Kể cả đã ly hôn, anh ta cũng nên đi qua tiễn Đông Bình Tuyên đoạn đường cuối cùng, huống chi, trong lòng của anh ta cuối cùng vẫn cảm thấy tự trách.

"Lục Thế Quân anh là thằng đểu, anh là đồ khốn kiếp! Anh mà dám đi gặp Đông Hải Diêu thì anh đừng có quay về tìm tôi nữa... Lục Thế Quân anh xuống xe ngay..."

Trình Nhã Như vội vàng gõ cửa sổ xe, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ta bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, Lục Thế Quân khẽ nhíu mày nghiêng đầu đi, dặn dò tài xế: "Thất thần làm gì, còn không lái xe đi!"

Tài xế thấy sắc mặt anh ta lạnh lẽo khó coi, hoảng sợ đạp chân ga, nhanh chóng lái xe rời đi, Trình Nhã Như không kịp đề phòng nên né tránh không kịp, cánh tay bị thân xe sượt qua, cô ta lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng không bị té ngã, gót giầy lại lập tức bị gãy.

Trong sân bay người đến người đi, sắc mặt Trình Nhã Như trắng bệch, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn xe của Lục Thế Quân biến mất trước mắt cô ta. Cô ta làm sao cũng không nghĩ đến, Đông Bình Tuyên vậy mà lại nhảy lầu, thế nhưng cô ta lại càng không nghĩ tới, Thế Quân lại bởi vì việc này mà xúc động lớn như vậy, từ lúc biết được tin tức này, cô ta đã cảm thấy không thích hợp, thái độ của Thế Quân đối với cô ta đã thay đổi rồi.

Thế nhưng việc này sao có thể trách cô ta được? Là chính ông ta muốn nhảy lầu tìm chết, là do ông ta vô dụng! Trong lòng Lục Thế Quân tức giận, hối hận, oán hận cô ta, được rồi, cô ta thông cảm, cả một đoạn đường đi đều cẩn thận xin lỗi, thế nhưng từ đầu đến cuối anh ta cũng không chịu nói một câu nào.

Đến cùng là bởi vì Đông Bình Tuyên chết, hay bởi vì trong lòng anh ta đau lòng, anh ta vẫn không buông được người phụ nữ kia vẫn lo lắng cho người nọ, cho nên mới vội vã bỏ chuyến bay đế chạy đến chỗ đó!

Thậm chí anh ta còn nhẫn tâm vứt mình ở sân bay, không thèm nể mặt một chút nào.

Trong lòng Trình Nhã Như đau nhói khó nhịn, cô ta không nhịn được, cho dù cô ta có sai, thì phần lớn trách nhiệm vẫn thuộc về một mình Đông Bình Tuyên!

Cố đè xuống sự oan ức cùng tức giận trong lòng, Trình Nhã Như dứt khoát ném đôi giày đi, quẹt thẻ mua một đôi giày cao gót đỏ thẫm ở sân bay, sau đó đón xe cũng đi về phía tang lễ của Đông Bình Tuyên.

*

Hải Diêu mặc một bộ đồ áo trắng, tóc đen chải chỉnh tề, ở bên tóc mai cài một cái nơ trắng nho nhỏ, khuôn mặt của cô không hề trang điểm, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như hòa tan vào đám người.

Cũng không có nhiều người đến bái tế, không có gì ngoài một số bạn bè hàng xóm quen thuộc, cũng không có người khác.

Dì Tôn không chịu nổi đả kích mà ngã bệnh, những chuyện này đều đổ hết lên người Hải Diêu, thật ra cô cũng chống đỡ không nổi, thế nhưng không thể để lễ tang của ba không có ai xử lý.

Từng người khách đến đều cúi đầu tế bái, Hải Diêu không nói một lời, chỉ trầm mặc đáp lễ, có người nhẹ giọng trấn an, Hải Diêu cũng thấp đầu không nói câu nào, cho đến giữa trưa, khách đến thăm dần dần vãn đi, bên ngoài linh đường bỗng nhiên truyền đến tiếng phanh xe rất lớn.

Cô có chút hờ hững ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy xa xa có một dáng người cao lớn bước nhanh tới, Hải Diêu chỉ cảm thấy tim nhảy một cái, cô theo bản năng lui ra sau một bước.

Làm sao cũng không nghĩ tới, Thang Khải Huân lại tới đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện