Editor: Miêu Bàn Tử

Tô Đát Kỷ đi ra từ con đường mòn, ánh mắt còn cẩn thận liếc mắt nhìn Đào Vãn Tâm theo sau lưng, lúc này mới đặt điện thoại vẫn luôn trong tình trạng khoá máy xuống.

Cười.

Thật sự không có chị em tốt gì cả, càng không có tiểu chó săn. Chẳng qua là nàng tự biên tự diễn một vở kịch mà thôi.

Con mồi đã mắc câu, vở kịch tiếp theo có thể trực tiếp mở màn.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Tô Đát Kỷ giống như không biết gì, mang theo Đào Vãn Tâm đang âm thầm theo dõi thẳng đến khách sạn, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong thang máy, một bộ dáng vội vã muốn tham gia bữa tiệc.

Cái này chỉ khổ Đào Vãn Tâm.

Ả cũng không thể đi theo vào trong thang máy. Làm vậy không phải trực tiếp bại lộ sao?

Thế là ả chỉ có thể giẫm giày cao gót của mình, ra sức leo cầu thang.

Leo lên trên một tầng, còn phải vụng trộm xem thang máy có dừng tại tầng này hay không, Tô Đát Kỷ có đi ra hay không.

Ngay cả Tô Đát Kỷ muốn đi tầng thứ mấy ả cũng không biết!

Tô hồ ly giảo hoạt như thế, làm sao lại bỏ qua một cơ hội ngược người tốt như vậy đây?

Đi vào thang máy, nàng liền bấm tầng cao nhất, lười biếng tựa người, cười mị hoặc nhìn hình ảnh nữ chính ấp úng ấp úng leo lên trong rada hệ thống.

Ả nhất định phải dùng tốc độ rất nhanh, mới có thể leo tới bên trên.

Leo không được mấy tầng, ả liền cởi phăng cả giày cao gót.

Đợi đến khi Đào Vãn Tâm thở hồng hộc như chó, đi chân đất bò tới tầng mười tám, lại phát hiện cửa thang máy mở ra, Tô Đát Kỷ chỉ thò đầu ra nhìn có tí xíu, không có bước ra mà lại đi xuống!

???

!!!

Cái tình huống này là như thế nào!

Tâm Đào Vãn Tâm đều muốn hỏng mất. Nữ nhân này còn xoay ngược suy luận, cố ý đi lầm tầng lầu nữa!

Hai cái đùi ả đã mềm nhũn, không còn có một chút sức lực nào. Có trời mới biết ả tập trung ý chí lắm mới lấy tốc độ nhanh như vậy leo lên. Editor: Miêu Bàn Tử

Thật vất vả mới bò lên, giờ lại xuống dưới, ả có thể giả vờ bị thương rồi đi ké thang máy hay không?

Nội tâm Đào Vãn Tâm giãy dụa trong chốc lát. Vì muốn vạch trần bộ mặt thật ghê tởm của Ninh Quân Tuyền, để Thì Đình không bị lừa gạt, ả vẫn cắn răng, một đường đuổi theo xuống dưới.

Hệ thống nhìn nụ cười tà ác trên mặt Tô Đát Kỷ, suy đoán nói:

【 Ngươi đây là muốn đem người sống sờ sờ chơi đến mệt chết sao? 】

"Đương nhiên sẽ không nha! Ta là cái loại người này sao?"

Tô Đát Kỷ vội vàng lắc đầu.

【 Ngươi là cái loại hồ ly đó. 】

Lời này cứ lòng vòng trong lòng hắn, không nói ra.

Nhìn ngón tay thoa sơn màu hường của Tô Đát Kỷ nhấn số tầng chính xác, hệ thống nghĩ con hồ ly này còn không tính là đặc biệt hung ác.

Nhưng nàng vừa thả tay xuống, môi đỏ khẽ mở, liền phun ra thêm một câu,

"Cứ như vậy đem ả mệt chết rất đáng tiếc, ta còn chưa có chơi đã đâu. Ta muốn đem ả đùa bỡn đến hoài nghi nhân sinh, xong rồi mới chơi chết!"

Một chiêu này không thể dùng nhiều, nếu lại đùa nghịch Đào Vãn Tâm một lần nữa, khả năng ả sẽ không mắc mưu. Không có ả theo dõi, vậy vở kịch của mình chẳng phải là không có người xem sao?

Hệ thống:...

Bản điện hạ vẫn là quá ngây thơ.

Ngay khi thang máy gần đến nơi, Tô Đát Kỷ nhấc điện thoại khẩn cấp trong thang máy lên, giọng kêu cứu mang theo một chút nghẹn ngào:

"Alo! Có biến thái đang theo dõi tôi, hiện tại tôi đang ở tầng tám, rất sợ hãi, mau cứu tôi với..."

"Đinh! Đến tầng tám."

Thời gian vừa vặn, nàng ra vẻ như bối rối đến mức bước nhanh ra ngoài mà không có gác điện thoại, để lại người bên đầu kia alo không ngừng.

Đào Vãn Tâm lết xuống mười tầng, rốt cục có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Thang máy dừng lại tại tầng tám, tâm tình Tô Đát Kỷ rất tốt đi ra, rẽ về phía bên phải.

Cuối cùng cũng tới!

Ả ngay cả bình phục hô hấp cũng không cần, vội vàng mở ra chức năng quay video trong điện thoại, rón rén đi theo.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Tô Đát Kỷ rất vui mừng. Lấy trí thông minh Đào Vãn Tâm có thể nghĩ đến một chiêu quay lén này, để mình diễn càng tốt hơn.

Nàng vội vàng đi tới trước cửa, đầu lưỡi ướt át liếm môi một cái, mặt tỏ vẻ không thể nhịn được trực tiếp nhấn chuông cửa.

"Leng keng. Leng keng. Leng keng!"

Từ tiếng chuông cửa liên tục vang lên, Đào Vãn Tâm có thể cảm nhận được tâm tình không kịp chờ đợi của nàng.

Nhưng ả không biết, Tô Đát Kỷ chỉ muốn nhanh đánh thức người đang ngủ bên trong.

- ------✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:

- Bị hành lần 1:)

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện