Editor: Bạch Diệp Thảo
Kha Diệc Dương đứng dậy, nhìn người vẫn nằm trên giường, đôi mắt vì thức trắng đêm mà đỏ bừng.
"Đường Nhi, anh đến công ty. Em muốn ăn gì, nói cho anh." Kha Diệc Dương ôn nhu nói.
Bắc Vũ Đường đưa lưng về phía hắn, không hề để ý.
Kha Diệc Dương ra khỏi phòng ngủ, không tự chủ quay đầu nhìn người trong phòng, thấy cô vẫn an tĩnh nằm đó, cô đơn đóng cửa phòng lại.
Bắc Vũ Đường luôn nằm trên giường không động, mãi đi khi nghe được tiếng ô tô khởi động mới ngồi dậy.
Bắc Vũ Đường đứng lên, đi đến mép giường nhìn chiếc xe đang rời đi, nở nụ cười.
Lần ngoài ý muốn này có lẽ có thể giúp cô bước nhanh hơn.
Khi A Hoa đẩy cửa phòng ra thì thấy Bắc Vũ Đường đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô ấy nhớ Đại Boss vừa đi, trong lòng thở dài một hơi.
Hai vợ chồng này rõ ràng để ý đối phương, nhưng thế nào đều cứng cỏi như thế không biết.
Văn phòng ở tầng cao nhất tập đoàn Kha thị, mọi người lại một lần nữa chịu đựng khối áp suất thấp, làm việc cực kỳ cẩn trọng, nhân viên phía dưới đưa văn kiện lên đều cảm thận được không khí bất thường này.
"Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?" Một người đưa văn bản ở tầng dưới nhỏ giọng dò hỏi.
Tổng giám đốc lặng lẽ chỉ tay về phía văn phòng của Đại Boss, người kia lập tức hiểu ra, xem ra tâm tình của Đại Boss hôm nay không tốt.
Chờ người đó đi rồi, toàn bộ tập đoàn nhanh chóng được tin, tâm tình của Đại Boss hôm nay không tốt.
Toàn bộ nhân viên quản lý cấp cao vô cùng ăn ý, có thể không báo cáo ngay hôm nay thì tận lực không báo cáo, không ai muốn chạy đến trước họng súng hết.
Kha Diệc Dương nhìn máy tính chừng nửa giờ, không đọc được cái gì vào đầu, toàn bộ tâm tư hoàn toàn không ở đây.
Kha Diệc Dương gọi điện thoại nội tuyến, "Cậu vào đây một chút."
Phương bí thư nghe Đại Boss gọi, lập tức đi qua, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt sếp lớn.
"Boss, có gì cần phân phó sao?"
Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm anh chàng hơn mười giây, nhìn đến mức làm Phương bí thư nghĩ mặt mình bị bẩn.
"Cậu..." Kha Diệc Dương vừa nói một từ, hơi ngừng lại, "Cậu biết nên dỗ phụ nữ thế nào không?"
"A?!" Phương bí thư khiếp sợ nhìn hắn, bị ảo giác, không biết mình có nghe nhầm không nữa.
Kha Diệc Dương thấy biểu tình ngốc lăng của anh chàng, hơi mất tự nhiên đỏ mặt.
Hắn trầm mặt che dấu sự xấu hổ, "Rốt cuộc có biết hay không?"
Phương bí thư cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thu hồi sự kinh ngạc, ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc nói: "Dỗ phụ nữ còn phải xem người phụ nữ đó thuộc loại nào. Nếu thích trang sức, vậy thì có thể tặng trang sức cho cô ấy. Nếu thích cái khác, có thể mua cho cô ấy. Tóm lại một câu đó là: Gãi đúng chỗ ngứa."
"Còn gì nữa?" Kha Diệc Dương truy hỏi, cầm bút viết xuống bốn từ "gãi đúng chỗ ngứa".
Phương bí thư thấy được, cười thầm trong lòng, trên mặt vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: "Cái thứ hai, cô ấy có nguyện vọng gì, hoặc có chuyện gì muốn làm, hãy làm giúp cô ấy, cô ấy nhất định sẽ bị thành ý làm cảm động."
Kha Diệc Dương nghiêm túc lắng nghe, thầm gật đầu, cảm thấy chủ ý này không tệ, viết trọng điểm vào vở.
Viết xong, Kha Diệc Dương tiếp tục nhìn chằm chằm Phương bí thư, ánh mắt ra hiệu, Phương bí thư muốn không biết cũng khó.
Phương bí thư trầm tư suy nghĩ, còn gì nữa...
Phương bí thư nghĩ tới các tiết mục thường diễn trên TV, "Thứ ba, chính là làm một buổi hẹn hò lãng mạn. Chẳng hạn như..."
Nói đến đây, Phương bí thư vắt hết não thu thập mấy phim truyền hình cẩu huyết lúc 8h về cách dỗ bạn gái, sau đó biểu đạt bằng lời.
Phương bí thư càng nói càng hăng say, Đại Boss nghe cực kỳ nghiêm túc, viết từng hàng vào vở.
40 phút sau, Phương bí thư được Đại Boss khai ân thả ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, đã nhận được ánh mắt thương hại của toàn bộ đồng nghiệp trong văn phòng.
Phương bí thư không tự giác ngẩng đầu ưỡn ngực đi về vị trí của mình.
Trong văn phòng, Kha Diệc Dương nhìn những ghi chú trong vở, bắt đầu tiến hành chuẩn bị.
Trong biệt thự, A Hoa nhận được thông báo, đi vào phòng ngủ, cười tủm tỉm nói: "Phu nhân, đã lâu rồi cô chưa đi dạo phố. Tôi đi dạo với cô nhé?"
Bắc Vũ Đường nhìn A Hoa, chú ý tới ánh mắt lập lòe của cô ấy, trong lòng hiểu đây là chủ ý của Kha Diệc Dương.
Cô lại muốn xem hắn muốn chơi trò gì.
"Được a."
A Hoa thấy cô đồng ý, tức khắc sáng mắt lên, hưng phấn dẫn cô rời đi.
Lại nói, từ khi cô vào thế giới này, số lần ra ngoài thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nơi này tương tự với thế giới nhiệm vụ thứ nhất, đều là thế giới có nền khoa học kỹ thuật phát triển (nguyên văn là thứ ba, nhưng thế giới thứ ba là cổ đại nên mình sửa).
A Hoa ngồi ở ghế phụ, trộm quan sát Bắc Vũ Đường qua gương chiếu hậu, thấy cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nhìn ra vui giận.
Đợi lát tới nơi, không biết phu nhân có kinh hỉ hay không.
Chờ tới trung tâm thương nghiệp, nơi này là nơi phồn hoa nhất cả thành phố, đồng thời là nơi làm việc của các tinh anh ngành tài chính. Khu thương mại nằm cạnh khu tài chính, A Hoa dẫn cô vào trung tâm thương mại, bắt đầu đi dạo.
Bắc Vũ Đường nhìn xuyên qua gương thấy mình mặc bộ đồ công chúa có ren, khẽ cau mày.
Suýt quên đổi quần áo.
Bắc Vũ Đường lần này đến không đơn giản muốn xem Kha Diệc Dương muốn chơi trò gì nữa, mà nghiêm túc bắt đầu đi dạo cửa hàng. Tuy không phải cô luôn sống ở thế giới này, nhưng qua mấy thế giới, cô đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, biết nguyên chủ hợp với loại quần áo nào.
Diện mạo nguyên chủ tuy không đẹp như mấy vị diện trước, nhưng ngũ quan cũng coi như tinh xảo. Điểm nổi bật nhất của nguyên chủ là làn da, tinh tế bóng loáng, kết hợp với khuôn mặt trứng ngỗng, hai má hơi béo mang nét trẻ con, là một cô gái linh động đáng yêu.
Cho tới giờ nguyên chủ vẫn mặc quần áo phong cách đáng yêu một chút, trong mắt mọi người, quần áo thành thục không hợp với cô, thật ra thì không phải vậy, chỉ cần đổi kiểu tóc, vẫn mặc rất đẹp.
A Hoa thấy Bắc Vũ Đường không nháy mắt một cái, không mặc thử quần áo đã mua.
Bắc Vũ Đường lúc này giống như giận dỗi mà dùng mua quần áo để xả giận.
A Hoa báo cáo đúng tình hình của Bắc Vũ Đường cho Đại Boss.
Kha Diệc Dương nhận được tin nhắn của A Hoa, nghĩ đến ban nãy di động mình không ngừng vang lên tin nhắn báo tiêu tiền, không khỏi nhớ tới lời Phương bí thư từng nói. Lúc phụ nữ tức giận, đều thích mua mua mua.
Kha Diệc Dương biết cô giận, nếu như vậy có thể làm cô vui vẻ, hắn có thể bao toàn bộ trung tâm tuỳ cô mua.
Kha Diệc Dương nhắn lại cho A Hoa một tin.
"Để cô ấy mua đủ, không đủ tiền, tôi bảo người đưa thẻ qua."
A Hoa đọc được tin nhắn, nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Bắc Vũ Đường đi dạo cả buổi, mua một đống đồ lớn về.
Cô nghi hoặc nhìn A Hoa, sao họ còn chưa có động tĩnh gì.
Đúng lúc này, A Hoa nói: "Phu nhân, chúng ta đi dạo lâu như vậy rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi được không?"
"Được."
A Hoa dẫn cô đến quán café lớn nhất trung tâm thương mại, hai người ngồi sát cửa sổ, vừa lúc có thể ngắm cảnh đường phố phồn hoa.
Bắc Vũ Đường đang uống café, chuyên tâm ăn đồ ăn.
Đột nhiên, toàn bộ quán café xôn xao lên.
"Mau nhìn bên ngoài kìa, nhìn bên ngoài kìa."
"Oa, là mưa hoa."
"Đẹp quá."
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ngoài cửa là những cánh hoa đỏ bay đầy trời, giống như những chiếc lông vũ bay lả tả. Đúng lúc này, trên màn hình ở đối diện trung tâm thương nghiệp xuất hiện năm chữ.
Đường Nhi, anh xin lỗi.
Toàn bộ trung tâm thương nghiệp đều sôi trào, một đám đang khiếp sợ vì mưa hoa, lại bị màn hình kia spam.
"Trời ơi, lãng mạn quá!"
"Wow, rốt cuộc là thổ hào nào cầu tha thứ chơi lớn thế không biết."
"Người phụ nữ Đường Nhi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào."
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều nói về vị thổ hào thần bí và cô gái tên Đường Nhi kia.
Bắc Vũ Đường nhìn cảnh này, khiếp sợ qua đi, là cạn lời.
Cô hoàn toàn không ngờ tên biến thái Kha Diệc Dương kia sẽ làm như thế.
Tác phong hành sự này hoàn toàn không giống tên Đại Boss biến thái kia chút nào.
A Hoa lúc này làm bộ làm tịch nói: "Phu nhân, cô nhìn tên trên màn hình điện tử kìa. Chuyện này, chuyện này chắc không phải đại boss làm ra chứ?"
Bắc Vũ Đường nhìn kỹ thuật diễn chẳng ra sao của A Hoa, trong lòng yên lặng trợn trắng mắt.
"Chắc chắn không thể nào là anh ta." Bắc Vũ Đường thong thả ung dung nói.
A Hoa sửng sốt, há hốc mồm nhìn cô.
Bắc Vũ Đường tiếp tục nói: "Người lãnh đạo trực tiếp của cô không phải người như vậy, chắc hẳn là trùng tên tự thôi."
A Hoa không còn lời nào để nói, cô ấy rất muốn nói đây là Đại Boss làm đấy, nhưng mà đối mặt với đôi mắt tự tin của phu nhân, yên lặng ngậm miệng không nói.
Đúng lúc này, A Hoa nhận được tin nhắn của Đại Boss.
"Cô ấy phản ứng như thế nào?"
A Hoa trộm trốn xuống gầm bàn trả lời tin nhắn.
"Boss, phu nhân dường như không tin là anh."
Người bên kia điện thoại đang chờ tin nhắn, vừa nghe tiếng báo, vội vàng mở ra đọc. Nhưng nhìn thấy nội dung, hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn màn hình điện tử to lớn ở đối diện, ảo não chụp trán.
Đáng chết, quên ký tên.
Phương bí thư nghe phái nữ trong công ty thảo luận sôi nổi về chuyện phát sinh ở trung tâm thương nghiệp.
"Mọi người nói xem là phú nhị đại nhàm chán nào nghĩ ra trò này vậy nhỉ."
"Ai biết được, chắc là thừa tiền không có chỗ tiêu."
"Tôi cảm thấy rất lãng mạn mà."
"Haha, có phải cô xem nhiều phim truyền hình lúc 8h quá rồi không."
"May mà phú nhị đại nhàm chán đến đau trứng kia không nói rõ tên tuổi của con gái nhà người ta ra, nếu không, không chừng người ta không những không tha cho hắn mà còn hận hắn hơn đấy."
Phương bí thư nghe được, khóe môi co rút.
Không thể nào, chuyện như này không phải rất lãng mạn sao, vì sao lại biến thành như vậy.
Ai ui, nếu để Đại Boss biết việc này, hắn có cầm đao bổ chết mình không nhỉ.
Phương bí thư quay người lại thì thấy Đại Boss lẳng lặng đứng sau mình, sợ đến mức suýt nữa mất hồn luôn.
"Bo... Bo... Boss."
Phương bí thư chột dạ nhìn Kha Diệc Dương.
Đại Boss đứng đây bao lâu rồi?
Hắn có nghe được lời mấy người kia nói không?
Phương bí thư suy tính vô số khả năng, mỗi loại đều làm trái tim nhỏ bé của anh chàng run rẩy.
Phương bí thư vô cùng cẩn thận quan sát sắc mặt của Đại Boss, vẫn là lạnh băng, không nhìn ra vui giận.
Kha Diệc Dương lạnh lùng nhìn anh chàng một cái rồi mới nhìn về phía mấy nữ nhân viên đang uống nước trà tám chuyện khí thế ngất trời kia.
"Các người rất rảnh sao?"
Những nữ nhân viên đang nói chuyện hăng say bất ngờ nghe được giọng nói lạnh băng của Đại Boss, giật mình quay đầu, thấy Đại Boss đang đứng ở cửa phòng nước.
Đám người vừa nãy còn nói chuyện khí thế ngất trời giờ im lặng như ve sầu mùa đông, chột dạ cúi đầu bưng cốc về chỗ.
Phương bí thư thấy thế, cũng lặng lẽ dịch chỗ ngồi của mình.
Xong đời, Đại Boss hẳn là nghe được rồi.
"Phương bí thư, cậu đi vào phòng tôi."
Mặt Phương bí thư cứng đờ, vẻ mặt táo bón đi theo Đại Boss vào văn phòng.
Phương bí thư nơm nớp lo sợ đứng một bên chờ Đại Boss vấn tội.
Kha Diệc Dương kéo ngăn kéo ra, đưa một văn kiện qua, "Dựa theo đó mà làm."
Phương bí thư cầm văn kiện, hồ nghi nhìn hắn.
Chẳng lẽ Boss không hỏi tội mình ra chủ ý dở tệ à?!
Kha Diệc Dương thấy anh chàng còn đứng ngốc ở đây, nhếch mi, "Cậu còn vấn đề gì?"
Phương bí thư hồi thần, liên tục xua tay, "Không có, không có."
Nói xong lập tức rời khỏi văn phòng, tò mò lật văn kiện ra xem, khi thấy nội dung trên đó thì 囧囧.
Hoá ra Đại Boss không nghe được, vẫn tiếp tục làm theo chủ ý của mình.
Chờ đến khi Bắc Vũ Đường và A Hoa về đến nhà, cả tòa biệt thự chìm trong bóng tối, một bóng đèn đường cũng không sáng.
Khi hai người vào trong, đèn cảm ứng vậy mà cũng không sáng.
"Phu nhân, chắc là đèn cảm ứng hỏng rồi. Tôi đi gọi người tới sửa." Nói xong, A Hoa lấy di động trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Hai người nương ánh trăng đi vào trong biệt thự, khi họ tới trước đài phun nước, đột nhiên, ánh đèn trên thảm cỏ sáng lên, giống như bầu trời đầy sao, chiếu sáng cả căn nhà, cả căn nhà đầy hoa tươi.
Kha Diệc Dương đứng giữa hoa tươi, mặc một bộ vest trắng, trước mặt bày một chiếc dương cầm màu trắng.
Hắn nhìn cô, ngón tay bay múa giữa những phím đàn đen trắng, tiếng đàn du dương.
Bắc Vũ Đường đứng đó nhìn hắn, khúc nhạc này là khúc nhạc Dương Ức Liễu thích nhất, cũng là khúc hắn nghĩ nguyên chủ "thích" nhất.
A Hoa nghe đến say mê, lúc nghiêng đầu nhìn Bắc Vũ Đường, lại thấy sắc mặt cô đen sì.
Một khúc kết thúc, Kha Diệc Dương cầm một bó hoa, từng bước đi tới trước mặt cô.
Khi nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, Kha Diệc Dương giật mình, vì sao lại cảm thấy cô không vui hơn chút nào, ngược lại còn giống như càng giận hơn.
Kha Diệc Dương không hiểu.
Chẳng lẽ mình làm sai ở đâu.
"Đường Nhi, anh......" Kha Diệc Dương vừa nói, Bắc Vũ Đường đã nở nụ cười tự giễu, đi thẳng qua hắn.
Bả vai cô đụng mạnh vào cánh tay hắn, bó hoa cứ như vậy rơi xuống đất.
A Hoa nhìn Đại Boss ảm đạm, có hơi không đành lòng, lại không dám nói gì, vội vàng đuổi theo Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường về phòng ngủ, trực tiếp đi vào phòng giữ quần áo, mở tủ quần áo ra, gỡ hết quần áo kiểu công chúa trong đó xuống.
Lúc A Hoa tới, thấy Bắc Vũ Đường giống như "nổi điên" ném hết quần áo, túi xách, giày dép xuống đất.
"Phu nhân, cô làm gì vậy?" A Hoa lo lắng nhìn cô.
Đại Boss lấy lòng cô như thế, sao không những không làm cô vui lên, mà lại càng tức giận vậy.
"Xử lý hết mấy bộ quần áo, túi xách, giày dép này đi. Không giữ lại một thứ gì hết." Bắc Vũ Đường lạnh lùng ra lệnh.
A Hoa ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn cô.
"Thật sự không giữ lại gì sao?" A Hoa nhìn những bộ quần áo này, rất nhiều bộ là đặt may riêng, có nhiều thứ phu nhân còn chưa từng dùng một lần.
Nếu ném hết có phải đáng tiếc quá rồi không.
Bắc Vũ Đường chú ý tới biểu cảm của cô ấy, bổ sung thêm một câu, "Nếu cô muốn thì cầm hết đi."
A Hoa mở to hai mắt, có cảm giác bị bánh có nhân từ trên trời đè bẹp.
"Phu nhân, cô nói thật sao?" A Hoa vuốt cái trán đã chảy mồ hôi, không nhịn được hỏi lại, sợ mình bị ảo giác.
"Cô không cần?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
A Hoa lập tức cười lắc đầu, "Cần chứ, cần chứ."
Mấy thứ này dù mình không dùng được, nhưng bán qua mạng ít nhất cũng phải kiếm được mấy chục vạn.
Lúc Kha Diệc Dương đi vào phòng ngủ, thấy A Hoa kích động dọn từng chồng quần áo ra ngoài.
A Hoa thấy Đại Boss, lập tức hô, "Boss."
"Làm gì vậy?" Kha Diệc Dương nhìn những bộ quần áo kia.
"Phu nhân nói không cần những bộ quần áo này nữa." Lúc nói, A Hoa còn lo lắng nhìn hắn, sợ Đại Boss tức giận.
Bởi vì cô ấy biết, những bộ quần áo này đều là Đại Boss cố ý đặt may cho phu nhân, là tâm ý của Đại Boss. Giờ bị phu nhân vứt bỏ như thế, không biết Đại Boss có giận hay không.
Kha Diệc Dương nhăn mày, trầm mặt đi vào phòng giữ quần áo.
A Hoa thấy vậy, trong lòng lộp bộp.
Xong đời, Đại Boss muốn phát hoả!
A Hoa ôm quần áo, không dám đi ra ngoài.
Kha Diệc Dương đi đến phòng giữ quần áo thì thấy Bắc Vũ Đường ném từng bộ quần áo xuống đất.
"Em đang làm gì thế?" Kha Diệc Dương trầm giọng nói.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, "Không phải anh thấy rồi sao, tôi ném mấy bộ quần áo này đi."
"Những bộ này không phải em rất thích sao?" Kha Diệc Dương nghi hoặc hỏi.
Bắc Vũ Đường cười nhạt, nụ cười mang theo tự giễu và chua xót, "Tôi thích? Anh chắc chắn là tôi thích sao?"
Kha Diệc Dương ngây ngẩn cả người.
Nhìn nước mắt của cô, tim hắn thắt lại, tràn ngập lo lắng.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn, cười tự giễu, "Tôi thích cái gì, sao anh có thể biết được."
Kha Diệc Dương muốn cãi lại, nhưng lại nghẹn ở cổ họng, không thể phát thành lời.
Bắc Vũ Đường tiếp tục ném quần áo đi.
Kha Diệc Dương nhìn cô ném quần áo, những bộ này không phải lúc đó cô nói rất thích sao.
Kha Diệc Dương đi lên trước, cầm tay cô.
Bắc Vũ Đường châm chọc nói: "Sao lại muốn cản tôi? Còn muốn tôi mặc những bộ quần áo đó?"
Kha Diệc Dương không nói gì, lấy quần áo trong tay cô, tự mình ném xuống đất.
Hắn ném toàn bộ quần áo trong tủ quần áo ra, mà Bắc Vũ Đường đứng ở đó, nhìn hắn ném.
Kha Diệc Dương đứng dậy, nhìn người vẫn nằm trên giường, đôi mắt vì thức trắng đêm mà đỏ bừng.
"Đường Nhi, anh đến công ty. Em muốn ăn gì, nói cho anh." Kha Diệc Dương ôn nhu nói.
Bắc Vũ Đường đưa lưng về phía hắn, không hề để ý.
Kha Diệc Dương ra khỏi phòng ngủ, không tự chủ quay đầu nhìn người trong phòng, thấy cô vẫn an tĩnh nằm đó, cô đơn đóng cửa phòng lại.
Bắc Vũ Đường luôn nằm trên giường không động, mãi đi khi nghe được tiếng ô tô khởi động mới ngồi dậy.
Bắc Vũ Đường đứng lên, đi đến mép giường nhìn chiếc xe đang rời đi, nở nụ cười.
Lần ngoài ý muốn này có lẽ có thể giúp cô bước nhanh hơn.
Khi A Hoa đẩy cửa phòng ra thì thấy Bắc Vũ Đường đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cô ấy nhớ Đại Boss vừa đi, trong lòng thở dài một hơi.
Hai vợ chồng này rõ ràng để ý đối phương, nhưng thế nào đều cứng cỏi như thế không biết.
Văn phòng ở tầng cao nhất tập đoàn Kha thị, mọi người lại một lần nữa chịu đựng khối áp suất thấp, làm việc cực kỳ cẩn trọng, nhân viên phía dưới đưa văn kiện lên đều cảm thận được không khí bất thường này.
"Có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?" Một người đưa văn bản ở tầng dưới nhỏ giọng dò hỏi.
Tổng giám đốc lặng lẽ chỉ tay về phía văn phòng của Đại Boss, người kia lập tức hiểu ra, xem ra tâm tình của Đại Boss hôm nay không tốt.
Chờ người đó đi rồi, toàn bộ tập đoàn nhanh chóng được tin, tâm tình của Đại Boss hôm nay không tốt.
Toàn bộ nhân viên quản lý cấp cao vô cùng ăn ý, có thể không báo cáo ngay hôm nay thì tận lực không báo cáo, không ai muốn chạy đến trước họng súng hết.
Kha Diệc Dương nhìn máy tính chừng nửa giờ, không đọc được cái gì vào đầu, toàn bộ tâm tư hoàn toàn không ở đây.
Kha Diệc Dương gọi điện thoại nội tuyến, "Cậu vào đây một chút."
Phương bí thư nghe Đại Boss gọi, lập tức đi qua, nơm nớp lo sợ đứng trước mặt sếp lớn.
"Boss, có gì cần phân phó sao?"
Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm anh chàng hơn mười giây, nhìn đến mức làm Phương bí thư nghĩ mặt mình bị bẩn.
"Cậu..." Kha Diệc Dương vừa nói một từ, hơi ngừng lại, "Cậu biết nên dỗ phụ nữ thế nào không?"
"A?!" Phương bí thư khiếp sợ nhìn hắn, bị ảo giác, không biết mình có nghe nhầm không nữa.
Kha Diệc Dương thấy biểu tình ngốc lăng của anh chàng, hơi mất tự nhiên đỏ mặt.
Hắn trầm mặt che dấu sự xấu hổ, "Rốt cuộc có biết hay không?"
Phương bí thư cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thu hồi sự kinh ngạc, ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc nói: "Dỗ phụ nữ còn phải xem người phụ nữ đó thuộc loại nào. Nếu thích trang sức, vậy thì có thể tặng trang sức cho cô ấy. Nếu thích cái khác, có thể mua cho cô ấy. Tóm lại một câu đó là: Gãi đúng chỗ ngứa."
"Còn gì nữa?" Kha Diệc Dương truy hỏi, cầm bút viết xuống bốn từ "gãi đúng chỗ ngứa".
Phương bí thư thấy được, cười thầm trong lòng, trên mặt vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: "Cái thứ hai, cô ấy có nguyện vọng gì, hoặc có chuyện gì muốn làm, hãy làm giúp cô ấy, cô ấy nhất định sẽ bị thành ý làm cảm động."
Kha Diệc Dương nghiêm túc lắng nghe, thầm gật đầu, cảm thấy chủ ý này không tệ, viết trọng điểm vào vở.
Viết xong, Kha Diệc Dương tiếp tục nhìn chằm chằm Phương bí thư, ánh mắt ra hiệu, Phương bí thư muốn không biết cũng khó.
Phương bí thư trầm tư suy nghĩ, còn gì nữa...
Phương bí thư nghĩ tới các tiết mục thường diễn trên TV, "Thứ ba, chính là làm một buổi hẹn hò lãng mạn. Chẳng hạn như..."
Nói đến đây, Phương bí thư vắt hết não thu thập mấy phim truyền hình cẩu huyết lúc 8h về cách dỗ bạn gái, sau đó biểu đạt bằng lời.
Phương bí thư càng nói càng hăng say, Đại Boss nghe cực kỳ nghiêm túc, viết từng hàng vào vở.
40 phút sau, Phương bí thư được Đại Boss khai ân thả ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, đã nhận được ánh mắt thương hại của toàn bộ đồng nghiệp trong văn phòng.
Phương bí thư không tự giác ngẩng đầu ưỡn ngực đi về vị trí của mình.
Trong văn phòng, Kha Diệc Dương nhìn những ghi chú trong vở, bắt đầu tiến hành chuẩn bị.
Trong biệt thự, A Hoa nhận được thông báo, đi vào phòng ngủ, cười tủm tỉm nói: "Phu nhân, đã lâu rồi cô chưa đi dạo phố. Tôi đi dạo với cô nhé?"
Bắc Vũ Đường nhìn A Hoa, chú ý tới ánh mắt lập lòe của cô ấy, trong lòng hiểu đây là chủ ý của Kha Diệc Dương.
Cô lại muốn xem hắn muốn chơi trò gì.
"Được a."
A Hoa thấy cô đồng ý, tức khắc sáng mắt lên, hưng phấn dẫn cô rời đi.
Lại nói, từ khi cô vào thế giới này, số lần ra ngoài thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nơi này tương tự với thế giới nhiệm vụ thứ nhất, đều là thế giới có nền khoa học kỹ thuật phát triển (nguyên văn là thứ ba, nhưng thế giới thứ ba là cổ đại nên mình sửa).
A Hoa ngồi ở ghế phụ, trộm quan sát Bắc Vũ Đường qua gương chiếu hậu, thấy cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nhìn ra vui giận.
Đợi lát tới nơi, không biết phu nhân có kinh hỉ hay không.
Chờ tới trung tâm thương nghiệp, nơi này là nơi phồn hoa nhất cả thành phố, đồng thời là nơi làm việc của các tinh anh ngành tài chính. Khu thương mại nằm cạnh khu tài chính, A Hoa dẫn cô vào trung tâm thương mại, bắt đầu đi dạo.
Bắc Vũ Đường nhìn xuyên qua gương thấy mình mặc bộ đồ công chúa có ren, khẽ cau mày.
Suýt quên đổi quần áo.
Bắc Vũ Đường lần này đến không đơn giản muốn xem Kha Diệc Dương muốn chơi trò gì nữa, mà nghiêm túc bắt đầu đi dạo cửa hàng. Tuy không phải cô luôn sống ở thế giới này, nhưng qua mấy thế giới, cô đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, biết nguyên chủ hợp với loại quần áo nào.
Diện mạo nguyên chủ tuy không đẹp như mấy vị diện trước, nhưng ngũ quan cũng coi như tinh xảo. Điểm nổi bật nhất của nguyên chủ là làn da, tinh tế bóng loáng, kết hợp với khuôn mặt trứng ngỗng, hai má hơi béo mang nét trẻ con, là một cô gái linh động đáng yêu.
Cho tới giờ nguyên chủ vẫn mặc quần áo phong cách đáng yêu một chút, trong mắt mọi người, quần áo thành thục không hợp với cô, thật ra thì không phải vậy, chỉ cần đổi kiểu tóc, vẫn mặc rất đẹp.
A Hoa thấy Bắc Vũ Đường không nháy mắt một cái, không mặc thử quần áo đã mua.
Bắc Vũ Đường lúc này giống như giận dỗi mà dùng mua quần áo để xả giận.
A Hoa báo cáo đúng tình hình của Bắc Vũ Đường cho Đại Boss.
Kha Diệc Dương nhận được tin nhắn của A Hoa, nghĩ đến ban nãy di động mình không ngừng vang lên tin nhắn báo tiêu tiền, không khỏi nhớ tới lời Phương bí thư từng nói. Lúc phụ nữ tức giận, đều thích mua mua mua.
Kha Diệc Dương biết cô giận, nếu như vậy có thể làm cô vui vẻ, hắn có thể bao toàn bộ trung tâm tuỳ cô mua.
Kha Diệc Dương nhắn lại cho A Hoa một tin.
"Để cô ấy mua đủ, không đủ tiền, tôi bảo người đưa thẻ qua."
A Hoa đọc được tin nhắn, nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Bắc Vũ Đường đi dạo cả buổi, mua một đống đồ lớn về.
Cô nghi hoặc nhìn A Hoa, sao họ còn chưa có động tĩnh gì.
Đúng lúc này, A Hoa nói: "Phu nhân, chúng ta đi dạo lâu như vậy rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi được không?"
"Được."
A Hoa dẫn cô đến quán café lớn nhất trung tâm thương mại, hai người ngồi sát cửa sổ, vừa lúc có thể ngắm cảnh đường phố phồn hoa.
Bắc Vũ Đường đang uống café, chuyên tâm ăn đồ ăn.
Đột nhiên, toàn bộ quán café xôn xao lên.
"Mau nhìn bên ngoài kìa, nhìn bên ngoài kìa."
"Oa, là mưa hoa."
"Đẹp quá."
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ngoài cửa là những cánh hoa đỏ bay đầy trời, giống như những chiếc lông vũ bay lả tả. Đúng lúc này, trên màn hình ở đối diện trung tâm thương nghiệp xuất hiện năm chữ.
Đường Nhi, anh xin lỗi.
Toàn bộ trung tâm thương nghiệp đều sôi trào, một đám đang khiếp sợ vì mưa hoa, lại bị màn hình kia spam.
"Trời ơi, lãng mạn quá!"
"Wow, rốt cuộc là thổ hào nào cầu tha thứ chơi lớn thế không biết."
"Người phụ nữ Đường Nhi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào."
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều nói về vị thổ hào thần bí và cô gái tên Đường Nhi kia.
Bắc Vũ Đường nhìn cảnh này, khiếp sợ qua đi, là cạn lời.
Cô hoàn toàn không ngờ tên biến thái Kha Diệc Dương kia sẽ làm như thế.
Tác phong hành sự này hoàn toàn không giống tên Đại Boss biến thái kia chút nào.
A Hoa lúc này làm bộ làm tịch nói: "Phu nhân, cô nhìn tên trên màn hình điện tử kìa. Chuyện này, chuyện này chắc không phải đại boss làm ra chứ?"
Bắc Vũ Đường nhìn kỹ thuật diễn chẳng ra sao của A Hoa, trong lòng yên lặng trợn trắng mắt.
"Chắc chắn không thể nào là anh ta." Bắc Vũ Đường thong thả ung dung nói.
A Hoa sửng sốt, há hốc mồm nhìn cô.
Bắc Vũ Đường tiếp tục nói: "Người lãnh đạo trực tiếp của cô không phải người như vậy, chắc hẳn là trùng tên tự thôi."
A Hoa không còn lời nào để nói, cô ấy rất muốn nói đây là Đại Boss làm đấy, nhưng mà đối mặt với đôi mắt tự tin của phu nhân, yên lặng ngậm miệng không nói.
Đúng lúc này, A Hoa nhận được tin nhắn của Đại Boss.
"Cô ấy phản ứng như thế nào?"
A Hoa trộm trốn xuống gầm bàn trả lời tin nhắn.
"Boss, phu nhân dường như không tin là anh."
Người bên kia điện thoại đang chờ tin nhắn, vừa nghe tiếng báo, vội vàng mở ra đọc. Nhưng nhìn thấy nội dung, hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn màn hình điện tử to lớn ở đối diện, ảo não chụp trán.
Đáng chết, quên ký tên.
Phương bí thư nghe phái nữ trong công ty thảo luận sôi nổi về chuyện phát sinh ở trung tâm thương nghiệp.
"Mọi người nói xem là phú nhị đại nhàm chán nào nghĩ ra trò này vậy nhỉ."
"Ai biết được, chắc là thừa tiền không có chỗ tiêu."
"Tôi cảm thấy rất lãng mạn mà."
"Haha, có phải cô xem nhiều phim truyền hình lúc 8h quá rồi không."
"May mà phú nhị đại nhàm chán đến đau trứng kia không nói rõ tên tuổi của con gái nhà người ta ra, nếu không, không chừng người ta không những không tha cho hắn mà còn hận hắn hơn đấy."
Phương bí thư nghe được, khóe môi co rút.
Không thể nào, chuyện như này không phải rất lãng mạn sao, vì sao lại biến thành như vậy.
Ai ui, nếu để Đại Boss biết việc này, hắn có cầm đao bổ chết mình không nhỉ.
Phương bí thư quay người lại thì thấy Đại Boss lẳng lặng đứng sau mình, sợ đến mức suýt nữa mất hồn luôn.
"Bo... Bo... Boss."
Phương bí thư chột dạ nhìn Kha Diệc Dương.
Đại Boss đứng đây bao lâu rồi?
Hắn có nghe được lời mấy người kia nói không?
Phương bí thư suy tính vô số khả năng, mỗi loại đều làm trái tim nhỏ bé của anh chàng run rẩy.
Phương bí thư vô cùng cẩn thận quan sát sắc mặt của Đại Boss, vẫn là lạnh băng, không nhìn ra vui giận.
Kha Diệc Dương lạnh lùng nhìn anh chàng một cái rồi mới nhìn về phía mấy nữ nhân viên đang uống nước trà tám chuyện khí thế ngất trời kia.
"Các người rất rảnh sao?"
Những nữ nhân viên đang nói chuyện hăng say bất ngờ nghe được giọng nói lạnh băng của Đại Boss, giật mình quay đầu, thấy Đại Boss đang đứng ở cửa phòng nước.
Đám người vừa nãy còn nói chuyện khí thế ngất trời giờ im lặng như ve sầu mùa đông, chột dạ cúi đầu bưng cốc về chỗ.
Phương bí thư thấy thế, cũng lặng lẽ dịch chỗ ngồi của mình.
Xong đời, Đại Boss hẳn là nghe được rồi.
"Phương bí thư, cậu đi vào phòng tôi."
Mặt Phương bí thư cứng đờ, vẻ mặt táo bón đi theo Đại Boss vào văn phòng.
Phương bí thư nơm nớp lo sợ đứng một bên chờ Đại Boss vấn tội.
Kha Diệc Dương kéo ngăn kéo ra, đưa một văn kiện qua, "Dựa theo đó mà làm."
Phương bí thư cầm văn kiện, hồ nghi nhìn hắn.
Chẳng lẽ Boss không hỏi tội mình ra chủ ý dở tệ à?!
Kha Diệc Dương thấy anh chàng còn đứng ngốc ở đây, nhếch mi, "Cậu còn vấn đề gì?"
Phương bí thư hồi thần, liên tục xua tay, "Không có, không có."
Nói xong lập tức rời khỏi văn phòng, tò mò lật văn kiện ra xem, khi thấy nội dung trên đó thì 囧囧.
Hoá ra Đại Boss không nghe được, vẫn tiếp tục làm theo chủ ý của mình.
Chờ đến khi Bắc Vũ Đường và A Hoa về đến nhà, cả tòa biệt thự chìm trong bóng tối, một bóng đèn đường cũng không sáng.
Khi hai người vào trong, đèn cảm ứng vậy mà cũng không sáng.
"Phu nhân, chắc là đèn cảm ứng hỏng rồi. Tôi đi gọi người tới sửa." Nói xong, A Hoa lấy di động trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Hai người nương ánh trăng đi vào trong biệt thự, khi họ tới trước đài phun nước, đột nhiên, ánh đèn trên thảm cỏ sáng lên, giống như bầu trời đầy sao, chiếu sáng cả căn nhà, cả căn nhà đầy hoa tươi.
Kha Diệc Dương đứng giữa hoa tươi, mặc một bộ vest trắng, trước mặt bày một chiếc dương cầm màu trắng.
Hắn nhìn cô, ngón tay bay múa giữa những phím đàn đen trắng, tiếng đàn du dương.
Bắc Vũ Đường đứng đó nhìn hắn, khúc nhạc này là khúc nhạc Dương Ức Liễu thích nhất, cũng là khúc hắn nghĩ nguyên chủ "thích" nhất.
A Hoa nghe đến say mê, lúc nghiêng đầu nhìn Bắc Vũ Đường, lại thấy sắc mặt cô đen sì.
Một khúc kết thúc, Kha Diệc Dương cầm một bó hoa, từng bước đi tới trước mặt cô.
Khi nhìn thấy biểu tình trên mặt cô, Kha Diệc Dương giật mình, vì sao lại cảm thấy cô không vui hơn chút nào, ngược lại còn giống như càng giận hơn.
Kha Diệc Dương không hiểu.
Chẳng lẽ mình làm sai ở đâu.
"Đường Nhi, anh......" Kha Diệc Dương vừa nói, Bắc Vũ Đường đã nở nụ cười tự giễu, đi thẳng qua hắn.
Bả vai cô đụng mạnh vào cánh tay hắn, bó hoa cứ như vậy rơi xuống đất.
A Hoa nhìn Đại Boss ảm đạm, có hơi không đành lòng, lại không dám nói gì, vội vàng đuổi theo Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường về phòng ngủ, trực tiếp đi vào phòng giữ quần áo, mở tủ quần áo ra, gỡ hết quần áo kiểu công chúa trong đó xuống.
Lúc A Hoa tới, thấy Bắc Vũ Đường giống như "nổi điên" ném hết quần áo, túi xách, giày dép xuống đất.
"Phu nhân, cô làm gì vậy?" A Hoa lo lắng nhìn cô.
Đại Boss lấy lòng cô như thế, sao không những không làm cô vui lên, mà lại càng tức giận vậy.
"Xử lý hết mấy bộ quần áo, túi xách, giày dép này đi. Không giữ lại một thứ gì hết." Bắc Vũ Đường lạnh lùng ra lệnh.
A Hoa ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn cô.
"Thật sự không giữ lại gì sao?" A Hoa nhìn những bộ quần áo này, rất nhiều bộ là đặt may riêng, có nhiều thứ phu nhân còn chưa từng dùng một lần.
Nếu ném hết có phải đáng tiếc quá rồi không.
Bắc Vũ Đường chú ý tới biểu cảm của cô ấy, bổ sung thêm một câu, "Nếu cô muốn thì cầm hết đi."
A Hoa mở to hai mắt, có cảm giác bị bánh có nhân từ trên trời đè bẹp.
"Phu nhân, cô nói thật sao?" A Hoa vuốt cái trán đã chảy mồ hôi, không nhịn được hỏi lại, sợ mình bị ảo giác.
"Cô không cần?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
A Hoa lập tức cười lắc đầu, "Cần chứ, cần chứ."
Mấy thứ này dù mình không dùng được, nhưng bán qua mạng ít nhất cũng phải kiếm được mấy chục vạn.
Lúc Kha Diệc Dương đi vào phòng ngủ, thấy A Hoa kích động dọn từng chồng quần áo ra ngoài.
A Hoa thấy Đại Boss, lập tức hô, "Boss."
"Làm gì vậy?" Kha Diệc Dương nhìn những bộ quần áo kia.
"Phu nhân nói không cần những bộ quần áo này nữa." Lúc nói, A Hoa còn lo lắng nhìn hắn, sợ Đại Boss tức giận.
Bởi vì cô ấy biết, những bộ quần áo này đều là Đại Boss cố ý đặt may cho phu nhân, là tâm ý của Đại Boss. Giờ bị phu nhân vứt bỏ như thế, không biết Đại Boss có giận hay không.
Kha Diệc Dương nhăn mày, trầm mặt đi vào phòng giữ quần áo.
A Hoa thấy vậy, trong lòng lộp bộp.
Xong đời, Đại Boss muốn phát hoả!
A Hoa ôm quần áo, không dám đi ra ngoài.
Kha Diệc Dương đi đến phòng giữ quần áo thì thấy Bắc Vũ Đường ném từng bộ quần áo xuống đất.
"Em đang làm gì thế?" Kha Diệc Dương trầm giọng nói.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn, "Không phải anh thấy rồi sao, tôi ném mấy bộ quần áo này đi."
"Những bộ này không phải em rất thích sao?" Kha Diệc Dương nghi hoặc hỏi.
Bắc Vũ Đường cười nhạt, nụ cười mang theo tự giễu và chua xót, "Tôi thích? Anh chắc chắn là tôi thích sao?"
Kha Diệc Dương ngây ngẩn cả người.
Nhìn nước mắt của cô, tim hắn thắt lại, tràn ngập lo lắng.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn, cười tự giễu, "Tôi thích cái gì, sao anh có thể biết được."
Kha Diệc Dương muốn cãi lại, nhưng lại nghẹn ở cổ họng, không thể phát thành lời.
Bắc Vũ Đường tiếp tục ném quần áo đi.
Kha Diệc Dương nhìn cô ném quần áo, những bộ này không phải lúc đó cô nói rất thích sao.
Kha Diệc Dương đi lên trước, cầm tay cô.
Bắc Vũ Đường châm chọc nói: "Sao lại muốn cản tôi? Còn muốn tôi mặc những bộ quần áo đó?"
Kha Diệc Dương không nói gì, lấy quần áo trong tay cô, tự mình ném xuống đất.
Hắn ném toàn bộ quần áo trong tủ quần áo ra, mà Bắc Vũ Đường đứng ở đó, nhìn hắn ném.
Danh sách chương