"Sư phụ nói thật ạ?"
"Con có thể lựa chọn không tin tưởng. Tại vì đây chỉ là nghi vấn của vi sư mà thôi. Ta vẫn chưa kiểm chứng xem người kia có phải là Vân Khinh hay không." Lão Tú Ông bình thản nói, sau đó hai tay nhanh nhẹn tiếp tục pha thêm ấm trà mới. Bị đồ đệ ngốc nghi ngờ vậy, y không hề tỏ ra tức giận.
Thánh Âm sẽ đích thân kiểm chứng, không phiền tới Lão Tú Ông nữa. Nàng gọi hệ thống chủ ra: "Vân Khinh chết chưa?"
[ Chưa. ] Hệ thống chủ cộc lốc đáp.
Thánh Âm nhăn mặt, Vân Khinh chưa ngủm, ra là có mình nàng tự ảo tưởng về thành công của bản thân: "Sao ngươi không báo ta?"
[ Cô không hỏi, tôi sẽ không báo. ]
Không, đừng ngăn cản nàng. (*)Cuộn chiếu chỉ vàng này sao khiến người ta chán ghét thế chứ! Từ khi nó biết nói là mồm mép nó...
Chết tiệt! Muốn đánh nó ghê!
(*) Cuộn chiếu chỉ vàng: Hiện thân của Hệ thống.
Thánh Âm không màng bận tâm tới hệ thống chủ, ngồi uống trà hàn huyên cùng Lão Tú Ông hồi lâu nữa. Nàng mới đứng dậy chắp hai tay xin cáo từ hồi cung. Bước ra khỏi nhã gian, tâm trạng nàng chồng chất phức tạp.
Lão Tú Ông thật là một lão sư phụ tận tình, đòi xuống tầng tiễn đồ đệ ra khỏi cửa.
Lúc khi mà hai người họ bước xuống cầu thang mấy tầng dưới, Thánh Âm do quá mải mê vừa đi vừa vung quạt thể hiện độ tiêu sái của mình. Thế là nàng lại xui xẻo đụng vào một cô nương khác nữa.
Thiệt tình không hà! Hôm nay ra đường không xem lịch hay sao ấy!
Cú đụng chạm này của hai người không hề nhẹ. Cây chiết phiến bằng ngọc thạch bị chủ nhân đánh rơi văng ra sàn, tiểu yêu tinh lảo đảo dựa lưng vào tường, trừng mắt nhìn người thiếu nữ đụng phải mình đứng đối diện. Thái độ rất không ổn: "Ngươi bị dở hơi? Trong hành lang cho phép chạy sao?"
Đây nào có phải là đụng, mà là húc thì đúng hơn.
Thánh Âm chỉ cảm thấy thân người thật ê ẩm, tâm trạng đã không vui nay còn tệ thêm. Lão Tú Ông vươn tay vuốt vuốt sống lưng nàng, cả hai người lúc này mới đưa mắt theo dõi cô nương ấy.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Cô gái này hơi quái lạ. Chẳng ngắm, chẳng nhìn một cái mà cứ luôn mồm nói một câu xin lỗi, hai câu xin lỗi. Dáng vẻ cực kì đáng thương, hai búi tóc run run, thiếu mỗi cái quỳ xuống đất dập đầu mà thôi. Điều này khiến con Hải yêu kia tức nghẹn một cục, lửa giận thật sự không biết phát tiết ở đâu. Cuối cùng nàng đành cúi người nhặt chiết phiến, cố tỏ ra quân tử độ lượng không so đo: "Được rồi, may cho ngươi bản công tử là..."
Ai ngờ Thánh Âm còn chưa kịp dứt xong câu, thì vị cô nương này đột ngột ngẩng đầu phắt cái. Ánh mắt hừng hực lửa cháy, sau đó quỳ rầm xuống, ôm chặt đùi tiểu yêu tinh, mồm gào to đầy thống thiết: "Công tử, chàng làm ơn đừng bỏ rơi tiểu nữ mà!!!"
Thánh Âm:"???"
Lão Tú Ông:"..."
Nàng bị một màn kịch trước mặt hù cho giật mình, dáng vẻ tiêu sái phong tao liền ỉu xìu bẹp dúm. Đá văng nữ nhân đó ra khỏi chân mình, Thánh Âm bực bội nhìn lại nàng ta...
Cũng hơi hơi quen...Nhưng bản cung lại không nhớ rõ là ai...?
"Bản công tử còn không biết ngươi, ngươi vu khống cái quỷ gì?"
"Công tử..." Nghe Thánh Âm nói vậy, cô nương đó bèn ngẩn ngơ đờ đẫn nhìn nàng. Ánh mắt kia, có ba phần phần đau khổ, ba phần sững sờ cùng bốn phần tình yêu ( Tả đoạn này cười ỉa vcl =)))). Nàng ta ngốc lăng thều thào: "Chàng ghét bỏ tiểu nữ ư...?"
Sau đấy thì vẻ mặt đau khổ của cô nàng bèn chuyển thành căm phẫn: "Linh Âm công tử, chàng dụ dỗ ta, lợi dụng thân thể ta, khiến ta một mực yêu chàng. Sau đó thì hứa hôn, rồi cưỡng bức. Giờ chàng muốn phủi mông bỏ chạy, tới thanh lâu tìm kỹ nữ sao?"
Nói đến câu cuối, cô nương uất hận gào thét. Nước mắt thấm đẫm gương mặt trắng trẻo, ngón tay của nàng ta chỉ thẳng vào Lão Tú Ông đang đứng góc tường xem kịch: "Ngươi, ngươi đó! Ngươi là thứ đồ mất liêm sỉ, ta đang mang thai con trai của chàng, ngươi lại đê tiện tới nỗi dụ dỗ chàng lên giường trước mặt ta."
Thánh Âm ban đầu rất rất tức giận, rất muốn móc ra cái kim chỉ để khâu chặt mõm chó sủa bậy của vị cô nương này vào. Nhưng khi nghe đến câu cuối nàng ta chỉ trích Lão Tú Ông là Tuesday, nàng suýt không nhịn nổi mà ngất xỉu...
Cái quái gì?
Đứa nào đạo diễn nội dung vở kịch này thế?
Điên mẹ rồi!
Trong đống câu từ lên án đầy căm phẫn kia của cô nương, nàng ta nói đúng duy nhất một điều.
Danh hiệu của Thánh Âm khi đi lại trên giang hồ là Linh Âm.
Nhưng những câu còn lại, nàng ta học ở đâu vậy trời?
Con cá này lén lút quay sang xem xét biểu cảm của sư phụ nhà mình khi bị người ta vu khống là tiểu tam. Nàng kinh hãi, tại vì sư phụ bỗng nhiên nhìn nàng nở nụ cười rất không đúng đắn. Y lắc eo đi đến gần Linh Âm công tử, bàn tay y hệt rắn nước trườn giữa eo nàng, ngọt ngào dựa vào vòng tay đồ đệ. Lão Tú Ông vênh váo mặt mày, khinh bỉ nhìn cô nương đang chìm đắm trong nước mắt đầy than oán. Y ra vẻ tiểu tam đè bẹp chính thất, hung hăng kiêu ngạo: "Công tử nhà ngươi chỉ yêu mỗi mình ta thôi thì làm sao nào? Ngươi có đẹp bằng ta đâu chứ. Phi, vừa già vừa xấu xí, thật không có khẩu vị."
Thánh Âm:"..." Thật náo nhiệt! Đến cả sư phụ nàng cũng muốn góp vui.
Ơ...Còn ta thì sao?