Editor: Thiên Lam
———
Cái gì lòng dạ hẹp hòi, miệng lưỡi độc đoán, không có tài cán...... Linh tinh linh tinh, chỉ cần là có một chút không tốt, liền trực tiếp cho rớt!
Tô Cẩm thế mới biết ở cổ đại, con cháu nhà giàu muốn cưới vợ có bao nhiêu khó khăn, cuối cùng chỉ lưu lại mấy người, lại còn muốn tra xét lịch sử gia tộc,những chuyện xảy ra từ lúc nhỏ cho đến lớn.
Nhìn xem tiểu sử có tốt hay không hay có những hành vi không ổn nào.
Chờ đến khi Tô Cẩm trở về, sắc trời đã bắt đầu tối, mệt mỏi một ngày, cũng đứng cả một ngày, không được nghỉ ngơi chút nào. Tử Tình nhìn thấy nàng trở về, vội vàng chào đón nói: "Cô nương không có việc gì chứ? Lão phu nhân có làm khó cô nương không?"
"Không có." Tô Cẩm lắc đầu.
"Cô nương, nước tắm đã chuẩn bị tốt, cô nương có muốn tắm rửa trước hay không?"
"Được."
Ngâm mình ở trong làn nước nóng hầm hập, thân thể mệt nhọc của Tô Cẩm mới bắt đầu thấy thoải mái, lại có người mát xa, quả thực rất dễ chịu!
Ăn cơm chiều xong vẫn không thấy Cận Bùi đến, Tô Cẩm tự biết là hắn sẽ không trở lại, vì vậy cũng không bảo Tử Tình để cửa.
Ngủ một giấc thoải mái cho đến khi trời sáng, Tô Cẩm mới từ từ rời giường. Thật ra làm một nha hoàn thông phòng bình thường cũng không có gì không tốt, ít nhất là không cần dậy sớm, cũng không cần đúng giờ phải đi thỉnh an lão phu nhân cùng các phu nhân khác.
Trong khoảng thời gian này rất hiếm khi nhìn thấy thân ảnh của Cận Bùi, có người nói hắn vì chuyện lập chính thê mà lo lắng, vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm giai nhân, cũng có người nói hắn đã bị nữ nhân bên ngoài lấy được tâm, không chịu trở lại.
Đại đa số ngôn luận đều là công kích Tô Cẩm, trong phủ một đám đều ôm thái độ xem trò hay mà nhìn nàng, đối với mấy người đó, Tô Cẩm cũng tỏ vẻ say!
Đầu mùa hạ, nàng trồng thêm mấy bồn hoa, rảnh rỗi không có việc gì làm, lại khôi phục nếp sinh hoạt hàng ngày giống như lúc bị cấm túc, đại môn không ra nhị môn không mại (1), nàng trạch nữ như vậy, nhưng cũng không phải là không thoải mái!
Nàng không muốn đi ra ngoài, một phần là lười không muốn nhìn thấy mấy người giả tạo theo đuôi nịnh nọt, một phần là vì nàng muốn giảm cảm giác tồn tại của chính mình lại, miễn cho đi ra ngoài lại bị mấy việc không đâu dính lên người!
Đầu năm nay, ngươi không kiếm chuyện nhưng mà chuyện cũng có thể tự đến kiếm ngươi.
Một tháng sau, Cận Bùi rốt cuộc trở về phủ, đầu tiên là đi chỗ lão phu nhân hội báo trước, sau đó lại đi chỗ đại phu nhân nơi đó ngồi một lúc, chờ đến lúc hắn ra khỏi, đã là đêm khuya.
Mặc dù Cận Bùi đã sớm nghĩ ra được người phù hợp, nhưng là đại phu nhân vẫn luôn lôi kéo hắn nhìn xem nữ nhân này, nhìn xem nữ nhân kia, hắn muốn chạy đi cũng không xong.
Đến khi hắn đi đến cửa sân viện Tô Cẩm, cư nhiên phát hiện Tô Cẩm đã tắt đèn đi ngủ?!
Sao có thể?! Rõ ràng biết hắn về nhà, còn tắt đèn đi ngủ sớm như thế?! Quá kỳ quái?!
Cận Bùi cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, hắn nóng lòng từ ngoại thành trở về nhà, một đường không dừng ngựa chạy về phía Hoàng cung, yết kiến Hoàng Thượng xong hắn lại một đường trở về Hầu phủ, sau khi đi đến thỉnh an trưởng bối liền lập tức trở lại sương phòng gặp người mà hắn muốn gặp nhất, vậy mà phát hiện người kia lại không chờ mình!
Tư vị trong lòng thật lạnh, vô cùng khó chịu!
Cận Bùi trực tiếp vào sân, mang theo tức giận một phen đẩy cửa phòng ra. Phía sau cửa truyền đến tiếng làm Tô Cầm đang nằm trên giường ngồi bật dậy, buồn ngủ còn mông lung, nàng kinh hô: "Tử Tình!"
"Là ta." Cận Bùi trực tiếp phát ra tiếng.
Nghe rõ giọng người tới là ai, Tô Cẩm cả kinh, nàng không nghĩ đến giờ này rồi mà hắn vẫn còn tới? Nàng vốn dĩ đợi một lúc, nhưng lại đợi không được, liền từ bỏ mà đi ngủ.
Không nghĩ tới nàng chân trước vừa tắt đèn, sau lưng hắn liền tới rồi.
—————
#20/7/2019
(1) đại môn không ra nhị môn không mại: theo nguyên gốc Hán Việt thì là " Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại ", nghĩa là cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới gần, ý nói người chỉ suốt ngày ở trong nhà không đi ra ngoài.
Hôm nay được nghỉ đột xuất, đăng 2 chương trước cho mọi người, tối mai up tiếp nha:>>>
———
Cái gì lòng dạ hẹp hòi, miệng lưỡi độc đoán, không có tài cán...... Linh tinh linh tinh, chỉ cần là có một chút không tốt, liền trực tiếp cho rớt!
Tô Cẩm thế mới biết ở cổ đại, con cháu nhà giàu muốn cưới vợ có bao nhiêu khó khăn, cuối cùng chỉ lưu lại mấy người, lại còn muốn tra xét lịch sử gia tộc,những chuyện xảy ra từ lúc nhỏ cho đến lớn.
Nhìn xem tiểu sử có tốt hay không hay có những hành vi không ổn nào.
Chờ đến khi Tô Cẩm trở về, sắc trời đã bắt đầu tối, mệt mỏi một ngày, cũng đứng cả một ngày, không được nghỉ ngơi chút nào. Tử Tình nhìn thấy nàng trở về, vội vàng chào đón nói: "Cô nương không có việc gì chứ? Lão phu nhân có làm khó cô nương không?"
"Không có." Tô Cẩm lắc đầu.
"Cô nương, nước tắm đã chuẩn bị tốt, cô nương có muốn tắm rửa trước hay không?"
"Được."
Ngâm mình ở trong làn nước nóng hầm hập, thân thể mệt nhọc của Tô Cẩm mới bắt đầu thấy thoải mái, lại có người mát xa, quả thực rất dễ chịu!
Ăn cơm chiều xong vẫn không thấy Cận Bùi đến, Tô Cẩm tự biết là hắn sẽ không trở lại, vì vậy cũng không bảo Tử Tình để cửa.
Ngủ một giấc thoải mái cho đến khi trời sáng, Tô Cẩm mới từ từ rời giường. Thật ra làm một nha hoàn thông phòng bình thường cũng không có gì không tốt, ít nhất là không cần dậy sớm, cũng không cần đúng giờ phải đi thỉnh an lão phu nhân cùng các phu nhân khác.
Trong khoảng thời gian này rất hiếm khi nhìn thấy thân ảnh của Cận Bùi, có người nói hắn vì chuyện lập chính thê mà lo lắng, vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm giai nhân, cũng có người nói hắn đã bị nữ nhân bên ngoài lấy được tâm, không chịu trở lại.
Đại đa số ngôn luận đều là công kích Tô Cẩm, trong phủ một đám đều ôm thái độ xem trò hay mà nhìn nàng, đối với mấy người đó, Tô Cẩm cũng tỏ vẻ say!
Đầu mùa hạ, nàng trồng thêm mấy bồn hoa, rảnh rỗi không có việc gì làm, lại khôi phục nếp sinh hoạt hàng ngày giống như lúc bị cấm túc, đại môn không ra nhị môn không mại (1), nàng trạch nữ như vậy, nhưng cũng không phải là không thoải mái!
Nàng không muốn đi ra ngoài, một phần là lười không muốn nhìn thấy mấy người giả tạo theo đuôi nịnh nọt, một phần là vì nàng muốn giảm cảm giác tồn tại của chính mình lại, miễn cho đi ra ngoài lại bị mấy việc không đâu dính lên người!
Đầu năm nay, ngươi không kiếm chuyện nhưng mà chuyện cũng có thể tự đến kiếm ngươi.
Một tháng sau, Cận Bùi rốt cuộc trở về phủ, đầu tiên là đi chỗ lão phu nhân hội báo trước, sau đó lại đi chỗ đại phu nhân nơi đó ngồi một lúc, chờ đến lúc hắn ra khỏi, đã là đêm khuya.
Mặc dù Cận Bùi đã sớm nghĩ ra được người phù hợp, nhưng là đại phu nhân vẫn luôn lôi kéo hắn nhìn xem nữ nhân này, nhìn xem nữ nhân kia, hắn muốn chạy đi cũng không xong.
Đến khi hắn đi đến cửa sân viện Tô Cẩm, cư nhiên phát hiện Tô Cẩm đã tắt đèn đi ngủ?!
Sao có thể?! Rõ ràng biết hắn về nhà, còn tắt đèn đi ngủ sớm như thế?! Quá kỳ quái?!
Cận Bùi cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng, hắn nóng lòng từ ngoại thành trở về nhà, một đường không dừng ngựa chạy về phía Hoàng cung, yết kiến Hoàng Thượng xong hắn lại một đường trở về Hầu phủ, sau khi đi đến thỉnh an trưởng bối liền lập tức trở lại sương phòng gặp người mà hắn muốn gặp nhất, vậy mà phát hiện người kia lại không chờ mình!
Tư vị trong lòng thật lạnh, vô cùng khó chịu!
Cận Bùi trực tiếp vào sân, mang theo tức giận một phen đẩy cửa phòng ra. Phía sau cửa truyền đến tiếng làm Tô Cầm đang nằm trên giường ngồi bật dậy, buồn ngủ còn mông lung, nàng kinh hô: "Tử Tình!"
"Là ta." Cận Bùi trực tiếp phát ra tiếng.
Nghe rõ giọng người tới là ai, Tô Cẩm cả kinh, nàng không nghĩ đến giờ này rồi mà hắn vẫn còn tới? Nàng vốn dĩ đợi một lúc, nhưng lại đợi không được, liền từ bỏ mà đi ngủ.
Không nghĩ tới nàng chân trước vừa tắt đèn, sau lưng hắn liền tới rồi.
—————
#20/7/2019
(1) đại môn không ra nhị môn không mại: theo nguyên gốc Hán Việt thì là " Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại ", nghĩa là cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới gần, ý nói người chỉ suốt ngày ở trong nhà không đi ra ngoài.
Hôm nay được nghỉ đột xuất, đăng 2 chương trước cho mọi người, tối mai up tiếp nha:>>>
Danh sách chương