(*) **Bé Đường: Sugar Baby**.

...

"Hệ thống chủ..." Thánh Âm vắt chân ngồi trên ghế sô pha, nằm lên đùi cô nàng là chú mèo đen nhỏ thân thuộc năm nào. Cầm quyển sách dày cộp trong tay mà con mẻ hệ thống ném cho mình, cô ngờ ngợ: "Đây là quyển sách ma quỷ gì thế? Ngươi kiếm đâu ra cái thứ này?"

Hệ thống chủ lượn lòng vòng trên không trung, lạnh nhạt đáp lời con cá nọ: [ "101 Bí quyết để trở thành một Bé Đường ngoan ngoãn", túc chủ học kĩ quyển sách này đi. Nó có ảnh hưởng đến nhiệm vụ của cô đấy. ]

"À thế à..." Nhàm chán ỡm ờ, tiểu yêu tinh đem quyển sách trong tay giở giở lật lật, hỏi thêm vài câu nữa với hệ thống chủ: "Ta đi làm Bé Đường à? Đát - đỳ của ta là ai thế?"

Hệ thống chủ nghiền ngẫm, sau đó nó mở miệng: [ Đảm bảo cô sẽ thích. ]

"Hẳn là ta thích." Thánh Âm gật gù, cũng chẳng để tâm nhiều với lời nó nói. Nó dựa vào đâu mà đảm bảo thế chứ. Cô bắt đầu cúi mặt đọc từng trang sách, từng câu chữ.

Thế giới này...cô cũng cần một hậu đài to lớn.


Trách sao giờ, ai bảo kiếp này sinh ra không có cha mẹ.

...

Bốn năm sau.

Đêm đen mộng mị, bầu trời đen không một ánh sao sáng. Tiếng gió thổi quét qua lá cây, vang lên âm thanh xào xạc, xào xạc đầy tĩnh mịch. Thánh Âm ngồi dậy dựa vào thành giường, đôi con ngươi tím nhạt ngẩn ngơ ngắm cảnh đêm u tối qua ô cửa sổ. Ánh mắt cô tràn ngập vẻ mệt mỏi, sắc mặt mơ hồ còn có chút tái nhợt.

Hôm nay vẫn là có quá nhiều công việc.

"Sao còn chưa ngủ?" Giọng nói khàn khàn trầm trầm nam tính của người đàn ông thổi qua bên lỗ tai. Một giọng nói mê hoặc như thứ rượu nho thơm ngọt của thần Dyonisus. Chảy sâu tựa muốn thấm đẫm lòng người nghe. Bỗng tấm chăn đang đắp trên thân thể bị kéo tụt xuống, cảm giác hư không lành lạnh. Thánh Âm bất bình kéo chăn lại cuộn lên người mình. Tiện thể che đi bộ ngực nở nang đang nhún nhún nhảy nhảy kia: "Anh đừng kéo chăn, em lạnh lắm."

Cô trợn mắt nhìn người đàn ông để trần cả người đang nằm cạnh mình. Chăn lông đắp đến giữa ngực anh chàng. Trong bóng tối không sao có thể nhìn rõ được dung nhan tuấn mỹ đẹp đến xuất thần của anh. Nhưng chỉ bằng ánh mắt đen lặng, u tĩnh cùng giọng nói nam tính hút hồn kia...Cũng đủ để đoán được đây là một người nam nhân đẹp đến mức nào rồi.

Tấm chăn lông cừu dày cộm tuy che được thân thể của anh ta nhưng cũng không che nổi bộ phận nào đó đang hùng dũng giương oai dưới lớp chăn. Hải yêu có cảm giác muốn một tát đánh chết kẻ này, vừa nãy cô với anh ta đã lăn lộn mấy trận rồi. Thế mà anh ta vẫn cương dương nổi?

Bộ ảnh là người hay cái máy phịch thế?

Trời ơi, con mệt chết mất.

Tuy trong lòng bất bình không thôi, nhưng ngoài mặt Thánh Âm sẽ không bao giờ biểu lộ rõ sự yếu đuối của mình.

Cô không có tư cách để xin xỏ gì người đàn ông này.

Tại vì cô là tình nhân của anh ta.

Cố gắng chôn giấu sự yếu đuối của mình vào sâu trong đáy mắt. Thánh Âm cúi đầu tủm tỉm cười với anh. Ánh mắt táo tợn lại lướt đến cậu em hư hỏng ở dưới...Cô nở nụ cười quyến rũ khôn cùng, lả lơi hé môi: "Em sao ngủ được khi Daddy của em ăn chưa đủ no đây?"

Biểu cảm hư hỏng đến vậy, thế mà bàn tay của cô nàng còn hư hỏng hơn. Trực tiếp cúi mình, lướt ngón tay qua những múi cơ bụng săn chắc của người đàn ông, tóm lấy cậu em nóng hổi như sắt của anh. Chuyển động nhè nhẹ...

Kình Viễn đang chuẩn bị tinh thần để đi ngủ rồi. Ai ngờ cái con yêu tinh trong lòng này vẫn rất không biết điều, thấy hôm nay anh dịu hiền hơn mọi khi là lại được đà lấn tới đây mà. Nhưng anh vẫn không nỡ hành hạ em ấy.


Túm chặt bàn tay của Thánh Âm, khẽ ôm cô vào lòng mình. Cảm nhận được da thịt mềm mịn của cô cọ cọ với thân nhiệt mình. Kình Viễn khẽ hít một hơi thật sâu để kiềm chế. Sau đó anh chàng đẩy nhẹ Thánh Âm ra. Đắp chăn lại một cách hẳn hoi cho cô ấy. Vỗ đỉnh đầu cô thật nhè nhẹ, mặt lạnh phun ra hai chữ: "Ngủ đi."

Hôm nay trông em yếu đuối đến vậy, anh không dám để em chết trên giường đâu.

Kình Viễn rất thương xót cho tiểu yêu tinh nhà mình.

Thánh Âm không hiểu, lại nhìn đến hạ bộ vẫn đang phấn chấn của anh: "Anh thực sự không cần làm thêm hiệp nữa à?"

Người đàn ông nghe cái con yêu tinh vô tâm vô phế này buông một câu như vậy, vẻ mặt lạnh tanh xém chút thì nứt toác. Nhưng thân là một tảng băng có hai chân biết đi trong truyền thuyết, anh sẽ không bao giờ thừa nhận lí do là vì thấy sức khoẻ cô ấy không ổn mà từ chối lăn giường lần thứ n...

Thế là một kẻ rất đam mê thân thể của Thánh Âm đành nói ra một câu đầy tính cấm dục tiên nhân: "Là người không nên túng dục quá độ."

Thánh Âm:"..." Daddy của em ơi, bên anh bốn năm rồi. Em còn không rõ tính cách của anh chắc?

Nhưng cô cũng đang rất mệt, nếu Kình Viễn nói không cần thì cô cũng không nhất thiết phải cuồng nhiệt quá làm gì.

Đi ngủ, đi ngủ, đi ngủ nào.

Bí quyết thứ 31: Đàn ông nói không là không, có là có. Nhưng khi ở trên giường thì không chính là có, có vẫn chính là có.

Thần trí đương cơn mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ. Trong đầu Thánh Âm bỗng hiện ra quy tắc số 31 trong quyển sách "101 Bí quyết để trở thành một Bé Đường ngoan ngoãn".

Chết tiệt, cô là tình nhân.

Cô là tình nhân.

Cô là tình nhân.

Tình nhân thì phải có nhiệm vụ thoả mãn kim chủ.


Bị lương tâm nhắc nhở về nghĩa vụ của mình, Thánh Âm bực dọc ngồi thẳng dậy, hằm hè nhìn chòng chọc cái người đàn ông bên cạnh nằm quay lưng với mình.

"Daddy..." Tiểu yêu tinh cáu kỉnh kéo tay Kình Viễn lại: "Em muốn thêm một hiệp nữa. Sao hôm nay anh yếu hơn so với bình thường thế?"

Câu nói này...Đối với bất kỳ người đàn ông nào, đều là cấm kị.

Kình Viễn lần đầu tiên có cảm giác đau đầu tột cùng. Ai nghi ngờ năng lực của anh cũng được. Sao đến cả Thánh Âm cũng nghi ngờ thế?

Trong đầu âm thầm nguyền rủa một tiếng. Lập tức hất bay chăn ra, lật mình đè tiểu yêu tinh của mình dưới thân. Người đàn ông cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, vỗ mạnh một cái vào bờ mông căng tròn trắng nõn của cô. Lưu lại một vệt đỏ: "Âm Âm...Em quả thật không biết điều gì hết!"

Hải yêu thở dài vài tiếng...

Đến rồi, đến rồi. Người đàn ông này trên giường với bình thường chính là có hai bộ mặt. Bộ mặt thứ hai của anh ta xuất hiện rồi.

_______________________________________

< **Góc tác giả hứng chí** >

Khà, khà, khà. Chào mừng đến với thế giới thứ ba nhé. Chúng ta tạm gác vị diện Tuyết thần lại nha. Hết vị diện này trẫm liền viết vị diện đó.

Trẫm tự nhận bản thân mình viết SE không hay, nên vị diện này chắc phải luyện tập tiếp để nâng cao tay bút vậy. Chúng ái khanh thông cảm nha. Hông phải lỗi tại trẫm, lỗi tại hệ thống chủ =)))

( Bí mật nói nhỏ: Mấy vị diện đầu phải SE nha, như thế mới đúng cốt truyện. Thôi thì các con dân cố ăn ngược mấy bữa nữa vậy:v. Đợi nhà trẫm có đường, trẫm đút đường cho ăn).




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện