"Tôi đến rồi." Thánh Âm lê dép bông đi vào khu nhà hoang phế. Trên người cô mặc một bộ đồ trông rất là nghèo khỉ. Mũ len chống lạnh, áo khoác măng tô trùm mông, bên trong thì có duy nhất bộ đồ ngủ xanh dương hình Mickey.
Ôi trời ạ! Tiểu yêu tinh ăn mặc sao nhìn giống trẻ con thế. Phong cách này từ trước tới nay cô ấy đâu có ưa chuộng nhể?
"Mẹ phát hiện ra mặc như này khá thoải mái." Đây là câu trả lời của Thánh Âm trước nghi vấn mà Mồn Lèo đưa ra.
Được rồi, trở lại với hoàn cảnh hiện giờ. Hải yêu đã đến buổi hẹn...Phi, phải nói là hẹn chiến với kẻ sát nhân tại khu nhà hoang này. Nhưng dù cho cô có gọi hơn chục lần thì chẳng có bóng dáng của ma nào ló ra cả.
Thánh Âm mất kiên nhẫn dậm chân: "Lăng Hành Vân, anh còn không mau lăn ra đây là lão nương bỏ về đấy."
"Không không. Tiểu Âm không thể về được nữa rồi." Cô mới chỉ dứt lời, trong màn đêm chợt vang lên giọng cười êm ái của một người đàn ông. Hắn chậm rãi bước ra, chân đi giày ba - ta, đầu đội mũ lưỡi trai và mặc chiếc áo khoác bóng chày màu xanh.
Gương mặt đó, Thánh Âm tất nhiên sẽ không quên. Chỉ là so với tuổi mười bảy thanh xuân dạt dào, thì giờ thoạt nhìn xung quanh hắn có một cỗ khí âm nhu doạ người. Trợn tròn mắt quét lên quét xuống, cô ngây ngốc.
Lăng Hành Vân này, chỉ e là sống cũng không dễ dàng.
Trong khi tiểu yêu tinh quan sát Lăng Hành Vân thì hắn ta cũng ngược lại quan sát cô. Cuối cùng hắn cười ôn hoà nói: "Tiểu Âm của anh, trông em như bị bệnh sắp chết vậy."
Thánh Âm không thèm đáp lời. Khoanh hai tay trước ngực, cô không vui nhìn hắn: "Sao anh lại đến đây?"
"Là tôi hẹn em đến đây mà."
"Anh hẹn tôi?" Diễn xuất của Thánh Âm thăng cấp theo năm tháng, cô diễn vai một con bé đần độn rất chuyên nghiệp: "À, thế Roxaane đâu?"
"Em chỉ quan tâm tới Roxaane thôi ư? Tôi thực sự rất ghen tị với ả da đen đó đấy." Thở dài thườn thượt nhìn (*)bạch nguyệt quang năm xưa hiện đang đứng trước mặt mình. Lăng Hành Vân lui về phía sau một vài bước, thân thiện tiếp lời: "Trước khi đi vào tiết mục chính, chúng ta nên cho người cũ gặp mặt nào. Tôi nghĩ là em sẽ rất ngạc nhiên đấy."
(*) Bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng, ở đây chỉ là mối tình đầu đó ==.
"Gặp gỡ người xưa sao?" Thánh Âm nghi ngờ.
Quả là không phụ sự nghi ngờ của cô, khi mà hai người họ đang trong cuộc trò chuyện lập lờ nước đôi. Bỗng dưng cánh cửa sắt của nhà hoang bị kéo ra. Có tiếng bước chân chậm rãi đi vào. Thâm tâm đem cả tổ tông dòng họ của kẻ sát nhân ra chửi, Thánh Âm nhanh nhẹn kéo mũ len đội thấp hơn, dùng vạt áo che đậy thân mình.
Trông thấy phản ứng của cô như vậy, Lăng Hành Vân không hề nói gì.
Sau lưng cô ấy có rất nhiều người, đi đầu chính là Lôi Hoằng và Vĩ Kì. Hai cha con họ đứng cạnh nhau, nhưng nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng cảm thấy hơi bất đồng.
Thánh Âm rụt càng thêm rụt, bèn nhón chân đi sang bên phải, tránh xa cái đám người sau lưng mình một chút.
Người mở miệng trước là Lôi Hoằng. Ánh mắt nghiêm nghị của ông đặt trên thằng nhãi ranh đứng trước mặt, lạnh giọng nói: "Lăng Tiêu Bộ rất khá, đều sinh ra được hai đứa con tốt."
Ông ta vừa mới dứt lời, từ phía sau hai anh vệ sĩ cao to đeo kính râm xách chiếc bao tải đi lên trước. Rút dây buộc trên đó ra, hất mạnh chiếc bao tải xuống.
Một mùi hương tanh thối thoang thoảng bên sống mũi. Thánh Âm rùng mình, bèn nhẹ nhàng lén lút dịch chân ra xa hơn nữa.
Mà khi trông thấy được người trong bao tải là ai, sắc mặt của Lăng Hành Vân bèn tái nhợt. Vẻ tươi cười giả tạo liền bị đánh bay.
Lôi Hoằng sống đến giờ đã hơn nửa đời người, còn có chuyện gì mà ông ta chưa trải qua chứ. Biết rõ nội tâm của Lăng Hành Vân bị chấn động mãnh liệt, ông ta càng thêm hài lòng.
Vĩ Kì đứng ở bên cạnh, hờ hững nhìn diễn biến mọi chuyện. Biểu cảm trên mặt theo năm tháng không hề dao động, như thể mọi việc đây không hề liên quan đến anh vậy.
"Anh trai, anh trai..." Tại vì chiếc bao tải bị vệ sĩ ném mạnh tay quá đà, nên Thánh Âm có thể nhìn rõ người đó là ai. Nhưng khi trông thấy một thân thể tàn tật khuyết thiếu của Lăng Tiêu Diễm. Dạ dày cô không khỏi cồn cào. Sống lưng tê dại, da đầu thì túa mồ hôi.
Thánh Âm đã từng nghĩ, nếu cô đi giết người. Cho dù là người ác cỡ nào thì cô vẫn sẽ cho hắn cái chết toàn thây.
Tại tiểu yêu tinh ghét máu me.
Vậy mà thủ đoạn bắt người hành hạ của Lôi tộc, tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng.
Lăng Tiêu Diễm năm xưa xinh xắn đáng yêu một phần cũng không còn. Tóc tai bù xù che khuất gương mặt xám xanh. Da thịt trắng nõn hiện rõ dấu vết bị lăng nhục, hành hạ. Thánh Âm mơ hồ còn có thể trông thấy những vết thương hở máu đỏ tươi. Cả người tràn ngập hương vị bẩn thỉu giống những tên ăn mày khu ổ chuột. Nhưng không, điều kinh dị nhất là cô ả không có bàn tay. Đều không có cả hai bàn tay. Truyện Võng Du
Thánh Âm hãi đến mức chân mềm nhũn, mém nữa thì ngã lăn ra.
Mẹ ơi, sao trên đời này lại có cái phương thức dày vò người ma quỷ thế?
Hèn mọn lết đầu gối đến gấu quần anh trai mình, Lăng Tiêu Diễm ngước đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều. Thì thào cầu xin: "Anh trai cứu em. Anh trai dừng lại cứu em."
Cả người Lăng Hành Vân trông rất không ổn. Nhưng hắn cũng không có cúi mình đỡ lấy Lăng Tiêu Diễm mà chỉ dùng đôi con ngươi tàn bạo nhìn hai cha con họ Lôi: "Lôi tiên sinh chơi đùa mạng người vui đến vậy. Không sợ phu nhân của ngài gặp chuyện gì sao?"