[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất

Tường vi bí ẩn

06.

“Ian.” Haley bất ngờ gọi tên hắn.

Ian dừng bước, những không quay đầu lại, “Sao vậy?”

“Có đôi khi điều xinh đẹp nhất lại dùng để che dấu thứ xấu xí nhất. Cũng có thời điểm, trong cái xấu xí cùng cực, lại nở ra đóa hoa vô cùng diễm lệ. Đến cùng, nguyên nhân ra sao, kết quả cũng không quá quan trọng, điểm mấu chốt là thứ anh tin tưởng.”

“Tôi chỉ tin vào chứng cứ.”

“…Chú Ian thân ái của tôi vĩnh viễn luôn nghiêm túc như vậy.” Haley tựa như bất đắc dĩ mà lắc đầu.

“Đối với cậu, tôi hình như chưa leo được đến cấp bậc cha chú gì đó.” Ian đi về phía trước, không hề quay đầu lại.

“Tôi vốn là nhắc nhở anh… Tôi vĩnh viễn so với anh trẻ trung hơn. Hôm nay, có lẽ anh còn cự tuyệt tôi. Ngày mai hay sau đó nữa vẫn vậy. Thế nhưng, năm năm nữa thì sao? Mười năm? Tôi vĩnh viễn so với anh tràn trề sức sống hơn, anh cuối cùng sẽ bị tôi áp đảo thôi. Không bằng thoải mái một chút, bỏ xuống kháng cự đi, chú Ian à.” Tầm mắt Haley dán chặt vào gáy Ian, lướt dọc theo đường cong nơi thắt lưng hắn, chậm rãi đi xuống dưới, thu tất thảy dáng dấp thân dưới giấu trong lớp tây trang.

Ian không có bất cứ phản ứng đáp lại, vờ như không nghe thấy bất cứ thứ gì, cứ như vậy nối gót Lawrence.

Trong lòng hắn, Haley tựa như tên nhóc có bệnh cần uống thuốc, chính mình không cần tốn nước miếng.

Lawrence dẫn bọn họ ra khỏi khu rừng, trở về chỗ đậu xe, rồi chạy thẳng đến thị trấn W.

Nói đến thôn trấn này, xem chừng cũng khá phồn hoa. Bệnh viện riêng với cơ sở vật chất, trang thiết bị đều không tồi. Ngoài ra, sân vận động, trường học có bể bơi, trung tâm mua sắm, vân vân…không thiếu thứ gì. Ngay cả mấy shop bán hàng nho nhỏ, tiệm ăn dọc các con phố cũng vô cùng đặc sắc.

Nơi này tựa như một thế giới phồn hoa tách biệt với bên ngoài.

Ian và Haley hoàn toàn không có thời gian thưởng thức văn hóa của tiểu trấn, vừa tới nơi, bọn họ lập tức đi thẳng đến sở Cảnh sát, tìm gặp pháp y. Tuy nhận là pháp y, nhưng thật ra chỉ là chức danh kèm thêm mà thôi. Nghề nghiệp chính thức của ông ta là bác sĩ ngoại khoa duy nhất của bệnh viện địa phương.

“Các cậu đến thì tốt rồi. Nói thật, tôi đều từng nhìn những đứa trẻ này lớn lên. Khám nghiệm tử thi cho bọn nó thật sự khiến tôi nuốt không trôi cơm. Hơn nữa chứng phong thấp của tôi lại vừa phát tác, mấy ngón tay vô cùng đau nhức. Cũng may, sở Cảnh sát nội thành vừa phái pháp y tới, bằng không tôi chẳng cách nào xử lý mọi thứ.”

“Chúng tôi muốn xem xác Lena trước.”

Bởi, Lena là nạn nhân duy nhất chưa xác định được nguyên nhân cái chết, ngoài ý muốn hay bị giết.

Ian cùng Lena cùng nhau xem thi thể Lena, trên người nạn nhân thật sự không có vết thương, đúng như những điểm mấu chốt được ghi nhận trong báo cáo của pháp y nội thành.

Ian cúi đầu, cẩn thận xem xét từng tấc da thịt của nạn nhân, ngay cả đường tơ kẽ tóc cũng không bỏ sót, chỉ sợ bỏ mất bất cứ manh mối nào.

“Bác sĩ Doug, ông có biết hai vết bầm trên cánh tay và bắp chân của nạn nhân vì đâu mà có không?”

“Cái này… Rất khó nói. Có thể do va đụng, ngoài ý muốn ngã sấp xuống, nhưng khẳng định là hình thành trước khi chết. Những vết này tuy rằng đối xứng, nhưng không giống dấu của dây trói, tôi đã viết trong báo cáo rồi đấy.”

Ian nhíu mày. Quả thật, những vết bầm này không giống với dấu của dây trói để lại. Nếu là vết dây trói, màu sắc vết bầm phải đậm và mảnh hơn, mà không lớn cỡ này. Ngược lại, coi như té bị thương, vậy nói cho cùng tư thế ngã xuống, đè lên vật gì mới có thể tạo thành dấu vết giống vậy? Đem thi thể Lena lật lại, thêm một vết bầm phía sau lưng, tại vị trí cột sống trung ương thu hút chú ý của hắn.

“Bác sĩ Doug, này là sao”

Bác sĩ Doug cũng chen tới nhìn, “Này… Tôi thế nào lại không phát hiện ra nhỉ… Cái này giống như con bé bị vật gì đó đánh vào… Là dùng lực rất mạnh.”

Ian rút di động ra, “Tôi phải chụp lại vết thương này, chuyển cho đồng sự trong Cục.”

Cùng lúc đó, Haley cũng cúi người tới, hai tay chống bên tai Lena, mi mắt rũ xuống. Y và Lena tựa như hai bên mặt gương. Hô hấp của y vì nhiệt độ thấp mà ngưng tụ thành một làn hơi nước mỏng manh, khiến người ta gặp phải ảo giác, tưởng như Lena đang còn sống.

Và cô gái này sẽ bất ngờ mở to mắt.

Bên tai y vang lên vô số thanh âm nho nhỏ, tựa như Lena đang nói chuyện.

Ian không biết Haley tột cùng là đang nhìn cái gì, hắn hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu.

“Này… Đồng sự của cậu không có việc gì chứ? Nếu Lena còn sống, tôi sẽ cảm giác tư thế hiện tại của cậu ta đẹp như trong phim điện ảnh vậy đó… Nhưng Lena đã chết vài ngày rồi… Hành động của cậu ta thật sự rất quỷ dị…” Bác sĩ Doug nhún vai.

“Không cần để ý tên này.”

Có lẽ đối phương cũng nghe được lời bình luận của Ian nói với bác sĩ Doug, Haley chậm rãi đứng thẳng lên, lùi về sau, ngồi trở lại trên ghế.

Đúng lúc này, đội trưởng phụ trách vụ án này cũng chạy tới.

“Các cậu cuối cùng cũng tới rồi. Tiểu trấn này trong suốt hai mươi năm qua vẫn luôn yên ổn Chưa từng xảy ra án mạng nghiêm trọng như vậy.”

“Xin chào, tôi là Ian Connor. Vị này là đồng sự của tôi, Haley Russell…” Thời điểm quay nhìn Haley, Ian chợt phát hiện tư thế ngồi của đối phương mặc dù vẫn luôn thẳng lưng nhưng lại cho người khác ảo giác lảo đảo sắp ngã xuống. Ánh mắt y trống rỗng, chẳng khác nào pho tượng cẩm thạch, hoàn toàn không có hơi thở sự sống.

Ian tự hỏi không biết tên này lại đang chơi trò gì, cách tốt nhất chính là không nên để ý tới y.

Hắn xoay người lại, cùng vị đội trưởng vừa tới bắt tay, sau đó chỉ ra vết thương mới phát hiện trên người Lena, “Đội trưởng, về những vết thương trên người Lena, không biết anh đã từng tìm hiểu qua chưa?”

“Đương nhiên rồi. Bởi vì những vết thương này rõ ràng được hình thành trước khi chết. Phản ứng với thuốc của Lena là âm tính, trên người có vết thương, nếu như bị sát hại, như vậy hung thủ rất có khả năng trói nạn nhân lại rồi nhấn đầu xuống nước, đợi đến khi cô ta chết rồi thì tháo dây trói đem đi. Nhưng tôi cảm giác những vết thương trên người nạn nhân không phải do dây trói siết chặt để lại, cho nên tôi mới điều tra theo một hướng khác, xem thử trước khi chết Lena có từng té ngã hoặc cùng người khác khắc khẩu, đánh nhau hay không, nhưng cuối cùng lại không thu được gì. Cuối cùng, xét về tổng thể, thi thể Lena hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương nghiêm trọng, tương đối nguyên vẹn.”

“Vô cùng cảm ơn sự phối hợp của anh.”

Sau khi cùng đội trưởng phụ trách án mạng trao đổi thêm nửa giờ nữa, Ian mới phát hiện Haley vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như trước, không hề nhúc nhích.

“Kia… Thanh tra Connor, đồng sự của anh không có việc gì đi?” Đội trưởng kia có chút lo lắng.

“Không sao. Hẳn chỉ là được chiều chuộng từ bé, rời khỏi thành phố, nên không quen với hoàn cảnh mới cho lắm.”

“À, ra thế. Thị trấn chúng tôi chỉ có một nhà nghỉ nhỏ, hy vọng đồng sự của anh không quá khó chịu.”

“Không ngại chứ, có thể để tôi và đồng sự của mình ở riêng một lúc chứ. Tôi phải giúp cậu ta làm công tác tư tưởng một chút.”

“Này, không thành vấn đề. Hai người cứ thoải mái nói chuyện đi. Đầu năm nay, đem theo người mới thật sự không dễ” Vị đội trưởng kia vỗ vỗ bả vai Ian, cùng bác sĩ Doug rời đi.

Thì ra người kia đem Haley trở thành tên ngốc mới vào nghề, lần đầu tiên được nhìn tận mắt thi thể linh tình gì đó nên bị dọa.

Như vậy cũng tốt, Ian khỏi phải giải thích dài dòng.

Tiếng đóng cửa vang lên, tách biệt với thế giới bên ngoài, ngoài trừ thi thể, chỉ còn Ian và Haley.

Tư thế của Haley vẫn không hề thay đổi. Ian bất đắc dĩ nhìn y, cảm giác tên này nhất định lại bày ra trò quái đản nào đó hù dọa hắn đây.

“Được rồi, Haley. Ở trên chiến trường, tôi còn gặp nhiều dạng thi thể khủng bố hơn so với Lena đó.”

Thế nhưng, Haley vẫn như cũ không đáp lại. Tâm trí y, tựa như đã trôi dạt đến một thế giới khác.

Ian nghiêng người tới, nhíu mày.

Bầu không khí quấn quanh người nọ vô cùng lạnh lẽo. Hiển nhiên, trong phòng pháp ý vốn đã rất lạnh.

Haley im lặng, tựa như bị nhấn chìm trong không gian cô độc.

Mà Ian, chỉ có thể đứng trong thế giới người thường nhìn vào, lại chẳng thể nhìn thấu giãy dụa, cùng tiếng kêu cứu của đối phương.

Trong khoảnh khắc ấy, vết thương sớm khép lại nơi ngực Ian mơ hồ đau nhói trở lại.

“Haley, cậu làm sao vậy?”

Ian ngồi xổm trước mặt Haley, đối diện với ánh mắt xanh thẳm màu trời, lại vô cùng xa xăm.

Trong chớp mắt, một loại cảm giác bất an xâm chiếm cõi lòng Ian, hắn chụp lấy bả vai Haley, lay mạnh.

“Haley Russell Cậu tỉnh lại cho tôi Cậu rốt cuộc bị làm sao”

Thanh thể Haley đung đưa theo cái lay của Ian.

“Nếu cậu lại giở trò đùa giỡn tôi, tôi liền đập nát cái bản mặt này của cậu”

Đột nhiên, Haley đứng phắt dậy, chạy ra cửa.

Cước bộ y hết sức vững chai, lưng thẳng tắp, biểu tình trên mặt tựa như một kẻ tử vì đạo kiên định.

Ian vội vàng đuổi theo.

“Haley Haley Russell Cậu con mẹ nó mau nói chuyện Cậu đến cùng là làm sao? Phát hiện được gì à?”

Ian vô cùng chán ghét cảm giác mờ mịt này, quan trọng nhất là cái tên vẫn quấn lấy hắn nhiều năm, vào giờ khắc này lại chính mình trong thế giới của y lại bị coi như không khí.

Haley đi thẳng đến trung tâm bơi lội.

Mặt nước xanh thẳm phản phát màu gạch men, ánh nắng từ ngoài rọi vào, từng mảng từng mảng sáng.

Sát thành bể bơi, Haley xoay người nhìn Ian.

“Này, cậu đến cùng muốn làm gì hả” Ian phát hiện nhẫn nại của hắn đã bị Haley dễ dàng xóa sạch không còn gì.

Đáy mắt Haley hờ hừng, tựa như nhạc dạo cho một màn biệt ly.

Thời điểm Ian mơ hồ cảm giác được đối phương sắp làm điều gì tiếp theo, người kia đã ngã xuống nước, để lại vài bọt nước bắn lên.

Ian lao tới bên mép bể bơi, cúi đầu liền thấy thân ảnh Haley bồng bềnh trong nước. Tóc y xõa tung, ánh mắt nhìn lên trần, nhàn nhã thả trôi cơ thể theo nước.

Ian thở phào một cái, xòe tay, ngồi xuống bên thành bể bơi.

“Tùy cậu muốn làm gì thì làm đi. Kệ cậu thích nằm trong nước bao lâu. Ngậm miệng không nói. Muốn làm gì thì làm. Dù sao chúng ta còn một đống thời gian để lãng phí.”

Không biết đã qua bao lâu, Haley tựa như trở lại từ cõi xa xăm nào đó, động tác giống như muốn ngồi lên, nhưng lại hoảng hốt phát hiện chính mình đang ở trong nước, cho nên chuyển thành vùng vẫy.

“Ian Ian”

Ian chậm rãi đứng lên, hai tay chống hông, “Cậu cuối cùng phản ứng rồi sao? Tôi còn nghĩ cậu muốn nằm trong nước đến sáng ngày mai”

“Cứu tôi… Ian…”

“Đừng giả vờ, một chút cũng không thú vị.” Ian khẽ hừ một tiếng, hắn chịu đựng tên kia đủ rồi.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, Haley có dấu hiệu bị sặc nước, cơ thể không ngừng chìm xuống.

Y chật vật giãy dụa, căn bản không có khả năng là giả.

“Hừ, damn shit” Ian cởi ra tây trang, nhảy vào trong nước, cố gắng lao nhanh về phía Haley.

Thời điểm vừa nắm được tay Haley, tên kia lại liều mạng kéo hắn cùng chìm xuống nước.

Ian tức giận, đang định một đấm đánh ngất Haley thì đối phương nhẹ nhàng đẩy hắn một cái.

Giữa làn nước trong vắt, lần đầu tiên Ian thất thần.

Gương mặt Haley thơ ngây mà xinh đẹp, tựa như thiên sứ trong nước.

Khóe môi người kia hơi nhếch lên, mà thế giới dưới nước này tựa như biến thành lãnh địa thần thánh.

Tại một khắc kia, Ian giống như hiểu rõ mọi thứ, hung hăng nhấc chân đạp vào vai Haley một cái, xoay người bơi vào bờ.

“Cậu mẹ nó cảm giác đùa giỡn như vậy rất vui sao Nói đi”

Haley không nhanh không chậm bơi vào bờ, động tác đúng tiêu chuẩn, tuyệt đối là cao thủ bơi lội.

Y ghé vào bên cạnh Ian, nhàn nhã chống đầu, “Tôi chỉ là thử nghiệm một chút thôi mà.”

“Cậu mẹ nó cần thử nghiệm gì chứ?” Ian rống to.

còn tiếp…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện