Một cô gái còn trẻ như vậy, cho dù có thật sự đắc tội đến nó cũng không nên ra tay hung ác như vậy, Cố Diệc Thù và cô bé kia không thân cũng chẳng quen, đều cảm thấy không thể nhịn được càng không nói đến Đông Hải Diêu đã kinh ngạc đến ngây người.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Diệc Thù, Cố Diệc Thù cũng hơi sửng sốt nhưng sau đó anh ta lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, trong mắt là sự khinh thường, dây dung trong tay bị anh ta ném sang một bên, ngón tay thon dài cầm điếu xì gà vứt vào gạt tàn. Lúc này Cố Diệc Hàn mới nhếch môi nói: “Này, chị hai, chị đúng là khách quý.”
Đông Hải Diêu tránh khỏi tay Thang Khải Huân chạy đến, quỳ xuống đất, nhỏ giọng gọi tên Thịnh Hạ, Thịnh Hạ không có một chút phản ứng, nước mắt Đông Hải Diêu rơi xuống, cô run rẩy lay Thịnh Hạ: “Hạ Hạ, Hạ Hạ…….”
Thịnh Hạ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không còn chi giác, trong lúc mơ mơ màng màng, giống như cô nghe thấy có người đang gọi tên mình, cô muốn mở mắt ra nhưng dường như mí mắt nặng tựa ngàn cân, cô cố gắng mấy lần nhưng cả người vẫn không ngừng chìm vào trong bóng đêm……..
“Đưa cô ấy đến bệnh viện đã.” Thang Khải Huân cởi áo ra, khoác lên trên người Thịnh Hạ.
Ánh mắt Cố Diệc Hàn trầm xuống: “Thang tiên sinh muốn xen vào chuyện của người khác ư?”
“Cố Diệc Hàn, mày nháo đủ chưa?” Cố Diệc Thù tức giận công tâm: “Đi bắt nạt một người phụ nữ mày cũng làm được!”
“Chị hai, từ xưa đến nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chị làm việc của chị, tôi làm việc của tôi, sao hôm nay lại để ý đến chuyện của tôi? Hơn nữa, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, có gì ghê ghớm chứ, còn làm phiền chị hai phải đến đây, thể diện cũng thật lớn, tôi thật sự không biết đó!”
Cố Diệc Hàn nhếch môi cười, giọng nói mỉa mai: “Hôm nay, nếu ai dám động vào cô ta cũng đừng trách tôi.”
Giọng nói anh ta lạnh như băng khiến người ta không nhịn được mà rùng mình, nhưng Thang Khải Huân lại giống như không nghe thấy, anh bế Thịnh Hạ ngồi lên ghế sofa, lúc này mới quay người nhìn về phía Cố Diệc Hàn: “Tam thiếu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, coi như Thịnh tiểu thư có chỗ nào chọc giận cậu, cậu tức giận cũng đúng nhưng nể mặt tôi, bỏ qua cho cô ấy một lần đi.”
“Tôi không dám nhận, Thang tiên sinh là nhân vật có mặt mũi ở thành phố A, ngảy nào ông cụ nhà tôi cũng lấy anh ra để giáo huấn tôi, hơn nữa trên miệng chị hai lại luôn nhắc tên anh, lời anh nói, tôi không dám không nghe theo, chỉ tiếc là….”
Cố Diệc Hàn chậm rãi đứng lên, từng bước đến gần Thịnh Hạ, đáy mắt càng hiện ra vẻ lạnh lùng, khóe môi lại hiện ra ý cười ôn nhu: “Hạ Hạ, cô ấy không nguyện ý rời khỏi tôi!”
“Đúng không Hạ Hạ.” Cố Diệc Hàn cúi người, ôn nhu nhìn cô gái, giọng nói nhẹ nhàng giống như cô là trân bảo của anh ta.
Cả người Thịnh Hạ đột nhiên run lên, cô không dám nhìn anh ta, có thể ánh mắt của anh ta quá dọa người, cô run rẩy gật đàu, Cố Diệc Hàn mỉm cười hài lòng, quay đầu nhìn về phìa về phía Thang Khải Huân, bất đắc dĩ nhún vai: “Thang tiên sinh…….anh nhìn xem…”
“Cố Diệc Hàn, anh đứng quá đáng! Anh cho rằng Hạ Hạ thật sự nguyện ý không rời khỏi anh sao? Cô ấy là bị anh đánh cho sợ hãi!” Đông Hải Diêu được chứng kiến một lần, dưới vỏ bọc ôn nhu đó là lưỡi dao sắc bén, cô hận đến ngứa răng ngứa lợi, trừng mắt nhìn về Cố Diệc Hàn: “Tôi cho anh biết, có thể cô ấy sợ anh, nhưng tôi không sợ anh! Tối hôm nay, tôi không thể không mang cô ấy đi.”
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Diệc Thù, Cố Diệc Thù cũng hơi sửng sốt nhưng sau đó anh ta lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, trong mắt là sự khinh thường, dây dung trong tay bị anh ta ném sang một bên, ngón tay thon dài cầm điếu xì gà vứt vào gạt tàn. Lúc này Cố Diệc Hàn mới nhếch môi nói: “Này, chị hai, chị đúng là khách quý.”
Đông Hải Diêu tránh khỏi tay Thang Khải Huân chạy đến, quỳ xuống đất, nhỏ giọng gọi tên Thịnh Hạ, Thịnh Hạ không có một chút phản ứng, nước mắt Đông Hải Diêu rơi xuống, cô run rẩy lay Thịnh Hạ: “Hạ Hạ, Hạ Hạ…….”
Thịnh Hạ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không còn chi giác, trong lúc mơ mơ màng màng, giống như cô nghe thấy có người đang gọi tên mình, cô muốn mở mắt ra nhưng dường như mí mắt nặng tựa ngàn cân, cô cố gắng mấy lần nhưng cả người vẫn không ngừng chìm vào trong bóng đêm……..
“Đưa cô ấy đến bệnh viện đã.” Thang Khải Huân cởi áo ra, khoác lên trên người Thịnh Hạ.
Ánh mắt Cố Diệc Hàn trầm xuống: “Thang tiên sinh muốn xen vào chuyện của người khác ư?”
“Cố Diệc Hàn, mày nháo đủ chưa?” Cố Diệc Thù tức giận công tâm: “Đi bắt nạt một người phụ nữ mày cũng làm được!”
“Chị hai, từ xưa đến nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chị làm việc của chị, tôi làm việc của tôi, sao hôm nay lại để ý đến chuyện của tôi? Hơn nữa, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, có gì ghê ghớm chứ, còn làm phiền chị hai phải đến đây, thể diện cũng thật lớn, tôi thật sự không biết đó!”
Cố Diệc Hàn nhếch môi cười, giọng nói mỉa mai: “Hôm nay, nếu ai dám động vào cô ta cũng đừng trách tôi.”
Giọng nói anh ta lạnh như băng khiến người ta không nhịn được mà rùng mình, nhưng Thang Khải Huân lại giống như không nghe thấy, anh bế Thịnh Hạ ngồi lên ghế sofa, lúc này mới quay người nhìn về phía Cố Diệc Hàn: “Tam thiếu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, coi như Thịnh tiểu thư có chỗ nào chọc giận cậu, cậu tức giận cũng đúng nhưng nể mặt tôi, bỏ qua cho cô ấy một lần đi.”
“Tôi không dám nhận, Thang tiên sinh là nhân vật có mặt mũi ở thành phố A, ngảy nào ông cụ nhà tôi cũng lấy anh ra để giáo huấn tôi, hơn nữa trên miệng chị hai lại luôn nhắc tên anh, lời anh nói, tôi không dám không nghe theo, chỉ tiếc là….”
Cố Diệc Hàn chậm rãi đứng lên, từng bước đến gần Thịnh Hạ, đáy mắt càng hiện ra vẻ lạnh lùng, khóe môi lại hiện ra ý cười ôn nhu: “Hạ Hạ, cô ấy không nguyện ý rời khỏi tôi!”
“Đúng không Hạ Hạ.” Cố Diệc Hàn cúi người, ôn nhu nhìn cô gái, giọng nói nhẹ nhàng giống như cô là trân bảo của anh ta.
Cả người Thịnh Hạ đột nhiên run lên, cô không dám nhìn anh ta, có thể ánh mắt của anh ta quá dọa người, cô run rẩy gật đàu, Cố Diệc Hàn mỉm cười hài lòng, quay đầu nhìn về phìa về phía Thang Khải Huân, bất đắc dĩ nhún vai: “Thang tiên sinh…….anh nhìn xem…”
“Cố Diệc Hàn, anh đứng quá đáng! Anh cho rằng Hạ Hạ thật sự nguyện ý không rời khỏi anh sao? Cô ấy là bị anh đánh cho sợ hãi!” Đông Hải Diêu được chứng kiến một lần, dưới vỏ bọc ôn nhu đó là lưỡi dao sắc bén, cô hận đến ngứa răng ngứa lợi, trừng mắt nhìn về Cố Diệc Hàn: “Tôi cho anh biết, có thể cô ấy sợ anh, nhưng tôi không sợ anh! Tối hôm nay, tôi không thể không mang cô ấy đi.”
Danh sách chương