Gần đây Lương Tranh chuyển đến chỗ của Chu Húc.
Buổi sáng cô lên lớp nghe giảng, Chu Húc cũng bận rộn sự vụ của công ty cho nên hai người chỉ có thời gian buổi tối để hẹn hò nhau.
Thỉnh thoảng nếu không bận, Chu Húc sẽ đến sớm đón cô, hai người cùng ra ngoài ăn cơm, hoặc nếu có thời gian anh và cô sẽ cùng đi siêu thị mua đồ về nhà tự nấu ăn.
Đêm hôm đó, cơm nước xong xuôi, Chu Húc đi rửa bát, Lương Tranh ngồi trên thảm tại phòng khách, dựa vào bàn trà đọc sách. Cô vừa đọc vừa ghi chép lại các ý quan trọng, trên màn hình laptop của cô chi chít các mẩu ghi chú.
Chu Húc dọn dẹp xong đi ra, thấy ai đó đang nằm sấp trên thảm làm nũng nói: “Chu Húc, em muốn ăn sữa chua.”
“Đợi chút.” Chu Húc đi vứt rác xong xuôi mới quay lại bếp lấy sữa chua cho cô, không quên dặn dò: “Hơi lạnh, để lát nữa hãy ăn.”
“Vậy em uống một chút thôi.” Cô nhận lấy, vặn nắp, uống một ngụm.
Chu Húc ngồi trên sofa nhìn xuống màn hình laptop của cô: “Đây là cái gì?”
Lương Tranh mỉm cười: “Một số tài liệu ấy mà, nghỉ hè em muốn đi thực tập nên chuẩn bị trước.”
Chu Húc đóng laptop lại, đặt lên bàn trà cho cô, lại cầm lấy lọ sữa chua uống, vặn nắp lại: “Chờ đỡ lạnh rồi uống.”
Lương Tranh cười một tiếng, cầm tay anh cong môi nói: “Không lạnh mà.”
Chu Húc nhìn cô, Lương Tranh nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Chu Húc im lặng một lúc, mới nói: “Ngày mai anh quay lại Anh.”
Lương Tranh sững sờ: “Ngày mai? Bao giờ?”
Cô biết tháng tư anh sẽ về lại Anh một chuyến, chỉ là không ngờ lại đột ngột như thế.
Chu Húc: “Sáng mai.”
Lương Tranh thất thần, hốc mắt hơi ươn ướt: “Sao lại bất ngờ như thế, anh cũng chẳng báo trước với em một câu.”
Chu Húc nhìn cô, cuống họng có chút đắng chát. Nếu như có thể, anh thật lòng không muốn xa cô dù chỉ một phút.
“Sợ em không vui nên không nói.”
“Nhưng hiện tại em cũng đâu thể vui vẻ nổi.”
Chu Húc nhìn bộ dạng như sắp bật khóc của cô, thoáng đau lòng, anh nhẹ nhàng cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của Lương Tranh, thấp giọng dỗ dành: “Nhanh lắm. Anh sẽ quay về ngay.”
Lương Tranh buồn bã nhìn anh. Chu Húc dịu dàng mỉm cười, hôn lên môi cô.
Lương Tranh biết mình đang cố tình gây sự với anh. Chu Húc vốn phải về lại trường để hoàn thành chương trình học, không thể vì thời gian này ở bên cô thường xuyên hơn mà cô được voi đòi tiên bắt anh ngày ngày đều phải ở bên cạnh mình được.
Cô không phải là cô gái không hiểu chuyện như thế, cũng không dính người đến mức ấy. Chỉ là quá thích anh, thích đến nỗi chẳng đành lòng xa anh dù chỉ một chút. Sau khi bình tĩnh lại, đè nén cảm xúc mất mát, trống rỗng vì sắp chia xa, cô ngẩng đầu nhìn anh, ôn tồn nói: “Mai mấy giờ anh đi?”
“8h sáng.”
Lương Tranh: “Vậy để em tiễn anh.”
Chu Húc nhìn cô, yết hầu hơi nhấp nhô lên xuống, một lúc sau mới đáp: “Được.”
Ngày mai Chu Húc đã trở lại Anh, Lương Tranh chẳng còn tâm tình đọc sách nữa.
Cô gác bút lại, quay đầu nói chuyện cùng anh: “Đêm nay anh phải ngủ sớm đúng không?”
“Không cần, mai lên máy bay ngủ cũng được.”
“Vậy chúng mình ra ngoài xem phim nhé.
Chu Húc nhìn cô cười, rồi rút điện thoại ra, hỏi: “Em muốn xem phim gì?”
Lương Tranh đi qua, ngồi cạnh anh, nhìn qua mấy tiêu đề, cuối cùng tùy tiện chọn một bộ.
Chu Húc gật đầu, lập tức đặt vé.
Anh xoa xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Đi thay quần áo đi.”
“Đã rõ!” Lương Tranh đứng phắt dậy, vào phòng thay đồ.
Hôm nay là cuối tuần, dù đã 9h tối nhưng rạp vẫn rất đông đúc.
Bộ phim này quả thực tẻ nhạt, nhiều người đứng dậy bỏ đi khi phim mới chiếu được một nửa.
Lương Tranh và Chu Húc xem được gần hai phần ba, cũng lặng lẽ đứng lên.
Khi rời khỏi rạp chiếu phim đã là 10h tối, Chu Húc kéo tay cô: “Muốn đi ăn khuya không?”
Lương Tranh vui vẻ gật đầu: “Ừm. Được đó. Mình cùng đi ăn đồ nướng đi.”
“Ăn ở quán nào?”
“Chờ chút. Để em xem đã.” Lương Tranh móc điện thoại ra, muốn trả thử quanh đây có tiệm nào ngon không.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Anh? Tranh Tranh!”
Lương Tranh quay đầu lại, Chu Kỳ không biết từ phương trời nào xuất hiện.
Cậu ta chạy chậm tới, toét miệng cười: “Hai người sao lại ở đây?”
Lương Tranh cong môi, thân thiết đáp: “Ừ. Đi xem phim mà.”
“Giờ mới đi xem à?” Chu Kỳ hỏi.
Lương Tranh đáp: “Chúng chị định đi ăn đồ nướng, cậu muốn đi cùng không?”
“Đi luôn!” Chu Kỳ hưng phấn đáp: “Em còn chưa ăn tối nữa. Em biết gần đây có quán ngon thôi rồi. Đi nào, dẫn hai người đi ăn.”
Chu Kỳ nói quán cách chỗ này không xa, đi qua một con đường là đến. Cuối tuần quán ăn khuya đông đúc náo nhiệt, đa phần là các đôi bạn trẻ.
Quán Chu Kỳ dẫn hai người đến rất đắt khách, khi cả nhóm bước vào đã không còn chỗ, chủ quán xếp cho họ một bàn ở ngoài.
Trời tháng 4 mát mẻ dễ chịu, ngồi bên ngoài vừa vặn thoáng đãng thoải máii.
Lương Tranh và Chu Kỳ chạy đến nhận khay đồ ăn. Chu Kỳ thân thiết cười nói: “Anh họ em trước kia không ăn mấy đồ này đâu.”
Lương Tranh nói: “Hiện tại anh ấy cũng đâu có ăn đâu.”
“Biết mà. Cái tính cách khó ở khô khan này, cũng chỉ chị chịu được anh ấy.”
Lương Tranh nhịn không được bật cười: “Thế thì không phải, nếu chị bảo anh ấy ăn, thì anh ấy vẫn nể mặt ăn.”
Chu Kỳ đáp: “Cũng đúng, anh ấy đúng là chỉ nghe lời chị.”
“Chị làm gì có mặt mũi lớn đến thế.” Lương Tranh thầm nghĩ, chỉ có mấy việc râu ria linh tinh là anh thuận theo ý cô, còn hầu hết mọi việc, vẫn là cô nghe theo anh.
Lương Tranh lấy đồ ăn cho đưa cho Chu Kỳ: “Cậu cầm đi nướng đi, chị đi lấy đồ uống.”
“Được. Bia nhá.”
“OK!”
Lương Tranh đi lấy bia, Chu Kỳ chọn xong đồ, tạt qua quầy, xin ít nước chấm và đồ ăn kèm.
Chu Húc tựa lưng vào ghế, đầu cụp xuống, hơi thất thần.
Chu Kỳ kéo ghế ngồi xuống: “Anh, giờ hai người ở cùng nhau à?”
Chu Húc giương mắt nhìn cậu ta.
Chu Kỳ gãi đầu: “Lần trước em qua nhà anh, bác gái nói dạo gần đây công ty nhiều việc, nên anh ở luôn đây cho tiện.”
Ban nãy cậu ta còn cảm thấy kỳ quái, tại sao hai người này lại đến tận đây xem phim, đột nhiên nhớ ra ở đây có căn hộ nhỏ của Chu Húc, chỗ này vừa vặn cách công ty Chu Húc và Trường Lương Tranh không xa.
Chu Húc lạnh nhạt liếc cậu em họ một cái.
Chu Kỳ nói: “Bảo sao. Đã trễ thế này hai người còn tới đây xem phim.”
Chu Húc nhìn cậu em: “Thế cậu ở đây làm gì?”
Chu Kỳ hớn hở đáp: “Em chơi game. Vừa đánh xong trận đi ra thì thấy hai người.”
Cậu ta nói xong, bỗng như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, mấy ngày trước em qua ông ăn cơm, có gặp Triệu Văn Anh. Hình như cô ta vẫn chưa hết hi vọng đâu.”
“Triệu Văn Anh là ai?” Lương Tranh vui vẻ ôm đồ uống đến, vừa vặn nghe thấy hai người nói chuyện. Cô hiếu kỳ, liền thuận miệng hỏi.
Chu Kỳ giật mình: “À à là một người bà con xa.”
Chu Húc nhíu nhíu mày liếc cậu ta một cái.
Chu Kỳ sợ càng nói càng lộ, lập tức ngậm miệng.
Lương Tranh căn bản không chú ý đến nét mặt kỳ quặc của hai người đàn ông, vui vẻ ngồi xuống, mở bia cho Chu Húc và Chu Kỳ: “Em không lấy đá nữa, bia vốn đã để lạnh rồi.”
Nói xong cô cầm lon nước của mình lên. Chu Húc theo thói quen, đón lấy mở nắp, để xuống trước mặt cô.
Lương Tranh cong mắt nhận lấy, uống một ngụm.
Ba người ăn tầm 1 tiếng, Chu Húc không ăn, cũng không nói nhiều, chỉ có Chu Kỳ và Lương Tranh ríu rít nói chuyện, y hệt hai đứa trẻ con.
Gần 12h mới ăn xong. Chu Húc trả tiền, nắm lấy tay Lương Tranh, nói với Chu Kỳ: “Anh chị về trước, cậu cũng về sớm đi, đêm rồi đừng lang thang.”
“Em biết rồi. Anh, chúc ngày mai thượng lộ bình an, thuận buồm xuôi gió. Em về đây. Hai người đi cẩn thận.”
Chu Húc nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Chỗ ăn cách căn hộ của hai người không xa, đi bộ đến nhà vừa vặn đúng 12h.
Chu Húc đi tắm trước, Lương Tranh thu dọn qua nhà cửa.
Chu Húc tắm rất nhanh, tầm 10p đã xong.
Lúc đi ra, thấy Lương Tranh đang ngồi cạnh bàn trà, nghịch nghịch mấy cái tách.
Chu Húc lau tóc đi tới, xoa xoa đầu cô: “Đang làm gì thế!”
Lương Tranh nghiêng đầu nhìn anh: “Đang nghĩ từ mai là không được gặp anh nữa rồi.”
Chu Húc cười: “Anh sẽ về nhanh thôi.”
“Tốt nhất là anh mau chóng trở về. Bằng không…”
“Bằng không thì sao?”
“Còn có thể sao nữa. Em sẽ đi tìm anh chứ sao?” Cô quay đầu cười nói: “Hòm tiết kiệm nhỏ của em vẫn đủ sức để mua vé máy bay.”
Chu Húc bật cười: “Anh còn tưởng em định nói, nếu anh không trở về em sẽ tìm người đàn ông khác?”
Lương Tranh khanh khách cười: “Vậy nếu em thật sự đi tìm người đàn ông khác thì làm sao?”
Chu Húc cúi đầu xoa xoa cái cằm nhỏ của cô: “Em còn muốn một người đàn ông thế nào? Người nào có thể tốt hơn anh được?”
Lương Tranh cười ngặt nghẽo: “Đốt đèn lồng tìm xem, biết đâu lại thấy thì sao?”
Chu Húc cúi đầu cắn lấy môi cô, sủng nịnh nói: “Em dám.”
Hai người trêu đùa nhau một hồi lâu, cuối cùng Chu Húc cũng tha cho Lương Tranh đi tắm.
Đêm đã khuya, do còn một số việc chưa hoàn thành, Chu Húc giục Lương Tranh đi ngủ trước.
Lương Tranh nghĩ đến ngày mai anh phải quay lại anh, rất lâu mới có thể gặp lại nhau, vì vậy cực kì không nỡ.
Cô đi theo anh vào thư phòng, chống cằm ngồi đối diện nhìn anh: “Em ngồi với anh, anh làm xong em mới đi ngủ.”
Chu Húc không muốn cô phải thức đêm, dứt khoát đóng Macbook lại.
Lương Tranh sửng sốt hỏi: “Anh không làm à?”
Chu Húc đáp: “Ngày mai làm sau. Đi ngủ thôi.”
Lương Tranh nằm trên giường lật đi lật lại mà vẫn không sao ngủ được.
Cô đã quen có anh bên mình, vừa nghĩ đến sắp phải chia xa, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, cô đơn.
Chu Húc cũng chẳng khá khẩm hơn cô là bao. Anh tựa đầu vào thành giường, yên lặng suy nghĩ, không sao chợp mắt nổi.
Không phải không buồn ngủ mà là không ngủ được, cuối cùng anh nhổm dậy, bật đèn ngủ, giở sách ra, vừa đọc được hai trang thì cửa phòng đột ngột mở ra.
Anh giương mắt, là Lương Tranh. Cô ôm gối ngủ, đứng trước cửa phòng.
Chu Húc thoáng sững sờ. Cô đóng cửa lại, ôm gối chạy đến, chui thẳng vào trong chăn của anh.
Chu Húc bình tĩnh nhìn cô: “Lương Tranh.”
Lương Tranh quấn chặt mình trong chăn, thò đầu ra đáp: “Em không ngủ được. Muốn ngủ cùng anh.”
Yết hầu anh siết chặt, ánh mắt sâu thêm mấy phần, cúi đầu chống tay, áp sát người cô, trầm giọng nói: “Em thật sự cho rằng anh là quân tử?”
Lương Tranh nháy nháy mắt: “Em đâu có coi anh là quân tử. Anh muốn làm gì thì làm.”
Yết hầu Chu Húc càng siết chặt, anh chăm chú nhìn cô, tròng mắt thoáng đỏ lên, đáy mắt như có lửa.
Lương Tranh bật cười: “Nhưng tiếc là mai anh 8h phải bay rồi…”
Chu Húc liếc cô một cái: “Cũng đâu phải không dậy nổi.”
Lương Tranh chớp chớp mắt.
Chu Húc: “Sợ rồi?”
Lương Tranh hắng giọng ho: “Sợ gì?”
Chu Húc nhìn cô bật cười.
Anh xoay người nằm xuống, ôm cô vào lòng, dịu giọng nói: “Ngủ đi.”
Lương Tranh rất thích cái ôm của anh, vui vẻ cong khóe môi, hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Trung tuần tháng 04 Chu Húc quay về Anh. Thấm thoát đã hai tháng, Lương Tranh chịu đựng sự dằn vặt hành hạ của nỗi khổ tương tư.
Cũng may tháng 06 lịch thi cử dày đặc. Áp lực học tập đè nặng, Lương Tranh quay cuồng bận bịu đến nỗi chẳng chạm chân nổi xuống đất. Mỗi ngày đều ngủ không đủ giấc, vùi đầu trong đống bài vở. Có mấy lần đang nói chuyện điện thoại với anh, cô mệt đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Văn phòng mà cô thực tập là của một vị tiền bối cùng khoa với cô, nhưng cách cô gần chục khóa. Hiện tại người kia đã trở thành một luật sư cực kì nổi tiếng trong giới chính trị.
Lương Tranh có thể tìm được người này, chủ yếu là nhờ giáo sư đã giới thiệu cô.
Không biết vị tiền bối kia có muốn nhận cô vào thực tập không hay chỉ vì nể mặt thầy giáo từng dạy mình nên mới nhận Lương Tranh. Nhưng dù thế nào, cũng giống như các thực tập sinh khác, đều là người mới thì đồng nghĩa với chân chạy việc. Từ bưng trà, rót nước, đến đón tiếp khách hàng đến văn phòng. Căn bản cũng chẳng học được thứ gì.
Cũng may gần cuối kỳ, vị tiền bối kia cũng rủ lòng từ bi, cho phép cô nghỉ vài ngày, chờ thi xong lại đến tiếp tục làm việc.
Lương Tranh gặp vài bạn bè cùng khóa, họ cũng đang đi thực tập, ai cũng gật đầu cảm thán: “Đúng là quãng thời gian đi học là thích nhất, chẳng có phiền não.”
Phùng Thiến thở dài: “Không biết giờ này năm sau chúng ta đang ở đâu nữa?”
Tiểu Vũ lại gần vỗ vỗ vai cô: “Aiya, đừng nghĩ trước làm gì cho đau đầu. Còn mấy ngày nữa là sinh nhật Tranh Tranh rồi, chúng mình thảo luận xem tổ chức thế nào đi.”
Phùng Thiến cười tít mắt: “Con gái lớn như bát nước đổ đi. Giờ này con bé nào còn tâm chí cùng chị em tổ chức sinh nhật, Từ nửa tháng trước đã cặm cụi lên kế hoạch du lịch, cùng Chu thiếu gia - ngày nhớ đêm mong tranh thủ thời gian ở bên nhau vun đắp tình cảm rồi.”
Lương Tranh bất đắc dĩ cười: “Ai ngày nhớ đêm mong, ngày nào cũng bận rộn đến chết được, nào có thời gian nhớ với nhung chứ.”
Tiểu Vũ cười: “Cũng đúng, gần đây đoán chừng Chu thiếu gia nhà cậu nhớ cậu hơn.”
Buổi sáng cô lên lớp nghe giảng, Chu Húc cũng bận rộn sự vụ của công ty cho nên hai người chỉ có thời gian buổi tối để hẹn hò nhau.
Thỉnh thoảng nếu không bận, Chu Húc sẽ đến sớm đón cô, hai người cùng ra ngoài ăn cơm, hoặc nếu có thời gian anh và cô sẽ cùng đi siêu thị mua đồ về nhà tự nấu ăn.
Đêm hôm đó, cơm nước xong xuôi, Chu Húc đi rửa bát, Lương Tranh ngồi trên thảm tại phòng khách, dựa vào bàn trà đọc sách. Cô vừa đọc vừa ghi chép lại các ý quan trọng, trên màn hình laptop của cô chi chít các mẩu ghi chú.
Chu Húc dọn dẹp xong đi ra, thấy ai đó đang nằm sấp trên thảm làm nũng nói: “Chu Húc, em muốn ăn sữa chua.”
“Đợi chút.” Chu Húc đi vứt rác xong xuôi mới quay lại bếp lấy sữa chua cho cô, không quên dặn dò: “Hơi lạnh, để lát nữa hãy ăn.”
“Vậy em uống một chút thôi.” Cô nhận lấy, vặn nắp, uống một ngụm.
Chu Húc ngồi trên sofa nhìn xuống màn hình laptop của cô: “Đây là cái gì?”
Lương Tranh mỉm cười: “Một số tài liệu ấy mà, nghỉ hè em muốn đi thực tập nên chuẩn bị trước.”
Chu Húc đóng laptop lại, đặt lên bàn trà cho cô, lại cầm lấy lọ sữa chua uống, vặn nắp lại: “Chờ đỡ lạnh rồi uống.”
Lương Tranh cười một tiếng, cầm tay anh cong môi nói: “Không lạnh mà.”
Chu Húc nhìn cô, Lương Tranh nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Chu Húc im lặng một lúc, mới nói: “Ngày mai anh quay lại Anh.”
Lương Tranh sững sờ: “Ngày mai? Bao giờ?”
Cô biết tháng tư anh sẽ về lại Anh một chuyến, chỉ là không ngờ lại đột ngột như thế.
Chu Húc: “Sáng mai.”
Lương Tranh thất thần, hốc mắt hơi ươn ướt: “Sao lại bất ngờ như thế, anh cũng chẳng báo trước với em một câu.”
Chu Húc nhìn cô, cuống họng có chút đắng chát. Nếu như có thể, anh thật lòng không muốn xa cô dù chỉ một phút.
“Sợ em không vui nên không nói.”
“Nhưng hiện tại em cũng đâu thể vui vẻ nổi.”
Chu Húc nhìn bộ dạng như sắp bật khóc của cô, thoáng đau lòng, anh nhẹ nhàng cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của Lương Tranh, thấp giọng dỗ dành: “Nhanh lắm. Anh sẽ quay về ngay.”
Lương Tranh buồn bã nhìn anh. Chu Húc dịu dàng mỉm cười, hôn lên môi cô.
Lương Tranh biết mình đang cố tình gây sự với anh. Chu Húc vốn phải về lại trường để hoàn thành chương trình học, không thể vì thời gian này ở bên cô thường xuyên hơn mà cô được voi đòi tiên bắt anh ngày ngày đều phải ở bên cạnh mình được.
Cô không phải là cô gái không hiểu chuyện như thế, cũng không dính người đến mức ấy. Chỉ là quá thích anh, thích đến nỗi chẳng đành lòng xa anh dù chỉ một chút. Sau khi bình tĩnh lại, đè nén cảm xúc mất mát, trống rỗng vì sắp chia xa, cô ngẩng đầu nhìn anh, ôn tồn nói: “Mai mấy giờ anh đi?”
“8h sáng.”
Lương Tranh: “Vậy để em tiễn anh.”
Chu Húc nhìn cô, yết hầu hơi nhấp nhô lên xuống, một lúc sau mới đáp: “Được.”
Ngày mai Chu Húc đã trở lại Anh, Lương Tranh chẳng còn tâm tình đọc sách nữa.
Cô gác bút lại, quay đầu nói chuyện cùng anh: “Đêm nay anh phải ngủ sớm đúng không?”
“Không cần, mai lên máy bay ngủ cũng được.”
“Vậy chúng mình ra ngoài xem phim nhé.
Chu Húc nhìn cô cười, rồi rút điện thoại ra, hỏi: “Em muốn xem phim gì?”
Lương Tranh đi qua, ngồi cạnh anh, nhìn qua mấy tiêu đề, cuối cùng tùy tiện chọn một bộ.
Chu Húc gật đầu, lập tức đặt vé.
Anh xoa xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Đi thay quần áo đi.”
“Đã rõ!” Lương Tranh đứng phắt dậy, vào phòng thay đồ.
Hôm nay là cuối tuần, dù đã 9h tối nhưng rạp vẫn rất đông đúc.
Bộ phim này quả thực tẻ nhạt, nhiều người đứng dậy bỏ đi khi phim mới chiếu được một nửa.
Lương Tranh và Chu Húc xem được gần hai phần ba, cũng lặng lẽ đứng lên.
Khi rời khỏi rạp chiếu phim đã là 10h tối, Chu Húc kéo tay cô: “Muốn đi ăn khuya không?”
Lương Tranh vui vẻ gật đầu: “Ừm. Được đó. Mình cùng đi ăn đồ nướng đi.”
“Ăn ở quán nào?”
“Chờ chút. Để em xem đã.” Lương Tranh móc điện thoại ra, muốn trả thử quanh đây có tiệm nào ngon không.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Anh? Tranh Tranh!”
Lương Tranh quay đầu lại, Chu Kỳ không biết từ phương trời nào xuất hiện.
Cậu ta chạy chậm tới, toét miệng cười: “Hai người sao lại ở đây?”
Lương Tranh cong môi, thân thiết đáp: “Ừ. Đi xem phim mà.”
“Giờ mới đi xem à?” Chu Kỳ hỏi.
Lương Tranh đáp: “Chúng chị định đi ăn đồ nướng, cậu muốn đi cùng không?”
“Đi luôn!” Chu Kỳ hưng phấn đáp: “Em còn chưa ăn tối nữa. Em biết gần đây có quán ngon thôi rồi. Đi nào, dẫn hai người đi ăn.”
Chu Kỳ nói quán cách chỗ này không xa, đi qua một con đường là đến. Cuối tuần quán ăn khuya đông đúc náo nhiệt, đa phần là các đôi bạn trẻ.
Quán Chu Kỳ dẫn hai người đến rất đắt khách, khi cả nhóm bước vào đã không còn chỗ, chủ quán xếp cho họ một bàn ở ngoài.
Trời tháng 4 mát mẻ dễ chịu, ngồi bên ngoài vừa vặn thoáng đãng thoải máii.
Lương Tranh và Chu Kỳ chạy đến nhận khay đồ ăn. Chu Kỳ thân thiết cười nói: “Anh họ em trước kia không ăn mấy đồ này đâu.”
Lương Tranh nói: “Hiện tại anh ấy cũng đâu có ăn đâu.”
“Biết mà. Cái tính cách khó ở khô khan này, cũng chỉ chị chịu được anh ấy.”
Lương Tranh nhịn không được bật cười: “Thế thì không phải, nếu chị bảo anh ấy ăn, thì anh ấy vẫn nể mặt ăn.”
Chu Kỳ đáp: “Cũng đúng, anh ấy đúng là chỉ nghe lời chị.”
“Chị làm gì có mặt mũi lớn đến thế.” Lương Tranh thầm nghĩ, chỉ có mấy việc râu ria linh tinh là anh thuận theo ý cô, còn hầu hết mọi việc, vẫn là cô nghe theo anh.
Lương Tranh lấy đồ ăn cho đưa cho Chu Kỳ: “Cậu cầm đi nướng đi, chị đi lấy đồ uống.”
“Được. Bia nhá.”
“OK!”
Lương Tranh đi lấy bia, Chu Kỳ chọn xong đồ, tạt qua quầy, xin ít nước chấm và đồ ăn kèm.
Chu Húc tựa lưng vào ghế, đầu cụp xuống, hơi thất thần.
Chu Kỳ kéo ghế ngồi xuống: “Anh, giờ hai người ở cùng nhau à?”
Chu Húc giương mắt nhìn cậu ta.
Chu Kỳ gãi đầu: “Lần trước em qua nhà anh, bác gái nói dạo gần đây công ty nhiều việc, nên anh ở luôn đây cho tiện.”
Ban nãy cậu ta còn cảm thấy kỳ quái, tại sao hai người này lại đến tận đây xem phim, đột nhiên nhớ ra ở đây có căn hộ nhỏ của Chu Húc, chỗ này vừa vặn cách công ty Chu Húc và Trường Lương Tranh không xa.
Chu Húc lạnh nhạt liếc cậu em họ một cái.
Chu Kỳ nói: “Bảo sao. Đã trễ thế này hai người còn tới đây xem phim.”
Chu Húc nhìn cậu em: “Thế cậu ở đây làm gì?”
Chu Kỳ hớn hở đáp: “Em chơi game. Vừa đánh xong trận đi ra thì thấy hai người.”
Cậu ta nói xong, bỗng như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, mấy ngày trước em qua ông ăn cơm, có gặp Triệu Văn Anh. Hình như cô ta vẫn chưa hết hi vọng đâu.”
“Triệu Văn Anh là ai?” Lương Tranh vui vẻ ôm đồ uống đến, vừa vặn nghe thấy hai người nói chuyện. Cô hiếu kỳ, liền thuận miệng hỏi.
Chu Kỳ giật mình: “À à là một người bà con xa.”
Chu Húc nhíu nhíu mày liếc cậu ta một cái.
Chu Kỳ sợ càng nói càng lộ, lập tức ngậm miệng.
Lương Tranh căn bản không chú ý đến nét mặt kỳ quặc của hai người đàn ông, vui vẻ ngồi xuống, mở bia cho Chu Húc và Chu Kỳ: “Em không lấy đá nữa, bia vốn đã để lạnh rồi.”
Nói xong cô cầm lon nước của mình lên. Chu Húc theo thói quen, đón lấy mở nắp, để xuống trước mặt cô.
Lương Tranh cong mắt nhận lấy, uống một ngụm.
Ba người ăn tầm 1 tiếng, Chu Húc không ăn, cũng không nói nhiều, chỉ có Chu Kỳ và Lương Tranh ríu rít nói chuyện, y hệt hai đứa trẻ con.
Gần 12h mới ăn xong. Chu Húc trả tiền, nắm lấy tay Lương Tranh, nói với Chu Kỳ: “Anh chị về trước, cậu cũng về sớm đi, đêm rồi đừng lang thang.”
“Em biết rồi. Anh, chúc ngày mai thượng lộ bình an, thuận buồm xuôi gió. Em về đây. Hai người đi cẩn thận.”
Chu Húc nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Chỗ ăn cách căn hộ của hai người không xa, đi bộ đến nhà vừa vặn đúng 12h.
Chu Húc đi tắm trước, Lương Tranh thu dọn qua nhà cửa.
Chu Húc tắm rất nhanh, tầm 10p đã xong.
Lúc đi ra, thấy Lương Tranh đang ngồi cạnh bàn trà, nghịch nghịch mấy cái tách.
Chu Húc lau tóc đi tới, xoa xoa đầu cô: “Đang làm gì thế!”
Lương Tranh nghiêng đầu nhìn anh: “Đang nghĩ từ mai là không được gặp anh nữa rồi.”
Chu Húc cười: “Anh sẽ về nhanh thôi.”
“Tốt nhất là anh mau chóng trở về. Bằng không…”
“Bằng không thì sao?”
“Còn có thể sao nữa. Em sẽ đi tìm anh chứ sao?” Cô quay đầu cười nói: “Hòm tiết kiệm nhỏ của em vẫn đủ sức để mua vé máy bay.”
Chu Húc bật cười: “Anh còn tưởng em định nói, nếu anh không trở về em sẽ tìm người đàn ông khác?”
Lương Tranh khanh khách cười: “Vậy nếu em thật sự đi tìm người đàn ông khác thì làm sao?”
Chu Húc cúi đầu xoa xoa cái cằm nhỏ của cô: “Em còn muốn một người đàn ông thế nào? Người nào có thể tốt hơn anh được?”
Lương Tranh cười ngặt nghẽo: “Đốt đèn lồng tìm xem, biết đâu lại thấy thì sao?”
Chu Húc cúi đầu cắn lấy môi cô, sủng nịnh nói: “Em dám.”
Hai người trêu đùa nhau một hồi lâu, cuối cùng Chu Húc cũng tha cho Lương Tranh đi tắm.
Đêm đã khuya, do còn một số việc chưa hoàn thành, Chu Húc giục Lương Tranh đi ngủ trước.
Lương Tranh nghĩ đến ngày mai anh phải quay lại anh, rất lâu mới có thể gặp lại nhau, vì vậy cực kì không nỡ.
Cô đi theo anh vào thư phòng, chống cằm ngồi đối diện nhìn anh: “Em ngồi với anh, anh làm xong em mới đi ngủ.”
Chu Húc không muốn cô phải thức đêm, dứt khoát đóng Macbook lại.
Lương Tranh sửng sốt hỏi: “Anh không làm à?”
Chu Húc đáp: “Ngày mai làm sau. Đi ngủ thôi.”
Lương Tranh nằm trên giường lật đi lật lại mà vẫn không sao ngủ được.
Cô đã quen có anh bên mình, vừa nghĩ đến sắp phải chia xa, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, cô đơn.
Chu Húc cũng chẳng khá khẩm hơn cô là bao. Anh tựa đầu vào thành giường, yên lặng suy nghĩ, không sao chợp mắt nổi.
Không phải không buồn ngủ mà là không ngủ được, cuối cùng anh nhổm dậy, bật đèn ngủ, giở sách ra, vừa đọc được hai trang thì cửa phòng đột ngột mở ra.
Anh giương mắt, là Lương Tranh. Cô ôm gối ngủ, đứng trước cửa phòng.
Chu Húc thoáng sững sờ. Cô đóng cửa lại, ôm gối chạy đến, chui thẳng vào trong chăn của anh.
Chu Húc bình tĩnh nhìn cô: “Lương Tranh.”
Lương Tranh quấn chặt mình trong chăn, thò đầu ra đáp: “Em không ngủ được. Muốn ngủ cùng anh.”
Yết hầu anh siết chặt, ánh mắt sâu thêm mấy phần, cúi đầu chống tay, áp sát người cô, trầm giọng nói: “Em thật sự cho rằng anh là quân tử?”
Lương Tranh nháy nháy mắt: “Em đâu có coi anh là quân tử. Anh muốn làm gì thì làm.”
Yết hầu Chu Húc càng siết chặt, anh chăm chú nhìn cô, tròng mắt thoáng đỏ lên, đáy mắt như có lửa.
Lương Tranh bật cười: “Nhưng tiếc là mai anh 8h phải bay rồi…”
Chu Húc liếc cô một cái: “Cũng đâu phải không dậy nổi.”
Lương Tranh chớp chớp mắt.
Chu Húc: “Sợ rồi?”
Lương Tranh hắng giọng ho: “Sợ gì?”
Chu Húc nhìn cô bật cười.
Anh xoay người nằm xuống, ôm cô vào lòng, dịu giọng nói: “Ngủ đi.”
Lương Tranh rất thích cái ôm của anh, vui vẻ cong khóe môi, hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Trung tuần tháng 04 Chu Húc quay về Anh. Thấm thoát đã hai tháng, Lương Tranh chịu đựng sự dằn vặt hành hạ của nỗi khổ tương tư.
Cũng may tháng 06 lịch thi cử dày đặc. Áp lực học tập đè nặng, Lương Tranh quay cuồng bận bịu đến nỗi chẳng chạm chân nổi xuống đất. Mỗi ngày đều ngủ không đủ giấc, vùi đầu trong đống bài vở. Có mấy lần đang nói chuyện điện thoại với anh, cô mệt đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Văn phòng mà cô thực tập là của một vị tiền bối cùng khoa với cô, nhưng cách cô gần chục khóa. Hiện tại người kia đã trở thành một luật sư cực kì nổi tiếng trong giới chính trị.
Lương Tranh có thể tìm được người này, chủ yếu là nhờ giáo sư đã giới thiệu cô.
Không biết vị tiền bối kia có muốn nhận cô vào thực tập không hay chỉ vì nể mặt thầy giáo từng dạy mình nên mới nhận Lương Tranh. Nhưng dù thế nào, cũng giống như các thực tập sinh khác, đều là người mới thì đồng nghĩa với chân chạy việc. Từ bưng trà, rót nước, đến đón tiếp khách hàng đến văn phòng. Căn bản cũng chẳng học được thứ gì.
Cũng may gần cuối kỳ, vị tiền bối kia cũng rủ lòng từ bi, cho phép cô nghỉ vài ngày, chờ thi xong lại đến tiếp tục làm việc.
Lương Tranh gặp vài bạn bè cùng khóa, họ cũng đang đi thực tập, ai cũng gật đầu cảm thán: “Đúng là quãng thời gian đi học là thích nhất, chẳng có phiền não.”
Phùng Thiến thở dài: “Không biết giờ này năm sau chúng ta đang ở đâu nữa?”
Tiểu Vũ lại gần vỗ vỗ vai cô: “Aiya, đừng nghĩ trước làm gì cho đau đầu. Còn mấy ngày nữa là sinh nhật Tranh Tranh rồi, chúng mình thảo luận xem tổ chức thế nào đi.”
Phùng Thiến cười tít mắt: “Con gái lớn như bát nước đổ đi. Giờ này con bé nào còn tâm chí cùng chị em tổ chức sinh nhật, Từ nửa tháng trước đã cặm cụi lên kế hoạch du lịch, cùng Chu thiếu gia - ngày nhớ đêm mong tranh thủ thời gian ở bên nhau vun đắp tình cảm rồi.”
Lương Tranh bất đắc dĩ cười: “Ai ngày nhớ đêm mong, ngày nào cũng bận rộn đến chết được, nào có thời gian nhớ với nhung chứ.”
Tiểu Vũ cười: “Cũng đúng, gần đây đoán chừng Chu thiếu gia nhà cậu nhớ cậu hơn.”
Danh sách chương