Hải Diêu gọi cho Thịnh Hạ mà không có ai nghe máy, cô có chút tức giận lại gọi thêm vài chục lần, nghĩ đến bây giờ cô ấy đang ở cùng một chỗ với Cố Diệc Hàn kia, trong lòng Hải Diêu thấy không thoải mái.
Đấy là một người rất biến thái a!
Nghĩ đến Cố Diệc Hàn, Hải Diêu đột nhiên sững sờ, Cố Diệc Thù, Cố Diệc Hàn... Chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ gì đó? Ngày đó cô đã gặp qua Cố Diệc Hàn, không thể phủ nhận, vẻ ngoài của anh tương đối xuất sắc, tuyệt đối là kiểu đàn ông khiến các cô gái nhỏ phải gào thét, là kiểu người trái ngược với Thang Khải Huân, nhưng rõ ràng lại được nhiều người ưa thích hơn Thang Khải Huân.
Thang Khải Huân suốt ngày chỉ biết bày ra khuôn mặt lạnh lùng, giống như là tất cả mọi người đều nợ tiền anh vậy, khiến cho người ta không có cách nào lại gần.
Hải Diêu lắc đầu vòng hai tay ôm đầu gối ngồi trên sofa, sao lại có nhiều cô gái thích dạng đàn ông lạnh băng chưa tới gần đã bị đông cứng này như vậy? Đến lúc ủ ấm được cho anh thì chính mình cũng bị lạnh chết rồi...
Nếu Cố Diều Thù và Cố Diệc Hàn có liên quan đến nhau, chắc diện mạo của Cố Diệc Thù cũng thuộc vào lại khuynh quốc khuynh thành, chỉ là lớn lên tuy đẹp cũng chưa chắc có bao nhiêu may mắn, đừng nhìn bây giờ huy hoàng như vậy, không chừng đến lúc kết hôn lại khóc không ra nước mắt...
Hải Diêu càng nghĩ càng thấy là lạ, sao suy nghĩ của cô lại có chút chua chua còn cay nghiệt đến thế?
Đúng là điên rồi! Hải Diêu dùng sức gãi đầu, lại cầm điện thoại gọi cho Thịnh Hạ.
Chờ một hồi lâu mới có người nhấc máy, ai ngờ Hải Diêu vừa ‘Alo’ một tiếng còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy tiếng ném đồ ở bên kia, rồi lại có tiếng la hét, sau đó thì cuộc gọi đã bị ngắt...
Trái tim Hải Diêu lập tức siết chặt, cô vội vàng gọi lại, nhưng gọi bao nhiêu lần cũng không thấy Thịnh Hạ nghe máy.
Hải Diêu không khỏi cảm thấy bất an, nhưng Thịnh Hạ rất ít nhắc đến việc của Cố Diệc Hàn, cô biết không nhiều, ngay cả Cố Diệc Hàn đang ở đâu cũng không biết...
Thế nhưng tiếng la hét vừa rồi quá mức kinh khủng, cô sợ Thịnh Hạ sẽ bị Cố Diệc Hàn giết chết! Bây giờ cô phải đi đâu mới tìm được cô ấy đây?
Hải Diêu gấp gáp xoay quanh, không biết thế nào trong đầu lại lóe lên, nếu như Cố Diệc Thù là người thân của Cố Diệc Hàn, chắc là cô ấy cũng sẽ biết cách liên lạc với Cố Diệc Hàn nhỉ?
Chỉ là, muốn liên lạc với Cố Diệc Thù...
Cặp lông mày thành tú của Hải Diêu nhăn lại, trước mắt cô chỉ có một con đường tắt duy nhất là thông qua Thang Khải Huân, nhưng cô cũng không có phương thức liên lạc của Thang Khải Huân a!
Không có thời gian để trì hoãn thêm nữa, Hải Diêu nghĩ đến cả người Thịnh Hạ đầy những vết thương đáng sợ thì trái tim liền co rúm lại, cô cầm túi đi ra ngoài, giờ mới chỉ tầm bảy tám giờ, cô đón xe chạy đến quốc tế Thành Huân ngay thì không chừng có thể gặp được Thang Khải Huân hoặc là nghĩ cách lấy được phương thức liên lạc của anh...
Đấy là một người rất biến thái a!
Nghĩ đến Cố Diệc Hàn, Hải Diêu đột nhiên sững sờ, Cố Diệc Thù, Cố Diệc Hàn... Chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ gì đó? Ngày đó cô đã gặp qua Cố Diệc Hàn, không thể phủ nhận, vẻ ngoài của anh tương đối xuất sắc, tuyệt đối là kiểu đàn ông khiến các cô gái nhỏ phải gào thét, là kiểu người trái ngược với Thang Khải Huân, nhưng rõ ràng lại được nhiều người ưa thích hơn Thang Khải Huân.
Thang Khải Huân suốt ngày chỉ biết bày ra khuôn mặt lạnh lùng, giống như là tất cả mọi người đều nợ tiền anh vậy, khiến cho người ta không có cách nào lại gần.
Hải Diêu lắc đầu vòng hai tay ôm đầu gối ngồi trên sofa, sao lại có nhiều cô gái thích dạng đàn ông lạnh băng chưa tới gần đã bị đông cứng này như vậy? Đến lúc ủ ấm được cho anh thì chính mình cũng bị lạnh chết rồi...
Nếu Cố Diều Thù và Cố Diệc Hàn có liên quan đến nhau, chắc diện mạo của Cố Diệc Thù cũng thuộc vào lại khuynh quốc khuynh thành, chỉ là lớn lên tuy đẹp cũng chưa chắc có bao nhiêu may mắn, đừng nhìn bây giờ huy hoàng như vậy, không chừng đến lúc kết hôn lại khóc không ra nước mắt...
Hải Diêu càng nghĩ càng thấy là lạ, sao suy nghĩ của cô lại có chút chua chua còn cay nghiệt đến thế?
Đúng là điên rồi! Hải Diêu dùng sức gãi đầu, lại cầm điện thoại gọi cho Thịnh Hạ.
Chờ một hồi lâu mới có người nhấc máy, ai ngờ Hải Diêu vừa ‘Alo’ một tiếng còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy tiếng ném đồ ở bên kia, rồi lại có tiếng la hét, sau đó thì cuộc gọi đã bị ngắt...
Trái tim Hải Diêu lập tức siết chặt, cô vội vàng gọi lại, nhưng gọi bao nhiêu lần cũng không thấy Thịnh Hạ nghe máy.
Hải Diêu không khỏi cảm thấy bất an, nhưng Thịnh Hạ rất ít nhắc đến việc của Cố Diệc Hàn, cô biết không nhiều, ngay cả Cố Diệc Hàn đang ở đâu cũng không biết...
Thế nhưng tiếng la hét vừa rồi quá mức kinh khủng, cô sợ Thịnh Hạ sẽ bị Cố Diệc Hàn giết chết! Bây giờ cô phải đi đâu mới tìm được cô ấy đây?
Hải Diêu gấp gáp xoay quanh, không biết thế nào trong đầu lại lóe lên, nếu như Cố Diệc Thù là người thân của Cố Diệc Hàn, chắc là cô ấy cũng sẽ biết cách liên lạc với Cố Diệc Hàn nhỉ?
Chỉ là, muốn liên lạc với Cố Diệc Thù...
Cặp lông mày thành tú của Hải Diêu nhăn lại, trước mắt cô chỉ có một con đường tắt duy nhất là thông qua Thang Khải Huân, nhưng cô cũng không có phương thức liên lạc của Thang Khải Huân a!
Không có thời gian để trì hoãn thêm nữa, Hải Diêu nghĩ đến cả người Thịnh Hạ đầy những vết thương đáng sợ thì trái tim liền co rúm lại, cô cầm túi đi ra ngoài, giờ mới chỉ tầm bảy tám giờ, cô đón xe chạy đến quốc tế Thành Huân ngay thì không chừng có thể gặp được Thang Khải Huân hoặc là nghĩ cách lấy được phương thức liên lạc của anh...
Danh sách chương