Tráng Ngư: "Tôi về nhà đón Tết âm lịch rồi lại đến, chẳng lẽ cô định với anh ấy..." Phía sau hạ thấp giọng nên tôi không nghe được. Hai người nói xong, Đàm Giảo lại cười hì hì.

Hai cô gái buông nhau ra, Tráng Ngư lại hỏi: "Cô không về nhà đón Tết sao?"

Đàm Giảo không đáp, chỉ cười lắc đầu. Tôi hiểu ý của cô ấy, cô ấy thậm chí còn không xác định được mình có thể trải qua mấy ngày Tết không.

Tráng Ngư đi rồi, tôi và Đàm Giảo sóng vai về khách sạn. Tôi cảm thấy cô ấy hơi tổn thương, nhưng lại không biết an ủi thế nào. Xung quanh thường xuyên có người dân trong thôn đi qua, quan sát khách đến từ xa là chúng tôi.

Đàm Giảo hỏi: "Anh cảm thấy điểm giao kia sẽ là ở đâu?"


Tôi lắc đầu.

Cô ấy hỏi tiếp: "Có phải tại đáy hồ kia không?"

Tôi gật đầu: "Có khả năng."

Cô ấy lại im lặng một lúc, lên tiếng: "Có phải là vì vụ án của Ô Diệu không?"

Tôi không đáp.

"Sau điểm giao kia..." Đàm Giảo nói, "Chúng ta có thể quay lại vị trí của mình, quá trình vượt thời gian cũng sẽ chấm dứt. Cuối cùng đã có hi vọng rồi."

Tôi mỉm cười: "Đúng vậy."

Cô ấy lại cúi đầu, hỏi: "Lúc đó, A Ngộ, anh sẽ vẫn còn nhớ em chứ?"

Cô ấy hỏi rất bình tĩnh, giọng nói dịu dàng, không còn thản nhiên như thường.


Tôi nói: "Tôi nói rồi, không biết."

Cô ấy lại hỏi: "Làm sao anh biết được?"

"Tôi chính là biết như vậy."

"Dù thế nào cũng sẽ không quên sao?" Cô ấy nói tiếp.

Tôi im lặng, đáp: "Chết cũng không quên."

Tôi không ngẩng đầu lên, không nhìn thấy đôi mắt cô ấy. Xung quanh gió khẽ thổi qua, có tuyết bay xuống. Sau đó tôi nghe thấy tiếng động, hoá ra cô ấy đã thò tay bốc tuyết trên cây. Dường như cũng chả có mục đích gì, chỉ là lấy xuống, trong tay vân vê vứt đi. Ánh mặt trời rất nhạt, chiếu vào mặt tuyết óng ánh. Cô ấy chơi một lát, tôi yên tĩnh ở bên cạnh nhìn, có thể thấy tâm trạng của cô ấy đã khá hơn rồi.

Nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô ấy dính chút tuyết. Tôi hỏi: "Chỗ bị phỏng còn đau không?"

"Chút đó tính gì?" Cô ấy quay đầu cười với tôi, nụ cười vô cùng rực rỡ, "Đã không còn đau rồi. Dù sao mỗi ngày đều bị vận mệnh chi phối, chúng ta có nên bớt chút thời gian đắp người tuyết không?"

Tâm trạng của tôi lúc này vô cùng thả lỏng, nhất thời không muốn nghĩ gì nữa. Tôi ngậm điếu thuốc vào miệng, nhìn ngón tay cô ấy vì lạnh mà đỏ lên: Em đứng bên cạnh, đừng làm gì, để tôi đắp cho."

"Dựa vào gì chứ?" Cô ấy bĩu môi, ngồi xổm xuống, bắt đầu lấy tay gom tuyết. Tôi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy, khẽ cười. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt còn sáng hơn cả tuyết.


Chúng tôi cứ như vậy ngồi xổm xuống, một người tuyết dần thành hình, tuy hai tay lạnh như băng, nhưng đều thoải mái.

"... A Ngộ?" Phía sau truyền đến tiếng nói do dự quen thuộc. tôi dừng động tác lại, Đàm Giảo cũng sững người.

Trần Như Anh của mùa đông này đứng ngay phía sau chúng tôi, trên con đường thôn nhỏ. Cô ta mặc áo lông trắng, đeo khăn quàng cổ đỏ, còn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong, vui vẻ, kích động, còn cả lưu luyến nhìn qua tôi. Sau đó kinh ngạc nhìn Đàm Giảo, lộ ra sự nghi ngờ.

Tôi kéo Đàm Giảo đứng dậy, trong lòng lập tức hiểu rõ.

Trần Như Anh không nhớ chuyện xảy ra trên thuyền, cũng không nhận ra Đàm Giảo bên cạnh tôi, giống y như Ngôn Viễn.

Bọn họ sau đó đều quên đi tất cả.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện