Cửa bị đẩy ra, tất cả đều bị dọa giật nảy mình, lập tức quay lại nhìn về phía cửa.
Trời sinh anh khí chất lạnh lùng cao lãnh, khiến người khác không dám lại gần.
Những người quen biết anh đều biết tính cách anh lạnh nhạt, dửng dưng, không thèm để ai vào mắt. Anh không thích kết giao bạn bè, dù trong tiệc họp mặt gia đình, phần lớn thì gian anh đều ngồi trầm mặc bên ghế sofa, đối xử với ai cũng lãnh đạm, xa cách.
Nhưng một chàng trai ưu tú như anh, dù băng lạnh khinh người đến đâu cũng vẫn luôn trở thành đối tượng bàn luận của các cô gái.
Tuy nhiên người con trai này quá cao lãnh, quá khó gần nên chẳng ai dám tự tiện tiếp cận, trò chuyện cùng anh.
Không chỉ không dám, mà còn vì sợ hãi. Trừ vẻ ngoài lạnh lùng, chàng trai này từ trong cốt tủy luôn đem lại một cảm giác áp bách với người đối diện, khiến mọi người chỉ dám từ xa ngưỡng mộ bàn tán, không dám đến gần.
Mấy cô gái đang hào hứng nói xấu Lương Tranh, vừa nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh, lập tức lạnh sống lưng, lúng túng cúi đầu, không dám lên tiếng. Chu Húc hai tay đút túi quần, thản nhiên bước vào, đứng trước khay trà, đảo mắt nhìn một lượt những người đang ngồi, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Hân, nhàn nhạt hỏi: “Quà sinh nhật gì?”
Lâm Hân không tự chủ được thoáng run, tay nắm chặt lấy mép váy, cô ta ngồi trên salon, sợ sệt ngẩng đầu đối diện với đôi con ngươi không cảm xúc của anh, môi khẽ giật giật, nhưng vẫn không nói.
“Tôi hỏi lại lần nữa! Quà sinh nhật gì?” Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh, rõ ràng ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nhưng vẫn dọa cả đám con gái toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cả nhóm cúi đầu xuống sâu hơn, không ai dám ho he nửa lời.
Lâm Hân tốt xấu gì cũng là một tiểu thư nhà giàu, lại thầm thích Chu Húc, vậy mà giờ người con trai này lại vì một cô gái khác chất vấn cô. Lâm Hâm nhất thời phẫn uất, thẳng thắn nói: “Không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi sao? Thứ rẻ tiền đó còn chẳng đáng cầm lên tay. Cũng may cô ta biết xấu hổ, không dám tặng thứ rác rưởi ấy cho cậu.”
Lâm Hân vò mẻ không sợ rơi (1) nóng nảy đứng lên, dọa mấy bạn nữ bên cạnh hoảng hốt nắm lấy tay áo cô, khuyên cô bớt tranh cãi.
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt đến đáng sợ. Dương Thăng đứng bên cạnh há miệng kinh ngạc, cả Tần Tồng cũng phải nhíu mày.
Dương Thăng đứng lên, định qua hòa giải, nhưng vừa bắt gặp biểu hiện của Chu Húc, tất cả những lời muốn nói lập tức nuốt xuống, lặng lẽ ngồi xuống sofa.
Quen biết Chu Húc nhiều năm như thế, chưa từng thấy qua phản ứng dữ dội như vậy của cậu ta.
Những lời không nên nói đều đã nói ra hết, vì vậy dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Chu Húc, cậu muốn yêu đương cũng nên lựa chọn đối tượng một chút, cô gái kia chỉ là một con bé nhà quê, không gia thế, không tiền bạc, cậu cảm thấy ông nội cậu sẽ đồng ý cho cậu cưới cô ta hay sao?”
Chu Húc lãnh đạm nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Vậy thì sao? Cô nói chọn? Nếu không chọn cô ấy, chả lẽ là cô?” Giọng anh đã lạnh đến cực điểm, “Cô không xứng!”
Lâm Hân đột nhiên mở to mắt, không thể tin nhìn người con trai trước mặt.
Nhưng mà người đó đến nhìn cũng ngại phải nhìn cô thêm một giây, lập tức quay người bỏ đi.
Sau khi Chu Húc rời đi, không khí trong phòng trầm mặc đến đáng sợ. Tất cả mọi người đều không dám thở, chỉ lặng ngắt nhìn về phía Lâm Hân vẫn đang đứng sững như người mất hồn.
Bọn họ quen Chu Húc đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh thấy anh nổi giận, thì ra con người lãnh đạm, dửng dưng này khi nổi nóng sẽ như thế.
Thi xong bước ra khỏi lớp đã là 10 giờ tối. Cô vừa đi bộ về kí túc xá vừa mở điện thoại lên. Màn hình vừa sáng đã hiện lên tin nhắn Wechat của Chu Húc: [Thi xong rồi sao?]
Lương Tranh cười một tiếng, nhắn lại.
Nhạc chuông điện thoại lập tức vang lên. Tâm tình Lương Tranh đang khá vui vẻ, lập tức bắt máy, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Chu Húc, anh nhớ em hay sao?”
Đầu bên kia không đáp lại, chỉ trầm mặc. Chu Húc cầm di động, đứng bên ngoài trường của cô, dưới tán cây ngân hạnh quen thuộc. Anh khẽ cúi đầu, ánh đèn đường vàng mờ ảo chiếu lên người anh, khiến chiếc bóng kéo dài thật dài.
Anh nghe được tiếng cười vui vẻ của cô, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, im lặng một lúc, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu, dịu dàng nói: “Ừ, rất nhớ em.”
Lương Tranh khanh khách cười: “Anh đang ở đâu?”
“Ngoài cổng trường em.”
Lương Tranh ồ lên một tiếng, nhanh chóng nói: “Vậy anh chờ em một lát, em chạy ra ngay. Em cúp máy đây.”
“Ừ.”
Từ phòng thi đến cổng trường khá xa, đi nhanh cũng phải mất 10 phút, Lương Tranh vội vàng chạy đi.
Vừa đến cổng đã thấy hình bóng quen thuộc của anh.
Anh đưa lưng về phía cô, hai tay thong dong xỏ trong túi quần, ánh mắt lãng đãng nhìn ra xa, không biết đang trầm tư điều gì.
Lương Tranh lặng lẽ ngắm anh, đang định chạy đến hù anh một chút, ai ngờ chưa kịp hành động, anh đã quay đầu lại.
Cô bĩu môi một cái: “Anh không thể giả vờ không phát hiện ra em được sao?”
Chu Húc chỉ chăm chú nhìn cô, không nói gì, một lúc sau mới kéo tay cô, ân cần hỏi: “Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì?”
Lương Tranh vui vẻ để anh nắm tay, hai người sóng vai đi bộ trên vỉa hè, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Em cũng hơi đói, thật muốn húp một bát mì nóng hổi, nhưng lại thèm cả cơm chiên nữa.”
“Vậy mình sẽ ăn cả hai.”
“Thôi. Em không ăn được nhiều như thế.” Lương Tranh cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định đi ăn cơm chiên Thái (2)
Bà chủ quán là một người hào phóng, thấy Lương Tranh ăn nói khéo léo lại xinh xắn, bà không tiếc múc đầy cơm chiên vào trái dứa, đặt lên bàn cho cô. Bên trong còn có rất nhiều tôm bóc nõn và trái cây.
Nhưng mà lúc ăn cơm, Lương Tranh phát hiện ai đó cứ nhìn cô chằm chằm. Lương Tranh thở dài, ngẩng đầu, cong môi hỏi: “Tại sao anh cứ nhìn em thế?”
Chu Húc giả ngu đáp: “Anh có sao?”
Lương Tranh tinh nghịch nói: “Vậy được. Chúng ta tìm bà chủ xem camera giám sát là rõ.”
Chu Húc bật cười: “Em mau ăn đi.”
Vì suất cơm chiên siêu to khổng lồ nên Lương Tranh không ăn hết nổi, phần còn lại Chu Húc ăn giúp cô.
Sau khi hai người ăn xong thời gian cũng không còn sớm, Chu Húc đưa Lương Tranh về kí túc xá.
Lương Tranh tinh tế phát hiện: Cả tối nay anh đều trầm mặc, dù bình thường anh cũng rất kiệm lời, nhưng hôm nay có cảm giác không giống.
Đến kí túc xá, Lương Tranh nhịn không được, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mở lời: “Hôm nay anh sao thế? Không chịu nói câu nào, chỉ nhìn em chằm chằm?”
Chu Húc vẫn đút tay vào túi quần, dịu dàng nhìn cô, không nói gì thêm.
Lương Tranh phát hiện anh chàng này chắc chắn có tâm sự rồi, liền tiến lên, nắm lấy tay anh: “Anh sao vậy? Tâm trạng không vui à?”
Chu Húc lắc đầu: “Không!”
Anh trở ngược tay lại, nắm lấy tay cô, hỏi: “Ngày mai mấy giờ em thi xong?”
“11h trưa! Anh đến đón em à?”
Chu Húc “Ừ” một tiếng, “Em thi xong về ký túc xá, anh chờ em ở đây.”
“Vâng.” Lương Tranh cười với anh. Khi cô mỉm cười đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết cực kì xinh đẹp. Chu Húc không rời mắt nổi.
“Vậy em đi lên đây.”
Cô định rút tay lại, nhưng người kia nhất định không chịu thả ra. Lương Tranh nín cười, tiến lên, đụng đụng vào ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Chu Húc, hôm nay anh sao vậy? Dính người đến thế này?”
Lúc này anh mới chịu buông tay, vuốt vuốt mái tóc dài của cô: “Đi lên đi.”
Lương Tranh nhìn vành tai hơi đỏ của anh, biết ai kia xấu hổ rồi, buồn cười đến không nhịn nổi, nhanh chóng xoay người rời đi.
Chu Húc nhìn theo bóng dáng cô thật lâu, cho đến khi không còn thấy nữa.
Anh không hỏi cô chuyện về món quà sinh nhật năm ngoái, sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Mai cô còn thi cử. Anh muốn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Hôm sau, là môn thi khó nhất trong chương trình học của Lương Tranh, bình thường cô vô cùng chăm chỉ, thành tích học tập cũng tương đối tốt vì vậy vừa vặn còn một phút trước khi hết giờ, hoàn tất bài thi.
Nộp bài xong, Lương Tranh trở lại ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy xe của Chu Húc.
Cô cao hứng chạy đến, lấy đà định nhào vào ôm anh, thì phát hiện dì Ngữ Chức cũng đến. Cô lập tức dừng lại, lễ phép nói: “Dì. Con chào dì!”
Cô vô thức liếc anh một cái. Chu Húc cũng nhìn cô. Hai người chạm mắt, lập tức hiểu đối phương muốn nói gì.
Lương Tranh cười một tiếng: “Sao hôm nay dì lại đến đây ạ?”
Chu Ngữ Chức mở cửa xe, bước xuống, cười nói: “Đương nhiên là nhớ con. Hôm nay con được nghỉ đúng không?”
Bà nhanh chóng đi đến, kéo tay Lương Tranh: “Nào Tranh Tranh, dì giúp con thu dọn đồ dùng.”
“Dạ vâng ạ.”
Tối hôm qua Lương Tranh đã thu gọn đồ đạc vào vali, hiện tại chỉ còn sắp xếp vài cuốn sách bỏ vào túi là xong. Chu Húc giúp cô bê hành lý xuống. Kể cả túi đựng sách cũng giành cầm, không cho cô tự xách.
Lương Tranh tạm biệt bạn bè cùng phòng, hẹn hết nghỉ hè lại gặp nhau.
Ra khỏi ký túc xá, Chu Húc cất đồ đạc của cô vào sau cốp.
Lương Tranh thừa dịp dì Ngữ Chức nghe điện thoại, chạy đến đằng sau giúp anh, tiện thể nói nhỏ: “Có nặng không?”
Chu Húc ngước mắt, cố ý đùa cô: “Em bỏ đá vào vali đúng không?”
Lương Tranh trợn mắt, cãi: “Là sách hết đó.”
Chu Húc nhìn cô: “Mang về học à?”
“Tất nhiên rồi, mang về đương nhiên là sẽ học!” Lương Tranh hơi chột dạ, lẩm bẩm đáp.
Chu Húc cong môi, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Trên đường trở về, Chu Húc lái xe, Lương Tranh ngồi băng ghế phía sau nói chuyện phiếm với dì Ngữ Chức.
Trường Lương Tranh cách nhà Chu Húc khá xa, lái xe cũng mất hơn 30 phút.
Vừa thi xong, cô cảm thấy hơi mệt, vì vậy nói chuyện một hồi liền tựa vào cửa kính ô tô, ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất sâu, cô ngủ bao lâu chính bản thân cũng không biết, chỉ nhớ trong lúc mơ màng, có người nhẹ nhàng đẩy bả vai mình. Vừa mở mắt, đã thấy Chu Húc đứng bên cạnh, đang vươn người đỡ cô.
“Tỉnh rồi?”
Lương Tranh thẫn thờ một lúc, vô thức xoa xoa mắt: “Đến rồi ạ?”
Chu Húc cười một tiếng, buông cô ra, một tay vò đầu cô, cưng chiều đáp: “Em đoán xem. Xuống xe nào!”
Nói xong, anh vòng ra sau cốp, bê hành lý giúp cô.
Lương Tranh bước xuống cùng Chu Húc đi vào nhà.
Vừa vào đến nơi, Chu Ngữ Chức đã bưng hai ly nước trái cây từ phòng bếp ra, tươi cười nói: “Tranh Tranh, cứ để đồ đó, lại uống nước trái cây đi, nếu mệt thì lên lầu ngủ một giấc, tí xuống ăn cơm.”
“Dạ vâng ạ.” Lương Tranh ngồi xuống sofa, cầm ly nước, uống một hơi hết một nửa. Cô quả thực hơi khát.
Chu Ngữ Chức cười: “Nếu con thích cứ uống thêm, trong bếp còn nhiều.”
“Dạ. Con cảm ơn dì.”
Chu Ngữ Chức hiền từ cười, đi lên lầu.
Lương Tranh uống xong nước trái cây, cũng đi về phòng.
Chu Húc đã giúp cô mang toàn bộ hành lý lên phòng.
Lúc cô đi vào, Chu Húc đang giúp cô sắp xếp vali gọn vào tủ.
Lương Tranh cong cong mắt, cười: “Vất vả rồi.”
Chu Húc không quan tâm, đi đến bên cửa, khóa cửa lại.
Lương Tranh ồ lên một tiếng, giả vờ che hai tay trước ngực, sợ hãi nói: “Anh muốn làm gì?”
Chu Húc dùng ánh mắt liếc cô một cái như muốn nói: Vô vị.
Anh kéo một chiếc ghế cho cô ngồi, lại lấy một chiếc khác ngồi đối diện cô.
Lương Tranh bị chuỗi hành động khó hiểu này làm cho ngơ ngác, nháy nháy mắt nói: “Anh sao thế?”
Chu Húc hơi cong người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Sinh nhật năm ngoái của anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Tranh sững sờ. Không ngờ đột nhiên anh lại hỏi chuyện này.
Đôi môi mấp máy, cuối cùng giả vờ hàm hồ nói: “Cái… cái gì là cái gì?”
Chu Húc không ép cô, chỉ chăm chú nhìn cô thật lâu, yết hầu anh khẽ chuyển động, câu nói thốt ra rất trầm, nếu không phải hai người đang ngồi gần nhau có lẽ khó có thể nghe thấy: “Vì sao lúc đó em không hỏi anh?”
Lương Tranh: …
“Dòng chữ trên sổ, những lời người bên ngoài nói, vì sao em không trực tiếp hỏi anh?”
Lương Tranh kinh ngạc nhìn anh. Cô rất muốn nói gì đó, nhưng không nói thành lời.
Lương Tranh nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng chỉ chua xót nói: “Vì em sợ.”
Chu Húc như bị một nắm cát chặn giữa họng, anh nắm lấy tay cô, ánh mắt chưa lúc nào rời đôi con ngươi trong sáng có thần của cô, giọng anh khàn khàn, có chút xúc động: “Sợ cái gì?”
Lương Tranh nói: “Em sợ anh chán ghét em. Quà em tặng anh không đáng tiền, em sợ anh khinh thường nó, anh coi thường em.”
Nếu tình huống đó xảy ra cô sẽ càng đau lòng hơn.
Chu Húc nhìn cô, miệng đắng nghét, hốt hoảng muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì.
Anh nắm tay cô thật chặt, khóe mắt Lương Tranh hơi ửng hồng, tim anh nhói đau, lý trí vội vàng thúc giục anh, nhưng Chu Húc chưa từng rơi vào thứ cảm xúc này, anh bối rối, anh không biết phải hành động như thế nào, qua một lúc, anh khó khăn mở miệng: “Em ngốc sao? Chịu thua thiệt cũng không chịu mở miệng?”
Lương Tranh rũ mắt, không đáp.
Chu Húc vẫn nhìn cô. Bỗng nhiên minh bạch, hiểu tại sao cô đột nhiên không đến nhà anh nữa, rồi tại sao cô bỗng dưng xóa Wechat của anh, đột nhiên không còn nhiệt tình, không còn nở nụ cười rạng rỡ với anh,... đột nhiên xa lánh anh, chạy trốn khỏi anh.
“Nếu anh không đến tìm em, có phải em định cả đời không thèm để ý đến anh nữa?”
Lương Tranh ngẩng đầu đáp: “Vâng.”
Cô nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ, sóng mắt long lanh như sắp khóc.
Thật ra nếu từ đầu cô biết Chu Húc thích cô, vậy thì cô đã không ủy khuất thế này. Dù sao có lẽ ông trời cố tình chơi khăm hai người, khiến cô và anh hiểu lầm nhau.
Nếu là trước đây, dù có chết cô cũng sẽ không khóc trước mặt anh. Nhưng bây giờ, khi biết tình cảm của anh cũng giống mình, biết anh sẽ vì cô mà đau lòng, cho nên không khống chế nổi cảm xúc.
Chu Húc nhìn khóe mắt đỏ hoe của cô, giơ ngón tay dịu dàng vuốt ve đôi mắt cô, thấp giọng dỗ dành: “Xin lỗi em. Là anh không tốt.”
Nước mắt trào ra, tí tách rơi xuống mu bàn tay anh: “Anh đúng là xấu.”
Chu Húc gật đầu, anh thừa nhận.
Nếu như anh sớm biết được tình cảm của mình, chịu thẳng thắn đối diện với nó, nếu như anh quan tâm cô hơn.
Lương Tranh xoa xoa mắt, cô quả thực đang xúc động, khẽ trừng chàng trai trước mặt: “Anh đúng là xấu, đang yên đang lành nói lại chuyện cũ làm chi, chọc con gái khóc là cực kỳ không tốt.”
Hôm nay cô đã rất vui vẻ, cho đến hiện tại.
Chu Húc nắm chặt tay cô, mỉm cười: “Em vẫn còn chưa tha thứ cho anh à?”
Lương Tranh đanh đá đáp: “Nếu sau này anh ăn hiếp em, em sẽ không tha cho anh.”
Chu Húc gật đầu, nắm tay cô chặt hơn, như hứa hẹn.
Lương Tranh kéo tay anh qua, lau nước mắt, sau đó đứng dậy, định vào phòng tắm rửa mặt: “Em không nói chuyện với anh nữa.”
Khi cô rửa mặt xong từ nhà tắm đi ra, Chu Húc đã đứng sẵn ngoài cửa, chống tay nhốt cô vào lòng mình. Lương Tranh đẩy đẩy ngực anh, nhng cái người này cứng như đá vậy, đẩy thế nào cũng không xoay chuyển được, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn anh kiến nghị.
Chu Húc tì trán mình vào trán cô, nhíu mày nói: “Quà sinh nhật của anh đâu.”
“Em ném đi rồi.” Lương Tranh đẩy anh ra, bước về phía giường: “Anh ra ngoài, em muốn tắm rửa, thay quần áo.”
Nhưng ai đó lại ôm lấy eo cô, tiếp tục chất vấn: “Ném đi thật rồi à?”
“Đúng thế!”
“Vậy anh tự tìm! Tìm được thì là của anh! Lúc đó đừng đòi.”
Lương Tranh: “...”
Sau khi yêu anh, Lương Tranh mới phát hiện cái anh chàng cao lãnh khó gần này thực chất là quỷ ngây thơ.
Nào có người nào đòi quà kiểu này.
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Thật sự không có ở đây, em để ở nhà, khai giảng sẽ mang cho anh.”
Chu Húc nhìn cô một lúc, không nói gì.
Lương Tranh chống nạnh, cả giận nói: “Hiện tại em cũng đâu có thể biến ra một cái đồng hồ cho anh được.”
Chu Húc: …
“Và lại, đó không phải quà tặng đáng tiền gì, nói không chừng anh nhìn cũng chẳng muốn nhìn. A…” Cô còn chưa nói xong, đã bị ai đó dùng môi chặn miệng.
Một tay anh chế trụ eo nhỏ, một tay giữ lấy cái ót của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên. Nụ hôn dịu dàng triền miên kéo dài, cuối cùng ai kia còn khẽ cắn một cái lên môi dưới của cô, khẽ thì thầm: “Em không nên chọc giận anh!”
(1) “Phá quán tử phá suất” theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục.
(2) Cơm rang dứa kiểu Thái: Cơm chiên dứa hải sản kiểu Thái có vị chua ngọt của dứa, nho khô, bùi bùi của hạt điều và đặc biệt là mùi thơm của một loại gia vị nổi tiếng Phương Đông – cari.
Trời sinh anh khí chất lạnh lùng cao lãnh, khiến người khác không dám lại gần.
Những người quen biết anh đều biết tính cách anh lạnh nhạt, dửng dưng, không thèm để ai vào mắt. Anh không thích kết giao bạn bè, dù trong tiệc họp mặt gia đình, phần lớn thì gian anh đều ngồi trầm mặc bên ghế sofa, đối xử với ai cũng lãnh đạm, xa cách.
Nhưng một chàng trai ưu tú như anh, dù băng lạnh khinh người đến đâu cũng vẫn luôn trở thành đối tượng bàn luận của các cô gái.
Tuy nhiên người con trai này quá cao lãnh, quá khó gần nên chẳng ai dám tự tiện tiếp cận, trò chuyện cùng anh.
Không chỉ không dám, mà còn vì sợ hãi. Trừ vẻ ngoài lạnh lùng, chàng trai này từ trong cốt tủy luôn đem lại một cảm giác áp bách với người đối diện, khiến mọi người chỉ dám từ xa ngưỡng mộ bàn tán, không dám đến gần.
Mấy cô gái đang hào hứng nói xấu Lương Tranh, vừa nhìn thấy biểu hiện trên mặt anh, lập tức lạnh sống lưng, lúng túng cúi đầu, không dám lên tiếng. Chu Húc hai tay đút túi quần, thản nhiên bước vào, đứng trước khay trà, đảo mắt nhìn một lượt những người đang ngồi, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Hân, nhàn nhạt hỏi: “Quà sinh nhật gì?”
Lâm Hân không tự chủ được thoáng run, tay nắm chặt lấy mép váy, cô ta ngồi trên salon, sợ sệt ngẩng đầu đối diện với đôi con ngươi không cảm xúc của anh, môi khẽ giật giật, nhưng vẫn không nói.
“Tôi hỏi lại lần nữa! Quà sinh nhật gì?” Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh, rõ ràng ngữ khí vô cùng bình tĩnh, nhưng vẫn dọa cả đám con gái toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cả nhóm cúi đầu xuống sâu hơn, không ai dám ho he nửa lời.
Lâm Hân tốt xấu gì cũng là một tiểu thư nhà giàu, lại thầm thích Chu Húc, vậy mà giờ người con trai này lại vì một cô gái khác chất vấn cô. Lâm Hâm nhất thời phẫn uất, thẳng thắn nói: “Không phải chỉ là một cái đồng hồ thôi sao? Thứ rẻ tiền đó còn chẳng đáng cầm lên tay. Cũng may cô ta biết xấu hổ, không dám tặng thứ rác rưởi ấy cho cậu.”
Lâm Hân vò mẻ không sợ rơi (1) nóng nảy đứng lên, dọa mấy bạn nữ bên cạnh hoảng hốt nắm lấy tay áo cô, khuyên cô bớt tranh cãi.
Bầu không khí trong phòng ngột ngạt đến đáng sợ. Dương Thăng đứng bên cạnh há miệng kinh ngạc, cả Tần Tồng cũng phải nhíu mày.
Dương Thăng đứng lên, định qua hòa giải, nhưng vừa bắt gặp biểu hiện của Chu Húc, tất cả những lời muốn nói lập tức nuốt xuống, lặng lẽ ngồi xuống sofa.
Quen biết Chu Húc nhiều năm như thế, chưa từng thấy qua phản ứng dữ dội như vậy của cậu ta.
Những lời không nên nói đều đã nói ra hết, vì vậy dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Chu Húc, cậu muốn yêu đương cũng nên lựa chọn đối tượng một chút, cô gái kia chỉ là một con bé nhà quê, không gia thế, không tiền bạc, cậu cảm thấy ông nội cậu sẽ đồng ý cho cậu cưới cô ta hay sao?”
Chu Húc lãnh đạm nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Vậy thì sao? Cô nói chọn? Nếu không chọn cô ấy, chả lẽ là cô?” Giọng anh đã lạnh đến cực điểm, “Cô không xứng!”
Lâm Hân đột nhiên mở to mắt, không thể tin nhìn người con trai trước mặt.
Nhưng mà người đó đến nhìn cũng ngại phải nhìn cô thêm một giây, lập tức quay người bỏ đi.
Sau khi Chu Húc rời đi, không khí trong phòng trầm mặc đến đáng sợ. Tất cả mọi người đều không dám thở, chỉ lặng ngắt nhìn về phía Lâm Hân vẫn đang đứng sững như người mất hồn.
Bọn họ quen Chu Húc đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh thấy anh nổi giận, thì ra con người lãnh đạm, dửng dưng này khi nổi nóng sẽ như thế.
Thi xong bước ra khỏi lớp đã là 10 giờ tối. Cô vừa đi bộ về kí túc xá vừa mở điện thoại lên. Màn hình vừa sáng đã hiện lên tin nhắn Wechat của Chu Húc: [Thi xong rồi sao?]
Lương Tranh cười một tiếng, nhắn lại.
Nhạc chuông điện thoại lập tức vang lên. Tâm tình Lương Tranh đang khá vui vẻ, lập tức bắt máy, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Chu Húc, anh nhớ em hay sao?”
Đầu bên kia không đáp lại, chỉ trầm mặc. Chu Húc cầm di động, đứng bên ngoài trường của cô, dưới tán cây ngân hạnh quen thuộc. Anh khẽ cúi đầu, ánh đèn đường vàng mờ ảo chiếu lên người anh, khiến chiếc bóng kéo dài thật dài.
Anh nghe được tiếng cười vui vẻ của cô, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, im lặng một lúc, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu, dịu dàng nói: “Ừ, rất nhớ em.”
Lương Tranh khanh khách cười: “Anh đang ở đâu?”
“Ngoài cổng trường em.”
Lương Tranh ồ lên một tiếng, nhanh chóng nói: “Vậy anh chờ em một lát, em chạy ra ngay. Em cúp máy đây.”
“Ừ.”
Từ phòng thi đến cổng trường khá xa, đi nhanh cũng phải mất 10 phút, Lương Tranh vội vàng chạy đi.
Vừa đến cổng đã thấy hình bóng quen thuộc của anh.
Anh đưa lưng về phía cô, hai tay thong dong xỏ trong túi quần, ánh mắt lãng đãng nhìn ra xa, không biết đang trầm tư điều gì.
Lương Tranh lặng lẽ ngắm anh, đang định chạy đến hù anh một chút, ai ngờ chưa kịp hành động, anh đã quay đầu lại.
Cô bĩu môi một cái: “Anh không thể giả vờ không phát hiện ra em được sao?”
Chu Húc chỉ chăm chú nhìn cô, không nói gì, một lúc sau mới kéo tay cô, ân cần hỏi: “Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì?”
Lương Tranh vui vẻ để anh nắm tay, hai người sóng vai đi bộ trên vỉa hè, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Em cũng hơi đói, thật muốn húp một bát mì nóng hổi, nhưng lại thèm cả cơm chiên nữa.”
“Vậy mình sẽ ăn cả hai.”
“Thôi. Em không ăn được nhiều như thế.” Lương Tranh cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định đi ăn cơm chiên Thái (2)
Bà chủ quán là một người hào phóng, thấy Lương Tranh ăn nói khéo léo lại xinh xắn, bà không tiếc múc đầy cơm chiên vào trái dứa, đặt lên bàn cho cô. Bên trong còn có rất nhiều tôm bóc nõn và trái cây.
Nhưng mà lúc ăn cơm, Lương Tranh phát hiện ai đó cứ nhìn cô chằm chằm. Lương Tranh thở dài, ngẩng đầu, cong môi hỏi: “Tại sao anh cứ nhìn em thế?”
Chu Húc giả ngu đáp: “Anh có sao?”
Lương Tranh tinh nghịch nói: “Vậy được. Chúng ta tìm bà chủ xem camera giám sát là rõ.”
Chu Húc bật cười: “Em mau ăn đi.”
Vì suất cơm chiên siêu to khổng lồ nên Lương Tranh không ăn hết nổi, phần còn lại Chu Húc ăn giúp cô.
Sau khi hai người ăn xong thời gian cũng không còn sớm, Chu Húc đưa Lương Tranh về kí túc xá.
Lương Tranh tinh tế phát hiện: Cả tối nay anh đều trầm mặc, dù bình thường anh cũng rất kiệm lời, nhưng hôm nay có cảm giác không giống.
Đến kí túc xá, Lương Tranh nhịn không được, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mở lời: “Hôm nay anh sao thế? Không chịu nói câu nào, chỉ nhìn em chằm chằm?”
Chu Húc vẫn đút tay vào túi quần, dịu dàng nhìn cô, không nói gì thêm.
Lương Tranh phát hiện anh chàng này chắc chắn có tâm sự rồi, liền tiến lên, nắm lấy tay anh: “Anh sao vậy? Tâm trạng không vui à?”
Chu Húc lắc đầu: “Không!”
Anh trở ngược tay lại, nắm lấy tay cô, hỏi: “Ngày mai mấy giờ em thi xong?”
“11h trưa! Anh đến đón em à?”
Chu Húc “Ừ” một tiếng, “Em thi xong về ký túc xá, anh chờ em ở đây.”
“Vâng.” Lương Tranh cười với anh. Khi cô mỉm cười đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết cực kì xinh đẹp. Chu Húc không rời mắt nổi.
“Vậy em đi lên đây.”
Cô định rút tay lại, nhưng người kia nhất định không chịu thả ra. Lương Tranh nín cười, tiến lên, đụng đụng vào ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Chu Húc, hôm nay anh sao vậy? Dính người đến thế này?”
Lúc này anh mới chịu buông tay, vuốt vuốt mái tóc dài của cô: “Đi lên đi.”
Lương Tranh nhìn vành tai hơi đỏ của anh, biết ai kia xấu hổ rồi, buồn cười đến không nhịn nổi, nhanh chóng xoay người rời đi.
Chu Húc nhìn theo bóng dáng cô thật lâu, cho đến khi không còn thấy nữa.
Anh không hỏi cô chuyện về món quà sinh nhật năm ngoái, sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Mai cô còn thi cử. Anh muốn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Hôm sau, là môn thi khó nhất trong chương trình học của Lương Tranh, bình thường cô vô cùng chăm chỉ, thành tích học tập cũng tương đối tốt vì vậy vừa vặn còn một phút trước khi hết giờ, hoàn tất bài thi.
Nộp bài xong, Lương Tranh trở lại ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy xe của Chu Húc.
Cô cao hứng chạy đến, lấy đà định nhào vào ôm anh, thì phát hiện dì Ngữ Chức cũng đến. Cô lập tức dừng lại, lễ phép nói: “Dì. Con chào dì!”
Cô vô thức liếc anh một cái. Chu Húc cũng nhìn cô. Hai người chạm mắt, lập tức hiểu đối phương muốn nói gì.
Lương Tranh cười một tiếng: “Sao hôm nay dì lại đến đây ạ?”
Chu Ngữ Chức mở cửa xe, bước xuống, cười nói: “Đương nhiên là nhớ con. Hôm nay con được nghỉ đúng không?”
Bà nhanh chóng đi đến, kéo tay Lương Tranh: “Nào Tranh Tranh, dì giúp con thu dọn đồ dùng.”
“Dạ vâng ạ.”
Tối hôm qua Lương Tranh đã thu gọn đồ đạc vào vali, hiện tại chỉ còn sắp xếp vài cuốn sách bỏ vào túi là xong. Chu Húc giúp cô bê hành lý xuống. Kể cả túi đựng sách cũng giành cầm, không cho cô tự xách.
Lương Tranh tạm biệt bạn bè cùng phòng, hẹn hết nghỉ hè lại gặp nhau.
Ra khỏi ký túc xá, Chu Húc cất đồ đạc của cô vào sau cốp.
Lương Tranh thừa dịp dì Ngữ Chức nghe điện thoại, chạy đến đằng sau giúp anh, tiện thể nói nhỏ: “Có nặng không?”
Chu Húc ngước mắt, cố ý đùa cô: “Em bỏ đá vào vali đúng không?”
Lương Tranh trợn mắt, cãi: “Là sách hết đó.”
Chu Húc nhìn cô: “Mang về học à?”
“Tất nhiên rồi, mang về đương nhiên là sẽ học!” Lương Tranh hơi chột dạ, lẩm bẩm đáp.
Chu Húc cong môi, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Trên đường trở về, Chu Húc lái xe, Lương Tranh ngồi băng ghế phía sau nói chuyện phiếm với dì Ngữ Chức.
Trường Lương Tranh cách nhà Chu Húc khá xa, lái xe cũng mất hơn 30 phút.
Vừa thi xong, cô cảm thấy hơi mệt, vì vậy nói chuyện một hồi liền tựa vào cửa kính ô tô, ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất sâu, cô ngủ bao lâu chính bản thân cũng không biết, chỉ nhớ trong lúc mơ màng, có người nhẹ nhàng đẩy bả vai mình. Vừa mở mắt, đã thấy Chu Húc đứng bên cạnh, đang vươn người đỡ cô.
“Tỉnh rồi?”
Lương Tranh thẫn thờ một lúc, vô thức xoa xoa mắt: “Đến rồi ạ?”
Chu Húc cười một tiếng, buông cô ra, một tay vò đầu cô, cưng chiều đáp: “Em đoán xem. Xuống xe nào!”
Nói xong, anh vòng ra sau cốp, bê hành lý giúp cô.
Lương Tranh bước xuống cùng Chu Húc đi vào nhà.
Vừa vào đến nơi, Chu Ngữ Chức đã bưng hai ly nước trái cây từ phòng bếp ra, tươi cười nói: “Tranh Tranh, cứ để đồ đó, lại uống nước trái cây đi, nếu mệt thì lên lầu ngủ một giấc, tí xuống ăn cơm.”
“Dạ vâng ạ.” Lương Tranh ngồi xuống sofa, cầm ly nước, uống một hơi hết một nửa. Cô quả thực hơi khát.
Chu Ngữ Chức cười: “Nếu con thích cứ uống thêm, trong bếp còn nhiều.”
“Dạ. Con cảm ơn dì.”
Chu Ngữ Chức hiền từ cười, đi lên lầu.
Lương Tranh uống xong nước trái cây, cũng đi về phòng.
Chu Húc đã giúp cô mang toàn bộ hành lý lên phòng.
Lúc cô đi vào, Chu Húc đang giúp cô sắp xếp vali gọn vào tủ.
Lương Tranh cong cong mắt, cười: “Vất vả rồi.”
Chu Húc không quan tâm, đi đến bên cửa, khóa cửa lại.
Lương Tranh ồ lên một tiếng, giả vờ che hai tay trước ngực, sợ hãi nói: “Anh muốn làm gì?”
Chu Húc dùng ánh mắt liếc cô một cái như muốn nói: Vô vị.
Anh kéo một chiếc ghế cho cô ngồi, lại lấy một chiếc khác ngồi đối diện cô.
Lương Tranh bị chuỗi hành động khó hiểu này làm cho ngơ ngác, nháy nháy mắt nói: “Anh sao thế?”
Chu Húc hơi cong người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Sinh nhật năm ngoái của anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Tranh sững sờ. Không ngờ đột nhiên anh lại hỏi chuyện này.
Đôi môi mấp máy, cuối cùng giả vờ hàm hồ nói: “Cái… cái gì là cái gì?”
Chu Húc không ép cô, chỉ chăm chú nhìn cô thật lâu, yết hầu anh khẽ chuyển động, câu nói thốt ra rất trầm, nếu không phải hai người đang ngồi gần nhau có lẽ khó có thể nghe thấy: “Vì sao lúc đó em không hỏi anh?”
Lương Tranh: …
“Dòng chữ trên sổ, những lời người bên ngoài nói, vì sao em không trực tiếp hỏi anh?”
Lương Tranh kinh ngạc nhìn anh. Cô rất muốn nói gì đó, nhưng không nói thành lời.
Lương Tranh nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng chỉ chua xót nói: “Vì em sợ.”
Chu Húc như bị một nắm cát chặn giữa họng, anh nắm lấy tay cô, ánh mắt chưa lúc nào rời đôi con ngươi trong sáng có thần của cô, giọng anh khàn khàn, có chút xúc động: “Sợ cái gì?”
Lương Tranh nói: “Em sợ anh chán ghét em. Quà em tặng anh không đáng tiền, em sợ anh khinh thường nó, anh coi thường em.”
Nếu tình huống đó xảy ra cô sẽ càng đau lòng hơn.
Chu Húc nhìn cô, miệng đắng nghét, hốt hoảng muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì.
Anh nắm tay cô thật chặt, khóe mắt Lương Tranh hơi ửng hồng, tim anh nhói đau, lý trí vội vàng thúc giục anh, nhưng Chu Húc chưa từng rơi vào thứ cảm xúc này, anh bối rối, anh không biết phải hành động như thế nào, qua một lúc, anh khó khăn mở miệng: “Em ngốc sao? Chịu thua thiệt cũng không chịu mở miệng?”
Lương Tranh rũ mắt, không đáp.
Chu Húc vẫn nhìn cô. Bỗng nhiên minh bạch, hiểu tại sao cô đột nhiên không đến nhà anh nữa, rồi tại sao cô bỗng dưng xóa Wechat của anh, đột nhiên không còn nhiệt tình, không còn nở nụ cười rạng rỡ với anh,... đột nhiên xa lánh anh, chạy trốn khỏi anh.
“Nếu anh không đến tìm em, có phải em định cả đời không thèm để ý đến anh nữa?”
Lương Tranh ngẩng đầu đáp: “Vâng.”
Cô nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ, sóng mắt long lanh như sắp khóc.
Thật ra nếu từ đầu cô biết Chu Húc thích cô, vậy thì cô đã không ủy khuất thế này. Dù sao có lẽ ông trời cố tình chơi khăm hai người, khiến cô và anh hiểu lầm nhau.
Nếu là trước đây, dù có chết cô cũng sẽ không khóc trước mặt anh. Nhưng bây giờ, khi biết tình cảm của anh cũng giống mình, biết anh sẽ vì cô mà đau lòng, cho nên không khống chế nổi cảm xúc.
Chu Húc nhìn khóe mắt đỏ hoe của cô, giơ ngón tay dịu dàng vuốt ve đôi mắt cô, thấp giọng dỗ dành: “Xin lỗi em. Là anh không tốt.”
Nước mắt trào ra, tí tách rơi xuống mu bàn tay anh: “Anh đúng là xấu.”
Chu Húc gật đầu, anh thừa nhận.
Nếu như anh sớm biết được tình cảm của mình, chịu thẳng thắn đối diện với nó, nếu như anh quan tâm cô hơn.
Lương Tranh xoa xoa mắt, cô quả thực đang xúc động, khẽ trừng chàng trai trước mặt: “Anh đúng là xấu, đang yên đang lành nói lại chuyện cũ làm chi, chọc con gái khóc là cực kỳ không tốt.”
Hôm nay cô đã rất vui vẻ, cho đến hiện tại.
Chu Húc nắm chặt tay cô, mỉm cười: “Em vẫn còn chưa tha thứ cho anh à?”
Lương Tranh đanh đá đáp: “Nếu sau này anh ăn hiếp em, em sẽ không tha cho anh.”
Chu Húc gật đầu, nắm tay cô chặt hơn, như hứa hẹn.
Lương Tranh kéo tay anh qua, lau nước mắt, sau đó đứng dậy, định vào phòng tắm rửa mặt: “Em không nói chuyện với anh nữa.”
Khi cô rửa mặt xong từ nhà tắm đi ra, Chu Húc đã đứng sẵn ngoài cửa, chống tay nhốt cô vào lòng mình. Lương Tranh đẩy đẩy ngực anh, nhng cái người này cứng như đá vậy, đẩy thế nào cũng không xoay chuyển được, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn anh kiến nghị.
Chu Húc tì trán mình vào trán cô, nhíu mày nói: “Quà sinh nhật của anh đâu.”
“Em ném đi rồi.” Lương Tranh đẩy anh ra, bước về phía giường: “Anh ra ngoài, em muốn tắm rửa, thay quần áo.”
Nhưng ai đó lại ôm lấy eo cô, tiếp tục chất vấn: “Ném đi thật rồi à?”
“Đúng thế!”
“Vậy anh tự tìm! Tìm được thì là của anh! Lúc đó đừng đòi.”
Lương Tranh: “...”
Sau khi yêu anh, Lương Tranh mới phát hiện cái anh chàng cao lãnh khó gần này thực chất là quỷ ngây thơ.
Nào có người nào đòi quà kiểu này.
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Thật sự không có ở đây, em để ở nhà, khai giảng sẽ mang cho anh.”
Chu Húc nhìn cô một lúc, không nói gì.
Lương Tranh chống nạnh, cả giận nói: “Hiện tại em cũng đâu có thể biến ra một cái đồng hồ cho anh được.”
Chu Húc: …
“Và lại, đó không phải quà tặng đáng tiền gì, nói không chừng anh nhìn cũng chẳng muốn nhìn. A…” Cô còn chưa nói xong, đã bị ai đó dùng môi chặn miệng.
Một tay anh chế trụ eo nhỏ, một tay giữ lấy cái ót của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên. Nụ hôn dịu dàng triền miên kéo dài, cuối cùng ai kia còn khẽ cắn một cái lên môi dưới của cô, khẽ thì thầm: “Em không nên chọc giận anh!”
(1) “Phá quán tử phá suất” theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục.
(2) Cơm rang dứa kiểu Thái: Cơm chiên dứa hải sản kiểu Thái có vị chua ngọt của dứa, nho khô, bùi bùi của hạt điều và đặc biệt là mùi thơm của một loại gia vị nổi tiếng Phương Đông – cari.
Danh sách chương