[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ ba:
Thế giới anh và em
08.
Người kia hừ lạnh, phanh xe, đi ra rồi đem cửa xe đóng lại, sau đó bước tới bên cửa kính xe Ian, gõ mạnh, “Anh thật sự là thanh tra liên bang sao? Nói thật nhé, tôi căn bản không tin Hunter chẳng qua muốn lấy lý do đá tôi khỏi cửa thôi”
Ian không chút tỏ vẻ quan tâm, hạ thấp kính xe xuống, sau đó ngoắc ngoắc tay với đối phương.
Christopher đưa đầu lại gần.
Ian không nhanh không chậm nói: “Tôi rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao Hunter không có kiên nhẫn với cậu, cũng như muốn em gái mình tránh xe người như vậy.”
“Hử? Vì sao chứ?”
“Bởi vì cậu thật sự rất đáng ghét.”
“Anh nói gì hả?”
Christopher vươn tay muốn túm lấy cổ áo Ian, nhưng chỉ một khắc sau, tay cậu chàng lại mạc danh kỳ diệu buôn ra. Chờ tới lúc lấy lại phản ứng, đầu của người này đã bị Ian ấn xuống cửa kính thủy tinh.
Christopher ngây ngẩn cả người, chính mình hoàn toàn không phản ứng kịp những thứ vừa xảy ra.
Thanh âm lạnh lẽo của Ian vang lên bên tai cậu ta: “Thứ nhất, cậu đem xe chắn giữa đường cái, đây là hành vi trái luật giao thông. Thứ hai, tôi bảo cậu rất đáng ghét, nếu cậu còn không khiêm tốn thừa nhận, như vậy Hunter chắc chắn không bao giờ chấp nhận cậu. Còn một điều cuối cùng nữa, tôi thật sự là thanh tra liên bang. Theo như ba điều trên, nếu cậu đã rõ, vậy thì gật đầu một cái, tôi sẽ thả cậu đi.”
Christopher thật muốn gật đầu, nhưng chính mình rõ ràng bị Ian đè lên, như thế nào gật đầu bây giờ? “Tôi… Tôi hiểu rồi… Tôi thật sự hiểu rõ”
Ian buông lỏng tay, đem Christopher đẩy khỏi xe của mình, sau đó đạp ga vòng qua xe của tên kia, nghênh ngang rời đi.
Về tới nhà, thời điểm vừa vặn cửa mở ra, hắn nhìn thấy nhân viên của viện phúc lợi trẻ em Corona đang khoanh tay ngồi trên sô pha nhà mình. Lúc này, Ian mới nhớ tới đối phương từng nói, cách một đoạn thời gian sẽ ghé thăm nhà mình để đánh giá tư cách làm cha của mình có ‘xứng chức’ hay không. Nếu Ian không thể thông qua đánh giá của Corona, hắn rất có khả năng sẽ mất đi quyền nuôi dưỡng Evan.
Cliff hướng Ian nhún vai, mà Evan vẫn ngồi một góc yên lặng chơi xếp cờ với những viên chocolate.
“Cô Corona.” Ian đem chìa khóa thả trên tủ giày, nhìn qua biểu tình của Corona hắn có thể đọc ra đối phương có chút không vui.
“Thanh tra Connor, tôi cảm thấy rất vui vì hôm nay anh về sớm như vậy.”
Corona nện xuống mặt bàn một chồng tư liệu thật dày.
“Gần đây có một vụ án tương đối khó giải quyết, thật xin lỗi vì không quan tâm đầy đủ đến Evan.”
Ian nhìn thoáng qua Cliff, mà hiện tại ông ta giống với chức trách quản gia được huấn luyện của mình, hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc.
“Anh quả thật không quan tâm đầy đủ đến thằng bé. Tôi có thể không ngại việc anh mời về một ông bác không hề có liên quan gì đến trông nom Evan, cũng bỏ qua việc anh không đủ thời gian tìm cho đứa nhỏ một phương thức giáo dục phù hợp. Thế nhưng, tôi còn nghe nói anh từng mang thằng bé ra ngoài tra án? Vụ án của anh không chỉ khó giải quyết mà còn là án giết người Evan đã có chướng ngại giao tiếp Anh còn muốn thằng bé đối với thế giới này phát sinh thêm biết bao nhiêu sợ hãi đây hử?”
Chất vấn của Corona khiến Ian vô cùng áy náy.
“Tôi thật sự xin lỗi. Tôi vô cùng bận rộn, chỉ có thể mang thằng bé theo bên người. Thế nhưng, tôi không hề đem thằng bé bước vào hiện trường vụ án, xin cô hãy tin tưởng tôi…”
“Đây không phải trọng điểm, anh Connor à. Tôi hiểu được tính chất công việc của anh. Giao Evan cho anh nuôi dưỡng là ước nguyện ban đầu của cha thằng bé, cũng là mong mỏi của mẹ nó… Nhưng đây hoàn toàn là sai lầm của tôi, là tôi không biết suy xét toàn cục. Anh Connor, nếu anh còn muốn tiếp tục giữ Evan lại bên cạnh mình, tôi hy vọng anh có thể làm tốt hơn như vậy. Bằng không, tôi chỉ có thể tính đến phương án tìm cho thằng bé một gia đình thích hợp hơn.”
Đúng lúc này, Evan vốn đang chơi với những viên chocolate, bất ngờ hất tung mọi thứ.
Những viên chocolate từ dưới đất văng lên cao, bùm bùm.
Toàn bộ căn phòng chìm trong im lặng, tất cả ánh mặt đều tập trung trên người Evan.
Corona quay đầu hoảng hốt, “A… Evan?”
Evan im lặng kéo cánh tay Ian ra, chui vào trong lòng hắn, đầu vùi vào thật sâu.
Ian ngẩn người, ôm chặt lấy thằng bé, vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, “Cha ở đây, nhóc con, không có việc gì cả, không có việc gì cả.”
Corona đi đến bên cạnh Evan, cúi thấp người, nhẹ nhành an ủi nó: “Evan, cô xin lỗi… Vừa nãy, cô chỉ có ý muốn Ian bỏ nhiều công sức hơn để chăm sóc con, không phải muốn đem hai người tách ra.”
Evan vẫn tiếp tục ôm chặt Ian, không nói lời nào.
Đúng lúc này, Cliff chậm rãi lên tiếng, dùng ngữ điệu thân sĩ Anh quốc của mình mà rằng: “Tôi nghĩ a, cô Corona, cô nên đi thôi. Có đôi khi cần phải lui đi để lại không gian cho người khác.”
Corona ngẩn người, đứng lên, chào tạm biệt Ian.
Ian xoa xoa mái đầu nhỏ của Evan, cười nói: “Được rồi, nhóc con, cô Corona đã đi rồi. Chocolate của con bị hỏng hết rồi, cờ cũng không đánh được nữa.”
Evan lùng này mới hơi buông Ian ra, chuyển sang quay quay khối rubik của mình. Ian có thể đọc ra chữ ‘đói’, lập tức nở nụ cười.
Cùng lúc đó, Corona vừa ra đến cửa chính của khu chung cư thì bắt gặp một người đan ông đẹp trai, ưu nhã đang thản nhiên ngồi trước mũi xe của mình.
Gió đêm thổi qua gương mặt y, toát ra một hương vị nguy hiểm mà mê người.
Tựa như đóa hóa nở rộ giữa bụi gai chằng chịt vây quanh.
Corona cố gắng khống chế trái tim đập giòn giã của mình, bởi vì người kia đang dùng ánh mắt trêu tức để nhìn cô.
Đó là loại mê hoặc tâm trí chết người.
“Thưa ngài… Đây là xe của tôi.” Corona lên tiếng. Cô không biết một người đàn ông dáng vẻ xuất chúng như vậy bằng cách nào lại xuất hiện ở trước mặt mình.
“Tôi đương nhiên biết, thưa quý cô Corona.”
Thanh âm người nọ dịu dàng mà quyến luyến, Corona cảm giác chính mình đang chìm giữa ảo giác.
“Anh biết tôi sao?”
“Tôi đương nhiên biết cô. Ian Connor là đồng sự của tôi. Tôi là Haley Russell. »
Corona lộ ra biểu tình sáng tỏ, “À, cho nên anh cũng là thanh tra liên bang đi?”
“Đúng vậy.”
“Như vậy, anh cũng nên khuyên thanh tra Connor bỏ nhiều thời gian hơn để tìm hiểu con trai của mình a.”
Haley nở nụ cười, tựa như vừa nghe xong thứ gì đó đáng cười.
“Theo tôi được biết, Evan cũng không phải đứa trẻ bình thường, vốn không phải người thường nào có thể hiểu được, đúng không?”
“Cho nên tôi mới nói thanh tra Connor nên bỏ nhiều thời gian ở cùng Evan hơn nữa.” Corona lộ ra biểu tình nghiêm túc.
“Lúc trước, cho dù có vạn câu cũng không hiểu được nhau, mà chỉ một lời thôi đã có thể tiến vào trong lòng Evan. Trong lòng cô cũng biết rõ rồi đi, Evan là đứa trẻ đặc biệt, mặc kệ cô đem giao nó cho bất cứ gia đình bình thường, hoàn mỹ, hạnh phúc nào đó, cuối cùng cũng chỉ nhận lại phiền toái. Bởi vì Evan không cảm giác được loại hạnh phúc hoàn mỹ ‘tầm thường’ kia. Cô muốn giảm bớt gánh nặng của bản thân, cho nên mới giao nó người mang danh cha mẹ của nó. Dù sao Evan cũng không thể biểu đạt cảm xúc của mình với người khác, mà Ian đối với mẹ con Evan lại rất áy náy. Cô đã lợi dụng trách nhiệm của hắn để ném đi gánh nặng của mình, đúng không?”
Câu hỏi cuối cùng, tựa như lưỡi đao sắc bén nhẹ nhàng rút ra khỏi vỏ, xẹt qua thần kinh Corona, khiến tâm trí cô bất giác dâng trào bất an.
“Anh…có ý gì chứ?” Corona nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Ý của tôi chính là…” Haley nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi mui xe, đi đến trước mặt Corona, một tay nâng cằm đối phương lên, “Cô vì muốn làm ra vẻ không hoàn toàn phủ bỏ trách nhiệm của mình đối với Evan, cho nên cố tình chạy đến nhà Ian, khoa tay múa chân với hắn, đem cái trách nhiệm mà bản thân đã rũ bỏ trút hết lên người hắn. Theo cách này, cho dù Evan có được chăm sóc tốt hay không, người chịu trách nhiệm đều là Ian, mà không phải kẻ từ đầu có ý định đem Evan giao cho hắn.
Rõ ràng ngón tay Haley không hề dùng đến chút lực nào, nhưng Corona lại theo bản năng ngước mặt lên. Tầm mắt của cô bị hút chặt vào hố sâu trong mặt người đàn ông kia, khiến bản thân bất giác trở nên sợ hãi, bất an chính mình sắp trở thành thức ăn cho dã thú đối diện, bị y nhai nuốt, không đường thoát ra.
“Anh… Anh nói lời này thật sự quá đáng… Anh…”
“Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cách bọn họ xa một chút. Không cần dùng tiêu chuẩn của cô cân nhắc Evan cần thứ gì. Nếu cô thật sự tính toán rũ bỏ trách nhiệm đối với đứa trẻ kia, vậy thì đừng mang ý đồ tiếp cận cha con bọn họ nữa. Nếu có bất cứ kẻ nào dám có ý quấy rầy cuộc sống đồng sự của tôi, tôi sẽ làm đủ mọi cách để bọn họ biến mất.”
Nói xong, Haley hai tay đút túi, đi lướt qua người Corona.
Corona vẫn hơi ngước mắt nhìn lên. Cảm giác áp bách mà Haley mang đến vẫn chưa cách này tán đi.
Ian dỗ cho Evan nữa, sau đó tiễn Cliff ra cửa.
“Thật sự cám ơn ông, Cliff à.”
Cliff nghiêm trang cúi đầu, “Tôi rất thích được giúp cậu. Đúng rồi, cậu Russell nói, ngày mai muốn đi một chuyến đến Boston để tìm hiểu cuộc sống của giáo sư Megan trước khi chết. Cậu Russell có một loại dự cảm, từ chỗ của giáo sư Megan nhất định có thể tìm được điểm liên hệ với vụ án mười lăm năm trước.”
Mà Ian cũng sớm đã có quyết định này trong đầu.
“Được, tôi đã biết.”
“Sáng mai chín giờ, tôi sẽ đưa cậu Russell đến nhà của cậu. Cậu chủ nói, hai người đi Boston không phải để điều tra án mạng, cho nên không ngại có thể mang theo Evan đi cùng.”
“Cám ơn.”
Thời điểm cánh cửa đã đóng lại, Ian ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch thành nét cười. Này có thể tính là một loại ăn ý không lời giữa hắn và Haley không, cả hai đều cảm thấy nguyên nhân của vụ án kia có liên quan đến giáo sư Megan?
Sáng sớm hôm sau, Ian nắm tay Evan đi ra trước cổng khu chung cư, mà Haley như thường lệ đã đứng chờ trước ở đó. Từ nơi này lái xe thẳng tới Boston mất khoảng ba tiếng đồng hồ, Cliff đã chuẩn bị sẵn cho họ một giỏ đồ ăn sáng. Ian chợt cảm thấy hắn đang mang Evan đi cắm trại, chứ không phải đi điều tra.
Evan ngồi ở băng ghế sau, từ đầu đến cuối vẫn mê mẩn với khối rubik trong tay, chơi không được bao lâu thi nghiêng đầu qua một bên ngủ khì.
Haley mỉm cười, liếc nhìn Evan một cái, sau đó chậm rãi mở miệng: “Anh đã xem qua những báo cáo nghiên cứu của giáo sư Megan chưa?”
“Xem qua rồi. Chính bởi vì đã xem qua, cho nên mới nảy sinh nghi ngờ với ông ta. Nghiên cứu kỳ công nhất của ông ta chính là hành vi của con người đối với người thân bên cạnh khi xảy ra rủi ro. Đầu đề của ông ta tập trung thu thập tin tức về những vụ việc bị truyền thông xem nhẹ. Ví như trong động đất, khi tường bị sập, chỉ còn chừa lại một lối ra nhỏ hẹp, người chồng mới cưới đẩy vợ mình chui ra trước. Hoặc như cáp treo xảy ra sự cố, từ cao rơi xuống, đôi vợ chồng trẻ cố hết sức giơ cao đứa con nhỏ của mình lên. Hay chiếc xe vì ngoài ý muốn chìm vào trong nước, người chồng bỏ qua cơ hội sống của mình để cứu vợ anh ta đang kẹt trong ghế phó lái.”
“A, xem ra anh đã bỏ ra không ít thời giờ để tìm hiểu.” Ngón tay Haley vươn ra, tiến đến ngay sát bên má Ian, rồi dừng lại.
Cảm giác giống như mỗi buổi tối trước khi ngủ, hàng xóm trên lầu vang lên tiếng cởi giày một bên chân, rồi chờ thật lâu không thấy anh ta cởi tiếp chiếc còn lại.
Ian không muốn thừa nhận, chính mình lại đang chờ đợi ngón tay Haley thật sự đụng vào mình. Thế nhưng đối phương lại thu tay trở về, điều này khiến hắn có chút khó chịu.
Chẳng lẽ bản thân đã quen thuộc với sự quấy rối của Haley, đến nỗi khi người kia không có ý định gây phiền phức cho hắn nữa, bản thân ngược lại cảm thấy không quen?
“Nguyên cứu của ông ta chủ yếu dựa trên lập luận theo dẫn chứng. Hơn nữa, tin tức trên báo chí rất khó thu thập đủ chi tiết của các sự kiện, cũng là nguyên nhân khiến luận văn của ông ta vẫn phải chịu nhiều công kích của giới chuyên môn. Theo lý luận ông ta đưa ra, thời điểm mạng sống một người đang bị uy hiếp, xác suất bọn họ hy sinh người thân bên cạnh mình sẽ cao hơn việc hy sinh chính bản thân. Ông ta dựa vào các án lệ để phân tích triệt để luận điểm của mình, nhưng vấn đề ở đây là, các án lệ đó cũng không đại biểu cho tất cả mọi người, thậm chí đại đa số các trường hợp còn không đi theo quy luật này. Cho nên, trong giới học thuật, lý luận của ông ta vẫn còn đang được tranh cãi.”
“Nhưng trên thực tế, trong lòng chúng ta biết rõ ràng, phân tích của ông ta chỉ là mặt chủ quan, ngược lại có thể nói là quá máu lạnh. Ông ta đã bỏ qua phần tình cảm của một người bình thường, rồi dùng góc độ của một kẻ đứng xem, phân tích các án lệ kia. Cá nhân tôi lại rất thưởng thức nghiên cứu của ông ta.”
“Có lẽ, bởi vì các người là cùng một loại.”
Haley nở nụ cười, “Anh xác định biết rõ tôi là người thế nào sao?”
“Tôi quả thật không biết cậu là người thế nào. Chỉ là trong vụ án của mười lăm năm trước, hung thủ không có ghi hình lại rồi gửi cho người nhà nạn nhân. Theo như phân tích của chúng ta, lúc ấy mục đích của hung thủ chính là ‘hưởng thụ’, nhưng nếu áp lên trường hợp của giáo sư Megan mà nói, tôi cho rằng đây không phải ‘hưởng thụ’ mà là ‘nghiên cứu’. Ông ta nghiên cứu hành vi của các nạn nhân, đem bọn họ trở thành số liệu trong chính bài luận văn của mình. Trước khi luận văn và các quan điểm được công bố, số liệu nghiên cứu hắn là được bảo mật. Cho nên giáo sư Megan sẽ không phát tán băng ghi hình của các nạn nhân. Đương nhiên, tất cả những điều này được thành lập nếu chúng ta coi giáo sư Megan là hung thủ của một loạt các vụ án xảy ra vào mười lăm năm trước.”
“Ian, anh không cảm thấy bản thân càng ngày càng tiếp cận được tư duy của hung thủ sao?”
“Có lẽ bởi vì tôi ở gần cậu hơi bị lâu rồi.”
“Thời gian chúng ta ở chung, còn cách chữ ‘lâu’ này xa lắm.”
Xe tạm dừng tại một trạm xăng dầu. Chuyến hành trính còn lại một tiếng đồng hồ nữa là đến Boston. Ian quyết định mang Evan vào một cửa hàng thức ăn nhanh kiếm chút gì đó bỏ bụng. Trong khi đó, Evan lại ngoan ngoãn ngồi đúng chỗ của mình, rồi đem những viên chocolate bày ra.
Haley chống đầu nhìn thằng bé, quan sát quy luật của những viên chocolate đủ màu sắc.
Thời điểm Ian bưng khay đồ ăn trở lại, Haley đã phát hiện được quy luật của những viên kẹo màu đỏ.
Ian đẩy cho Haley một chiếc hamburger bò, “Cậu hiểu được các quy luật của thằng bé sao?”
“Anh biết nó có ‘quy luật’ chứng tỏ chỉ số thông minh của ông bố là anh đây nhất định phải vượt trên một trăm ba mươi.” Haley trêu chọc.
Đa phần mọi người sẽ không cho rằng đứa trẻ này đang chơi đánh cờ, ngược lại chỉ trách cứ nó lãng phí kẹo ăn.
“Cậu có thể nhớ được hết tất cả quy tắc của từng loại kẹo màu sao?” Ian từng phải quan sát mất hai tiếng, nhưng Haley lại chỉ cần mất vài phút mà thôi.
Nếu Haley cho rằng chỉ số thông minh của Ian vượt trên một trăm ba mươi, vậy y thì thế nào?
“Đương nhiên, tôi nhìn một cái sẽ không quên được.” Haley hưng trí bừng bừng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ván cờ giữa hai người vẫn tiếp tục. Biểu tình của Evan vô cùng tập trung, xem ra Haley là một đối thủ đáng gờm.
Haley chống cằm, ngón tay nhàn nhã gõ gõ bên tai. Cảm giác như việc khảo nghiệm trí nhớ cùng năng lực logic, khả năng tư duy đối với Haley chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.
Rốt cuộc cũng có kẻ có thể đấu với Evan.
Ian không quấy rầy hai người, bởi vì bộ dáng nhíu mày của nhóc Evan khiến Ian cảm giác nó rốt cuộc cũng có chút giống những đứa trẻ bình thường khác. Hắn thậm chí có một loại xúc động muốn bóp nhéo gương mặt của thằngbé.
Một tiếng đồng hồ sau, Ian đứng lên đi toilet.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Haley và Evan.
“Kỳ thực, nhóc cũng biết mình không phải con ruột của Ian, đúng không nào?” Haley chậm rãi mở miệng.
Evan ngồi đối diện không lộ ra biểu cảm gì, giống như hoàn toàn không nghe được những lời Haley vừa nói xong.
“Nhóc rất thông minh. Không chỉ thông minh hơn người bình thường một chút, mà hơn bọn họ rất rất nhiều. Nhóc không muốn nói chuyện với mọi người, bởi vì bản thân có thể rõ ràng nắm được ý đồ của bọn họ. Chỉ cần một cái nhíu mày, tâm tư của họ giống như một quyển sách mở ra trước mặt nhóc vậy. Cho nên, trong lòng nhóc, bản thân luôn áp đảo bọn họ. Nhóc nhìn đám người ngoài kia, giống như cảm giác con người đối với heo chó, bò dê. Từ lúc sinh ra, nhóc đã có cảm giác về sự ưu việt. Đúng không?”
Evan vẫn không có phản ứng gì.
“Hơn nữa, nhóc là con nít, có thể dễ dàng học tập mọi thứ. Chỉ cần nhóc muốn, có thể nắm bắt, dẫn đường cảm xúc của người khác. Cho nên nhóc cảm thấy toàn bộ thế giới này thật vô nghĩa. Phải chứ?”
Evan buông xuống viên chocolate trong tay, lưng dựa ra ghế tựa đằng xong, ánh mắt nâng lên, lạnh lùng nhìn Haley.
Nét cười trên môi Haley càng thêm sâu, “Chính là ánh mắt này, như vậy mới có ý tứ. Nhóc có phải rất ngạc nhiên vì cái gì tôi lại nhìn thấu nhóc không?”
Evan vẫn ngước cao mặt, như cũ im lặng.
“Bởi vì chúng ta rất giống nhau. Có phải ngay ánh nhìn đầu tin khi trông thấy Ian, nhóc đã biết con người này có thể bảo vệ mình, nối kết nhóc cùng thế giới dung tục này, khiến bản thân không còn cảm giác hư không nữa? Cho nên, nhóc mới bỏ hết tâm tư muốn ở lại bên cạnh hắn.”
Những đầu ngón tay Evan dần dần siết lại.
Cậu nhóc mím chặt môi, viên chocolate trong tay đã bị bóp nát.
“Bất quá, tôi cũng không ngại để nhóc ở lại bên cạnh hắn. Chỉ là, đứng để hắn nhìn thấu nhóc, hãy cứ luôn giữ bộ dáng yếu ớt vô hại a, như vậy hắn mới có thể mãi mãi bảo hộ, yêu thương nhóc. Đừng để cho hắn thất vọng, Evan à.” Haley cầm lên cốc giấy trên bàn, làm một tư thế chạm ly.
Mà Evan cầm lên một nắm chocolate, muốn ném thẳng vào mặt Haley.
Đúng lúc này, ý đồ của cậu nhóc bị nhìn thấu, cùng lúc thanh âm Ian vang lên.
“Evan,kẹo là để ăn, đem ném người là không đúng.”
Tay Evan buông lỏng, sau đó thằng bé rúc vào sâu trong lòng Ian, cọ tới cọ lui. Thân ảnh nhỏ xíu có vẻ như đang vô cùng ủy khuất.
Ian xoa xoa đầu thằng nhóc, lạnh lùng quay sang Haley nói: “Đi thôi.”
“Anh sao không hỏi tôi, Evan vì cái gì lại như vậy?”
“Bởi vì hiển nhiên cậu đã nói những thứ nó không muốn nghe hoặc làm chuyện nó không thích nhìn.”
Lúc bọn họ vừa ra đến xe, Evan lập tức chạy bước nhỏ, mở ra cánh cửa ở vị trí phó lái, ngồi lên, hơn nữa còn mau lẹ cài xong dây an toàn.
Haley hai tay nhét trong túi quần, “Ian, nhóc cục cưng của anh muốn chia tách chúng ta ra kìa.”
“Nếu cậu thành thực một chút, tôi sẽ vô cùng cảm kích.” Ian cũng mở cửa xe ra.
Bọn họ tới Boston, trên đường đi ngang qua vài ngôi trường đại học nổi danh thế giới. Ian vừa lái xe vừa chỉ cho Evan xem.
Tuy rằng Evan vẫn như bình thường cúi đầu, hai tay khoanh lại, nhưng Ian biết thằng bé đang nghe hắn kể chuyện.
Bọn họ cuối cùng cũng tới căn hộ chung cư cũ của giáo sư Megan.
Hiện tại, nơi này chính là chỗ cất giữ di vật của ông ta.
Bà Megan mở cửa nhà, sau đó mời bọn họ vào trong. Phát hiện Ian đang dắt theo, người đàn bà nhiều năm cũng không có nổi mụn con lập tức mang ra thật nhiều bánh quy cùng kẹo ngọt dụ dỗ cậu nhóc. Evan vẫn im lặng ngồi trước bàn ăn, chơi với đám kẹo chocolate của nó.
“Bà Megan, lần này đến đây, chúng tôi vốn muốn tìm hiểu chút chuyện của giáo sư Megan.” Ian lên tiếng.
“Tôi không biết các cậu muốn tìm hiểu cái gì. Ông ấy là người tốt, một học giả nghiêm túc, còn là một người chồng tận tụy.” Bà Megan đối với chồng mình vẫn nhớ nhung khôn nguôi.
“Xin bà đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu một số thứ trong nghiên cứu của giáo sư Megan. Bởi vì để ông ấy từng phỏng vấn qua các nạn nhận của một vụ án mạng liên hoàn để làm luận chứng cho nghiên cứu của mình, cho nên chúng tôi muốn biết ông ấy có còn lưu lại những ghi chép lúc phỏng vấn hoặc là vài bản thảo nghiên cứu hay không? Nếu có thể tìm được những thứ này, liền có thể giúp ích cho việc phân tích các vụ án của chúng tôi.” Haley không hề đề cập đến việc bọn họ tình nghi giáo sư Megan là hung thủ của những vụ án xảy ra cách đây mười lăm năm. Ngược lại, y dùng ngữ khí hết sức tôn trọng để giãi bày, đập tan sự phòng bị trong lòng bà Megan.
Bà Megan quả nhiên vô cùng phối hợp, “Những thành quả nghiên cứu lúc còn sống của chồng tôi đã giao lại toàn bộ cho học trò của ông ấy. Như các cậu đã thấy, di sản ông ấy để lại cũng chỉ có căn hộ chung cư này thôi.”
“Học trò của ông ấy có những ai, bà biết rõ chứ?”
Học trò của giáo sư Megan nhất định sẽ giữ lại những băng ghi hình của các cuộc nghiên cứu, cả số liệu cùng bản thảo phỏng vấn.
“Một số người thường hay ghé qua thì tôi đương nhiên biết. Các cậu chờ một chút, để tôi lấy quyển sổ ghi chép thông tin của ông ấy khi còn sóng.|
Haley và Ian cùng nhau nhìn lướt qua một lượt những cái tên có trong danh bạ, trong đó có một cái hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Ví như giáo sư Mende – giáo sư giảng dạy môn Hành vi học ở đại học Columbia. Mà Hunter lại trùng hợp là sinh viên của trường đó.
Ian móc ra di động, gọi một cuộc điện thoại cho Jessica.
“Jessica, cô có thể giúp tôi điều tra một số tin tức chứ?”
“Ừm hử? Nhưng mà có thu phí nhé.”
“Tôi sẽ mời cô một chầu cà phê.”
“Cà phê thôi không đủ đâu, anh phải có cả tặng hoa và một bữa tối với nến.”
“Được thôi. Vậy nhờ cô giúp tôi điều tra thông tin về vị giáo sư Mende của đại học Columbia. Toàn bộ luận văn phát biểu có điểm nào tương tự hoặc gần giống với nghiên cứu của giáo sư Megan không?”
Vài phút sau, Jessica nhanh chóng đưa ra đáp án: “Đương nhiên là có Giáo sư Mende là học trò của giáo sư Megan. Những luận văn trước đây của giáo sư Megan, giáo sư Mende là đồng tác giả đứng thứ ba hoặc thứ tư mà. Hai bài luận cuối cùng của giáo sư Megan, giáo sư Mende còn được đẩy lên đứng thứ hai đó”
“Cám ơn cô.”
“Đừng quên hoa của tôi và một bữa tối với nến nhé.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Cố gắng thỏa mãn hay cố gắng không quên đấy?”
còn tiếp…
Vụ án thứ ba:
Thế giới anh và em
08.
Người kia hừ lạnh, phanh xe, đi ra rồi đem cửa xe đóng lại, sau đó bước tới bên cửa kính xe Ian, gõ mạnh, “Anh thật sự là thanh tra liên bang sao? Nói thật nhé, tôi căn bản không tin Hunter chẳng qua muốn lấy lý do đá tôi khỏi cửa thôi”
Ian không chút tỏ vẻ quan tâm, hạ thấp kính xe xuống, sau đó ngoắc ngoắc tay với đối phương.
Christopher đưa đầu lại gần.
Ian không nhanh không chậm nói: “Tôi rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao Hunter không có kiên nhẫn với cậu, cũng như muốn em gái mình tránh xe người như vậy.”
“Hử? Vì sao chứ?”
“Bởi vì cậu thật sự rất đáng ghét.”
“Anh nói gì hả?”
Christopher vươn tay muốn túm lấy cổ áo Ian, nhưng chỉ một khắc sau, tay cậu chàng lại mạc danh kỳ diệu buôn ra. Chờ tới lúc lấy lại phản ứng, đầu của người này đã bị Ian ấn xuống cửa kính thủy tinh.
Christopher ngây ngẩn cả người, chính mình hoàn toàn không phản ứng kịp những thứ vừa xảy ra.
Thanh âm lạnh lẽo của Ian vang lên bên tai cậu ta: “Thứ nhất, cậu đem xe chắn giữa đường cái, đây là hành vi trái luật giao thông. Thứ hai, tôi bảo cậu rất đáng ghét, nếu cậu còn không khiêm tốn thừa nhận, như vậy Hunter chắc chắn không bao giờ chấp nhận cậu. Còn một điều cuối cùng nữa, tôi thật sự là thanh tra liên bang. Theo như ba điều trên, nếu cậu đã rõ, vậy thì gật đầu một cái, tôi sẽ thả cậu đi.”
Christopher thật muốn gật đầu, nhưng chính mình rõ ràng bị Ian đè lên, như thế nào gật đầu bây giờ? “Tôi… Tôi hiểu rồi… Tôi thật sự hiểu rõ”
Ian buông lỏng tay, đem Christopher đẩy khỏi xe của mình, sau đó đạp ga vòng qua xe của tên kia, nghênh ngang rời đi.
Về tới nhà, thời điểm vừa vặn cửa mở ra, hắn nhìn thấy nhân viên của viện phúc lợi trẻ em Corona đang khoanh tay ngồi trên sô pha nhà mình. Lúc này, Ian mới nhớ tới đối phương từng nói, cách một đoạn thời gian sẽ ghé thăm nhà mình để đánh giá tư cách làm cha của mình có ‘xứng chức’ hay không. Nếu Ian không thể thông qua đánh giá của Corona, hắn rất có khả năng sẽ mất đi quyền nuôi dưỡng Evan.
Cliff hướng Ian nhún vai, mà Evan vẫn ngồi một góc yên lặng chơi xếp cờ với những viên chocolate.
“Cô Corona.” Ian đem chìa khóa thả trên tủ giày, nhìn qua biểu tình của Corona hắn có thể đọc ra đối phương có chút không vui.
“Thanh tra Connor, tôi cảm thấy rất vui vì hôm nay anh về sớm như vậy.”
Corona nện xuống mặt bàn một chồng tư liệu thật dày.
“Gần đây có một vụ án tương đối khó giải quyết, thật xin lỗi vì không quan tâm đầy đủ đến Evan.”
Ian nhìn thoáng qua Cliff, mà hiện tại ông ta giống với chức trách quản gia được huấn luyện của mình, hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc.
“Anh quả thật không quan tâm đầy đủ đến thằng bé. Tôi có thể không ngại việc anh mời về một ông bác không hề có liên quan gì đến trông nom Evan, cũng bỏ qua việc anh không đủ thời gian tìm cho đứa nhỏ một phương thức giáo dục phù hợp. Thế nhưng, tôi còn nghe nói anh từng mang thằng bé ra ngoài tra án? Vụ án của anh không chỉ khó giải quyết mà còn là án giết người Evan đã có chướng ngại giao tiếp Anh còn muốn thằng bé đối với thế giới này phát sinh thêm biết bao nhiêu sợ hãi đây hử?”
Chất vấn của Corona khiến Ian vô cùng áy náy.
“Tôi thật sự xin lỗi. Tôi vô cùng bận rộn, chỉ có thể mang thằng bé theo bên người. Thế nhưng, tôi không hề đem thằng bé bước vào hiện trường vụ án, xin cô hãy tin tưởng tôi…”
“Đây không phải trọng điểm, anh Connor à. Tôi hiểu được tính chất công việc của anh. Giao Evan cho anh nuôi dưỡng là ước nguyện ban đầu của cha thằng bé, cũng là mong mỏi của mẹ nó… Nhưng đây hoàn toàn là sai lầm của tôi, là tôi không biết suy xét toàn cục. Anh Connor, nếu anh còn muốn tiếp tục giữ Evan lại bên cạnh mình, tôi hy vọng anh có thể làm tốt hơn như vậy. Bằng không, tôi chỉ có thể tính đến phương án tìm cho thằng bé một gia đình thích hợp hơn.”
Đúng lúc này, Evan vốn đang chơi với những viên chocolate, bất ngờ hất tung mọi thứ.
Những viên chocolate từ dưới đất văng lên cao, bùm bùm.
Toàn bộ căn phòng chìm trong im lặng, tất cả ánh mặt đều tập trung trên người Evan.
Corona quay đầu hoảng hốt, “A… Evan?”
Evan im lặng kéo cánh tay Ian ra, chui vào trong lòng hắn, đầu vùi vào thật sâu.
Ian ngẩn người, ôm chặt lấy thằng bé, vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, “Cha ở đây, nhóc con, không có việc gì cả, không có việc gì cả.”
Corona đi đến bên cạnh Evan, cúi thấp người, nhẹ nhành an ủi nó: “Evan, cô xin lỗi… Vừa nãy, cô chỉ có ý muốn Ian bỏ nhiều công sức hơn để chăm sóc con, không phải muốn đem hai người tách ra.”
Evan vẫn tiếp tục ôm chặt Ian, không nói lời nào.
Đúng lúc này, Cliff chậm rãi lên tiếng, dùng ngữ điệu thân sĩ Anh quốc của mình mà rằng: “Tôi nghĩ a, cô Corona, cô nên đi thôi. Có đôi khi cần phải lui đi để lại không gian cho người khác.”
Corona ngẩn người, đứng lên, chào tạm biệt Ian.
Ian xoa xoa mái đầu nhỏ của Evan, cười nói: “Được rồi, nhóc con, cô Corona đã đi rồi. Chocolate của con bị hỏng hết rồi, cờ cũng không đánh được nữa.”
Evan lùng này mới hơi buông Ian ra, chuyển sang quay quay khối rubik của mình. Ian có thể đọc ra chữ ‘đói’, lập tức nở nụ cười.
Cùng lúc đó, Corona vừa ra đến cửa chính của khu chung cư thì bắt gặp một người đan ông đẹp trai, ưu nhã đang thản nhiên ngồi trước mũi xe của mình.
Gió đêm thổi qua gương mặt y, toát ra một hương vị nguy hiểm mà mê người.
Tựa như đóa hóa nở rộ giữa bụi gai chằng chịt vây quanh.
Corona cố gắng khống chế trái tim đập giòn giã của mình, bởi vì người kia đang dùng ánh mắt trêu tức để nhìn cô.
Đó là loại mê hoặc tâm trí chết người.
“Thưa ngài… Đây là xe của tôi.” Corona lên tiếng. Cô không biết một người đàn ông dáng vẻ xuất chúng như vậy bằng cách nào lại xuất hiện ở trước mặt mình.
“Tôi đương nhiên biết, thưa quý cô Corona.”
Thanh âm người nọ dịu dàng mà quyến luyến, Corona cảm giác chính mình đang chìm giữa ảo giác.
“Anh biết tôi sao?”
“Tôi đương nhiên biết cô. Ian Connor là đồng sự của tôi. Tôi là Haley Russell. »
Corona lộ ra biểu tình sáng tỏ, “À, cho nên anh cũng là thanh tra liên bang đi?”
“Đúng vậy.”
“Như vậy, anh cũng nên khuyên thanh tra Connor bỏ nhiều thời gian hơn để tìm hiểu con trai của mình a.”
Haley nở nụ cười, tựa như vừa nghe xong thứ gì đó đáng cười.
“Theo tôi được biết, Evan cũng không phải đứa trẻ bình thường, vốn không phải người thường nào có thể hiểu được, đúng không?”
“Cho nên tôi mới nói thanh tra Connor nên bỏ nhiều thời gian ở cùng Evan hơn nữa.” Corona lộ ra biểu tình nghiêm túc.
“Lúc trước, cho dù có vạn câu cũng không hiểu được nhau, mà chỉ một lời thôi đã có thể tiến vào trong lòng Evan. Trong lòng cô cũng biết rõ rồi đi, Evan là đứa trẻ đặc biệt, mặc kệ cô đem giao nó cho bất cứ gia đình bình thường, hoàn mỹ, hạnh phúc nào đó, cuối cùng cũng chỉ nhận lại phiền toái. Bởi vì Evan không cảm giác được loại hạnh phúc hoàn mỹ ‘tầm thường’ kia. Cô muốn giảm bớt gánh nặng của bản thân, cho nên mới giao nó người mang danh cha mẹ của nó. Dù sao Evan cũng không thể biểu đạt cảm xúc của mình với người khác, mà Ian đối với mẹ con Evan lại rất áy náy. Cô đã lợi dụng trách nhiệm của hắn để ném đi gánh nặng của mình, đúng không?”
Câu hỏi cuối cùng, tựa như lưỡi đao sắc bén nhẹ nhàng rút ra khỏi vỏ, xẹt qua thần kinh Corona, khiến tâm trí cô bất giác dâng trào bất an.
“Anh…có ý gì chứ?” Corona nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Ý của tôi chính là…” Haley nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi mui xe, đi đến trước mặt Corona, một tay nâng cằm đối phương lên, “Cô vì muốn làm ra vẻ không hoàn toàn phủ bỏ trách nhiệm của mình đối với Evan, cho nên cố tình chạy đến nhà Ian, khoa tay múa chân với hắn, đem cái trách nhiệm mà bản thân đã rũ bỏ trút hết lên người hắn. Theo cách này, cho dù Evan có được chăm sóc tốt hay không, người chịu trách nhiệm đều là Ian, mà không phải kẻ từ đầu có ý định đem Evan giao cho hắn.
Rõ ràng ngón tay Haley không hề dùng đến chút lực nào, nhưng Corona lại theo bản năng ngước mặt lên. Tầm mắt của cô bị hút chặt vào hố sâu trong mặt người đàn ông kia, khiến bản thân bất giác trở nên sợ hãi, bất an chính mình sắp trở thành thức ăn cho dã thú đối diện, bị y nhai nuốt, không đường thoát ra.
“Anh… Anh nói lời này thật sự quá đáng… Anh…”
“Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cách bọn họ xa một chút. Không cần dùng tiêu chuẩn của cô cân nhắc Evan cần thứ gì. Nếu cô thật sự tính toán rũ bỏ trách nhiệm đối với đứa trẻ kia, vậy thì đừng mang ý đồ tiếp cận cha con bọn họ nữa. Nếu có bất cứ kẻ nào dám có ý quấy rầy cuộc sống đồng sự của tôi, tôi sẽ làm đủ mọi cách để bọn họ biến mất.”
Nói xong, Haley hai tay đút túi, đi lướt qua người Corona.
Corona vẫn hơi ngước mắt nhìn lên. Cảm giác áp bách mà Haley mang đến vẫn chưa cách này tán đi.
Ian dỗ cho Evan nữa, sau đó tiễn Cliff ra cửa.
“Thật sự cám ơn ông, Cliff à.”
Cliff nghiêm trang cúi đầu, “Tôi rất thích được giúp cậu. Đúng rồi, cậu Russell nói, ngày mai muốn đi một chuyến đến Boston để tìm hiểu cuộc sống của giáo sư Megan trước khi chết. Cậu Russell có một loại dự cảm, từ chỗ của giáo sư Megan nhất định có thể tìm được điểm liên hệ với vụ án mười lăm năm trước.”
Mà Ian cũng sớm đã có quyết định này trong đầu.
“Được, tôi đã biết.”
“Sáng mai chín giờ, tôi sẽ đưa cậu Russell đến nhà của cậu. Cậu chủ nói, hai người đi Boston không phải để điều tra án mạng, cho nên không ngại có thể mang theo Evan đi cùng.”
“Cám ơn.”
Thời điểm cánh cửa đã đóng lại, Ian ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch thành nét cười. Này có thể tính là một loại ăn ý không lời giữa hắn và Haley không, cả hai đều cảm thấy nguyên nhân của vụ án kia có liên quan đến giáo sư Megan?
Sáng sớm hôm sau, Ian nắm tay Evan đi ra trước cổng khu chung cư, mà Haley như thường lệ đã đứng chờ trước ở đó. Từ nơi này lái xe thẳng tới Boston mất khoảng ba tiếng đồng hồ, Cliff đã chuẩn bị sẵn cho họ một giỏ đồ ăn sáng. Ian chợt cảm thấy hắn đang mang Evan đi cắm trại, chứ không phải đi điều tra.
Evan ngồi ở băng ghế sau, từ đầu đến cuối vẫn mê mẩn với khối rubik trong tay, chơi không được bao lâu thi nghiêng đầu qua một bên ngủ khì.
Haley mỉm cười, liếc nhìn Evan một cái, sau đó chậm rãi mở miệng: “Anh đã xem qua những báo cáo nghiên cứu của giáo sư Megan chưa?”
“Xem qua rồi. Chính bởi vì đã xem qua, cho nên mới nảy sinh nghi ngờ với ông ta. Nghiên cứu kỳ công nhất của ông ta chính là hành vi của con người đối với người thân bên cạnh khi xảy ra rủi ro. Đầu đề của ông ta tập trung thu thập tin tức về những vụ việc bị truyền thông xem nhẹ. Ví như trong động đất, khi tường bị sập, chỉ còn chừa lại một lối ra nhỏ hẹp, người chồng mới cưới đẩy vợ mình chui ra trước. Hoặc như cáp treo xảy ra sự cố, từ cao rơi xuống, đôi vợ chồng trẻ cố hết sức giơ cao đứa con nhỏ của mình lên. Hay chiếc xe vì ngoài ý muốn chìm vào trong nước, người chồng bỏ qua cơ hội sống của mình để cứu vợ anh ta đang kẹt trong ghế phó lái.”
“A, xem ra anh đã bỏ ra không ít thời giờ để tìm hiểu.” Ngón tay Haley vươn ra, tiến đến ngay sát bên má Ian, rồi dừng lại.
Cảm giác giống như mỗi buổi tối trước khi ngủ, hàng xóm trên lầu vang lên tiếng cởi giày một bên chân, rồi chờ thật lâu không thấy anh ta cởi tiếp chiếc còn lại.
Ian không muốn thừa nhận, chính mình lại đang chờ đợi ngón tay Haley thật sự đụng vào mình. Thế nhưng đối phương lại thu tay trở về, điều này khiến hắn có chút khó chịu.
Chẳng lẽ bản thân đã quen thuộc với sự quấy rối của Haley, đến nỗi khi người kia không có ý định gây phiền phức cho hắn nữa, bản thân ngược lại cảm thấy không quen?
“Nguyên cứu của ông ta chủ yếu dựa trên lập luận theo dẫn chứng. Hơn nữa, tin tức trên báo chí rất khó thu thập đủ chi tiết của các sự kiện, cũng là nguyên nhân khiến luận văn của ông ta vẫn phải chịu nhiều công kích của giới chuyên môn. Theo lý luận ông ta đưa ra, thời điểm mạng sống một người đang bị uy hiếp, xác suất bọn họ hy sinh người thân bên cạnh mình sẽ cao hơn việc hy sinh chính bản thân. Ông ta dựa vào các án lệ để phân tích triệt để luận điểm của mình, nhưng vấn đề ở đây là, các án lệ đó cũng không đại biểu cho tất cả mọi người, thậm chí đại đa số các trường hợp còn không đi theo quy luật này. Cho nên, trong giới học thuật, lý luận của ông ta vẫn còn đang được tranh cãi.”
“Nhưng trên thực tế, trong lòng chúng ta biết rõ ràng, phân tích của ông ta chỉ là mặt chủ quan, ngược lại có thể nói là quá máu lạnh. Ông ta đã bỏ qua phần tình cảm của một người bình thường, rồi dùng góc độ của một kẻ đứng xem, phân tích các án lệ kia. Cá nhân tôi lại rất thưởng thức nghiên cứu của ông ta.”
“Có lẽ, bởi vì các người là cùng một loại.”
Haley nở nụ cười, “Anh xác định biết rõ tôi là người thế nào sao?”
“Tôi quả thật không biết cậu là người thế nào. Chỉ là trong vụ án của mười lăm năm trước, hung thủ không có ghi hình lại rồi gửi cho người nhà nạn nhân. Theo như phân tích của chúng ta, lúc ấy mục đích của hung thủ chính là ‘hưởng thụ’, nhưng nếu áp lên trường hợp của giáo sư Megan mà nói, tôi cho rằng đây không phải ‘hưởng thụ’ mà là ‘nghiên cứu’. Ông ta nghiên cứu hành vi của các nạn nhân, đem bọn họ trở thành số liệu trong chính bài luận văn của mình. Trước khi luận văn và các quan điểm được công bố, số liệu nghiên cứu hắn là được bảo mật. Cho nên giáo sư Megan sẽ không phát tán băng ghi hình của các nạn nhân. Đương nhiên, tất cả những điều này được thành lập nếu chúng ta coi giáo sư Megan là hung thủ của một loạt các vụ án xảy ra vào mười lăm năm trước.”
“Ian, anh không cảm thấy bản thân càng ngày càng tiếp cận được tư duy của hung thủ sao?”
“Có lẽ bởi vì tôi ở gần cậu hơi bị lâu rồi.”
“Thời gian chúng ta ở chung, còn cách chữ ‘lâu’ này xa lắm.”
Xe tạm dừng tại một trạm xăng dầu. Chuyến hành trính còn lại một tiếng đồng hồ nữa là đến Boston. Ian quyết định mang Evan vào một cửa hàng thức ăn nhanh kiếm chút gì đó bỏ bụng. Trong khi đó, Evan lại ngoan ngoãn ngồi đúng chỗ của mình, rồi đem những viên chocolate bày ra.
Haley chống đầu nhìn thằng bé, quan sát quy luật của những viên chocolate đủ màu sắc.
Thời điểm Ian bưng khay đồ ăn trở lại, Haley đã phát hiện được quy luật của những viên kẹo màu đỏ.
Ian đẩy cho Haley một chiếc hamburger bò, “Cậu hiểu được các quy luật của thằng bé sao?”
“Anh biết nó có ‘quy luật’ chứng tỏ chỉ số thông minh của ông bố là anh đây nhất định phải vượt trên một trăm ba mươi.” Haley trêu chọc.
Đa phần mọi người sẽ không cho rằng đứa trẻ này đang chơi đánh cờ, ngược lại chỉ trách cứ nó lãng phí kẹo ăn.
“Cậu có thể nhớ được hết tất cả quy tắc của từng loại kẹo màu sao?” Ian từng phải quan sát mất hai tiếng, nhưng Haley lại chỉ cần mất vài phút mà thôi.
Nếu Haley cho rằng chỉ số thông minh của Ian vượt trên một trăm ba mươi, vậy y thì thế nào?
“Đương nhiên, tôi nhìn một cái sẽ không quên được.” Haley hưng trí bừng bừng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ván cờ giữa hai người vẫn tiếp tục. Biểu tình của Evan vô cùng tập trung, xem ra Haley là một đối thủ đáng gờm.
Haley chống cằm, ngón tay nhàn nhã gõ gõ bên tai. Cảm giác như việc khảo nghiệm trí nhớ cùng năng lực logic, khả năng tư duy đối với Haley chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.
Rốt cuộc cũng có kẻ có thể đấu với Evan.
Ian không quấy rầy hai người, bởi vì bộ dáng nhíu mày của nhóc Evan khiến Ian cảm giác nó rốt cuộc cũng có chút giống những đứa trẻ bình thường khác. Hắn thậm chí có một loại xúc động muốn bóp nhéo gương mặt của thằngbé.
Một tiếng đồng hồ sau, Ian đứng lên đi toilet.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Haley và Evan.
“Kỳ thực, nhóc cũng biết mình không phải con ruột của Ian, đúng không nào?” Haley chậm rãi mở miệng.
Evan ngồi đối diện không lộ ra biểu cảm gì, giống như hoàn toàn không nghe được những lời Haley vừa nói xong.
“Nhóc rất thông minh. Không chỉ thông minh hơn người bình thường một chút, mà hơn bọn họ rất rất nhiều. Nhóc không muốn nói chuyện với mọi người, bởi vì bản thân có thể rõ ràng nắm được ý đồ của bọn họ. Chỉ cần một cái nhíu mày, tâm tư của họ giống như một quyển sách mở ra trước mặt nhóc vậy. Cho nên, trong lòng nhóc, bản thân luôn áp đảo bọn họ. Nhóc nhìn đám người ngoài kia, giống như cảm giác con người đối với heo chó, bò dê. Từ lúc sinh ra, nhóc đã có cảm giác về sự ưu việt. Đúng không?”
Evan vẫn không có phản ứng gì.
“Hơn nữa, nhóc là con nít, có thể dễ dàng học tập mọi thứ. Chỉ cần nhóc muốn, có thể nắm bắt, dẫn đường cảm xúc của người khác. Cho nên nhóc cảm thấy toàn bộ thế giới này thật vô nghĩa. Phải chứ?”
Evan buông xuống viên chocolate trong tay, lưng dựa ra ghế tựa đằng xong, ánh mắt nâng lên, lạnh lùng nhìn Haley.
Nét cười trên môi Haley càng thêm sâu, “Chính là ánh mắt này, như vậy mới có ý tứ. Nhóc có phải rất ngạc nhiên vì cái gì tôi lại nhìn thấu nhóc không?”
Evan vẫn ngước cao mặt, như cũ im lặng.
“Bởi vì chúng ta rất giống nhau. Có phải ngay ánh nhìn đầu tin khi trông thấy Ian, nhóc đã biết con người này có thể bảo vệ mình, nối kết nhóc cùng thế giới dung tục này, khiến bản thân không còn cảm giác hư không nữa? Cho nên, nhóc mới bỏ hết tâm tư muốn ở lại bên cạnh hắn.”
Những đầu ngón tay Evan dần dần siết lại.
Cậu nhóc mím chặt môi, viên chocolate trong tay đã bị bóp nát.
“Bất quá, tôi cũng không ngại để nhóc ở lại bên cạnh hắn. Chỉ là, đứng để hắn nhìn thấu nhóc, hãy cứ luôn giữ bộ dáng yếu ớt vô hại a, như vậy hắn mới có thể mãi mãi bảo hộ, yêu thương nhóc. Đừng để cho hắn thất vọng, Evan à.” Haley cầm lên cốc giấy trên bàn, làm một tư thế chạm ly.
Mà Evan cầm lên một nắm chocolate, muốn ném thẳng vào mặt Haley.
Đúng lúc này, ý đồ của cậu nhóc bị nhìn thấu, cùng lúc thanh âm Ian vang lên.
“Evan,kẹo là để ăn, đem ném người là không đúng.”
Tay Evan buông lỏng, sau đó thằng bé rúc vào sâu trong lòng Ian, cọ tới cọ lui. Thân ảnh nhỏ xíu có vẻ như đang vô cùng ủy khuất.
Ian xoa xoa đầu thằng nhóc, lạnh lùng quay sang Haley nói: “Đi thôi.”
“Anh sao không hỏi tôi, Evan vì cái gì lại như vậy?”
“Bởi vì hiển nhiên cậu đã nói những thứ nó không muốn nghe hoặc làm chuyện nó không thích nhìn.”
Lúc bọn họ vừa ra đến xe, Evan lập tức chạy bước nhỏ, mở ra cánh cửa ở vị trí phó lái, ngồi lên, hơn nữa còn mau lẹ cài xong dây an toàn.
Haley hai tay nhét trong túi quần, “Ian, nhóc cục cưng của anh muốn chia tách chúng ta ra kìa.”
“Nếu cậu thành thực một chút, tôi sẽ vô cùng cảm kích.” Ian cũng mở cửa xe ra.
Bọn họ tới Boston, trên đường đi ngang qua vài ngôi trường đại học nổi danh thế giới. Ian vừa lái xe vừa chỉ cho Evan xem.
Tuy rằng Evan vẫn như bình thường cúi đầu, hai tay khoanh lại, nhưng Ian biết thằng bé đang nghe hắn kể chuyện.
Bọn họ cuối cùng cũng tới căn hộ chung cư cũ của giáo sư Megan.
Hiện tại, nơi này chính là chỗ cất giữ di vật của ông ta.
Bà Megan mở cửa nhà, sau đó mời bọn họ vào trong. Phát hiện Ian đang dắt theo, người đàn bà nhiều năm cũng không có nổi mụn con lập tức mang ra thật nhiều bánh quy cùng kẹo ngọt dụ dỗ cậu nhóc. Evan vẫn im lặng ngồi trước bàn ăn, chơi với đám kẹo chocolate của nó.
“Bà Megan, lần này đến đây, chúng tôi vốn muốn tìm hiểu chút chuyện của giáo sư Megan.” Ian lên tiếng.
“Tôi không biết các cậu muốn tìm hiểu cái gì. Ông ấy là người tốt, một học giả nghiêm túc, còn là một người chồng tận tụy.” Bà Megan đối với chồng mình vẫn nhớ nhung khôn nguôi.
“Xin bà đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu một số thứ trong nghiên cứu của giáo sư Megan. Bởi vì để ông ấy từng phỏng vấn qua các nạn nhận của một vụ án mạng liên hoàn để làm luận chứng cho nghiên cứu của mình, cho nên chúng tôi muốn biết ông ấy có còn lưu lại những ghi chép lúc phỏng vấn hoặc là vài bản thảo nghiên cứu hay không? Nếu có thể tìm được những thứ này, liền có thể giúp ích cho việc phân tích các vụ án của chúng tôi.” Haley không hề đề cập đến việc bọn họ tình nghi giáo sư Megan là hung thủ của những vụ án xảy ra cách đây mười lăm năm. Ngược lại, y dùng ngữ khí hết sức tôn trọng để giãi bày, đập tan sự phòng bị trong lòng bà Megan.
Bà Megan quả nhiên vô cùng phối hợp, “Những thành quả nghiên cứu lúc còn sống của chồng tôi đã giao lại toàn bộ cho học trò của ông ấy. Như các cậu đã thấy, di sản ông ấy để lại cũng chỉ có căn hộ chung cư này thôi.”
“Học trò của ông ấy có những ai, bà biết rõ chứ?”
Học trò của giáo sư Megan nhất định sẽ giữ lại những băng ghi hình của các cuộc nghiên cứu, cả số liệu cùng bản thảo phỏng vấn.
“Một số người thường hay ghé qua thì tôi đương nhiên biết. Các cậu chờ một chút, để tôi lấy quyển sổ ghi chép thông tin của ông ấy khi còn sóng.|
Haley và Ian cùng nhau nhìn lướt qua một lượt những cái tên có trong danh bạ, trong đó có một cái hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Ví như giáo sư Mende – giáo sư giảng dạy môn Hành vi học ở đại học Columbia. Mà Hunter lại trùng hợp là sinh viên của trường đó.
Ian móc ra di động, gọi một cuộc điện thoại cho Jessica.
“Jessica, cô có thể giúp tôi điều tra một số tin tức chứ?”
“Ừm hử? Nhưng mà có thu phí nhé.”
“Tôi sẽ mời cô một chầu cà phê.”
“Cà phê thôi không đủ đâu, anh phải có cả tặng hoa và một bữa tối với nến.”
“Được thôi. Vậy nhờ cô giúp tôi điều tra thông tin về vị giáo sư Mende của đại học Columbia. Toàn bộ luận văn phát biểu có điểm nào tương tự hoặc gần giống với nghiên cứu của giáo sư Megan không?”
Vài phút sau, Jessica nhanh chóng đưa ra đáp án: “Đương nhiên là có Giáo sư Mende là học trò của giáo sư Megan. Những luận văn trước đây của giáo sư Megan, giáo sư Mende là đồng tác giả đứng thứ ba hoặc thứ tư mà. Hai bài luận cuối cùng của giáo sư Megan, giáo sư Mende còn được đẩy lên đứng thứ hai đó”
“Cám ơn cô.”
“Đừng quên hoa của tôi và một bữa tối với nến nhé.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Cố gắng thỏa mãn hay cố gắng không quên đấy?”
còn tiếp…
Danh sách chương