Fujiki tỉnh giấc khi cảm nhận được ánh mặt trời chói lọi rơi trên mi mắt.
Nắng mai chiếu thẳng từ sau lưng lên bề mặt của vách đá trước mắt anh, khiến cả hẻm núi nhuốm màu đỏ rực như lửa cháy. Bóng đổ lên những họa tiết sọc đen làm nổi bật từng đường vòng cung độc đáo.
Ai cũng đã dậy. Cô đứng yên như một pho tượng, mải mê ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh như thể đã bị hút mất hồn.
-... Quả nhiên trước mặt chúng ta là hướng Tây. Vậy bên phải sẽ là hướng Bắc.
Nghe thấy tiếng Fujiki, Ai bèn ngoảnh đầu. Vòng eo nhỏ gọn quyến rũ nổi bật hẳn lên khi cô vặn người.
- Chào buổi sáng. Anh ngủ ngon không? - Cũng bình thường.
Đôi mắt to của Ai lấp lánh dưới nắng. Phải nói là ngay cả vào giữa ban ngày thế này, Fujiki vẫn thấy Ai có nét đẹp đầy cá tính. Đôi mắt hiêng hiếng cũng nhờ ánh nhìn sắc bén của cô mà tăng thêm vài phần quyến rũ. Dưới mắt cô có quầng thâm mờ mờ, có lẽ bởi hôm qua đã phải chịu áp lực quá lớn. Mà cô từng nói mình vẫn thường làm việc đến khuya, nên có khi nó là dấu vết của cơn mệt mỏi mãn tính cũng không chừng. Nơi tai trái, chiếc máy trợ thính trông không ăn nhập với lứa tuổi khiến cô dễ dàng khơi gợi lòng trắc ẩn của người khác.
- Trong máy anh có hướng dẫn đường đi rồi mà đúng không? Bao giờ ta xuất phát?
- Tranh thủ khi trời còn mát, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi luôn.
Thức ăn đương nhiên chỉ có những thanh thực phẩm dinh dưỡng như hôm qua. Fujiki vừa uống nước vừa ăn hết tám thanh. Anh nhìn sang Ai và thấy cô cũng ăn giống hệt mình.
Lo rằng máy chơi điện tử được thiết kế đế không hiển thị cùng một thông điệp hai lần, Fujiki lập tức bật máy lên xem. May mà những dòng chữ giống hệt hôm qua vẫn nằm trên màn hình.
"Đường đi từ đây đến điểm xuất phát - TKS số 1 như sau: Bắc 2500 mét. Đông Đông Bắc 1350 mét. Đông 230 mét."
Tiếp theo họ chỉ cần quy định cách đo cự li rồi đi theo chỉ dẫn. Sau khi bàn bạc, cả hai quyết định đo độ dài một sải bước rồi đếm số bước chân. Dẫu không tự tin lắm về độ chính xác của cách đo ấy, song chỉ cần mỗi người tự nhớ số bước chân của mình rồi đem ra đối chiếu thì hẳn sẽ không sai lệch quá nhiều.
Fujiki cao 1m73, đế đi hết đoạn đường được đánh dấu xuống mặt đất bằng gấp hai chiều cao thì cần tầm bảy bước chân, nghĩa là một bước dài độ 40-50 centimet. Vì mặt đất không bằng phẳng nên có vẻ sải bước của anh ngắn hơn so với lúc đi trên đường nhựa. Ai cao 1m71, thấp hơn Fujiki một chút, có điều sải bước của cô lại rộng hơn anh - khoảng 55 centimet. Đúng là tuy hai người cao xấp xỉ nhau nhưng chân cô dài hơn chân anh.
Đo xong, bọn họ xuất phát đến nơi máy chơi điện tử chỉ định, vừa đi vừa đếm bước.
Sợ rằng nói chuyện sẽ quên mất đang đếm tới đâu nên cả hai đều giữ im lặng. Trời đã sáng, song mặt trời vẫn chưa lên cao nên ánh nắng còn chưa rọi được vào lòng hẻm núi. Xung quanh lờ mờ tối, chỉ có âm thanh của sỏi lạo xạo dưới chân.
Trên nền đất nâu là cỏ đâm tua tủa như kim và những bụi cây đổ rạp. Một lúc sau, họ đi đến một chỗ có không gian rộng hơn nhưng cũng chỉ thấy thêm vài khóm dương xỉ, ngoài ra cảnh vật chẳng thay đổi là bao. Đi tiếp nữa thì đường lại hẹp vào bởi núi đá hai bên như cũ.
- Này, anh đếm tới đâu rồi?
Không biết có phải kiểu người không giữ được im lặng lâu không mà Ai đứng lại, gợi chuyện.
- Tôi đếm được 3291 bước nên... đại khái chúng ta đi được 1645 mét rồi - Fujiki cũng dừng bước, nhẩm đi nhẩm lại con số 3291.
- Vì tôi bước tròn 3000 bước nên sẽ là 1650 mét. Cũng không lệch bao nhiêu nhỉ.
Fujiki quay lại nhìn Ai, thầm nghĩ, thì ra cô ấy đã khéo chọn đứng lại đúng chỗ để dễ nhớ số bước của chính mình.
Đường đi tính cho đến chỗ này gần như vẫn là đường độc đạo. Tuy cũng có vài khe nứt của núi đá nhìn như lối rẽ, nhưng có vẻ đều là ngõ cụt nên tạm thời họ vẫn chưa bị lạc mất phương hướng.
- Chà, ở mãi chỗ này cũng chẳng được ích gì. Chúng ta đi tiếp thôi.
Fujiki giục, song Ai đang quan sát thứ gì đó trên vách núi. Trông cô có vẻ rất hứng thú với nó.
- Ở đấy có gì à?
- Loại đá này này. Tôi đang nghĩ tại sao nó lại có họa tiết sọc ngang. Hôm qua không có thời gian quan sát cẩn thận, giờ tôi mới để ý nó là từng tầng màu khác nhau được xếp chồng lên theo thứ tự.
Mặt đá đã khô. Nhìn gần thế này, anh mới nhận ra phần mà anh cho là màu đỏ, thực ra gần giống màu cam hơn.
- Biết chuyện đó có tác dụng gì không?
3291,3291,..
- Ít ra cũng là một phát hiện mới.
Ai lấy ngón trỏ quệt vào phần trắng của vách đá trước mặt.
- Anh xem! Ở đây bở lắm này.
Phần ấy gần như chỉ là những khối cát kết lại với nhau chứ chưa phải sa thạch. Ai vừa ấn ngón tay vào, đá trên bề mặt lập tức vỡ vụn ra, rơi lả tả.
- ...Thì sao?
- Nghĩa là leo núi ở đây cũng chẳng khác gì tự sát - Ai nói với giọng như thể đang giảng giải cho một học sinh chậm hiểu - Phần này có vẻ rất dễ thấm nước nên bị ẩm tới tận bên trong. Đang leo mà giẫm phải chỗ này thì có khi sẽ mất thăng bằng rồi ngã chết đấy.
- Tức là cần chú ý đến phần màu trắng?
32... 91.
- Không đâu - Lần này, Ai nhặt từ dưới chân lên một miếng đá có vẻ rơi ra từ trên vách đá, bề mặt tương đối bằng phẳng - Nhìn này.
Trên mặt đá, có một sọc ngang màu đỏ giống như họa tiết trên vách, song độ dày chỉ khoảng vài milimet, còn lại đều là phần cát kết màu trắng vô cùng yếu ớt.
- Phần màu đỏ không đỏ đến tận bên trong đâu, chỉ mặt ngoài có màu như thế thôi.
Bắt đầu thấy hứng thú, Fujiki tiến lại gần Ai, nghiên cứu miếng đá trong tay cô. Đúng như Ai nói, màu đỏ hoặc cam có sắc độ nhạt dần từ ngoài vào trong. Bề mặt có lẽ bởi liên tục bị ánh mặt trời thiêu đốt nên cứng rắn như gạch nung.
- Nghĩa là bất cứ phần đá nào cũng có thể bất chợt lở ra trong lúc leo núi.
- Chẳng lẽ núi này là nhân tạo?
Cấu tạo kì lạ của núi đá khiến những nghi vấn hôm qua lại nảy ra trong đầu. Gì thì gì, đột nhiên mất trí nhớ rồi bị bỏ rơi giữa nơi quái dị mang tên "Sao Hỏa" này thì việc anh nghi ngờ tất cả mọi chuyện đều do có người sắp đặt cũng là điều đương nhiên. Nếu thế, biết đâu những gì trước mắt anh đều là giả. Thậm chí cả cô gái tên Ai này, có khi cũng được người ta gửi đến để lừa anh... Sự nghi ngờ vô căn cứ bao trùm lấy tâm trí Fujiki.
- Ừm... Tôi nghĩ không phải. Trước hết là tuy không biết còn phải đi bao lâu nữa mới ra khỏi khu vực núi đá, nhưng dẫu chỉ tính chi phí dựng nên khung cảnh trước mắt chúng ta hiện tại thôi, nó cũng đã là một khoản tiền lớn ngoài sức tưởng tượng. Với lại, dù nhìn kiểu gì đi nữa thì núi đá ở đây cũng có vẻ đã tồn tại lâu lắm rồi, khó mà nói nó là nhân tạo được.
Cũng đúng. Nhìn cái cách mà vách đá bị bào mòn thì ngay cả người không có chuyên môn cũng biết đó là dấu vết của quá trình phong hóa lâu dài. Chỉ dựa vào hóa chất thì không thể tạo ra hiệu quả thật đến vậy.
Quá trình phá hủy đất, đá, và các khoáng vật bên trong khi tiếp xúc trực tiếp với môi trường không khí.
Có điều, nếu một nơi huyền ảo thế này tồn tại trên Trái Đất thì đáng ra nó đã phải nổi tiếng từ lâu rồi chứ, vì các đài truyền hình chắc chắn sẽ đấu đá nhau để có được quyền phát sóng những chương trình đặc biệt về vùng đất bí ẩn này. Vấn đề là, anh chưa từng thấy nó xuất hiện trên ti vi bao giờ.
Ai tiến bước.
- Chúng ta đi tiếp thôi.
Vừa nhấc chân định theo sau Ai, Fujiki chợt khựng lại.
- 3291! - Ai nhắc.
Dẫu vậy, Fujiki vẫn đếm lại từ đầu. Anh vừa đếm vừa suy ngẫm, núi đá dễ sụp lở như thế thì có lẽ mọi thứ tồi tệ hơn anh tưởng nhiều.
Tuy chưa có dự định gì rõ ràng, song anh cũng đã nghĩ đến việc trèo qua núi đá khi cần thiết. Có điều, giờ thì việc đó có vẻ nguy hiểm đến mức bất khả thi, nên họ chỉ còn cách di chuyển bằng cách xuyên qua hẻm núi.
Mặc dù nếu chọn đại một hướng rồi đi thẳng mãi thì vẫn có khả năng tìm thấy đường thoát khỏi đây, chẳng qua, vừa nghĩ tới những ý đồ có thể gọi là ác ý ẩn sau thông điệp từ máy chơi điện tử, anh cho rằng khả năng ấy rất thấp. Nói tóm lại, trước mắt thì anh vẫn phải chấp nhận việc bị một kẻ giấu mặt dắt mũi đi vòng vòng trong mê lộ núi đá này.
Mê lộ, nói đúng hơn, Fujiki có cảm giác nơi đây chính là một phần của mê cung trong trò chơi. Quá khó để tin được rằng nó là do thiên nhiên tạo dựng, thậm chí, anh còn nảy ra một ý nghĩ ngu ngốc như "đây là một công viên giải trí bị bỏ hoang".
Fujiki thôi không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa vì sợ đếm nhầm số bước chân. Trong khi đó, Ai vẫn tiếp tục miệt mài quan sát cảnh vật xung quanh.
Nhìn theo tầm mắt cô, Fujiki có thể thấy mặt đất phủ đầy những mảnh đá nâu đỏ rơi ra từ vách núi, những lùm cỏ dại đầy gai tua tủa, nhưng không có bóng dáng động vật nào. Trên sườn núi là những hàng cây với lá hình rẻ quạt, dường như cùng chủng loại với cây cọ. Fujiki nghĩ, hẳn sẽ tìm thấy con gì đấy mà hai người ăn được sau những tán lá kia, với điều kiện là họ có thể trèo lên trên ấy.
Dọc đường, anh còn thấy có chỗ mọc đầy cây to màu trắng trông rất quen, cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, lại không cách nào nhớ nổi tên. Đi tiếp sẽ thấy cả các cây có gai dài trên thân, nhọn hoắt.
Ai lẩm bẩm:
- Chỗ này cứ như châu Phi ấy.
Quả thế. Nếu thêm voi hoặc hươu cao cổ vào nữa là có ngay một bức tranh hoàn hảo về châu Phi.
- Hôm qua tôi chẳng đã nói còn gì, chỗ này rất có thể là Nam bán cầu, nên biết đâu ta đang ở châu Phi thật.
Fujiki thấy giả thuyết này ít ra còn có lý hơn việc bảo đây là Sao Hỏa.
- Liệu có sư tử không nhỉ?
Tuy Ai chỉ đùa, song câu nói vẫn khiến tâm trạng Fujiki trở nên nặng nề.
Ai tiếp tục:
- Tôi đã từng thấy sư tử trong công viên động vật hoang dã rồi. Nó to ghê lắm. Lỡ mà có một con xuất hiện ở đây thì chúng ta chết chắc.
Fujiki nghĩ có khi chẳng cần đến sư tử, báo hay linh cẩu thôi cũng đủ rồi.
- Đúng là ở đây chẳng có chỗ mà chạy. Hôm qua lúc trời mưa, tôi cũng đã nghĩ nếu nước dâng lên cao đủ để nhấn chìm hang thì chết đuối mất.
Fujiki vốn định chuyển hướng sang những chủ đề tươi sáng hơn, rốt cuộc lại chỉ khiến bản thân càng thêm bi quan.
Ngay sau đó, Fujiki và Ai có dịp tiếp xúc lần đầu với hệ động vật sinh sống ở nơi đây.
- Á!
Ai bỗng đập tay vào mặt. Fujiki quay sang nhìn xem cô bị làm sao thì chợt nghe thấy tiếng vo ve sát bên tai. Hình như là côn trùng. Anh vừa nghĩ mấy con ấy bay xa rồi thì chúng đã lại vòng ngược trở về.
- Ruồi!
Ai hét lên thất thanh.
Tiếp đó, cả một đàn ruồi nhung nhúc xuất hiện. Ở Nhật Bản, nếu không đi tới bãi xử lý rác, có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy nhiều ruồi đến thế. Mỗi con dài khoảng 5 milimet, thân hình đen bóng. Chúng cứ bám vào những phần da thịt lộ ra ngoài như mặt và tay.
- Anh Fujiki! Làm gì đi chứ!
- Chịu thôi. Cô đừng quên số bước chân đã đếm đấy.
- Tôi không làm được!
- Chết tiệt!
Fujiki đập chết vài con, nhưng cả đàn ruồi vẫn không hề suy suyển. Chẳng còn cách nào khác, anh đành trùm áo khoác lên đầu và khua tay loạn xạ. Tuy nhiên, làm vậy chỉ khiến thể lực của anh cạn kiệt nhanh chóng chứ không mang lại hiệu quả rõ rệt nào. Rốt cuộc họ đành mặc kệ chúng và đi tiếp.
May mà đám ruồi đen này có vẻ không phải loại hút máu rồi đẻ trứng vào da thịt. Dường như chúng chỉ đậu lên tay với mặt họ, chắc là bị mùi mồ hôi hấp dẫn.
Trong lúc họ đi, nhiệt độ càng lúc càng lên cao. Tuy Fujiki không rõ chính xác là bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải gần 37 độ. Hẻm núi bị vách đá chắn hai bên hầu như không có gió, cảm giác chẳng khác gì trong phòng tắm hơi. Mồ hôi vã ra như tắm, lại thêm đám ruồi bám trên da khiến anh vô cùng khó chịu.
Có lẽ do đổ quá nhiều mồ hôi mà Fujiki khát cháy cả cổ, hơn nữa, bụng anh cũng bắt đầu kêu réo ầm ĩ vì đói. Khi anh đi được tổng cộng gần 5000 bước thì bên phải xuất hiện một ngã rẽ.
- Hướng đó phải không?
Fujiki bất giác đi nhanh hơn về phía ngã rẽ đầu tiên họ tìm được, quên luôn cả việc đếm số.
Ai nói với giọng mệt mỏi:
- Nãy giờ chúng ta vẫn luôn nhắm về phía Bắc nên bên đó có lẽ là Đông Đông Bắc.
Đường đi chia thành hai nhánh rõ rệt. Nếu tất cả các ngã rẽ đều dễ hiểu thế này thì có lẽ việc tìm đến các trạm kiểm soát theo hướng dẫn của máy chơi điện tử cũng chẳng khó lắm.
Bỗng nhiên, Fujiki nhớ tới một chuyện xảy ra cách đây khá lâu.
Khi đó, anh phải tham gia một đợt huấn luyện nhân viên mới của công ty, được gọi là "Đại hội đi bộ". Quy tắc là cứ hai người một nhóm, mỗi nhóm được phát một tấm bản đồ đơn giản có kèm hướng dẫn đường đi. Các nhóm phải đi qua các trạm kiểm soát chỉ định và hoàn thành yêu cầu được đưa ra. Chẳng phải nó giống tình huống hiện tại đến mức đáng kinh ngạc sao?
Trong đợt huấn luyện ấy, những ngã rẽ ban đầu cũng dễ hiểu giống thế này, sau đó độ khó mới dần dần tăng lên. Kết quả là chưa tới 30% số người tham gia đến được đích an toàn, phần còn lại thì đều bị lạc. Fujiki nghĩ rất có thể trò tìm đường lần này cũng sẽ tăng dần độ khó y như vậy.
Từ ngã rẽ đầu tiên, đi tiếp 1350 mét, tương đương 2700 bước chân của Fujiki, họ lại bắt gặp một ngã rẽ chéo về bên phải. Tuy còn có thêm một ngã rẽ về bên trái, nhưng đương nhiên họ không thể nhầm lẫn được.
Chỉ cần đi thêm khoảng 230 mét là tới.
Đột nhiên không gian rộng ra, cả hai đi đến một chỗ trông như đồng bằng, nằm giữa vòng ôm của núi đá. cây ở đây to hơn tất cả các cây mà họ đã nhìn thấy trước đó. Sỏi nhỏ trên mặt đất đã đổi thành lớp cát trắng mịn.
Chẳng cần phải đếm bước chân nữa khi mà ngay trước mặt họ, có vài người đang ngồi thành vòng tròn. Vừa thấy Fujiki và Ai, những người ấy đồng loạt đứng dậy.
Fujiki thử vẫy tay chào, nhưng không ai đáp lại.
Anh nghĩ đây có lẽ là những người chơi khác, đồng thời nhớ tới những lời Ai nói đêm qua.
- Anh cũng đọc thông điệp rồi mà? Rằng, "Các người chơi được tự do lựa chọn hợp tác hoặc đối địch với nhau."
Nói cách khác, rất có thể sau này chúng ta sẽ là đối thủ cạnh tranh.
Tức lúc này vẫn chưa rõ ai là bạn, ai là thù. Khi cự li giữa hai bên chỉ còn khoảng 100 mét, anh mới lờ mờ nhìn ra bóng dáng của từng người. Bên kia có bảy người, trong số họ có một người cao to hơn hẳn những người khác, chắc phải gần 2 mét, còn lại đều sàn sàn nhau. Ngoài ra thì bên đó cũng có một phụ nữ.
Anh quay sang nhìn Ai, thấy nét mặt cô lộ rõ vẻ căng thẳng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm về phía trước. Có vẻ như ngay đến sự tồn tại của đám ruồi đang dai dẳng đeo bám trên mặt cũng không còn khiến cô bận tâm nữa.
•••
- Chà, thế này cũng hơi căng đấy.
Người vừa nói câu ấy là Norota Eisuke, năm nay 42 tuổi, đang đeo kính gọng tròn màu nâu. Ấn tượng ban đầu của Fujiki với người này là anh ta giống một học giả điềm tĩnh và sắc sảo, nhưng theo lời Norota tự giới thiệu thì trước đây anh ta là nhân viên bán hàng của một công ty kinh doanh nguyên vật liệu, có điều không nói rõ vì sao mình lại nghỉ việc.
- Chỉ ở trạm kiểm soát số 1, thông tin từ bên tổ chức trò chơi sẽ được chia làm chín phần. Vậy nên nếu có một máy bị hỏng thì tất cả người chơi đều sẽ không nhận được thông tin nằm trong máy đó.
Giờ thì Fujiki đã hiểu tại sao lúc anh thông báo rằng máy của Ai đã bị hỏng, bảy người kia đều có vẻ cực kì hoảng sợ.
- Có thật bị hỏng không? Hay là cô ta giấu đi?
Abe Fumiko lườm Ai bằng ánh mắt sắc lẻm. Người phụ nữ này mặc một bộ vest màu xám không phù hợp với dáng người, hầu như lúc nào cũng cau mày nhăn nhó. Lúc trước, khi giới thiệu về bản thân, tuy Abe không nói rõ ràng nhưng Fujiki đoán chị ta cũng phải trên 45 tuổi và có vẻ đã li dị chồng.
Fujiki khó chịu đáp lại:
- Ai không nói dối. Tôi có thể làm chứng.
- Nếu thế thì cho chúng tôi xem cái máy bị hỏng đi.
- Tôi vứt rồi, mang theo cũng chẳng để làm gì, đúng không? - Ai nói như thể đã quá chán ngán với sự nghi ngờ của Abe.
- Thế thì chịu rồi. Máy của anh Fujiki thôi cũng được, mau cho chúng tôi xem đi.
- Hai người chúng tôi muốn được xem của các vị trước! - Fujiki nói với giọng kiên quyết và rõ ràng.
- Tại sao chứ? Xem của anh trước, rồi anh từ từ xem của chúng tôi cũng có sao đâu?
- Vì các vị đều đã biết thông điệp của nhau rồi. Tôi chỉ muốn tất cả chúng ta có cùng xuất phát điểm thôi.
Abe quay mặt đi, tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
Không phải Fujiki hoàn toàn không tin tưởng những người này. Sau khi thương lượng, tất cả đã nhất trí là sẽ hợp tác với nhau, cho nên không tin tưởng bất cứ ai hay tin tưởng tất cả một cách vô điều kiện, có lẽ đều sẽ dẫn đến kết quả bi thảm. Anh chẳng qua chỉ muốn tránh những rủi ro không cần thiết thôi.
- Được rồi, chúng tôi sẽ cho hai người xem trước - Norota thoải mái đồng ý, như thể đã dự kiến được rằng Fujiki sẽ đưa ra yêu cầu đó - Đầu tiên là máy của tôi. Thông tin trong này cũng chẳng quan trọng gì mấy.
Norota đưa máy của mình cho Fujiki, ấn nút cho thông điệp hiện ra.
"(1) Tại các TKS, tất cả người chơi đều sẽ nhận được một thông điệp. Tuy nhiên, chỉ duy nhất tại TKS số 1, những thông tin quan trọng mới được chia đều cho các người chơi. Do đó, người chơi nên xác nhận đủ thông điệp rồi hẵng xuất phát. Đây là biện pháp đảm bảo công bằng ở giai đoạn đầu.
(2) Cách dùng máy chơi điện tử lấy các thông điệp tiếp theo hoàn toàn giống với cách lấy thông điệp này.
(3) Máy chạy bằng hai cục pin AA, được khoảng mười tiếng. Nếu hết pin, tìm được pin mới và thay vào thì máy vẫn hoạt động bình thường. Tuy nhiên, một khi đã tháo pin ra thì tất cả các thông điệp cũ sẽ bị xóa."
Đúng như linh cảm xấu của Ai. Quả nhiên máy chơi điện tử là vật quan trọng không thể thiếu được trong trò chơi này.
Fujiki liếc ngang xem Ai thế nào. Có lẽ cô đang rất hoang mang, vì anh thấy cô ngơ ngác nhìn từng người trong nhóm, nhưng tất cả đều lẩn tránh ánh mắt cô. Cuối cùng, khi cô hướng ánh nhìn về phía anh, anh an ủi cô bằng cách gật đầu ra hiệu rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Đúng như Norota báo trước, Fujiki chẳng lấy được bao nhiêu tin tức đáng giá từ thông điệp ấy. Tuy nhiên, hiện tại thì đây là những manh mối duy nhất để đoán biết ý đồ của bên tổ chức trò chơi nên anh cần phải nghiền ngẫm xem trong thông điệp này có hàm ý gì khác không.
Nghĩ vậy, anh chợt nhận ra một điều quan trọng. Mục (1) đề cập đến "đảm bảo công bằng ở giai đoạn đầu", nghĩa là sẽ phải có cạnh tranh.
Ngoài ra, anh còn cảm thấy có gì đó là lạ trước sự quá bình thường của thông tin được đưa ra ở (2) và (3).
- Tiếp theo là tôi.
Người khi nãy tự giới thiệu là Funaoka Shigeru cầm máy chơi điện tử bước tới. Cậu ta tầm 35 tuổi, cao khoảng 1m65, cặp lông mày hình chữ bát tạo nên một vẻ mặt thường trực là bất mãn. Hình như cậu ta là loại chuyên gây rắc rối cho tập thể, nhưng cũng là kiểu người có suy nghĩ đơn giản đến mức có thể bô bô kể chuyện bị đuổi việc do lấy tiền của công ty đi cá cược.
Hai đuôi lông mày trễ xuống hình chữ 八.
Fujiki đọc những dòng chữ hiện trên màn hình máy của Funaoka.
"Trong lúc trò chơi đang diễn ra, nghiêm cấm những hành vi sau đây. Người vi phạm sẽ phải chịu hình phạt nặng nề.
(1) Leo lên vách và núi đá.
(2) Đến gần những nơi có nhiều đống lửa.
(3) Dùng cành cây hoặc đá vẽ hình lên mặt đất.
(4) Tạo những vật có chức năng như còi để gây ra tiếng động lớn.
(5) Dùng những vật như gương để phản xạ ánh sáng, gửi tín hiệu."
- Dù gì thì việc leo núi cũng rất nguy hiểm. - Ai nhỏ giọng thì thầm cho một mình Fujiki nghe. Có vẻ cô đang muốn củng cố vị trí bạn đồng hành của mình bằng thông tin chỉ có hai người biết.
Fujiki nghĩ Ai nói đúng, có điều việc leo núi đứng đầu trong danh sách những hành vi bị cấm này chắc chắn không phải vì lo lắng cho tính mạng người chơi, mà là nếu có người bất chấp nguy hiểm để leo núi thì có lẽ sẽ gây rắc rối cho bên tổ chức. Chắc trên núi có thứ gì đó...
- Này, đợi chút. Sao cậu cho cả cô ta xem? Chẳng phải đây là người đã làm hỏng máy của mình và gây phiền toái cho chúng ta sao? - Abe lại tìm cách bới bèo ra bọ.
- Đó là việc bất khả kháng mà.
- Gì chứ? Đâu ra cái thứ lý do như thế...
- Cô ấy là bạn đồng hành của tôi. Chúng tôi là một nhóm hai người.
Nghe Fujiki nói chắc như đinh đóng cột, Abe tỏ ra thất vọng, nhưng vẫn cố gắng kêu gọi những người còn lại tẩy chay Ai. Thấy không ai hưởng ứng, chị ta ôm máy của mình lùi hẳn về phía sau.
- Mục (2) này nghĩa là sao nhỉ? - Ai hỏi, quyết định phớt lờ Abe.
- Anh Kato sẽ giải thích cho cô về điểm đó - Norota đưa tay giới thiệu người đàn ông trung niên nhỏ thó, gương mặt hốc hác đang ngồi trong góc.
- Tín hiệu SOS sử dụng toàn cầu có thể được tạo ra bằng cách đốt ba đống lửa theo hình tam giác cân - Kato Takamichi vừa nói vừa đứng dậy. ông ta tự giới thiệu mình 51 tuổi, là người lớn tuổi nhất ở đây - Trước đây, khi còn là giáo viên cấp hai, tôi từng là người phụ trách câu lạc bộ sinh hoạt dã ngoại, tôi có dạy cho học sinh một số tín hiệu dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Fujiki cho rằng có lẽ vì từng là nhà giáo nên ông ta giải thích vừa ngắn gọn vừa dễ hiểu.
- Hầu hết các tín hiệu lặp lại ba lần đều mang nghĩa SOS. Ví dụ như ba ngọn lửa, ba phát súng hay ba tiếng huýt sáo.
- Nghĩa là bên tổ chức trò chơi không muốn chúng ta phát tín hiệu SOS ra bên ngoài phải không? - Fujiki hỏi.
Kato gật đầu xác nhận.
Nhìn từ mục (2) đến mục (5), có thể thấy được rằng bên tổ chức trò chơi đang đề phòng việc bị phát hiện từ trên không, tức không phận của khu vực này vẫn có máy bay bay ngang qua. Fujiki tự nhủ, phải ghi nhớ điều này mới được.
Mặt khác, có vẻ người chơi không bị cấm nếu chỉ nhóm một đống lửa, có lẽ là để sưởi ấm hoặc nấu nướng chăng. Chuyện này thì chẳng có gì là lạ.
- "Hình phạt nặng nề" là gì thế?
Nghe Ai hỏi, Norota nghiêm túc trả lời:
- Không có máy nào giải thích cụ thể về chuyện đó. Song, tôi cho rằng nên chuẩn bị trước tinh thần cho kết cục xấu nhất là bị gϊếŧ.
Fujiki cũng nghĩ vậy. Dù gì thì có vẻ bên tổ chức cũng đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ và rất nhiều công sức để dựng nên trò chơi này. Nhằm tránh cho người chơi tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài khiến tất cả đều trở thành công dã tràng thì việc chúng dám xuống tay gϊếŧ người cũng chẳng có gì là lạ.
- Chỉ thị trong máy của tôi đã được thực hiện rồi...
Vừa nói Kato vừa đưa máy chơi điện tử của mình cho Fujiki. Nội dung như sau, "Có thể tìm được vật dụng cần thiết trong đám cỏ Spinifex cách TKS số 135 mét về phía Nam."
Một chi thực vật có hoa trong họ Hòa thảo Poaceae.
Spinifex có lẽ là loại cỏ mà hôm qua Fujiki đã dùng để nhóm lửa.
- Những thứ lấy được ở đó, lát nữa sẽ chia đều cho từng người - Norota chỉ tay vào những vật đang nằm la liệt trên mặt đất mà nãy giờ Fujiki cứ thắc mắc không biết là gì.
- Thông điệp này hầu như không có giải thích gì hết... - Một thanh niên có đôi mắt hình hạnh nhân, nước da trắng bệch khiến người ta liên tưởng đến mặt nạ kịch Noh, từ tốn đứng dậy, cho Fujiki xem máy chơi điện tử trên tay mình. Thanh niên này tên Naramoto Maki, năm nay 29 tuổi, làm nghề tự do.
"Đường về phía Bắc: Bắc 5520 mét. Tây 2660 mét. Nam Tây Nam 520 mét."
- Của tôi cũng vậy.
Đến lượt "người khổng lồ" cao gần 2 mét chìa máy chơi điện tử ra. Người khổng lồ tự giới thiệu là Seno Junichi, 31 tuổi, đang nợ nần chồng chất. Tuy trông Seno có vẻ điềm đạm, nhưng nghĩ tới mối đe dọa ẩn trong sức vóc lực lưỡng đó, Fujiki lại cho rằng đây là người cần phải đề phòng nhất.
"Đường về phía Nam: Nam Đông Nam 4500 mét. Đông 3800 mét. Đông Đông Bắc 430 mét."
Tiếp theo, người đàn ông đứng tuổi có tên Tsurumi Katsuya im lặng đứng dậy, đưa cho Fujiki máy chơi điện tử của mình. Anh ta tự giới thiệu là dân lao động chân tay, song bây giờ đã không còn làm việc nặng được nữa vì bị đau hông. Ngoại hình của anh ta mang đặc trưng của những người lao động ngoài trời lâu năm: bàn tay to biến dạng, gân guốc, da mặt đen sạm, trán và hai gò má hằn sâu những nếp nhăn.
Máy của Tsurumi cũng hiển thị nội dung chỉ dẫn đường tương tự như máy của Naramoto và Seno.
"Đường về phía Đông: Đông 2800 mét. Đông Bắc 2680 mét. Nam 3200 mét."
- Chỉ còn của chị Abe. Đường về phía Tây.
Norota nhắc, nhưng Abe không hề động đậy. Có vẻ chị ta vẫn để bụng chuyện lúc nãy, nên không muốn cho Fujiki xem máy chơi điện tử của mình.
Rốt cuộc Norota cũng tức giận:
- Chị Abe. Đường về phía Tây!
- Chẳng sao cả! - Fujiki nói - Bù lại, tôi sẽ không để chị ấy xem thông điệp của tôi, cũng mong mọi người đừng cho chị ấy biết.
Nghe vậy, Abe mới miễn cưỡng ngoái đầu lại, mặt mày sưng sỉa, giơ màn hình tinh thể lỏng cho Fujiki xem.
"Đường về phía Tây: Tây Tây Bắc 4820 mét. Tây Nam 3210 mét. Nam 690 mét."
Vậy là dù chọn phía nào thì tổng đoạn đường phải đi cũng đều xấp xỉ 8,7 kilomet, dài gấp đôi đoạn đường Fujiki và Ai đã đi để tới đây.
- Thế là đủ thông điệp của bảy người - Ai nói.
Norota gật đầu.
- Có vẻ chúng ta phải chọn lấy một trong số bốn đường này. Tuy nhiên, do không đủ thông tin để quyết định nên bấy giờ chỉ còn cách trông chờ vào anh Fujiki.
Kato hỏi:
- Có khi nào phải chọn ngẫu nhiên không?
- Cũng có thể, Nhưng dẫu thế thật thì thông điệp anh Fujiki nhận được vẫn sẽ có thông tin khác quan trọng không kém. Thực ra, cả cô Otomo nữa...
- Chắc chắn phần quan trọng nhất là của cô ta - Abe cố tình nói cho tất cả cùng nghe - Chưa biết chừng có có người phải chết vì nó.
- Dù sao đi nữa, chúng ta cũng phải xem thông điệp của anh Fujiki trước đã - Norota vẫy tay gọi Fujiki - Đây là trạm kiểm soát số 1. chúng tôi vất vả lắm mới tìm ra được đấy.
Chỗ Norota đang chỉ chẳng có vẻ gì giống trạm kiểm soát. Nó chỉ là một tảng đá lớn bị chôn một nửa xuống đất, trông hệt như cái bàn.
Nhìn vẻ mặt ngờ vực của Fujiki, Norota vừa cười vừa chỉ vào một điểm trên tảng đá.
- Chỗ này này.
Fujiki nhìn kĩ mới thấy nơi ấy có một điểm sáng nhỏ. Anh thử úp bàn tay lên điểm sáng, nó lập tức di chuyển sang mu bàn tay anh. Sau đó, anh lại thử từ từ đưa tay ra xa tảng đá, và nhận ra độ lớn của nó hoàn toàn không thay đổi. Là tia laze. Chắc chắn không thể nào là ánh sáng tự nhiên được.
Hướng tia chiếu xéo từ trên cao xuống, xuất phát từ núi đá phía sau lưng. Fujiki nheo mắt tìm tòi nhưng vẫn không thể nhìn rõ rốt cuộc nguồn sáng là vật gì.
- Anh dùng máy chơi điện tử của mình hứng tia đó đi.
Ngay khi vừa tự hỏi phải hứng vào đâu thì Fujiki đã lập tức hiểu ra. Anh khởi động máy, đặt lên tảng đá rồi điều chỉnh sao cho ánh sáng chiếu thẳng vào chỗ cảm ứng hồng ngoại.
Có lẽ bên tổ chức trò chơi đã thay tia hồng ngoại bằng tia laze để người chơi có thể nhìn thấy.
Tiếng nhạc hiệu vang lên, giống hệt khi bỏ băng vào. Tiếp đó, thông điệp xuất hiện trên màn hình.
"Muốn có vật dụng sinh tồn đi về phía Đông, muốn có vật dụng phòng thân đi về phía Tây, muốn có lương thực đi về phía Nam, muốn có thông tin đi về phía Bắc."
- Ra thế... - Norota lẩm bẩm, sau khi nhòm qua vai Fujiki và đọc xong thông điệp trên máy.
Những người còn lại bắt đầu vừa chuyền tay nhau máy của Fujiki vừa phấn khích thảo luận. Bầu không khí lập tức trở nên ồn ào.
- Mọi người yên lặng nào! Chúng ta phải bình tĩnh suy nghĩ xem, vì đã tập hợp đủ thông điệp nên...
Abe chặn họng Norota, dường như vẫn còn muốn đổ lỗi cho Ai:
- Đủ là đủ thế nào. Quên rồi à? Còn thiếu một cái đấy! Thông điệp trong máy của cậu cũng nói là nên xác nhận đủ thông điệp rồi mới xuất phát còn gì. Giờ sao?
- Thôi mà, lúc này nói thế cũng chẳng giải quyết được gì. Máy của cô Otomo bị hỏng mà.
Kato lựa lời khuyên giải, nhưng Abe nhất quyết không chịu nhượng bộ.
- Mỗi thông điệp đều có thông tin quan trọng mà phải không? Thiếu mất một cái sao được. Nhỡ nó liên quan đến tính mạng thì làm thế nào đây?
- Vậy, chị Abe có thể nói một cách cụ thể cho chúng tôi biết là giờ nên làm gì không? - Norota vặn lại.
- Nên làm gì ấy hả? Sao tôi biết được chứ!
Naramoto nãy giờ vẫn ngồi im một chỗ đột ngột gằn giọng:
- Thế thì câm mồm đi, mụ già!
Abe lập tức đáp lại cậu ta bằng cái nhìn hằn học.
- Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng nên suy nghĩ để tìm ra giải pháp tốt nhất đã, cứ đay nghiến nhau mãi cũng chẳng giải quyết được gì - Tận dụng lúc Abe im lặng, Norota lấy lại vai trò chủ đạo - vì chúng ta đã biết ý nghĩa của các tuyến đường Đông Tây Nam Bắc, nên việc cần làm bây giờ là phải quyết định phân chia nhân lực thế nào.
- Anh nói vậy là có ý gì? - Funaoka hỏi.
- Nếu tất cả mọi người tập trung vào một hoặc hai tuyến đường thì rủi ro sẽ rất cao. Khi chưa chắc chắn tuyến nào là chính xác, để bảo đảm, chúng ta nên chia thành bốn nhóm và đi thử tất cả các lộ trình, sau đó quay lại đây...
- Khoan, anh đừng có cầm đèn chạy trước ô tô thế - Funaoka phủi quần đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười - Anh nói cứ như thể tất cả đều đã quyết định tham gia vào cái gọi là "trò chơi" này rồi không bằng. Tôi còn chưa đồng ý gì đâu đấy nhé.
- Đúng vậy! - Người lên tiếng phụ họa là Naramoto.
Cảm thấy can đảm hơn khi có người cùng lập trường với mình, Funaoka nhìn mọi người xung quanh rồi nói:
- Đại khái, ý anh Norota là tất cả nên nghe theo chỉ thị của những kẻ giấu mặt đã đột ngột đưa chúng ta đến nơi chẳng biết là đâu này, phải không?
- Thế cậu nói xem chúng ta nên làm gì đây?
Funaoka nhìn Abe như muốn nói, biết ngay là sẽ có người hỏi thế mà:
- Rõ như ban ngày còn gì. Chạy trốn khỏi đây.
- Bằng cách nào?
- Đó chính là chuyện phải nghĩ từ bây giờ chứ sao.
- Tôi cho rằng vẫn chưa đến lúc làm điều ấy - Fujiki nhìn Funaoka - Chúng ta thiếu những thông tin cần thiết, ví như đây là đâu, và ý đồ của kẻ đã tập hợp chúng ta ở chỗ này là gì?
- Vậy anh định thế nào?
- Trước mắt cứ tạm thời hành động theo chỉ dẫn, sau đó dựa vào các thông điệp để tập hợp thông tin, lúc ấy họa may mới có khả năng tìm được đường thoát khỏi đây.
- Ngây thơ. Quá ngây thơ. Trong lúc làm những chuyện anh nói, lỡ chúng ta hoàn toàn bị mất liên lạc với thế giới bên ngoài thì sao?
- Tôi nghĩ, bây giờ cũng đã hoàn toàn mất liên lạc rồi - Ai nói - Nếu chúng ta không đi theo chỉ dẫn thì làm sao kiếm được nước và thức ăn? Chẳng may quanh đây còn có thú dữ... Dù sao thì chúng ta cũng không biết chỗ này có những gì...
- Chính xác! - Norota gật đầu nhìn Fujiki và Ai - Nói chung cẩn thận là trên hết.
- Trước đó, tôi cho rằng chúng ta nên thử nghĩ thật kĩ lần nữa, xem có nhớ thêm được gì không... - Kato giơ tay.
Funaoka thẳng thừng phản đối:
- Ông chú ơi, chẳng phải chuyện đó làm chán chê rồi à? Ai cũng đã nói là không nhớ gì cả. Hay chú bị đãng trí?
- Thì thế, nhưng biết đâu cứ nghĩ rồi cũng sẽ dần dần nhớ ra...
- Thôi đi! Cứ lải nhải mấy chuyện như vậy thì khỏi cần đi đâu nữa.
- Thằng kia, ăn nói cái kiểu gì đấy? - Kato nhổm dậy, có vẻ khá bực bội.
- Ông vừa gọi tôi là "thằng kia" đấy. Tôi là tôi ghét bị thuyết giáo lắm nhé.
- Thôi thôi, đừng cãi cọ nữa! - Norota xen vào giữa hai người đang gây gổ với nhau.
Fujiki chợt thấy có chút khó hiểu. Giả sử tất cả đều bị đánh thuốc và xóa sạch kí ức về những chuyện đã xảy ra trước khi bị đưa tới đây, vậy chẳng phải nên hưởng ứng lời kêu gọi của Kato sao? Tuy chỉ mất một phần nhỏ, song phần nhỏ đó vẫn sẽ khiến con người ta cảm thấy bất an. Thường thì phải có tâm lý muốn lấp đầy khoảng trống mới đúng chứ? Thế nhưng, dường như Funaoka không muốn đả động gì đến chuyện ấy.
Chẳng lẽ, có vài người vẫn còn nhớ được những chuyện xảy ra trước khi bị đưa tới đây ở một mức độ nào đó? Và họ không có ý định công khai, rất có thể vì "kí ức" sẽ mang đến ưu thế vượt trội so với những người chơi chẳng nhớ gì.
- Biểu quyết đi là được... - Seno đề nghị. Giọng cậu ta không lớn, nhưng có lẽ do dáng người cao to nên tất cả đều tập trung sự chú ý vào cậu ta.
- Đúng thế. Chúng ta biểu quyết đi! - Fujiki nghĩ cứ tiếp tục thế này thì mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu, bởi vậy vừa nghe Seno nói, anh đã lập tức tán thành.
- Biểu quyết có tham gia vào trò chơi không á? - Ai hỏi.
- Không cần. Như lúc nãy anh Norota đã nói, đầu tiên cứ trưng cầu ý kiến xem ai muốn đi theo hướng nào, sau đó biểu quyết để bù người vào những chỗ còn thiếu. Ai không muốn tham gia thì tự tách ra là xong.
Cuối cùng thì cũng có tiến triển, bầu không khí nhẹ nhõm hẳn đi. Norota nhanh nhẹn chủ trì cuộc họp.
-... Tóm lại, chúng ta sẽ chia làm bốn nhóm đi theo bốn lộ trình đến trạm kiểm soát tiếp theo rồi quay về đây tập hợp. Vật dụng mới được mang về sẽ chia đều cho tất cả. Mọi người đồng ý chứ?
Tuy không ai đáp lại, nhưng vẫn có thể biết đa số đã tán thành qua những cái gật đầu mơ hồ.
- Đầu tiên sẽ là những người đi về phía Đông có vật dụng sinh tồn. Ai muốn đi đường này?
Có lẽ vì là "đầu tiên" nên tất cả đều chỉ nhìn nhau chứ không ai giơ tay.
- Không ai muốn đi phải không?
Cuối cùng thì Kato giơ tay.
- Được rồi. Vậy là anh Kato sẽ đi về phía Đông. Tiếp theo là phía Tây, vật dụng phòng thân.
Fujiki vừa nghĩ chắc lần này cũng chẳng có ai, không ngờ Seno và Eunaoka lại nhanh nhẹn xung phong.
- Hai người, Seno và Funaoka... Thế nghĩa là cậu Funaoka sẽ tham gia chơi đúng không?
- Chẳng còn cách nào khác, nên tôi sẽ chơi cùng mấy người - Funaoka cười hềnh hệch.
Fujiki không ngờ lại có người ưu tiên chọn vật dụng phòng thân. Phải chăng Seno và Funaoka cho rằng có vật dụng phòng thân nghĩa là sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tranh chấp giữa các người chơi? Nhưng, biết đâu hàm ý của lựa chọn đó là "nơi này có thú dữ", và vật dụng phòng thân lại là những thứ như bình xịt đuổi gấu, hoặc cũng có thể là những thứ dùng để bảo vệ tính mạng khi nguy cấp.
- Lần này là phía Nam, tìm kiếm lương thực...
Fujiki giơ tay. Anh nghĩ, dù thế nào đi nữa thì hiện tại, thứ phải được ưu tiên số một chắc chắn là thức ăn. Nhìn xung quanh, anh thấy có ba cánh tay khác cũng đang giơ lên.
- Xem nào, cậu Naramoto, chị Abe, anh Tsurumi và anh Fujiki - Norota đếm.
Fujiki nhìn Ai. Thấy cô không giơ tay, anh cho rằng có lẽ vì đã tuyên bố hai người là một nhóm nên cô đã để anh đại diện.
- Hơi thừa người nhỉ...
- Thế anh thì sao? - Funaoka hỏi Norota.
- Tôi định sẽ đi về hướng thiếu người.
- Ái chà, vĩ đại ghê. Tinh thần hi sinh vì tập thể, còn bản thân mình ra sao cũng được hả? - Funaoka nói với giọng chế giễu, vậy mà Norota cũng chẳng có vẻ gì là tức giận.
- Cuối cùng là phía Bắc, tìm kiếm thông tin. Không có ai nhỉ?
- Thông tin có làm no bụng được không?
Lúc này, Ai kéo tay áo Fujiki.
- Chúng ta đi về phía Bắc nhé?
- Hả?
- Thông tin ấy. Tôi nghĩ bây giờ thứ cần thiết nhất chính là thông tin.
- Nhưng xét cho cùng thì những thông tin đó đều do bên tổ chức sàng lọc rồi mới đưa ra, đúng không? Tôi không nghĩ chúng sẽ có ích - Rồi Fujiki hạ thấp giọng, thì thầm vào tai cô để những người khác không nghe được - Tuy nói vật dụng tìm được sẽ chia đều cho tất cả, nhưng chắc gì ai cũng làm đúng như thỏa thuận? cho nên tốt nhất là chúng ta tự mình đi lấy thức ăn.
- Có lẽ tất cả đều nghĩ vậy - Ai cũng hạ thấp giọng - Song, chắc chắn đấy chỉ là mồi nhử.
- Mồi nhử?
- Anh xem, với những trò chơi thế này, lựa chọn ít bị chú ý nhất trong giai đoạn mở đầu mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Còn các lựa chọn mà ai ai cũng làm theo, thường thì đều là mồi nhử cả.
Lời Ai lại khơi gợi một phần kí ức của Fujiki. Ngày xưa, anh cũng tùng có suy nghĩ tương tự. Hình như cũng là trò chơi gì đó thì phải.
- Hai người bàn bạc xong chưa? - Norota hỏi.
- Gì thế, gì thế, xong rồi cơ à? - Funaoka đưa hai ngón cái vào miệng huýt sáo, trêu chọc.
- Hai chúng tôi sẽ chuyển sang đi về phía Bắc.
Fujiki kiềm chế để không bộc lộ sự bất an qua giọng nói. Mặc dù vẫn không biết chỉ dựa vào trực giác để đưa ra một quyết định quan trọng thế này thì có ổn không, nhưng mọi sự cũng đã rồi.
- Hai người muốn đánh lẻ chứ gì. Chậc, tôi phát ghen lên đây này.
- Được rồi. Vậy tôi sẽ đi về phía Đông, vì nhóm đó chỉ có mình anh Kato - Norota tổng kết - Tôi nhắc lại lần nữa xem có đúng không nhé. Đi về phía Đông là anh Kato và tôi, Norota. Phía Tây là hai cậu Seno và Funaoka. Phía Nam là cậu Naramoto, chị Abe và anh Tsurumi. Phía Bắc là anh Fujiki và cô Otomo.
Vẫn không ai lên tiếng tỏ vẻ đồng ý hay không khiến Fujiki cảm thấy chuyện này được quyết định một cách mơ hồ. Có vẻ như ai cũng đang nửa hài lòng vì đã chọn được tuyến đường theo ý mình, nửa lại lo lắng không biết lựa chọn ấy có đúng hay không.
Tiếp theo là việc chia đều vật dụng lấy được ở trạm kiểm soát số 1.
Phần lương thực mỗi người nhận được ít hơn Fujiki kì vọng rất nhiều. Mỗi người chỉ có một thanh sô cô la nhân lạc cùng một bình nước khoáng loại 1 lít.
Tuy nhiên, anh cho rằng những thứ còn lại đều khá hữu dụng. Đầu tiên là la bàn. Xem chừng mọi người trầy trật lắm mới đến được đây, giờ có la bàn rồi thì không cần phải tốn công suy nghĩ về việc xác định phương hướng nữa. Tiếp theo là máy đếm bước chân, sổ ghi chép, bút bi, ba lô du lịch, mũ lưỡi trai, thuốc tiêu hóa, vitamin, thậm chí còn có cả thuốc nhỏ mắt nữa. Món nào cũng đủ chín phần nên không xảy ra mâu thuẫn trong quá trình chia đồ, thế nhưng, sau này có còn được như vậy hay không thì chưa biết.
Xong xuôi hết cả thì đã quá trưa, chẳng còn bao nhiêu thời gian để đi tới trạm kiểm soát tiếp theo rồi quay lại trước khi trời tối nên chín người vội vàng ăn sô cô la và vài thanh thực phẩm dinh dưỡng rồi bắt đầu đi về hướng mình đã chọn.