa "chi nha" một tiếng mở ra, bóng đen chậm rãi đóng cửa lại, hướng bên giường của Bách Lý đi đến.
"Người nào?" Bách Lý mặc một chiếc áo mỏng đốt sáng chiếc đèn bên giường.
"Là ta..." Nguyên lai là Lý Sâm, một tháng không gặp, hắn đã thay đổi, quần áo hoa lệ, ngọc bội đeo bên hông cũng thuộc dạng hiếm thấy.
"Ngươi tới đây làm gì?" Bách Lý nhìn con người ngày xưa đã từng nhận lời cùng nàng, nguyên lai lại xa lạ đến thế.
"Đúng, hiện tại ta có tiền, nhưng là ta phát hiện ra ta không thể quên được ngươi, vậy....." Lý Sâm muốn tiến lên, Bách Lý chán ghét trốn qua bên giường. "Ngươi không sợ Tập Ám thu hồi tất cả sao?"
"Hắn sẽ không biết, ta rất nhớ ngươi" Đúng, Lý Sâm đã trở thành người trên vạn người, nhưng tham lam trong mắt hắn lại ngày càng nhiều hơn, khiến tâm Bách Lý hoàn toàn nguội lạnh.
"Ngươi đi đi, ta....." Lời còn chưa dứt, cửa liền bị "Phanh" một tiếng đạp ra.
Tập Ám mang theo mấy thị vệ đi vào, đi thẳng tới trước chiếc bàn làm bằng hồng trắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ. Kim sợi chụp đèn dưới ánh nến lóe lên một cái, lại khôi phục yên lặng như ban đầu.
"Lý Sâm, ngươi còn nhớ rõ những lời khi đó đã nói với ta chứ. Như thế nào, đổi ý rồi à?"
Lý Sâm xấu hổ, hắn không nghĩ đến Tập Ám sẽ xuất hiện.
"Hừ. Lại một đôi gian phu dâm phụ, loại nữ nhân này không cần cũng được". Tập Ám chậm rãi bước thong thả tới trước mặt Lý Sâm, bóng dáng cao lớn ép ắn đến không thở nổi.
"Dùng toàn bộ những thứ ngươi đạt được để đổi lấy nàng, như thế nào? Ta còn chưa có chạm qua nàng."
Tập Ám cười lạnh bước đến bên giường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Bách Lý:" Nhìn xem người trong lòng ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
[/b]
Ánh mặt trời xuyên qua từng ngõ ngách, trải đều ở từng góc khuất. Dân chúng mặc y phục đồng loạt, chỉ vì hiểu rõ hôm nay là ngày nghênh đón Tây Quận vương Tập Ám chiến thắng trở về. Lại một lần nữa dẹp yên chiến loạn, tuổi gần 24 lại một thân vinh hiển, hai từ "Chiến thần" từ lâu đã đi sâu vào lòng dân.
Một thân cưỡi Ngân Giáp chiến mã, chân đạp lên gót sắt, một bộ bạch y đứng sừng sững ngạo nghễ ở phía trên, ánh mắt lạnh lùng quét xuống mặt đất.
"Tây Quận Vương...Tây Quận Vương..." Dân chúng nhất tề bái lạy, nhất thời trong thành Trường An tiếng hoan hô không dứt, tiếng vọng trở lại nhẹ nhàng, nhàn nhạt, tràn ngập khắp ngã tư đường.
Tập Ám có thân hình cao to, quanh năm ở phía Bắc Trường thành, nước da đã hiện lên một màu đồng, môi mỏng khiêu gợi, sống mũi thẳng tắp, một đôi con ngươi đen sâu thăm thẳm như muốn đem cả người ta hút vào đó, toàn thân toát lên vẻ lười biếng nhưng cũng không làm mất đi vẻ cao quý.
Nghe đến âm thanh náo nhiệt bên ngoài, Bách Lý cũng không thể ngồi yên được nữa. Bách Lý gia đích thị là thương gia nổi danh nhất, giàu có nhất ở thành Trường An này. Từ nhỏ, Bách Lý cùng Tập Ám đã có hôn ước. Lần này Tập Ám trở về, hai bên đã sớm bố trí, bắt đầu tổ chức hôn lễ.
Hậu viện của Bách Lý gia.
Bách Lý rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng nàng đã đợi rất lâu: " Sâm, làm sao bây giờ? Ngày mai, cha ta liền muốn gả ta đi rồi."
Tên gọi Sâm của nam tử đích thị là thư đồng mà Bách Lý gia đã thu dưỡng từ nhỏ, chính là cái mà người ta thường hay gọi là thanh mai trúc mã.
Bách Lý chính là thực lòng yêu thích Lý Sâm. Hắn có nói qua, cuối cùng, sẽ có một ngày, hắn thoát khỏi tình cảnh này, sẽ cho nàng một cuộc sống an nhàn, một mái nhà bình an.
"Biết. Nếu không, tối nay chúng ta liền rời khỏi đây đi."
"Có thật không?" Bách Lý khẽ ngẩng đầu lên, hôm nay ánh mặt trời đặc biệt tốt, tâm tình cũng khá hơn nhiều. Thấy Lý Sâm khẳng định gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo rơm rớm những giọt mồ hôi, cặp mắt thanh tú khẽ nhếch lên:" Được, ta đi theo ngươi..."
Ban đêm, rốt cuộc cũng chạy ra khỏi sân viện, nơi đã giam cầm nàng 16 năm nay. Lý Sâm nắm tay kéo Bạch Lý chạy đi, cơ hồ là chẳng có mục đích gì, miễn là thoát ly khỏi thành Trường An.
Bách Lý vững vàng nắm được tay hắn, nhủ lòng sẽ vĩnh viễn không buông tay.
Ánh lửa từ bốn phương tám hướng vây bủa tới đây.
Bách Lý sốt ruột, nắm chặt tay áo của Lý Sâm. Ánh lửa tới gần, bầu không khí xung quanh cũng như được châm theo, tản ra tới đây. Tuấn mã cao lớn, ánh lửa chiếu vào Ngân Giáp phát ra ánh sáng lạnh rét run. Ngồi trên lưng ngựa, đích thị là Tập Ám.
Bách Lý gia vừa phát hiện nữ nhi mất tích liền đi cầu Tập Ám viện trợ, mượn thế lực cường đại của Tây Quận phủ tìm kiếm nữ nhi trở về.
Tập Ám không nghĩ tới, bọn họ lần đầu gặp mặt lại ở trong loại trường hợp này. Hắn cũng không có xuống ngựa, chỉ ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nam tử lạnh lùng nghiêm nghị ở giữa mang theo vẻ độc tài ngang ngược cứ như thế chẳng nói gì.
Hắn vừa xuất hiện, Bách Lý liền đoán được, cưỡi được Ngân Giáp ngoài Tập Ám thì còn có ai.
Bách Lý bạo gan bước tới bên cạnh hắn: "Chúng ta tuy có hôn ước, nhưng giữa chúng ta không hề có tình cảm, ngươi hãy thả chúng ta đi đi". Mâu quan toát ra ánh sáng kì dị chống lại ánh mắt của hắn.
"Không thể"
"Tại sao?"
"Bởi vì, trên danh nghĩa, ngươi vẫn là nữ nhân của ta". Tập Ám không kiên nhẫn xuống ngựa, bóng dáng cao lớn áp sát nửa thân người của Bách Lý.
"Nhưng là..." Xem ra chỉ còn một chiêu cuối cùng thôi, Hoàng thất không phải ai cũng coi trọng danh dự của mình ư? Đánh cuộc một lần đi. "Ta đã thất thân. Như vậy, ngươi vẫn còn muốn sao?". Mặc dù chỉ là lời nói dối, nhưng Bách Lý vẫn không nhịn được đỏ bừng cả mặt.
Trong mắt Tập Ám lóe lên một tia phẫn nộ, nữ nhân của mình lại cư nhiên dám hồng hạnh xuất tường. Quả nhiên, nữ nhân vẫn là không tin được. Tập Ám lướt qua Bách Lý, đứng trước mặt Lý Sâm, khí phách vương giả bẩm sinh làm cho Lý Sâm không khỏi bị áp lực vạn phần.
"Ngươi có yêu cầu gì mới có thể rời khỏi nàng?"
Hừ, Bách Lý không nhịn được cười lạnh, hắn cũng quá coi thường tình cảm của bọn họ rồi.
"Ta sẽ không buông tay nàng". Lý Sâm lấy dũng khí chống lại ánh mắt của hắn, không nhịn được run rẩy, quá lạnh lẽo.
"Bổn vương biết, chí hướng của ngươi không chỉ dừng tại đây. Nếu như ngươi rời khỏi nàng, bổn vương hứa sẽ cho ngươi trong một đêm có thể lên trời".
Tập Ám trở về bên cạnh Bách Lý, một tay nâng sợi tóc đang xõa trước ngực nàng khẽ ngửi. Một cỗ hương vị tươi mát thấm vào tim gan, không khỏi nhắm nghiền hai mắt.
Bách Lý nhìn thẳng Lý Sâm, nàng hiểu rõ, hắn sẽ không ham mê phú quý, lại càng không đòi hỏi.
Thế nhưng trừ bỏ trầm mặc vẫn là một mảnh yên tĩnh, Bách Lý không xác định được khẽ lên tiếng gọi: " Lý Sâm". Trên mặt hiện rõ vẻ ưu thương.
"Có thật không?" Lý Sâm rốt cuộc cũng mở miệng. Bách Lý mở to mắt, đáy mắt thoáng qua một tia mất mát.
"Bổn vương từ trước đến nay chưa hề nói hai lời. Người, ta mang đi". Tập Ám buông sợi tóc trong tay ra, đôi tay vỗ nhẹ lên vai nàng, khẽ dùng sức.
Tựa hồ như, kết quả này sớm đã nằm trọng dự liệu của hắn.
"Có thể để ta cùng hắn nói vài câu không?" Ánh mắt nhìn Tập Ám không còn quật cường như trước, hy vọng.
Tập Ám hạ đôi tay trên vai xuống, bàn tay theo vai nàng, lưng nàng, một đường trượt xuống hông nàng. Bách Lý vẫn không có phản ứng, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lý Sâm, hắn chột dạ cuối đầu.
Bách Lý đi đến trước mặt hắn, khi đó lời nói phát ra từ trong cổ cũng chỉ có một câu: " Ta nhìn lầm ngươi rồi".
Lý Sâm ngẩng đầu nói:" Ta chỉ là muốn được sống với một chút tôn nghiêm, cả ta và ngươi đều là lựa chọn tốt nhất".
Bách lý khẽ xoay người, chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tập Ám. A, bản thân thật là khờ, danh lợi, gia thế, thậm chí ở trong mắt người khác, trong sạch cũng liền bị bỏ quên.
"Tốt..."
Bách Lý hơi dừng lại " Về sau, hảo hảo phục vụ vương gia thôi".
Hừ, lúc này nàng thật sự hối hận, nàng căm giận, nàng oán hận, đem hết khí lực toàn thân nâng tay lên, Lý Sâm nhắm mắt lại, là mình thiếu nợ nàng.
"Bốp". Ở giữa đêm tĩnh mịch càng tăng thêm vẻ quỷ dị, thê lương.
Chỉ là một chưởng này không có đánh lên mặt Lý Sâm, khóe miệng Bách Lý chảy ra một dòng máu đỏ tươi, búi tóc rối loạn, trâm rơi xuống đất. Nhưng nàng đã không còn quan tâm nữa.
Từng bước một, cũng không biết lấy đâu ra khí lực nhấc chân, Tập Ám vòng qua eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, đoàn ngựa thoáng cái liền đi mất. Bụi mù tung lên rơi rớt trên mặt Lý Sâm.
Trên mặt đất, những giọt lệ tuyệt vọng của Bách Lý nhỏ xuống, đang muốn thu hồi thì đã khô cạn.
Kiếp này, là hắn nợ nàng.
Tập Ám không có đưa Bách Lý về phủ, mà trực tiếp mang nàng về vương phủ.
Mất đi vẻ dịu dàng lúc trước, Tập Ám vác Bách Lý trên vai, sải bước đi về hướng biệt viện. Dạ dày bị đè ép, Bách Lý không nhịn được kéo nhẹ áo bào của Tập Ám.
Một cước đá văng cửa chính biệt viện, đến gần chiếc giường gỗ lim ở bên tường, một tay nắm lấy eo Bách Lý ném thẳng nàng lên giường.
Vừa rơi xuống đất, Bách Lý không chú ý đến đau đớn, đem cả thân thể co rút lại, nấp trong góc giường.
"Nửa đời sau của ngươi đều ở biệt viện này, hảo hảo làm quen với hoàn cảnh nơi này một chút đi". Tập Ám nghiêng người tiến tới, một tay giữ lấy cằm nàng. Một đôi mắt trong suốt chống lại hắn, có tuyệt vọng, có hận ý, trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm người ta cảm thấy ưu thương.
"Thế nào, trách ta làm hư chuyện tốt của ngươi sao?" Lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm mấy phần.
"Ta chỉ muốn biết, ngươi tốn bao nhiêu tiền để mua ta?".
Tập Ám cúi người hôn lên môi của nàng, mang theo sự khinh thường, mang theo trừng phạt. Bách Lý không có bất kì phản ứng nào, ánh mắt dời đi, gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Hừ" Tập Ám nới lỏng tay. "Ngươi cho rằng ngươi đáng giá mấy đồng tiền?".
Tập Ám đưa nàng trở về, cũng là vì giữ thể diện cho Vương phủ mà thôi.
Nhìn bóng lưng của Tập Ám rời đi, Bách Lý rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, yếu ớt ngã xuống giường. Chẳng lẽ, cuộc đời của mình đều phải sống như thế này sao? Nảy sinh loại sự tình này, với Bách Lý gia và Vương phủ đều là nỗi sỉ nhục to lớn, Bách Lý gia im lặng thu hồi sính lễ, cũng không có bái lạy, Bách Lý liền là thành viên hữu danh vô thực của Tây Quận phủ.
Tập Ám cũng chẳng thèm gặp lại nàng, chỉ cấp cho nàng một cái danh phận, thiếp của Vương gia.
Ngày hôm sau, Bách lý liền đem nha hoàn Tiểu Mai trông coi mọi việc lớn nhỏ lặng lẽ đưa tới. Từ miệng Tiểu Mai, Bách Lý biết được Lý Sâm quả nhiên từ một đêm trở thành người trên cả vạn người. Tập Ám đã làm được việc hắn đã hứa hẹn. Toàn bộ cửa hàng của con phố, một vạn lượng bạc trắng.
A, Bách Lý không khỏi cười nhẹ thành tiếng, chính mình lại có giá trị đến như vậy sao? Lý Sâm, ngươi dẫm đạp hài cốt của ta mà đi lên, ngươi sống yên lòng sao?
Cuộc sống của Bách Lý ở Tây Quận phủ quả thực là không dễ chịu, có danh phận, nhưng không có địa vị, cả nha hoàn cùng mấy mụ già đều thờ ơ, lời nói lạnh nhạt. Lại càng không phải nói là ra vào vương phủ, so với bị cầm tù cũng cùng một dạng, mấy ngày liền đều không thay đổi.
Nhưng Bách Lý lại chẳng hề quan tâm, bi thương đến chết tâm, lòng của nàng đã chết.
Tập Ám có một phi và một thiếp. Cộng thêm Bách Lý sẽ là hai thiếp.
Chuyện Bách Lý bỏ trốn cũng chỉ có hai nhà biết, cộng thêm mạng lưới người của Tây Quận phủ hết sức to lớn, chuyện này cũng dễ dàng được áp chế, không còn người nào dám nói tới.
Vương phủ cũng tựa hồ đem Bách Lý quên sạch. Bữa ăn hàng ngày đều được tiểu Mai bưng vào phòng, cũng không thể nào bước ra đến tiền sảnh nửa bước.
"Vương gia, tân nương tử ta còn chưa thấy qua đấy". Ngồi ở trên đùi Tập Ám, chính là tiểu thiếp Liễu Nhứ của hắn.
"Thấy nàng ta thì có gì tốt. Để cho nàng tự sinh tự diệt thôi". Trước mắt Tập Ám hiện ra ánh mắt gần như người chết của Bách Lý, cúi đầu, tựa vào cổ nàng, chậm rãi hôn.
"Khanh khách..." Liễu Nhứ nhịn không được cười đến run rẩy cả người. "Nhưng mà gia, nghe nói tân nương tử rất đẹp nha".
"Vậy ngươi muốn ta lâm hạnh nàng ta?" Tập Ám ôm lấy Liễu Nhứ hướng một bên giường đi tới. "Ta xem là ngươi không chờ được nữa rồi.. Đêm nay để cho bổn vương thay ngươi cởi áo".
Đôi tay Liễu Nhứ vội kéo lấy vạt áo trước của Tập Ám. Khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Nàng là người được sủng ái nhất, trong tất cả nữ nhân ở Vương phủ, chỉ có nàng là may mắn nhất, bất luận là yêu cầu gì, chỉ cần nàng mở miệng, Tập Ám cũng sẽ đáp ứng nàng. Mặc dù trong phủ có thêm một vị thiếp, nhưng nàng không sợ, nàng biết Vương gia chán ghét nàng ta.
Một tháng sau, Tập Ám rốt cuộc cũng loại bỏ cấm túc đối với Bách Lý, nàng đã có thể tự do đi lại trong Vương phủ.
Cuối thu, đêm mang theo gió lạnh, mất đi một chút mát mẻ. Một bóng người chậm rãi đến gần biệt viện của Bách Lý.
Cửa "chi nha" một tiếng mở ra, bóng đen chậm rãi đóng cửa lại, hướng bên giường của Bách Lý đi đến.
"Người nào?" Bách Lý mặc một chiếc áo mỏng đốt sáng chiếc đèn bên giường.
"Là ta..." Nguyên lai là Lý Sâm, một tháng không gặp, hắn đã thay đổi, quần áo hoa lệ, ngọc bội đeo bên hông cũng thuộc dạng hiếm thấy.
"Ngươi tới đây làm gì?" Bách Lý nhìn con người ngày xưa đã từng nhận lời cùng nàng, nguyên lai lại xa lạ đến thế.
"Đúng, hiện tại ta có tiền, nhưng là ta phát hiện ra ta không thể quên được ngươi, vậy....." Lý Sâm muốn tiến lên, Bách Lý chán ghét trốn qua bên giường. "Ngươi không sợ Tập Ám thu hồi tất cả sao?"
"Hắn sẽ không biết, ta rất nhớ ngươi" Đúng, Lý Sâm đã trở thành người trên vạn người, nhưng tham lam trong mắt hắn lại ngày càng nhiều hơn, khiến tâm Bách Lý hoàn toàn nguội lạnh.
"Ngươi đi đi, ta....." Lời còn chưa dứt, cửa liền bị "Phanh" một tiếng đạp ra.
Tập Ám mang theo mấy thị vệ đi vào, đi thẳng tới trước chiếc bàn làm bằng hồng trắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ. Kim sợi chụp đèn dưới ánh nến lóe lên một cái, lại khôi phục yên lặng như ban đầu.
"Lý Sâm, ngươi còn nhớ rõ những lời khi đó đã nói với ta chứ. Như thế nào, đổi ý rồi à?"
Lý Sâm xấu hổ, hắn không nghĩ đến Tập Ám sẽ xuất hiện.
"Hừ. Lại một đôi gian phu dâm phụ, loại nữ nhân này không cần cũng được". Tập Ám chậm rãi bước thong thả tới trước mặt Lý Sâm, bóng dáng cao lớn ép ắn đến không thở nổi.
"Dùng toàn bộ những thứ ngươi đạt được để đổi lấy nàng, như thế nào? Ta còn chưa có chạm qua nàng."
Tập Ám cười lạnh bước đến bên giường, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Bách Lý:" Nhìn xem người trong lòng ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
[/b]
Danh sách chương