Editor: Miêu Bàn Tử

Đợi đến khi Phó Cẩn Ngôn tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Sau khi tách thi thể cứng ngắc của Tô Mê ra, hắn trực tiếp bị đưa vào bệnh viện. Bác sĩ kê đơn thuốc an thần, vốn định bảo bảy ngày sau mới tỉnh. Không nghĩ tới, mới ba ngày hắn đã tỉnh lại.

"Đại thiếu gia, ngài tỉnh? Muốn nghỉ ngơi một hồi hay không?"

Người phụ trách trông nom bên cạnh trong lòng nơm nớp lo sợ, sợ hắn lại kích động cảm xúc lên, cũng sợ hắn hỏi sự tình vị Tô tiểu thư kia.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Bất quá Phó Cẩn Ngôn lại chỉ yên lặng ngồi im một hồi, không có trả lời, cũng không có hỏi Tô Mê, chỉ nói một câu,

"Dẫn tôi đi gặp Hoàng Đổng."

Câu trần thuật.

Là mệnh lệnh.

"Vâng!"

*

Cùng ngày đó, Hoàng Đổng không bị tổn thương chút nào, ngược lại sau khi bị giam ở đây, mỗi ngày đều bị quyền đấm cước đá.

Nhưng hắn cảm thấy may mắn, chỉ là chút thương tổn, không giết mình là được.

Dạng ý nghĩ may mắn này, thẳng đến khi hắn trông thấy Phó Cẩn Ngôn, trong nháy mắt không còn sót lại thứ gì.

"Đại thiếu gia, Lâm ca nói, đánh chết đều được, chỉ cần ngài cao hứng."

Người dẫn đường nói một câu, liền lui xuống.

Ở lại đây mấy ngày, Hoàng Đổng từ trong miệng đám người giận chó mắng mèo kia biết được vị trước mặt này chính là con trai của đại nhân vật. Nếu hắn muốn bóp chết mình, so với bóp chết con kiến còn dễ dàng hơn.

Hắn "phù phù" một tiếng, dứt khoát quỳ xuống.

"Vị đại gia này, là tôi mắt chó không thấy Thái Sơn*, bắt bạn gái ngài, ngài đánh tôi như thế nào cũng không quan hệ, nhưng tôi thật sự không có giết cô ấy! Lúc ấy tôi đã muốn đầu hàng, là chính cô ấy đột nhiên xuất hiện ngăn tại đằng trước ngài, sau đó cường ép nắm tay của tôi nổ súng tự sát! Thật sự, ngài tin tưởng... Ách!"

*"Có mắt mà không thấy Thái Sơn": chỉ sự hiểu biết nông cạn của bản thân nên không nhận ra địa vị cao hay bản lĩnh to lớn của một người.

Lời còn lại của Hoàng Đổng, chẹn ở trong cổ họng, hai chân hắn cách mặt đất, bị Phó Cẩn Ngôn bóp lấy cổ nhấc lên! Editor: Miêu Bàn Tử

"Loại người như mày, không có tư cách nhắc đến cô ấy, bẩn!"

Phó Cẩn Ngôn nghiến răng đến vang khanh khách, hận không thể cắn đứt cổ họng hắn!

Lại còn dám vu hãm Tô Mê, để hắn chết thì thật là tiện nghi cho hắn!

"Các người có biết loại cực hình nào để cho người ta thống khổ nhất, lại không thể chết được?"

Hắn nhìn mặt Hoàng Đổng đã tím xanh sưng lên, giọng điệu lạnh lẽo kinh khủng như ma quỷ.

Lập tức có người hiến kế.

"Rất tốt, sau này mỗi một ngày, đem tất cả hình phạt này đều thử trên người hắn một lần, chỉ cần lưu lại cho hắn một hơi thở, không chết là được!"

Một tiếng ra lệnh, Hoàng Đổng đã được như ý nguyện không có bị giết chết, nhưng lại ước gì tại lúc mình thấy Phó Cẩn Ngôn thì chết đi.

Nhìn xem Phó Cẩn Ngôn hắc hoá, đem những người tổn thương Tô Mê trong quá khứ trả thù, hệ thống nuốt nước miếng, cảm thấy hồ ly tinh kia thật sự hại người rất nặng!

Bởi vì hắn biết, Hoàng Đổng nói, đều là sự thật.

Tại thời điểm Hoàng Đổng sắp đầu hàng, đúng là Tô Đát Kỷ cầm tay của hắn, tự hướng về phía lồng ngực của mình nổ súng, vị trí nổ súng đều chính là nàng chọn.

Nhất định sẽ chết, nhưng không chết ngay lập tức.

Dạng này, nàng liền có thời gian diễn đoạn kịch kia, không chỉ để Phó Cẩn Ngôn cho rằng là nàng vì cứu hắn mà chết, càng có thể để cỗ thân thể này thuận lợi chết đi.

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu

Có loại tình yêu nào, có thể so sánh được, vì ngươi mà hy sinh tính mạng đâu?

Thổ lộ trước khi chết, cảm động mãnh liệt tăng thêm, để tăng mười điểm thiện cảm khó khăn nhất, trong nháy mắt hoàn thành.

Về phần tại sao muốn để cỗ thân thể này chết đi...

Con hồ ly tinh kia nói như vậy nè,

"Dung mạo cùng thân thể Tô Đát Kỷ ta cao quý, không phù hợp với vạn người. Cho dù có là linh hồn thì sao có thể để cho phàm phu tục tử* tùy ý sử dụng? Không bằng chết sạch sẽ!"

*Phàm phu tục tử: loại người phàm tục, ngu dốt và thô lậu.

Hệ thống:... Bản điện hạ còn có thể nói cái gì đây? ╮( ̄_ ̄)╭

—— —— ——

Kịch trường nhỏ:

Đài truyền hình chuối tiêu không màng tính mạng bị nguy hiểm, đến phỏng vấn hai vị pháo hôi bi thảm:

"Xin hỏi các ngươi có lời gì muốn nói với các vị bằng hữu đang xem đài truyền hình?"

Trần Hiểu Ý cùng Hoàng Đổng liếc nhau, ôm thành một đoàn khóc rống:

"Vì cái gì! Vì cái gì các ngươi cũng không tin chúng ta! Rõ ràng chúng ta nói toàn sự thật a!!!"

( Hahah)

- -----✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện