Editor: Miêu Bàn Tử

Tiêu Ngự mở to hai mắt, không dám tin nhìn nàng, hiển nhiên đã kinh ngạc tới cực điểm.

Nàng biết!

Nàng đã sớm biết!

Nàng đã sớm biết hắn biếg nàng mật thám, vẫn luôn đề phòng nàng, nhưng lại vẫn lựa chọn cản đao cho chính hắn!

"Ầm!"

Tiêu Ngự chỉ cảm thấy toàn bộ thần trí đều bị câu nói này làm bùng nổ. Tất cả nhận biết cho tới nay đều bị sụp đổ!

Thì ra, tất cả những hành vi của hắn, nàng đều thấy được!

Hắn giống như một hài tử ngây thơ cầm kiếm mạnh mẽ đâm tới, mà nàng lại yên lặng bao dung, mặc cho hắn khiến nàng đầy thương tích.

Thân thể Tiêu Ngự không nhịn được mà run rẩy, cơ hồ không dám nhìn về phía Tô Đát Kỷ, nhưng lại nhìn bàn tay đang run rẩy lại chậm rãi rời khỏi trước mặt mình.

Trong lòng bàn tay trắng nõn là một khối ngọc đã vỡ thành hai mảnh

Dù cho dính máu đỏ tươi, nhưng diện mạo hồn nhiên của Tiểu hồ ly vẫn có thể thấy rõ ràng.

Tô Đát Kỷ nhìn thấy Tiểu hồ ly bị nhuộm đỏ, vội vàng thu tay lại, muốn lau nó sạch sẽ.

Thế mà nàng lại trân ái nó đến như vậy!

Cho dù biết, lúc ấy hắn chỉ phòng ngừa nàng được sủng ái mà mang thai cho nên mới thiết kế một cái bẫy, vậy mà nàng cũng cam tâm tình nguyện chui vào!

Nàng ấy dành biết bao nhiêu tâm tư tình cảm cho hắn như thế, mà hắn lại...

Huyết dịch khắp người Tiêu Ngự giống như dồn lên hết ở đỉnh đầu, chân tướng nặng nề khiến hắn kinh ngạc đến mức không cách nào suy nghĩ, cả người cứ như người gỗ, cứng đờ ở chỗ đó, không có cách nào động đậy.

Gửi quý dị nào đang đọc ở những trang ăn cắp, muốn đọc tiếp hãy qua wattpad @MieuBanTu để biết thêm thông tin chi tiết. (30/12/2019)

Tô Đát Kỷ rất hài lòng khi nhìn thấy hắn lâm vào bên trong kinh hãi tột đỉnh, lại suy yếu tiếp tục nói:

"Hoàng Thượng đừng... đừng khổ sở

... cũng không cần tự... trách... là do trước đây... động cơ không thuần khiết..."

"Chỉ là... ta... thật muốn sinh hài tử... là hài tử... thuộc về chúng ta...",

Tưởng tượng đến cảnh tượng ấm áp kia, khóe miệng của nàng hiện lên một nụ cười yếu ớt,

"Tốt nhất là nam hài... dáng dấp uy vũ... cao lớn... anh tuấn bất phàm... giống như ngài..."

Vừa nói, Tô Đát Kỷ vừa đưa ngón trỏ ra miêu tả trên không trung, dần buông bàn tay đang nắm chủy thủ xuống.

"Ngài dạy hắn... luyện chữ...tập võ...ta...ta may quần áo...nấu cơm... "

Nàng miêu tả sinh động như thật, chỉ là cảnh tượng đó căn bản chưa từng tồn tại, về sau cũng sẽ không tồn tại.

Hy vọng đẹp đẽ như vậy, hy vọng đến mức làm người sinh ra vô hạn ước mơ như vậy.

Tưởng tượng về một tương lai đẹp đẽ như thế, nhưng khi quay về hiện thực lại càng đau thấu tim gan.

Tiêu Ngự khó khăn động một cái, trong miệng sầu khổ đến mức một chữ cũng không thốt ra được.

Nàng vì chính hắn mà chống lại mệnh lệnh, vì chính hắn mà thí nghiệm thuốc hủy dung, thậm chí cuối cùng vì hắn mà hy sinh chính mình!

Mà hắn thì sao? Hoài nghi nàng, thăm dò nàng, thậm chí... Tổn thương nàng!

Ngay cả lễ vật tặng nàng cũng là kịch độc!

Có trời mới biết tâm tình của nàng lúc nhận lấy Tiểu hồ ly kia!

Thế mà hắn lại cô phụ người yêu hắn sâu đậm đến như vậy!

Quả thực là cặn bã!

Quả thật đáng chết!!!

Vì sao người chết không phải là hân?

Hắn tình nguyện chết thay cho Tô Đát Kỷ!

Tiêu Ngự hai mắt rực hồng, hối hận tích tụ khiến hắn chán ghét bản thân mình, cả người đều đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ có một cái ý niệm trong đầu, hắn muốn chuộc tội với Tô Đát Kỷ!

Ánh mắt hắn liếc qua một nửa thanh kiếm đã gãy ở phía bên cạnh, hắn không chút suy nghĩ liền nhặt lên, dùng sức cắm xuống ngực của mình.

- ------✡-------

✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄):

- (: ౦ ‸ ౦:) (: ౦ ‸ ౦:) (: ౦ ‸ ౦:)

🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện