Bước vào nhà khi trời đã tối, Tuấn Phong không thấy ba mẹ mình và cô nhóc đâu cả. Hỏi dì Tư thì anh biết được ba mẹ bận đi tiếp khách, còn Thanh Vân thì không biết rõ là đi đâu. Chán nản, Tuấn Phong vác hành lý lên phòng rồi tắm rửa thay quần áo.

Sau khi được dì Tư hâm nóng thức ăn, Tuấn Phong nhai ngấu nghiến sau một thời gian để bụng trống không. Tuấn Kiệt nhìn anh mình lắc đầu, cu cậu ăn xong thì điện thoại hẹn bạn đi chơi. Cuối cùng Tuấn Phong phải ngồi bơ vơ một mình giữa phòng khách rộng lớn.

Một lát sau thì ba mẹ anh bước vào. “Con về khi nào vậy?” Bà Kim Xuân bất ngờ.

Tuấn Phong không thấy cô nhóc đi cùng nên buồn rầu. “Dạ con mới về.”

“Con về có việc gì sao?” Ông Tuấn Anh tò mò.

Tuấn Phong pha trà mời ba mẹ mình. “Dạ con về luôn.”

“Vì sao vậy?” Ông Tuấn Anh cảm thấy thắc mắc.

“Con cảm thấy nhớ nhà, với lại con có ở lại bên đó thì cũng chả học thêm được điều gì.” Tuấn Phong nói thật. “Con không thông minh như ông nội nghĩ.”

Ông Tuấn Anh nhấp ly trà mới pha. “Cũng tại ai đó muốn đi, chứ vợ chồng tôi đâu muốn ai sang đó.”

Tuấn Phong chợt sực nhớ lại chuyện mẹ anh la mắng. Ba mẹ cho phép anh đi vì muốn anh biết điều. Tuấn Phong nhìn mẹ mình. “Vân đâu rồi mẹ?”

Bà Kim Xuân trêu chọc. “Bữa nay biết hỏi con gái tôi rồi à.”

Tuấn Phong nhíu mày. “Con không thấy Vân đâu cả.”

“Anh quan tâm con gái tôi lúc nào vậy.” Bà Kim Xuân tiếp tục nói móc.

Tuấn Phong nhăn nhó. “Mẹ này. Con hỏi mà mẹ chả thèm trả lời.”

“Vân đi chơi với mấy anh chị đồng nghiệp rồi.” Ông Tuấn Anh đáp.

Cô nhóc bữa nay ghê ta, Tuấn Phong mừng rỡ. “Vậy hả ba.” Anh khẽ cười.

Bà Kim Xuân liếc mắt nhìn. “Thôi để tôi điện con bé về.”

“Dạ thôi, mẹ cứ để Vân đi chơi đi. Con ngồi đợi Vân về cũng được.” Tuấn Phong không muốn chen ngang cuộc vui của cô nhóc.

Tuấn Phong tiếp tục trò chuyện với ba mẹ mình, anh bất đầu thao thao bất tuyệt về những vấn đề mình tiếp thu được trong thời gian vừa qua. Thấy ba mẹ mệt nên anh ngỏ lời ba mẹ lên phòng nghỉ trước. Còn anh vẫn tiếp tục ngồi dưới phòng khách đợi cô nhóc. Mệt quá nên anh nằm dài trên ghế sofa.

Thanh Vân không biết Tuấn Phong về nên cô thản nhiên bước vào. Thấy người nằm dài trên ghế, cô tưởng đó là Tuấn Kiệt. Cô nghĩ Tuấn Kiệt chắc mới đi chơi với bạn về. Cô nghe ba mẹ nói anh chàng đi chơi với bạn ở thành phố Đ hay thành phố Q gì đó.

Tuấn Phong đang nằm bấm điện thoại, nghe tiếng chân nên anh vội bật dậy. “Vân.”

Anh thấy cô nhóc nay đã lớn hơn xưa. Cô nhóc mang chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy ngắn màu đen, bộ đồng phục dành cho nhân viên nữ của tập đoàn. Mái tóc cô đen dài óng ả xõa bên vai, đôi môi thì được được đánh một lớp son mỏng màu đỏ. Hai má cô ửng hồng lên, anh không biết là do phấn hay là do cô nhóc mới uống bia nữa.

Thanh Vân thấy Tuấn Phong ngồi dậy nên sửng sốt ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại về. Cô chỉ biết thốt ra. “Anh.”

“Em mới đi chơi về à?” Tuấn Phong khẽ cười.

Thanh Vân gật đầu. “Dạ.” Cô cảm thấy thổn thức nên liền nói nhanh. “Thôi em lên phòng trước đây.”

Tuấn Phong bất ngờ nhưng đành miễn cưỡng. “Ờ, em lên nghỉ đi.”

Anh không ngờ gặp phải tình cảnh như vậy, cảm thấy hụt hẫng nhưng nghĩ lại những gì mình đã gây cho cô nhóc, anh liền vui vẻ lên phòng đi ngủ.  

Thanh Vân sau khi đi nhanh lên phòng, cô khóa trái cửa lại rồi quay lưng tựa vào đó. Tim cô bỗng đập nhanh khi nghĩ lại việc gặp Tuấn Phong. Cô không ngờ anh lại về, sinh nhật Tuấn Kiệt còn lâu mới đến kia mà. Sao anh lại nhìn cô cười đầy tình ý như vậy, cô chả hiểu nổi. Từ khi anh sang Mỹ, có bao giờ anh cười với cô như vậy đâu.

Hay là anh mới bị ba mẹ la, Thanh Vân cảm thấy lo lắng.

Sáng hôm sau, cả nhà ngồi quây quần bên nhau ăn sáng như hôm nào. Thanh Vân cảm thấy khó chịu khi lại ngồi đối diện Tuấn Phong. Cứ nghĩ đến cảm giác anh về rồi lại đi, nó khiến cô đau đớn không thể tả. Vừa nén đau được thì anh lại về và khưi vết thương lòng của cô lên. Sau đó thì anh lại bỏ đi và vết thương của cô lại nặng thêm hơn trước.

Tuấn Phong thấy lòng tràn đầy thích thú khi được ngồi đối diện với Thanh Vân. Từ khi đi Mỹ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy vui vẻ khi lại được ngồi gần cô như thế này. Anh lén nhìn và thấy cô nhóc đang cúi mặt xuống.

“Khi nào thì con định đi làm lại?” Ông Tuấn Anh bất ngờ hỏi.

Tuấn Phong thu nụ cười vào rồi nhìn ba mình. “Dạ sáng nay ba ạ.”

“Con không nghỉ mà đi làm lại liền luôn à?” Bà Kim Xuân thấy hơi vội.

Tuấn Phong lắc đầu. “Dạ không.”

“Vậy chút nữa con đi với ba mẹ hay sao?” Bà Kim Xuân tò mò.

Tuấn Phong nghĩ đến cảm giác chạy xe máy cùng cô nhóc nên anh liền nhanh nhảu. “Dạ con đi xe máy.”

“Con gái ba thì sao?” Ông Tuấn Anh nhìn Thanh Vân.

Đang cắm cúi ăn, nghe ba hỏi nên Thanh Vân ngẩng mặt lên. “Dạ con đi với ba mẹ.”

Em không đi với anh sao, Tuấn Phong ngạc nhiên sửng sốt.

Thế là Tuấn Phong dắt chiếc xe máy ra và đành lòng nhìn Thanh Vân với Tuấn Kiệt ngồi chung xe với ba mẹ mình. Anh đoán chắc do cô nhóc mang váy nên không thích đi chiếc xe này nữa. Lại hụt hẫng, Tuấn Phong đành nổ máy chạy xe đến văn phòng. Khổ nỗi, xe lâu ngày không đi nên anh đạp mãi không nổ. Đá chân chống xuống, anh mở nắp xăng ra coi và thấy vẫn còn nhiều xăng trong đó.

Chắc là hư bugi rồi, Tuấn Phong ngầm đoán.

Chú Chín thấy anh cắm cúi nên liền đi tới. “Xe cậu chủ hư rồi đúng không?”

“Dạ vâng.” Tuấn Phong đứng dậy gãi đầu.

Chú Chín khẽ cười. “Cậu chủ đánh xe hơi đi làm đi. Để tôi dắt xe đi sửa cho.”

Tuấn Phong cảm thấy phiền chú Chín nên khẽ cười. “Dạ thôi, để con dắt đi sửa cũng được.”

“Cậu chủ đừng làm vậy. Để tôi dắt cho.” Chú Chín nói. “Cậu đi làm kẻo trể. Để chiếc xe cho tôi.”

Tuấn Phong đành miễn cưỡng gật đầu e lệ. Đánh xe tới văn phòng, anh bắt đầu cuộc họp với ban trợ lý. Sau một thời gian tạm nghỉ thì anh cần phải nắm bắt được mọi việc đã và đang diễn ra.

Tới trưa, Tuấn Phong tranh thủ chạy xuống bãi đổ xe. Định chạy qua tìm cô nhóc nhưng nghĩ như vậy sẽ không hay nên anh đành thôi. Đúng như dự đoán, cả nhà anh đang từ từ tiến ra.

Thanh Vân thấy Tuấn Phong đứng vẫy tay, cô liền gắng lạnh lùng đi thật nhanh qua anh, rồi mở cửa vào trong xe ngồi đợi ba mẹ. Tuấn Phong nhìn theo và lại sửng sốt ngạc nhiên lần thứ hai. Tuấn Kiệt thấy anh mình đi xe hơi nên liền nảy ý muốn ngồi chung.

“Em thực tập thế nào rồi?” Tuấn Phong hỏi em mình khi đang lái xe về nhà.

Tuấn Kiệt vừa bấm điện thoại, vừa đáp. “Dạ cũng bình thường anh. Em đang thực tập ở phòng kế toán.”

“Chắc sau phòng đó thì em sẽ lên phòng nhân sự chứ gì.” Tuấn Phong khẽ cười.

“Dạ không. Xong phòng đó thì em sẽ lên phòng truyền thông.” Tuấn Kiệt vẫn cắm mặt vào điện thoại.

Tuấn Phong thấy lạ. “Ủa vì sao?”

“Vì em thích như vậy.” Tuấn Kiệt thản nhiên đáp.

Về tới nhà, Tuấn Phong đoán chắc cô nhóc sẽ lại giúp mẹ mình và dì Tư nấu ăn, nên anh liền nhanh trí ngồi sẵn trong phòng nhìn cô đảm nhận công việc nội trợ. Thanh Vân bất ngờ khi thấy Tuấn Phong đang nhìn mình.

Sao anh ấy lại ngồi nhìn mình, Thanh Vân nghĩ thầm.

Khi nghe mẹ nói anh sẽ về đây ở luôn thì cô vừa vui mừng, vừa xen lẫn buồn bã. Vậy là cô có thể nhìn lén anh hằng ngày và cũng đau nhói trong tim hàng giờ khi thấy anh và Bích Hân qua lại với nhau.

Đơn phương thì cũng tốt thật, có thể thầm yêu trộm nhớ mà người ta lại không hề hay biết. Nhưng đơn phương cái người mà mọi cử chỉ và lời nói của họ, đều khiến ta lầm tưởng người ta có tình ý với mình, thì chả khác gì đang tra tấn lấy bản thân. Vừa không biết người ta thật, mà cũng chẳng thể biết người ta có đang đùa giỡn hay không.

Như việc ta thích uống cà phê, có bài báo nói rằng uống cà phê sẽ phòng chống ung thư và cũng có bài báo khác nói uống cà phê sẽ gây ung thư. Ta chẳng biết cái nào xác thực và ta vẫn cứ uống, đơn giản vì ta thích cà phê.

Thanh Vân cũng như vậy, việc Tuấn Phong về nước vừa khiến cô thích, lại vừa khiến cô đau buồn. Cô cũng thừa biết rằng, việc yêu thầm anh sẽ chuốc lấy đau khổ cho chính mình, nhưng cô lại chấp nhận mọi đau khổ để được đơn phương anh.

Bữa trưa bắt đầu, Tuấn Phong ăn ngấu nghiến món cá chiên và món rau luộc của Thanh Vân làm. Bất chấp mọi người đang nhìn mình hoặc đã ăn chưa hay không, anh thể hiện tình yêu mãnh liệt của mình dành cho cô nhóc như cái cách dữ dội anh ăn.

“Đói lắm hả anh kia?” Bà Kim Xuân lại trêu chọc.

Tuấn Phong chống chế. “Ở bên đó không có mấy món này nên con thấy thèm.”

“Công việc sao rồi con?” Ông Tuấn Anh hỏi.

“Dạ mấy bác đang truyền đạt lại cho con.” Tuấn Phong nuốt cái ực. “Chắc vài ngày nữa là con nắm bắt được mọi việc.”

Bà Kim Xuân gắp miếng thịt bỏ cho anh. “Con có cần ba mẹ giúp đỡ gì không?”

“Dạ hiện tại con chưa cần. Sau này cần thì con sẽ nói với ba mẹ.” Tuấn Phong khẽ cười.

Tuấn Kiệt chem vào. “Con cần này mẹ.”

“Con cần gì?” Ông Tuấn Anh tò mò.

“Con muốn được nhậm chức.” Tuấn Kiệt hớn hở.

Ba mẹ anh đều đồng thanh. “Kệ anh.” Hai ông bà nhìn nhau cười.

Tuấn Kiệt mếu máo. “Con có phải là con của hai người không vậy.”

Ngày qua ngày và Tuấn Phong vẫn thấy Thanh Vân thờ ơ với mình. Ngay cả việc anh rủ cô nhóc đi ăn chè chuối hay đi chơi, thì cô nhóc cũng đều từ chối. Lúc thì bảo mệt, lúc thì bảo bận. Đến cả bữa ăn thì cô nhóc cũng chả thèm nói chuyện với anh.

Bình thường cô nhóc hay chạy lên phòng mình lắm kia mà. Sao mấy bữa nay chả thấy tăm hơi đâu, Tuấn Phong ngồi trong văn phòng suy nghĩ.

Muốn biết Thanh Vân đang làm gì nên Tuấn Phong liền đi xuống phòng mẹ mình. Gõ cửa bước vào trong, anh chỉ thấy mẹ mà không thấy cô nhóc đâu cả. Lại tiếp tục hụt hẫng, Tuấn Phong ngồi thở dài trên ghế.

“Có việc gì mà anh tự nhiên anh lại xuống đây thở dài?” Bà Kim Xuân nhìn vào máy tính hỏi.

Tuấn Phong nhìn mẹ mình. “Vân đâu rồi mẹ?”

“Nó đang làm việc ở văn phòng chứ đâu.” Bà Kim Xuân buông lời.

Tuấn Phong gãi đầu. “Con có thấy đâu.”

“Nó ở phòng thư ký, chứ có ở đây đâu mà anh thấy.” Bà Kim Xuân vẫn nhìn vào màn hình.

Tuấn Phong ngờ vực. “Ủa sao mẹ nói Vân vẫn làm trợ lý của mẹ.”

“Thì nó vẫn làm trợ lý của tôi chứ sao.” Bà Kim Xuân lúc này mới nhìn anh. “Nó ngồi trong phòng thư ký với mấy anh chị khác. Sao anh ngớ ngẫn vậy.” Bà muốn Thanh Vân có người nói chuyện cho vui vẻ.

Tuấn Phong nảy ý trong đầu. “Mẹ.” Anh đột nhiên khẽ cười. “Con cũng muốn có một trợ lý.”

Bà Kim Xuân liếc mắt. “Anh có mười hai người rồi chưa đủ hay sao, mà giờ anh lại đòi thêm.”

Tuấn Phong đi tới ôm cổ mẹ mình từ phía sau để nịnh bợ. “Con muốn có một thư ký riêng.”

Bà Kim Xuân ngầm hiểu ra ý đồ của thằng con mình. “Anh muốn tiếp cận con gái tôi chứ gì.”

“Mẹ đúng là người mẹ xinh đẹp và thông minh của con.” Tuấn Phong tiếp tục nịnh hót.

“Dẹp.” Bà Kim Xuân lạnh lùng.

Tuấn Phong ngạc nhiên. “Sao vậy mẹ?”

“Mắc gì tôi phải nghe những lời nịnh nọt của anh.” Bà Kim Xuân giả vờ trêu chọc.

Tuấn Phong nói thật. “Con chỉ muốn gần Vân thêm thôi.”

“Vậy thì càng không.” Bà Kim Xuân nói với giọng quyết đoán.

Tuấn Phong không ôm mẹ mình nữa. “Sao lúc trước mẹ bảo gả Vân cho con. Giờ mẹ lại như vậy.”

“Lúc trước khác.” Bà Kim Xuân tiếp tục ghẹo. “Giờ thì tôi đổi ý rồi.”

“Đi mà mẹ.” Tuấn Phong đưa bộ mặt năn nỉ nhìn mẹ mình.

Bà Kim Xuân bật cười. “Thôi được rồi, để tôi bàn với ba anh. Chưa chắc tôi đã đồng ý đâu đó.”

“Dạ.” Tuấn Phong buồn rầu đáp.

Anh chào mẹ mình rồi đi sang phòng thư ký. Anh mở cửa hé nhìn vào, cả phòng thư ký đều đang cắm cúi làm việc nên chả ai nghe thấy tiếng động nhỏ của cánh cửa. Tuấn Phong chợt tức giận khi thấy một anh nam nhân viên đang đứng trò chuyện với cô nhóc. Định nhảy vào trong nhưng nghĩ làm như vậy sẽ không đúng nên anh liền đóng sầm cửa lại thật mạnh. Sau đó anh lao nhanh về phía thang máy và bước về phòng với bộ mặt đưa đám.

Thời gian sau, tình trạng xa cách cứ liên tục tiếp diễn. Tuấn Phong cảm thấy Thanh Vân rất lạ, có lẽ cô nhóc không còn thích anh nữa. Giờ ngồi trong phòng làm việc nhưng Tuấn Phong chả còn đầu óc nào nghiên cứu tài liệu. Anh chỉ biết ngã người ra sau ghế rồi thở dài liên tục.

Nếu như Thanh Vân không còn thích anh nữa, nếu như Thanh Vân thích người khác và anh phải đứng nhìn cô nhóc lên xe hoa thì anh sẽ như thế nào. Tuấn Phong bắt buộc phải chấp nhận những sự thật đó. Tất cả đều do anh mà ra, nên giờ anh phải trả giá cho những gì mình đáng được nhận. Tuấn Phong bằng lòng vui vẻ chúc phúc cho Thanh Vân, giống như những gì anh cầu mong cho cô nhóc ở bên Mỹ.

Cảm thấy không nên làm phiền cuộc sống của Thanh Vân nữa, nên Tuấn Phong không muốn hối ba mẹ chuyển cô lên làm thư ký cho mình. Anh cũng không muốn nài ép rủ cô nhóc đi chơi. Anh nghĩ mọi việc cứ để xảy ra theo tự nhiên vốn có của nó.

Tình yêu phải xuất phát từ sự chân thành và tự nguyện, Tuấn Phong dặn lòng.

Thanh Vân lúc này đang ngồi trong phòng, cô vừa cắn bút, vừa trầm ngâm về Tuấn Phong. Phải dằn vặt bản thân và kìm lại lòng mình lắm, thì cô mới từ chối đi chơi cùng với Tuấn Phong được một cách thản nhiên nhất. Cô rất muốn đi lên phòng anh như lúc trước, muốn giúp anh sắp xếp tài liệu và muốn trò chuyện với anh.  Thật sự là cô rất muốn, vô cùng muốn ở bên cạnh anh nhưng cô cũng rất lo sợ. Cô sợ cô cứ mở lòng ra thì anh lại ra đi và ném cô vào góc tối. Cô sợ cái cảm giác chưa vui vẻ được bao lâu thì anh lại cứa cho cô một vết thương lòng sâu đậm.

Mẹ nói với cô rằng, anh sẽ về nước luôn nhưng chắc gì anh sẽ mãi ở bên cạnh cô. Biết đâu anh sẽ lại đi Úc, đi Nga hay anh sẽ dọn qua sống cùng với Bích Hân thì sao. Mà cho dù anh có ở bên cạnh cô thì trong tim anh cũng có hình bóng của cô đâu. Thà cứ đơn phương như vậy thì cô đỡ phải đau lòng. Cứ thà xác định trước như vậy để khỏi phải tự chuốc lấy đau khổ cho bản thân.

Trở lại với Tuấn Phong, sau khi tan ca, anh nổ máy chạy xe về nhà. Cảm thấy nhói lòng, anh nảy ý đánh xe qua cây ước nguyện chơi. Anh ngồi dưới gốc, tựa đầu vào thân cây rồi châm điếu thuốc mới mua dọc đường. Hít một hơi sâu, anh phà khói ra không khí. Nhìn những làn khói trắng bay, anh lại chợt nghĩ đến mình.

Tình yêu của anh cũng tựa như làn khói, chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc rồi tan biến vào hư vô. Muốn giữ lại nhưng chả thể nắm bắt được. Chỉ biết đoái nhìn trong sự vô vọng của bản thân.

Thà rằng lúc trước anh nói tất cả những tâm tư của mình cho cô biết, thì có lẽ bây giờ anh không còn ngồi đây mà hối hận.

Yêu mà không bày tỏ thì cũng chả khác gì đói mà chả dám ăn. Một cái thì thể xác, một cái thì tâm hồn, cả hai đều suy sụp vì sự ngu muội của mình.

Chạy xe về nhà, Tuấn Phong ngồi ăn cơm với gia đình. Thanh Vân tối nay lại đi hội họp với các anh chị trong phòng nên không về dùng bữa với mọi người. Chỉ riêng cô nhóc là được ba mẹ đặt cách, thậm chí còn khuyên nhủ nên đi chơi với bạn bè thường xuyên hơn. Tuấn Kiệt nói cũng muốn như vậy thì nhận ngay cái liếc mắt của ba mẹ.

“Lúc này là lúc con không muốn làm con của ba mẹ nhất.” Tuấn Kiệt nói.

Nằm trên giường, cảm thấy sự trống vắng tột cùng trong tâm hồn, Tuấn Phong bật dậy đi ăn chè chuối. Thấy anh chạy xe máy tới một mình, bà Năm bán chè nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.

“Bé Vân không đi cùng con hả?” Bà Năm nói.

Tuấn Phong khẽ cười. “Dạ Vân bận đi chơi với bạn rồi thưa bà.”

Bà Năm vẫy chiếc quạt giấy cho “khách hàng cưng” mát. “Lần này con về chơi bao lâu thì qua lại bên Mỹ?” Sau đó bà múc chén chè đưa cho Tuấn Phong.

Chắc Vân tâm sự với bà Năm, Tuấn Phong nghĩ thầm rồi nói. “Dạ lần này con về luôn.” Anh nhận lấy chén chè từ tay bà Năm.

“Ừ, con về luôn đi. Chứ từ lúc con đi, mỗi lần con Vân tới ăn chè, bà đều thấy nó buồn hiu.” Bà Năm khuyên bảo.

“Vân hay tới đây ăn chè hả bà?” Tuấn Phong tò mò.

Bà Năm gật đầu. “Nó hay tới ăn một mình.”

Tuấn Phong ngạc nhiên. “Kiệt em con không đi cùng sao bà?”

Bà Năm lắc đầu. “Thằng Kiệt thì hay ghé qua mua chè đem về. Chứ nó ít khi đi với con Vân lắm.”

“Dạ.” Tuấn Phong khẽ cười.

“Khi nào thì hai đứa cưới?” Bà Năm tò mò.

Tuấn Phong xém sặc chè. “Cưới gì bà.”

“Yêu nhau gần mười năm như vậy, còn giả bộ với bà nữa.” Bà Năm ngờ vực.

Tuấn Phong ngại ngùng. “Bà cứ chọc con hoài.” Từ lúc nhỏ đến giờ bà Năm vẫn nhớ những lời anh nói.

Ăn chè xong, Tuấn Phong chạy xe về lại nhà. Dạo quanh qua những con phố, anh nhớ lại những ký ức lúc xưa, lúc anh đi bộ với cô nhóc về nhà. Thắng xe lại, Tuấn Phong bước xuống rồi dắt đi. Có thể anh không thể quay lại được với Thanh Vân nhưng anh có thể tìm lại những ký ức đã qua của hai người.

Ánh đèn vẫn rọi xuống, gió vẫn thoảng thổi qua, những chiếc lá vẫn rơi rụng dưới mặt đường, mọi thứ vẫn như vậy, chỉ có cô nhóc là không có ở đây. Tuấn Phong đá chân chống xe xuống, anh ngồi bệt trên lề đường rồi rút bao thuốc ra. Từ khi bắt đầu biết hút thì anh luôn mang gói thuốc bên mình. Mẹ anh biết được cũng lắc đầu ngao ngán.

“Sang đó, thứ tốt không học, lại đi học những thứ xấu.” Tuấn Phong nhớ lại những lời mẹ anh nói với mình. Lúc bà lần đầu tiên thấy anh hút thuốc.

Thanh Vân sau khi ăn uống cùng với mọi người trong phòng thư ký thì cô được mấy anh chị chở về nhà. Ngồi sau xe, cô nhìn qua cửa sổ và bất ngờ thấy Tuấn Phong đang buồn bã hút thuốc bên vệ đường. Hoảng hốt, lo lắng, Thanh Vân định bụng xuống xe nhưng chưa kịp hành động thì cô lại quyết định từ bỏ. Những suy nghĩ đau thương bắt đầu dấy lên trong đầu cô.

Về đến nhà, tắm rửa thay quần áo xong, Thanh Vân bước xuống phòng khách chờ Tuấn Phong đi về. Nhiều phút trôi qua và vẫn không thấy Tuấn Phong đâu, Thanh Vân càng bồn chồn và lo lắng hơn. Cảm giác của cô lúc này như đang có ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong lòng, nó thôi thúc cô cần phải đi tìm anh. Thật sự thì cô chỉ muốn nhìn thấy Tuấn Phong vui vẻ và hạnh phúc. Thấy anh buồn bã và u sầu như vậy, cô lại nhói lòng đau đớn.

Có khi nào anh cãi nhau với chị Bích Hân không ta, Thanh Vân nghĩ ngợi.

Từ khi Tuấn Phong về đây, cô thấy anh rất ít khi đi chơi với Bích Hân. Cô không biết giữa Tuấn Phong và Bích Hân có xích mích gì không, nhưng thời gian gần đây cô lén nhìn nét mặt anh, thì hầu như lúc nào cô cũng thấy tràn đầy sự u sầu trong đó.

Quyết định đi tìm Tuấn Phong, Thanh Vân liền lao ra khỏi nhà với chiếc quần ngắn màu xanh dương và chiếc áo dây màu trắng mỏng tanh. Trời về khuya, gió ngoài trời thổi mạnh hơn và cô quên cả việc khoác thêm quần áo. Cô lo lắng cho Tuấn Phong hơn cả bản thân mình.

Thanh Vân vừa quay người lại bước tới cửa thì cũng là lúc Tuấn Phong bất ngờ đi vào nhà. Hai người đâm sầm vào nhau, cô va đầu vào ngực anh và bị dội ngược ra lại. Sợ cô nhóc ngã nên Tuấn Phong liền đưa tay ôm eo kéo sát cô về phía mình. Thanh Vân lúc này đã lấy lại được sự thăng bằng, cô ngước mặt lên và thấy Tuấn Phong đang nhìn mình.

Lần đầu tiên từ khi Tuấn Phong đi về, cô giờ mới được nhìn kỹ mặt anh như thế này. Mặt hai người cách nhau chỉ vài phân và cô có thể cảm nhận được mùi hương phát ra từ người anh.

Tuấn Phong nhìn xuống Thanh Vân, đôi mắt cô nhóc xoe tròn và đôi môi đỏ hồng dù không đánh son. Anh thấy cô nhóc mặc chiếc áo mỏng tanh, những đường cong của cô nhóc đập thẳng vào mắt anh. Mà không, là anh cố tình nhìn vào khe hỡ của chiếc áo. Cảm thấy biến thái, Tuấn Phong liền ngẩng mặt nhìn lên trần nhà.

“Em đi đâu vậy?” Tuấn Phong giả vờ lái sang chuyện khác.

Thanh Vân kề mặt tới sát ngực Tuấn Phong để ngửi. “Anh mới hút thuốc đúng không?”

“Đâu có đâu.” Tuấn Phong nói láo.

Thanh Vân biết anh đang dối mình. “Người anh đầy mùi thuốc mà còn nói không.” Cô chắp hai tay ra sau lưng.

Tuấn Phong biết mình bị lật tẩy nên vội lái đánh trống lảng. “Sao khuya rồi mà em còn chưa ngủ?”

“Em mới đi ăn với mấy anh chị về nên chưa buồn ngủ.” Thanh Vân nhìn Tuấn Phong. “Anh đi đâu về vậy?”

“Anh mới đi ăn chè về.” Tuấn Phong vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cô nhóc. Những nét ngượng ngùng hiện rõ trên mặt anh.

Thanh Vân nhíu mày. “Sao anh không mua về cho em?”

Tuấn Phong đáp. “Anh quên mất.”

“Mà thôi.” Thanh Vân nhu miệng ra. “Em no rồi nên cũng đâu ăn được.” Cô đung đưa người mình qua lại. “Thôi em đi ngủ đây.” Cô an tâm khi thấy Tuấn Phong đã về.

“Em ngủ ngon.” Tuấn Phong buộc miệng.

Đi được một đoạn thì Thanh Vân quay lại. “Ngày mai em bắt đầu chuyển lên làm thư ký cho anh đó.”

Tuấn Phong hơi ngạc nhiên. “Ờ, mai gặp.”

Đợi cô nhóc đi thật xa thì anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tuấn Phong cảm thấy mình quá biến thái nên tự gõ lên đầu để trừng phạt thay ông trời. Sau đó anh đi về phòng ngủ và hai từ “Thanh Vân” cứ lởn vởn mãi trong đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện