Edit: Jess93
Đoàn người mang Lam Vĩnh Phú què chân trở về Nam Bình Ao.
Lâm Tịch lại gọi người mời lão Thôn trưởng, do Lam Vĩnh Phú ra mặt làm chứng, nói rằng Vương quả phụ và Lam Vĩnh Phú thuê mấy tên vô lại trên trấn muốn lừa bán tỷ muội Vũ gia, bởi vì có sự thật và nhân chứng ở đây, Vương quả phụ không thể biện giải.
Vương quả phụ bụng dạ khó lường, cấu kết người ngoài hãm hại người trong thôn một lần nữa, thật sự khiến lòng người lạnh lẽo, lão Thôn trưởng cũng rất hối hận vì lúc trước đã chứa chấp bạch nhãn lang nuôi không thân này, tuyên bố trước mặt mọi người, trục xuất Vương quả phụ khỏi Nam Bình Ao, thu hồi tất cả ruộng đất.
Về phần Lam Vĩnh Phú, một cước kia Lâm Tịch đã đá nát xương bánh chè của hắn ta, một chân đó của hắn ta đã hoàn toàn bị phế.
Ngươi không phải muốn đánh gãy chân của ta sao? Lão nương đánh gãy chân của ngươi trước!
Còn Nghi Xuân lâu gì đó à.. Thật sự Lâm Tịch không tìm thấy nơi nào như vậy, vì vậy đã giao cho hoàn khố một cái nhiệm vụ. Sau khi hoàn khố nghe nàng nói xong, mặt cũng tái rồi, rốt cuộc đã hiểu một đạo lý: Không nên đắc tội nữ nhân, đặc biệt là loại nữ nhân cười hì hì với ngươi nhưng lại có tia lạnh lẽo như hàn băng trong mắt!
Vì vậy trong toàn bộ câu chuyện, dấu vết về hoàn khố đã bị xóa.
Lâm Tịch cảm thấy đã không có chuyện gì về hoàn khố này trong cốt truyện, hắn ta cũng chưa kịp làm việc xấu, chẳng qua nếu còn gặp được, chắc chắn Lâm Tịch sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như vậy.
Dựa theo ý nghĩ ban đầu của hoàn khố chính là đánh gãy chân còn lại của con cóc kẻ dám can đảm mượn đao giết người này, nhưng mà sau khi nghe xong đề nghị Lâm Tịch, hoàn khố cảm thấy cách của nữ nhân đáng sợ này càng khiến người ta tuyệt vọng.
Sau khi Vũ Lai Bảo vơ vét tất cả tiền bạc trên người hoàn khố, Lâm Tịch mang theo người Vũ gia rời đi rất dứt khoát lưu loát (Lâm Tịch giải thích với hoàn khố đây gọi là phí tổn thất tinh thần). Mà hoàn khố thì vẻ mặt âm trầm bảo thuộc hạ bắt Vương quả phụ người không có xu nào cử hành một cuộc hôn lễ nở mày nở mặt với Lam Vĩnh Phú.
Từ đó, mặc dù Lam Vĩnh Phú tàn phế một chân, nhưng trong nháy mắt đã trở thành cha kế.
Vương quả phụ cũng đã được như nguyện có nhà có thể về, hơn nữa với sự trợ giúp của Lam người què đã thành một cành hoa nổi tiếng gần xa, dẫm vào vết xe đổ của Vũ Đồng trong cốt truyện.
Một phát liền giết chết kẻ địch có gì vui chứ? Khiến bọn họ còn sống trong tuyệt vọng, tương ái tương sát mới là kết cục tốt nhất!
Tâm tình Lâm Tịch rất tốt lập tức bị lão đầu hung hăng đánh nát vào sáng ngày hôm sau, lần bị tập kích này khiến lão đầu sâu sắc cảm thấy một sự thật, rằng hai đồ đệ của mình quả thật làm mất mặt lão nhân gia, bởi vậy chính thức mở ra hình thức ngược đồ Địa Ngục, khiến Lâm Tịch đặc biệt hối hận, ngày đó có phải não nàng bị rút gân hay không, biết rõ người đến tìm nàng đỡ đẻ có vấn đề còn muốn đặt mình vào nguy hiểm giả vờ bị mắc lừa đi theo? Thật sự là tự làm bậy không thể sống!
Cho đến hai ngày trước hôn lễ Vũ Lam hai người bị lão đầu ngược đã sắp không còn hình người mới được thả ra, cũng không thể mặt xám mày tro mất thể diện ở trước mặt thân gia đúng không?
Từ khi Lâm gia biết được Vũ gia có tiểu thần y, càng hài lòng đối với cửa hôn sự này. Người nào không có tam tai bát nạn, hiện tại dường như danh tiếng Vũ Đồng sắp truyền đến huyện thành rồi, vốn dĩ Lâm gia rất hài lòng đối với Vũ Lam, hiện tại càng hạ thấp tư thái một chút.
Hôn lễ ngày ấy, mặt trời chói chang, Hỉ Thước đậu trên cành cây. Kiệu tám người khiêng của Lâm gia đã đến từ sớm, Vũ Lam lau nước mắt được Vũ Lai Bảo cõng trên lưng lên kiệu hoa. Pháo bùm bùm vang lên, Lâm Tịch nhìn lão cha nhà mình trầm mặc lấy ra ống thuốc lào, vẻ mặt vừa vui vừa buồn, bước tới nhẹ nhàng nói: "Cha, người vẫn còn chúng ta mà!"
Cho nên mới nói, cổ nhân trọng nam khinh nữ cũng không phải là không có một chút đạo lý.
Nữ nhi nuôi hơn mười năm cứ như vậy đưa cho nhà người ta, từ đây cốt nhục chia lìa, sau này phải nhìn sắc mặt cha mẹ chồng, những người chưa cho mình một hạt gạo, một phân tiền nào sống qua ngày, còn phải cẩn thận từng li từng tí hầu hạ trượng phu của mình. Sinh con trai lại khác, đạo lý giống như trên.
Có tiền hay không có tiền, cưới thê tử năm mới sẽ tốt hơn.
Lâm gia là năm mới tốt hơn, so ra thì Vũ gia có hơi trầm lặng.
Bởi vì qua năm mới, lão đầu cũng muốn rời đi.
Đây cũng là bất đắc dĩ, lão đầu đã vận dụng rất nhiều tài nguyên để cứu mạng Lâm Tịch, vì vậy chẳng những hảo hữu* biết lão đầu ở đây, dường như ngay cả kẻ thù cũng biết, lúc trước người hại lão đầu trọng thương cũng biết một chút manh mối lão trốn ở đây, vì không muốn mang đến tai họa ngập đầu cho Vũ gia, lão đầu quyết định sẽ rời đi sau khi cùng nhau qua hết năm mới.
*Hảo hữu: Bạn bè tốt.
Lúc này lão đầu phải đi, có rất nhiều thứ Lâm Tịch còn chưa kịp học. Cũng may mặc dù lão đầu không dạy hoàn toàn hai mươi Đoạn Cẩm cho nàng, nhưng cũng viết lại tâm pháp, trước khi đi, lão đầu dùng giọng điệu rất kì quái nói với Lâm Tịch: "Cái này ngươi nhất định phải để tâm nhớ kỹ, tâm pháp này sẽ hữu dụng với ngươi trong tương lai."
Lúc lão đầu nhấn mạnh hai chữ "Bản thân" này, trái tim Lâm Tịch nhảy "Thịch" giật mình một cái, lão đầu.. Có ý gì chứ?
Lão đầu lại cười một cách ý vị thâm trường, nói: "Ta đã từng cho rằng ta quả là của người kia, vì cứu hắn ta mới bị trọng thương, thật không ngờ thì ra hắn là nhân của ta. Sau này ta lại gặp các ngươi, vì vậy ta coi nha đầu này là quả của ta, lão phu lại sai rồi, hóa ra ngươi mới là quả của ta!"
Lâm Tịch nghẹn họng nhìn trân trối, đây cũng bởi vì là quả, cầu xin nói tiếng người!
Lão đầu quay đầu, thản nhiên nói: "Ngày mai ta đi, ngươi không cần đưa. Ngày khác ngươi đi, tự nhiên sẽ gặp lại! Nhớ kỹ tên của ta -- Khúc Cửu Tiêu!"
Dứt lời, lão đầu ngửa mặt nhìn lên bầu trời với một góc bốn mươi lăm độ, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài.
Lâm Tịch: Mẹ nó! Khí tức trang bức thật sự quá mãnh liệt, chẵn lẽ lão cũng là người trong đồng đạo?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tịch và Vũ Lai Bảo giống như trước đây tới ngâm tắm đúng giờ, nhưng chỉ thấy hai thùng lớn rỗng tuếch, trong lòng Lâm Tịch có hơi buồn bã, nàng biết, nhất định lão đầu đã rời đi.
Lần này, là tâm tình của mình, tâm tình này đến một cách không giải thích được, Lâm Tịch cảm thấy, trải qua ba cái thế giới chia chia hợp hợp, nàng làm kiêu.
Sắc mặt Vũ Lai Bảo xám ngoét chạy tới, kéo Lâm Tịch một cái liền chạy vào phòng lão đầu: "Nhị tỷ, ngươi mau đi xem một chút, sư phụ.. Không thấy Sư phụ!"
Từ sau khi xảy ra chuyện ở rừng cây nhỏ, Vũ Lai Bảo vẫn gọi Lâm Tịch là "Nhị tỷ."
Lâm Tịch đi vào phòng, quả nhiên, trên mặt bàn là hai tấm ngân phiếu một trăm lượng và mười mấy mảnh vàng lá, còn có một tờ giấy: "Tắm thuốc ba tháng, thọ qua bảy mươi. Ẩn vào thành thị, không lộ tài năng, Tiểu Bảo lỗ mãng, theo y truất võ. Ta đi đây!"
Vài hàng chữ viết nước chảy mây trôi, giữa tự nhiên tùy ý và tung hành ngang dọc có ý không bị trói buộc.
Vũ Lai Bảo nắm chặt tay Lâm Tịch, một đôi mắt linh động giờ phút này lại tràn đầy lo lắng và lo sợ không yên nhìn chằm chằm nàng: "Nhị tỷ, ta đi đây, có phải là sư phụ đã đi rồi hay không? Tất cả trên này đều nói cái gì? Ngươi nói đi, ngươi nói đi!"
Lão đầu nói cái gì? Lão đầu nói, nha đầu, ngươi còn phải tắm thuốc ba tháng, sau này ít nhất có thể sống đến bảy mươi tuổi. Lão nói, sau khi ta đi có thể các ngươi sẽ gặp nguy hiểm, mau chóng rời khỏi đây lẫn vào thành thị. Lão đầu nói, ở trong thành trấn phải nhớ khiêm tốn, đừng để người ta biết các ngươi có công phu. Lão còn nói, Tiểu Bảo là đứa bé ngay thẳng lỗ mãng, không cho phép đầu quân cầu lấy công danh, nhất định phải đi theo ngươi hành nghề y!
Nhìn tờ giấy trong tay và vàng bạc trên bàn, rốt cuộc lão đầu đã lựa chọn phương thức nàng hi vọng rời đi, nhưng mà hai mắt Lâm Tịch dần dần ẩm ướt.
Nàng bất tri bất giác rơi nước mắt đầy mặt, lão đầu được nàng nhặt về từ rừng hạt dẻ, hầu như giúp mình giải quyết toàn bộ phiền phức, nhưng mà từ đầu đến cuối nàng đối với lão chưa đủ tốt, mà lão đầu lại giúp nàng suy nghĩ nhiều như vậy..
"Ngày mai ta đi, ngươi không cần đưa. Ngày khác ngươi đi, tự nhiên sẽ gặp lại! Nhớ kỹ tên của ta -- Khúc Cửu Tiêu!"
Khúc Cửu Tiêu sao? Ta nhớ kỹ! Nếu như thật sự có ngày gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta tên là Lâm Tịch!
Đoàn người mang Lam Vĩnh Phú què chân trở về Nam Bình Ao.
Lâm Tịch lại gọi người mời lão Thôn trưởng, do Lam Vĩnh Phú ra mặt làm chứng, nói rằng Vương quả phụ và Lam Vĩnh Phú thuê mấy tên vô lại trên trấn muốn lừa bán tỷ muội Vũ gia, bởi vì có sự thật và nhân chứng ở đây, Vương quả phụ không thể biện giải.
Vương quả phụ bụng dạ khó lường, cấu kết người ngoài hãm hại người trong thôn một lần nữa, thật sự khiến lòng người lạnh lẽo, lão Thôn trưởng cũng rất hối hận vì lúc trước đã chứa chấp bạch nhãn lang nuôi không thân này, tuyên bố trước mặt mọi người, trục xuất Vương quả phụ khỏi Nam Bình Ao, thu hồi tất cả ruộng đất.
Về phần Lam Vĩnh Phú, một cước kia Lâm Tịch đã đá nát xương bánh chè của hắn ta, một chân đó của hắn ta đã hoàn toàn bị phế.
Ngươi không phải muốn đánh gãy chân của ta sao? Lão nương đánh gãy chân của ngươi trước!
Còn Nghi Xuân lâu gì đó à.. Thật sự Lâm Tịch không tìm thấy nơi nào như vậy, vì vậy đã giao cho hoàn khố một cái nhiệm vụ. Sau khi hoàn khố nghe nàng nói xong, mặt cũng tái rồi, rốt cuộc đã hiểu một đạo lý: Không nên đắc tội nữ nhân, đặc biệt là loại nữ nhân cười hì hì với ngươi nhưng lại có tia lạnh lẽo như hàn băng trong mắt!
Vì vậy trong toàn bộ câu chuyện, dấu vết về hoàn khố đã bị xóa.
Lâm Tịch cảm thấy đã không có chuyện gì về hoàn khố này trong cốt truyện, hắn ta cũng chưa kịp làm việc xấu, chẳng qua nếu còn gặp được, chắc chắn Lâm Tịch sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như vậy.
Dựa theo ý nghĩ ban đầu của hoàn khố chính là đánh gãy chân còn lại của con cóc kẻ dám can đảm mượn đao giết người này, nhưng mà sau khi nghe xong đề nghị Lâm Tịch, hoàn khố cảm thấy cách của nữ nhân đáng sợ này càng khiến người ta tuyệt vọng.
Sau khi Vũ Lai Bảo vơ vét tất cả tiền bạc trên người hoàn khố, Lâm Tịch mang theo người Vũ gia rời đi rất dứt khoát lưu loát (Lâm Tịch giải thích với hoàn khố đây gọi là phí tổn thất tinh thần). Mà hoàn khố thì vẻ mặt âm trầm bảo thuộc hạ bắt Vương quả phụ người không có xu nào cử hành một cuộc hôn lễ nở mày nở mặt với Lam Vĩnh Phú.
Từ đó, mặc dù Lam Vĩnh Phú tàn phế một chân, nhưng trong nháy mắt đã trở thành cha kế.
Vương quả phụ cũng đã được như nguyện có nhà có thể về, hơn nữa với sự trợ giúp của Lam người què đã thành một cành hoa nổi tiếng gần xa, dẫm vào vết xe đổ của Vũ Đồng trong cốt truyện.
Một phát liền giết chết kẻ địch có gì vui chứ? Khiến bọn họ còn sống trong tuyệt vọng, tương ái tương sát mới là kết cục tốt nhất!
Tâm tình Lâm Tịch rất tốt lập tức bị lão đầu hung hăng đánh nát vào sáng ngày hôm sau, lần bị tập kích này khiến lão đầu sâu sắc cảm thấy một sự thật, rằng hai đồ đệ của mình quả thật làm mất mặt lão nhân gia, bởi vậy chính thức mở ra hình thức ngược đồ Địa Ngục, khiến Lâm Tịch đặc biệt hối hận, ngày đó có phải não nàng bị rút gân hay không, biết rõ người đến tìm nàng đỡ đẻ có vấn đề còn muốn đặt mình vào nguy hiểm giả vờ bị mắc lừa đi theo? Thật sự là tự làm bậy không thể sống!
Cho đến hai ngày trước hôn lễ Vũ Lam hai người bị lão đầu ngược đã sắp không còn hình người mới được thả ra, cũng không thể mặt xám mày tro mất thể diện ở trước mặt thân gia đúng không?
Từ khi Lâm gia biết được Vũ gia có tiểu thần y, càng hài lòng đối với cửa hôn sự này. Người nào không có tam tai bát nạn, hiện tại dường như danh tiếng Vũ Đồng sắp truyền đến huyện thành rồi, vốn dĩ Lâm gia rất hài lòng đối với Vũ Lam, hiện tại càng hạ thấp tư thái một chút.
Hôn lễ ngày ấy, mặt trời chói chang, Hỉ Thước đậu trên cành cây. Kiệu tám người khiêng của Lâm gia đã đến từ sớm, Vũ Lam lau nước mắt được Vũ Lai Bảo cõng trên lưng lên kiệu hoa. Pháo bùm bùm vang lên, Lâm Tịch nhìn lão cha nhà mình trầm mặc lấy ra ống thuốc lào, vẻ mặt vừa vui vừa buồn, bước tới nhẹ nhàng nói: "Cha, người vẫn còn chúng ta mà!"
Cho nên mới nói, cổ nhân trọng nam khinh nữ cũng không phải là không có một chút đạo lý.
Nữ nhi nuôi hơn mười năm cứ như vậy đưa cho nhà người ta, từ đây cốt nhục chia lìa, sau này phải nhìn sắc mặt cha mẹ chồng, những người chưa cho mình một hạt gạo, một phân tiền nào sống qua ngày, còn phải cẩn thận từng li từng tí hầu hạ trượng phu của mình. Sinh con trai lại khác, đạo lý giống như trên.
Có tiền hay không có tiền, cưới thê tử năm mới sẽ tốt hơn.
Lâm gia là năm mới tốt hơn, so ra thì Vũ gia có hơi trầm lặng.
Bởi vì qua năm mới, lão đầu cũng muốn rời đi.
Đây cũng là bất đắc dĩ, lão đầu đã vận dụng rất nhiều tài nguyên để cứu mạng Lâm Tịch, vì vậy chẳng những hảo hữu* biết lão đầu ở đây, dường như ngay cả kẻ thù cũng biết, lúc trước người hại lão đầu trọng thương cũng biết một chút manh mối lão trốn ở đây, vì không muốn mang đến tai họa ngập đầu cho Vũ gia, lão đầu quyết định sẽ rời đi sau khi cùng nhau qua hết năm mới.
*Hảo hữu: Bạn bè tốt.
Lúc này lão đầu phải đi, có rất nhiều thứ Lâm Tịch còn chưa kịp học. Cũng may mặc dù lão đầu không dạy hoàn toàn hai mươi Đoạn Cẩm cho nàng, nhưng cũng viết lại tâm pháp, trước khi đi, lão đầu dùng giọng điệu rất kì quái nói với Lâm Tịch: "Cái này ngươi nhất định phải để tâm nhớ kỹ, tâm pháp này sẽ hữu dụng với ngươi trong tương lai."
Lúc lão đầu nhấn mạnh hai chữ "Bản thân" này, trái tim Lâm Tịch nhảy "Thịch" giật mình một cái, lão đầu.. Có ý gì chứ?
Lão đầu lại cười một cách ý vị thâm trường, nói: "Ta đã từng cho rằng ta quả là của người kia, vì cứu hắn ta mới bị trọng thương, thật không ngờ thì ra hắn là nhân của ta. Sau này ta lại gặp các ngươi, vì vậy ta coi nha đầu này là quả của ta, lão phu lại sai rồi, hóa ra ngươi mới là quả của ta!"
Lâm Tịch nghẹn họng nhìn trân trối, đây cũng bởi vì là quả, cầu xin nói tiếng người!
Lão đầu quay đầu, thản nhiên nói: "Ngày mai ta đi, ngươi không cần đưa. Ngày khác ngươi đi, tự nhiên sẽ gặp lại! Nhớ kỹ tên của ta -- Khúc Cửu Tiêu!"
Dứt lời, lão đầu ngửa mặt nhìn lên bầu trời với một góc bốn mươi lăm độ, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài.
Lâm Tịch: Mẹ nó! Khí tức trang bức thật sự quá mãnh liệt, chẵn lẽ lão cũng là người trong đồng đạo?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Tịch và Vũ Lai Bảo giống như trước đây tới ngâm tắm đúng giờ, nhưng chỉ thấy hai thùng lớn rỗng tuếch, trong lòng Lâm Tịch có hơi buồn bã, nàng biết, nhất định lão đầu đã rời đi.
Lần này, là tâm tình của mình, tâm tình này đến một cách không giải thích được, Lâm Tịch cảm thấy, trải qua ba cái thế giới chia chia hợp hợp, nàng làm kiêu.
Sắc mặt Vũ Lai Bảo xám ngoét chạy tới, kéo Lâm Tịch một cái liền chạy vào phòng lão đầu: "Nhị tỷ, ngươi mau đi xem một chút, sư phụ.. Không thấy Sư phụ!"
Từ sau khi xảy ra chuyện ở rừng cây nhỏ, Vũ Lai Bảo vẫn gọi Lâm Tịch là "Nhị tỷ."
Lâm Tịch đi vào phòng, quả nhiên, trên mặt bàn là hai tấm ngân phiếu một trăm lượng và mười mấy mảnh vàng lá, còn có một tờ giấy: "Tắm thuốc ba tháng, thọ qua bảy mươi. Ẩn vào thành thị, không lộ tài năng, Tiểu Bảo lỗ mãng, theo y truất võ. Ta đi đây!"
Vài hàng chữ viết nước chảy mây trôi, giữa tự nhiên tùy ý và tung hành ngang dọc có ý không bị trói buộc.
Vũ Lai Bảo nắm chặt tay Lâm Tịch, một đôi mắt linh động giờ phút này lại tràn đầy lo lắng và lo sợ không yên nhìn chằm chằm nàng: "Nhị tỷ, ta đi đây, có phải là sư phụ đã đi rồi hay không? Tất cả trên này đều nói cái gì? Ngươi nói đi, ngươi nói đi!"
Lão đầu nói cái gì? Lão đầu nói, nha đầu, ngươi còn phải tắm thuốc ba tháng, sau này ít nhất có thể sống đến bảy mươi tuổi. Lão nói, sau khi ta đi có thể các ngươi sẽ gặp nguy hiểm, mau chóng rời khỏi đây lẫn vào thành thị. Lão đầu nói, ở trong thành trấn phải nhớ khiêm tốn, đừng để người ta biết các ngươi có công phu. Lão còn nói, Tiểu Bảo là đứa bé ngay thẳng lỗ mãng, không cho phép đầu quân cầu lấy công danh, nhất định phải đi theo ngươi hành nghề y!
Nhìn tờ giấy trong tay và vàng bạc trên bàn, rốt cuộc lão đầu đã lựa chọn phương thức nàng hi vọng rời đi, nhưng mà hai mắt Lâm Tịch dần dần ẩm ướt.
Nàng bất tri bất giác rơi nước mắt đầy mặt, lão đầu được nàng nhặt về từ rừng hạt dẻ, hầu như giúp mình giải quyết toàn bộ phiền phức, nhưng mà từ đầu đến cuối nàng đối với lão chưa đủ tốt, mà lão đầu lại giúp nàng suy nghĩ nhiều như vậy..
"Ngày mai ta đi, ngươi không cần đưa. Ngày khác ngươi đi, tự nhiên sẽ gặp lại! Nhớ kỹ tên của ta -- Khúc Cửu Tiêu!"
Khúc Cửu Tiêu sao? Ta nhớ kỹ! Nếu như thật sự có ngày gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta tên là Lâm Tịch!
Danh sách chương