Editor: Miêu Bàn Tử
Lần thứ nhất nhìn thấy Tô Mê, ấn tượng của Phó Cẩn Ngôn đối với nàng kém tới cực điểm.
Lẳng lơ, phóng đãng, không biết kiểm điểm!
Cũng giống như hiện tại, bàn chân nhỏ non mềm thò vào ống quần chế phục của hắn, nhẹ nhàng cọ lấy mắt cá chân hắn.
Như gần như xa, phát mưa trêu chọc mây, trêu đùa nửa người dưới mẫn cảm.
Gót sen khinh động, còn không an phận tiếp tục theo bắp chân của hắn đánh lấy vòng, một đường trêu chọc hướng lên trên.
Mắt thấy nàng càng ngày càng làm càn, Phó Cẩn Ngôn bỗng nhiên khép hồ sơ đang xem lại, trên tay không chút thương hương tiếc ngọc nào "Ba" một cái, đánh tới.
"Tô nữ sĩ, đây là cơ quan kiểm soát trọng địa, xin tự trọng."
Lông mi hắn uy nghiêm, thanh âm lạnh lùng, sau lưng mười chữ "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị" chiếu lấp lánh.
"Ôi, anh làm tổn thương người ta rồi~"
Tô Mê giống như làm nũng kêu đau một tiếng, lông mi khẽ run, đôi mắt ngập nước mang theo sự tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
"Xấu lắm, còn không cho người ta sờ một cái ~ "
Một đùi ngọc trần trụi thon dài, trực tiếp đâm chọt bẹn đùi hắn. Năm đầu ngón chân xinh đẹp sơn màu đỏ bóng dầu rất là chói mắt, cùng một đoạn bắp chân trắng nõn nà như phát sáng, khiến cho người ta không dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Đàn ông các anh a, liền là ưa thích khẩu thị tâm phi*. Tại địa phương nghiêm túc như vậy, làm một chút sự tình xấu hổ, không phải càng khiến người ta hưng phấn hơn sao?"
*Khẩu thị tâm phi: ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.
Nàng cố ý đè thấp giọng nói, mang theo vài tia chọc người, hết sức câu hồn đoạt phách.
Đối mặt với giọng nói nũng nịu ngọt ngào, ngôn ngữ dụ hoặc cùng với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, bất kỳ nam nhân nào đều không kháng nổi ba giây đồng hồ.
Chỉ tiếc, ngồi ở trước mặt nàng là người đàn ông nổi danh cấm dục của giới tư pháp.
Phó Cẩn Ngôn mí mắt đều không ngẩng một chút, phun ra những lời cứng rắn như băng Nam Cực ngàn năm, ẩn ẩn khí lạnh.
"Đùa giỡn kiểm sát trưởng đang thi hành công vụ, hình phạt sẽ như tội đánh lén cảnh sát."
Đôi mắt hồ ly của Tô Mê chớp chớp, sau một giây liền biến thành sao sáng, lập tức đem hai tay gộp vào một chỗ đưa tới, hưng phấn nhảy cẫng lên.
"A~ Phó cảnh sát, có phải anh mang theo còng tay hay không? Mau đến bắt giữ tôi đi! Còng tay tôi với anh cùng một chỗ, loại 24 giờ đều không xa rời nhau ấy~"
Nói xong, nàng còn thiên kiều bá mị* hướng Phó Cẩn Ngôn liếc mắt đưa tình.
*Thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần.
"Tôi tuyệt đối không phản kháng!"
Cổ tay nàng trắng nõn như tuyết mùa đông, chói lóa mắt người nhìn. Mười ngón tay non mềm, tinh tế như ngọc vừa mài, phảng phất hiện ra ánh sáng.
Nàng vung đầu ngón út nhếch nhếch lên, lấy đó mà trêu chọc người, khiến người bị câu dẫn không nhịn được mà nắm lấy. Editor: Miêu Bàn Tử
Đầu ngón tay nàng đều hết sức tận lực câu dẫn hắn!
Phó Cẩn Ngôn trong khoảng thời gian ngắn có chút nghẹn lời.
Năm năm đi kiểm tra, đây là lần đầu tiên hắn không có cách nào thẩm vấn đối tượng được.
Thật là làm người ta đau đầu.
Rõ ràng chỉ là một vụ án đơn giản của nhân viên chính phủ tham ô, manh mối khác đều tiến triển rất thuận lợi. Làm sao đến lúc điều tra nữ minh tinh này, liền lệch đi, nhiễm lên một cỗ hương vị kỹ nữ án?
"Nữ nhân này, cô đừng có quanh co!"
Trợ thủ* Trần Hiểu Ý bên cạnh phụ trách ghi chép, thấy nam thần mình để ý nhiều năm bị đùa giỡn như thế, ngồi không yên, nghiêm nghị nói,
*Trợ thủ: người giúp sức trong công việc.
"Thành thật trả lời vấn đề của tôi, cô cùng Vương Đại Phú có quan hệ như thế nào?"
Kỳ thật không cần hỏi, cô cũng biết, bọn họ khẳng định là quan hệ gian phu dâm phụ. Nhưng vì tư pháp công chính, cô vẫn phải làm theo thông lệ hỏi một câu.
Tô Mê cũng không nhìn cô, nghiêng đầu hướng về phía Phó Cẩn Ngôn cười kiều diễm ướt át, môi anh đào có chút cong lên, phun ra hơi thở mang theo trêu chọc,
"Tôi cùng anh Phó, có thể phát triển một chút quan hệ hay không?"
Gân xanh trên trán Phó Cẩn Ngôn nhảy một cái.
"Tô Mê! Cô đừng giả ngu!"
Nàng không chỉ không để ý tới cô, mà còn dám tiếp tục đùa giỡn nam thần của cô!
Trần Hiểu Ý cực kỳ tức giận, bỗng nhiên vỗ bàn một cái,
"Tiền tham ô của Vương Đại Phú, qua tay của cô rửa tiền đi nơi nào rồi? Tốt nhất cô nhanh bàn giao một chút! Bằng không thì cô không có ngày sống yên ổn!"
Phần tiền mặt lớn như vậy, trong vòng một đêm liền biến mất không thấy. Mà trước lúc đó, Vương Đại Phú chỉ gặp qua Tô Mê, khẳng định là nàng lợi dụng thân phận minh tinh của mình, giúp hắn rửa tiền!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Phó Cẩn Ngôn nghe được lời thẩm vấn của cô, khẽ nhíu mày. Lời thẩm vấn này quá không chuyên nghiệp, hoàn toàn là mang theo thành kiến* mà hỏi, thậm chí còn tăng thêm tâm tình uy hiếp.
*Thành kiến: Ý nghĩ cố định về người hay vật, xuất phát từ cách nhìn sai lệch hoặc dựa trên cảm tính và thường xuyên có chiều hướng đánh giá thấp.
Người như vậy mà được chọn, còn làm trợ thủ của hắn?
Sắc mặt Phó Cẩn Ngôn trầm xuống, nhưng ngại có Tô Mê khó giải quyết ở đây, hắn không có lập tức điểm ra sai lầm của Trần Hiểu Ý, tiếp tục giữ yên lặng.
Đối mặt cái phần thẩm vấn vô lễ này, làm người trong cuộc, Tô Mê ngay cả một ánh mắt đều không cho Trần Hiểu Ý. Ngược lại, ánh mắt nhấp nhấp nháy nháy, không ngừng nhìn chằm chằm Phó Cẩn Ngôn, đem bàn tay nhỏ che trên tay hắn,
"Tay của tôi là rửa rất là trắng này, mà còn sờ rất tốt đây này. Phó cảnh sát, anh nói có đúng hay không nha~?"
Vừa nói, nàng còn gãi một chút trong lòng bàn tay hắn như chuồn chuồn nhẹ nhàng lướt nước.
Phó Cẩn Ngôn lúc này không có thờ ơ nữa, như bị điện giật rút tay về, sau đó...
Đứng dậy.
Đằng sau quay.
Rời đi.
Một đường mà đi.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
Miêu thống nhất một chút về cách xưng hô để mọi người đọc truyện không bị loạn nha:
· Nàng: Tô Đát Kỷ
· Cô/ả: thím nữ chính nào đó
· Nam chính xưng hô với nữ chính: Tôi/cô ( hiện đại) - Ta/ngươi ( cổ đại)
· Nam chính xưng hô với hồ ly:
§ Hiện đại: Tôi/cô hoặc Tôi/em ( đổi khi editor thấy cần)
§ Cổ đại: Ta/ngươi hoặc Ta/nàng ( đổi khi editor thấy cần)
· Hồ ly xưng hô với nam chính:
§ Hiện đại: Tôi/anh hoặc Em/anh ( đổi khi editor thấy cần)
§ Cổ đại: Ta/ngài hoặc Ta/chàng ( đổi khi editor thấy cần)
Nói chung chỗ nào cần lỡn mợn thì đổi thôi, bình thường cứ phũ cho vui nhé!
Chương sau hệ thống đanh đá xuất hiện nè~
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹 Meo~
Lần thứ nhất nhìn thấy Tô Mê, ấn tượng của Phó Cẩn Ngôn đối với nàng kém tới cực điểm.
Lẳng lơ, phóng đãng, không biết kiểm điểm!
Cũng giống như hiện tại, bàn chân nhỏ non mềm thò vào ống quần chế phục của hắn, nhẹ nhàng cọ lấy mắt cá chân hắn.
Như gần như xa, phát mưa trêu chọc mây, trêu đùa nửa người dưới mẫn cảm.
Gót sen khinh động, còn không an phận tiếp tục theo bắp chân của hắn đánh lấy vòng, một đường trêu chọc hướng lên trên.
Mắt thấy nàng càng ngày càng làm càn, Phó Cẩn Ngôn bỗng nhiên khép hồ sơ đang xem lại, trên tay không chút thương hương tiếc ngọc nào "Ba" một cái, đánh tới.
"Tô nữ sĩ, đây là cơ quan kiểm soát trọng địa, xin tự trọng."
Lông mi hắn uy nghiêm, thanh âm lạnh lùng, sau lưng mười chữ "Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị" chiếu lấp lánh.
"Ôi, anh làm tổn thương người ta rồi~"
Tô Mê giống như làm nũng kêu đau một tiếng, lông mi khẽ run, đôi mắt ngập nước mang theo sự tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
"Xấu lắm, còn không cho người ta sờ một cái ~ "
Một đùi ngọc trần trụi thon dài, trực tiếp đâm chọt bẹn đùi hắn. Năm đầu ngón chân xinh đẹp sơn màu đỏ bóng dầu rất là chói mắt, cùng một đoạn bắp chân trắng nõn nà như phát sáng, khiến cho người ta không dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Đàn ông các anh a, liền là ưa thích khẩu thị tâm phi*. Tại địa phương nghiêm túc như vậy, làm một chút sự tình xấu hổ, không phải càng khiến người ta hưng phấn hơn sao?"
*Khẩu thị tâm phi: ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.
Nàng cố ý đè thấp giọng nói, mang theo vài tia chọc người, hết sức câu hồn đoạt phách.
Đối mặt với giọng nói nũng nịu ngọt ngào, ngôn ngữ dụ hoặc cùng với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, bất kỳ nam nhân nào đều không kháng nổi ba giây đồng hồ.
Chỉ tiếc, ngồi ở trước mặt nàng là người đàn ông nổi danh cấm dục của giới tư pháp.
Phó Cẩn Ngôn mí mắt đều không ngẩng một chút, phun ra những lời cứng rắn như băng Nam Cực ngàn năm, ẩn ẩn khí lạnh.
"Đùa giỡn kiểm sát trưởng đang thi hành công vụ, hình phạt sẽ như tội đánh lén cảnh sát."
Đôi mắt hồ ly của Tô Mê chớp chớp, sau một giây liền biến thành sao sáng, lập tức đem hai tay gộp vào một chỗ đưa tới, hưng phấn nhảy cẫng lên.
"A~ Phó cảnh sát, có phải anh mang theo còng tay hay không? Mau đến bắt giữ tôi đi! Còng tay tôi với anh cùng một chỗ, loại 24 giờ đều không xa rời nhau ấy~"
Nói xong, nàng còn thiên kiều bá mị* hướng Phó Cẩn Ngôn liếc mắt đưa tình.
*Thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần.
"Tôi tuyệt đối không phản kháng!"
Cổ tay nàng trắng nõn như tuyết mùa đông, chói lóa mắt người nhìn. Mười ngón tay non mềm, tinh tế như ngọc vừa mài, phảng phất hiện ra ánh sáng.
Nàng vung đầu ngón út nhếch nhếch lên, lấy đó mà trêu chọc người, khiến người bị câu dẫn không nhịn được mà nắm lấy. Editor: Miêu Bàn Tử
Đầu ngón tay nàng đều hết sức tận lực câu dẫn hắn!
Phó Cẩn Ngôn trong khoảng thời gian ngắn có chút nghẹn lời.
Năm năm đi kiểm tra, đây là lần đầu tiên hắn không có cách nào thẩm vấn đối tượng được.
Thật là làm người ta đau đầu.
Rõ ràng chỉ là một vụ án đơn giản của nhân viên chính phủ tham ô, manh mối khác đều tiến triển rất thuận lợi. Làm sao đến lúc điều tra nữ minh tinh này, liền lệch đi, nhiễm lên một cỗ hương vị kỹ nữ án?
"Nữ nhân này, cô đừng có quanh co!"
Trợ thủ* Trần Hiểu Ý bên cạnh phụ trách ghi chép, thấy nam thần mình để ý nhiều năm bị đùa giỡn như thế, ngồi không yên, nghiêm nghị nói,
*Trợ thủ: người giúp sức trong công việc.
"Thành thật trả lời vấn đề của tôi, cô cùng Vương Đại Phú có quan hệ như thế nào?"
Kỳ thật không cần hỏi, cô cũng biết, bọn họ khẳng định là quan hệ gian phu dâm phụ. Nhưng vì tư pháp công chính, cô vẫn phải làm theo thông lệ hỏi một câu.
Tô Mê cũng không nhìn cô, nghiêng đầu hướng về phía Phó Cẩn Ngôn cười kiều diễm ướt át, môi anh đào có chút cong lên, phun ra hơi thở mang theo trêu chọc,
"Tôi cùng anh Phó, có thể phát triển một chút quan hệ hay không?"
Gân xanh trên trán Phó Cẩn Ngôn nhảy một cái.
"Tô Mê! Cô đừng giả ngu!"
Nàng không chỉ không để ý tới cô, mà còn dám tiếp tục đùa giỡn nam thần của cô!
Trần Hiểu Ý cực kỳ tức giận, bỗng nhiên vỗ bàn một cái,
"Tiền tham ô của Vương Đại Phú, qua tay của cô rửa tiền đi nơi nào rồi? Tốt nhất cô nhanh bàn giao một chút! Bằng không thì cô không có ngày sống yên ổn!"
Phần tiền mặt lớn như vậy, trong vòng một đêm liền biến mất không thấy. Mà trước lúc đó, Vương Đại Phú chỉ gặp qua Tô Mê, khẳng định là nàng lợi dụng thân phận minh tinh của mình, giúp hắn rửa tiền!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Phó Cẩn Ngôn nghe được lời thẩm vấn của cô, khẽ nhíu mày. Lời thẩm vấn này quá không chuyên nghiệp, hoàn toàn là mang theo thành kiến* mà hỏi, thậm chí còn tăng thêm tâm tình uy hiếp.
*Thành kiến: Ý nghĩ cố định về người hay vật, xuất phát từ cách nhìn sai lệch hoặc dựa trên cảm tính và thường xuyên có chiều hướng đánh giá thấp.
Người như vậy mà được chọn, còn làm trợ thủ của hắn?
Sắc mặt Phó Cẩn Ngôn trầm xuống, nhưng ngại có Tô Mê khó giải quyết ở đây, hắn không có lập tức điểm ra sai lầm của Trần Hiểu Ý, tiếp tục giữ yên lặng.
Đối mặt cái phần thẩm vấn vô lễ này, làm người trong cuộc, Tô Mê ngay cả một ánh mắt đều không cho Trần Hiểu Ý. Ngược lại, ánh mắt nhấp nhấp nháy nháy, không ngừng nhìn chằm chằm Phó Cẩn Ngôn, đem bàn tay nhỏ che trên tay hắn,
"Tay của tôi là rửa rất là trắng này, mà còn sờ rất tốt đây này. Phó cảnh sát, anh nói có đúng hay không nha~?"
Vừa nói, nàng còn gãi một chút trong lòng bàn tay hắn như chuồn chuồn nhẹ nhàng lướt nước.
Phó Cẩn Ngôn lúc này không có thờ ơ nữa, như bị điện giật rút tay về, sau đó...
Đứng dậy.
Đằng sau quay.
Rời đi.
Một đường mà đi.
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
Miêu thống nhất một chút về cách xưng hô để mọi người đọc truyện không bị loạn nha:
· Nàng: Tô Đát Kỷ
· Cô/ả: thím nữ chính nào đó
· Nam chính xưng hô với nữ chính: Tôi/cô ( hiện đại) - Ta/ngươi ( cổ đại)
· Nam chính xưng hô với hồ ly:
§ Hiện đại: Tôi/cô hoặc Tôi/em ( đổi khi editor thấy cần)
§ Cổ đại: Ta/ngươi hoặc Ta/nàng ( đổi khi editor thấy cần)
· Hồ ly xưng hô với nam chính:
§ Hiện đại: Tôi/anh hoặc Em/anh ( đổi khi editor thấy cần)
§ Cổ đại: Ta/ngài hoặc Ta/chàng ( đổi khi editor thấy cần)
Nói chung chỗ nào cần lỡn mợn thì đổi thôi, bình thường cứ phũ cho vui nhé!
Chương sau hệ thống đanh đá xuất hiện nè~
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹 Meo~
Danh sách chương