Editor: Miêu Bàn Tử
Hệ thống:???
【 Ngươi lấy thuốc ở đâu? 】
Tô Đát Kỷ hất mặt về phía heo mập đầu trọc, chép miệng nói,
"Lúc trước hắn lén lút hạ cho ta, bị ta bắt được."
【 Thật sự là hèn hạ! Hạ lưu! Vô sỉ! 】
Hệ thống nhìn xem cái đầu trọc bóng loáng tỏa sáng kia hung hăng phun tào mấy lần. Sau khi phỉ nhổ xong, lại càng kỳ quái,
【 Những cái kia ngươi đều biết, vì sao còn đem thuốc ném vào? 】
Tô Đát Kỷ không nói chuyện, trực tiếp dùng hành động trả lời hắn.
Nàng đem ly kia, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch!
Một chút xíu đều không có để lại.
【 Ngươi điên rồi! Muốn làm gì?!!! 】
Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn không theo kịp tư duy của vị túc chủ trước mặt này.
Đó giờ chỉ nghe nói hạ dược cho người khác, làm sao cái hồ ly này xuống tay với bản thân cũng hung ác như thế?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Coi như nàng là hồ ly tinh tu hành ngàn năm, nhưng hiện tại linh hồn nàng chỉ đang trú nhờ tại thân thể phàm nhân mà thôi, căn bản không có bất luận cái pháp lực gì. Thuốc này phát tác, chính mình cũng cứu không được nàng a!
Hệ thống gấp đến độ cứ xoay quanh tại nguyên chỗ.
Thuốc này không hổ là hàng thật giá thật. Vừa uống xong, dược tính nhanh chóng phát tác, Tô Đát Kỷ chỉ cảm thấy một trận khô nóng từ chỗ bụng nhỏ lan tràn ra, cấp tốc đốt tới đỉnh đầu, cả người lập tức có chút chóng mặt.
Lão đầu trọc đối diện chờ đợi hồi lâu, rõ ràng nhận thấy biến hóa của nàng. Trên mặt lộ ra một cái nụ cười thô bỉ, nước bọt trên khóe miệng đều nhanh nhỏ xuống, duỗi đôi tay dầu mỡ ra muốn đem nàng kéo qua rồi trực tiếp mang đi, không nghĩ tới lại vồ hụt.
"Ai nha, Hoàng Đổng ngài đừng vội. Xin lỗi hiện tại tôi không tiếp được, muốn đi toilet một chút a~"
Tô Đát Kỷ tỉnh bơ né qua, cúi đầu ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói một câu,
"Tôi tại toilet chờ ngài, như vậy kích thích hơn nha~"
Nói xong, còn hướng về phía đầu trọc ném một cái mị nhãn. Nàng tựa như một con cá không xương, thành thạo xuyên qua muôn vàn móng heo muốn ăn mặn, thuận lợi ra cửa. Lưu lại một mình lão đầu trọc bị những lời ái muội nàng nói mà hồn cũng sắp bay đi mất. Editor: Miêu Bàn Tử
"Tê, thuốc này còn thật lợi hại."
Mới đi được mấy bước, nàng đã cảm thấy chân run y như mỳ sợi, thần trí* càng ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy trên thân như nhóm lên từng ngọn lửa, hiện tại cần nhanh chóng tìm thứ mát lạnh làm dịu lại.
*Thần trí: tinh thần và tâm trí
Tô Đát Kỷ không chút lưu tình tại đầu lưỡi cắn một cái, vị rỉ sắt cấp tốc lan tràn ra trong miệng, đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh không ít, tiếp tục vịn tường từng bước một đi về phía trước.
Phó Cẩn Ngôn từ cửa sổ trong phòng nhìn ra có thể được thấy tình huống bên này. Mắt thấy Tô Đát Kỷ bị một đám nam tử trung niên dầu mỡ bắt tay rồi sờ chân còn ôm ôm ấp ấp, trong lòng nổi lên một cỗ khó chịu.
Một mặt cảm thấy nữ nhân này quá mức phóng đãng, câu dẫn người khác là bản chất của nàng, mặt hàng nào nàng cũng chơi được. Nhớ ngày hôm đó nàng đùa giỡn hắn chẳng qua là do thói quen, khiến hắn cảm thấy buồn nôn!
Một mặt khác, hắn lại cảm thấy, mấy ngày trước, sờ soạng nàng, ôm nàng vẫn là mình, hiện tại vài đôi bàn tay mập dính lên người nàng, đáy lòng của hắn không khỏi có chút tức giận.
Nam nhân có lòng chiếm hữu đặc thù, hắn không có cách nào thờ ơ với chuyện người của mình bị người khác nhúng chàm qua.
Trước đó hệ thống hỏi Tô Đát Kỷ tại sao phải khiến Phó Cẩn Ngôn thấy được phương diện như thế của nàng, có một phần đáp án ở ngay chỗ này.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Phó Cẩn Ngôn chưa có trải qua chuyện yêu đương, hắn cũng không biết tình yêu có cảm giác gì. Cái nàng phải làm, chính là từng bước dạy dỗ, dẫn dắt bài học vỡ lòng cho hắn.
Tất cả động vật đều có giai đoạn là con non. Như Phó Cẩn Ngôn, phải để hắn nếm thử tư vị của người mới yêu đương, sau đó hắn sẽ vĩnh viễn không thể quên được.
Tô Đát Kỷ từ trong phòng đi ra, hướng về phía toilet, chuyện này đương nhiên không có trốn khỏi sự giám thị của Phó Cẩn Ngôn.
Hắn nghĩ, dù sao Trần Hiểu Ý cũng ở tại toilet, cầm điện thoại lên vừa muốn mật báo cho cô. Đột nhiên "Lạch cạch" một cái, điện thoại màu đen bị dùng sức vỗ lên bàn, chủ nhân của nó bỗng nhiên nhảy lên, chạy ra phía ngoài như một cơn gió.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Sắp gây cấn meo meo meo~
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Hệ thống:???
【 Ngươi lấy thuốc ở đâu? 】
Tô Đát Kỷ hất mặt về phía heo mập đầu trọc, chép miệng nói,
"Lúc trước hắn lén lút hạ cho ta, bị ta bắt được."
【 Thật sự là hèn hạ! Hạ lưu! Vô sỉ! 】
Hệ thống nhìn xem cái đầu trọc bóng loáng tỏa sáng kia hung hăng phun tào mấy lần. Sau khi phỉ nhổ xong, lại càng kỳ quái,
【 Những cái kia ngươi đều biết, vì sao còn đem thuốc ném vào? 】
Tô Đát Kỷ không nói chuyện, trực tiếp dùng hành động trả lời hắn.
Nàng đem ly kia, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch!
Một chút xíu đều không có để lại.
【 Ngươi điên rồi! Muốn làm gì?!!! 】
Hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn không theo kịp tư duy của vị túc chủ trước mặt này.
Đó giờ chỉ nghe nói hạ dược cho người khác, làm sao cái hồ ly này xuống tay với bản thân cũng hung ác như thế?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Coi như nàng là hồ ly tinh tu hành ngàn năm, nhưng hiện tại linh hồn nàng chỉ đang trú nhờ tại thân thể phàm nhân mà thôi, căn bản không có bất luận cái pháp lực gì. Thuốc này phát tác, chính mình cũng cứu không được nàng a!
Hệ thống gấp đến độ cứ xoay quanh tại nguyên chỗ.
Thuốc này không hổ là hàng thật giá thật. Vừa uống xong, dược tính nhanh chóng phát tác, Tô Đát Kỷ chỉ cảm thấy một trận khô nóng từ chỗ bụng nhỏ lan tràn ra, cấp tốc đốt tới đỉnh đầu, cả người lập tức có chút chóng mặt.
Lão đầu trọc đối diện chờ đợi hồi lâu, rõ ràng nhận thấy biến hóa của nàng. Trên mặt lộ ra một cái nụ cười thô bỉ, nước bọt trên khóe miệng đều nhanh nhỏ xuống, duỗi đôi tay dầu mỡ ra muốn đem nàng kéo qua rồi trực tiếp mang đi, không nghĩ tới lại vồ hụt.
"Ai nha, Hoàng Đổng ngài đừng vội. Xin lỗi hiện tại tôi không tiếp được, muốn đi toilet một chút a~"
Tô Đát Kỷ tỉnh bơ né qua, cúi đầu ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói một câu,
"Tôi tại toilet chờ ngài, như vậy kích thích hơn nha~"
Nói xong, còn hướng về phía đầu trọc ném một cái mị nhãn. Nàng tựa như một con cá không xương, thành thạo xuyên qua muôn vàn móng heo muốn ăn mặn, thuận lợi ra cửa. Lưu lại một mình lão đầu trọc bị những lời ái muội nàng nói mà hồn cũng sắp bay đi mất. Editor: Miêu Bàn Tử
"Tê, thuốc này còn thật lợi hại."
Mới đi được mấy bước, nàng đã cảm thấy chân run y như mỳ sợi, thần trí* càng ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy trên thân như nhóm lên từng ngọn lửa, hiện tại cần nhanh chóng tìm thứ mát lạnh làm dịu lại.
*Thần trí: tinh thần và tâm trí
Tô Đát Kỷ không chút lưu tình tại đầu lưỡi cắn một cái, vị rỉ sắt cấp tốc lan tràn ra trong miệng, đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh không ít, tiếp tục vịn tường từng bước một đi về phía trước.
Phó Cẩn Ngôn từ cửa sổ trong phòng nhìn ra có thể được thấy tình huống bên này. Mắt thấy Tô Đát Kỷ bị một đám nam tử trung niên dầu mỡ bắt tay rồi sờ chân còn ôm ôm ấp ấp, trong lòng nổi lên một cỗ khó chịu.
Một mặt cảm thấy nữ nhân này quá mức phóng đãng, câu dẫn người khác là bản chất của nàng, mặt hàng nào nàng cũng chơi được. Nhớ ngày hôm đó nàng đùa giỡn hắn chẳng qua là do thói quen, khiến hắn cảm thấy buồn nôn!
Một mặt khác, hắn lại cảm thấy, mấy ngày trước, sờ soạng nàng, ôm nàng vẫn là mình, hiện tại vài đôi bàn tay mập dính lên người nàng, đáy lòng của hắn không khỏi có chút tức giận.
Nam nhân có lòng chiếm hữu đặc thù, hắn không có cách nào thờ ơ với chuyện người của mình bị người khác nhúng chàm qua.
Trước đó hệ thống hỏi Tô Đát Kỷ tại sao phải khiến Phó Cẩn Ngôn thấy được phương diện như thế của nàng, có một phần đáp án ở ngay chỗ này.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Phó Cẩn Ngôn chưa có trải qua chuyện yêu đương, hắn cũng không biết tình yêu có cảm giác gì. Cái nàng phải làm, chính là từng bước dạy dỗ, dẫn dắt bài học vỡ lòng cho hắn.
Tất cả động vật đều có giai đoạn là con non. Như Phó Cẩn Ngôn, phải để hắn nếm thử tư vị của người mới yêu đương, sau đó hắn sẽ vĩnh viễn không thể quên được.
Tô Đát Kỷ từ trong phòng đi ra, hướng về phía toilet, chuyện này đương nhiên không có trốn khỏi sự giám thị của Phó Cẩn Ngôn.
Hắn nghĩ, dù sao Trần Hiểu Ý cũng ở tại toilet, cầm điện thoại lên vừa muốn mật báo cho cô. Đột nhiên "Lạch cạch" một cái, điện thoại màu đen bị dùng sức vỗ lên bàn, chủ nhân của nó bỗng nhiên nhảy lên, chạy ra phía ngoài như một cơn gió.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Sắp gây cấn meo meo meo~
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Danh sách chương