Tôi đi gặp Tráng Ngư hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.

Mặt trời nhô lên cao, nhà cô ấy được bao phủ trong ánh mặt trời ấm áp, tôi đứng bên dưới rất lâu, như thể cô ấy vẫn còn ở trong ngôi nhà kia, không bị tôi quấy rầy, không gặp phải tôi, vẫn còn là một người xa lạ. Như vậy cô ấy cũng không gặp phải bất hạnh.

Khi thời gian hẹn đến, tôi ngồi ở quán cà phê gần chung cư, đã hút hết một bao thuốc, mua thêm bao nữa, như thể làm vậy có thể cảm nhận được hơi thở, cảm nhận được mình còn sống.


Tráng Ngư đã đến, mỗi lần gặp lại cô ấy đều khác biệt. Cô ấy mặc áo phông đen quần dài, buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm. Tôi đột nhiên từ trong quần áo của cô ấy, nhớ tới một tác giả phóng khoáng còn sống, Đàm Giảo. Có lẽ đây chính là nguyên nhân tôi còn gặp cô ấy, chứ gặp mặt bạn cô ấy đã không còn ý nghĩa gì, nhưng đó là bạn cô ấy, người có liên quan đến cô ấy. Tôi cũng khát vọng nhìn thấy bởi vì tôi không còn cách nào khác.

Tráng Ngư ngồi xuống, quét qua điếu thuốc trong tay tôi, cũng móc từ trong túi ra một điếu châm. Hai bọn tôi im lặng một lát, cô ấy hỏi: "Có phải tôi đã gặp anh ở nơi nào rồi không?"

Tôi nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, từ từ mỉm cười: "Đúng vậy, gặp rất nhiều lần. Tôi luôn ở bên cạnh Đàm Giảo, không nhớ sao?"

Tráng Ngư sửng sốt.

Thời gian trên bàn dường như trở nên rất chậm, qua một lúc lâu, cô ấy nói: "Tôi không hiểu ý của anh."

Tôi không muốn giải thích quá sâu, vào khoảnh khắc này tôi mới phát hiện mình không muốn nói về cô ấy với bất kì ai. Điều đó chỉ thuộc riêng về tôi. Tôi rít một hơi thuốc, nhìn bụi rơi trong gạt tàn, tôi nói: "Tráng Ngư, cô nói xem một người nếu như đã qua đời một năm trước, tại sao cô ấy... tại sao lại xuất hiện đứt quãng trong thời gian một năm về sau? Đối với tất cả mọi người xung quanh, cô ấy chỉ là một cái bóng. Chính cô ấy cũng hoảng hốt, thường xuyên không phát hiện được sự tồn tại của thời gian. Cho đến khi khoảnh khắc cô ấy mất đi, chân tướng mới rõ ràng."

Tráng Ngư nhìn tôi, đột nhiên nước mắt rơi xuống, cô ấy cắn chặt môi, nhưng không ngừng rơi nước mắt. Tôi không biết cô ấy nhớ được bao nhiêu, có lẽ không nhớ ra mới là tốt nhất. Một mình tôi nhớ cô ấy là được rồi.


"Có lẽ..." Tráng Ngư nghẹn ngào mở miệng, "Sự tồn tại của cô ấy đã vượt qua khái niệm thời gian của chúng ta. Einstein từng nói thời gian chỉ là một loại ảo giác. Chỉ có những người địa cầu ngu ngốc chúng ta mới giải thích sức mạnh bên trong nó, cho rằng thời gian là tồn tại tuyến tính (*). Hôm qua đã là hôm qua, qua hôm nay là ngày mai. Song thực ra bản chất của nó vốn không phải là như vậy."

(*)Trong cách sử dụng thông thường, tuyến tính được dùng để nói lên một mối quan hệ toán học hoặc hàm có thể được biểu diễn trên đồ thị là một đường thẳng, như trong hai đại lượng tỉ lệ thuận với nhau, chẳng hạn như điện áp và dòng điện trong một mạch RLC, hoặc khối lượng và trọng lượng của một vật. (wiki)

Trong đây tức là chỉ thời gian tồn tại theo một đường thẳng

Thời gian chỉ là ảo giác của tôi. Tôi đã sớm biết những lời này, biết rõ tất cả quá khứ tương lai chỉ là ảo giác. Phải chăng chính là vì ở bên trong cái hang kia cất chứa sức mạnh thời gian vượt quá sự hiểu biết của con người, cho nên tất cả mới xảy ra, cho nên Đàm Giảo và thời gian của tôi mới có thể lùi lại. Bởi vì thời gian không phải là tồn tại tuyến tính, cho nên tôi và cô ấy mới gặp lại nhau sau khi cô ấy đã qua đời một năm.

Tráng Ngư dùng tay che mặt, dù cô ấy chỉ là quen giải thích theo khoa học, nhưng khiến lòng tôi vô cùng đau đớn.

Dòng nước mắt nóng hổi lan đến hốc mắt tôi, tôi lại rít thuốc, nhìn ngoài cửa sổ. Trong lòng và đầu đều trống rỗng.

"Cô ấy ở đâu?" Tráng Ngư khóc nức nở, "Ô Ngộ, cô ấy ở đâu?"


Trong lòng tôi vô cùng đau đớn, đứng lên nói: "Cô ấy ở với tôi."

Tôi quay người bước về phía cửa ra vào, Tráng Ngư kéo tay tôi lại: "Cô ấy là người yêu của anh, cũng là bạn của tôi, còn có cách nào cứu cô ấy trở lại không?"

Tôi đáp: "Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ luôn tìm kiếm. Tráng Ngư, yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức, cô ấy là vị hôn thê của tôi, không có cô ấy, đời này tôi cũng không thể sống nổi."

Nước mắt Tráng Ngư vẫn còn rơi xuống, tôi nhìn cô gái lương thiện chính trực này, cuối cùng vẫn mỉm cười, vô vai cô ấy: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện của Đàm Giảo, khi nào có tin sẽ báo cho cô. Cô cũng nên chịu trách nhiệm với chuyện của mình đi, đến phân cục cảnh sát hình sự thành đông Đại Ly tìm một cảnh sát tên Thẩm Thời Nhạn. Cô biết anh ấy là ai, anh ấy cũng sẽ biết và đang đợi cô."




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện