Editor: Bạch Diệp Thảo

Hai người tan rã trong không vui, người đầu tiên phát hiện ra sự mơ hồ giữa hai người là hầu gái A Hoa, cô ấy tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình khi nhìn Đại Boss cả người đang chìm trong bóng tối kia.

A Hoa thu thập tàn cục trong phòng, không khỏi nhìn trộm Bắc Vũ Đường, thấy cô đứng bên cửa sổ, luôn nhìn bên ngoài, nhìn bóng dáng cô, A Hoa có thể cảm giác được cô đơn và đau thường nồng đậm của cô.

A Hoa không dám quấy rầy cô, thu thập tàn cục xong thì yên lặng rời khỏi phòng.

Vừa mới ra đến cửa, đã thấy ở cửa có một người đang đứng.

A Hoa bị khí lạnh của Đại Boss dọa sợ, nói chuyện cũng ngắc ngứ, “Đại… Đại Boss.”

Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm cánh cửa kia, “Cô ấy… Cô ấy làm sao vậy?”

A Hoa hồ nghi nhìn hắn, không phải hắn đứng ở cửa à, muốn biết đi vào là biết ngay mà, cần gì phải hỏi những người khác.

Rõ ràng là rất quan tâm phu nhân, vì sao lại nháo đến tận mức này.

A Hoa thực sự không hiểu.

A Hoa chửi thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là thành thành thật thật trả lời, “Phu nhân dường như rất thương tâm, vẫn luôn đứng trước cửa sổ.”

Kha Diệc Dương phất tay, A Hoa được đại xá, vội vàng rời đi.

Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm cánh cửa kia thêm một hồi lâu rồi mới rời đi.

Đêm khuya yên tĩnh, một bóng đen lặng lẽ tiến vào phòng ngủ, đi đến bên giường. Nhờ ánh trăng, người nọ nặng nề nhìn người trên giường. Khi hắn chú ý tới vết bầm tím trên tay Bắc Vũ Đường, lòng tê rần.

Hắn rón ra rón rén lấy hòm thuốc tới, cẩn thận thoa lên vết thương cho cô.

Chờ xử lý xong miệng vết thương, Kha Diệc Dương nằm xuống bên người cô, đôi mắt chấp nhất nhìn chằm chằm cô, đôi tay ôm eo cô, ôm chặt cô vào lòng mình.

“An tĩnh ở lại bên anh, đừng vọng tưởng rời khỏi anh.” Giọng nói của Kha Diệc Dương đã mang theo một tia điên cuồng.

Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh lại, Bắc Vũ Đường chú ý tới tay mình đã được bôi thuốc mỡ, không cần nói cũng biết là ai làm.

Quả nhiên không thể dùng lẽ thường để đoán bệnh kiều nghĩ gì mà.

- Tập đoàn Kha thị-

Phương bí thư cứ ngỡ hôm nay sẽ nhìn thấy Đại Boss tâm tình sung sướng, nhưng hiện thực lại rất nhanh cho anh chàng một bạt tai.

Ngày này, toàn bộ nhân viên văn phòng tổng tài đều bị nhấn chìm trong một khối áp suất thấp kinh người.

Rất nhanh, khối áp suất này đã lan rộng ra toàn cao tầng của công ty.

Bí thư chuyên môn nhìn cửa lớn văn phòng Đại Boss, miệng đếm nhẩm 10, 9, 8, 7,… Lúc đếm đến 3, cửa phòng bị mở ra, tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ ủ rũ cụp đuôi rời đi.

Thư ký văn thư tiến lên nói: “Người thứ năm trong hôm nay rồi. Không biết ai là người xui xẻo tiếp theo đây.”

Bí thư chuyên môn gõ đầu cô nàng, “Nói bé bớt đi.”

Thư ký văn thư ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Không biết lúc nào Đại Boss mới khôi phục bình thường.”

Thư ký văn thư cũng gật đầu, Đại Boss lúc này quá khủng bố, quả thực là nhìn thấy gì cũng phải nã pháo luôn.

Bọn họ cứ nghĩ những ngày như vậy sẽ sớm trôi qua, nhưng họ tính sai rồi.

Buổi chiều, tới giờ, Kha Diệc Dương không nhịn được mà nhìn về phía di động, đáy lòng ẩn ẩn chờ mong nó sẽ vang lên như lúc trước, nhưng mà chờ đến tối, nó vẫn luôn an tĩnh nằm đó.

Kha Diệc Dương có chút bực bội kéo cà vạt, tan tầm về nhà.

Vừa về đến biệt thự, chân không tự chủ được đi đến phòng ngủ, chờ đến trước cửa rồi, tay lại chậm chạp không dám mở cánh cửa kia ra.

Lúc A Hoa đẩy toa ăn tới, đã thấy Đại Boss đứng ở cửa như Tôn Phật vậy.

“Đại Boss.” A Hoa nuốt một ngụm nước bọt gọi.

Khi A Hoa đẩy cửa vào, Kha Diệc Dương do dự đứng ở cửa một lúc, cuối cùng cũng đi vào theo.

Bắc Vũ Đường thấy A Hoa, cũng thấy Kha Diệc Dương.

“A Hoa.” Bắc Vũ Đường mỉm cười chào hỏi cô ấy, giống như không nhìn thấy Kha Diệc Dương.

A Hoa tức khắc cảm thấy sau lưng mình như bị mũi giáo đâm, lạnh quá đi.

囧,Đại Boss, cậu cũng không thể giận chó đánh mèo lên người vô tội mà!

“Phu nhân, đây là bữa tối của cô.”

A Hoa để lại một câu như vậy rồi vội vàng rời đi, cô ấy sợ cô ấy mà còn ở lại đây, sẽ bị người ta dùng ánh mắt xẻo chết!

Bắc Vũ Đường buông quyển sách trên tay xuống, đi qua, bắt đầu dùng bữa tối của mình, hoàn toàn làm lơ một người còn lại trong phòng.

Kha Diệc Dương thấy vậy, trong lòng bực mình, nghẹn một bụng lửa giận không thể phát tiết.

Hắn nhìn bát trong tay cô, tiến lên trước, một tay cướp bát cơm trong tay cô.

Kha Diệc Dương chờ cô nổi bão với hắn, nhưng Bắc Vũ Đường không rên một tiếng, đi qua bên cầm sách.

Không có phẫn nộ, không có chất vẫn, càng không có tức giận oán trách hắn như lúc trước, chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh.

An tĩnh đến mức hắn muốn đập nát mọi thứ.

Kha Diệc Dương ăn một miếng cơm, không còn hứng thú ăn miếng thứ hai, đập mạnh bát trong tay xuống, âm thanh rất lớn. Nhưng nó lại dường như chằng ảnh hưởng đến Bắc Vũ Đường chút nào.

Kha Diệc Dương nhìn cô, trong mắt tràn đầy lửa giận, hận không thể xé nát quyển sách trên tay cô.

Hành động nhanh hơn lý trí, chờ đến khi Kha Diệc Dương phản ứng lại, hắn đã cướp quyển sách trên tay cô, còn xé nát nó trước mặt cô.

Bắc Vũ Đường nhìn hắn, lãnh đạm nhìn hắn.

Kha Diệc Dương thấy cô cuối cùng cũng chú ý tới mình, muốn cô tức giận với mình, nhưng cô chỉ nhìn hắn như vậy, cuối cùng hờ hững xoay người đi.

Kha Diệc Dương đẩy ngã bàn ăn, động tĩnh quá lớn, làm A Hoa ở dưới lầu sợ rụt cổ.

Nhưng mà, Bắc Vũ Đường dựa vào giường, lấy một quyển sách khác tiếp tục đọc.

Kha Diệc Dương phẫn nộ nhìn cô, cuối cùng ôm một bụng lửa giận rời đi.

Ngày tháng kế tiếp, dù Kha Diệc Dương làm cái gì, trong mắt Bắc Vũ Đường, hắn vẫn là một người vô hình. Cô cũng không khóc, không nháo, càng không rít gào chất vấn hắn, chỉ an tĩnh ở trong thế giới của mình.

Không đúng, là thế giới hoàn toàn không có Kha Diệc Dương.

Hoả khí của Kha Diệc Dương ngày một lớn, toàn bộ nhân viên cao cấp của tập đoàn Kha thị đều kêu khổ không ngừng.

Đại Boss sẽ không phát hoả với bạn, càng không mắng bạn, nhưng hắn sẽ dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn bạn, lời nói độc ác khiến bạn không có chỗ dung thân, hận không thể nhảy vào lò tái tạo.

A Hoa cũng chịu nỗi khổ này, mỗi lần Đại Boss về đến nơi, nhiệt độ trong toàn bộ biệt thự sẽ giảm vài độ, làm cô ấy lạnh run bần bật.

Ngày này, sau 12 giờ trưa, A Hoa gõ cửa phòng ngủ.

“Mời vào.”

A Hoa đi vào phòng ngủ, đến trước mặt Bắc Vũ Đường, phí nửa ngày mới nói: “Phu nhân có muốn gọi điện cho Đại Boss không?”

Từ đề phòng ban đầu, khuyên mãi mới cầm được di động, giờ đã thành chủ động đưa di động lên.

Bắc Vũ Đường không rời mắt khỏi quyển sách, nhạt nhạt trả lời, “Không cần.”

A Hoa một mặt khóc tang, “Phu nhân.”

Cô không suy xét một chút nào luôn sao!

Vì hoà bình thế giới, gọi cho Đại Boss một cuộc. Những ngày tháng nước sôi lửa bỏng của họ có thể kết thúc rồi.

Rùng mình hơn nửa tháng, lâu đến mức Bắc Vũ Đường suýt từ bỏ, đổi chiến thuật, cuối cùng chờ được thời cơ.

Đêm đó, Bắc Vũ Đường ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác bên cạnh nhiều thêm một người.

Không cần phải nói cũng biết hắn là ai, cô cũng không định mở mắt nhìn người tới.

Bắc Vũ Đường ngửi mùi rượu trên người hắn, có chút khó nhịn. Mùi rượu nồng nặc làm cô không thể ngủ được. Cô tức giận đá hắn một cái ngã khỏi giường, vậy mà hắn lại bất động.

Quả nhiên say quá rồi!

Chờ đến sáng hôm sau, khi cô rời giường, thấy hắn vẫn nằm trên đất, sắc mặt đỏ bừng.

Đáng chết, bị lạnh một đêm nên hắn sinh bệnh rồi.

Bắc Vũ Đường dọn hắn lên giường, gọi điện thoại trong nhà, A Hoa nhanh chóng nhận máy.

“Phu nhân.”

“Gọi bác sĩ gia đình đến đây, Kha Diệc Dương sốt rồi.”

A Hoa đáp, “Vâng.”

“Cô đi lấy cồn mang lên đây trước.”

“Vâng.”

Bắc Vũ Đường nhìn xích sắt trên người mình, sờ trong túi áo khoác của hắn, quả nhiên tìm được chìa khoá. Lấy được chìa khoá rồi, Bắc Vũ Đường tất nhiên sẽ không đeo xích sắt nữa.

Dù cô có là phạm nhân cũng không có loại ham mê đặc biệt này.

Chờ A Hoa mang hòm thuốc lên, thấy Bắc Vũ Đường đã tự do, sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

“Phu nhân, cô….”

Bắc Vũ Đường không rảnh giải thích cho cô ấy, “Mau mang đồ tới đây.”

A Hoa ngây ngốc đáp lời, “Vâng.”

Bắc Vũ Đường dùng cồn lau người cho hắn, dùng phương pháp vật lý để hạ nhiệt, tránh hắn nóng quá thành viêm phổi.

“Nếu không muốn boss của các người ngày mai lên báo vì tin tức cầm tù vợ thì mau giấu xích sắt đi.” Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

A Hoa vội gật đầu liên tục, sau đó giấu toàn bộ xích sắt đi.

Chờ đến khi bác sĩ gia đình tới xem qua, nói với Bắc Vũ Đường, “Thuốc hạ sốt này để cho cậu ấy uống, chờ thêm mấy giờ nữa thì đo nhiệt độ cơ thể. Nếu không giảm thì phải đưa đến bệnh viện.”

Bác sĩ dặn dò thêm mấy câu rồi đi.

Bên này vừa tiễn bác sĩ, di động của Kha Diệc Dương vang lên, Bắc Vũ Đường nhấn nghe, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng cẩn thận của Phương bí thư.

“Boss, chuyến bay tới nước A sắp cất cánh. Giờ anh đang ở đâu?”

Chờ anh chàng nói xong, Bắc Vũ Đường mới nói: “Tôi không phải Kha Diệc Dương. Giờ anh ấy chỉ sợ không thể xuất ngoại, nếu có thể, anh sắp xếp người khác qua đi.”

Phương bí thư nghe được giọng vợ Boss, thực sự hoảng sợ, định thần lại hỏi: “Boss bị làm sao vậy?”

“Sốt cao 39 độ.”

(Thôi chết, Covid rồi (≧▽≦))

“Được, tôi đã hiểu.” Phương bí thư đáp, lúc định ngắt điện thoại lại không nhịn được hỏi một câu, “Phu nhân, chuyện là, chuyện là… cô có thể gọi điện cho Boss mỗi ngày không?”

Qua mấy ngày quan sát, Phương bí thư đã rút ra được kết luận, gần đây tâm tình Boss kém như thế là vì đang giận dỗi với vợ, cả ngày không có một cuộc điện thoại nào.

“Còn phải xem Boss của các anh.” Bắc Vũ Đường thả lại một câu như vậy rồi ngắt điện thoại.

Bắc Vũ Đường nhìn người sốt cao không tỉnh trên giường, nhận mệnh tiếp tục dùng cồn hạ nhiệt cho hắn.

Cả ngày Bắc Vũ Đường đều chăm sóc hắn.

A Hoa vẫn luôn lo lắng đề phòng sợ Bắc Vũ Đường chạy đi, thấy cô tỉ mỉ tận lực chăm sóc Đại Boss như thế cũng thả lỏng cảnh giác, không rảnh rỗi nhìn chằm chằm xem cô có còn ở đó hay không nữa.

Nửa đêm, Kha Diệc Dương tỉnh lại, thấy một người nằm bò trên mép giường. Khi hắn chú ý tới xích sắt trên người cô đều đã không còn, trong lòng hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Kha Diệc Dương nặng nề nhìn cô, tựa như muốn khắc sâu bộ dáng của cô vào trong linh hồn.

Hắn vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô.

Vì sao không chạy? Không phải em vẫn luôn muốn rời khỏi tôi sao?

Có lẽ động tác mềm nhẹ của hắn quấy rầy giấc ngủ của mình, Bắc Vũ Đường bất mãn hừ lạnh vài tiếng.

Kha Diệc Dương nghe được, lập tức thu tay lại.

Lại nhìn cô một hồi lâu, xuống giường, ôm cô lên giường.

Khi hắn ôm cô vào lòng, trái tim luôn trống rỗng bực bội nháy mất được lấp đầy. Hắn thoả mãn nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Bắc Vũ Đường phát hiện mình bị người ta giam lại.

Một giọng nói từ tính vang lên trên đỉnh đầu, “Chào buổi sáng.”

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu lên, vươn tay dán lên trán hắn, lẩm bẩm một tiếng, “Không nóng.”

“Anh có thể thả tôi ra.” Bắc Vũ Đường giãy giụa, nhưng người đối diện lại thờ ơ.

Trầm mặc một hồi lâu, lại nghe được giọng nói trầm thấp của Kha Diệc Dương truyền vào trong tai.

“Anh lại tin tưởng em một lần.”

Đừng khiến anh thất vọng.

Ánh mắt Kha Diệc Dương nặng nề nhìn cô.

Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời, khoé môi hơi cao lên, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, “Hừ! Đừng nghĩ là em sẽ cảm ơn anh!”

Kha Diệc Dương lại một lần nữa nhìn thấy cô sinh động như vậy, đôi môi luôn mím chặt hơi cong lên

Hắn thích cô như bây giờ.

“Thả em ra, ăn cơm sáng.”

Kha Diệc Dương lưu luyến buông tay.

Chờ đến khi A Hoa đẩy đồ ăn sáng vào cửa, chú ý tới không khí giữa hai người đã thay đổi, Đại Boss nhà họ cuối cùng cũng qua cơn mưa trời lại sáng. Chuyện này làm A Hoa cảm động đến mức suýt chạy đi bắn pháo hoa ăn mừng.

“A Hoa, mang bữa sáng đến nhà ăn đi. Hôm nay chúng tôi ăn ở nhà ăn.” Bắc Vũ Đường cười nói.

A Hoa sửng sốt, thấy Đại Boss không phản đối, lập tức hiểu ra, vội đáp, “Được rồi.”

Bắc Vũ Đường quay đầu, nói với mỗ bệnh hoạn bên cạnh, “Có thể rời giường ăn sáng với em không?”

“Rất vui lòng.”

Tới nhà ăn, đây là lần đầu tiên Bắc Vũ Đường tới nhà ăn quen thuộc mà xa lạ này. Từ sau khi đến vị diện này, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi phòng ngủ kia.

Trên bàn đã bày sẵn một bữa sáng phong phú, với món Trung là chủ đạo.

Bắc Vũ Đường thấy Kha Diệc Dương cầm đĩa thịt xông khói chuẩn bị dùng cơm Tây, dùng đũa ấn nó xuống, sau đó chuyển một bát cháo trắng tới trước mặt hắn.

“Giờ anh đang là người bệnh, buổi sáng không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, ăn cháo đi.”

“Được.” Kha Diệc Dương ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của cô.

Bắc Vũ Đường đưa cái gì thì hắn ăn cái đó.

Chờ đến khi hắn chuẩn bị ra cửa, Bắc Vũ Đường không yên tâm hỏi: “Anh chắc chắn anh không cần nghỉ ngơi thêm một ngày nữa sao?”

Cô quan tâm làm trái tim lạnh băng của hắn ấm lên.

Nhìn cô, hắn không dời được mắt.

“Không cần, tốt hơn rồi.” Kha Diệc Dương đi lên trước, hôn nhẹ một cái lên trán cô.

Bắc Vũ Đường nhìn theo xe hắn rời đi.

Kha Diệc Dương ngồi trên xe, tay cầm di động không tự giác nắm chặt.

Lần này, đừng làm anh thất vọng!

- Tập đoàn Kha thị-

Phương bí thư thấy Boss trở về, áp suất dường như vẫn chưa tăng lên được chút nào.

Cả ngày nay công ty rất bình tĩnh, chỉ có Kha Diệc Dương không bình tĩnh được.

Hắn đang lo lắng, lo lắng sau khi mình trở về cô đã đi rồi.

Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm đồng hồ, nhìn thời gian từng chút một trôi đi, chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm như lúc này. Khi kim đồng hồ chỉ 5h, Kha Diệc Dương không làm được nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Phương bí thư thấy Boss vội vàng rời đi, anh chàng còn đang định nhắc nhở còn một cuộc hẹn dùng cơm sắp đến.

Aizz, xem ra dù có nhắc cũng sẽ nhận được lệnh huỷ thôi.

Phương bí thư nhận mệnh gọi điện cho đối phương.

Xe đi rất nhanh, mãi đến khi về đến trước cửa nhà mới ngừng lại.

Kha Diệc Dương do dự, sợ mình tiến vào, bên trong trống rỗng.

Ước chừng ở bên ngoài hơn mười lăm phút, xe chậm rãi tiến vào bãi đậu xe. Kha Diệc Dương đẩy cửa biệt thự ra, khi nhìn thấy cô gái đang vắt chân ngồi phòng khách xem TV, trái tim luôn treo cao mới hạ xuống.

Bắc Vũ Đường nghe được thanh âm, thấy hắn đứng sau mình, nở nụ cười, “Về rồi à.”

Kha Diệc Dương khẽ lên tiếng, “Ừ.”

Bắc Vũ Đường tiếp đón, “Lại đây xem tiết mục này đi, buồn cười cực kỳ.”

Nói xong, cô nàng nào đó không màng hình tượng cười phá lên.

Kha Diệc Dương ngồi bên cạnh cô, nhíu mày, chẳng thục nữ tẹo nào, nếu là lúc trước hắn đã sớm mở miệng ngăn cản, nhưng nhìn nụ cười trên mặt cô, hắn lại ngây người.

Bắc Vũ Đường hết sức chuyên chú xem TV, dường như không phát hiện người nào đó đang nhìn mình.

Lúc A Hoa đến phòng khách, thấy Bắc Vũ Đường vui vẻ xem TV, Đại Boss thâm tình nhìn Bắc Vũ Đường, hình ảnh này làm cô ấy ngượng ngùng không muốn đi quấy rầy.

Đại Boss cuối cùng cũng qua cơn mưa trời lại sáng, chờ được ánh mặt trời tươi đẹp.

“Phu nhân, Boss, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

Bắc Vũ Đường quay đầu, trả lời A Hoa, “Ừ.”

Nói xong, cô dắt tay Kha Diệc Dương đi vào nhà ăn. Kha Diệc Dương nhìn cô, lại nhìn tay cô đang nắm tay mình, ý cười trong mắt càng đậm.

- Hôm sau-

Phương bí thư phát hiện Đại Boss cuối cùng cũng bình thường, hơn nữa tâm tình còn trở nên rất tốt.

Khi anh chàng cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát khỏi bể khổ, điện thoại nội tuyến lại vang lên.

“Boss.” Phương bí thư thu hồi suy nghĩ của bản thân.

“Vào văn phòng của tôi.”

Phương bí thư vào văn phòng, thấy Boss đại nhân đưa cho mình một tờ giấy. Phương bí thư nhận tờ giấy, nhìn lướt qua một cái, đều là tên sách, chỉ là sách này dường như không đúng lắm.

Phương bí thư không dám nhìn kỹ, trong lòng nghĩ nhất định là mình hoa mắt rồi.

“Đến hiệu sách mua những quyển đó đi. Trước giờ tan tầm giao cho tôi.”

“Được.”

Phương bí thư cầm tờ giấy đi ra ngoài, ra khỏi văn phòng tổng tài rồi, anh chàng mới cẩn thận đọc qua tờ giấy.

‘Cô vợ nhỏ của tổng tài thị huyết’

‘Tổng tài đại nhân, nhẹ nhàng sủng’

‘Mật hôn cục cưng nhỏ’

‘Vợ trước giá trên trời của tổng tài bá đạo’

……………….

囧, nhất định là cách mở tờ giấy này của mình sai rồi!

Phương bí thư nhắm mắt lại, lại mở to mắt ra, cúi đầu nhìn, thấy những cái tên sách kia vẫn nằm ở đó.

Có ai nói cho tôi biết, Boss ơi, những quyển sách này là anh tìm thấy ở đâu thế!

Phương bí thư tuyệt đối không ngờ rằng, những quyển sách này đều do Boss anh minh thần võ nhà mình chọn lựa kỹ càng trên mạng trước rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện