Lục Thế Quân nghe theo mỉm cười: "Chẳng qua là trong lòng có chút lo lắng mà thôi."
Lục phu nhân xùy một tiếng: "Con là con trai mẹ, cho là mẹ không biết trong lòng con đang suy nghĩ gì sao?"
Lục Thế Quân bị bà vạch trần như vậy, có chút xấu hổ đỏ mặt, lại không hề nói gì, đi thẳng ra phòng khách.
Lục phu nhân vuốt ve chiếc nhẫn ngọc lục bảo, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt liếc xéo về phía tầng hai, cô ta thật sự cho rằng có con trai là có thể thay đổi được địa vị sao? Phải biết rằng, con trai của bà cũng không phải người ngu ngốc, muốn con trai chẳng lẽ còn sợ thiếu người sinh!
Giữa hai người đang tranh giành tình cảm thì cái gì quan trọng nhất? Đàn ông quan tâm người nào thì người đó thắng.
Trình Nhã Như ngồi trên ghế sofa ăn trái cây, vẫn luôn chờ Lục Thế Quân lên lầu với cô ta —— dù buổi tối cô ta không ngủ cùng phòng với Lục Thế Quân, nhưng Lục Thế Quân cũng sẽ đến nói chuyện với cô ta và xem đứa nhỏ, chờ cô ta ngủ mới rời đi.
Chỉ không đầy một lát sau, cô ta lại nghe thấy tiếng khởi động xe, Trình Nhã Như ném nửa quả táo lên bàn, đứng dậy chạy tới bên cửa sổ, quả nhiên là Lục Thế Quân lái xe ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt mà anh ta lại đi ra ngoài, cũng không dặn một câu...
Trình Nhã Như không khỏi có chút tủi thân, nhưng nghĩ tới vài ngày trước bọn họ còn chiến tranh lạnh, cô ta lại kiềm chế tính tình, đàn ông luôn hi vọng có một không gian riêng tư của mình, nếu cô ta quấn lấy quá chặt, chẳng phải là đẩy anh ta về phía người phụ nữ khác sao? Trình Nhã Như nghĩ đến điều này, cuối cùng vẫn thở ra một hơi nằm xuống ngủ, lại lật qua lật lại ngủ không an ổn, không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng xe lại vang lên, cả người cô ta đang căng cứng như một dây đàn lại thả lỏng ra, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Lục phu nhân rất hiếm khi chủ động tìm cô ta nói chuyện, quanh co nửa ngày, Lục phu nhân cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, nói về việc đưa cô ta đến Tây Viên ở.
Trình Nhã Như nghe vậy cũng không hoảng sợ, ngược lại mang theo một chút mừng thầm: "Dì, ngài thật quan tâm cháu, vậy được, mấy ngày nữa cháu sẽ dọn dẹp lại đồ đạc."
Lục phu nhân thấy cô ta đồng ý nhanh như vậy, ngược lại có chút sững sờ, nhưng cũng không muốn dây dưa quá nhiều, liền sảng khoái nói: "Sẽ có người hầu chịu trách nhiệm dọn dẹp đồ đạc, cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi là được, cuối tuần này dì sẽ để Thế Quân đưa cháu qua đó, cháu yên tâm, trong bụng cháu là đứa nhỏ của Lục gia, dì sẽ không bạc đãi cháu, quản gia người hầu và cả bác sĩ đều đã sắp xếp xong, tuy cháu phải ở đó một mình, nhưng cũng không có cái gì không tiện."
"Một mình cháu? Không phải Thế Quân sang ở cùng cháu sao?" Sự vui mừng trên mặt Trình Nhã Như liền phai nhạt, cô ta còn tưởng rằng Thế Quân thấy tâm trạng của cô ta không tốt, liền quyết định dọn ra ngoài ở với cô ta, sao lại biến thành một mình cô ta dọn đi?
"Thế Quân còn phải đi làm, Tây Viên quá xa xôi cũng không tiện, chỉ là cháu không cần lo lắng, Thế Quân rảnh rỗi sẽ đi qua thăm cháu." Trong lòng Lục phu nhân thoải mái, lại từ ái trấn an cô ta.
"Vậy cháu cũng không đi, cháu muốn ở bên Thế Quân." Trình Nhã Như chăm chú che bụng, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đã biến thành trắng bệch, cô ta gắt gao cắn môi, dùng sức lắc đầu: "Dì, cháu cầu xin dì, cháu muốn ở bên Thế Quân, cháu ở một mình sẽ sợ hãi..."
Lục phu nhân xùy một tiếng: "Con là con trai mẹ, cho là mẹ không biết trong lòng con đang suy nghĩ gì sao?"
Lục Thế Quân bị bà vạch trần như vậy, có chút xấu hổ đỏ mặt, lại không hề nói gì, đi thẳng ra phòng khách.
Lục phu nhân vuốt ve chiếc nhẫn ngọc lục bảo, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt liếc xéo về phía tầng hai, cô ta thật sự cho rằng có con trai là có thể thay đổi được địa vị sao? Phải biết rằng, con trai của bà cũng không phải người ngu ngốc, muốn con trai chẳng lẽ còn sợ thiếu người sinh!
Giữa hai người đang tranh giành tình cảm thì cái gì quan trọng nhất? Đàn ông quan tâm người nào thì người đó thắng.
Trình Nhã Như ngồi trên ghế sofa ăn trái cây, vẫn luôn chờ Lục Thế Quân lên lầu với cô ta —— dù buổi tối cô ta không ngủ cùng phòng với Lục Thế Quân, nhưng Lục Thế Quân cũng sẽ đến nói chuyện với cô ta và xem đứa nhỏ, chờ cô ta ngủ mới rời đi.
Chỉ không đầy một lát sau, cô ta lại nghe thấy tiếng khởi động xe, Trình Nhã Như ném nửa quả táo lên bàn, đứng dậy chạy tới bên cửa sổ, quả nhiên là Lục Thế Quân lái xe ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt mà anh ta lại đi ra ngoài, cũng không dặn một câu...
Trình Nhã Như không khỏi có chút tủi thân, nhưng nghĩ tới vài ngày trước bọn họ còn chiến tranh lạnh, cô ta lại kiềm chế tính tình, đàn ông luôn hi vọng có một không gian riêng tư của mình, nếu cô ta quấn lấy quá chặt, chẳng phải là đẩy anh ta về phía người phụ nữ khác sao? Trình Nhã Như nghĩ đến điều này, cuối cùng vẫn thở ra một hơi nằm xuống ngủ, lại lật qua lật lại ngủ không an ổn, không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng xe lại vang lên, cả người cô ta đang căng cứng như một dây đàn lại thả lỏng ra, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Lục phu nhân rất hiếm khi chủ động tìm cô ta nói chuyện, quanh co nửa ngày, Lục phu nhân cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, nói về việc đưa cô ta đến Tây Viên ở.
Trình Nhã Như nghe vậy cũng không hoảng sợ, ngược lại mang theo một chút mừng thầm: "Dì, ngài thật quan tâm cháu, vậy được, mấy ngày nữa cháu sẽ dọn dẹp lại đồ đạc."
Lục phu nhân thấy cô ta đồng ý nhanh như vậy, ngược lại có chút sững sờ, nhưng cũng không muốn dây dưa quá nhiều, liền sảng khoái nói: "Sẽ có người hầu chịu trách nhiệm dọn dẹp đồ đạc, cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi là được, cuối tuần này dì sẽ để Thế Quân đưa cháu qua đó, cháu yên tâm, trong bụng cháu là đứa nhỏ của Lục gia, dì sẽ không bạc đãi cháu, quản gia người hầu và cả bác sĩ đều đã sắp xếp xong, tuy cháu phải ở đó một mình, nhưng cũng không có cái gì không tiện."
"Một mình cháu? Không phải Thế Quân sang ở cùng cháu sao?" Sự vui mừng trên mặt Trình Nhã Như liền phai nhạt, cô ta còn tưởng rằng Thế Quân thấy tâm trạng của cô ta không tốt, liền quyết định dọn ra ngoài ở với cô ta, sao lại biến thành một mình cô ta dọn đi?
"Thế Quân còn phải đi làm, Tây Viên quá xa xôi cũng không tiện, chỉ là cháu không cần lo lắng, Thế Quân rảnh rỗi sẽ đi qua thăm cháu." Trong lòng Lục phu nhân thoải mái, lại từ ái trấn an cô ta.
"Vậy cháu cũng không đi, cháu muốn ở bên Thế Quân." Trình Nhã Như chăm chú che bụng, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đã biến thành trắng bệch, cô ta gắt gao cắn môi, dùng sức lắc đầu: "Dì, cháu cầu xin dì, cháu muốn ở bên Thế Quân, cháu ở một mình sẽ sợ hãi..."
Danh sách chương