Em có biết hay không, anh yêu em chỉ bởi một ánh mắt.
Em có biết hay không, trong lòng anh, cho dù là người thiếu nữ hoa nhài sạch sẽ năm đó hay là người phụ nữ nhiễm trần thế, trong tim anh, em luôn có có bộ dạng khi đó.
Thế nhưng, có lẽ mãi mãi em cũng sẽ không biết được điều này, anh cũng không để cho em biết.
Trong lúc chúng ta thân mật nhất, anh không nói cho em biết thì sao có thể nói cho em biết vào lúc này? Hải Diêu, Đông Hải Diêu, mỗi ngày, anh đã từng nhắc đến em vô số lần để đi vào giấc ngủ, anh đã từng hận em đến tận xương, anh cũng từng muốn cắt bỏ vết thương thối nát mà em đã gây ra cho anh, để em không thể tra tấn anh, khiến cho anh đau đớn không muốn sống, nhưng chỉ cần gặp được em, những thứ đó đều biến mất.
Bởi vì, anh chưa từng nói cho em biết ý nghĩ của mình, anh đã từng nhận định, cho dù thế nào chúng ta sẽ mãi ở chung một chố.
Nhưng bây giờ, bỗng dưng anh nhận ra, bất tri bất giác, em đã cách xa anh như vậy, anh lưu luyến đứng đó đợi em, không có một chút ý nghĩa nào.
“Hải Diêu……..”
Tay Thang Khải Huân từ từ nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô.
Đông Hải Diêu giống như bị điện giật, cả người run rẩy, đôi mắt cô trong suốt lấp lánh ánh nước, Thang Khải Huân thở dài một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện thì xe đã dừng lại.
Lý Huyền và tài xế đều giữ im lặng, giống như không tồn tại.
Thang Khải Huân lại nhìn cô một chút, đưa tay vén tóc cô ra sau tai: “Sau này, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
Vành mắt Đông Hải Diêu đỏ lên, trong lòng cảm thấy chua xót, cô cố nén xung động muốn khóc, quay mặt đi chỗ khác, nuốt nước mắt vào trong. Bên ngoài, bóng đêm bao phủ, Đông Hải Diêu cảm thấy trái tim vắng vẻ của mình không biết đã bay về nơi nào. Bỗng nhiên, cô kéo tay áo Thang Khải Huân nói: “Thang Khải Huân, anh có thể ôm em một chút không?”
Cô quay đầu, đôi mắt trong suốt, sáng ngời nhưng giống như mang theo sự buồn và, bàn tay trắng nõn nắm chặt áo sơ mi của anh, Thang Khải Huân cảm thấy lòng anh như bị bàn tay cô nắm chặt rồi………
Anh từ từ cúi người, mở vòng tay ra, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, mùi thơm của cô nhẹ nhàng thấm vào ngực anh, vương vấn ở chóp mũi giống như không cách nào biết mất, Thang Khải Huân nhắm mắt lại, cằm anh nhẹ nhàng cọ lên mái tóc cô: “Nếu như em sống không vui, Diêu Diêu….”
“Thang Khải Huân, anh đừng nói gì, cái gì cũng đừng nói…….”
Mặt Đông Hải Diêu tựa vào vai anh, giọng nói có chút buồn bực vang lên, cô cũng không biết mình bị làm sao, giống như một chú mèo con chui vào lòng anh sưởi ấm, mãi cho đến khi thân thể hai người không có một khe hở.
Em có biết hay không, trong lòng anh, cho dù là người thiếu nữ hoa nhài sạch sẽ năm đó hay là người phụ nữ nhiễm trần thế, trong tim anh, em luôn có có bộ dạng khi đó.
Thế nhưng, có lẽ mãi mãi em cũng sẽ không biết được điều này, anh cũng không để cho em biết.
Trong lúc chúng ta thân mật nhất, anh không nói cho em biết thì sao có thể nói cho em biết vào lúc này? Hải Diêu, Đông Hải Diêu, mỗi ngày, anh đã từng nhắc đến em vô số lần để đi vào giấc ngủ, anh đã từng hận em đến tận xương, anh cũng từng muốn cắt bỏ vết thương thối nát mà em đã gây ra cho anh, để em không thể tra tấn anh, khiến cho anh đau đớn không muốn sống, nhưng chỉ cần gặp được em, những thứ đó đều biến mất.
Bởi vì, anh chưa từng nói cho em biết ý nghĩ của mình, anh đã từng nhận định, cho dù thế nào chúng ta sẽ mãi ở chung một chố.
Nhưng bây giờ, bỗng dưng anh nhận ra, bất tri bất giác, em đã cách xa anh như vậy, anh lưu luyến đứng đó đợi em, không có một chút ý nghĩa nào.
“Hải Diêu……..”
Tay Thang Khải Huân từ từ nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô.
Đông Hải Diêu giống như bị điện giật, cả người run rẩy, đôi mắt cô trong suốt lấp lánh ánh nước, Thang Khải Huân thở dài một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện thì xe đã dừng lại.
Lý Huyền và tài xế đều giữ im lặng, giống như không tồn tại.
Thang Khải Huân lại nhìn cô một chút, đưa tay vén tóc cô ra sau tai: “Sau này, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
Vành mắt Đông Hải Diêu đỏ lên, trong lòng cảm thấy chua xót, cô cố nén xung động muốn khóc, quay mặt đi chỗ khác, nuốt nước mắt vào trong. Bên ngoài, bóng đêm bao phủ, Đông Hải Diêu cảm thấy trái tim vắng vẻ của mình không biết đã bay về nơi nào. Bỗng nhiên, cô kéo tay áo Thang Khải Huân nói: “Thang Khải Huân, anh có thể ôm em một chút không?”
Cô quay đầu, đôi mắt trong suốt, sáng ngời nhưng giống như mang theo sự buồn và, bàn tay trắng nõn nắm chặt áo sơ mi của anh, Thang Khải Huân cảm thấy lòng anh như bị bàn tay cô nắm chặt rồi………
Anh từ từ cúi người, mở vòng tay ra, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, mùi thơm của cô nhẹ nhàng thấm vào ngực anh, vương vấn ở chóp mũi giống như không cách nào biết mất, Thang Khải Huân nhắm mắt lại, cằm anh nhẹ nhàng cọ lên mái tóc cô: “Nếu như em sống không vui, Diêu Diêu….”
“Thang Khải Huân, anh đừng nói gì, cái gì cũng đừng nói…….”
Mặt Đông Hải Diêu tựa vào vai anh, giọng nói có chút buồn bực vang lên, cô cũng không biết mình bị làm sao, giống như một chú mèo con chui vào lòng anh sưởi ấm, mãi cho đến khi thân thể hai người không có một khe hở.
Danh sách chương