Bị Ngụy quân tử lễ phép dùng hai chữ "Xin hỏi" với mình, thân tâm của Vương quản sự xém nữa thì ngã lăn ra đất mà chết. Ông thực sự không muốn dây dưa tới chuyện này tí nào hết. Cả hai bên đều có thân phận rất trâu bò, không thể đắc tội với ai.

Á hu hu, ông ta chỉ là dân thường đi vào lầu xanh kiếm ăn thôi mà, sống khó vậy ư?

"Tiểu miêu tử!" Yến Hành hân hoan mở miệng. Ánh mắt đẫm nước của nhóc ta bỗng sáng hơn sao. Bằng tốc độ đến mắt của người tập võ cũng không sao thấy được, mu bàn tay của Yến Vô Sở rất nhanh liền xẹt qua một vệt máu đỏ tươi. Cảm giác đau nhói ập tới, khiến hắn hú hồn hất mạnh tiểu hoàng tử Yến Hành xuống. Tiên Hiệp Hay

"Vô Sở đệ!" Yến Ngụy bị hành vi tác quai tác quái này của hắn làm cho đau cả tim Trong phòng ai nấy đều căng cả cổ họng, riêng mỗi Yến Đà Lôi là mắt lạnh nhấp rượu. Tư thái đúng kiểu thế sự hồng trần không dính dáng gì tới bản quận vương. Chúng bay muốn hủy diệt thế này thì kệ mịa chúng bay.


Người đâu ra mà kì không hà.

Miao...Thanh âm mèo kêu êm dịu vang vọng. Mèo đen nhỏ ngồi bệt xuống đất. Ngạo kiều hất cằm nhìn nhân loại ngu ngục bị nó cào nát tay, tư thái khinh thường mà thu vũ khí vào đệm thịt. Tiếp đến lại quăng tiếp ánh mắt căm giận nhìn Yến Hành chật vật bò từ mặt đất dậy.

Mèo méo mèo meo...Cục nợ này, luôn khiến Sen cùng trẫm phiền toái.

Yến Vô Sở đương lúc cáu giận, không suy nghĩ thấu đáo được gì. Cộng với bản chất không coi ai ra gì thường ngày của hắn ta, bèn giơ chân tính giẫm nát con mèo đen xấu xí nọ. Mồn Lèo nhanh nhẹn nhảy phát, giơ móng vuốt cào thêm mấy tia máu lên gương mặt thiếu niên non nớt.

Chưa quá năm giây, mặt của Yến Vô Sở đã dinh dính máu tươi. Sờ sờ thấy tay nhơm nhớp màu đỏ quỷ dị, hắn thực sự bùng nổ rồi. Toan giơ chân đạp Yến Hành một cái, cơ mà lúc này Yến Ngụy đã nhanh chân trước. Trực tiếp sử dụng nội công ném ly trà vào đầu gối Yến Vô Sở, chân tê nhức khiến hắn đứng không nổi nữa. Chỉ đành khụy gối trên nền đất.

"Làm càn! Vô Sở đệ, nếu đệ cứ được một tấc đòi tiến thêm một bước là ta không bảo hộ nổi đệ đâu đấy."

Hừ, nhìn bộ dáng anh cả như cha hiền của Ngụy quân tử kìa, nồng nặc mùi giả dối.

Yến Vô Sở một bụng ngang ngược muốn há mồm phản bác. Chỉ là tầm mắt hắn vô tình bị một đôi (*)cung ngoa đỏ thẫm thêu chỉ vàng cánh hoa Thiên Điểu chặn lại. Mỗi đường kéo chỉ còn nạm thêm vài hột thạch lựu kim cương lấp lánh ánh kim. Kích thước đôi cung ngoa nhỏ xinh rất đáng yêu. Nhìn vào có cảm giác xa hoa lắm tiền tột độ. Thế mà đôi cung ngoa trông xa xỉ, cao quý này lại đang giẫm mạnh lên mu bàn tay bị cào xước của Yến Vô Sở. Thậm chí đối phương còn ác độc giẫm thật mạnh, thật mạnh.

(*) Cung ngoa: giày.


Giẫm nát tay nhà ngươi.

"Trời ạ, không ngờ tới đâu. Mộc Thuần Khanh đoan nhã dịu dàng vậy mà lại sinh ra đứa con ngu xuẩn giống ngươi. Bản cung cảm thấy nàng ta thân là mẹ mà lại không biết giáo huấn con tí nào." Tiếng cười quyến rũ ma mị của nữ nhân trên đỉnh đầu truyền nhẹ vào tai, hương thơm u hoặc mơ hồ len lỏi vô sống mũi. Yến Vô Sở bị đau đến há mồm. Nhưng hắn ta không dám ngẩng đầu lên.

Tại vì thiếu nữ trước mặt là kẻ địch không thể dây vào.

"Nhi thần tham kiến mẫu hậu. Mẫu hậu vạn phúc kim an." Cùng với lời thỉnh an mở đầu này của Yến Ngụy, đám người nọ cũng không dám nghĩ nhiều mà nghiêng người hành lễ theo.

Thánh Âm thực sự vẫn hơi khó nuốt trôi khi mà có một đại nam nhân lớn tuổi hơn mình kêu mình là mẹ. Nàng hất ống tay áo đỏ rực diễm lệ, không để ý đến bọn chúng mà quay ra nhấc tiểu hoàng tử Yến Hành dậy. Giở giọng quở trách: "Hành nhi, vì con mà bản cung phải mặc đồ đỏ này."

Đồ thái giám tổng quản không thể phô trương hết được khí thế của sủng hậu. Thánh Âm vì muốn ỷ thế đè người nên đành chạy đi mua đồ đỏ sang chảnh, lãnh diễm. Tiện tay dặm lại ít son làm màu. Bốn năm nàng đã sớm diễn vai yêu hậu cậy sủng sinh kiêu tới thuần thục. Chỉ cần tùy ý thổi gió với lão hoàng đế vài câu, đảm bảo sẽ đủ để khiến cho Yến Vô Sở lăn lộn đến cùng cực.

Dám bắt nạt người của bản cung?

Ngươi cũng thật giỏi.

Ném Yến Hành cùng mèo đen nhỏ cho người đàn ông mặc thường phục đứng sau cửa. Nàng nghiêng đầu lạnh nhạt nói: "Đưa tiểu hoàng tử xuống đi. Bản cung giải quyết chút chuyện."


Nam nhân đó khẽ gật đầu, sau đó bế Yến Hành đi xuống lầu. Tiểu hoàng tử ngây thơ, ngu ngốc biết là tâm trạng mẫu hậu giờ đang rất cáu giận, nhóc ta chỉ đành ngậm họng ngoan ngoãn đi theo thị vệ...

Thánh Âm đánh ánh mắt ra hiệu cho Vương quản sự lấy cho nàng cái ghế. Ông ta coi như cũng là một người thông minh, lấy đâu ra cho nàng một cái ghế thật sạch và đẹp. Thản nhiên đặt mông ngồi xuống, tiểu yêu tinh hất ống tay áo. Gương mặt xinh đẹp diễm lệ mỉm cười: "Kính vương điện hạ cùng các vị đa lễ đi. Bản cung hôm nay đến đây là để tìm Hành nhi đột nhiên mất tích."

Nàng lướt ánh mắt một lượt qua đám người giữ lễ ôm quyền với mình. Nhưng khi tầm mắt vô tình đụng phải đôi con ngươi đem thẫm vô hồn của nam nhân khoác bào đen nọ. Trái tim Thánh Âm hoảng loạn đập mạnh một cái.

Có cảm giác...người này rất khó chọc vào.

Holly shit! Đáng sợ qué! Nhìn cái nữa chắc bị móc mắt mất!

Cố gắng xua tan sự hoang mang vừa nảy sinh trong đáy lòng, mắt ngọc lưu ly sắc bén của Thánh Âm liền hướng về bóng lưng hèn mọn của Yến Vô Sở vẫn đang quỳ: "Thật không ngờ đấy, Sở vương vậy mà lại đưa nhi tử bản cung tới thanh lâu."




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện