Editor: Bạch Diệp Thảo

"Một, một công tử." Tiểu cung nữ kinh sợ nhìn hắn.

Vũ Văn Trường Vân hừ lạnh một tiếng, "Còn không nói thật, bổn vương vặn gãy cổ ngươi."

Tiểu cung nữ nước mắt tràn mi, run rẩy nói, "Là một công tử thanh tú. Hắn, hắn ở phía trước."

Vũ Văn Trường Vân nhìn chằm chằm nàng ấy, như đang phân vân lời nàng ấy nói là thật hay giả, nhưng lực đạo trên tay không thả lỏng, ngược lại càng lúc càng chặt, tiểu cung nữ giãy giụa, lại bị hắn giữ chặt.

Tròng mắt nàng ấy trợn lên trên, lúc hồn sắp lìa khỏi xác, Vũ Văn Trường Vân buông tha nàng.

Tiểu cung nữ tìm được đường sống trong chỗ chết, ho khan liên tục.

Vừa mới chỉ cần trong lúc tiểu cung nữ sắp chết hiện lên nét do dự, mạng nhỏ của nàng ấy sẽ mất thật.

"Đi trước dẫn đường." Vũ Văn Trường Vân lạnh lẽo ra mệnh lệnh.

Tiểu cung nữ nghe giọng hắn, thân mình không khống chế được run lên, cuống quýt đứng dậy, đi trước dẫn đường.

Hai người đi đến trước thiên điện, liếc mắt một cái đã thấy Ngôn Khanh nằm trên giường, trong lòng Vũ Văn Trường Vân giật mình, bước nhanh về phía Ngôn Khanh, đúng lúc này, một ngân châm nhỏ đâm vào sau cổ Vũ Văn Trường Vân.

Vũ Văn Trường Vân trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn tiểu cung nữ kia.

Tiểu cung nữ mới vừa rồi còn vâng vâng dạ dạ, giờ này sắc mặt thanh lãnh, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Cung nữ kéo Vũ Văn Trường Vân lên giường, cởi hết quần áo của hai người đi, một đồ vật cực nhỏ bắn vào trong lư hương, dược cương cường bá đạo vô cùng, vô sắc vô vị tràn ngập toàn bộ cung điện.

Tiểu cung nữ vừa ra, nhìn thấy Bắc Vũ Đường, biểu tình trên khuôn mặt thay đổi, "Tiểu thư, mọi việc đã thỏa đáng. Hai khắc sau có thể dẫn người tới đây."

"Được." Bắc Vũ Đường vung tay với nàng ấy, tiểu cung nữ yên lặng rời đi.

Bắc Vũ Đường nhìn cửa cung đóng chặt, khoé môi khẽ nhếch, bước nhẹ về yến hội.

Cùng lúc đó, tiểu cung nữ vừa mới tách ra cùng Bắc Vũ Đường xuất hiện trong Ngự Hoa Viên. Lúc này, nàng ấy đang quỳ trước mặt một người mặc áo dài màu trăng non đang đứng khoanh tay.

"Dẫn người qua đi." Giọng nói thanh lãnh của nam tử vang lên.

"Vâng." Tiểu cung nữ kính sợ đáp.

Gã sai vặt hầu hạ bên người nam tử mở miệng nói, "Chủ tử, có phải quá tiện nghi cho bọn họ rồi không?"

Hai tên đó vậy mà lại dám đánh chủ ý lên Vương gia nhà bọn họ, thật là không biết sống chết.

"Sẽ có người thu thập bọn họ."

Nam tử xoay người, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, trường mi như liễu, thân như ngọc thụ, mặc phát như tơ, ánh trăng chiếu trên người nọ, phản ra ánh bạc nhàn nhạt.

Gã sai vặt không để bụng trong lòng, Tĩnh Vương phi kia chỉ có chút thông minh, sao có thể so với Vô Thượng Ám Ảnh bọn họ được.

Chuyện hôm nay, nếu không phải Vương gia nhà bọn họ ra tay, chỉ sợ nàng không thể thuận lợi hoàn thành như vậy.

Lúc này, Bắc Vũ Đường đã trở lại yến hội.

Mới vừa uống mấy chén rượu xuống bụng, Bắc Vũ Đường đang chuẩn bị hành động, trong yến hội lại xôn xao, Bát hoàng tử mới ba tuổi đuổi theo chó nên đi lạc.

Bát hoàng tử chính là tiểu nhi tử của Hoàng hậu, Đế Hậu rất yêu thương đứa bé này, giờ bé đi lạc, tất nhiên là lo lắng.

Đúng lúc này, một thị vệ tới báo, có người rơi xuống nước.

Đế Hậu đều không bình tĩnh, một đám vội đuổi tới bên hồ sen, lúc xuống nước vớt người lên, phát hiện đó là con chó đi lạc của Bát hoàng tử.

"Hoàng thượng, thần thiếp lo cho hoàng nhi..." Hoàng hậu sợ hãi túm chặt khăn lụa.

Xích Đế cầm tay nàng, trấn an, "Đừng lo lắng, hoàng nhi cát nhân ắt có thiên tướng."

Thị vệ lại vào hồ sen tìm người, đảo mắt, toàn bộ hồ sen tràn đầy thị vệ, lại không tìm được Bát hoàng tử.

Lúc này, một nội thị vội vàng chạy lại, quỳ trên mặt đất.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, có cung nữ thấy Bát hoàng tử đến Thuý Vi Điện."

"Còn không mau đi đem Bát hoàng tử về." Xích Đế trầm giọng nói.

"Vâng."

Thị vệ đi rồi, Bắc Vũ Đường trà trộn trong nữ quyến nghe đến Thuý Vi Điện, đồng tử co rụt.

Bắc Vũ Đường đi từ đám người ra, hành lễ với Đế Hậu, thái độ chân thành nói, "Hoàng hậu nương nương, thiếp thân đứng ở đây cũng không có việc gì, không bằng đi cùng thị vệ tìm người, cũng nhanh chóng tìm ra Bát hoàng tử."

Các nữ quyến khác nghe Bắc Vũ Đường nói, đều ảo não sao mình không nghĩ được như vậy.

"Tĩnh Vương phi nói phải, thiếp thân cũng muốn cùng đi tìm."

Một hai người đều nói theo, nếu ai không nói, giống như sẽ bị ngộ nhận là không coi trọng Bát hoàng tử, là chậm trễ Đế Hậu vậy.

Hoàng hậu mở miệng, "Các ngươi thật ra có tâm."

Lúc nói lời này, ánh mắt nàng ấy dừng trên người Bắc Vũ Đường mang theo vài phần nhu hoà.

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn tự mình đi tìm." Trong mắt Hoàng hậu tràn ngập lo lắng.

"Cùng đi thôi."

Xích Đế mở miệng, một đám người lắc lư đi về phía Thuý Vi Điện, tới nơi, thấy một củ cải nhỏ mặc y phục màu vàng nhạt đang tò mò ghé vào khe cửa nhìn bên trong.

Hoàng hậu vừa thấy thân ảnh nho nhỏ đó, tức khắc sáng lạn hẳn, vội vàng chạy qua, bế bé vào lòng mình.

"Hạo Nhi, sao con lại chạy tới đây?"

Bát hoàng tử nãi thanh nãi khí nói, "Nhi thần lạc đường."

Hoàng hậu thấy đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của bé, dù muốn trách cứ cũng luyến tiếc.

Bát hoàng tử mở đôi mắt to đen nói, "Mẫu hậu, trong đó có người đang đánh nhau."

Bát hoàng tử chỉ bàn tay bụ bẫm vào trong phòng.

Đại thái giám đứng bên cạnh Xích Đế vung tay lên, hai thị vệ một trái một phải trực tiếp đẩy cửa mà vào. Xích Đế, Hoàng hậu và những người khác đi vào trong điện, một mùi hương xx nồng đậm ập vào mặt.

Hoàng hậu chỉ liếc mắt nhìn hai người trên giường, lập tức xoay người.

Xích Đế nhìn hai người giao triền bên nhau, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Không ít nội các đại thần đi theo Xích Đế vào trong cũng thấy được một màn hoang đường đó. Chỉ thấy hai đại nam nhân trần truồng dây dưa bên nhau, trong không khí càng là có hơi thở tính dục nồng đậm.

Hai người trên giường nghe được động tĩnh, động tác dưới thân ngừng lại. Gió lạnh bên ngoài thổi vào, thổi đi hơi thở trong phòng, đầu óc Vũ Văn Trường Vân mơ hồ thanh tỉnh một lát.

Khi thấy Xích Đế và một chúng triều thần, đôi mắt hắn trợn to, sắc mặt trắng bệch.

Ngôn Khanh không có nội lực, vẫn đang chìm trong bể dục, thấy Vũ Văn Trường Vân ngừng lại, bất mãn lẩm bẩm, "Vũ Văn, cho ta."

Tiếng nói ám ách, trong đại điện yên tĩnh vang lên.

Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một câu – "không biết xấu hổ!".

Ngay sau đó, hành động của nam nhân càng làm tam quan của họ nát bấy.

Ngôn Khanh tự động nhếch lên...

Vũ Văn Trường Vân đang trong trạng thái chết máy, vì động tác này, nháy mắt bừng tỉnh. Hắn hoảng loạn từ trên giường xuống, lung tung chắp vá quần áo trên đất mặc vào.

"Thần, thần khấu kiến Hoàng thượng." Vũ Văn Trường Vân quỳ xuống, đầu thấp không thể thấp hơn.

Vũ Văn Trường Vân nhanh chóng suy nghĩ làm sao để vớt mình ra khỏi chuyện này.

"Vũ Văn, ngươi!" Xích Đế rất tức giận.

Vũ Văn Trường Vân là nghĩa huynh của hắn, đồng thời cũng là phụ tá đắc lực của hắn. Giờ hắn nể trọng thần tử, nhưng trong hoàng cung lại làm chuyện như vậy với một nam tử khác, thật sự là mang mặt mũi của hắn đi quét rác!

Vũ Văn Trường Vân dập đầu, nói với Xích Đế, "Hoàng thượng, thần ra ngoài tìm Vương phi, trên đường bị ngất. Thần cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, thần có tội."

Ngôn Khanh ở trên giường rầm rì, đầu cũng tỉnh dần lại.

Một đại thần giao hảo với Vũ Văn Trường Vân đi ra, chắp tay nói với Xích Đế, "Hoàng thượng, trong phòng này có mùi hương lạ lùng, không bằng cho ngự y tới điều tra một chút."

Xích Đế cũng muốn tẩy trắng cho Vũ Văn Trường Vân, dù sao đây cũng là trợ thủ đắc lực của mình.

Vũ Văn Trường Vân xấu mặt, thể diện của mình cũng khó coi.

Đại thái giám vừa thấy biểu tình của Hoàng thượng, lập tức minh bạch, cho người gọi thái y đến.

Ngôn Khanh nằm trên giường cũng đã tỉnh, thấy Vũ Văn Trường Vân quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên kinh nghi. Khi hắn nhìn thoáng qua thân ảnh minh hoàng sắc, cùng với các đại thần phía sau người đó, sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.

Hắn ngã từ trên giường xuống, hoảng loạn cầm quần áo che khuất thân mình, quỳ lạy Xích Đế, "Thảo dân khấu kiến Hoàng thượng."

Nữ quyến vẫn chưa đi vào, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đều cảm giác được không khí không thích hợp, một đám không dám nghị luận ồn ào, chỉ duỗi cổ nhìn về hướng đại điện.

Không bao lâu, một ngự y vội vàng chạy tới, bái kiến Đế Hậu xong, bắt đầu kiểm tra lư hương trong phòng.

Ngự y lấy tro tàn trong lư hương, còn chưa cháy hết, lão ngửi cẩn thận, nửa ngày sau, tiến tới trước mặt Xích Đế hồi bẩm, "Hồi bẩm Hoàng thượng, hương liệu trong lư hương này đều là những hương liệu bình thường nhất, không có chỗ nào không ổn."

Ngự y đã đến, không những không làm sáng tỏ cho Vũ Văn Trường Vân, ngược lại còn đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.

Các vị đại thần đều nhớ rõ, vị thỏ ông cháu kia vừa gọi rõ ràng "Vũ Văn". Khẩu khí quen thuộc như thế, nghe sao cũng không giống lần đầu tiên.

Vũ Văn Trường Vân nghe ngự y nói, mồ hôi lạnh ứa ra, "Thần, thần trúng dược, mới có thể như thế. Người này là phụ tá của thần, thần không biết hắn lại có tâm tư xấu xa bực này với mình, mong Hoàng thượng nắm rõ."

Ngôn Khanh một bên nghe Vũ Văn Trường Vân nói, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, ngốc lăng tại chỗ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Văn Trường Vân.

Hắn ngàn vạn lần không ngờ, Vũ Văn Trường Vân sẽ không màng sống chết của mình, vứt một mình mình ra ngoài.

Trái tim hắn giống như bị người bóp chặt, vỡ thành những mảnh nhỏ.

Vũ Văn Trường Vân không dám nhìn qua Ngôn Khanh, càng không dám nhìn thẳng.

Xích Đế nhìn Vũ Văn Trường Vân, lại nhìn về phía Ngôn Khanh vẻ mặt tuyệt vọng, đôi mắt hắn híp lại, trầm giọng nói, "Áp người này vào thiên lao."

Phàm là người có mắt đều nhìn ra được quan hệ của Vũ Văn Trường Vân và thỏ ông cháu kia không đơn giản.

Nhưng hành động của Hoàng thượng, các vị đại thần đều hiểu, đây là muốn giữ lại Vũ Văn Trường Vân.

Ngôn Khanh chật vật bị thị vệ kéo từ điện đi.

Các nữ quyến đứng ngoài chờ kinh nghi nhìn nam tử quần áo bất chỉnh vẻ mặt tuyệt vọng đó.

Lòng hiếu kỳ của những nữ quyến bị câu lên, có người đã lén thấp giọng nói nhỏ.

"Người này là ai vậy?"

"Bát hoàng tử nói đánh nhau, chẳng lẽ là..." Nửa câu sau, không cần nói cũng hiểu.

Bắc Vũ Đường nhìn Ngôn Khanh bị kéo đi, nhếch lông mày.

Chẳng lẽ là tên Vũ Văn cầm thú kia vì giữ được mình nên đẩy Ngôn Khanh ra?

Nghĩ đến biểu tình tuyệt vọng tan nát cõi lòng của Ngôn Khanh lúc bị thị vệ kéo đi, chắc đúng tám chín phần rồi.

Chậc chậc, nàng còn tưởng Vũ Văn Trường Vân yêu Ngôn Khanh đến mức nào chứ, không ngờ mới bị người ta bắt được một lần đã không chút do dự đẩy người ra.

Ngôn Khanh thiệt tình với Vũ Văn Trường Vân thật, không lên tiếng biện giải, an tĩnh bị lôi đi.

Hoàng hậu ra ngoài, cho Bắc Vũ Đường một ánh mắt thương hại.

"Tiểu Đức Tử, dẫn các vị phu nhân về đại điện nghỉ ngơi."

"Vâng."

Một đám phu nhân đi theo thái giám và cung nữ rời khỏi đây, Bắc Vũ Đường làm bộ cái gì cũng không biết, trộn giữa các nàng.

Chờ các nàng trở về, các đại thần cũng theo sát, còn Vũ Văn Trường Vân đi sau cùng. Tất cả mọi người về yến hội, bữa tiệc vẫn náo nhiệt phi phàm như cũ, dường như chẳng có gì xảy ra.

Bắc Vũ Đường nhìn Vũ Văn Trường Vân trở về, vẻ mặt quan tâm hỏi, "Vương gia, chàng làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như thế?"

Vũ Văn Trường Vân nhìn Bắc Vũ Đường, ánh mắt lộ tia âm lãnh, "Nàng vừa đi đâu?"

Chuyện vừa rồi vốn nên xảy ra trên người nàng và Tiêu Dao Vương, giờ lại biến thành hắn và Ngôn Khanh, ắt phải có người giở trò quỷ. Người giở trò quỷ, có thể là nàng hay không.

Bắc Vũ Đường dường như bị ánh mắt của hắn dọa, "Vương gia, chàng làm sao vậy?"

"Trả lời ta."

"Ta và tiểu cung nữ kia đi thay quần áo, trên đường gặp một quản sự gọi cung nữ kia đi, đổi thành một cung nhân khác dẫn ta đến thiên điện thay đồ, lúc ta về, chàng đã không còn ở đây nữa." Bắc Vũ Đường vẻ mặt hoang mang nhìn hắn, "Làm sao vậy?"

Vũ Văn Trường Vân vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, nhưng không nhìn ra có gì khác thường, "Không có việc gì."

Vũ Văn Trường Vân bực mình uống một ngụm rượu.

Nếu không phải là nàng, vậy ai đang đối nghịch với hắn?

Vũ Văn Trường Vân rất nhanh nghĩ đến một người.

Chẳng lẽ là Tiêu Dao Vương?!

Ở trong cung thần không biết quỷ không hay làm được việc này, Bắc Vũ Đường không thể làm, nàng còn không rõ kế hoạch của bọn họ. Có thể làm đến mức một giọt nước không lọt như thế, chỉ sợ cũng chỉ có y.

Nghĩ đến mọi việc là kế hoạch của Tiêu Dao Vương, sắc mặt Vũ Văn Trường Vân càng thêm khó coi.

Tiêu Dao Vương sao lại vô duyên vô cớ nhằm vào hắn?

Chẳng lẽ hắn đã biết kế hoạch của bọn họ, nên mới...

Nếu thật là như thế, tình cảnh của hắn kham ưu rồi.

Thế lực của Tiêu Dao Vương, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng kị. Trong triều sớm đã có lời đồn, nếu không phải Tiêu Dao Vương vô tâm với Đế vị, người giờ đang làm Hoàng đế tuyệt đối không phải Đương kim Thánh thượng.

Hiện tại hắn đắc tội một người như vậy, về sau chỉ sợ không có trái ngon mà ăn.

Vũ Văn Trường Vân uống rượu liên tục, vì lo về Tiêu Dao Vương mà quên hết người nào đó.

Chờ đến khi yến hội hết, Vũ Văn Trường Vân đã sớm say khướt, may mà có nội thị đến nâng hắn ra ngoài.

Đã qua ba ngày từ hôm dạ yến trung thu.

Lời đồn vớ vẩn mà Vũ Văn Trường Vân lo lắng không xuất hiện, Tiêu Dao Vương hắn lo sẽ tới trả thù cũng không xuất hiện, bên ngoài gió yên sóng lặng.

Ba ngày sau, Vũ Văn Trường Vân luôn ôm bệnh không vào triều sớm cuối cùng cũng yên tâm ra ngoài.

Hắn lại không biết có một câu gọi là "bình yên trước cơn bão".

Ngày thứ hai sau khi hắn thượng triều, đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành bắt đầu truyền lưu diễm sự của Vũ Văn Trường Vân và phụ tá của chính mình.

Lời đồn trên phố nghe sinh động như thật, nghe nói phụ tá tên Ngôn Khanh kia bên ngoài là phụ tá nhưng thật ra là tiểu quan mà Tĩnh Vương nuôi.

Hai người thường xuyên yêu đương vụng trộm trong phủ, Tĩnh Vương rất sủng ái vị tiểu quan kia, ngày ngày mang theo bên người, một khắc cũng không rời, ngay cả dạ yến trung thu của Hoàng gia hôm trước cũng dẫn người theo.

Ngày ấy hai người vì kích thích mà dám lớn mật làm việc cẩu thả trong hoàng cung, bất hạnh bị người gặp được.

Tiểu quan động thân đứng ra, vì giữ được Tĩnh Vương mà cam nguyện bỏ tù,

Chuyện này được truyền lưu rộng khắp.

Trong đó còn có một lời đồn đãi khác.

Nghe nói Tĩnh Vương là đoạn tụ, cưới vợ là vì che dấu tai mắt người khác. Năm đó, Âu Dương Ngọc Dao không phải bệnh chết, mà là vì phát hiện gian tình của Tĩnh Vương và tiểu quan kia, bị Tĩnh Vương giết chết.

Người truyền bá lời đồn này không nhiều, nhưng âm mưu giả nghe được, bắt đầu chỉ là tuyên truyền, đảo mắt đã thành phe chủ lực.

Vũ Văn Trường Vân từ triều đình về thì nghe được mấy lời đồn đãi này.

Những lời đồn phảng phất nháy mắt đã truyền ra khắp kinh thành, hắn trở thành đối tượng mà mọi người nghị luận.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?!" Vũ Văn Trường Vân cả giận nói, hắn tức giận đập nát không ít đồ sứ.

Hắn chẳng qua chỉ vào triều một chuyến, sao trở về đã thay đổi hết rồi thế.

Quản gia kinh sợ đứng trong đại sảnh, "Nô tài đã phái người tra xét."

Lời đồn đãi chỉ trong một thời gian ngắn đã truyền khắp ngóc ngách kinh thành, bản lĩnh thông thiên như vậy, làm Vũ Văn Trường Vân nghĩ tới một người.

Tiêu Dao Vương!!

Không cần phải nói, nhất định là y giở trò quỷ sau lưng!

Trừ y, hắn không nghĩ ra được ai sẽ đối phó hắn như thế.

Lúc trước hắn giết Âu Dương Ngọc Dao chỉ có hắn và Ngôn Khanh biết, còn thái y khám tử thi, những người có quan hệ với Âu Dương Ngọc Dao lúc trước, mấy năm nay đều đã biến mất.

Người duy nhất biết được bí mật này, chỉ có hắn và Ngôn Khanh.

Chẳng lẽ y biết được từ miệng Ngôn Khanh?!

Ngôn Khanh, chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản bội bổn vương sao!

Đáy mắt Vũ Văn Trường Vân là kích động và hung ác.

Lời đồn về Âu Dương Ngọc Dao, Âu Dương gia tất nhiên cũng nghe được, mới đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng nhiều người nói, Âu Dương gia cũng sinh nghi.

Khi họ ôm thái độ thử đi tra, lại kinh ngạc phát hiện, những người năm đó từng hầu hạ Âu Dương Ngọc Dao đều đã biến mất. Có một vài người là ngoài ý muốn đã chết, có một vài người là đi xa tha hương, không còn tin tức.

Âu Dương gia bọn họ vậy mà lại không tìm được một ai để hỏi về chuyện năm đó. Âu Dương gia vốn không để bụng cũng nghi ngờ.

Âu Dương gia bắt đầu điều tra chuyện trước kia, Vũ Văn Trường Vân tất nhiên biết rõ.

"Đáng chết!"

Trong thư phòng truyền đến những tiếng rơi vỡ nát.

Bắc Vũ Đường đứng ngoài thư phòng, nha hoàn đứng bên bưng một bát canh.

"Vương gia." Bắc Vũ Đường đứng ngoài cửa gọi to một tiếng.

Làm một thê tử một lòng đặt lên người Vũ Văn Trường Vân, trong thời điểm như vậy tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Một Bắc Vũ Đường hiền lương thục đức, thiện giải nhân ý online~!

Vũ Văn Trường Vân đang thịnh nộ nghe được giọng của Bắc Vũ Đường, có chút bực bội, nhưng thanh danh của hắn giờ quá kém, không thể phát giận với thê tử, chứng thực chuyện hắn và Ngôn Khanh được.

Vũ Văn Trường Vân áp hoả khí trong lòng xuống, tận lực bình tĩnh giọng mình lại, "Vào đi."

Bắc Vũ Đường ra lệnh cho nha hoàn đặt đồ xuống, lại cho họ lui ra ngoài.

"Vương gia, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục. Thời gian sẽ chứng minh tất cả, đen là đen, trắng là trắng, có một ngày mọi việc sẽ hiểu được gương mặt thật của Vương gia. Vương gia cần gì phải vì thế nhân nhất thời ngu muội mà tức giận, chớ tức giận thương thân." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói.

Vũ Văn Trường Vân nghe nàng an ủi, không biết vì sao càng nghe càng hụt hẫng, luôn cảm thấy quái quái, nhưng lại không thể nói rõ ở đâu quái.

"Phu nhân nói không sai, về sau bọn họ sẽ hiểu mình sai thái quá." Vũ Văn Trường Vân miễn cưỡng nở nụ cười.

"Vâng." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng đáp, "Vương gia, đây là canh ta nấu cho chàng, giúp hạ hoả."

Vũ Văn Trường Vân thấy nàng trước sau như một đối xử tốt với mình, vốn còn lo nàng sẽ tin lời đồn bên ngoài, giờ yên tâm hơn không ít.

"Tay nghề của Vũ Đường ngày càng tốt." Vũ Văn Trường Vân tán thưởng một tiếng.

Bắc Vũ Đường ngượng ngùng cười.

Chờ hắn uống canh bổ xong, Bắc Vũ Đường chậm rãi nói, "Vương gia, chuyện Ngôn Khanh, chàng định xử lý thế nào? Trước kia hắn là người trong phủ của chúng ta, tất nhiên biết không ít chuyện của Vương gia. Nếu hắn ghi hận trong lòng, muốn bôi nhọ Vương gia, thiếp thân sợ là... Dù sao, chuyện này hắn cũng dám làm với Vương gia."

Thời gian gần đây Vũ Văn Trường Vân cố tình tránh chuyện Ngôn Khanh, hắn không dám suy nghĩ.

Hắn vẫn có cảm tình với Ngôn Khanh.

Nhưng giờ Bắc Vũ Đường nhắc nhở, Vũ Văn Trường Vân cũng kinh giác điểm không ổn. Thật ra trong lòng hắn đã sớm nghĩ đến, chỉ là nhất thời không muốn đối mặt, giờ Bắc Vũ Đường đẩy ra trước mắt, làm hắn không thể không đối mặt.

Bắc Vũ Đường đề nghị: "Vương gia, thiếp thân cảm thấy không thì chàng cứu hắn ra, hẳn hắn sẽ cảm tạ nhân nghĩa của Vương gia."

"Không được, nếu ta cứu hắn ra, thế nhân sẽ chỉ cho rằng hắn thật sự có quan hệ không minh bạch với bổn vương." Vũ Văn Trường Vân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

"Vậy phải làm sao cho phải? Nếu hắn bị người lợi dụng, Vương gia sẽ gặp nguy hiểm." Bắc Vũ Đường cau mày, vẻ mặt lo lắng.

Vũ Văn Trường Vân thấy nàng để bụng mình như vậy, trong lòng rất cảm động. Hắn không khỏi nghĩ đến, lúc trước Ngôn Khanh muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng nàng lại muốn cứu hắn ra. Hai bên so sánh, tình ý với Ngôn Khanh nhạt đi vài phần.

"Phu nhân đừng lo, ta sẽ tự xử lý tốt." Vũ Văn Trường Vân an ủi, đáy mắt xẹt qua âm ngoan.

Bắc Vũ Đường chú ý tới hung ác chợt loé qua trong mắt hắn, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Không ngờ hắn dễ cắn câu như thế!

Nàng chẳng qua chỉ đẩy nhẹ một cái, hắn đã nổi sát tâm với Ngôn Khanh rồi.

Phải biết lúc trước hai người ở bên nhau, Vũ Văn Trường Vân có thể vì Ngôn Khanh mà giết Âu Dương Ngọc Dao, có thể nhân nhượng mọi thứ. Hắn đối xử tốt với Ngôn Khanh, yêu Ngôn Khanh, đánh là đánh thật.

Nhưng vậy thì sao, trước mặt quyền thế, hắn không do dự vứt bỏ tình yêu của hắn.

Chờ đến Bắc Vũ Đường rời đi, Vũ Văn Trường Vân đã quyết định nên xử trí Ngôn Khanh như thế nào.

Ngôn Khanh tuyệt đối không thể giữ lại trên đời!

Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường bảo Bắc gia ca ca bí mật đưa một mật tin đến trong tay Âu Dương gia, nội dung thư rất đơn giản, đó là chuyện về cái chết của Âu Dương Ngọc Dao, Ngôn Khanh biết được. Còn nhấn mạnh nhắc nhở bọn họ, Vũ Văn Trường Vân sẽ gây bất lợi với Ngôn Khanh.

Hiện tại Âu Dương gia đã nghi ngờ Vũ Văn Trường Vân, thu được mật tin này, dù họ có tin hay không cũng sẽ bảo toàn Ngôn Khanh.

Nếu Âu Dương gia thông minh một chút, có thể lợi dụng cơ hội này, có lẽ có thể thu hoạch được cũng không biết chừng.

Âu Dương gia vì lâm vào bình cảnh khi điều tra chuyện Âu Dương Ngọc Dao, đột nhiên nhận được một mật tín như vậy, trong lòng có băn khoăn, cũng không tin tưởng, nhưng ôm tâm lý thử một lần, lấy thế lực của Âu Dương gia bọn họ, muốn bảo vệ Ngôn Khanh vẫn rất dễ dàng.

Khi bọn họ phái người đi bảo vệ Ngôn Khanh, Vũ Văn Trường Vân tránh đêm dài lắm mộng, cho người xuống tay với Ngôn Khanh.

Ở trong tù mấy ngày, Ngôn Khanh chịu nhiều đau khổ, nhiều nhất là nhục nhã của ngục tốt.

Ở bên ngoài truyền khắp tin về hắn và Tĩnh Vương, ngục tốt đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Ngôn Khanh, thậm chí có người còn dùng ánh mắt dâm tà.

"Có ai không, có ai không?" Ngôn Khanh khát không chịu được, hướng về bên ngoài kêu.

Một ngục tốt cầm roi, không kiên nhẫn đi vào nhà tù, cho Ngôn Khanh hô to gọi nhỏ một roi.

"Kêu la cái gì?"

Ngôn Khanh chịu đựng tức giận, ăn nói khép nép: "Nước, cho ta một chút nước."

Ngục tốt nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy khinh thường, "Một tên thỏ ông cháu như ngươi muốn uống nước cái gì!"

"Ngươi!"

Ngôn Khanh căm tức nhìn ngục tốt.

"Ngươi muốn uống nước cũng dễ thôi. Đại gia ta chưa từng chơi đùa thỏ ông cháu, ngươi chỉ cần hầu hạ đại gia ta thật tốt, ta cho ngươi uống nước." Ánh mắt ngục tốt dâm tà đánh giá Ngôn Khanh.

"Ngươi...." Đối mặt với sự nhục nhã của ngục tốt, sắc mặt Ngôn Khanh đỏ bừng.

"Một thỏ ông cháu, còn giả vờ thanh cao cái gì." Ngục tốt hừ lạnh một tiếng, quất roi về phía Ngôn Khanh.

"Ta chính là người của Tĩnh Vương." Ngôn Khanh không nhịn được cảnh cáo.

Ngục tốt cười nhạo một tiếng, "Tĩnh Vương?! Ha ha, đừng có kể chuyện cười. Giờ Tĩnh vương muốn phủi sạch quan hệ với ngươi còn không kịp, đừng vọng tưởng hắn sẽ tới cứu ngươi ra ngoài. Ngươi thật sự cho rằng Tĩnh Vương coi trọng ngươi sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, ngươi đã từng thấy Vương công quý tộc nào đặt một món đồ chơi trong lòng chưa?"

Ngôn Khanh tức xanh mét mặt, muốn nói gì đó, lại không nói thành lời.

"Ngươi cũng đừng mơ mộng hão huyền. Nếu Tĩnh Vương thật sự có tâm với ngươi, sẽ không mặc ngươi ở đây tự sinh tự diệt. Một tên thỏ ông cháu chỉ biết bán mông như ngươi, đừng bưng cái giá trước mặt lão tử, bằng không lão tử thật sự không ngại nếm thử hương vị của thỏ ông cháu."

Ngục tốt đi rồi, Ngôn Khanh cả người đều lâm vào trầm mặc.

Thật ra hắn đã sớm hiểu, nhưng hắn vẫn luôn vọng tưởng, Vũ Văn có nỗi khổ riêng. Hắn vẫn luôn tự lừa bản thân như vậy, nhưng những lời của ngục tốt, lại bày ra sự thật đầm đìa máu tươi ra trước mặt hắn.

Đột nhiên, một đôi tay ôm hắn từ phía sau, Ngôn Khanh kinh hãi, giãy giụa. Hắn lại phát hiện hai bên trái phải đều có người tới, bao quanh hắn.

"Các người muốn làm gì?" Ngôn Khanh cảnh giác nhìn bốn người vây quanh mình.

Bốn người cười tà, "Chúng ta muốn làm gì, đương nhiên là làm ngươi! Mấy ngày này không có người làm ngươi dễ chịu, hẳn ngươi rất khó chịu nhỉ, để các ca ca tới thương ngươi thật tốt."

"Các người đừng tới đây!" Ngôn Khanh kinh hãi.

Một nam nhân có vết sẹo do đao cười lạnh, "Ngươi không phải thỏ ông cháu à, giả vờ thanh cao cái gì. Chúng ta đè ngươi là để mắt ngươi."

Nói xong, bốn người cùng xông lên khống chế Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh muốn kêu la, lại bị một người che miệng lại, hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở rách nát.

Chuyện xảy ra trong phòng giam, ngục tốt xung quanh đều biết, nhưng không ai để trong mắt.

Dù là phạm nhân cùng phòng giam, có người tiến lên chia một ly canh, có người nhắm mắt dưỡng thần, làm bộ không biết gì cả.

Ngôn Khanh bị tra tấn suốt một đêm, ánh mắt hắn từ đầu thanh triệt dần tan rã, cuối cùng là trống rỗng vô thần.

Hắn và Vũ Văn yêu nhau thì có gì sai, vì sao những người này lại vũ nhục hắn như thế?

Vũ Văn, ngươi không cần ta thật sao?

Một phạm nhân đang ở trên người hắn, thấy hắn không nhúc nhích thì hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra chỗ khác.

"Này này này, đừng giả chết với lão tử!"

Ngôn Khanh vẫn không nhúc nhích, những người trong phòng giam đều luống cuống.

"Chắc hắn không chết đâu nhỉ?"

"Phi, phi, nào có chuyện chết dễ dàng như thế."

Có người tiến lên dò hơi thở của hắn, thấy hắn còn thở mới yên tâm.

Chờ đến lúc ngục tốt phát hiện thảm trạng của Ngôn Khanh, cảnh cáo những người khác trong lao, để tránh Ngôn Khanh bị đùa chết, ngục tốt chuyển hắn sang một phòng giam riêng.

Từ sau ngày ấy, việc mà Ngôn Khanh thường làm nhất chính là phát ngốc. Cặp mắt tuyệt vọng, mơ hồ nhìn ra một tia âm ngoan.

Khi hắn đần độn sống qua mấy ngày, đêm hôm đó, một đám ngục tốt ngã xuống, hắc ảnh lặng yên không tiếng động tiến vào trong lao. Ngôn Khanh nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía trên hắc y nhân kia.

"Ngươi là ai?" Ngôn Khanh nhìn hắc y nhân, "Có phải Vũ Văn bảo ngươi tới cứu ta không?"

Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn toát ra một đạo kỳ ký.

Hắc y nhân không lên tiếng, đi thẳng về phía hắn.

Ngôn Khanh cảm nhận được nguy hiểm và sát ý đến từ hắc y nhân. Hắn không ngừng lùi ra sau, đến tận khi mình bị ép đến góc tường, không còn đường lui.

"Có ai không!" Ngôn Khanh lớn tiếng gọi, nhưng cả gian phòng im ắng, tất cả mọi người đã ngủ như chết.

Người còn thanh tỉnh chỉ có Ngôn Khanh và hắc y nhân.

Hắc y nhân bóp chặt cổ hắn, ánh mắt lạnh băng không tình cảm.

Ngôn Khanh không ngừng giãy giụa, nhưng dù hắn giãy giụa ra sao cũng không thoát được. Không khí trong lồng ngực ngày càng ít, ngực đau nhức lên.

Hắn gắt gao bắt lấy tay người nọ, trong lúc giãy giụa, lộ ra cánh tay của người nọ. Khi hắn nhìn thấy nốt ruồi đen trên cánh tay người nọ, trợn tròn mắt.

Người này hắn từng gặp ở thư phòng của Vũ Văn!

Vì sao, vì sao Vũ Văn lại phái người tới giết hắn!

Ngôn Khanh giãy giụa yếu dần, nhưng vẫn mong sống sót.

Khi hắn sắp tuyệt khí, tên hắc y nhân kia đột nhiên kêu rên một tiếng, tay bóp cổ Ngôn Khanh chợt buông lỏng.

Trong phòng giam xuất hiện hai hắc y nhân, hai người xông thẳng đến công kích hắc y nhân đến trước, người nọ còn muốn thừa dịp đi giết Ngôn Khanh, đáng tiếc hai người mới đến không cho hắn cơ hội.

Hắc y nhân có nốt ruồi đen không có cách nào, chỉ có thể rút lui.

Một người đuổi theo, một người khác ở lại trong ngục, đề phòng có trá.

Hắc y nhân trong phủ Tĩnh Vương thoát khỏi truy binh xong, lập tức trở lại Tĩnh Vương phủ.

"Thuộc hạ vô năng, không hoàn thành nhiệm vụ." Nam tử quỳ trên đất, không dám động.

"Choang" một tiếng, một chén trà nhỏ đập vào trên trán hắn, máu tươi lập tức chảy ròng, người nọ không dám rên một tiếng.

"Phế vật." Sắc mặt Vũ Văn Trường Vân khó coi, "Có biết người che chở hắn là ai?"

"Xem có vẻ là tử sĩ của Âu Dương gia."

"Âu Dương gia." Vũ Văn Trường Vân lẩm bẩm hai tiếng, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên.

Xem ra Âu Dương gia thật sự đã nghi ngờ hắn.

Không được, tuyệt đối không thể để Ngôn Khanh còn sống trên đời. Nếu đểu người Âu Dương gia biết Âu Dương Ngọc Dao là bị hắn giết, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Vốn còn không đành lòng với Ngôn Khanh, giờ hắn đã không có nửa phần lưu tình.

"Truyền lệnh của bổn vương, xuất động toàn bộ ám vệ, cần phải giết chết Ngôn Khanh, không được để Âu Dương gia mang người đi." Vũ Văn Trường Vân âm trầm ra lệnh.

"Tuân lệnh." Người nọ xoay người rời đi.

Ban đêm cùng ngày, vô số hắc y nhân hướng thẳng về phía đại lao.

Ngôn Khanh bị hai hắc y nhân mang lên đường đến Âu Dương gia, cũng gặp được những người chặn giết hắn. Không thể địch lại, cứu binh của họ lại không tới kịp, một hắc y nhân đã chết dưới đao, máu tươi ấm áp bắn lên mặt hắn.

Nhìn đao hướng thẳng đến ngực hắn, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý phải chết.

Đúng lúc này, một mũi tên đâm xuyên người trước mặt hắn.

Khi đao còn cách hắn không phẩy mấy cm, cả trái tim đều đình trệ.

Rất nhiều nhân mã đuổi tới, hai người Ngôn Khanh cuối cùng cũng thoát được vòng vây, trên người hắn cũng có những vết thương lớn nhỏ.

Một canh giờ sau, Ngôn Khanh bị đưa tới một trang viên.

Ngôn Khanh ở trong bí phòng không thấy ánh mặt trời, buồn bã cười. Tình huống trước mặt của hắn là vừa thoát được hang hổ lại tiến vào ổ sói.

Có lẽ, lúc trước chết đi sẽ càng tốt hơn.

Khi Ngôn Khanh còn miên mãn suy nghĩ, cửa sắt bị người mở tra, hai quý công tử bất phàm đi vào trong phòng. Ngôn Khanh nhìn người tới, đáy mắt hiện lên kinh ngạc.

Hai người này hắn biết, là Đại công tử và Tứ công tử của Âu Dương gia.

"Ngôn công tử, đã lâu không gặp." Âu Dương tứ công tử mở miệng nói.

Ngôn Khanh từng đi theo bên người Vũ Văn, tất nhiên biết hai người họ, hơn nữa lúc trước Âu Dương Ngọc Dao là Tĩnh Vương phi, càng từng có giao thoa.

"Đại công tử và Tứ công tử bắt tại hạ tới đây là có chuyện gì?" Ngôn Khanh hỏi.

"Ngôn công tử nói sai rồi. Chúng ta không bắt ngươi mà là cứu ngươi. Nếu người Âu Dương gia ta không kịp thời xuất hiện, Ngôn công tử đã sớm mất mạng." Âu Dương tứ công tử chậm rãi nói.

"Nói đi, mục đích của các ngươi là gì?" Ngôn Khanh cũng không ngốc, nếu không có mục đích, sao bọn họ có thể ra tay?

"Ngôn công tử dứt khoát như thế, chúng ta cũng sẽ nói thẳng. Chúng ta muốn biết năm đó Ngọc Dao chết như thế nào." Giọng Âu Dương tứ công tử đột nhiên lạnh hẳn đi, ánh mắt lăng liệt nhìn Ngôn Khanh.

Trái tim Ngôn Khanh run rẩy, trong mắt hiện lên dị sắc.

"Ngọc Dao Quận chúa năm đó chết bệnh, tất cả mọi người đều biết." Ngôn Khanh nói.

Âu Dương đại công tử luôn im lặng lại mở miệng, "Chúng ta muốn nghe lời nói thật."

"Ta chỉ biết Ngọc Dao Quận chúa chết bệnh, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình?" Ngôn Khanh ra vẻ ngây thơ hỏi lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện