Nghỉ đông ở nhà, mỗi ngày Lương Tranh quả thực vui đến quên cả trời đất.
Cuộc sống không có bài tập, mỗi ngày đều ăn nhậu chơi bời, không còn gì hạnh phúc hơn.
Chỉ có điều cô chơi đùa vô cùng vui vẻ suốt ngày,vốn dĩ tính toán muốn mang sách về để đọc nhưng lại để ở trên bàn học,sách bị dính bụi cũng không xem lấy một tờ. Một thời gian sau,mẹ liền nhắc cô: "Con nói sách này lớn như vậy, thật xa mới mang về được lại để dính bụi ở chỗ kia, con cũng ngại nặng, còn không bằng đừng mang về."
Lương Tranh vắt chéo hai chân về phía sau, nằm sấp trên giường xem phim, nói: "Mẹ yên tâm đi, lần tới con khẳng định sẽ không mang theo sách trở về."
Ở trường học luôn nghĩ chính mình trở về mỗi ngày đều xem sách,nhưng sự thật là,lúc nghĩ đến đều rất tốt đẹp,khi thật sự trở về, trong nhà ăn tết vô cùng náo nhiệt, mỗi ngày thời gian chơi còn không đủ, lấy đâu ra thời gian đọc sách a.
Mẹ Lương quét dọn ở trước cửa phòng ngủ của Lương Tranh, nói: "Con còn nói con thường xuyên đi đến nhà dì Chu, sao không học được một chút tính tự giác,kỷ luật của Chu Húc người ta. Lần trước không phải con nói người ta được nghỉ vẫn còn làm nghiên cứu sao."
Lương Tranh chống cằm,mắt không rời màn hình, trả lời: "Thôi bỏ đi, con cũng không tự giác,kỷ luật được như vậy, nếu là con và anh ấy giống nhau,con sẽ làm bản thân buồn chết mất."
Mẹ Lương ghét bỏ nói: "Con chính là không biết vươn lên."
Lương Tranh còn muốn vì chính mình thanh minh một chút, cô cảm thấy mình rất biết vươn lên. Nhưng mà nghĩ lại, so sánh với Chu Húc, cô quả thực không vươn lên cho lắm.
Quyết định ngậm miệng lại.
Đêm giao thừa, Lương Tranh gọi video chúc Tết với dì Chu qua WeChat.
Dì Chu bên kia đặc biệt náo nhiệt, không phải ở nhà dì, có lẽ là ở nhà ông nội Chu Húc.
Ngôi nhà trong video còn lớn hơn Chu gia, trong nhà trang hoàng rất giống phong cách của thế kỷ trước, mười phần quý khí.
Đoán chừng người nhà Chu gia đều tụ tập ở nhà lão gia tử bên này ăn tết, rất nhiều người, tiếng hoan hô nói cười không ngừng.
Chu Ngữ Chức nhận được cuộc gọi video của Lương Tranh, rất cao hứng, cười hỏi: "Tranh Tranh, đang ở đâu vậy? Ăn bữa cơm đoàn viên sao?"
"Mới vừa ăn xong, đang ở nhà của ông nội." Lương Tranh cười ngọt ngào, hướng về video nói: "Dì, chúc dì và chú năm mới vui vẻ, chúc ông nội thân thể khỏe mạnh."
"Con cũng vậy, năm mới vui vẻ." Gương mặt tươi cười này của Lương Tranh ai nhìn cũng đều thích. Chu Ngữ Chức đã lâu không gặp Lương Tranh, lúc này rất vui vẻ, hỏi: "Tranh Tranh khi nào quay lại a? Khi nào quay lại thì nói với dì một tiếng, lúc đó dì đến đón con."
Lương Tranh nói: "Cuối tháng 2 ạ."
Lương Tranh cùng dì Chu hàn huyên một lúc, lại xuất phát từ phép lịch sự,cô hỏi đến Chu Húc, dì Chu nói anh đã quay về trường học rồi, cuối tháng 3 mới trở về.
Lương Tranh ở trên ban công cùng dì Chu gọi video, lúc mẹ Lương ra tới, Lương Tranh liền đưa điện thoại cho mẹ, nói: "Dì Chu."
Mẹ Lương lập tức cao hứng nhận lấy, "Ngữ Chức a, năm mới vui vẻ."
Hai người bạn tốt đã nhiều năm không gặp mặt, nói những lời muốn nói, hàn huyên rất lâu.
Nửa giờ sau, mẹ Lương mới từ ban công đi ra, đưa điện thoại cho Lương Tranh.
Trong nhà Lương Tranh bên này ăn tết cũng rất náo nhiệt, nhóm họ hàng tụ tập hai bàn chơi mạt chược,người không đánh bài thì xem Đêm hội mùa xuân(Gala năm mới CCTV), đám con nít chơi trò trốn tìm, vô cùng náo nhiệt.
Lương Tranh ngồi ở trên ghế sofa ôm di động bận rộn trả lời lời chúc mừng năm mới của bạn bè, cô trả lời đến vui vẻ,thích thú, tâm tình vô cùng tốt.
Đến lúc cô trả lời xong lời chúc mừng năm mới, ngón tay kéo xuống xem có bỏ lỡ ai hay không, kéo xuống cuối cùng, nhìn thấy khung thoại với Chu Húc.
Ngón tay cô dừng lại ở đó, nhớ tới mấy tháng trước,lúc ấy vừa đến Bắc Kinh, vì muốn kéo gần quan hệ với Chu Húc, da mặt dày thêm WeChat của anh. Bất quá cũng chỉ là thêm, trước nay không có nói chuyện qua.
Lương Tranh nghĩ, cô có nên chúc mừng năm mới anh hay không? Cô click mở khung thoại, nhìn giao diện WeChat trống không, do dự rất lâu.
Tuy rằng có thể Chu Húc sẽ không trả lời cô, nhưng lúc cô ở Bắc Kinh cũng đã cho anh thêm không ít phiền toái, xuất phát từ phép lịch sự, Lương Tranh cảm thấy lời chúc mừng năm mới này vẫn nên được gửi đi, vì thế cuối cùng đã gửi một câu, "Chu Húc, năm mới vui vẻ! Chúc anh vạn sự như ý!"
Tin nhắn WeChat được gửi đi, đoán rằng bên kia cũng sẽ không trả lời.
Lương Tranh thật ra không quá để ý, vốn dĩ cũng không trông mong vào việc Chu Húc trả lời lại.
Đúng lúc em họ gọi cô qua đánh bài, cô để lại điện thoại vào trong túi, vô cùng cao hứng chạy tới chơi.
Đầu bên kia.
Chu Húc tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một cái áo thun ngắn tay, quần thể thao màu đen. Trong tay anh cầm khăn lông lau tóc, lúc đi ra, thuận tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Click mở liền thấy bảy tám cái khung thoại WeChat nhảy ra màn hình chính.
Tất cả đều là chúc mừng năm mới.
Có Tần Tống, Dương Thăng, Lâm Hân, còn có một ít người không thân.
Ánh mắt Chu Húc bỏ qua tin nhắn WeChat của mọi người, không tự giác dừng lại trên tin nhắn kia của Lương Tranh.
Anh khựng lại một chút, click vào.
Chu Húc nhìn chằm chằm một lúc, hiếm khi trả lời một câu, "Năm mới vui vẻ."
Trả lời xong, lại nhìn chằm chằm vài giây, sau đó mới khóa điện thoại, ném về trên tủ đầu giường, đi sấy tóc.
Khi Lương Tranh nhìn thấy tin nhắn trả lời của Chu Húc, đã là hơn 2 giờ sáng.
Cô chịu không nổi về phòng rửa mặt đi ngủ, lúc lên giường mới lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy Chu Húc trả lời lại, cô thật ra cũng không bất ngờ lắm.
Chu Húc là người cao ngạo vậy mà lại trả lời cô, bên trong hẳn là có nguyên do.
Nhưng anh luôn luôn lịch sự, chu toàn, bởi vì cô là con gái của bạn tốt của dì Chu, cho dù anh có khó chịu với cô, xuất phát từ phép lịch sự hay tiện tay trả lời một câu cũng là điều bình thường.
Lương Tranh thở dài, rời khỏi WeChat, tắt điện thoại để trên tủ đầu giường, đem chăn kéo lên, nhắm mắt ngủ.
Ăn tết thật tốt, nhưng nghỉ đông thật nhanh đã kết thúc.
Hai tháng nữa khai giảng, Lương Tranh còn chưa có chơi đủ, một chút cũng không muốn quay lại trường học.
Còn chưa đi, đã bắt đầu tính toán khi nào lại trở về, mẹ Lương bị cô chọc cười.
Mang quà Tết cho Chu gia, lạp xưởng cùng thịt xông khói chất đầy 2 túi lớn.
Lương Tranh xách đồ đến, nặng đến mức cô vừa xách lên một cái liền nhanh chóng buông xuống.
Mẹ Lương nói: "Ngày mai ba mẹ đưa con ra sân bay, giúp con gửi vận chuyển xong chúng ta lại đi. Con tới Bắc Kinh rồi thì trực tiếp gọi xe đi đến nhà dì Chu, đừng lại làm phiền dì đến đón con."
"Vâng." Lương Tranh gật đầu, cô cúi đầu nhìn vào túi lạp xưởng, sờ sờ bụng, "Mẹ, con đói quá, con cũng muốn ăn lạp xưởng."
Mẹ Lương cười rộ lên, "Chờ, mẹ nấu cho con."
Bà vừa nói vừa đi đến phòng bếp.
Lương Tranh cũng đi theo, nói: "Con muốn ăn thịt xông khói."
"Được." Mẹ Lương lấy từ tủ lạnh ra một khúc thịt xông khói, lạp xưởng, lại nói: "Con nếu không cũng lấy một chút mang đến trường học, ngày thường lúc muốn ăn thì nấu rồi cùng ăn với bạn bè trong ký túc xá."
"Ký túc xá không có đồ để nấu nướng."
"Mua một cái nồi cơm điện nhỏ thì sao."
Lương Tranh còn thật sự nghiêm túc phổ cập khoa học cho mẹ, "Nồi cơm điện là thiết bị vi phạm quy định, khi bị kiểm tra thì sẽ bị phạt."
Mẹ Lương bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng nói: "Ai nha quên đi quên đi,loại chuyện vi phạm quy định cũng không thể làm."
Lương Tranh bị mẹ chọc cười, cô đi qua, ở bên hông ôm lấy mẹ, "Mẹ, con sẽ rất nhớ mẹ và ba ba."
Mẹ Lương nghe vậy thì vui mừng, trong lòng lại có chút chua xót, nói: "Ở trường học chăm sóc tốt bản thân mình, học cho tốt, vui vui vẻ vẻ."
Lương Tranh gật đầu, nghiêm túc nói: "Con biết. Mẹ cùng ba ba cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Yên tâm đi."
Ngày hôm sau, Lương Tranh buổi sáng 10 giờ lên máy bay, đến Bắc Kinh đã sớm một chút.
Máy bay hạ xuống,cô vừa đi đến băng chuyền lấy hành lý, vừa khởi động máy gọi điện thoại cho ba mẹ báo đã đến nơi an toàn.
Đến lúc lấy được hành lý, cô một tay kéo hành lý, còn đeo một cái ba lô to trên lưng.
Sau đó đi ra ngoài, trực tiếp đi đến chỗ xe taxi địa phương, lên xe liền báo địa chỉ nhà dì Chu.
Rời khỏi sân bay, Lương Tranh gọi điện thoại cho dì Chu.
Chu Ngữ Chức rất nhanh nhận điện thoại, Lương Tranh thanh âm ngoan ngoãn, lại ngọt ngào, nói: "Dì, bây giờ dì có ở nhà không?"
Chu Ngữ Chức nói: "Có ở. Con đang ở đâu?"
Lương Tranh nói: "Con mới vừa xuống máy bay, bây giờ đang ở trên xe taxi, một lát nữa liền tới nhà của dì."
"Con đến Bắc Kinh?" Chu Ngữ Chức kinh ngạc nói: "Không phải lúc trước bảo con khi quay lại thì nói cho dì một tiếng để dì tới đón con sao,con cái đứa nhỏ này ——"
Lương Tranh vội nói: "Con không dám làm phiền dì, con gọi xe cho thuận tiện. Con một lát nữa liền tới nơi."
Người đã ở trên đường, Chu Ngữ Chức cũng không nói được gì nữa, đành phải dặn dò, "Vậy con trên đường cẩn thận một chút a, dì ở nhà chờ con."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Lương Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bắc Kinh hôm nay có màu xanh đặc biệt, cô hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh và khô ráo thổi đến, lạnh đến nỗi cô run một cái, lại vội vàng kéo cửa sổ lên.
Trong nhóm ký túc xá còn đang thảo luận buổi tối hôm nay ăn cái gì, thảo luận nửa ngày, cuối cùng quyết định đi ăn lẩu Haidilao*.
(*Haidilao là một chuỗi cửa hàng lẩu được thành lập tại Tứ Xuyên,Trung Quốc vào năm 1994)
Thiến Thiến: 【 buổi chiều 5 giờ, ký túc xá tập hợp! 】
Lương Tranh gửi một cái vẻ mặt cong con mắt cười tủm tỉm gật đầu, sau đó là một động tác OK.
Thời điểm đến Chu gia, xe vừa mới dừng lại, Chu Ngữ Chức liền từ bên trong đi ra.
Lương Tranh dùng WeChat thanh toán tiền, từ trong xe đi xuống.
Chu Ngữ Chức mở cửa sân nhỏ ra, vừa nhìn thấy Lương Tranh liền giữ chặt tay cô,giả vờ tức giận nói, "Con đứa nhỏ này,đã nói tới đón con, sao lại tự mình đi tới."
Lương Tranh cười, cô vòng đến cốp xe lấy hành lý, Chu Ngữ Chức giúp cô xách hành lý, lôi kéo cô đi vào bên trong, "Chưa ăn cơm đi? Dì trong nồi có nấu canh gà hoành thánh, đi vào trước ăn một chút."
"Con ở trên máy có ăn một chút rồi." Lương Tranh nói, cùng dì Chu đi vào trong.
Tuy rằng một kỳ nghỉ đông không có tới nhà dì, nhưng khi vào cửa một chút cũng không cảm thấy xa lạ.
Cô thay đổi giày, ôm ba lô lớn đi vào phòng bếp, "Dì, mẹ con có gửi cho dì một chút quà Tết."
Chu Ngữ Chức vội đi tới, "Uyển Quyên sao lại khách sáo như vậy,quen nhau lâu vậy rồi mà còn bảo con mang đồ tới."
Tới phòng bếp, Lương Tranh đem ba lô lớn đặt lên trên bàn, sau đó lấy từ bên trong ra 2 túi quà Tết.
Chu Ngữ Chức nhìn thấy lạp xưởng và thịt xông khói nhiều như vậy, vô cùng ngượng ngùng, "Sao lại lấy nhiều như vậy."
Lương Tranh ngẩng đầu lên, mắt cong cong cười, "Nên mà dì, dì chăm sóc con như vậy,mẹ con cảm thấy vô cùng áy náy."
"Có gì đâu mà." Chu Ngữ Chức dở khóc dở cười, bà đi đến trước bàn bếp, cầm bát lấy hoành thánh cho Lương Tranh, "Tới tới tới, ăn trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện."
Lương Tranh ăn xong hoành thánh, lại ngồi ở phòng khách hàn huyên cùng dì Chu thật lâu.
Vốn dì Chu muốn gọi điện thoại cho chú Chu buổi tối dẫn cô đi ăn cơm, nhưng nghe thấy cô nói buổi tối có hẹn với nhóm bạn cùng phòng ăn liên hoan, mới gật đầu nói đưa cô về trường học.
Tới trường học, Lương Tranh ở cổng trường nói tạm biệt với dì Chu, trở lại phòng ngủ vừa vặn 5 giờ.
Cô ở bên ngoài mở cửa, rồi đẩy cửa đi vào, cao hứng hô to một tiếng, "Các bằng hữu! Mình đã trở về!"
Phùng Thiến cười nói: "Chỉ thiếu mỗi cậu."
"Đi đi đi! Đi ăn cơm!" Lương Tranh đẩy hành lý đi vào, "Chờ mình thay quần áo rồi đi!"
Bốn cô gái cả một kỳ nghỉ đông không gặp, cơm chiều ăn rất vui vẻ, đến 11 giờ mới quay về ký túc xá.
Dì quản lý đứng ở cổng nhắc nhở từng người một, "Ngày mai bắt đầu kiểm tra phòng ngủ a, không được quay về ký túc xá quá 10:30, nếu không toàn bộ đều bị phạt a."
Mấy cô gái khoác tay nhau chạy nhanh vào bên trong.
Chạy lên lầu, lại cùng ha ha cười rộ lên.
Sau khi từ kỳ nghỉ đông trở về, tâm trí mọi người vẫn còn bay bổng, vừa mới khai giảng được một tuần, một đám đều đần độn.
Trạng thái này vẫn luôn duy trì gần nửa tháng, mọi người cuối cùng cũng thích ứng được với trạng thái học tập.
Giữa tháng 3, dì Chu gọi điện thoại tới, nói buổi tối ở bên ngoài ăn cơm. Chu Húc đã trở về.
Lương Tranh buổi chiều học xong, liền quay về ký túc xá cất sách vở, sau đó rửa mặt, thay quần áo,khi chuẩn bị đi ra cửa, điện thoại vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại từ trên giường, nhìn thấy ID người gọi là Chu Húc, không hiểu sao có một chút khẩn trương, cô ấn nghe, "Chu Húc?"
Đầu bên kia ừ một tiếng, "Tôi đến trường học của cô rồi."
Hơn hai tháng không gặp, thanh âm của Chu Húc vẫn lạnh nhạt như vậy.
Lương Tranh xách túi lên, vừa đi ra ngoài, vừa trả lời, "Được, tôi lập tức xuống dưới."
Ra khỏi ký túc xá, Lương Tranh đi đường tắt đến cổng trường.
Vừa đến cổng, liền nhìn thấy Chu Húc.
Anh mặc một cái áo khoác phao dài màu đen,dựa vào cửa xe, hơi cúi đầu, đang nhìn điện thoại.
"Chu Húc!" Lương Tranh gọi anh, chuẩn bị đi qua.
Bỗng nhiên có người từ sau lưng cầm mũ áo khoác của cô kéo lên đội vào đầu cô.
Cô hoảng sợ, lập tức quay đầu, nhìn thấy Lý Khê đứng ở phía sau, rất thiếu đòn cười, "Đi đâu a?"
Lương Tranh kéo mũ xuống, trừng anh, "Cậu làm gì vậy, dọa mình sợ nhảy dựng."
Lý Khê cười rộ lên, "Mình làm cái gì dọa cậu nhảy dựng."
Từ lúc bắt đầu học tiểu học,Lý Khê và Lương Tranh vẫn luôn học cùng một lớp, cha mẹ hai bên đều nhận thức được vấn đề này, hiện tại đại học lại ở cùng một chỗ, đều rất quen thuộc lẫn nhau.
Bất quá từ lúc Lương Tranh khai giảng đến bây giờ đã được một tháng,đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Cô hỏi: "Sao cậu lại chạy đến bên này."
Lý Khê nói: "Tới bên này ăn cơm. Còn cậu thì sao?"
Lương Tranh quay đầu lại chỉ vào Chu Húc, nói: "Mình cũng ăn cơm. Có người đang chờ mình,mình đi trước a."
Lý Khê nhìn theo hướng ngón tay của Lương Tranh, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Húc.
Đối phương rất bình tĩnh mà nhìn anh, cũng không biết có phải anh thấy ảo giác hay không, anh hình như nhìn ra sự thù địch từ trong ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh kia?
Nhưng đợi đến khi anh muốn nhìn rõ ràng, đối phương đã dời tầm mắt.
Có lẽ...... Là nhìn lầm rồi đi?
Lý Khê thấy Lương Tranh chạy đi rồi, cũng đi về phía trước.
Lương Tranh chạy đến trước mặt Chu Húc, cười với anh, "Xin lỗi,để anh chờ lâu rồi."
Chu Húc rũ mắt liếc nhìn cô một cái, lại ngước mắt nhìn thoáng qua chỗ Lý Khê, rất bình tĩnh hỏi, "Bạn trai?"
"A?" Lương Tranh sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Lý Khê, sau đó quay về, vẻ mặt khó hiểu nhìn Chu Húc, "Không phải a."
Chu Húc nhìn cô một cái, không nói gì, bỏ lại câu, "Lên xe."
Nói xong, liền vòng qua đi đến ghế lái bên kia, mở cửa ngồi vào.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh Tranh: Chu Húc trả lời lời chúc mừng năm mới của mình, là xuất phát từ phép lịch sự.
Mọi người:...... Anh ấy chỉ trả lời tin nhắn của một mình cậu thôi.
~~~
Chương 15 is coming...
Cuộc sống không có bài tập, mỗi ngày đều ăn nhậu chơi bời, không còn gì hạnh phúc hơn.
Chỉ có điều cô chơi đùa vô cùng vui vẻ suốt ngày,vốn dĩ tính toán muốn mang sách về để đọc nhưng lại để ở trên bàn học,sách bị dính bụi cũng không xem lấy một tờ. Một thời gian sau,mẹ liền nhắc cô: "Con nói sách này lớn như vậy, thật xa mới mang về được lại để dính bụi ở chỗ kia, con cũng ngại nặng, còn không bằng đừng mang về."
Lương Tranh vắt chéo hai chân về phía sau, nằm sấp trên giường xem phim, nói: "Mẹ yên tâm đi, lần tới con khẳng định sẽ không mang theo sách trở về."
Ở trường học luôn nghĩ chính mình trở về mỗi ngày đều xem sách,nhưng sự thật là,lúc nghĩ đến đều rất tốt đẹp,khi thật sự trở về, trong nhà ăn tết vô cùng náo nhiệt, mỗi ngày thời gian chơi còn không đủ, lấy đâu ra thời gian đọc sách a.
Mẹ Lương quét dọn ở trước cửa phòng ngủ của Lương Tranh, nói: "Con còn nói con thường xuyên đi đến nhà dì Chu, sao không học được một chút tính tự giác,kỷ luật của Chu Húc người ta. Lần trước không phải con nói người ta được nghỉ vẫn còn làm nghiên cứu sao."
Lương Tranh chống cằm,mắt không rời màn hình, trả lời: "Thôi bỏ đi, con cũng không tự giác,kỷ luật được như vậy, nếu là con và anh ấy giống nhau,con sẽ làm bản thân buồn chết mất."
Mẹ Lương ghét bỏ nói: "Con chính là không biết vươn lên."
Lương Tranh còn muốn vì chính mình thanh minh một chút, cô cảm thấy mình rất biết vươn lên. Nhưng mà nghĩ lại, so sánh với Chu Húc, cô quả thực không vươn lên cho lắm.
Quyết định ngậm miệng lại.
Đêm giao thừa, Lương Tranh gọi video chúc Tết với dì Chu qua WeChat.
Dì Chu bên kia đặc biệt náo nhiệt, không phải ở nhà dì, có lẽ là ở nhà ông nội Chu Húc.
Ngôi nhà trong video còn lớn hơn Chu gia, trong nhà trang hoàng rất giống phong cách của thế kỷ trước, mười phần quý khí.
Đoán chừng người nhà Chu gia đều tụ tập ở nhà lão gia tử bên này ăn tết, rất nhiều người, tiếng hoan hô nói cười không ngừng.
Chu Ngữ Chức nhận được cuộc gọi video của Lương Tranh, rất cao hứng, cười hỏi: "Tranh Tranh, đang ở đâu vậy? Ăn bữa cơm đoàn viên sao?"
"Mới vừa ăn xong, đang ở nhà của ông nội." Lương Tranh cười ngọt ngào, hướng về video nói: "Dì, chúc dì và chú năm mới vui vẻ, chúc ông nội thân thể khỏe mạnh."
"Con cũng vậy, năm mới vui vẻ." Gương mặt tươi cười này của Lương Tranh ai nhìn cũng đều thích. Chu Ngữ Chức đã lâu không gặp Lương Tranh, lúc này rất vui vẻ, hỏi: "Tranh Tranh khi nào quay lại a? Khi nào quay lại thì nói với dì một tiếng, lúc đó dì đến đón con."
Lương Tranh nói: "Cuối tháng 2 ạ."
Lương Tranh cùng dì Chu hàn huyên một lúc, lại xuất phát từ phép lịch sự,cô hỏi đến Chu Húc, dì Chu nói anh đã quay về trường học rồi, cuối tháng 3 mới trở về.
Lương Tranh ở trên ban công cùng dì Chu gọi video, lúc mẹ Lương ra tới, Lương Tranh liền đưa điện thoại cho mẹ, nói: "Dì Chu."
Mẹ Lương lập tức cao hứng nhận lấy, "Ngữ Chức a, năm mới vui vẻ."
Hai người bạn tốt đã nhiều năm không gặp mặt, nói những lời muốn nói, hàn huyên rất lâu.
Nửa giờ sau, mẹ Lương mới từ ban công đi ra, đưa điện thoại cho Lương Tranh.
Trong nhà Lương Tranh bên này ăn tết cũng rất náo nhiệt, nhóm họ hàng tụ tập hai bàn chơi mạt chược,người không đánh bài thì xem Đêm hội mùa xuân(Gala năm mới CCTV), đám con nít chơi trò trốn tìm, vô cùng náo nhiệt.
Lương Tranh ngồi ở trên ghế sofa ôm di động bận rộn trả lời lời chúc mừng năm mới của bạn bè, cô trả lời đến vui vẻ,thích thú, tâm tình vô cùng tốt.
Đến lúc cô trả lời xong lời chúc mừng năm mới, ngón tay kéo xuống xem có bỏ lỡ ai hay không, kéo xuống cuối cùng, nhìn thấy khung thoại với Chu Húc.
Ngón tay cô dừng lại ở đó, nhớ tới mấy tháng trước,lúc ấy vừa đến Bắc Kinh, vì muốn kéo gần quan hệ với Chu Húc, da mặt dày thêm WeChat của anh. Bất quá cũng chỉ là thêm, trước nay không có nói chuyện qua.
Lương Tranh nghĩ, cô có nên chúc mừng năm mới anh hay không? Cô click mở khung thoại, nhìn giao diện WeChat trống không, do dự rất lâu.
Tuy rằng có thể Chu Húc sẽ không trả lời cô, nhưng lúc cô ở Bắc Kinh cũng đã cho anh thêm không ít phiền toái, xuất phát từ phép lịch sự, Lương Tranh cảm thấy lời chúc mừng năm mới này vẫn nên được gửi đi, vì thế cuối cùng đã gửi một câu, "Chu Húc, năm mới vui vẻ! Chúc anh vạn sự như ý!"
Tin nhắn WeChat được gửi đi, đoán rằng bên kia cũng sẽ không trả lời.
Lương Tranh thật ra không quá để ý, vốn dĩ cũng không trông mong vào việc Chu Húc trả lời lại.
Đúng lúc em họ gọi cô qua đánh bài, cô để lại điện thoại vào trong túi, vô cùng cao hứng chạy tới chơi.
Đầu bên kia.
Chu Húc tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, trên người mặc một cái áo thun ngắn tay, quần thể thao màu đen. Trong tay anh cầm khăn lông lau tóc, lúc đi ra, thuận tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Click mở liền thấy bảy tám cái khung thoại WeChat nhảy ra màn hình chính.
Tất cả đều là chúc mừng năm mới.
Có Tần Tống, Dương Thăng, Lâm Hân, còn có một ít người không thân.
Ánh mắt Chu Húc bỏ qua tin nhắn WeChat của mọi người, không tự giác dừng lại trên tin nhắn kia của Lương Tranh.
Anh khựng lại một chút, click vào.
Chu Húc nhìn chằm chằm một lúc, hiếm khi trả lời một câu, "Năm mới vui vẻ."
Trả lời xong, lại nhìn chằm chằm vài giây, sau đó mới khóa điện thoại, ném về trên tủ đầu giường, đi sấy tóc.
Khi Lương Tranh nhìn thấy tin nhắn trả lời của Chu Húc, đã là hơn 2 giờ sáng.
Cô chịu không nổi về phòng rửa mặt đi ngủ, lúc lên giường mới lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, nhìn thấy Chu Húc trả lời lại, cô thật ra cũng không bất ngờ lắm.
Chu Húc là người cao ngạo vậy mà lại trả lời cô, bên trong hẳn là có nguyên do.
Nhưng anh luôn luôn lịch sự, chu toàn, bởi vì cô là con gái của bạn tốt của dì Chu, cho dù anh có khó chịu với cô, xuất phát từ phép lịch sự hay tiện tay trả lời một câu cũng là điều bình thường.
Lương Tranh thở dài, rời khỏi WeChat, tắt điện thoại để trên tủ đầu giường, đem chăn kéo lên, nhắm mắt ngủ.
Ăn tết thật tốt, nhưng nghỉ đông thật nhanh đã kết thúc.
Hai tháng nữa khai giảng, Lương Tranh còn chưa có chơi đủ, một chút cũng không muốn quay lại trường học.
Còn chưa đi, đã bắt đầu tính toán khi nào lại trở về, mẹ Lương bị cô chọc cười.
Mang quà Tết cho Chu gia, lạp xưởng cùng thịt xông khói chất đầy 2 túi lớn.
Lương Tranh xách đồ đến, nặng đến mức cô vừa xách lên một cái liền nhanh chóng buông xuống.
Mẹ Lương nói: "Ngày mai ba mẹ đưa con ra sân bay, giúp con gửi vận chuyển xong chúng ta lại đi. Con tới Bắc Kinh rồi thì trực tiếp gọi xe đi đến nhà dì Chu, đừng lại làm phiền dì đến đón con."
"Vâng." Lương Tranh gật đầu, cô cúi đầu nhìn vào túi lạp xưởng, sờ sờ bụng, "Mẹ, con đói quá, con cũng muốn ăn lạp xưởng."
Mẹ Lương cười rộ lên, "Chờ, mẹ nấu cho con."
Bà vừa nói vừa đi đến phòng bếp.
Lương Tranh cũng đi theo, nói: "Con muốn ăn thịt xông khói."
"Được." Mẹ Lương lấy từ tủ lạnh ra một khúc thịt xông khói, lạp xưởng, lại nói: "Con nếu không cũng lấy một chút mang đến trường học, ngày thường lúc muốn ăn thì nấu rồi cùng ăn với bạn bè trong ký túc xá."
"Ký túc xá không có đồ để nấu nướng."
"Mua một cái nồi cơm điện nhỏ thì sao."
Lương Tranh còn thật sự nghiêm túc phổ cập khoa học cho mẹ, "Nồi cơm điện là thiết bị vi phạm quy định, khi bị kiểm tra thì sẽ bị phạt."
Mẹ Lương bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng nói: "Ai nha quên đi quên đi,loại chuyện vi phạm quy định cũng không thể làm."
Lương Tranh bị mẹ chọc cười, cô đi qua, ở bên hông ôm lấy mẹ, "Mẹ, con sẽ rất nhớ mẹ và ba ba."
Mẹ Lương nghe vậy thì vui mừng, trong lòng lại có chút chua xót, nói: "Ở trường học chăm sóc tốt bản thân mình, học cho tốt, vui vui vẻ vẻ."
Lương Tranh gật đầu, nghiêm túc nói: "Con biết. Mẹ cùng ba ba cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Yên tâm đi."
Ngày hôm sau, Lương Tranh buổi sáng 10 giờ lên máy bay, đến Bắc Kinh đã sớm một chút.
Máy bay hạ xuống,cô vừa đi đến băng chuyền lấy hành lý, vừa khởi động máy gọi điện thoại cho ba mẹ báo đã đến nơi an toàn.
Đến lúc lấy được hành lý, cô một tay kéo hành lý, còn đeo một cái ba lô to trên lưng.
Sau đó đi ra ngoài, trực tiếp đi đến chỗ xe taxi địa phương, lên xe liền báo địa chỉ nhà dì Chu.
Rời khỏi sân bay, Lương Tranh gọi điện thoại cho dì Chu.
Chu Ngữ Chức rất nhanh nhận điện thoại, Lương Tranh thanh âm ngoan ngoãn, lại ngọt ngào, nói: "Dì, bây giờ dì có ở nhà không?"
Chu Ngữ Chức nói: "Có ở. Con đang ở đâu?"
Lương Tranh nói: "Con mới vừa xuống máy bay, bây giờ đang ở trên xe taxi, một lát nữa liền tới nhà của dì."
"Con đến Bắc Kinh?" Chu Ngữ Chức kinh ngạc nói: "Không phải lúc trước bảo con khi quay lại thì nói cho dì một tiếng để dì tới đón con sao,con cái đứa nhỏ này ——"
Lương Tranh vội nói: "Con không dám làm phiền dì, con gọi xe cho thuận tiện. Con một lát nữa liền tới nơi."
Người đã ở trên đường, Chu Ngữ Chức cũng không nói được gì nữa, đành phải dặn dò, "Vậy con trên đường cẩn thận một chút a, dì ở nhà chờ con."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Lương Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bắc Kinh hôm nay có màu xanh đặc biệt, cô hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh và khô ráo thổi đến, lạnh đến nỗi cô run một cái, lại vội vàng kéo cửa sổ lên.
Trong nhóm ký túc xá còn đang thảo luận buổi tối hôm nay ăn cái gì, thảo luận nửa ngày, cuối cùng quyết định đi ăn lẩu Haidilao*.
(*Haidilao là một chuỗi cửa hàng lẩu được thành lập tại Tứ Xuyên,Trung Quốc vào năm 1994)
Thiến Thiến: 【 buổi chiều 5 giờ, ký túc xá tập hợp! 】
Lương Tranh gửi một cái vẻ mặt cong con mắt cười tủm tỉm gật đầu, sau đó là một động tác OK.
Thời điểm đến Chu gia, xe vừa mới dừng lại, Chu Ngữ Chức liền từ bên trong đi ra.
Lương Tranh dùng WeChat thanh toán tiền, từ trong xe đi xuống.
Chu Ngữ Chức mở cửa sân nhỏ ra, vừa nhìn thấy Lương Tranh liền giữ chặt tay cô,giả vờ tức giận nói, "Con đứa nhỏ này,đã nói tới đón con, sao lại tự mình đi tới."
Lương Tranh cười, cô vòng đến cốp xe lấy hành lý, Chu Ngữ Chức giúp cô xách hành lý, lôi kéo cô đi vào bên trong, "Chưa ăn cơm đi? Dì trong nồi có nấu canh gà hoành thánh, đi vào trước ăn một chút."
"Con ở trên máy có ăn một chút rồi." Lương Tranh nói, cùng dì Chu đi vào trong.
Tuy rằng một kỳ nghỉ đông không có tới nhà dì, nhưng khi vào cửa một chút cũng không cảm thấy xa lạ.
Cô thay đổi giày, ôm ba lô lớn đi vào phòng bếp, "Dì, mẹ con có gửi cho dì một chút quà Tết."
Chu Ngữ Chức vội đi tới, "Uyển Quyên sao lại khách sáo như vậy,quen nhau lâu vậy rồi mà còn bảo con mang đồ tới."
Tới phòng bếp, Lương Tranh đem ba lô lớn đặt lên trên bàn, sau đó lấy từ bên trong ra 2 túi quà Tết.
Chu Ngữ Chức nhìn thấy lạp xưởng và thịt xông khói nhiều như vậy, vô cùng ngượng ngùng, "Sao lại lấy nhiều như vậy."
Lương Tranh ngẩng đầu lên, mắt cong cong cười, "Nên mà dì, dì chăm sóc con như vậy,mẹ con cảm thấy vô cùng áy náy."
"Có gì đâu mà." Chu Ngữ Chức dở khóc dở cười, bà đi đến trước bàn bếp, cầm bát lấy hoành thánh cho Lương Tranh, "Tới tới tới, ăn trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện."
Lương Tranh ăn xong hoành thánh, lại ngồi ở phòng khách hàn huyên cùng dì Chu thật lâu.
Vốn dì Chu muốn gọi điện thoại cho chú Chu buổi tối dẫn cô đi ăn cơm, nhưng nghe thấy cô nói buổi tối có hẹn với nhóm bạn cùng phòng ăn liên hoan, mới gật đầu nói đưa cô về trường học.
Tới trường học, Lương Tranh ở cổng trường nói tạm biệt với dì Chu, trở lại phòng ngủ vừa vặn 5 giờ.
Cô ở bên ngoài mở cửa, rồi đẩy cửa đi vào, cao hứng hô to một tiếng, "Các bằng hữu! Mình đã trở về!"
Phùng Thiến cười nói: "Chỉ thiếu mỗi cậu."
"Đi đi đi! Đi ăn cơm!" Lương Tranh đẩy hành lý đi vào, "Chờ mình thay quần áo rồi đi!"
Bốn cô gái cả một kỳ nghỉ đông không gặp, cơm chiều ăn rất vui vẻ, đến 11 giờ mới quay về ký túc xá.
Dì quản lý đứng ở cổng nhắc nhở từng người một, "Ngày mai bắt đầu kiểm tra phòng ngủ a, không được quay về ký túc xá quá 10:30, nếu không toàn bộ đều bị phạt a."
Mấy cô gái khoác tay nhau chạy nhanh vào bên trong.
Chạy lên lầu, lại cùng ha ha cười rộ lên.
Sau khi từ kỳ nghỉ đông trở về, tâm trí mọi người vẫn còn bay bổng, vừa mới khai giảng được một tuần, một đám đều đần độn.
Trạng thái này vẫn luôn duy trì gần nửa tháng, mọi người cuối cùng cũng thích ứng được với trạng thái học tập.
Giữa tháng 3, dì Chu gọi điện thoại tới, nói buổi tối ở bên ngoài ăn cơm. Chu Húc đã trở về.
Lương Tranh buổi chiều học xong, liền quay về ký túc xá cất sách vở, sau đó rửa mặt, thay quần áo,khi chuẩn bị đi ra cửa, điện thoại vang lên.
Cô cầm lấy điện thoại từ trên giường, nhìn thấy ID người gọi là Chu Húc, không hiểu sao có một chút khẩn trương, cô ấn nghe, "Chu Húc?"
Đầu bên kia ừ một tiếng, "Tôi đến trường học của cô rồi."
Hơn hai tháng không gặp, thanh âm của Chu Húc vẫn lạnh nhạt như vậy.
Lương Tranh xách túi lên, vừa đi ra ngoài, vừa trả lời, "Được, tôi lập tức xuống dưới."
Ra khỏi ký túc xá, Lương Tranh đi đường tắt đến cổng trường.
Vừa đến cổng, liền nhìn thấy Chu Húc.
Anh mặc một cái áo khoác phao dài màu đen,dựa vào cửa xe, hơi cúi đầu, đang nhìn điện thoại.
"Chu Húc!" Lương Tranh gọi anh, chuẩn bị đi qua.
Bỗng nhiên có người từ sau lưng cầm mũ áo khoác của cô kéo lên đội vào đầu cô.
Cô hoảng sợ, lập tức quay đầu, nhìn thấy Lý Khê đứng ở phía sau, rất thiếu đòn cười, "Đi đâu a?"
Lương Tranh kéo mũ xuống, trừng anh, "Cậu làm gì vậy, dọa mình sợ nhảy dựng."
Lý Khê cười rộ lên, "Mình làm cái gì dọa cậu nhảy dựng."
Từ lúc bắt đầu học tiểu học,Lý Khê và Lương Tranh vẫn luôn học cùng một lớp, cha mẹ hai bên đều nhận thức được vấn đề này, hiện tại đại học lại ở cùng một chỗ, đều rất quen thuộc lẫn nhau.
Bất quá từ lúc Lương Tranh khai giảng đến bây giờ đã được một tháng,đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Cô hỏi: "Sao cậu lại chạy đến bên này."
Lý Khê nói: "Tới bên này ăn cơm. Còn cậu thì sao?"
Lương Tranh quay đầu lại chỉ vào Chu Húc, nói: "Mình cũng ăn cơm. Có người đang chờ mình,mình đi trước a."
Lý Khê nhìn theo hướng ngón tay của Lương Tranh, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Húc.
Đối phương rất bình tĩnh mà nhìn anh, cũng không biết có phải anh thấy ảo giác hay không, anh hình như nhìn ra sự thù địch từ trong ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh kia?
Nhưng đợi đến khi anh muốn nhìn rõ ràng, đối phương đã dời tầm mắt.
Có lẽ...... Là nhìn lầm rồi đi?
Lý Khê thấy Lương Tranh chạy đi rồi, cũng đi về phía trước.
Lương Tranh chạy đến trước mặt Chu Húc, cười với anh, "Xin lỗi,để anh chờ lâu rồi."
Chu Húc rũ mắt liếc nhìn cô một cái, lại ngước mắt nhìn thoáng qua chỗ Lý Khê, rất bình tĩnh hỏi, "Bạn trai?"
"A?" Lương Tranh sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Lý Khê, sau đó quay về, vẻ mặt khó hiểu nhìn Chu Húc, "Không phải a."
Chu Húc nhìn cô một cái, không nói gì, bỏ lại câu, "Lên xe."
Nói xong, liền vòng qua đi đến ghế lái bên kia, mở cửa ngồi vào.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh Tranh: Chu Húc trả lời lời chúc mừng năm mới của mình, là xuất phát từ phép lịch sự.
Mọi người:...... Anh ấy chỉ trả lời tin nhắn của một mình cậu thôi.
~~~
Chương 15 is coming...
Danh sách chương