Trở lại chỗ ngồi, Lương Tranh rõ ràng có phần mất tập trung, sau đó hầu như không ăn gì cả mà cứ liên tục thất thần. Ngay cả khi có người gọi tên cô, cô cũng không nghe thấy. Đến tận khi đồng nghiệp ngồi cạnh khe khẽ đẩy tay Lương Tranh, lúc ấy cô mới hoàn hồn, mù mờ nhìn đối phương.

Đồng nghiệp cười, nói: “Tranh Tranh, cô đang nghĩ gì thế? Từ sư huynh hỏi có ý kiến gì về vụ án thảo luận chiều nay.”

Bây giờ Lương Tranh vẫn chỉ là trợ lý luật sự, cuộc họp buổi chiều chỉ được nghe chứ không có quyền phát biểu.

Cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình. Lúc này Lương Tranh mới ý thức được mình vừa thả hồn phách lên mây, không để ý mọi người đang nói gì, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, ban nãy tôi hơi mất tập trung.”

Luật sư Vương là một người thân hình đầy đặn, tính tình vui vui vẻ hòa ái, vừa haha cười vừa nói: “Không sao không sao, thế bây giờ cô cứ nói đi.”

Lương Tranh gật gật, bắt đầu trình bày suy nghĩ của mình.

Bữa cơm kết thúc vào lúc 9h, đêm nay tâm trạng Lương Tranh tệ vô cùng, đang ăn cơm mà có đến vài lần suýt bật khóc.

Đi ra khỏi nhà hàng, Lâm Nhã kéo tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Tranh Tranh, hôm nay cô có tâm sự gì à? Nhìn cô có vẻ rầu rĩ không vui.”

Lương Tranh thoáng sửng sốt rồi ngẩng đầu nhìn cô nàng, cười xòa: “Không sao đâu, chắc là hơi mệt thôi.”

“Còn không phải à, dạo này văn phòng mình nhận nhiều bản án quá, tôi cũng mệt muốn chết.” Lâm Nhã nói tiếp: “Nhưng mà hình như cuối tháng này cô về trường nhận bằng đúng không? Đến lúc đó cũng tiện được 2 ngày nghỉ ngơi.”

Lương Tranh cười gật gật đầu.

Tối nay ai cũng uống chút rượu, có người gọi taxi, có người nhờ người nhà đến đưa về. Bạn trai Lâm Nhã cũng đến đón, cô kéo tay Lương Tranh, “Tranh Tranh, giờ cô về thế nào?”

Lương Tranh cười đáp: “Tôi bắt taxi.”

Lâm Nhã gật đầu, “Vậy được, về cẩn thận nhé, mai lại gặp.”

Lương Tranh “Ừ” một tiếng, đứng trên vỉa hè, vừa cười vừa vẫy vẫy tay chào Lâm Nhã.

Chờ đến khi xe Lâm Nhã đi xa, cô mới quay lại chỗ bắt xe.

Lương Tranh đứng trên vỉa hè, nhìn những tòa nhà cao tầng nơi thành phố xa lạ này, đột nhiên có cảm giác không thể nào hòa nhập được, Cô cảm thấy dường như mình không thuộc về nơi này, không có những người bạn quen thuộc, không có người thân, chỉ mình cô, lẻ loi đơn độc.

Mà đêm nay, cái cảm giác cô đơn ấy lại càng trào lên mãnh liệt.

Một cơn gió thổi tới, chẳng hiểu sao khóe mắt cô cay cay, đưa tay lên xoa mặt, nhưng vuốt xuống lại là một hàng nước mắt.

Cô thầm nghĩ mình đúng là có bệnh, khóc cái gì mà khóc. Chà thật mạnh lau đi giọt nước mắt, rồi lại tiếp tục chờ xe.

Lúc này, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, kèm với tiếng còi.

Vô thức nghiêng qua nhìn, cửa kính hạ xuống, người bên trong cũng đang nhìn cô, “Chưa về à?”

Lương Tranh cũng hơi ngạc nhiên, cô gật đầu chào, “Từ sư huynh.”

Từ Thâm “ừ” một tiếng, rồi bảo cô lên xe.

Giờ này đứng đây khó mà bắt được xe, Lương Tranh thầm nghĩ, nói một tiếng cảm ơn rồi mở cửa xe ngồi vào trong.

“Nhà cô ở đâu?” Từ Thâm hỏi.

“Đường Nam Lăng ạ.”

Lương Tranh thuê một chỗ khá xa văn phòng, nhưng được cái tiền nhà bên đó khá rẻ. Lúc về tới đã gần 10h. Lương Tranh tháo dây an toàn rồi nói lời cảm ơn với Từ Thâm, “Từ sư huynh, hôm nay làm phiền anh rồi.”

Từ Thâm “Ừ” một cái qua loa, đáp: “Tiện đường thôi mà.”

Anh nhìn ra phía ngoài, “Gần đây có hiệu thuốc nào không?”

“Có ạ.” Lương Tranh thoáng sửng sốt, “Anh muốn mua thuốc à?”

“Ừm, hình như tôi bị cảm, đầu hơi đau.”

Lương Tranh vội nói: “Để tôi đi cùng anh.”

Hiệu thuốc cách đây không xa, ở ngay đối diện khu nhà Lương Tranh ở.

Lương Tranh đi cùng với Từ Thầm, chờ anh lấy thuốc xong rồi cùng đi ra.

Lương Tranh đi tới cửa hàng tiện lợi mua cho anh một chai nước, Từ Thâm cảm ơn một tiếng, uống thuốc xong lại nhìn về phía khu nhà, “Cô ở đây à?”

Lương Tranh gật đầu, “Hơi xa văn phòng nhưng mà giá cũng rẻ hơn, hơn nữa ở đây mới có chỗ cho thuê.”

Từ Thâm thấy tiểu khu đã tối đèn, hỏi tiếp: “Đi vào có xa không?”

“Cũng không xa lắm ạ.” Lương Tranh trả lời.

Từ Thâm đáp “Ừ” rồi nói: “Để tôi đưa cô vào.”

Lương Tranh hơi kinh ngạc, vô thức từ chối: “Không cần đâu ạ, cũng không xa lắm, tôi về một mình là được rồi. Hôm nay làm phiền anh quá, anh mau về thôi kẻo muộn.”

Từ Thâm nói: “Không có việc gì, tiện đường nói tôi nghe suy nghĩ của cô về vụ án chiều nay.”

Lương Tranh “Ồ” một tiếng, gật đầu đáp ứng, “Được ạ.”

Cô cầm thẻ qua cổng, vừa đi vừa phân tích lại vụ án một cách cẩn thận rồi trình bày lại suy nghĩ của mình.

Từ Thâm chăm chú lắng nghe, phần lớn là tán thành, gặp vài điểm không hợp lý sẽ chỉ dẫn cho cô.

Lương Tranh nghe xong mà thấy đầu óc như được khai sáng, khẽ cười, cúi người cảm ơn không ngừng, “Vô cùng cảm ơn sư huynh! Tôi hiểu rồi.”

Từ Thâm nhìn cô, cũng cười theo, hỏi: “Tốt nghiệp xong cô muốn ở lại đây thật à? Nếu muốn về Bắc Kinh, tôi có thể giúp cô xin thư điều chuyển.”

Lương Tranh cười đáp: “Không cần đâu ạ, tôi thực sự thích nơi này.”

Cô còn định nói thêm gì đó, nhưng khi ngẩng đầu lên, đột nhiên bắt gặp một bóng hình quen thuộc đứng dưới bóng đèn đường cách đó không xa. Nụ cười trên khuôn mặt cô cứng đờ trong nháy mắt, toàn thân đều cảm thấy mất phương hướng.

Cô kinh ngạc nhìn Chu Húc, anh cũng đang nhìn cô.

Anh vẫn mặc bộ âu phục như khi cô gặp anh tối nay, dưới ánh đèn vào mờ nhạt cách đó không xa, hai mắt vẫn dõi theo cô.

Anh lặng im đứng đó, bóng anh in trên mặt đất kéo dài thật dài. Không biết có phải do tiểu khu quá yên tĩnh hay không, yên tĩnh đến mức không có mảy may một âm thanh nào, Lương Tranh nhìn Chu Húc đứng phía xa, đột nhiên cảm thấy anh rất cô độc.

Hai người nhìn nhau, hai mắt cô lại cay xè, nước mắt suýt chút nữa thì lăn xuống.

Từ Thâm nhìn theo ánh mắt Lương Tranh, thấy Chu Húc liền hỏi: “Bạn cô à?”

Lúc này Lương Tranh mới lấy lại tinh thần, kịp thời thu lại cảm xúc, nghiêng đầu lại nhìn Từ Thâm, cười nói: “Sư huynh, cảm ơn anh đã tiễn em về đến tận nhà. Giờ không còn sớm nữa, anh mau về đi thôi, lái xe cẩn thận.”

Từ Thâm lại nhìn về phía người đàn ông đang đứng cách đó không xa, gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa: “Tôi đi đây, cô nghỉ ngơi cho sớm.”

Lương Tranh “Dạ” một tiếng, tiễn Từ Thâm thêm một đoạn, chờ đến khi bóng anh khuất hẳn mở xoay người lại.

Chu Húc vẫn đứng đó, vẫn chăm chăm nhìn cô.

Cổ họng Lương Tranh đắng chát, chuyển mắt nhìn sang nơi khác, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Thật lâu sau, cô mới hít một hơi thật sâu rồi đi về phía Chu Húc.

Đến trước mặt anh, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt ánh, cô ép mình nở một nụ cười, “Chu Húc, lâu rồi không gặp.”

Chu Húc nhìn cô, giọng như nghẹn lại, “Đúng vậy, 158 ngày.”

Nụ cười trên mặt Lương Tranh cứng đờ, cô nhìn Chu Húc, đôi môi mấp máy mãi mà không nói được nên lời.

Ánh mắt Chu Húc nhìn cô, càng làm cô cảm thấy đau đớn.

Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại cảm xúc của mình, cố gắng nở một nụ cười thân thiện, “Lâu vậy rồi à?”

Cô cười, hỏi Chu Húc: “Anh có khỏe không?”

Chu Húc nhìn cô, thấp giọng hỏi lại: “Em thì sao? Dạo này thế nào? Lương Tranh cười đáp: “Ừm, mọi việc đều ổn.”

Nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, thật lâu sau, anh mới khó khăn lên tiếng, “Thật vậy sao?” Thoáng ngừng lại, anh nhìn thẳng vào mắt Lương Tranh, khàn giọng nói: “Anh lại chẳng ổn chút nào.”

Nghe xong câu này, trong nháy mắt, lớp ngụy trang của Lương Tranh sụp đổ hoàn toàn, nước mắt trào ra như mưa.

Cô đưa tay gạt lệ, chuyển ánh mắt nhìn đi nơi khác. Hai người cứ như thế, đứng đó, không ai nói thêm điều gì.

Lương Tranh lau khô nước mắt, một lúc lâu sau mới nhìn anh, “Chu Húc, anh tới đây tìm em à?”

Chu Húc cũng nhìn cô, thừa nhận, “Đúng vậy.”

Lương Tranh không biết phải nói gì, trái tim như bị hàng ngàn hàng vạn con dao cứa vào, đau đớn vô cùng.

Cô nhìn về phía xa một lát rồi mới chuyển ánh mắt về phía anh, “Chu Húc, bây giờ em sống rất tốt, em cũng hy vọng mỗi ngày của anh đều hạnh phúc vui vẻ.”

Ánh mắt Chu Húc vẫn bám chặt lấy cô, lâu thật lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Người vừa đưa em về là ai thế?”

Lương Tranh trả lời: “Là sư huynh của em.”

Giọng Chu Húc càng trầm hơn, “Em ở bên anh ta rồi?”

Lương Tranh ngây ra, ngẩng đầu nhìn Chu Húc.

Đối diện với cái nhìn của cô, đôi mắt anh đỏ ngầu, dường như đang cố hết sức đè nén cảm xúc của mình.

Lương Tranh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô sẽ cảm thấy rất có lỗi.

Cô lắc đầu, “Không phải.”

Chu Húc khẽ gật đầu.

Hai người cứ đứng đó, một lúc lâu sau vẫn không ai nói thêm gì.

Lương Tranh toan lên tiếng, Chu Húc đã hỏi: “Em ở ngay bên trên à?”

Lương Tranh quay đầu nhìn về phía một căn phòng trên lầu, cô gật đầu, “Phải.”

Chu Húc hỏi: “Anh có thể đi lên không?”

Lương Tranh sững sờ, “Chu Húc...”

“Anh vẫn chưa ăn tối.” Chu Húc nói.

Lương Tranh thoáng ngây người, “Không phải vừa nãy anh ở nhà hàng...”

“Xã giao thôi. Chỉ uống rượu, không ăn gì cả.”

Lương Tranh hiểu là mình nên cự tuyệt, nhưng cô lại không tài nào thuyết phục được bản thân mình, không đành lòng nhìn anh như thế.

Cô dẫn Chu Húc lên lầu, mở cửa ra, nói: “Trong nhà không có dép nam, anh không cần thay giày đâu.”

Chu Húc “Ừ” một tiếng, đi vào bên trong, xem căn phòng mà Lương Tranh đang ở.

Gian phòng rất nhỏ, phòng khách cũng nhỏ, chẳng mất mấy phút đã xem hết.

Chu Húc đứng ở phòng khách, chậm chạp không động.

Lương Tranh đóng cửa lại, nói: “Phòng hơi nhỏ, anh ngồi nghỉ một lát, để em đi nấu gì đó cho anh.”

Chu Húc quay đầu nhìn cô, đáp “Ừ.”

Lương Tranh đi thẳng vào bếp. Cô không hay ăn ở nhà, trong tủ lạnh hầu như chẳng có gì, Cô lấy quả trứng ra, chỉ có thể nấu cho Chu Húc một bát mỳ trừng.

Chu Húc ngồi trên ghế salon, hơi khom người, hai khuỷu tay chống gối.

Lúc Lương Tranh đi ra, Chu Húc ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Lương Tranh đặt cốc nước xuống trước mặt anh, “Anh uống nước đi.”

Lương Tranh vừa xa cách vừa khách khí, giống như không ngừng nhắc nhở Chu Húc rằng hai người đã chia tay, không phải còn là người yêu thân mật như trước nữa.

Điều này khiến Chu Húc khổ sở vô cùng, anh nhìn Lương Tranh, “Em nhất định phải khách khí với anh như thế sao?”

Lương Tranh đứng sững lại. Cô nhìn Chu Húc, muốn nói lại thôi.

Cô đứng phắt dậy, nói: “Em đi xem nồi mỳ thế nào rồi.”

Khoảnh khắc Lương Tranh xoay người đi, nước mắt cô cuối cùng cũng rơi. Cô đưa tay lên lau nước mắt, không hiểu sao gần đây mình lại dễ chảy rơi nước mắt như thế, xưa nay Lương Tranh chưa bao giờ là một người thích khóc.

Mì nấu cho Chu Húc đã chín, cô bưng bát ra, “Bình thường em không hay ăn cơm nhà nên gia vị không đủ, chắc là cũng không ngon mấy đâu.”

Chu Húc không nói gì, bê bát mì lên, chẳng mấy chốc bát mì đã thấy đáy.

Lương Tranh cầm chén bát đứng dậy, “Em đi rửa bát.” Dứt lời, cô liền đi vào trong phòng bếp.

Bây giờ đây, khi ở bên cạnh Chu Húc, cô không biết mình nên nói gì.

Hai người đã chia tay, hình như cũng không có gì để nói cả.

Lương Tranh nhìn đồng hồ treo tường, cuối cùng vẫn phải nói: “Muộn lắm rồi, anh nên về sớm nghỉ ngơi đi.”

Chu Húc ngẩng đầu nhìn cô, thật lâu sau mới đáp, “Em muốn đuổi anh đi đến vậy sao?”

Lương Tranh sửng sốt, nói: “Đã 12h rồi, mai em còn phải đi làm...”

Chu Húc nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Đêm nay anh có thể ở lại đây không?”

Lương Tranh lắc đầu, khẽ đáp: “Như vậy không tiện lắm.”

Ánh mắt Chu Húc vẫn ghim chặt trên người cô, không nói gì thêm.

Nhưng dường như anh không hề định đi, vẫn ngồi ở đó.

Lương Tranh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới quay đầu lại nhìn Chu Húc, “Chu Húc, chúng ta chia tay rồi. Em rời khỏi Bắc Kinh, anh có biết tại sao không? Em muốn bắt đầu một cuộc sống mới, anh có thể đừng tới làm phiền em nữa không?”

“Bắt đầu cuộc sống mới?” Chu Húc bỗng nhiên cười lạnh, anh đứng phắt dậy đối mặt với Lương Tranh, “Với ai? Vị sư huynh kia của em à?”

Lương Tranh giật mình, cô ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Húc.

Nhìn anh thật lâu, không nhịn được nữa, nói: “Thì liên quan gì tới anh? Chu Húc, chúng ta chia tay rồi, đường ai nấy đi đi. Anh cũng có thể tìm một cô gái khác.”

Hai mắt Chu Húc hoe đỏ, anh nhìn Lương Tranh, cái nhìn lâu đến mức như muốn nuốt trọn cô, thấp giọng nói, “Lương Tranh, có phải em không còn thích anh nữa không?”

Lương Tranh cố ngăn cho nước mắt mình không rơi xuống, cô dời ánh mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không trả lời anh.

Chu Húc nhìn cô chăm chú, nhìn cô lâu thật lâu, anh chỉ đợi một câu trả lời. Nhưng đến cuối cùng, anh gật gật đầu, không nói gì cả mà xoay người đi thẳng ra ngoài.

Lương Tranh vẫn chết trân đứng đó, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, cho đến tận khi tiếng sập cửa như xé vào tim truyền tới, từng giọt nước mắt lã chã lăn xuống.

Cô đưa tay lau nước mắt, trở về phòng, nằm trên chiếc giường quen thuộc, vùi đầu vào gối, khóc nấc lên thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện