Tôi vứt cái ghế, cúi xuống muốn xông lên, nhưng những con chim ấy như hiểu được ý của Ngôn Viễn, bọn chúng cứ đánh úp tôi, như một tấm lưới màu đen, ngăn tôi lại.



Không kịp rồi!

Ngôn Viễn đã nắm lấy đầu Chu Trọng Lăng, lộ ra nụ cười như bi thương như châm biếm giống như Hứa Tử Phong, ánh dao xẹt qua cổ của Chu Trọng Lăng, lộ ra vết máu.



“Bành.”




Cửa bị người ta đá văng ra, tiếng súng đồng thời vang lên, nét mặt Ngôn Viễn hơi chậm lại, sau đó hắn cúi đầu nhìn lỗ thủng máu trước ngực mình, bầy chim lập tức thu hẹp, vây quanh bên cạnh hắn, khắp tay và người tôi đều đầy máu, tôi ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Thời Nhạn đang lạnh lùng cầm súng đi vào, phía sau là Đảm Giảo.



Cô ấy chạy về phía tôi, lo lắng hỏi: “Anh có sao không? Có sao không?”



Tôi nắm chặt tay cô nói: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.”



Cảnh sát xông vào, cứu anh em nhà họ Chu, Thẩm Thời Nhạn thu súng lại, còng tay Ngôn Viễn ngã trên mặt đất, nhanh chóng đỡ hắn dậy rồi quát lên: “Mau gọi xe cứu thương, hắn không xong rồi!”



“Ào ào.” Bầy chim nhao nhao bay ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt bay ra hết, nhưng bọn chúng vẫn chưa rời đi, mà lẩn quẩn ở trên nóc nhà phát ra tiếng kêu khiến người khác sởn tóc gáy. Nhóm cảnh sát đều kinh ngạc, Thẩm Thời Nhạn ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.



Ngôn Viễn ở trong ngực anh ta, chính là Chu Thúc Quân chân chính, ánh mắt hắn khép hờ, sắc mặt tái nhợt.



Trong lúc nhất thời, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được vận mệnh, bất kể là Chu Thúc Quân giả hay Chu Thúc Quân thật đều có kết cục giống nhau



Tôi với Đàm Giảo đi qua.




Chu Thúc Quân giương mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt rã rời gần như sắp chết.



Chợt, hắn mở to mắt, như nhìn thấy chuyện gì đó rất sợ hãi, hoặc tinh thần đột nhiên bị kích thích, hắn đưa tay chỉ vào bọn tôi: “Anh….Anh….Sao lại như vậy?”



Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn đã mất ánh sáng, như chìm vào trong ảo tưởng nào đó, gắt gao nhìn chằm chằm, ánh mắt không nhúc nhích, rồi chậm rãi buông tay xuống.



Tôi không để ý đến sự ngăn cản của cảnh sát, sải bước xông lên nắm lấy cánh tay của hắn: “Anh muốn nói cái gì? Anh nhớ ra cái gì?”



Nhưng trong ánh mắt hắn đều là nỗi sợ hãi, toàn thân run rẩy, hắn co quắp, vùng vẫy hai chân giây lát ánh mắt trắng bệch rồi bất động.



Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, tôi bị cảnh sát kéo ra, từ từ đứng lên, Đàm Giảo nhào vào trong ngực tôi, nghẹn ngào hỏi: “Hắn chết rồi sao? Sao lại như vậy? sao bỗng nhiên biến thành bộ dạng đó?”



Tôi im lặng một hồi rồi nói: “Có lẽ…trước khi chết, tinh thần hắn đã sụp đổ, hắn không nhìn thấy chúng ta mà chỉ nhìn thấy nỗi sợ hãi trong lòng.”



Đàm Giảo nghe thấy thế, sắc mặt hơi buông lỏng, nhưng vẫn sợ hãi: “Ừ…”




Tất cả đã kết thúc rồi, bầy chim đã rời khỏi. Tất cả người nhà họ Chu hấp hối đều được cảnh sát cứu ra, tôi với Đàm Giảo được cảnh sát hộ tống, rời khỏi nhà họ Chu.



Trời đã tối, đèn báo hiệu lấp lóe, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ có Chu Thúc Quân nằm trên sàn nhà, ánh mắt trợn to vì sợ hãi, Đàm Giảo cũng muốn quay lại nhưng bị tôi phát hiện và đè đầu cô ấy trở về.



**



Mãi đến rất lâu sau này, chúng tôi mới biết được nguyên nhân thực sự trước khi chết Chu Thúc Quân lại hoảng sợ, sụp đổ như vậy.



Bởi vì những người bước lên con thuyền đó, có được siêu năng lực, chỉ có khoảnh khắc trước khi chết, thời gian ngừng lại, hoặc có thể cho là giây phút vĩnh hằng, từ đấy, mới nhớ được tất cả những chuyện xảy ra trên thuyền ngày hôm sau.



Tôi với Đàm Giảo cũng vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện