Editor: Bạch Diệp Thảo

Chờ Bắc Niệm Cẩm vào Nhã xá rồi, những học sinh đứng ngoài cuối cùng cũng hồi thần.

"Vị tiểu thư ban nãy là người phương nào?" Có người hỏi.

Lập tức có người tiếp lời: "Ta biết, nàng chính là thứ muội của Bắc Vũ Đường, tiểu thư Bắc Niệm Cẩm."

"Không ngờ tiểu thư Bắc Niệm Cẩm xinh đẹp như thế, hoàn toàn không thua kém Đệ nhất mỹ nhân Bắc Vũ Đường." Có người vẫn si mê, say mê nói.

"Thật là một mỹ nhân, chỉ là muốn so với Bắc Vũ Đường, vậy vẫn kém hơn chút."

"Ngũ huynh nói không sai."

Sau khi tán thưởng diện mạo xong, có người mới nhớ tới chính sự.

"Nàng ta tới đây làm gì?"

Có người nhắc nhở, mọi người sôi nổi tiến vào Nhã xá, muốn tìm tòi, càng muốn nhìn lại vị mỹ nhân này.

Bắc Niệm Cẩm tiến vào Nhã xá rồi, nhìn bốn phía một lượt, mới nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi vị nào là Thập kiệt Nhã xá?"

Thanh Tuyển công tử đang ở sảnh ngoài vẽ tranh, nghe thấy vậy mới ngẩng đầu, thấy được một mỹ nhân giống như từ bức hoạ bước ra, đứng trước mặt hắn. Nháy mắt đó, hắn bị nữ tử trước mặt làm kinh diễm.

"Tại hạ bất tài, là một trong Thập kiệt – Thanh Tuyển." Thanh Tuyển công tử chắp tay thi lễ với Bắc Niệm Cẩm.

Bắc Niệm Cẩm hơi hơi thi lễ, "Thanh công tử, tiểu nữ là Nhị tiểu thư của Bắc Bình Hầu phủ - Bắc Niệm Cẩm. Hôm nay có việc mạo muội tới đây, là muốn nhờ công tử một việc."

"Bắc tiểu thư, thất kính. Không biết tiểu thư muốn nhờ việc gì?" Thanh Tuyển công tử hỏi.

Không chỉ hắn muốn biết, những người khác cũng muốn biết, mục đích chuyến này của nàng ta.

Nói đến việc này, nụ cười của Bắc Niệm Cẩm đã biến thành chua xót, nụ cười miễn cưỡng đó, khiến các học sinh nghi hoặc.

"Gần đây trong kinh thành có đồn đãi về ta và tỷ tỷ, mong Thập kiệt chớ chửi bới thanh danh của gia tỷ. Tài hoa của tỷ ấy rõ như ban ngày, tuyệt không giả dối, còn thỉnh các công tử ở Nhã xá chớ nói lại." Bắc Niệm Cẩm nhẹ nhàng nói, giọng nói mang theo chua xót không thể tan.

"Thơ của ta và tỷ tỷ sở dĩ tương tự, đều do Niệm Cẩm bắt chước tỷ tỷ. Niệm Cẩm thật sự không ngờ như vậy lại làm mọi người hiểu lầm, đây đều là lỗi của Niệm Cẩm. Thỉnh chư vị đừng nói gia tỷ nữa."

Người chung quanh đều sửng sốt, không ngờ nàng ta lại đến giải thích chuyện này. Mọi người nhìn biểu tình trên mặt nàng ta, đã tự động bổ não ra một cốt truyện cẩu huyết, đích tỷ ỷ thân phận áp bức thứ muội, bức nàng ta ra giải thích.

Có người lập tức truy vấn, "Có phải Bắc Vũ Đường bức tiểu thư làm thế không?"

Trong mắt Bắc Niệm Cẩm hiện lên nét hoảng loạn, vội làm sáng tỏ, "Không, không có. Vị công tử này chớ nói thế. Chuyện này thật là Niệm Cẩm sai, là Niệm Cẩm học gia tỷ."

Nàng ta cực lực biện giải, hoàn toàn đối lập với biểu tình trên mặt của nàng ta.

Mọi người đều không phải đồ ngốc, há có thể không nhìn ra nàng ta nói một đằng nghĩ một nẻo. Nếu đúng như nàng ta nói, sao lại phải thế này.

Nàng ta cực lực làm sáng tỏ, ngược lại làm mọi người chắc hắn Bắc Vũ Đường bức bách nàng ta.

Bởi vậy có thể thấy Bắc Vũ Đường chột dạ, mới bức bách thứ muội như thế.

Vừa lúc chứng minh suy đoán lúc trước của họ là thật, Bắc Vũ Đường là "tài nữ" có tiếng mà không có miếng, tài nữ thật sự là Bắc Niệm Cẩm.

Bắc Niệm Cẩm nói xong, thi lễ với các tài tử, "Mong chư vị chớ lại hiểu lầm gia tỷ, Niệm Cẩm vô cùng cảm kích."

Hành động của nàng ta thắng được hảo cảm của nhiều người, cũng làm nhiều người phản cảm Bắc Vũ Đường.

Bắc Niệm Cẩm đi rồi, toàn bộ Nhã xá đều nổ tung, người lúc trước còn bán tín bán nghi, tin tưởng Bắc Vũ Đường, giờ cũng trầm mặc không lên tiếng, càng có người căm phẫn dùng thơ từ châm chọc Bắc Vũ Đường mua danh chuộc tiếng, ác độc cực kỳ.

Hướng gió trong kinh thành đều thổi theo phía Bắc Niệm Cẩm mong muốn, làm nàng ta rất vừa lòng.

Tiếp theo nàng ta sẽ phá hỏng hôn sự của Bắc Vũ Đường và Nhiếp Chính Vương, làm nàng sau này không xoay người được nữa.

Bắc Niệm Cẩm mỹ mãn rời đi, chờ chuyện này hoàn toàn ủ xong.

Bởi vì chuyện này nháo quá lớn, ngay cả Xá lão cũng nghe đến, nhưng khi lão nghe được thơ từ của Bắc Niệm Cẩm, mày nhíu chặt lại.

Đại đệ tử của Xá lão là Thanh Tuyển công tử chú ý tới sắc mặt của lão thay đổi, không khỏi hỏi: "Lão sư, có chỗ nào không ổn sao?"

Xá lão trầm giọng đáp, "Uhm. Con lấy quyển sách thứ ba ở kệ trên cùng kia xuống cho ta."

Thanh Tuyển công tử theo lời lấy ra một bản thảo.

Xá lão không nhận mà nói: "Con mở ra xem đi."

Thanh Tuyển công tử hồ nghi, không rõ ý của lão sư là gì, cũng không dò hỏi, mà mở bản viết tay ra đọc. Khi hắn nhìn thấy nội dung trang đầu tiên, biểu tình hơi sửng sốt, càng lật, mày nhăn càng chặt.

Chỗ lão sư sao lại có thơ của tỷ muội Bắc thị?

Thanh Tuyển công tử ngẩng đầu, cung kính hỏi: "Lão sư, những bài thơ này là?"

"Con biết tác giả là ai không?" Xá lão mở miệng nói.

Thanh Tuyển công tử lắc đầu.

"Nó là do Vô Danh công tử lưu lại hai tháng trước. Hắn phó thác cho lão hủ, thay hắn ra thi tập." Xá lão bình đạm nói.

Thanh Tuyển công tử ngẩn cả người!

Này, này, sao có thể!

Trong thi tập này có rất nhiều thơ từ là Bắc Niệm Cẩm làm gần đây, mà thi tập này đã ở đây hai tháng, do Vô Danh công tử giao cho lão sư. Trong đó hẳn có hiểu lầm gì rồi, Thanh Tuyển công tử không thể nghĩ nổi nữa.

Tài hoa của Bắc Niệm Cẩm và Vô Danh công tử, hỏi hắn tin ai, không cần nói cũng biết là người sau.

Tình huống trước mắt, chỉ có một giải thích, Bắc Niệm Cẩm đang nói dối.

Thơ từ nàng ta làm ra lúc trước đều do nàng ta trộm của Vô Danh công tử.

Đương nhiên Thanh Tuyển cũng nghĩ tới việc nàng ta là Vô Danh công tử, nhưng lại nhớ lại ngày ấy, nhớ lại diện mạo của Vô Danh công tử, hắn đột nhiên trợn mắt.

Xá lão thấy Đại đệ tử như thế, biết hắn đã đoán được.

Thanh Tuyển công tử vội đi lật xem bức hoạ mỹ nhân Vô Danh công tử để lại ngày đó.

Tinh tế nhìn lại, đôi mắt của Thanh Tuyển công tử trợn to.

Tâm tình của hắn giống như tàu lượn siêu tốc, lên xuống, rẽ ngang dọc.

Xá lão không nói gì, an tĩnh nhìn Đại đệ tử phát ngốc với bức hoạ, biểu tình biến đổi liên tục.

Thanh Tuyển công tử nhìn bức họa mỹ nhân, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn thật sự không ngờ Vô Danh công tử là nữ, còn là Đệ nhất mỹ nhân Đại Đoan Bắc Vũ Đường.

Một nữ tử trí tuệ và mỹ mạo, thực sự làm hắn kính nể và ái mộ.

Thanh Tuyển công tử nhớ lại hành động của Bắc Niệm Cẩm, sao có thể không rõ dụng ý của nàng ta.

Nữ tử bực này thật là đáng giận tới cực điểm.

Nếu không phải Bắc Vũ Đường sớm đã để lại thi tập ở chỗ lão sư, chỉ sợ thế nhân sẽ bị nữ nhân kia trêu đùa.

Cái gì mà thứ nữ thiên chân thiện lương, quả thực là tâm địa rắn rết!

Thanh Tuyển công tử rõ ngọn nguồn câu chuyện, hắn trước giờ tu dưỡng tốt, cũng bị sự vô sỉ của Bắc Niệm Cẩm chọc giận.

"Đệ tử nhất định phải vạch trần hành động ác độc này của nàng ta cho hậu thế!" Thanh Tuyển công tử phẫn nộ đầy mặt, đủ thấy hắn đã tức điên người rồi.

Xá lão không nói gì.

Thanh Tuyển công tử vừa ra khỏi thư phòng, đến sảnh ngoài, nghe thấy các sư đệ đang ở đó nói xấu Bắc Vũ Đường, làm hắn càng tức giận.

Một vị trong đó thấy hắn phẫn nộ, rất kinh ngạc.

Vì Đại sư huynh là người tốt tính, giờ thấy hắn phẫn nộ như thế, sao người khác không kinh ngạc cho được.

Không đợi vị sư đệ kia mở miệng quan tâm, Thanh Tuyển công tử đã lạnh lùng nói.

"Đủ rồi."

Vài sư đệ đang công khai lên án Bắc Vũ Đường đều kinh ngạc nhìn hắn.

"Đại sư huynh làm sao thế?"

"Bắc Niệm Cẩm là kẻ lừa đảo, nàng ta lừa gạt mọi người." Thanh Tuyển công tử kể lại mọi chuyện vừa xảy ra trong thư phòng cho mọi người nghe, còn chuyện Vô Danh công tử là Bắc Vũ Đường, hắn không nói.

Nếu Bắc Vũ Đường không muốn mọi người biết nàng, hắn sẽ không lắm lời nói ra.

Mọi người nghe hắn nói thế, không ai hoài nghi, vì người nói là Đại sư huynh của họ. Đại sư huynh là người thế nào họ cũng rõ ràng, huống hồ lão sư của họ cũng ở trong đó.

"Buồn cười! Đây là vừa ăn cướp vừa la làng!"

"Quá đáng giận!"

"Nhất định phải cho mọi người biết hành vi ác độc của nàng ta!"

"Nữ nhân này thật là không biết xấu hổ!"

Một đám lòng đầy căm phẫn, còn vượt xa lúc trước căm phẫn Bắc Vũ Đường. Đây là phẫn nộ vì bị lừa gạt.

Thập kiệt Nhã xá sau đó chỉ cần nghe được có người nói về chuyện của Bắc Vũ Đường và Bắc Niệm Cẩm, tất nhiên sẽ làm sáng tỏ thay Bắc Vũ Đường. Hành vi của họ làm những học sinh khác đều kinh ngạc.

"Các người có chứng cứ gì không?" Có người ủng hộ Bắc Niệm Cẩm lớn tiếng chất vấn.

"Tất nhiên là có." Một trong Thập kiệt – Tử Vân công tử mở miệng, "Hai tháng trước gia sư đã nhận được một thi tập, trong đó có những tác phẩm xuất sắc mà gần đây Bắc Niệm Cẩm làm ra."

"Một bài thơ vừa mới làm ra, sao có thể xuất hiện từ hai tháng trước?" Tử Vân công tử hỏi ngược lại, ý tứ rất rõ ràng.

Lời vừa dứt, mọi người đều thì thầm to nhỏ với nhau, không biết có nên tin hay không.

"Không thể nào?"

"Bắc Niệm Cẩm sao chép?"

"Chẳng lẽ Bắc Niệm Cẩm và Bắc Vũ Đường đều trộm thơ của cùng một người?"

Dù sự tình khó phân biệt, những người tin tưởng vững chắc Bắc Niệm Cẩm lại nghĩ tới một khả năng.

"Ta biết rồi!"

Người nọ vừa mở miệng, ánh mắt mọi người nhất trí nhìn hắn.

"Thập kiệt Nhã xá các người có phải bị Bắc Vũ Đường uy hiếp nên mới tẩy trắng thay nàng ta không?"

Lời vừa dứt, mọi người đều sửng sốt, nhất trí nhìn Thập kiệt, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, hiển nhiên là tán đồng ý kiến này. Dù sao thì Bắc Vũ Đường là Nhiếp Chính Vương phi tương lai.

Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, người Nhã xá không dám đắc tội y là bình thường.

Sau khi âm mưu hoá rồi, dù sự thật bày ra trước mắt, người ta vẫn sẽ suy nghĩ miên man.

Đám người Thanh Tuyển công tử bị chọc cho nghẹn một bụng lửa giận, dù tu dưỡng tốt, bị bôi nhọ như thế, vẫn là rất nghẹn khuất và khó chịu.

Bọn họ càng bội phục thủ đoạn của Bắc Niệm Cẩm, ngay cả họ ra làm sáng tỏ rồi vẫn bị hiểu lầm như thế. Nếu Bắc Vũ Đường tới làm sáng tỏ, không biết sẽ bị hiểu lầm như thế nào nữa.

"Không có." Tử Vân công tử xanh mét mặt.

Mọi người không tin!

Thanh Tuyển công tử nói: "Tập thơ kia ở đây. Quyển sách này là bản viết tay, vốn là trước khi in ấn không nên để người khác nhìn thấy, nhưng vì chứng minh Bắc Vũ Đường trong sạch, cũng vì chứng minh chúng ta trong sạch, nên sẽ công bố tập thơ kia trước."

Có sư đệ đã sớm cầm theo tập thơ, đặt xuống trước mặt mọi người, để họ tự mình đọc, trên đó có rất nhiều bài thơ là bài Bắc Niệm Cẩm đã làm.

Đương nhiên còn có rất nhiều bài thơ chưa xuất hiện, từ phong cách có thể nhận ra là cùng một người sáng tác.

Thanh Tuyển công tử nói tiếp, "Nếu mọi người còn nghi ngờ, không ngại đến Sao xã đánh giá, nơi đó đã in ấn xong tập thơ này, không lâu sau sẽ phát hành."

Cái này thì người bán tín bán nghi, hay người không tin cũng phải tin.

Bởi vì khắc tự, in ấn không phải chuyện ngày một ngày hai có thể làm xong, ít nhất phải mất nửa tháng hoặc thậm chí còn lâu hơn. Lúc ấy chuyện này còn chưa xảy ra, không thể chuẩn bị sẵn từ trước được.

Đối mặt với bằng chứng, lại có Thập kiệt làm chứng, mọi người dù không tin cũng tin, nhưng vẫn luôn có một vài ngoại lệ, những người mang lòng ái mộ Bắc Niệm Cẩm, luôn sẽ tìm ra một lý do hoàn mỹ.

"Tập thơ này có phải của Bắc Niệm Cẩm không?"

Thanh Tuyển công tử vô ngữ nhìn người phản bác, người này ngu đến mức nào mới không thấy rõ chân tướng nhỉ.

Đúng lúc này, Xá lão ít xuất hiện trước mặt người khác đi đến đại sảnh.

"Tập thơ này là của Vô Danh công tử giao cho lão hủ hai tháng trước."

Mọi người kinh ngạc nhìn ông, không còn ai ở đây dám nghi ngờ.

"Không ngờ lại là Vô Danh công tử."

"Thật là ngoài ý muốn."

Có một người lập tức nghĩ đến một vấn đề, "Niệm Cẩm lại biết thơ của Vô Danh công tử? Chẳng lẽ nàng ta quen Vô Danh công tử sao?"

"Nàng ta nhất định quen biết với Vô Danh công tử nên mới biết tập thơ này, sau đó lấy trộm." Sao Bắc

Lập tức có người nói theo.

Cách nói này được mọi người nhất trí tán thành.

Thanh Tuyển công tử rất muốn nói cho họ biết Vô Danh công tử là ai, nhưng hắn không thể nói, chỉ có thể mặc họ suy đoán.

"Không đúng, không đúng." Tử Y công tử đột nhiên lên tiếng, đôi tay nắm cằm, vẻ mặt trầm tư.

"Có gì không đúng sao?" Mọi người đều nghi hoặc nhìn hắn.

"Thơ của Bắc Niệm Cẩm và Bắc Vũ Đường tương tự như thế, chẳng lẽ cũng là trộm từ chỗ Vô Danh công tử?" Tử Y công tử nói ra nghi vấn của mình.

"Nhất định là như vậy, còn nhớ lúc trước Vô Danh công tử hoạ Bắc Vũ Đường sinh động như thế, tất nhiên là quen biết." Có người lập tức nói.

"Tỷ muội hai người cùng trộm thơ của một người, không khỏi quá..." Tử Y công tử nói đến đây, đột nhiên im bặt lại, đôi mắt híp lại bỗng trợn to, "Ta biết hắn là ai!"

Tử Y công tử vẻ mặt vui vẻ chạy về hậu đường, chỉ để lại cho mọi người cái ót.

Tất cả mọi người đều mông vòng nhìn về phía hắn chạy đi, sau đó tiếng cười to từ đó truyền lại, mọi người càng không hiểu ra sao.

Rất nhanh mọi người đã thấy Tử Y công tử vẻ mặt vui mừng đi ra, miệng còn nói, "Chúng ta đều bị lừa, chúng ta đều bị lừa. Hahaha."

Mọi người:.......

Nếu không phải biết phong cách hành sự của hắn, có lẽ người ta còn nghĩ hắn bị điên.

Một câu bị lừa, hai câu bị lừa, còn cười vui vẻ như thế.

"Các người biết Vô Danh công tử là ai không?" Tử Y công tử khoe khoang nhìn một đám học sinh mộng bức, biểu tình như thế, hoàn toàn là tư thái "mọi người đều say, mình ta tỉnh".

Mắt thấy thằng nhãi kia sắp khai Bắc Vũ Đường ra, Thanh Tuyển công tử kéo ống tay áo hắn, cho hắn một ánh mắt.

Tử Y công tử sửng sốt, lời đến miệng lại bị nuốt lại.

Những người khác vẫn im lặng, họ còn chờ hắn nói đáp án cho nghe nè.

Tử Y công tử ho nhẹ một tiếng, "Các người tự đoán đi."

Giờ thì xong rồi, các học sinh không ngâm thơ đối câu nữa, đều bắt đầu suy đoán vị Vô Danh công tử kia là ai. Cuối cùng sự thật đều dẫn đến trên người Bắc Vũ Đường.

Chờ đến lúc họ yêu cầu lấy bức hoạ mỹ nhân kia ra, mọi người nhìn nữ tử trong bức hoạ, so sánh với Vô Danh công tử ngày ấy gặp qua, tuy có phần sai biệt, nhưng cẩn thận nhìn lại không khó phát hiện điểm tương tự của hai người.

Giờ mọi người đều biết vị Vô Danh công tử thần bí kia chính là Bắc Vũ Đường, mà cái gọi là trộm thơ của thứ muội, càng là lời nói vô căn cứ. Người có thể đánh bại Thập kiệt, còn cần lấy trộm thơ của một Bắc Niệm Cẩm chẳng ai biết là ai chắc.

Hơn nữa, tập thơ này đã ở đây hai tháng trước, mà Bắc Niệm Cẩm lại vừa làm ra, ai đúng ai sai, chỉ cần không mù đều biết chuyện gì xảy ra.

Chuyện Bắc Niệm Cẩm trộm thơ của đích tỷ, còn trả đũa giống như là ngọn gió thổi quét toàn bộ kinh thành, tất cả mọi người đều bị sự đê tiện và vô sỉ của Bắc Niệm Cẩm chọc giận, đặc biệt, những học sinh lúc trước cực lực ủng hộ Bắc Niệm Cẩm là người tức giận nhất.

Không ít người còn ném trứng thối về phía phủ Bắc Bình Hầu, càng chỉ trích Bắc Bình Hầu không biết dạy con, có một nữ nhi vô sỉ như thế.

Danh khí của Bắc Niệm Cẩm lúc trước lớn bao nhiêu, được ca ngợi bao nhiêu, giờ người nhục mạ và khinh thường nàng ta đã tăng gấp bội số đó.

- Bắc Bình Hầu phủ-

Bắc Niệm Cẩm hoàn toàn không biết gì đi vào sảnh ngoài, thấy Bắc phụ, Bắc mẫu, Bắc Vũ Đường còn cả mẫu thân của nàng ta đều ở đây. Nàng ta bỗng có dự cảm không tốt.

Dù trong lòng có nghi ngờ, nàng ta vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, hành lễ với Bắc Xương Bình, "Phụ thân."

Nàng ta vừa lên tiếng, một tiếng "bang" vang lên, mặt bị người tát một cái rất mạnh.

"Đồ nghiệt nữ này!" Bắc Xương Bình phẫn nộ nói.

Bắc Niệm Cẩm bụm mặt, vẻ mặt không thể tin nhìn ông ta, hận ý giấu sâu trong đôi mắt khiếp sợ của nàng ta.

"Phụ thân, Cẩm Nhi làm gì sai, làm người sinh khí như thế?" Bắc Niệm Cẩm nghĩ đến mẹ con Bắc Vũ Đường đầu tiên, tất nhiên là họ nói gì đó nên mới thành như vậy.

Bắc Niệm Cẩm nhìn phiết qua chỗ mẹ con Bắc Vũ Đường, ánh mắt như bôi độc.

Bắc Xương Bình thấy nàng ta còn mặt mũi hỏi vì sao, nổi giận đùng đùng, "Chính ngươi làm, chính ngươi minh bạch."

Bắc Niệm Cẩm ôm mặt, nhìn thẳng Bắc Xương Bình, "Nữ nhi không rõ. Nữ nhi chỉ biết, nữ nhi không làm gì cả."

Bắc Xương Bình thấy nàng ta đến giờ còn mạnh miệng, lửa giận càng cháy mạnh.

"Được, được lắm, đến giờ còn không thừa nhận. Giờ người bên ngoài đều biết, Bắc Xương Bình ta có một nữ nhi ác độc, không biết xấu hổ trộm thơ của đích tỷ, còn trả đũa hãm hại đích tỷ."

Bắc Niệm Cẩm trợn tròn mắt, không tin lời Bắc Xương Bình nói.

Cái gì mà trộm thơ của đích tỷ? Cái gì mà hãm hại đích tỷ?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện