Editor: Bạch Diệp Thảo
Cho dù người kia đã dùng máy thay đổi giọng nói, nhưng Bắc Giang Dũng vẫn có thể nhận ra, khi người kia nói đến chị, giọng nói lộ ra hận ý.
Vậy nên, người kia chắc chắn không thể là chị.
"Diệc Dương, cậu bình tĩnh một chút." Lão K bắt lấy hai tay hắn.
Khuôn mặt Kha Diệc Dương lạnh lẽo, "Đi tra, tiếp tục tra!"
Trong lòng hắn có một chút hy vọng, giống như là bọt biển, vừa thổi đã vỡ.
Lão K nhìn hắn như vậy, xem ra hắn thật sự lún vào rồi.
Những ngày sau đó, Kha Diệc Dương dùng toàn bộ nhân mạch của mình truy đuổi, bên mở tài khoản ngân hàng kia cũng truyền tin đến, hơn nữa qua theo dõi, người kia dù đã che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là cô.
Mà thời gian đó, Bắc Vũ Đường lại trùng hợp xuất hiện ở phụ cận.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy tài khoản kia là của Bắc Vũ Đường.
Kha Diệc Dương nhìn từng tin tức, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng Bắc Vũ Đường.
Cô thật sự bỏ trốn!
Những lời cô nói lúc trước đều là giả, cô lừa hắn!
Kha Diệc Dương đột nhiên rót rượu tiếp, lộ ra nụ cười khổ.
A Hoa nhìn bình rượu đầy đất, lại nhìn Đại boss suy sút ngồi đó, trong lòng cũng rất khó chịu. Cô cũng không muốn tin phu nhân đã thật sự chạy trốn, nhưng mà mọi chứng cứ đều chỉ hướng cô chủ động bỏ đi.
Vì bỏ đi, thậm chí còn chuẩn bị nhiều như vậy.
Cô ấy lừa Đại boss, lừa mọi người.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. A Hoa đi ra, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, đôi mắt đột nhiên trợn to.
Phu... phu nhân!!
A Hoa kích động mở cửa, vẻ mặt kinh hỉ nhìn người tới.
"Phu nhân, cô cuối cùng cũng về rồi. Mấy ngày nay cô đã đi đâu vậy?" A Hoa vội vàng hỏi.
Dương Ức Liễu nhìn cô hầu gái kích động trước mặt, khẽ cau mày, không trả lời, đi thẳng vào biệt thự.
A Hoa sửng sốt, đuổi theo.
"Phu nhân, nếu cô còn không trở lại, đại boss sắp......" A Hoa cảm thấy dùng từ kia không tốt, dừng kịp thời, "Giờ cô đã trở lại, vậy là tốt rồi."
Dương Ức Liễu không vui nhìn thoáng qua hầu gái đang lải nhải.
"Phu nhân......"
Dương Ức Liễu rốt cuộc không nhịn được nữa, đặc biệt là khi cô ấy coi ả thành con bé kia.
Chờ sau khi ả trở thành Kha phu nhân, chuyện đầu tiên chính là đuổi việc con hầu gái này.
A Hoa sửng sốt, nhìn Dương Ức Liễu đi về phía đại boss.
Nửa ngày sau mới phản ứng lại, cô ta, cô ta không phải Bắc Vũ Đường.
Cô ta là Dương Ức Liễu lớn lên rất giống phu nhân!
A Hoa lập tức đuổi theo, liền thấy Dương Ức Liễu đi đến bên người Kha Diệc Dương.
Dương Ức Liễu nhìn hắn suy sút, vẻ mặt đau lòng, "Diệc Dương."
Kha Diệc Dương nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu, khi nhìn thấy gương mặt kia, kích động ôm chặt ả vào lòng.
Ả biết ngay mà, không có Bắc Vũ Đường, Kha Diệc Dương sẽ là của ả.
"Đường Nhi, Đường Nhi, em về rồi, cuối cùng em cũng về rồi." Kha Diệc Dương kích động gọi cái tên kia.
Thân mình Dương Ức Liễu cứng đờ, nụ cười bên môi cứng còng.
Ả còn chưa kịp tức giận, đã bị Kha Diệc Dương vô tình đẩy ra.
Dương Ức Liễu không đề phòng bị đẩy ngã mạnh xuống đất, trán đập vào sofa bên cạnh.
Đôi mắt Kha Diệc Dương đỏ đậm lạnh lẽo nhìn ả, "Mày không phải cô ấy, mày không phải cô ấy!"
Dương Ức Liễu che trán, không thể tin nhìn hắn.
Nhìn hắn lúc này, lạnh nhạt trong mắt hắn làm mắt ả đau đớn.
Dương Ức Liễu rốt cuộc không áp được đố kỵ trong lòng, giận dữ hét lên với hắn, "Nó đi rồi, con bé đó bỏ trốn rồi. Nó không yêu anh nên mới bỏ trốn. Dù anh có đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ không cảm kích. Một kẻ máu lạnh vô tình như vậy thì có gì tốt. Vì sao anh phải nhớ nó!"
Kha Diệc Dương lạnh lẽo nhìn ả, "Cút!"
Dương Ức Liễu chấp nhất đứng đó bất động, "Em không đi. Chúng ta vốn là một đôi. Người anh yêu là em, không phải là nó. Giờ anh cảm thấy yêu nó, đó chỉ là ảo giác của anh thôi, đều là ảo giác thôi!"
"Diệc Dương, anh tỉnh lại đi! Người từ trước tới giờ anh yêu là em, là em!"
Kha Diệc Dương lạnh lùng nhìn ả, "Không, người tôi yêu không phải là cô."
"Diệc Dương, vì sao đến bây giờ anh vẫn còn không rõ. Người anh yêu vẫn luôn là em, nó chỉ là thế thân của em thôi." Dương Ức Liễu nói chắc chắn, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh băng của hắn, đáy lòng có giọng nói nói cho ả, ả sai rồi.
Thế thân......
Kha Diệc Dương nở nụ cười khổ.
Hắn đã từng coi cô là thế thân, là cứu rỗi duy nhất của mình. Nhưng mà, không biết bắt đầu từ lúc nào, thân ảnh của cô đã khắc trong lòng hắn, khắc sâu dần, mãi đến khi hắn quên mất thân ảnh nho nhỏ từng vươn tay với hắn trong bóng đêm, cho hắn tia sáng và ấm áp.
Cô trở thành cứu rỗi mới của hắn, trở thành ánh sáng duy nhất trong lòng hắn.
"Cô ấy không phải thế thân. Cô ấy là vợ của tôi." Kha Diệc Dương nói vô cùng khí phách.
Dương Ức Liễu cứng đờ cả người, chân không khống chế lùi về sau hai bước.
"Không... Không thể nào!" Dương Ức Liễu không tin, không muốn chấp nhận kết quả này.
"Cô đi đi, đừng bao giờ tới đây nữa." Kha Diệc Dương hờ hững xoay người, đi về phía tầng hai.
Dương Ức Liễu không muốn đi, không màng tất cả xông lên, ôm chặt Kha Diệc Dương.
"Diệc Dương, anh không thể đối xử với em như vậy. Anh đã từng nói, em là cứu rỗi của anh."
Kha Diệc Dương tách từng ngón tay của ả khỏi người mình, "Mười lăm năm trước, trong căn nhà gỗ nhỏ kia, cô là cứu rỗi của tôi. Mười lăm năm sau, nơi này thay đổi rồi."
Kha Diệc Dương chỉ ngực mình.
Dương Ức Liễu nhìn bóng hắn rời đi, cả người như bị rút hết sức lực, ngây ngốc đứng ở đó.
A Hoa đi lên trước, "Dương tiểu thư, mời trở về đi."
"Cút ngay!" Dương Ức Liễu phẫn nộ đẩy cô ấy ra, giận dỗi xoay người rời đi.
Bắc Vũ Đường, dù mày có chết cũng phải làm tao ngột ngạt đúng không!
Ba mẹ nói không sai, mày quả nhiên là thiên sát cô tinh.
Kha Diệc Dương, anh chờ đó.
Bắc Vũ Đường có thể giành được trái tim anh từ tay tôi, vậy Dương Ức Liễu tôi cũng có thể làm được.
Dương Ức Liễu nhìn chằm chằm phía tầng hai, thầm thề.
- ---
Khi lão K tìm được Kha Diệc Dương thì thấy bạn tốt ngày xưa giờ đã sống đến mơ mơ màng màng.
Nếu không phải Phương bí thư gọi cho y, y còn không biết, người này vậy mà ném công ty lớn, ở nhà mua say.
Kha Diệc Dương như vậy không phải người y biết.
Tất cả mọi người đều nghĩ hắn máu lạnh vô tình, dù là y cũng cho là như vậy.
Nhưng ai ngờ, người máu lạnh như thế cũng có ngày vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy.
Y rốt cuộc đã biết vì sao hắn máu lạnh như vậy, vì toàn bộ tình cảm của hắn, ấm áp của hắn đã dành cho một người, còn những người khác, trong mắt hắn là người không liên quan.
Lão K biết đối với tình huống này, người thay đổi được chỉ có Bắc Vũ Đường.
Nếu Bắc Vũ Đường trăm phương ngàn kế bỏ trốn, chắc chắn sẽ không dễ trở về.
Nhưng nếu muốn khiến hắn tỉnh lại một lần nữa, điểm đột phá vẫn nằm trên người Bắc Vũ Đường.
Lão K không khuyên mà hỏi, "Cậu biết vì sao cô ấy lại trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi cậu không?"
Người vẫn luôn thờ ơ cuối cùng cũng có phản ứng.
"Vì sao?" Kha Diệc Dương bắt lão K, giống như là bắt được cây rơm cứu mạng cuối cùng.
Lão K bình tĩnh nói: "Vì cô ấy biết cậu vẫn luôn coi cô ấy là thế thân. Vì cô ấy cho rằng, người cậu yêu vẫn luôn là Dương Ức Liễu. Tính tình của cô ấy hẳn cậu cũng hiểu. Tuyệt đối không cam tâm tình nguyện làm thế thân của người khác."
"Bởi vì yêu cậu, nên càng không thể chịu đựng được, nên mới trăm phương nghìn kế bỏ trốn." Lão K phân tích.
"Tôi không coi cô ấy là thế thân, không có." Kha Diệc Dương thống khổ nói.
Lão K thấy hắn như vậy, cũng nhìn ra được, hắn thật sự không coi cô là thế thân. Có lẽ, lúc ban đầu có tâm tư này, nhưng khi giả thành thật, tất cả đều thay đổi.
"Biển người mông mông, muốn tìm cô ấy cũng không dễ dàng, chỉ có cách khiến cô ấy tự mình trở về. Mà chuyện giờ cậu phải làm không phải là ở đây mua say, mà là khiến cô ấy hiểu tâm ý của cậu. Chỉ có khiến cô ấy cảm nhận được rõ ràng tâm ý của cậu, cô ấy sẽ tự động trở về."
Lão K nói xong, Kha Diệc Dương lập tức sáng mắt.
"Đúng vậy, cậu nói không sai. Tôi phải cho cô ấy biết tâm ý của tôi."
Lão K thấy hắn đã đứng lên một lần nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy lần khai đạo có thành tựu nhất cả đời mình chính là hôm nay.
Hôm sau, các trang mạng lớn đều truyền một tin ngắn.
Dương Ức Liễu nhìn người thâm tình sám hối trong video luôn miệng bảo đảm Bắc Vũ Đường không phải thế thân, ả tức điên người luôn!
"A!!!" Dương Ức Liễu đập loạn đồ trong phòng.
Trên mạng cũng nổ tung chảo.
Vốn còn có không ít người cho rằng Kha Diệc Dương sở dĩ lựa chọn kết hôn với Bắc Vũ Đường là vì coi người ta làm thế thân đáng thương. Nhưng mà, khi xem hết video ngắn kia, không còn ai nghĩ vậy nữa.
Sau khi video xuất hiện, báo chí tạp chí cũng xuất hiện lời xin lỗi và thanh minh trên các trang báo của mình.
Đầu đường cuối ngõ đều bàn về chuyện này.
Hành động của Kha Diệc Dương làm tất cả những người quen biết hắn đều kinh ngạc, cũng làm rất nhiều dân mạng cảm động, thậm chí còn cho hắn một danh hiệu "Boss thâm tình".
Không ít người tự phát tổ chức giúp hắn tìm cô vợ rời nhà.
Bắc Vũ Đường luôn trốn ở nông thôn hẻo lánh tất nhiên cũng thấy được.
Nhìn người đàn ông tiều tuỵ trong video, Bắc Vũ Đường hơi rũ mắt, tắt TV đi.
Bên kia, Dương Ức Liễu phát tiết xong, không thể không đi qua truy Kha Diệc Dương.
Vì ả đã không còn đường lui.
Lần này không phải chỉ tranh cho mình ả, mà còn vì gia tộc của ả.
Ả bắt đầu học theo Bắc Vũ Đường, mỗi ngày đưa cơm trưa cho Kha Diệc Dương. Nhưng mà, mấy lần đưa tới đều bị từ chối từ ngoài cửa.
Rơi vào đường cùng, ả chỉ có thể tìm lối tắt, bỏ tiền cho người trong công ty đưa đồ ăn đến trên bàn Kha Diệc Dương. Tuy nhiên, ả không ngờ vì vậy mà toàn bộ tầng cao nhất bị xử phạt, trừ tiền thưởng.
Nhân viên bị ma quỷ ám ảnh kia trực tiếp bị đuổi việc.
Qua chuyện này, không còn ai dám giúp Dương Ức Liễu nữa.
Dương Ức Liễu không gặp được hắn ở công ty, chạy đến nhà tìm hắn, nhưng mỗi lần ả tới gần đã bị người mời ra.
Nếu là ngày xưa, Dương Ức Liễu đã sớm từ bỏ.
Nhưng mà mỗi lần về đến nhà đều bị ba hỏi tiến triển đến đâu, ả không thể không dày mặt đi theo đuổi hắn. Hành động của ả làm bạn bè chung quanh chê cười.
Mỗi lần bị Kha Diệc Dương đuổi ra, ả càng hận Bắc Vũ Đường.
Thời gian dần trôi qua, mỗi ngày Kha Diệc Dương đều chờ đợi và chờ đợi.
Mỗi buổi sáng, hắn sẽ kỳ vọng, mà tối đến, hắn lại thất vọng.
Mà sáng sớm hôm sau, hắn sẽ lại chờ đợi với hy vọng,
Chờ một ngày nào đó, hắn tỉnh lại là có thể nhìn thấy cô.
Lặp đi lặp lại, nhưng cô vẫn không xuất hiện.
Mãi đến ngày ấy......
Phương bí thư báo cáo cho Boss đang không ngừng làm việc, "Boss, Bắc Giang Dũng tìm anh."
Kha Diệc Dương nhíu mày lại, "Không gặp."
Nếu không phải cố kỵ cô là em trai của cô, gã làm sao có thể sống đến bây giờ. Dù biết người điện thoại thần bí kia là Bắc Vũ Đường, nhưng chuyện gã bán đứng chị gái mình là sự thật, chỉ bằng việc này hắn cũng đã đáng chết vài lần rồi.
Phương bí thư bỏ thêm một câu, "Cậu ta nói cậu ta có manh mối quan trọng về việc của phu nhân."
Kha Diệc Dương ngừng tay, "Dẫn nó tới."
"Vâng."
Phương bí thư rời đi, chỉ chốc lát sau, Bắc Giang Dũng đã bị đưa tới văn phòng ở tầng cao nhất.
Bắc Giang Dũng nhìn người đàn ông trước mặt, đến bây giờ trong lòng gã vẫn còn bóng ma.
"Cho mày mười phút." Kha Diệc Dương không nâng đầu, lãnh đạm nói.
Bắc Giang Dũng nuốt một ngụm nước bọt, "Em có thể nói cho anh chị em đang ở đâu, nhưng em cũng có một điều kiện. Chỉ cần anh đồng ý với em, em sẽ lập tức nói cho anh."
Kha Diệc Dương ngẩng đầu nhìn gã, "Điều kiện gì?"
"Em muốn 2000 vạn." Bắc Giang Dũng yêu cầu.
Phương bí thư ở bên nghe vậy, mày hơi nhíu lại.
Gã thật sự là công phu sư tử ngoạm!
Bắc Giang Dũng nói xong thì khẩn trương, sợ hãi nhìn hắn, sợ hắn không đồng ý.
Mày Kha Diệc Dương không nhăn một chút, "Có thể. Nhưng tiền đề là tin tức mày cung cấp đủ quan trọng, có thể không khiến cái giá đó thất vọng."
"Em còn một điều kiện cuối cùng. Sau khi nói xong, anh không được đánh em." Bắc Giang Dũng thật sự sợ hắn ra tay với mình.
Kha Diệc Dương nhìn thoáng qua thời gian, "Mày còn năm phút."
"Chị của em không phải tự mình rời đi mà là bị người trói đi." Bắc Giang Dũng căng da đầu nói.
"Mày nói cái gì?!" Kha Diệc Dương đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt gã.
Bắc Giang Dũng nhìn hắn đi tới, sợ tới mức không tự giác lùi lại phía sau.
Phương bí thư ở một bên cũng kinh sợ!
Kha Diệc Dương nắm lấy vạt áo gã, hung ác nhìn chằm chằm gã, "Nói rõ cho tôi."
"Anh, anh buông em ra trước." Bắc Giang Dũng run rẩy ra yêu cầu.
Kha Diệc Dương ném gã ra, Bắc Giang Dũng ngã bệt xuống đất.
"Nếu mày dám nói dối câu nào, không ai cứu được mày."
Bắc Giang Dũng rụt cổ, gật đầu.
"Ngày đó hẹn chị ấy ra nhà ăn, cho chị ấy uống một ly trà bỏ thuốc, sau đó có hai người tới mang chị ấy đi rồi." Bắc Giang Dũng vừa dứt lời, một quyền đã dừng trên mặt gã.
"A!" Bắc Giang Dũng hét lên một tiếng, kêu đau, "Anh đã nói là không đánh tôi!"
Kha Diệc Dương không nhịn nổi nữa, đấm đến Bắc Giang Dũng kêu cha gọi mẹ.
Bắc Giang Dũng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắt đầu run rẩy.
Mắt thấy sắp có mạng người, Phương bí thư vội tiến lên ngăn cản.
"Boss, đừng đánh. Loại khốn nạn này sẽ có pháp luật chế tài. Giờ anh đánh chết nó, ai đi cứu phu nhân." Phương bí thư căng da đầu kéo đại Boss đang phát cuồng lại.
Nhắc tới Bắc Vũ Đường, Kha Diệc Dương nhịn xuống xúc động muốn giết người.
Bắc Giang Dũng nằm trên đất hơi thở thoi thóp.
Phương bí thư phái người tới xử lý.
Kha Diệc Dương đang chuẩn bị đi tìm lão K, điện thoại của hắn lại đã vang lên trước.
Giọng của lão K có hơi âm trầm, "Diệc Dương, tôi có việc muốn nói cho cậu."
"Lão K." Hai người đồng thời mở miệng.
"Cậu nói trước đi." Lão K cũng không biết nên nói chuyện này cho hắn như thế nào.
Kha Diệc Dương vội vàng nói: "Đường Nhi không phải tự mình bỏ trốn, có người có ý định bắt cô ấy đi."
Lão K sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cậu biết rồi?"
"Cái gì?" Kha Diệc Dương ngửi ra mùi không thích hợp.
Lão K nói, "Cậu lên mạng nhìn xem đi."
Kha Diệc Dương đi đến bên máy tính, bật nguồn, dựa theo lời lão K nói mà tìm được video kia. Khi nhìn thấy nội dung video, cả người đều ngốc.
Trên video là hai tên trộm ném một cô gái đang hôn mê với xích sắt và chùy đá xuống biển.
Video giết người này, rất nhiều người có phản ứng là nó có phải giả hay không, nhưng rất nhanh có người nhận ra cô gái trong video là vợ của Kha Diệc Dương – Bắc Vũ Đường.
Một người mất tích, một video giết người.... Kẻ ngốc đều có thể nhìn ra đã có chuyện gì.
Lần này, không ai nghĩ nó là giả nữa, cho nên ai cũng bị video này dọa sợ.
Mạng xã hội nổ rồi, cũng kinh động cảnh sát.
Cảnh sát tìm tới cửa, Kha Diệc Dương đi theo họ tới vùng biển trên video kia.
"Kha tiên sinh, anh đừng gấp, chúng tôi đã tăng số người trong đội ngũ tìm kiếm." Một hình cảnh trấn anh Kha Diệc Dương đang táo bạo.
Kha Diệc Dương lại không thể bình tĩnh được.
Hắn không tin, hắn tình nguyện là cô trộm bỏ trốn, chứ không phải bị người giết hại.
Bên kia, Dương Ức Liễu vẫn luôn không có tiến triển cũng thấy video, giật mình làm rơi cái ly trong tay xuống đất.
Mẹ Dương đang xem video cũng bị tiếng vỡ bất ngờ này doạ tới.
Mẹ Dương vừa quay đầu thì đã thấy khuôn mặt Dương Ức Liễu tái nhợt, hoảng sợ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay bà ta.
"Con làm sao mà sắc mặt khó coi thế?"
Dương Ức Liễu phục hồi tinh thần, cười cứng đờ trả lời, "Không, không sao ạ."
Mẹ Dương liền thấy Dương Ức Liễu chạy vội lên tầng.
Dương Ức Liễu vừa về đến phòng thì lập tức khoá cửa lại, cựa cả người vào cửa, sợ hãi ôm lấy chính mình.
Rốt cuộc là ai quay được đoạn video này?!
Kế hoạch ả an bài đến thiên y vô phùng, không ngờ lại bị người ta quay được.
Dương Ức Liễu có chút luống cuống.
Ả liều mạng tự nhủ để bản thân bình tĩnh lại, phân tích lại từng sự kiện mình đã làm. Sau khi xác định mình đã xử lý sạch sẽ, ả mới dần an tâm lại. Bọn họ nhất định không tra đến ả, nhất định không tra đến!
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa có Kha Diệc Dương tạo áp lực, cảnh sát vô cùng coi trọng.
Cảnh sát tìm được xích sắt, lại không tìm được thi thể, nhưng trên xích sắt lại tìm được một miếng vải, miếng vải được chứng thực là cùng bộ đồ Bắc Vũ Đường mặc hôm mất tích.
Thi thể ở đâu, bị cá ăn, hay là cô đã bỏ trốn?
Thật ra trong lòng mọi người đều có đáp án.
Bắc Vũ Đường dữ nhiều lành ít.
Cảnh sát truy tra người phía sau, Kha Diệc Dương cũng truy tra.
Người có động cơ gây án lớn nhất là ai?
Người đầu tiên Kha Diệc Dương nghĩ đến chính là Dương Ức Liễu.
"Lão K, giúp tôi tra mọi hành tung của Dương Ức Liễu từ sau khi về nước."
Cho dù người kia đã dùng máy thay đổi giọng nói, nhưng Bắc Giang Dũng vẫn có thể nhận ra, khi người kia nói đến chị, giọng nói lộ ra hận ý.
Vậy nên, người kia chắc chắn không thể là chị.
"Diệc Dương, cậu bình tĩnh một chút." Lão K bắt lấy hai tay hắn.
Khuôn mặt Kha Diệc Dương lạnh lẽo, "Đi tra, tiếp tục tra!"
Trong lòng hắn có một chút hy vọng, giống như là bọt biển, vừa thổi đã vỡ.
Lão K nhìn hắn như vậy, xem ra hắn thật sự lún vào rồi.
Những ngày sau đó, Kha Diệc Dương dùng toàn bộ nhân mạch của mình truy đuổi, bên mở tài khoản ngân hàng kia cũng truyền tin đến, hơn nữa qua theo dõi, người kia dù đã che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là cô.
Mà thời gian đó, Bắc Vũ Đường lại trùng hợp xuất hiện ở phụ cận.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy tài khoản kia là của Bắc Vũ Đường.
Kha Diệc Dương nhìn từng tin tức, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng Bắc Vũ Đường.
Cô thật sự bỏ trốn!
Những lời cô nói lúc trước đều là giả, cô lừa hắn!
Kha Diệc Dương đột nhiên rót rượu tiếp, lộ ra nụ cười khổ.
A Hoa nhìn bình rượu đầy đất, lại nhìn Đại boss suy sút ngồi đó, trong lòng cũng rất khó chịu. Cô cũng không muốn tin phu nhân đã thật sự chạy trốn, nhưng mà mọi chứng cứ đều chỉ hướng cô chủ động bỏ đi.
Vì bỏ đi, thậm chí còn chuẩn bị nhiều như vậy.
Cô ấy lừa Đại boss, lừa mọi người.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. A Hoa đi ra, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, đôi mắt đột nhiên trợn to.
Phu... phu nhân!!
A Hoa kích động mở cửa, vẻ mặt kinh hỉ nhìn người tới.
"Phu nhân, cô cuối cùng cũng về rồi. Mấy ngày nay cô đã đi đâu vậy?" A Hoa vội vàng hỏi.
Dương Ức Liễu nhìn cô hầu gái kích động trước mặt, khẽ cau mày, không trả lời, đi thẳng vào biệt thự.
A Hoa sửng sốt, đuổi theo.
"Phu nhân, nếu cô còn không trở lại, đại boss sắp......" A Hoa cảm thấy dùng từ kia không tốt, dừng kịp thời, "Giờ cô đã trở lại, vậy là tốt rồi."
Dương Ức Liễu không vui nhìn thoáng qua hầu gái đang lải nhải.
"Phu nhân......"
Dương Ức Liễu rốt cuộc không nhịn được nữa, đặc biệt là khi cô ấy coi ả thành con bé kia.
Chờ sau khi ả trở thành Kha phu nhân, chuyện đầu tiên chính là đuổi việc con hầu gái này.
A Hoa sửng sốt, nhìn Dương Ức Liễu đi về phía đại boss.
Nửa ngày sau mới phản ứng lại, cô ta, cô ta không phải Bắc Vũ Đường.
Cô ta là Dương Ức Liễu lớn lên rất giống phu nhân!
A Hoa lập tức đuổi theo, liền thấy Dương Ức Liễu đi đến bên người Kha Diệc Dương.
Dương Ức Liễu nhìn hắn suy sút, vẻ mặt đau lòng, "Diệc Dương."
Kha Diệc Dương nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu, khi nhìn thấy gương mặt kia, kích động ôm chặt ả vào lòng.
Ả biết ngay mà, không có Bắc Vũ Đường, Kha Diệc Dương sẽ là của ả.
"Đường Nhi, Đường Nhi, em về rồi, cuối cùng em cũng về rồi." Kha Diệc Dương kích động gọi cái tên kia.
Thân mình Dương Ức Liễu cứng đờ, nụ cười bên môi cứng còng.
Ả còn chưa kịp tức giận, đã bị Kha Diệc Dương vô tình đẩy ra.
Dương Ức Liễu không đề phòng bị đẩy ngã mạnh xuống đất, trán đập vào sofa bên cạnh.
Đôi mắt Kha Diệc Dương đỏ đậm lạnh lẽo nhìn ả, "Mày không phải cô ấy, mày không phải cô ấy!"
Dương Ức Liễu che trán, không thể tin nhìn hắn.
Nhìn hắn lúc này, lạnh nhạt trong mắt hắn làm mắt ả đau đớn.
Dương Ức Liễu rốt cuộc không áp được đố kỵ trong lòng, giận dữ hét lên với hắn, "Nó đi rồi, con bé đó bỏ trốn rồi. Nó không yêu anh nên mới bỏ trốn. Dù anh có đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ không cảm kích. Một kẻ máu lạnh vô tình như vậy thì có gì tốt. Vì sao anh phải nhớ nó!"
Kha Diệc Dương lạnh lẽo nhìn ả, "Cút!"
Dương Ức Liễu chấp nhất đứng đó bất động, "Em không đi. Chúng ta vốn là một đôi. Người anh yêu là em, không phải là nó. Giờ anh cảm thấy yêu nó, đó chỉ là ảo giác của anh thôi, đều là ảo giác thôi!"
"Diệc Dương, anh tỉnh lại đi! Người từ trước tới giờ anh yêu là em, là em!"
Kha Diệc Dương lạnh lùng nhìn ả, "Không, người tôi yêu không phải là cô."
"Diệc Dương, vì sao đến bây giờ anh vẫn còn không rõ. Người anh yêu vẫn luôn là em, nó chỉ là thế thân của em thôi." Dương Ức Liễu nói chắc chắn, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh băng của hắn, đáy lòng có giọng nói nói cho ả, ả sai rồi.
Thế thân......
Kha Diệc Dương nở nụ cười khổ.
Hắn đã từng coi cô là thế thân, là cứu rỗi duy nhất của mình. Nhưng mà, không biết bắt đầu từ lúc nào, thân ảnh của cô đã khắc trong lòng hắn, khắc sâu dần, mãi đến khi hắn quên mất thân ảnh nho nhỏ từng vươn tay với hắn trong bóng đêm, cho hắn tia sáng và ấm áp.
Cô trở thành cứu rỗi mới của hắn, trở thành ánh sáng duy nhất trong lòng hắn.
"Cô ấy không phải thế thân. Cô ấy là vợ của tôi." Kha Diệc Dương nói vô cùng khí phách.
Dương Ức Liễu cứng đờ cả người, chân không khống chế lùi về sau hai bước.
"Không... Không thể nào!" Dương Ức Liễu không tin, không muốn chấp nhận kết quả này.
"Cô đi đi, đừng bao giờ tới đây nữa." Kha Diệc Dương hờ hững xoay người, đi về phía tầng hai.
Dương Ức Liễu không muốn đi, không màng tất cả xông lên, ôm chặt Kha Diệc Dương.
"Diệc Dương, anh không thể đối xử với em như vậy. Anh đã từng nói, em là cứu rỗi của anh."
Kha Diệc Dương tách từng ngón tay của ả khỏi người mình, "Mười lăm năm trước, trong căn nhà gỗ nhỏ kia, cô là cứu rỗi của tôi. Mười lăm năm sau, nơi này thay đổi rồi."
Kha Diệc Dương chỉ ngực mình.
Dương Ức Liễu nhìn bóng hắn rời đi, cả người như bị rút hết sức lực, ngây ngốc đứng ở đó.
A Hoa đi lên trước, "Dương tiểu thư, mời trở về đi."
"Cút ngay!" Dương Ức Liễu phẫn nộ đẩy cô ấy ra, giận dỗi xoay người rời đi.
Bắc Vũ Đường, dù mày có chết cũng phải làm tao ngột ngạt đúng không!
Ba mẹ nói không sai, mày quả nhiên là thiên sát cô tinh.
Kha Diệc Dương, anh chờ đó.
Bắc Vũ Đường có thể giành được trái tim anh từ tay tôi, vậy Dương Ức Liễu tôi cũng có thể làm được.
Dương Ức Liễu nhìn chằm chằm phía tầng hai, thầm thề.
- ---
Khi lão K tìm được Kha Diệc Dương thì thấy bạn tốt ngày xưa giờ đã sống đến mơ mơ màng màng.
Nếu không phải Phương bí thư gọi cho y, y còn không biết, người này vậy mà ném công ty lớn, ở nhà mua say.
Kha Diệc Dương như vậy không phải người y biết.
Tất cả mọi người đều nghĩ hắn máu lạnh vô tình, dù là y cũng cho là như vậy.
Nhưng ai ngờ, người máu lạnh như thế cũng có ngày vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy.
Y rốt cuộc đã biết vì sao hắn máu lạnh như vậy, vì toàn bộ tình cảm của hắn, ấm áp của hắn đã dành cho một người, còn những người khác, trong mắt hắn là người không liên quan.
Lão K biết đối với tình huống này, người thay đổi được chỉ có Bắc Vũ Đường.
Nếu Bắc Vũ Đường trăm phương ngàn kế bỏ trốn, chắc chắn sẽ không dễ trở về.
Nhưng nếu muốn khiến hắn tỉnh lại một lần nữa, điểm đột phá vẫn nằm trên người Bắc Vũ Đường.
Lão K không khuyên mà hỏi, "Cậu biết vì sao cô ấy lại trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi cậu không?"
Người vẫn luôn thờ ơ cuối cùng cũng có phản ứng.
"Vì sao?" Kha Diệc Dương bắt lão K, giống như là bắt được cây rơm cứu mạng cuối cùng.
Lão K bình tĩnh nói: "Vì cô ấy biết cậu vẫn luôn coi cô ấy là thế thân. Vì cô ấy cho rằng, người cậu yêu vẫn luôn là Dương Ức Liễu. Tính tình của cô ấy hẳn cậu cũng hiểu. Tuyệt đối không cam tâm tình nguyện làm thế thân của người khác."
"Bởi vì yêu cậu, nên càng không thể chịu đựng được, nên mới trăm phương nghìn kế bỏ trốn." Lão K phân tích.
"Tôi không coi cô ấy là thế thân, không có." Kha Diệc Dương thống khổ nói.
Lão K thấy hắn như vậy, cũng nhìn ra được, hắn thật sự không coi cô là thế thân. Có lẽ, lúc ban đầu có tâm tư này, nhưng khi giả thành thật, tất cả đều thay đổi.
"Biển người mông mông, muốn tìm cô ấy cũng không dễ dàng, chỉ có cách khiến cô ấy tự mình trở về. Mà chuyện giờ cậu phải làm không phải là ở đây mua say, mà là khiến cô ấy hiểu tâm ý của cậu. Chỉ có khiến cô ấy cảm nhận được rõ ràng tâm ý của cậu, cô ấy sẽ tự động trở về."
Lão K nói xong, Kha Diệc Dương lập tức sáng mắt.
"Đúng vậy, cậu nói không sai. Tôi phải cho cô ấy biết tâm ý của tôi."
Lão K thấy hắn đã đứng lên một lần nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy lần khai đạo có thành tựu nhất cả đời mình chính là hôm nay.
Hôm sau, các trang mạng lớn đều truyền một tin ngắn.
Dương Ức Liễu nhìn người thâm tình sám hối trong video luôn miệng bảo đảm Bắc Vũ Đường không phải thế thân, ả tức điên người luôn!
"A!!!" Dương Ức Liễu đập loạn đồ trong phòng.
Trên mạng cũng nổ tung chảo.
Vốn còn có không ít người cho rằng Kha Diệc Dương sở dĩ lựa chọn kết hôn với Bắc Vũ Đường là vì coi người ta làm thế thân đáng thương. Nhưng mà, khi xem hết video ngắn kia, không còn ai nghĩ vậy nữa.
Sau khi video xuất hiện, báo chí tạp chí cũng xuất hiện lời xin lỗi và thanh minh trên các trang báo của mình.
Đầu đường cuối ngõ đều bàn về chuyện này.
Hành động của Kha Diệc Dương làm tất cả những người quen biết hắn đều kinh ngạc, cũng làm rất nhiều dân mạng cảm động, thậm chí còn cho hắn một danh hiệu "Boss thâm tình".
Không ít người tự phát tổ chức giúp hắn tìm cô vợ rời nhà.
Bắc Vũ Đường luôn trốn ở nông thôn hẻo lánh tất nhiên cũng thấy được.
Nhìn người đàn ông tiều tuỵ trong video, Bắc Vũ Đường hơi rũ mắt, tắt TV đi.
Bên kia, Dương Ức Liễu phát tiết xong, không thể không đi qua truy Kha Diệc Dương.
Vì ả đã không còn đường lui.
Lần này không phải chỉ tranh cho mình ả, mà còn vì gia tộc của ả.
Ả bắt đầu học theo Bắc Vũ Đường, mỗi ngày đưa cơm trưa cho Kha Diệc Dương. Nhưng mà, mấy lần đưa tới đều bị từ chối từ ngoài cửa.
Rơi vào đường cùng, ả chỉ có thể tìm lối tắt, bỏ tiền cho người trong công ty đưa đồ ăn đến trên bàn Kha Diệc Dương. Tuy nhiên, ả không ngờ vì vậy mà toàn bộ tầng cao nhất bị xử phạt, trừ tiền thưởng.
Nhân viên bị ma quỷ ám ảnh kia trực tiếp bị đuổi việc.
Qua chuyện này, không còn ai dám giúp Dương Ức Liễu nữa.
Dương Ức Liễu không gặp được hắn ở công ty, chạy đến nhà tìm hắn, nhưng mỗi lần ả tới gần đã bị người mời ra.
Nếu là ngày xưa, Dương Ức Liễu đã sớm từ bỏ.
Nhưng mà mỗi lần về đến nhà đều bị ba hỏi tiến triển đến đâu, ả không thể không dày mặt đi theo đuổi hắn. Hành động của ả làm bạn bè chung quanh chê cười.
Mỗi lần bị Kha Diệc Dương đuổi ra, ả càng hận Bắc Vũ Đường.
Thời gian dần trôi qua, mỗi ngày Kha Diệc Dương đều chờ đợi và chờ đợi.
Mỗi buổi sáng, hắn sẽ kỳ vọng, mà tối đến, hắn lại thất vọng.
Mà sáng sớm hôm sau, hắn sẽ lại chờ đợi với hy vọng,
Chờ một ngày nào đó, hắn tỉnh lại là có thể nhìn thấy cô.
Lặp đi lặp lại, nhưng cô vẫn không xuất hiện.
Mãi đến ngày ấy......
Phương bí thư báo cáo cho Boss đang không ngừng làm việc, "Boss, Bắc Giang Dũng tìm anh."
Kha Diệc Dương nhíu mày lại, "Không gặp."
Nếu không phải cố kỵ cô là em trai của cô, gã làm sao có thể sống đến bây giờ. Dù biết người điện thoại thần bí kia là Bắc Vũ Đường, nhưng chuyện gã bán đứng chị gái mình là sự thật, chỉ bằng việc này hắn cũng đã đáng chết vài lần rồi.
Phương bí thư bỏ thêm một câu, "Cậu ta nói cậu ta có manh mối quan trọng về việc của phu nhân."
Kha Diệc Dương ngừng tay, "Dẫn nó tới."
"Vâng."
Phương bí thư rời đi, chỉ chốc lát sau, Bắc Giang Dũng đã bị đưa tới văn phòng ở tầng cao nhất.
Bắc Giang Dũng nhìn người đàn ông trước mặt, đến bây giờ trong lòng gã vẫn còn bóng ma.
"Cho mày mười phút." Kha Diệc Dương không nâng đầu, lãnh đạm nói.
Bắc Giang Dũng nuốt một ngụm nước bọt, "Em có thể nói cho anh chị em đang ở đâu, nhưng em cũng có một điều kiện. Chỉ cần anh đồng ý với em, em sẽ lập tức nói cho anh."
Kha Diệc Dương ngẩng đầu nhìn gã, "Điều kiện gì?"
"Em muốn 2000 vạn." Bắc Giang Dũng yêu cầu.
Phương bí thư ở bên nghe vậy, mày hơi nhíu lại.
Gã thật sự là công phu sư tử ngoạm!
Bắc Giang Dũng nói xong thì khẩn trương, sợ hãi nhìn hắn, sợ hắn không đồng ý.
Mày Kha Diệc Dương không nhăn một chút, "Có thể. Nhưng tiền đề là tin tức mày cung cấp đủ quan trọng, có thể không khiến cái giá đó thất vọng."
"Em còn một điều kiện cuối cùng. Sau khi nói xong, anh không được đánh em." Bắc Giang Dũng thật sự sợ hắn ra tay với mình.
Kha Diệc Dương nhìn thoáng qua thời gian, "Mày còn năm phút."
"Chị của em không phải tự mình rời đi mà là bị người trói đi." Bắc Giang Dũng căng da đầu nói.
"Mày nói cái gì?!" Kha Diệc Dương đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt gã.
Bắc Giang Dũng nhìn hắn đi tới, sợ tới mức không tự giác lùi lại phía sau.
Phương bí thư ở một bên cũng kinh sợ!
Kha Diệc Dương nắm lấy vạt áo gã, hung ác nhìn chằm chằm gã, "Nói rõ cho tôi."
"Anh, anh buông em ra trước." Bắc Giang Dũng run rẩy ra yêu cầu.
Kha Diệc Dương ném gã ra, Bắc Giang Dũng ngã bệt xuống đất.
"Nếu mày dám nói dối câu nào, không ai cứu được mày."
Bắc Giang Dũng rụt cổ, gật đầu.
"Ngày đó hẹn chị ấy ra nhà ăn, cho chị ấy uống một ly trà bỏ thuốc, sau đó có hai người tới mang chị ấy đi rồi." Bắc Giang Dũng vừa dứt lời, một quyền đã dừng trên mặt gã.
"A!" Bắc Giang Dũng hét lên một tiếng, kêu đau, "Anh đã nói là không đánh tôi!"
Kha Diệc Dương không nhịn nổi nữa, đấm đến Bắc Giang Dũng kêu cha gọi mẹ.
Bắc Giang Dũng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắt đầu run rẩy.
Mắt thấy sắp có mạng người, Phương bí thư vội tiến lên ngăn cản.
"Boss, đừng đánh. Loại khốn nạn này sẽ có pháp luật chế tài. Giờ anh đánh chết nó, ai đi cứu phu nhân." Phương bí thư căng da đầu kéo đại Boss đang phát cuồng lại.
Nhắc tới Bắc Vũ Đường, Kha Diệc Dương nhịn xuống xúc động muốn giết người.
Bắc Giang Dũng nằm trên đất hơi thở thoi thóp.
Phương bí thư phái người tới xử lý.
Kha Diệc Dương đang chuẩn bị đi tìm lão K, điện thoại của hắn lại đã vang lên trước.
Giọng của lão K có hơi âm trầm, "Diệc Dương, tôi có việc muốn nói cho cậu."
"Lão K." Hai người đồng thời mở miệng.
"Cậu nói trước đi." Lão K cũng không biết nên nói chuyện này cho hắn như thế nào.
Kha Diệc Dương vội vàng nói: "Đường Nhi không phải tự mình bỏ trốn, có người có ý định bắt cô ấy đi."
Lão K sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cậu biết rồi?"
"Cái gì?" Kha Diệc Dương ngửi ra mùi không thích hợp.
Lão K nói, "Cậu lên mạng nhìn xem đi."
Kha Diệc Dương đi đến bên máy tính, bật nguồn, dựa theo lời lão K nói mà tìm được video kia. Khi nhìn thấy nội dung video, cả người đều ngốc.
Trên video là hai tên trộm ném một cô gái đang hôn mê với xích sắt và chùy đá xuống biển.
Video giết người này, rất nhiều người có phản ứng là nó có phải giả hay không, nhưng rất nhanh có người nhận ra cô gái trong video là vợ của Kha Diệc Dương – Bắc Vũ Đường.
Một người mất tích, một video giết người.... Kẻ ngốc đều có thể nhìn ra đã có chuyện gì.
Lần này, không ai nghĩ nó là giả nữa, cho nên ai cũng bị video này dọa sợ.
Mạng xã hội nổ rồi, cũng kinh động cảnh sát.
Cảnh sát tìm tới cửa, Kha Diệc Dương đi theo họ tới vùng biển trên video kia.
"Kha tiên sinh, anh đừng gấp, chúng tôi đã tăng số người trong đội ngũ tìm kiếm." Một hình cảnh trấn anh Kha Diệc Dương đang táo bạo.
Kha Diệc Dương lại không thể bình tĩnh được.
Hắn không tin, hắn tình nguyện là cô trộm bỏ trốn, chứ không phải bị người giết hại.
Bên kia, Dương Ức Liễu vẫn luôn không có tiến triển cũng thấy video, giật mình làm rơi cái ly trong tay xuống đất.
Mẹ Dương đang xem video cũng bị tiếng vỡ bất ngờ này doạ tới.
Mẹ Dương vừa quay đầu thì đã thấy khuôn mặt Dương Ức Liễu tái nhợt, hoảng sợ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay bà ta.
"Con làm sao mà sắc mặt khó coi thế?"
Dương Ức Liễu phục hồi tinh thần, cười cứng đờ trả lời, "Không, không sao ạ."
Mẹ Dương liền thấy Dương Ức Liễu chạy vội lên tầng.
Dương Ức Liễu vừa về đến phòng thì lập tức khoá cửa lại, cựa cả người vào cửa, sợ hãi ôm lấy chính mình.
Rốt cuộc là ai quay được đoạn video này?!
Kế hoạch ả an bài đến thiên y vô phùng, không ngờ lại bị người ta quay được.
Dương Ức Liễu có chút luống cuống.
Ả liều mạng tự nhủ để bản thân bình tĩnh lại, phân tích lại từng sự kiện mình đã làm. Sau khi xác định mình đã xử lý sạch sẽ, ả mới dần an tâm lại. Bọn họ nhất định không tra đến ả, nhất định không tra đến!
Chuyện này ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa có Kha Diệc Dương tạo áp lực, cảnh sát vô cùng coi trọng.
Cảnh sát tìm được xích sắt, lại không tìm được thi thể, nhưng trên xích sắt lại tìm được một miếng vải, miếng vải được chứng thực là cùng bộ đồ Bắc Vũ Đường mặc hôm mất tích.
Thi thể ở đâu, bị cá ăn, hay là cô đã bỏ trốn?
Thật ra trong lòng mọi người đều có đáp án.
Bắc Vũ Đường dữ nhiều lành ít.
Cảnh sát truy tra người phía sau, Kha Diệc Dương cũng truy tra.
Người có động cơ gây án lớn nhất là ai?
Người đầu tiên Kha Diệc Dương nghĩ đến chính là Dương Ức Liễu.
"Lão K, giúp tôi tra mọi hành tung của Dương Ức Liễu từ sau khi về nước."
Danh sách chương