Edit: Jess93
Có đi hay không? Có đi hay không? Bạc Hà thấy từ lúc tiểu thư trông thấy tờ giấy này, thì vẫn luôn nôn nóng cầm tờ giấy đi tới đi lui ở trong phòng, dáng vẻ vô cùng phiền muộn thì lập tức gọi vào: "Tiểu thư, nô tỳ có cách này!"
"Ồ?" Một người kế ngắn hai người kế dài, mắt Lâm Tịch sáng lên: "Nói nghe thử xem!"
"Đốt tờ giấy này là được rồi!"
Mẹ nó!
Lâm Tịch suýt chút nữa hộc máu! Liếc mắt một cái, nàng quyết định đi ngủ, suốt một ngày trừ buổi sáng đi thỉnh an Diệp thị, hầu như đều đang bận thêu bình phong mẫu đơn, hóa ra thêu hoa và thêu chữ Thập khác nhau rất nhiều, kiểu thêu Song Diện Tam Dị tú này, thật sự rất tốn tế bào não, hơn nữa nàng còn tăng thêm một mặt Song Diện tú.
Đã sớm mệt mỏi tê liệt rồi.
Lâm Tịch dùng một tư thế cực kì khó coi, tay chân duỗi thẳng tê liệt nằm ở trên giường, ngay cả dây cột tóc và vớ chân cũng không tháo, con mẹ nó, ngủ! Cái gì cũng không nghĩ, ngủ lớn nhất!
Hôm sau tỉnh lại, như mọi khi đi thỉnh an Diệp thị, sau đó Lâm Tịch vẫn quyết định đến nơi hẹn. Không phải nàng ngốc nghếch mạnh dạng, mà đã trải qua cẩn thận phân tích, cảm giác kẻ địch của Tô Lan Hinh đơn giản là Mộc Thế tử và Từ Hương Hương, mà Mộc Thế tử thì khinh thường dùng thủ đoạn gì tới đối phó mình, ở trong mắt Mộc Thế tử Tô Lan Hinh tay không tấc sắt là con kiến hôi chỉ cần một ngón tay đã có thể nghiền chết. Từ Hương Hương càng không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn tự hủy trường thành như thế này, cho nên Lâm Tịch vừa lẩm bẩm tò mò hại chết mèo, vừa đi thẳng đến nơi hẹn!
Lâm Tịch đi vào tửu lâu Bác Nhã đúng giờ, vừa vào cửa đã có một nữ tử nhìn mặt mày rất bình thường nhưng có một đôi mắt linh động mỉm cười với mình: "Tô tiểu thư, mời người tới bên này!"
Lâm Tịch ổn định tâm trạng một chút, vẻ mặt bình thường đi theo nữ tử đó vào một ghế lô*.
*Ghế lô: Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Bên trong chỉ có một thiếu niên nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt khôi ngô, môi hồng răng trắng, quần áo rất bình thường nhưng khó che được phong thái, nếu như ở thế giới của mình, vô luận là khuôn mặt hay tuổi tác, cũng là một cực phẩm tiểu thịt tươi*, mà lần đầu tiên Lâm Tịch nhìn thấy thiếu niên này, đã chắc chắn tờ giấy đó tuyệt đối xuất ra từ tay hắn ta.
*Tiểu thịt tươi: Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình. Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.
Thiếu niên gật đầu ý bảo nàng ngồi xuống, Lâm Tịch cũng không khách khí ngồi xuống, sau đó yên lặng ngước mắt nhìn thiếu niên này, không có hưng sư vấn tội*, cũng không có ý yêu cầu giải thích, mà chỉ yên tĩnh thản nhiên nhìn thiếu niên đối diện.
*Hưng sư vấn tội: Nghĩa là dẫn quân đội đến lên án, hỏi tội đối phương, còn có nghĩa là khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới hỏi tội và xử lý đối thủ.
Cụm từ này có xuất xứ thừ nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: "Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng là nước Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội."
Hai người đối mắt như vậy thật lâu, thiếu niên này không khỏi kinh ngạc, nếu là tiểu thư khuê các bình thường đã sớm vừa xấu hổ vừa e sợ không dám ngẩng đầu, Tô tiểu thư này hiển nhiên không phải là người bình thường!
Hắn ta cũng không biết, Tô tiểu thư này đến từ hiện đại, trong trường học các nam sinh cao thấp mập gầy có loại nào mà nàng chưa từng thấy, mặc dù nhìn nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng linh hồn trong thân xác này là lão bà đã hai mươi ba tuổi rồi!
Khuôn mặt hơi có vẻ lạnh lùng của thiếu niên bỗng nhiên nở một nụ cười vừa chính vừa tà: "Ta nên gọi ngươi là Đại tẩu, hay là gọi ngươi là Tô tiểu thư?"
Lâm Tịch đáp lại cười một tiếng kỳ lạ nói: "Vậy ta nên gọi ngươi là Nhị đệ, hay gọi ngươi là Mộc thiếu gia?" Lời này vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt thiếu niên lập tức thay đổi, tuy rằng trên mặt Lâm Tịch bình tĩnh, nhưng ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm: Đoán đúng rồi!
Chuyện Mộc Thế tử đồng tính Từ Hương Hương tình cờ mới biết được, bên trong cốt truyện hầu như không có ai biết chuyện này, ngay cả nguyên chủ cũng là lúc sắp chết mới biết, mà hôn sự này của mình và Mộc Thế tử được tiến hành cực kỳ bí mật, người có thể biết được cả hai chuyện cùng lúc, ngoại trừ Từ Hương Hương cũng chỉ có vị này người vẫn luôn âm thầm chịu đựng không có cảm giác tồn tại Nhị thiếu gia Mộc gia.
Lâm Tịch có thể đoán được hắn ta, bởi vì nguyên chủ mơ hồ đã gặp Mộc Tử Hiên này một lần, hơn nữa người này cũng không cam lòng với tình trạng hiện tại, ở trong cốt truyện vẫn luôn muốn giết chết Mộc Thế tử, nhưng mà thân phận "Nam nhân" của Mộc Thế tử thật sự quá lớn, mãi cho đến khi nguyên chủ bị hại chết cũng không thành công, về phần sau này rốt cuộc hươu chết vào tay ai Lâm Tịch cũng không biết.
Vẻ mặt thiếu niên gần như khôi phục trong nháy mắt, chỉ thu lại nụ cười tà: "Không nghĩ tới tên của tại hạ lại có thể truyền đến trong tai Tô tiểu thư, là vinh hạnh của Tử Hiên!"
Lâm Tịch cầm một chén trà đưa tới, thiếu niên nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Tịch một lát, mới cầm ấm trà lên rót cho Lâm Tịch một chén, một câu hai ý nói: "Lá gan không nhỏ!"
Lâm Tịch đặt chén trà xuống, đứng dậy mỉm cười: "Dĩ nhiên là không nhỏ, nếu không cũng không dám tới gặp các hạ. Chắc hẳn Mộc thiếu gia cũng là người bận rộn, nếu tìm tiểu nữ chỉ vì khen ngợi câu này, tiểu nữ lập tức cáo từ."
Tỷ rất bận, giống như đại tỷ Đông Phương vội vàng thêu hoa đấy, không rảnh cùng tiểu tử ngươi chơi trò thâm trầm ở đây.
Mộc Tử Hiên cũng không dài dòng nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Mấy ngày trước gặp mặt Tô tiểu thư một lần, tại hạ cảm thấy Tô tiểu thư không giống người khác. Ta cũng nói ngắn gọn, hôn sự của ngươi và ca ca ta, không phải tốt như trong tưởng tượng của ngươi như vậy, ca ca ta.."
Hắn ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Tịch một lát, ánh mắt như đao: "Nếu như ngươi tin tưởng lời của ta, có thể cùng ta hợp tác, ta có thể cho ngươi, so với Mộc Tử Dương nhiều hơn!"
Ồ? Có chuyện làm, có chuyện làm!
Vừa nghe như vậy quả nhiên Lâm Tịch ngồi xuống, uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nguyện nghe rõ ràng!"
Kẻ thù của kẻ thù cho dù không phải là bạn bè, ít nhất cũng có thể giúp đỡ một chút đúng không? Dù sao cũng tốt hơn so với nàng hăng hái chiến đấu một mình!
** ** ** ** ** ** ** ** ***
Lâm Tịch ra khỏi Bác Nhã, lại đi Kim Nghê Thường một chuyến. Lần này trực tiếp vào trong phòng gặp Diệp Cẩn Đường--cậu ruột của thân thể này!
Lúc ra ngoài trên tay của nàng có thêm một bọc sợi tơ, dù sao cũng dùng cớ này ra ngoài. Lâm Tịch đi tiệm thức ăn chay Vương ký mua vài món điểm tâm Diệp thị ưa thích, muốn ăn thức ăn ngon trong Tô phủ, có thể còn đắt hơn so với bên ngoài rất nhiều.
Chuyến đi này chẳng những tìm được một đồng minh, còn có thể đẩy kế hoạch của mình tiến thêm một bước. Tâm trạng Lâm Tịch rất vui vẻ cầm theo điểm tâm đi đến chỗ Diệp thị. Mặc dù nàng không có Bàn Tay Vàng giống người khác, nhưng dù sao biết trước cốt truyện, nhiệm vụ cho người mới này lại tương đối đơn giản, chỉ cần cẩn thận một chút, chắc hẳn có thể hoàn thành!
Vào phòng cảm thấy bầu không khí hơi kì lạ. Thấy nàng đến Diệp thị cũng không vui vẻ chào đón giống như trước đây. Mà ngồi nghiêng đầu, dùng giọng nói dày đặc âm mũi tiếp đón nàng: "Lan Nhi, sao con lại đến lúc này?"
Lâm Tịch nói: "Con ra ngoài mua một ít sợi tơ, tiện đường mua cho nương điểm tâm của Vương ký." Vừa nói vừa phân phó nha hoàn tìm dĩa đựng đồ ăn đến, bản thân đến gần Diệp thị, thấy hai mắt bà sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc.
Lâm Tịch giật mình, vội hỏi: "Nương, người làm sao vậy?"
Diệp thị vừa dùng tay lau nước mắt vừa che giấu nói: "Nhìn Lan Nhi nhớ ta như thế, nương vui mừng!"
Hiện giờ bên người Diệp thị cũng chỉ có Lý ma ma mang đến từ nhà mẹ đẻ và một nha đầu đã hơn hai mươi tuổi gọi là Hải Đường, thấy Diệp thị không chịu nói, hai người được Lâm Tịch ra hiệu bắt đầu nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Thì ra, Lâm Tịch vừa ra phủ không bao lâu, Tô Đào Tô lão gia, người đã không bước vào viện phu nhân nhiều năm qua, vậy mà phá lệ đến đây, vẻ mặt Diệp thị không khỏi vui vẻ, còn cho rằng vì nữ nhi tìm được nhà chồng tốt, từ đây lão gia cũng coi trọng mấy phần đối với bà. Ai ngờ Tô Đào đi vào lập tức mắng Diệp thị một trận, còn bắt Diệp thị giao ra danh sách đồ cưới.
Diệp thị không hiểu ra sao, dĩ nhiên là không đồng ý. Tô Đào tức giận nói: "Còn không phải bảo bối nữ nhi của ngươi đưa vòng tay phá hoại đó cho Khả Nhi, chọc giận tiểu thư Liên gia, một mối hôn sự tốt bị nó làm hỏng rồi!"
Nói nửa ngày mới hiểu rõ hóa ra là Lan Nhi tặng cho Tô Khả Hinh một chiếc vòng ngọc, kết quả không biết vì sao đã chọc giận tiểu cô* tương lai, Tô Đào còn hy vọng thể lợi dụng cửa hôn sự này trèo lên Chiêm Sĩ phủ đấy, đành phải cắt đất bồi thường thêm lợi ích cho Liên gia.
*Tiểu cô: Em gái của chồng.
Tô Đào là một Tri huyện nho nhỏ, nơi nào có thể lấy ra đồ vật gì tốt chứ, hơn nữa Tô đại lão gia cho rằng họa này là do vòng tay nát của Tô Lan Hinh đưa tới, dĩ nhiên là muốn mẹ con bọn họ bù đắp! Trước kia ông ta cũng lấy không ít từ những thứ đồ cưới này, Diệp thị luôn là muốn gì cứ lấy. Nhưng mà từ khi Từ thị vào cửa quản lí việc bếp núc, sau đó Diệp thị canh phòng nghiêm ngặt đối với những thứ đồ cưới còn lại, không chịu lấy ra một phần nào nữa. Cũng bởi vì như thế, Tô Đào dứt khoát không vào phòng Diệp thị, tùy ý Từ thị gây khó dễ bà, mặc kệ bà tự sinh tự diệt!
Có đi hay không? Có đi hay không? Bạc Hà thấy từ lúc tiểu thư trông thấy tờ giấy này, thì vẫn luôn nôn nóng cầm tờ giấy đi tới đi lui ở trong phòng, dáng vẻ vô cùng phiền muộn thì lập tức gọi vào: "Tiểu thư, nô tỳ có cách này!"
"Ồ?" Một người kế ngắn hai người kế dài, mắt Lâm Tịch sáng lên: "Nói nghe thử xem!"
"Đốt tờ giấy này là được rồi!"
Mẹ nó!
Lâm Tịch suýt chút nữa hộc máu! Liếc mắt một cái, nàng quyết định đi ngủ, suốt một ngày trừ buổi sáng đi thỉnh an Diệp thị, hầu như đều đang bận thêu bình phong mẫu đơn, hóa ra thêu hoa và thêu chữ Thập khác nhau rất nhiều, kiểu thêu Song Diện Tam Dị tú này, thật sự rất tốn tế bào não, hơn nữa nàng còn tăng thêm một mặt Song Diện tú.
Đã sớm mệt mỏi tê liệt rồi.
Lâm Tịch dùng một tư thế cực kì khó coi, tay chân duỗi thẳng tê liệt nằm ở trên giường, ngay cả dây cột tóc và vớ chân cũng không tháo, con mẹ nó, ngủ! Cái gì cũng không nghĩ, ngủ lớn nhất!
Hôm sau tỉnh lại, như mọi khi đi thỉnh an Diệp thị, sau đó Lâm Tịch vẫn quyết định đến nơi hẹn. Không phải nàng ngốc nghếch mạnh dạng, mà đã trải qua cẩn thận phân tích, cảm giác kẻ địch của Tô Lan Hinh đơn giản là Mộc Thế tử và Từ Hương Hương, mà Mộc Thế tử thì khinh thường dùng thủ đoạn gì tới đối phó mình, ở trong mắt Mộc Thế tử Tô Lan Hinh tay không tấc sắt là con kiến hôi chỉ cần một ngón tay đã có thể nghiền chết. Từ Hương Hương càng không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn tự hủy trường thành như thế này, cho nên Lâm Tịch vừa lẩm bẩm tò mò hại chết mèo, vừa đi thẳng đến nơi hẹn!
Lâm Tịch đi vào tửu lâu Bác Nhã đúng giờ, vừa vào cửa đã có một nữ tử nhìn mặt mày rất bình thường nhưng có một đôi mắt linh động mỉm cười với mình: "Tô tiểu thư, mời người tới bên này!"
Lâm Tịch ổn định tâm trạng một chút, vẻ mặt bình thường đi theo nữ tử đó vào một ghế lô*.
*Ghế lô: Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Bên trong chỉ có một thiếu niên nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt khôi ngô, môi hồng răng trắng, quần áo rất bình thường nhưng khó che được phong thái, nếu như ở thế giới của mình, vô luận là khuôn mặt hay tuổi tác, cũng là một cực phẩm tiểu thịt tươi*, mà lần đầu tiên Lâm Tịch nhìn thấy thiếu niên này, đã chắc chắn tờ giấy đó tuyệt đối xuất ra từ tay hắn ta.
*Tiểu thịt tươi: Tiểu thịt tươi là cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình. Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.
Thiếu niên gật đầu ý bảo nàng ngồi xuống, Lâm Tịch cũng không khách khí ngồi xuống, sau đó yên lặng ngước mắt nhìn thiếu niên này, không có hưng sư vấn tội*, cũng không có ý yêu cầu giải thích, mà chỉ yên tĩnh thản nhiên nhìn thiếu niên đối diện.
*Hưng sư vấn tội: Nghĩa là dẫn quân đội đến lên án, hỏi tội đối phương, còn có nghĩa là khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới hỏi tội và xử lý đối thủ.
Cụm từ này có xuất xứ thừ nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: "Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng là nước Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội."
Hai người đối mắt như vậy thật lâu, thiếu niên này không khỏi kinh ngạc, nếu là tiểu thư khuê các bình thường đã sớm vừa xấu hổ vừa e sợ không dám ngẩng đầu, Tô tiểu thư này hiển nhiên không phải là người bình thường!
Hắn ta cũng không biết, Tô tiểu thư này đến từ hiện đại, trong trường học các nam sinh cao thấp mập gầy có loại nào mà nàng chưa từng thấy, mặc dù nhìn nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng linh hồn trong thân xác này là lão bà đã hai mươi ba tuổi rồi!
Khuôn mặt hơi có vẻ lạnh lùng của thiếu niên bỗng nhiên nở một nụ cười vừa chính vừa tà: "Ta nên gọi ngươi là Đại tẩu, hay là gọi ngươi là Tô tiểu thư?"
Lâm Tịch đáp lại cười một tiếng kỳ lạ nói: "Vậy ta nên gọi ngươi là Nhị đệ, hay gọi ngươi là Mộc thiếu gia?" Lời này vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt thiếu niên lập tức thay đổi, tuy rằng trên mặt Lâm Tịch bình tĩnh, nhưng ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm: Đoán đúng rồi!
Chuyện Mộc Thế tử đồng tính Từ Hương Hương tình cờ mới biết được, bên trong cốt truyện hầu như không có ai biết chuyện này, ngay cả nguyên chủ cũng là lúc sắp chết mới biết, mà hôn sự này của mình và Mộc Thế tử được tiến hành cực kỳ bí mật, người có thể biết được cả hai chuyện cùng lúc, ngoại trừ Từ Hương Hương cũng chỉ có vị này người vẫn luôn âm thầm chịu đựng không có cảm giác tồn tại Nhị thiếu gia Mộc gia.
Lâm Tịch có thể đoán được hắn ta, bởi vì nguyên chủ mơ hồ đã gặp Mộc Tử Hiên này một lần, hơn nữa người này cũng không cam lòng với tình trạng hiện tại, ở trong cốt truyện vẫn luôn muốn giết chết Mộc Thế tử, nhưng mà thân phận "Nam nhân" của Mộc Thế tử thật sự quá lớn, mãi cho đến khi nguyên chủ bị hại chết cũng không thành công, về phần sau này rốt cuộc hươu chết vào tay ai Lâm Tịch cũng không biết.
Vẻ mặt thiếu niên gần như khôi phục trong nháy mắt, chỉ thu lại nụ cười tà: "Không nghĩ tới tên của tại hạ lại có thể truyền đến trong tai Tô tiểu thư, là vinh hạnh của Tử Hiên!"
Lâm Tịch cầm một chén trà đưa tới, thiếu niên nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Tịch một lát, mới cầm ấm trà lên rót cho Lâm Tịch một chén, một câu hai ý nói: "Lá gan không nhỏ!"
Lâm Tịch đặt chén trà xuống, đứng dậy mỉm cười: "Dĩ nhiên là không nhỏ, nếu không cũng không dám tới gặp các hạ. Chắc hẳn Mộc thiếu gia cũng là người bận rộn, nếu tìm tiểu nữ chỉ vì khen ngợi câu này, tiểu nữ lập tức cáo từ."
Tỷ rất bận, giống như đại tỷ Đông Phương vội vàng thêu hoa đấy, không rảnh cùng tiểu tử ngươi chơi trò thâm trầm ở đây.
Mộc Tử Hiên cũng không dài dòng nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Mấy ngày trước gặp mặt Tô tiểu thư một lần, tại hạ cảm thấy Tô tiểu thư không giống người khác. Ta cũng nói ngắn gọn, hôn sự của ngươi và ca ca ta, không phải tốt như trong tưởng tượng của ngươi như vậy, ca ca ta.."
Hắn ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Tịch một lát, ánh mắt như đao: "Nếu như ngươi tin tưởng lời của ta, có thể cùng ta hợp tác, ta có thể cho ngươi, so với Mộc Tử Dương nhiều hơn!"
Ồ? Có chuyện làm, có chuyện làm!
Vừa nghe như vậy quả nhiên Lâm Tịch ngồi xuống, uống một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nguyện nghe rõ ràng!"
Kẻ thù của kẻ thù cho dù không phải là bạn bè, ít nhất cũng có thể giúp đỡ một chút đúng không? Dù sao cũng tốt hơn so với nàng hăng hái chiến đấu một mình!
** ** ** ** ** ** ** ** ***
Lâm Tịch ra khỏi Bác Nhã, lại đi Kim Nghê Thường một chuyến. Lần này trực tiếp vào trong phòng gặp Diệp Cẩn Đường--cậu ruột của thân thể này!
Lúc ra ngoài trên tay của nàng có thêm một bọc sợi tơ, dù sao cũng dùng cớ này ra ngoài. Lâm Tịch đi tiệm thức ăn chay Vương ký mua vài món điểm tâm Diệp thị ưa thích, muốn ăn thức ăn ngon trong Tô phủ, có thể còn đắt hơn so với bên ngoài rất nhiều.
Chuyến đi này chẳng những tìm được một đồng minh, còn có thể đẩy kế hoạch của mình tiến thêm một bước. Tâm trạng Lâm Tịch rất vui vẻ cầm theo điểm tâm đi đến chỗ Diệp thị. Mặc dù nàng không có Bàn Tay Vàng giống người khác, nhưng dù sao biết trước cốt truyện, nhiệm vụ cho người mới này lại tương đối đơn giản, chỉ cần cẩn thận một chút, chắc hẳn có thể hoàn thành!
Vào phòng cảm thấy bầu không khí hơi kì lạ. Thấy nàng đến Diệp thị cũng không vui vẻ chào đón giống như trước đây. Mà ngồi nghiêng đầu, dùng giọng nói dày đặc âm mũi tiếp đón nàng: "Lan Nhi, sao con lại đến lúc này?"
Lâm Tịch nói: "Con ra ngoài mua một ít sợi tơ, tiện đường mua cho nương điểm tâm của Vương ký." Vừa nói vừa phân phó nha hoàn tìm dĩa đựng đồ ăn đến, bản thân đến gần Diệp thị, thấy hai mắt bà sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc.
Lâm Tịch giật mình, vội hỏi: "Nương, người làm sao vậy?"
Diệp thị vừa dùng tay lau nước mắt vừa che giấu nói: "Nhìn Lan Nhi nhớ ta như thế, nương vui mừng!"
Hiện giờ bên người Diệp thị cũng chỉ có Lý ma ma mang đến từ nhà mẹ đẻ và một nha đầu đã hơn hai mươi tuổi gọi là Hải Đường, thấy Diệp thị không chịu nói, hai người được Lâm Tịch ra hiệu bắt đầu nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện.
Thì ra, Lâm Tịch vừa ra phủ không bao lâu, Tô Đào Tô lão gia, người đã không bước vào viện phu nhân nhiều năm qua, vậy mà phá lệ đến đây, vẻ mặt Diệp thị không khỏi vui vẻ, còn cho rằng vì nữ nhi tìm được nhà chồng tốt, từ đây lão gia cũng coi trọng mấy phần đối với bà. Ai ngờ Tô Đào đi vào lập tức mắng Diệp thị một trận, còn bắt Diệp thị giao ra danh sách đồ cưới.
Diệp thị không hiểu ra sao, dĩ nhiên là không đồng ý. Tô Đào tức giận nói: "Còn không phải bảo bối nữ nhi của ngươi đưa vòng tay phá hoại đó cho Khả Nhi, chọc giận tiểu thư Liên gia, một mối hôn sự tốt bị nó làm hỏng rồi!"
Nói nửa ngày mới hiểu rõ hóa ra là Lan Nhi tặng cho Tô Khả Hinh một chiếc vòng ngọc, kết quả không biết vì sao đã chọc giận tiểu cô* tương lai, Tô Đào còn hy vọng thể lợi dụng cửa hôn sự này trèo lên Chiêm Sĩ phủ đấy, đành phải cắt đất bồi thường thêm lợi ích cho Liên gia.
*Tiểu cô: Em gái của chồng.
Tô Đào là một Tri huyện nho nhỏ, nơi nào có thể lấy ra đồ vật gì tốt chứ, hơn nữa Tô đại lão gia cho rằng họa này là do vòng tay nát của Tô Lan Hinh đưa tới, dĩ nhiên là muốn mẹ con bọn họ bù đắp! Trước kia ông ta cũng lấy không ít từ những thứ đồ cưới này, Diệp thị luôn là muốn gì cứ lấy. Nhưng mà từ khi Từ thị vào cửa quản lí việc bếp núc, sau đó Diệp thị canh phòng nghiêm ngặt đối với những thứ đồ cưới còn lại, không chịu lấy ra một phần nào nữa. Cũng bởi vì như thế, Tô Đào dứt khoát không vào phòng Diệp thị, tùy ý Từ thị gây khó dễ bà, mặc kệ bà tự sinh tự diệt!
Danh sách chương