[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
06.
Nửa câu sau, Haley giống như gằn ra từng tiếng, tựa như muốn dùng những con chữ này đè chết Ian không tha.
Người nào đó làm như không để tâm, đi vào trong cảnh cục New York, thẳng tiến phòng quan sát.
Mắt bên kia của tường chắn thủy tinh, là vợ của nạn nhân Naird và Jessica.
Bà Naird tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nhưng loại bi thương này, không giống vì có kẻ vừa sát hại chồng bà ta, chi bằng nói kẻ ấy phá hủy hôn nhân của người đàn bà này thì đúng hơn.
“Bà Naird, chúng tôi cũng biết hiện tại hỏi chuyện bà không phải lúc quá thích hợp. Nhưng ngài Naird đã chết, hơn nữa còn do kẻ khác sát hại, cho nên…” Jessica cố gắng an ủi bà Naird.
Bà Naird giật giật khóe miệng, “Các vị muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Haley thông qua tai nghe bluetooth nói với Jessica: “Không cần quá khéo léo tỏ ý thông cảm gì đấy. Người đàn bà này chẳng thật sự đau khổ, cô không cần phải làm như đồng cảm. Cô cứ đi thẳng vào vấn đề đi.”
Jessica thu lại dáng vẻ thương hại của mình, dùng giọng điệu máy móc mở đầu: “Bà Naird, chúng tôi muốn biết gần đây ngài Naird có ý định theo đuổi đối tượng nào không?”
“Ông ta theo đuổi rất nhiều người. Nhưng trong đó chưa bao giờ có tôi. Nếu các vị muốn một danh sách, cứ liệt kê hết một loạt các người mẫu quốc tế nổi tiếng là được. Italy, Hà Lan, Pháp, Nga, đủ lại kiểu dáng gì cũng có.” Thanh âm bà Naird tràn ngập ý vị mỉa mai, “Hôn nhân của tôi và ông ta đã sớm chỉ còn là danh nghĩa. Điều tốt duy nhất ông ta chính là cho tôi một núi tiền tiêu không hết mà thôi.”
“Vậy còn con búp bê này thì sao? Đây là thứ ngài Naird đặt làm đi? Hay bà có biết trong số những đối tượng theo đuổi của đối phương, có ai hứng thú với mấy loại búp bê gì đó không?”
Bà Naird chỉ liếc mắt qua ảnh chụp một cái, sau đó khóe môi liền hơi nhếch lên.
“Kỳ thực ông ta khá thích búp bê, cũng không ít lần bỏ tiền ra đặt làm những loại mới mẻ. Nhưng tôi lại không thích những thứ này, búp bê gì đó nếu bày đầy trong nhà sẽ mang đến cảm giác âm trầm khủng bố. Mấy tháng trước, ông ta còn oán thán với tôi, bản thân vừa nhìn trúng một con búp bê mới nhưng lại bị người ta mua mất. Nhưng vài tuần trước thì con búp bê này được gửi đến nhà chúng tôi… Ông ta vừa mở giấy gói ra thì tỏ vẻ rất sửng sốt…”
Bên trong phòng quan sát, Ian hơi nhíu mày: “Jessica này, cô hỏi bà Naird xem, hoa hướng dương và tinh dầu mã tiên thảo rốt cuộc có phải do Naird mua hay không?”
Sau khi nghe xong hướng dẫn, Jessica lập tức hướng bà Naird hỏi về vấn đề này.
“…Tôi cảm thấy hẳn là do tình nhân của hắn tặng. Chẳng lẽ hắn tự mua hoa cho mình sao?”
“Điều này căn bản thật sự khó hiểu…” Ian cúi đầu.
Vụ án đầu tiền bọn họ nhân, nạn nhân là Smith, trong nhà gã rải đầy hoa hồng, nến sáp thơm, tinh dầu lavender, bữa tối cùng rượu vang, thêm nữa là hộp chocolate đắt tiền ở đầu giường. Mà trong vụ án của Naird chính là một con búp bê được đặt làm, tinh dầu mã tiên thảo, hoa hướng dương…
Ban đầu, bọn họ cho rằng những thứ này đều do các nạn nhân vì lấy lòng tình nhân của mình mà chuẩn bị, nhưng sau đó phát hiện sự việc dường như không phải như vậy.
“Haley này.” Ian đợi mãi Haley nói gì đó, hoặc giống như trước đây, bí hiểm gợi ý cho hắn thứ gì đó.
Thế nhưng, đối phương lại vẫn im lặng.
Ian nghiêng đầu, lúc này hắn mới phát hiện Haley vẫn bất động như tư thế chính mình trông thấy cách đây vài phút trước. Hai tay y đút trong túi quần, đầu hơi cúi, ánh mắt nhìn thẳng về phía bà Naird. Chỉ là, giờ phút này, ánh mắt Haley đã chỉ còn trống rống, không thấy được sức mạnh quen thuộc.
“Haley?” Ian một lần nữa gọi tên đối phương.
Haley vẫn bất động như trước.
Ian đè lại hai thái dương, bất đắc dĩ nói: “Lần sau, lúc ảo tưởng bước vào một thế giới khác, có thể phiền cậu nhắc trước tôi một tiếng không?”
Ian bước tới, đem cửa phòng quan sát khóa lại, miễn cho lúc hắn bất đắc dĩ đem tên này đánh tỉnh lại bị những cảnh sát thấy được.
Jessica kết thúc công việc thẩm vấn bà Naird, nhưng Haley vẫn như cũ còn chưa ‘hồi thần’.
Ian dứt khoát ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Qua thêm vài phút nữa, hô hấp Haley trở nên nặng nề hơn.
Ian bật dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt y.
Vẻ mặt Haley bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, cả gương mặt y đỏ ửng, giống như chính mình bị giam cầm trong thứ gì đó không thể thoát ra.
“Haley?”
Trong nháy mắt Ian chạm đến thân thể đối phương, y lại dùng hết sức ôm chặt bụng mình, toàn thân cứng ngắc ngã sang một bên.
Ian phải thật vất vả mới đỡ được y dựa trở lại trên ghế.
Cổ họng Haley phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, hay tay cố hết sức bấu chặt vào thân thể chính mình, cả người gập về phía trước, đầu vùi trong lòng Ian
Người này thật sự đang rất đau đớn.
Đúng lúc này, di động Ian vang lên, là điện thoại của bác sĩ Byrne.
“A, bác sĩ Byrne. Kiểm tra thi thể của Naird đã có kết quả rồi sao?”
“Mấy người không phải gấp gáp muốn biết được nguyên nhân tử vong của gã sao? Hung khí giết gã và Smith là cùng loại. Căn cứ vào hình dạng miệng vết thương cùng chiều sâu, hung khí không phải dao, mà là thứ gì đó giống như dùi dục, chiều dài khoảng chừng 12 đến 15 cm. Smith bị đâm khoảng hai mươi hai nhát, trong khi Naird nghiêm trọng hơn, khoảng ba mươi nhát. Hạ thân của nạn nhân gần như bị đâm thành tổ ong. Hơn nữa, vị trí bị đâm tập trung ở dưới bụng, gần khu vực riêng tư Tôi đoán chắc, trước khi chết, hai tên này nhất định đau đến nói không nên lời”
Ian nhìn về phía Haley, trái tim bất giác rúng động, “Cám ơn, bất quá tôi thật muốn mời cầu qua đây một chuyến. Tôi lại cần adrenaline rồi.”
“…”
“Bác sĩ Byrne?”
“Ngại quá, tôi đang rất bận.”
“Cậu vẫn so đo vụ lần trước bị tôi nổ súng sao?”
“Adrenaline là muốn cho Haley dùng sao? Tên kia lại bắt đầu nhập hồn hử?”
“Đúng thế.”
“Cho nên, tôi càng không thể đi. Nếu tôi mang adrenaline qua cho mấy người, tên Haley kia nhất định ghi hận trong lòng.”
Dù cách hai đầu điện thoại, Ian có thể cảm giác được rõ ràng ngữ điệu vui sướng khi người gặp họa của bác sĩ Byrne.
“Vì sao?”
“Bởi thứ có thể kích thích trái tim của Haley, chưa bao giờ là adrenaline cả.”
Mặc kệ Byrne còn định huyên thuyên thêm nữa, Ian dứt khoát ngắt điện thoại.
Hắn nâng mặt Haley lên, ép đối phương phải nhìn thẳng vào mình.
“Tôi không muốn đánh cậu chút nào, bởi vì hiện tại cậu hẳn đã rất đâu rồi Cũng không có người đưa adrenaline đến, cho nên cậu mẹ nó lập tức tỉnh lại cho tôi”
Khóe miệng Haley giật giật, tựa như thống khổ vẫn chưa dừng lại.
Lời của Ian căn bản không vào được đến đại não y.
Hai mắt người này vẫn mở rất lớn, thoạt nhìn khá giống biểu tình của Naird trước khi chết.
Nghẹn ngào, Ian phát hiện thân thể chính mình đau đơn cùng cực như thể có thứ gì đó không ngừng đâm xuyên qua. Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như bản thân cũng bước vào thế giới của Haley.
“Haley Cậu còn sống Cậu không hề bị đâm” Ian giữ chặt tay Haley, cố gắng đỡ đầu đối phương lên, buộc y phải ngồi thẳng lại, “Toàn bộ đau đớn kia đều là giả Đều do cậu tưởng tượng ra thôi Dừng lại đi, tất cả rồi sẽ qua Khốn nạn, cậu có nghe không hả Lần nào cũng vậy, cậu mẹ nó bắt tôi phải nói bao nhiêu lần mới nghe thủng đây”
Bàn tay Haley vẫn dùng lực như trước. Ian thật sự lo lắng nếu y cứ tiếp tục đè chặt nhưng thế sẽ thật sự tổn thương chính mình.
Vì thế, hắn chỉ có thể dùng nhiều lực hơn để kéo tay đối phương ra.
“Tôi đã sớm nói cậu có bệnh thần kinh nên đến gặp bác sĩ Cậu xem hiện tại đi, nạn nhân càng về sau càng mẹ nó thê thảm hơn Không đúng, kẻ thê thảm không phải là cậu, mà chính tôi đây”
Ian dồn hết sức nhưng vẫn chẳng cách nào kéo được tay Haley ra.
Y vẫn cố chấp đè chặt chính mình, sợ rằng chỉ cần buông tay thôi thì đau đớn sẽ tăng lên gấp bội, máu theo đó chảy đến khô cạn.
Ian dám chắc, trước khi chết, Naird cũng cố chấp sống còn giống như vậy. Thế nhưng, với hơn ba mươi miệng vết thương, gã phải chết không còn nghi ngờ gì.
Cuối cùng, hắn bị Haley khiến cho kiệt sức.
Lùi về sau hai bước, Ian nặng nề thở hắt ra.
“Nếu cậu không muốn tỉnh lại, thì cứ ở đó chịu đau đi. Khổ sở này là do cậu tự tìm, trừ phi tự mình giải thoát ra, bằng không chẳng ai giữ được cậu đâu.”
Ian thuận tay cầm lấy một chai bia để trong phòng, ngồi xuống đối diện Haley, vắt chân nhìn y.
Càng nhìn đối phương, hắn lại mơ hồ phát hiện trái tim của mình như bị bắt lấy.
Đau đớn của người kia như thể hoàn toàn chuyển sang người hắn, lúc này thần kinh cũng đau đớn chịu không thấu.
Hắn vốn cho rằng, chính mình có thể như trước đây, đối với tình trạng ‘ảo tưởng’ của Haley làm như chẳng để tâm, nhưng thực tế lại khác.
Mỗi một lần như thế, nếu Haley chìm trong đau đớn trong thế giới chính mình tự dựng nên, Ian ở hiện thực sẽ cùng đau với y.
Mà cố tình, lần này, hắn phát giác cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt, khiến cơ thể như muốn vỡ ra từng mảnh.
Ian tiếp tục nhìn Haley chìm trong thống khổ, bất giác ước ao một phép màu sẽ xảy đến, chấm dứt mối liên hệ khó nói nên lời này giữa bọn họ.
Nhưng, sâu thẳm trong thâm tâm, hắn biết rõ, chính mình vẫn theo bản năng muốn thử bước vào thế giới của Haley, cảm giác xem con người đó đang nghĩ gì. Có lẽ Haley thật sự muốn bắt lấy hắn, mà bản thân cũng cam tâm tình nguyện bị người kia lôi kéo.
Ngay lúc này, có người gõ cửa.
Là Jessica.
Cửa vừa mở ra, Jessica vừa nhìn thấy Haley đang cuộn người trên ghế, tay đè chặt bụng dưới thì nhảy dựng lên. Cô gần như xông lên, túm lấy đối phương.
“Ian Anh mau qua giữ anh ta lại”
Jessica từng là đồng sự chung nhóm với Haley, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên cô trong thấy Haley trong tình trạng thế này.
“Hử, giúp cậu ta. Như thế nào đây? Tôi nên đi tìm một cái dùi, đâm tên này hơn ba mươi nhát sao?” Ian lạnh lùng nói, “Trước đây cô không phải cũng hết cách với tên này sao? Đợi xem, cậu ta đến bao giờ mới chịu tỉnh lại đây?”
Jessica cắn răng, trừng mắt với Ian, “Đúng thế, tôi thật không có cách khiến anh ta tỉnh lại, cho nên khiến đối phương chìm đắm trong thế giới của nạn nhân Suốt ba ngày đó, anh ta sốt cao, thậm chí phải vào phòng cấp cứu. Cuối cùng, Haley tự mình tỉnh lại, sau đó nói cho chúng tôi biết manh mối quan trọng nhất. Tôi biết, để có được tin tức này, phải trả một cái giá thật đắt Cho nên, tôi từ chối làm đồng sự với Haley không phải vì chán nản, mà bởi chính mình sợ hãi thời điểm phải nhìn đồng sự của mình chìm trong đau đớn mà lại không giúp được gì cho đối phương”
Ian đè chặt trán mình, “Hiện tại, đến phiên tôi a…”
“Ian, anh nhất định có biện pháp khiến tên kia tỉnh lại mà, đúng chứ? Bằng không, tên kia sẽ không tín nhiệm anh đến thế Vô cùng ỷ lại Chúng ta đều biết nếu để người này tiếp tục như thế sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Phải khiến cho Haley cảm nhận được thứ gì đó, để anh ta biết bản thân đang sống trong hiện thực, chứ không phải thế giới do mình tưởng tượng ra”
“Cảm nhận được hiện thực sao…”
Ian rũ mắt, bất giác nhớ đến câu đùa giỡn mà Haley từng nói với chính mình.
Hoặc là, khi ấy, tên kia thật sự nghiêm túc, chỉ có hắn đem câu nói ấy trở thành lời đừa cợt.
“Jessica này, cô có tể ra ngoài một chút không?”
Jessica buông Haley ra, quay nhìn Ina, sau đó đi thẳng ra ngoài.
“Xin anh nhất định phải kéo tên này trở về.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Ian đi đến trước mặt Haley. Đối phương vẫn cúi đầu. Hắn có thể nhìn thấy vầng trán trắng toát của y. Những sợi tóc rũ xuống, cảm giác yếu ớt, vô lực phản kháng.
Ngón tay luồn vào giữa những lọn tóc của đối phương, Ian nhẹ nhàng xoa xoa.
Hắn cúi thấp người, ghé vào bên tai Haley, nhỏ giọng nói: “Nếu đây là mục đích của cậu, vậy thì bản thân có thể đắc ý rồi đấy. Chúc mừng cậu đã đạt được mục đích của mình.”
Ian giữ chặt trán đối phương, cẩn thận hôn lên mi mắt y, đôi môi ấm nóng chạy dọc sóng mũi, chậm chạp kéo đến chóp mũi.
Đầu lưỡi liếm nhẹ một cái, hi vọng đối phương có thể thông qua đó cảm nhận được độ ấm của tiếp xúc.
Cuối cùng, Ian hôn lên môi y, cạy mở khoang miệng, cảm giác được hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Ngoại trừ Haley, đã thật lâu Ian chưa từng chủ động hôn người khác.
Hắn đã sớm quên mất cách phải lấy lòng đối phương như thế nào, cũng chẳng nhớ được cảm giác khi được đáp trả ra sao.
Thế nhưng, hắn biết chính mình đang rất cố gắng.
Mãi đến khi khớp hàm Haley dần dần thả lỏng, Ian biết hành động này rốt cuộc cũng có kết quả. Chính mình đang định rời đi, hắn bất ngờ bị Haley ghì chặt, điên cuồng đẩy sâu nụ hôn.
Sức mạnh đột ngột này khiến Ian bị bất ngờ, ngã ra phía sau.
Haley nhanh chóng giữ chặt sau lưng Ian, tiếp tục ra sức mà hôn. Một cỗ sức mạnh theo đầu lưỡi y, tựa nhưng gió giật sóng rền, đánh mạnh vào đại não hắn.
Điên cuồng không thể phản kháng, Haley tựa hồ muốn từ nơi Ian chứng tỏ bản thân vẫn còn đang hô hấp.
Ian thật vất vả mới thoát khỏi Haley, lại phát hiện thanh âm rên rỉ của đối phương.
Y ghé vào bên tai hắn, nói khẽ: “Thêm một chút nữa… Ở bên tôi thêm chút nữa a…”
Đó là yếu ớt cùng bất lực, cảm giác tùy thời đều có thể phá hủy.
Ian thôi giãy dựa, im lặng để Haley ôm mình.
Có lẽ lại qua thêm năm, hoặc mười phút đồng hồ nữa, hay lâu hơn thế nữa, Ian bất giác nhíu mày. Tay hắn im lặng giơ ra giữa không trung, cuối cùng do dự chạm vào sau lưng Haley, siết chặt vòng tay, đem đối phương ôm vào trong lòng mình.
“Này, rốt cuộc trước khi chết đã có chuyện gì xảy ra với Naird?” Ian hỏi.
“…Anh thật biết cách sát phong cảnh đó.” Haley rầu rĩ đáp.
“Không thì thế nào? Để cậu ôm đến sáng mai luôn à?”
Haley chậm rãi buông Ian ra, tựa lưng ra ghế dựa đằng sau.
“Ian này, mỗi một lần tôi tiến vào ảo tưởng, kỳ thực trong lòng anh đều đã có suy nghĩ của riêng mình. Vì sao không thể thành thật nói thẳng ra đi?”
Ian nhìn chằm chằm đối phương, cố gắng thu hết vào tầm mắt từng biểu cảm của y.
Người này đã trở lại cái vẻ thảnh nhiên đùa giỡn thường ngày.
Có đôi khi, Ian thật sự hoài nghi, mỗi lần như vậy Haley chỉ giả vờ thế thôi. Nhưng cố tình, hắn lại chắc chắn đối phương không hề tỏ vẻ.
“Nói ra đi, Ian à. Anh không cảm thấy mỗi lần đều để tôi ảo tưởng xem đã xảy ra chuyện gì với nạn nhân rất ư nhàm chán sao?”
Ian im lặng.
“Đi thôi, chúng ta quay lại căn phòng khách sạn kia nào.”
Haley đứng lên, đi thẳng ra cửa, tinh thần thoạt nhìn có vẻ đang rất hưng phấn.
Ngoài hành lang, bọn họ gặp được Jessica đang lo đứng lo ngồi.
“Trời ạ Anh tỉnh lại rồi Tôi biết Ian sẽ có cách khiến anh tỉnh lại mà Tôi biết mà”
“Đúng thế, Jessica thân ái” Haley thân mật hôn một cái lên mặt Jessica, “Vậy, cô có muốn biết Ian làm cách nào khiến tôi tỉnh lại không?”
“Làm thế nào hử?”
Ian lạnh lùng bỏ qua bọn họ.
Haley thoáng liếc mắt về phía người nào đó, thần bí cười một cái, xoa xoa bên má Jessica, rồi nghiêng người lách qua.
“Haley Anh còn chưa chịu nói a Ian làm thế nào vậy?”
“Bí mật”
Ian và đối phương quay trở lại khách sạn Ever. Haley chọn một gian phòng có kết cấu y hệt như căn của Naird đã thuê.
Haley cười cười, thả người xuống chiếc giường rộng rãi, nhìn Ian, “Nào, hung thủ a Tới giết tôi này”
“Thời điểm Naird chết, hình như không phải tư thế này đi?”
Haley nhếch khóe môi, hết sức thong dong xoay người sang chỗ khác, cả người dựa lên đầu giường.
“Anh có thể tới giết tôi rồi.”
Y nghiêng đầu, nhìn về phía Ian. Rõ ràng nửa bên mặt bị chôn trong gối đầu, nhưng phần ánh nhìn còn lộ ra vẫn khiến tâm thần người đối diện phải chịu kích thích.
Tay chân y thực thon dài, thời điểm này có thể thấy rõ từng đường cong của cơ thể.
Ian bình tĩnh lui về sau một bước, lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, vậy thì thử xem, suy nghĩ của tôi và cậu có giống nhau hay không.”
Lúc này, Ian nhận vai hung thủ.
“Trước khi cậu vào phòng nghỉ, tôi đã bố trí sẵn tất cả. Chính tôi là kẻ đeo bao tay, mang hoa hướng dương cắm vào trong bình, dọn tách trà Bá tước lên, đốt tinh dầu mã tiên thảo trong phòng.”
“Mục đích là gì?” Haley hỏi.
“Mục đích thì cần cậu nói cho tôi a. Chung quy, hiện tại cậu là Naird. Cậu thấy được tôi vì mình chuẩn bị hết thảy những thứ này, sẽ cảm thấy như thế nào?”
Haley ngồi dậy, vén hết tóc ra sau tai, nụ cười biếng nhác mà gợi cảm.
“Tôi cảm thấy thỏa mãn vì được lấy lòng, đây đều là những thứ tôi thích. Tôi muốn biết rốt cuộc là ai đã chuẩn bị hết thảy chúng.”
Haley nhìn thẳng vào mắt Ian, nói.
Ian ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện giường ngủ, trên môi treo lên một mạt cười, “Hiện tại thì sao, ngài Naird, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy tôi là gì?”
Haley mỉm cười cúi người, rời khỏi giường, đi đến trước mặt Ian, dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, càng ngày càng ghé sát vào: “Tôi thực sửng sốt, rất hưng phấn, lại nóng lòng muốn thử Bởi vì trước giờ tôi vẫn ao ước có anh, mà giờ phút này, tự anh chẳng những dâng bản thân tới tận cửa, mà còn vì tôi chuẩn bị hết thảy mấy thứ này. Rõ ràng, tình cảm của tôi không phải một phía, mà anh cũng đang khao khát có được tôi. Tôi xác định đã đến lúc mình nắm được anh trong tay”
Ian bắt lấy cổ tay Haley, nhấc mình rời khỏi sô pha, càng lúc càng dựa vào sát Haley hơn, cuối cùng kéo y cùng nhau ngã xuống giường.
Haley cười, “Cả đời này chưa từng thấy anh chủ động như vậy nha.”
“Đời này còn rất dì.” Ian làm động tác đổ thứ gì đó xuống, “Muốn thử massage bằng tinh dầu mã tiên thảo chứ?”
Haley thong dong xoay người lại, để mặc Ian ngồi lên thắt lưng của mình.
“Thân ái, nhẹ tay một chút nhé. Đừng đem thắt lưng tôi bóp nát.”
“Đến chỗ này, tôi không tưởng tượng được nữa. Nếu hung thủ muốn giúp Naird massage bằng tinh dầu, như vậy hắn không có khả năng cầm hung khí trên tay, mà nạn nhân cũng chẳng thể nhìn không thấy. Hơn nữa, bác sĩ Byrne đã nói, hung khí mà hung thủ sử dụng là một món đồ hình dạng như cái dùi, dài khoảng 12 đến 15cm. Như vậy, người này làm sao mang theo nó bên người đây?”
Haley cười nói: “Vậy phần sau để cho tôi a. Anh không ngại đóng vai Naird chứ? Tuy rằng tôi rất thưởng thức cảm giác anh ngồi trên người mình.”
Ian né người sang một bên, bài ra tư thế ‘đến đây nào’. Thế nhưng, hắn không lựa tư thế nằm sấp mà để mặt hướng về phía Haley.
Khóe môi người nào đó nhếch cao, y dùng lòng bàn tay chạm lên gương mặt Ian, rồi vuốt nhẹ.
“Hiện tại tôi đang giúp anh massage bằng tinh dầu mã tiên thảo, anh đang vô cùng thỏa mãn.”
Thanh âm Haley cố tình kéo dài ra, cảm giác hết sức ma mị. Bàn tay y di chuyển dọc theo cổ áo đối phương, lần mò đến trước ***g ngực hắn, ngang nhiên tháo mở nút áo tây trang.
Ian không để tâm, chỉ thản nhiên nhìn người đối diện. Hắn biết, chỉ cần bản thân lộ ra vẻ không vui, hoặc nghiêm giọng nhắc nhở đối phương rằng bọn họ đang mô phỏng hiện trường vụ án, người kia nhất định sẽ lại càng thêm đắc ý đùa giỡn mình. Mà, hiện tại, tầm mắt Haley thủy chung không rời khỏi hắn, y từ từ hạ thấp trọng tâm, càng ngày càng tới gần.
Khoang mũi Ian một lần nữa trần ngập hương vị của Haley, tựa như cơn gió nhẹ nhàng, thoang thoảng mà khoáng đãng giữa thảo nguyên rộng lớn, đập thẳng vào mặt, mang theo cảm giác thần bí sâu xa.
Mãi đến khi, môi hắn bị bắt lấy.
Ian có thể thấy hai mắt Haley chầm chậm nhắm lại. Y hôn hắn thật nhẹ nhàng, còn dùng cả đầu lưỡi để trêu chọc. Biên độ nụ hôn ngày một mở rộng, mang theo tình ý nồng nàn. Ian có thể cảm giác rõ ràng cỗ lực Haley dùng trên người mình.
Hắn không thể đẩy người này ra.
Bất ngờ, Haley bắt lấy cổ tay Ian, kéo ra, đè xuống hai bên tai hắn.
Ian biết, hắn đã hoàn toàn bị nhốt lại. Trái tim bất giác hoảng loạn, toàn bộ máu trong cơ thể cuồn cuộn chảy xuống phía dưới, chuẩn bị bùng nổ.
Cảm giác thật sự khủng bố, trong khi Haley chỉ mới ngồi lên người hắn mà hôn môi thôi, những thứ khác căn bản đều chưa làm.
Ian dùng sức quay đầu đi, tránh khỏi Haley.
“Cậu muốn báo cho tôi biết, hung thủ có hôn Naird sao?”
Tay Haley vẫn như trước chống song song hai bên tai Ian. Y im lặng nhìn sườn mặt Ian, từng lọn tóc rối loạn của hắn, cùng cần cổ hiển hiện trước cổ áo phanh rộng.
Giống như bị thứ gì đó thúc giục, Haley lại bất ngờ hôn lên sườn mặt đối phương, từng cái hôn nhỏ vụn, mà điên cuồng, không tiết chết, mạnh bảo rải dọc theo cằm đi xuống cần cổ, cắn nuốt không buông tha.
Thời điểm Ian ý thức sắp xảy ra chuyện chẳng lành, hắn dùng hết sức bình sinh thúc vào đối phương.
“Cậu làm gì vậy hả Khốn nạn Không phải chúng ta đang làm việc sao”
“Nơi này là trên giường, anh cảm thấy tôi muốn làm gì? Ngài Naird?”
Haley bày ra nụ cười ma quỷ. Một tay y vươn ra, động tác giống như lấy từ trên đầu xuống thứ gì đó, từ trên cao, hung hăng đâm xuống dưới.
Hai mắt Ian mở to. Haley từng chút từng chút một mô phỏng lại khung cảnh Naird bị giết.
Đáy mắt y tràn ngập hận ý, điên cuồng, mãi sau ba mươi nhát đâm mới chấm dứt.
“Cảm giác thế nào? Ngài Naird?”
Hai tay Haley chống trên ngực Ian, cười hỏi.
Im lặng một hồi lâu, người nào đó mới lấy lại được phản ứng.
“Cậu nói là, hung khí được hung thủ giấu trên đầu?”
“Đúng thế. Hẳn là trâm cài tóc hay thứ gì đó tương tự. Trong khu China Town, những thứ trang sức dạng này rất phổ biến, hình dạng của chúng cũng phù hợp với mô tả về hung khí của bác sĩ Byrne.”
“Cho nên… Hung thủ là người có tóc dài?”
Ian đã quên mất chống cự.
Haley lại một lần nữa hạ thấp thắt lưng, mỉm cười với hắn, “Tôi có thể làm anh không?”
“Cút” Ian nhíu mày.
Haley ngoan ngoãn né mình sang một bên, nằm nghiêng người nhìn Ian đứng dậy, “Này, hiện tại đã là 3 giờ sáng, đừng nói với tôi anh định về nhà nhé?”
“Nếu như nhận định của chúng ta giống nhau, như vậy hoa hướng dương, tinh dầu mã tiên thảo đều là những thứ do hung thủ chuẩn bị. Vậy chẳng lẽ không nên tiếp tục điều tra xem gã làm cách nào mang những thứ này vào phòng sao?”
“Ian à, mấy thứ này giao lại cho ‘bé ngốc’ đi làm là được rồi. Anh phải cho bản thân nghỉ ngơi một chút chứ. Ngủ một giấc đàng hoàng nào, ngày mai bé ngốc sẽ nói cho anh biết, rốt cuộc có người mang trâm cài tóc đi lên tầng này hay không. Mà hung thủ có cách nào đó mang những thứ này vào phòng, bất quá cũng chỉ quanh quẩn trong vài người thôi.”
Ian dừng lại bên cạnh giường, “Vậy về bên Smith thì thế nào? Nếu hai vụ án này do cùng một hung thủ, vậy gã như thế nào đem hoa hồng vào phòng của Smith? Hơn nữa còn từ chuẩn bị một bàn ăn tối? Đốt nến sáp thơm để tăng thêm bầu không khí lãng mạn? Còn có, con búp bê trên bàn của Naird, hóa đơn thanh toán rõ ràng được trả bằng thẻ của Naird. Chẳng lẽ tự Naird quẹt thẻ mua cho chính mình?”
“Về mấy câu hỏi đầu, anh cần phải liên lạc với cô trợ lý Emma, hoặc người giúp việc của gã, hỏi xem bọn họ có đem chìa khóa nhà đưa cho bất kỳ người nào khác không? Còn nửa sau vấn đề, đây chẳng phải nằm trong kế hoạch của hung thủ sao, khiến chúng ta nhầm lẫn đây đều là những thứ Naird dùng để lấy lòng gã, mà không phải người này dùng để dụ dỗ Naird.”
Ian vẫn như trước cảm giác khúc mắc chưa được giải.
“Nhưng hung thủ vì lý gì thiết kế hiện trường phức tạp như thế? Gã biết rõ nạn nhân có hứng thú với mình, bản thân có thể trực tiếp ra vào phòng họ để giết người”
“Ian à, đây không phải phạm tội do xúc đông, mà là một vụ án mưu sát. Mỗi một vụ án mưu sát đều có động cơ rõ ràng. Hoa tươi, rượu ngon, tinh dầu thơm, có lẽ đây chính là xuất phát điểm động cơ của hung thủ. Ian này, thử nhắm mắt lại rồi tưởng tượng xem, còn nhớ dạo trước, lúc nhận được hoa hồng trắng tôi tặng, anh có cảm giác gì chứ?”
“Phiền”
còn tiếp…
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
06.
Nửa câu sau, Haley giống như gằn ra từng tiếng, tựa như muốn dùng những con chữ này đè chết Ian không tha.
Người nào đó làm như không để tâm, đi vào trong cảnh cục New York, thẳng tiến phòng quan sát.
Mắt bên kia của tường chắn thủy tinh, là vợ của nạn nhân Naird và Jessica.
Bà Naird tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nhưng loại bi thương này, không giống vì có kẻ vừa sát hại chồng bà ta, chi bằng nói kẻ ấy phá hủy hôn nhân của người đàn bà này thì đúng hơn.
“Bà Naird, chúng tôi cũng biết hiện tại hỏi chuyện bà không phải lúc quá thích hợp. Nhưng ngài Naird đã chết, hơn nữa còn do kẻ khác sát hại, cho nên…” Jessica cố gắng an ủi bà Naird.
Bà Naird giật giật khóe miệng, “Các vị muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Haley thông qua tai nghe bluetooth nói với Jessica: “Không cần quá khéo léo tỏ ý thông cảm gì đấy. Người đàn bà này chẳng thật sự đau khổ, cô không cần phải làm như đồng cảm. Cô cứ đi thẳng vào vấn đề đi.”
Jessica thu lại dáng vẻ thương hại của mình, dùng giọng điệu máy móc mở đầu: “Bà Naird, chúng tôi muốn biết gần đây ngài Naird có ý định theo đuổi đối tượng nào không?”
“Ông ta theo đuổi rất nhiều người. Nhưng trong đó chưa bao giờ có tôi. Nếu các vị muốn một danh sách, cứ liệt kê hết một loạt các người mẫu quốc tế nổi tiếng là được. Italy, Hà Lan, Pháp, Nga, đủ lại kiểu dáng gì cũng có.” Thanh âm bà Naird tràn ngập ý vị mỉa mai, “Hôn nhân của tôi và ông ta đã sớm chỉ còn là danh nghĩa. Điều tốt duy nhất ông ta chính là cho tôi một núi tiền tiêu không hết mà thôi.”
“Vậy còn con búp bê này thì sao? Đây là thứ ngài Naird đặt làm đi? Hay bà có biết trong số những đối tượng theo đuổi của đối phương, có ai hứng thú với mấy loại búp bê gì đó không?”
Bà Naird chỉ liếc mắt qua ảnh chụp một cái, sau đó khóe môi liền hơi nhếch lên.
“Kỳ thực ông ta khá thích búp bê, cũng không ít lần bỏ tiền ra đặt làm những loại mới mẻ. Nhưng tôi lại không thích những thứ này, búp bê gì đó nếu bày đầy trong nhà sẽ mang đến cảm giác âm trầm khủng bố. Mấy tháng trước, ông ta còn oán thán với tôi, bản thân vừa nhìn trúng một con búp bê mới nhưng lại bị người ta mua mất. Nhưng vài tuần trước thì con búp bê này được gửi đến nhà chúng tôi… Ông ta vừa mở giấy gói ra thì tỏ vẻ rất sửng sốt…”
Bên trong phòng quan sát, Ian hơi nhíu mày: “Jessica này, cô hỏi bà Naird xem, hoa hướng dương và tinh dầu mã tiên thảo rốt cuộc có phải do Naird mua hay không?”
Sau khi nghe xong hướng dẫn, Jessica lập tức hướng bà Naird hỏi về vấn đề này.
“…Tôi cảm thấy hẳn là do tình nhân của hắn tặng. Chẳng lẽ hắn tự mua hoa cho mình sao?”
“Điều này căn bản thật sự khó hiểu…” Ian cúi đầu.
Vụ án đầu tiền bọn họ nhân, nạn nhân là Smith, trong nhà gã rải đầy hoa hồng, nến sáp thơm, tinh dầu lavender, bữa tối cùng rượu vang, thêm nữa là hộp chocolate đắt tiền ở đầu giường. Mà trong vụ án của Naird chính là một con búp bê được đặt làm, tinh dầu mã tiên thảo, hoa hướng dương…
Ban đầu, bọn họ cho rằng những thứ này đều do các nạn nhân vì lấy lòng tình nhân của mình mà chuẩn bị, nhưng sau đó phát hiện sự việc dường như không phải như vậy.
“Haley này.” Ian đợi mãi Haley nói gì đó, hoặc giống như trước đây, bí hiểm gợi ý cho hắn thứ gì đó.
Thế nhưng, đối phương lại vẫn im lặng.
Ian nghiêng đầu, lúc này hắn mới phát hiện Haley vẫn bất động như tư thế chính mình trông thấy cách đây vài phút trước. Hai tay y đút trong túi quần, đầu hơi cúi, ánh mắt nhìn thẳng về phía bà Naird. Chỉ là, giờ phút này, ánh mắt Haley đã chỉ còn trống rống, không thấy được sức mạnh quen thuộc.
“Haley?” Ian một lần nữa gọi tên đối phương.
Haley vẫn bất động như trước.
Ian đè lại hai thái dương, bất đắc dĩ nói: “Lần sau, lúc ảo tưởng bước vào một thế giới khác, có thể phiền cậu nhắc trước tôi một tiếng không?”
Ian bước tới, đem cửa phòng quan sát khóa lại, miễn cho lúc hắn bất đắc dĩ đem tên này đánh tỉnh lại bị những cảnh sát thấy được.
Jessica kết thúc công việc thẩm vấn bà Naird, nhưng Haley vẫn như cũ còn chưa ‘hồi thần’.
Ian dứt khoát ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Qua thêm vài phút nữa, hô hấp Haley trở nên nặng nề hơn.
Ian bật dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt y.
Vẻ mặt Haley bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, cả gương mặt y đỏ ửng, giống như chính mình bị giam cầm trong thứ gì đó không thể thoát ra.
“Haley?”
Trong nháy mắt Ian chạm đến thân thể đối phương, y lại dùng hết sức ôm chặt bụng mình, toàn thân cứng ngắc ngã sang một bên.
Ian phải thật vất vả mới đỡ được y dựa trở lại trên ghế.
Cổ họng Haley phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, hay tay cố hết sức bấu chặt vào thân thể chính mình, cả người gập về phía trước, đầu vùi trong lòng Ian
Người này thật sự đang rất đau đớn.
Đúng lúc này, di động Ian vang lên, là điện thoại của bác sĩ Byrne.
“A, bác sĩ Byrne. Kiểm tra thi thể của Naird đã có kết quả rồi sao?”
“Mấy người không phải gấp gáp muốn biết được nguyên nhân tử vong của gã sao? Hung khí giết gã và Smith là cùng loại. Căn cứ vào hình dạng miệng vết thương cùng chiều sâu, hung khí không phải dao, mà là thứ gì đó giống như dùi dục, chiều dài khoảng chừng 12 đến 15 cm. Smith bị đâm khoảng hai mươi hai nhát, trong khi Naird nghiêm trọng hơn, khoảng ba mươi nhát. Hạ thân của nạn nhân gần như bị đâm thành tổ ong. Hơn nữa, vị trí bị đâm tập trung ở dưới bụng, gần khu vực riêng tư Tôi đoán chắc, trước khi chết, hai tên này nhất định đau đến nói không nên lời”
Ian nhìn về phía Haley, trái tim bất giác rúng động, “Cám ơn, bất quá tôi thật muốn mời cầu qua đây một chuyến. Tôi lại cần adrenaline rồi.”
“…”
“Bác sĩ Byrne?”
“Ngại quá, tôi đang rất bận.”
“Cậu vẫn so đo vụ lần trước bị tôi nổ súng sao?”
“Adrenaline là muốn cho Haley dùng sao? Tên kia lại bắt đầu nhập hồn hử?”
“Đúng thế.”
“Cho nên, tôi càng không thể đi. Nếu tôi mang adrenaline qua cho mấy người, tên Haley kia nhất định ghi hận trong lòng.”
Dù cách hai đầu điện thoại, Ian có thể cảm giác được rõ ràng ngữ điệu vui sướng khi người gặp họa của bác sĩ Byrne.
“Vì sao?”
“Bởi thứ có thể kích thích trái tim của Haley, chưa bao giờ là adrenaline cả.”
Mặc kệ Byrne còn định huyên thuyên thêm nữa, Ian dứt khoát ngắt điện thoại.
Hắn nâng mặt Haley lên, ép đối phương phải nhìn thẳng vào mình.
“Tôi không muốn đánh cậu chút nào, bởi vì hiện tại cậu hẳn đã rất đâu rồi Cũng không có người đưa adrenaline đến, cho nên cậu mẹ nó lập tức tỉnh lại cho tôi”
Khóe miệng Haley giật giật, tựa như thống khổ vẫn chưa dừng lại.
Lời của Ian căn bản không vào được đến đại não y.
Hai mắt người này vẫn mở rất lớn, thoạt nhìn khá giống biểu tình của Naird trước khi chết.
Nghẹn ngào, Ian phát hiện thân thể chính mình đau đơn cùng cực như thể có thứ gì đó không ngừng đâm xuyên qua. Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như bản thân cũng bước vào thế giới của Haley.
“Haley Cậu còn sống Cậu không hề bị đâm” Ian giữ chặt tay Haley, cố gắng đỡ đầu đối phương lên, buộc y phải ngồi thẳng lại, “Toàn bộ đau đớn kia đều là giả Đều do cậu tưởng tượng ra thôi Dừng lại đi, tất cả rồi sẽ qua Khốn nạn, cậu có nghe không hả Lần nào cũng vậy, cậu mẹ nó bắt tôi phải nói bao nhiêu lần mới nghe thủng đây”
Bàn tay Haley vẫn dùng lực như trước. Ian thật sự lo lắng nếu y cứ tiếp tục đè chặt nhưng thế sẽ thật sự tổn thương chính mình.
Vì thế, hắn chỉ có thể dùng nhiều lực hơn để kéo tay đối phương ra.
“Tôi đã sớm nói cậu có bệnh thần kinh nên đến gặp bác sĩ Cậu xem hiện tại đi, nạn nhân càng về sau càng mẹ nó thê thảm hơn Không đúng, kẻ thê thảm không phải là cậu, mà chính tôi đây”
Ian dồn hết sức nhưng vẫn chẳng cách nào kéo được tay Haley ra.
Y vẫn cố chấp đè chặt chính mình, sợ rằng chỉ cần buông tay thôi thì đau đớn sẽ tăng lên gấp bội, máu theo đó chảy đến khô cạn.
Ian dám chắc, trước khi chết, Naird cũng cố chấp sống còn giống như vậy. Thế nhưng, với hơn ba mươi miệng vết thương, gã phải chết không còn nghi ngờ gì.
Cuối cùng, hắn bị Haley khiến cho kiệt sức.
Lùi về sau hai bước, Ian nặng nề thở hắt ra.
“Nếu cậu không muốn tỉnh lại, thì cứ ở đó chịu đau đi. Khổ sở này là do cậu tự tìm, trừ phi tự mình giải thoát ra, bằng không chẳng ai giữ được cậu đâu.”
Ian thuận tay cầm lấy một chai bia để trong phòng, ngồi xuống đối diện Haley, vắt chân nhìn y.
Càng nhìn đối phương, hắn lại mơ hồ phát hiện trái tim của mình như bị bắt lấy.
Đau đớn của người kia như thể hoàn toàn chuyển sang người hắn, lúc này thần kinh cũng đau đớn chịu không thấu.
Hắn vốn cho rằng, chính mình có thể như trước đây, đối với tình trạng ‘ảo tưởng’ của Haley làm như chẳng để tâm, nhưng thực tế lại khác.
Mỗi một lần như thế, nếu Haley chìm trong đau đớn trong thế giới chính mình tự dựng nên, Ian ở hiện thực sẽ cùng đau với y.
Mà cố tình, lần này, hắn phát giác cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt, khiến cơ thể như muốn vỡ ra từng mảnh.
Ian tiếp tục nhìn Haley chìm trong thống khổ, bất giác ước ao một phép màu sẽ xảy đến, chấm dứt mối liên hệ khó nói nên lời này giữa bọn họ.
Nhưng, sâu thẳm trong thâm tâm, hắn biết rõ, chính mình vẫn theo bản năng muốn thử bước vào thế giới của Haley, cảm giác xem con người đó đang nghĩ gì. Có lẽ Haley thật sự muốn bắt lấy hắn, mà bản thân cũng cam tâm tình nguyện bị người kia lôi kéo.
Ngay lúc này, có người gõ cửa.
Là Jessica.
Cửa vừa mở ra, Jessica vừa nhìn thấy Haley đang cuộn người trên ghế, tay đè chặt bụng dưới thì nhảy dựng lên. Cô gần như xông lên, túm lấy đối phương.
“Ian Anh mau qua giữ anh ta lại”
Jessica từng là đồng sự chung nhóm với Haley, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên cô trong thấy Haley trong tình trạng thế này.
“Hử, giúp cậu ta. Như thế nào đây? Tôi nên đi tìm một cái dùi, đâm tên này hơn ba mươi nhát sao?” Ian lạnh lùng nói, “Trước đây cô không phải cũng hết cách với tên này sao? Đợi xem, cậu ta đến bao giờ mới chịu tỉnh lại đây?”
Jessica cắn răng, trừng mắt với Ian, “Đúng thế, tôi thật không có cách khiến anh ta tỉnh lại, cho nên khiến đối phương chìm đắm trong thế giới của nạn nhân Suốt ba ngày đó, anh ta sốt cao, thậm chí phải vào phòng cấp cứu. Cuối cùng, Haley tự mình tỉnh lại, sau đó nói cho chúng tôi biết manh mối quan trọng nhất. Tôi biết, để có được tin tức này, phải trả một cái giá thật đắt Cho nên, tôi từ chối làm đồng sự với Haley không phải vì chán nản, mà bởi chính mình sợ hãi thời điểm phải nhìn đồng sự của mình chìm trong đau đớn mà lại không giúp được gì cho đối phương”
Ian đè chặt trán mình, “Hiện tại, đến phiên tôi a…”
“Ian, anh nhất định có biện pháp khiến tên kia tỉnh lại mà, đúng chứ? Bằng không, tên kia sẽ không tín nhiệm anh đến thế Vô cùng ỷ lại Chúng ta đều biết nếu để người này tiếp tục như thế sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Phải khiến cho Haley cảm nhận được thứ gì đó, để anh ta biết bản thân đang sống trong hiện thực, chứ không phải thế giới do mình tưởng tượng ra”
“Cảm nhận được hiện thực sao…”
Ian rũ mắt, bất giác nhớ đến câu đùa giỡn mà Haley từng nói với chính mình.
Hoặc là, khi ấy, tên kia thật sự nghiêm túc, chỉ có hắn đem câu nói ấy trở thành lời đừa cợt.
“Jessica này, cô có tể ra ngoài một chút không?”
Jessica buông Haley ra, quay nhìn Ina, sau đó đi thẳng ra ngoài.
“Xin anh nhất định phải kéo tên này trở về.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
Ian đi đến trước mặt Haley. Đối phương vẫn cúi đầu. Hắn có thể nhìn thấy vầng trán trắng toát của y. Những sợi tóc rũ xuống, cảm giác yếu ớt, vô lực phản kháng.
Ngón tay luồn vào giữa những lọn tóc của đối phương, Ian nhẹ nhàng xoa xoa.
Hắn cúi thấp người, ghé vào bên tai Haley, nhỏ giọng nói: “Nếu đây là mục đích của cậu, vậy thì bản thân có thể đắc ý rồi đấy. Chúc mừng cậu đã đạt được mục đích của mình.”
Ian giữ chặt trán đối phương, cẩn thận hôn lên mi mắt y, đôi môi ấm nóng chạy dọc sóng mũi, chậm chạp kéo đến chóp mũi.
Đầu lưỡi liếm nhẹ một cái, hi vọng đối phương có thể thông qua đó cảm nhận được độ ấm của tiếp xúc.
Cuối cùng, Ian hôn lên môi y, cạy mở khoang miệng, cảm giác được hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Ngoại trừ Haley, đã thật lâu Ian chưa từng chủ động hôn người khác.
Hắn đã sớm quên mất cách phải lấy lòng đối phương như thế nào, cũng chẳng nhớ được cảm giác khi được đáp trả ra sao.
Thế nhưng, hắn biết chính mình đang rất cố gắng.
Mãi đến khi khớp hàm Haley dần dần thả lỏng, Ian biết hành động này rốt cuộc cũng có kết quả. Chính mình đang định rời đi, hắn bất ngờ bị Haley ghì chặt, điên cuồng đẩy sâu nụ hôn.
Sức mạnh đột ngột này khiến Ian bị bất ngờ, ngã ra phía sau.
Haley nhanh chóng giữ chặt sau lưng Ian, tiếp tục ra sức mà hôn. Một cỗ sức mạnh theo đầu lưỡi y, tựa nhưng gió giật sóng rền, đánh mạnh vào đại não hắn.
Điên cuồng không thể phản kháng, Haley tựa hồ muốn từ nơi Ian chứng tỏ bản thân vẫn còn đang hô hấp.
Ian thật vất vả mới thoát khỏi Haley, lại phát hiện thanh âm rên rỉ của đối phương.
Y ghé vào bên tai hắn, nói khẽ: “Thêm một chút nữa… Ở bên tôi thêm chút nữa a…”
Đó là yếu ớt cùng bất lực, cảm giác tùy thời đều có thể phá hủy.
Ian thôi giãy dựa, im lặng để Haley ôm mình.
Có lẽ lại qua thêm năm, hoặc mười phút đồng hồ nữa, hay lâu hơn thế nữa, Ian bất giác nhíu mày. Tay hắn im lặng giơ ra giữa không trung, cuối cùng do dự chạm vào sau lưng Haley, siết chặt vòng tay, đem đối phương ôm vào trong lòng mình.
“Này, rốt cuộc trước khi chết đã có chuyện gì xảy ra với Naird?” Ian hỏi.
“…Anh thật biết cách sát phong cảnh đó.” Haley rầu rĩ đáp.
“Không thì thế nào? Để cậu ôm đến sáng mai luôn à?”
Haley chậm rãi buông Ian ra, tựa lưng ra ghế dựa đằng sau.
“Ian này, mỗi một lần tôi tiến vào ảo tưởng, kỳ thực trong lòng anh đều đã có suy nghĩ của riêng mình. Vì sao không thể thành thật nói thẳng ra đi?”
Ian nhìn chằm chằm đối phương, cố gắng thu hết vào tầm mắt từng biểu cảm của y.
Người này đã trở lại cái vẻ thảnh nhiên đùa giỡn thường ngày.
Có đôi khi, Ian thật sự hoài nghi, mỗi lần như vậy Haley chỉ giả vờ thế thôi. Nhưng cố tình, hắn lại chắc chắn đối phương không hề tỏ vẻ.
“Nói ra đi, Ian à. Anh không cảm thấy mỗi lần đều để tôi ảo tưởng xem đã xảy ra chuyện gì với nạn nhân rất ư nhàm chán sao?”
Ian im lặng.
“Đi thôi, chúng ta quay lại căn phòng khách sạn kia nào.”
Haley đứng lên, đi thẳng ra cửa, tinh thần thoạt nhìn có vẻ đang rất hưng phấn.
Ngoài hành lang, bọn họ gặp được Jessica đang lo đứng lo ngồi.
“Trời ạ Anh tỉnh lại rồi Tôi biết Ian sẽ có cách khiến anh tỉnh lại mà Tôi biết mà”
“Đúng thế, Jessica thân ái” Haley thân mật hôn một cái lên mặt Jessica, “Vậy, cô có muốn biết Ian làm cách nào khiến tôi tỉnh lại không?”
“Làm thế nào hử?”
Ian lạnh lùng bỏ qua bọn họ.
Haley thoáng liếc mắt về phía người nào đó, thần bí cười một cái, xoa xoa bên má Jessica, rồi nghiêng người lách qua.
“Haley Anh còn chưa chịu nói a Ian làm thế nào vậy?”
“Bí mật”
Ian và đối phương quay trở lại khách sạn Ever. Haley chọn một gian phòng có kết cấu y hệt như căn của Naird đã thuê.
Haley cười cười, thả người xuống chiếc giường rộng rãi, nhìn Ian, “Nào, hung thủ a Tới giết tôi này”
“Thời điểm Naird chết, hình như không phải tư thế này đi?”
Haley nhếch khóe môi, hết sức thong dong xoay người sang chỗ khác, cả người dựa lên đầu giường.
“Anh có thể tới giết tôi rồi.”
Y nghiêng đầu, nhìn về phía Ian. Rõ ràng nửa bên mặt bị chôn trong gối đầu, nhưng phần ánh nhìn còn lộ ra vẫn khiến tâm thần người đối diện phải chịu kích thích.
Tay chân y thực thon dài, thời điểm này có thể thấy rõ từng đường cong của cơ thể.
Ian bình tĩnh lui về sau một bước, lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, vậy thì thử xem, suy nghĩ của tôi và cậu có giống nhau hay không.”
Lúc này, Ian nhận vai hung thủ.
“Trước khi cậu vào phòng nghỉ, tôi đã bố trí sẵn tất cả. Chính tôi là kẻ đeo bao tay, mang hoa hướng dương cắm vào trong bình, dọn tách trà Bá tước lên, đốt tinh dầu mã tiên thảo trong phòng.”
“Mục đích là gì?” Haley hỏi.
“Mục đích thì cần cậu nói cho tôi a. Chung quy, hiện tại cậu là Naird. Cậu thấy được tôi vì mình chuẩn bị hết thảy những thứ này, sẽ cảm thấy như thế nào?”
Haley ngồi dậy, vén hết tóc ra sau tai, nụ cười biếng nhác mà gợi cảm.
“Tôi cảm thấy thỏa mãn vì được lấy lòng, đây đều là những thứ tôi thích. Tôi muốn biết rốt cuộc là ai đã chuẩn bị hết thảy chúng.”
Haley nhìn thẳng vào mắt Ian, nói.
Ian ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện giường ngủ, trên môi treo lên một mạt cười, “Hiện tại thì sao, ngài Naird, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy tôi là gì?”
Haley mỉm cười cúi người, rời khỏi giường, đi đến trước mặt Ian, dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, càng ngày càng ghé sát vào: “Tôi thực sửng sốt, rất hưng phấn, lại nóng lòng muốn thử Bởi vì trước giờ tôi vẫn ao ước có anh, mà giờ phút này, tự anh chẳng những dâng bản thân tới tận cửa, mà còn vì tôi chuẩn bị hết thảy mấy thứ này. Rõ ràng, tình cảm của tôi không phải một phía, mà anh cũng đang khao khát có được tôi. Tôi xác định đã đến lúc mình nắm được anh trong tay”
Ian bắt lấy cổ tay Haley, nhấc mình rời khỏi sô pha, càng lúc càng dựa vào sát Haley hơn, cuối cùng kéo y cùng nhau ngã xuống giường.
Haley cười, “Cả đời này chưa từng thấy anh chủ động như vậy nha.”
“Đời này còn rất dì.” Ian làm động tác đổ thứ gì đó xuống, “Muốn thử massage bằng tinh dầu mã tiên thảo chứ?”
Haley thong dong xoay người lại, để mặc Ian ngồi lên thắt lưng của mình.
“Thân ái, nhẹ tay một chút nhé. Đừng đem thắt lưng tôi bóp nát.”
“Đến chỗ này, tôi không tưởng tượng được nữa. Nếu hung thủ muốn giúp Naird massage bằng tinh dầu, như vậy hắn không có khả năng cầm hung khí trên tay, mà nạn nhân cũng chẳng thể nhìn không thấy. Hơn nữa, bác sĩ Byrne đã nói, hung khí mà hung thủ sử dụng là một món đồ hình dạng như cái dùi, dài khoảng 12 đến 15cm. Như vậy, người này làm sao mang theo nó bên người đây?”
Haley cười nói: “Vậy phần sau để cho tôi a. Anh không ngại đóng vai Naird chứ? Tuy rằng tôi rất thưởng thức cảm giác anh ngồi trên người mình.”
Ian né người sang một bên, bài ra tư thế ‘đến đây nào’. Thế nhưng, hắn không lựa tư thế nằm sấp mà để mặt hướng về phía Haley.
Khóe môi người nào đó nhếch cao, y dùng lòng bàn tay chạm lên gương mặt Ian, rồi vuốt nhẹ.
“Hiện tại tôi đang giúp anh massage bằng tinh dầu mã tiên thảo, anh đang vô cùng thỏa mãn.”
Thanh âm Haley cố tình kéo dài ra, cảm giác hết sức ma mị. Bàn tay y di chuyển dọc theo cổ áo đối phương, lần mò đến trước ***g ngực hắn, ngang nhiên tháo mở nút áo tây trang.
Ian không để tâm, chỉ thản nhiên nhìn người đối diện. Hắn biết, chỉ cần bản thân lộ ra vẻ không vui, hoặc nghiêm giọng nhắc nhở đối phương rằng bọn họ đang mô phỏng hiện trường vụ án, người kia nhất định sẽ lại càng thêm đắc ý đùa giỡn mình. Mà, hiện tại, tầm mắt Haley thủy chung không rời khỏi hắn, y từ từ hạ thấp trọng tâm, càng ngày càng tới gần.
Khoang mũi Ian một lần nữa trần ngập hương vị của Haley, tựa như cơn gió nhẹ nhàng, thoang thoảng mà khoáng đãng giữa thảo nguyên rộng lớn, đập thẳng vào mặt, mang theo cảm giác thần bí sâu xa.
Mãi đến khi, môi hắn bị bắt lấy.
Ian có thể thấy hai mắt Haley chầm chậm nhắm lại. Y hôn hắn thật nhẹ nhàng, còn dùng cả đầu lưỡi để trêu chọc. Biên độ nụ hôn ngày một mở rộng, mang theo tình ý nồng nàn. Ian có thể cảm giác rõ ràng cỗ lực Haley dùng trên người mình.
Hắn không thể đẩy người này ra.
Bất ngờ, Haley bắt lấy cổ tay Ian, kéo ra, đè xuống hai bên tai hắn.
Ian biết, hắn đã hoàn toàn bị nhốt lại. Trái tim bất giác hoảng loạn, toàn bộ máu trong cơ thể cuồn cuộn chảy xuống phía dưới, chuẩn bị bùng nổ.
Cảm giác thật sự khủng bố, trong khi Haley chỉ mới ngồi lên người hắn mà hôn môi thôi, những thứ khác căn bản đều chưa làm.
Ian dùng sức quay đầu đi, tránh khỏi Haley.
“Cậu muốn báo cho tôi biết, hung thủ có hôn Naird sao?”
Tay Haley vẫn như trước chống song song hai bên tai Ian. Y im lặng nhìn sườn mặt Ian, từng lọn tóc rối loạn của hắn, cùng cần cổ hiển hiện trước cổ áo phanh rộng.
Giống như bị thứ gì đó thúc giục, Haley lại bất ngờ hôn lên sườn mặt đối phương, từng cái hôn nhỏ vụn, mà điên cuồng, không tiết chết, mạnh bảo rải dọc theo cằm đi xuống cần cổ, cắn nuốt không buông tha.
Thời điểm Ian ý thức sắp xảy ra chuyện chẳng lành, hắn dùng hết sức bình sinh thúc vào đối phương.
“Cậu làm gì vậy hả Khốn nạn Không phải chúng ta đang làm việc sao”
“Nơi này là trên giường, anh cảm thấy tôi muốn làm gì? Ngài Naird?”
Haley bày ra nụ cười ma quỷ. Một tay y vươn ra, động tác giống như lấy từ trên đầu xuống thứ gì đó, từ trên cao, hung hăng đâm xuống dưới.
Hai mắt Ian mở to. Haley từng chút từng chút một mô phỏng lại khung cảnh Naird bị giết.
Đáy mắt y tràn ngập hận ý, điên cuồng, mãi sau ba mươi nhát đâm mới chấm dứt.
“Cảm giác thế nào? Ngài Naird?”
Hai tay Haley chống trên ngực Ian, cười hỏi.
Im lặng một hồi lâu, người nào đó mới lấy lại được phản ứng.
“Cậu nói là, hung khí được hung thủ giấu trên đầu?”
“Đúng thế. Hẳn là trâm cài tóc hay thứ gì đó tương tự. Trong khu China Town, những thứ trang sức dạng này rất phổ biến, hình dạng của chúng cũng phù hợp với mô tả về hung khí của bác sĩ Byrne.”
“Cho nên… Hung thủ là người có tóc dài?”
Ian đã quên mất chống cự.
Haley lại một lần nữa hạ thấp thắt lưng, mỉm cười với hắn, “Tôi có thể làm anh không?”
“Cút” Ian nhíu mày.
Haley ngoan ngoãn né mình sang một bên, nằm nghiêng người nhìn Ian đứng dậy, “Này, hiện tại đã là 3 giờ sáng, đừng nói với tôi anh định về nhà nhé?”
“Nếu như nhận định của chúng ta giống nhau, như vậy hoa hướng dương, tinh dầu mã tiên thảo đều là những thứ do hung thủ chuẩn bị. Vậy chẳng lẽ không nên tiếp tục điều tra xem gã làm cách nào mang những thứ này vào phòng sao?”
“Ian à, mấy thứ này giao lại cho ‘bé ngốc’ đi làm là được rồi. Anh phải cho bản thân nghỉ ngơi một chút chứ. Ngủ một giấc đàng hoàng nào, ngày mai bé ngốc sẽ nói cho anh biết, rốt cuộc có người mang trâm cài tóc đi lên tầng này hay không. Mà hung thủ có cách nào đó mang những thứ này vào phòng, bất quá cũng chỉ quanh quẩn trong vài người thôi.”
Ian dừng lại bên cạnh giường, “Vậy về bên Smith thì thế nào? Nếu hai vụ án này do cùng một hung thủ, vậy gã như thế nào đem hoa hồng vào phòng của Smith? Hơn nữa còn từ chuẩn bị một bàn ăn tối? Đốt nến sáp thơm để tăng thêm bầu không khí lãng mạn? Còn có, con búp bê trên bàn của Naird, hóa đơn thanh toán rõ ràng được trả bằng thẻ của Naird. Chẳng lẽ tự Naird quẹt thẻ mua cho chính mình?”
“Về mấy câu hỏi đầu, anh cần phải liên lạc với cô trợ lý Emma, hoặc người giúp việc của gã, hỏi xem bọn họ có đem chìa khóa nhà đưa cho bất kỳ người nào khác không? Còn nửa sau vấn đề, đây chẳng phải nằm trong kế hoạch của hung thủ sao, khiến chúng ta nhầm lẫn đây đều là những thứ Naird dùng để lấy lòng gã, mà không phải người này dùng để dụ dỗ Naird.”
Ian vẫn như trước cảm giác khúc mắc chưa được giải.
“Nhưng hung thủ vì lý gì thiết kế hiện trường phức tạp như thế? Gã biết rõ nạn nhân có hứng thú với mình, bản thân có thể trực tiếp ra vào phòng họ để giết người”
“Ian à, đây không phải phạm tội do xúc đông, mà là một vụ án mưu sát. Mỗi một vụ án mưu sát đều có động cơ rõ ràng. Hoa tươi, rượu ngon, tinh dầu thơm, có lẽ đây chính là xuất phát điểm động cơ của hung thủ. Ian này, thử nhắm mắt lại rồi tưởng tượng xem, còn nhớ dạo trước, lúc nhận được hoa hồng trắng tôi tặng, anh có cảm giác gì chứ?”
“Phiền”
còn tiếp…
Danh sách chương