Editor: Bạch Diệp Thảo
Mẹ Vũ Văn cầm tay nàng, hoà khí nói: "Thân thể của ta tốt. Chỉ là, bụng của con khi nào mới có động tĩnh, mới có thể sinh cho ta một tôn tử trắng trẻo mập mạp đây?"
Bắc Vũ Đường vẻ mặt áy náy nhìn nàng, "Nương, con..."
Mẹ Vũ Văn nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi, không cấm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Bắc Vũ Đường giống như hạ quyết định, nói với bà ta, "Nương, phu quân rất ít khi tới phòng con."
Nàng vừa nói được một nửa, đã thấy khuôn mặt của mẹ Vũ Văn trầm xuống, chỉ là gương mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa kia đã giấu đi nó, làm người ta không phát hiện.
"Con dâu cảm thấy hẳn là phu quân không nổi lên được hứng thú với mình, chỉ trách con dâu vô dụng." Nói xong, vẻ mặt nàng thương tâm, miễn cưỡng cười vui đề nghị, "Con dâu cân nhắc, có nên tìm cho phu quân những nữ tử khác, cũng giúp Vũ Văn gia khai chi tán diệp."
Mẹ Vũ Văn vừa nghe nửa câu đầu, còn tưởng nàng phát hiện bí mật của con trai, nhưng nhìn biểu tình của nàng, hẳn là chưa phát hiện.
"Như thế chỉ sợ con phải chịu uỷ khuất." Mẹ Vũ Văn tất nhiên không phản đối, thậm chí còn ước gì con trai có nhiều nữ nhân một chút. Chỉ cần có một nữ nhân cướp được con trai nàng về từ bên người nam nhân kia, dù là phải cho nàng ta vị trí chủ mẫu Vũ Văn gia, bà cũng sẽ không chút do dự đá văng Bắc Vũ Đường ra.
"Chỉ cần phu quân có hài tử, con dâu sẽ không chịu uỷ khuất."
Mẹ Vũ Văn nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt hiền lành hẳn lên, "Chuyện này còn cần con hao tâm hơn một chút."
Nếu nó có thể làm được chuyện này, bà ta không phải phí không tiền cưới nó vào cửa.
Phải biết rằng, lúc trước bà ta phí không ít công sức khuyên bảo con, nhưng hắn không nghe. Người làm mẫu thân như bà cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ.
"Vâng." Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn đáp.
Từ chỗ mẹ Vũ Văn về, Bắc Vũ Đường đi đến đường đến thư phòng chờ người. Bấm đốt ngón tay tính giờ, quả thực không lâu sau, Vũ Văn Trường Vân đã trở lại. Bên cạnh hắn còn có một nam tử nho nhã thanh tú.
"Vương phi." Ngôn Khanh hơi gật đầu với nàng.
Bắc Vũ Đường đáng giá hắn một chút, chỉ nhìn một cách đơn thuần, diện mạo của Ngôn Khanh thiên âm nhu, nửa nam nửa nữ, ngay cả giọng nói cũng như vậy. Nếu người này giả nữ, chỉ sợ cũng có thể.
Chẳng trách Vũ Văn Trường Vân có thể ăn được, còn có hứng thú nồng đậm, lại không có nửa phần tính trí với nữ tử.
Bắc Vũ Đường mang theo lễ phép đáp lễ lại.
Vũ Văn Trường Vân lãnh đạm nói với Ngôn Khanh, "Ngươi tới thư phòng chờ ta trước đi."
"Vâng, Vương gia." Ngôn Khanh cung kính rời đi.
Bắc Vũ Đường nhìn hai người hỗ động, hoàn toàn là cấp trên cấp dưới, không nhìn ra chỗ nào không ổn.
Đây là điểm lợi hại của bọn họ, ngụy trang trước mặt người ngoài rất tốt.
Ngôn Khanh vừa đi, Vũ Văn Trường Vân đã tiến lên ôm eo nàng, chú ý tới đôi mắt đỏ bừng của nàng, hơi nhăn mày lại, "Có chuyện gì vậy?"
"Không sao đâu, chỉ là cát bay vào mắt thôi."
Vũ Văn Trường Vân thấy nàng như vậy, vừa thấy đã biết là nói dối. Hắn cũng không vạch trần, chỉ ôn nhu trấn an.
"Phu quân, vì sao chàng lại đối xử với ta tốt như vậy?" Bắc Vũ Đường ôn nhu hỏi.
Vũ Văn Trường Vân nhìn bộ dáng đa sầu đa cảm của nàng, trong lòng sáng tỏ, ắt đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Nàng là thê tử của ta, không đối xử tốt với nàng thì tốt với ai."
"Vậy sau này chàng sẽ luôn đối xử tốt với ta sao?" Bắc Vũ Đường truy hỏi.
Vũ Văn Trường Vân nhìn Bắc Vũ Đường khác ngày xưa, kiên nhẫn dỗ dành, thâm tình chân thành nói: "Đương nhiên."
Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng thâm tình của hắn, không tự giác sẽ nhớ lại khuôn mặt ác độc đó, không để hắn nhìn ra mình mất tự nhiên, nàng vùi đầu vào lòng hắn.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, hình ảnh hài hoà ấm áp.
Một mài này rơi vào trong mắt Ngôn Khanh, nhìn đôi nam nữ gắn bó bên nhau trong hoa viên, hắn chỉ thấy chói mắt, đáy lòng chua xót.
Vì sao hắn không phải nữ tử?!
Nếu là nữ tử, hắn có thể quang minh chính đại đứng bên người ấy.
Ngôn Khanh thần sắc ảm đạm xoay người rời đi, chỉ là một màn vừa rồi lại khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn rất đố kỵ, cực kỳ đố kỵ với Bắc Vũ Đường.
Những mà, loại đố kỵ này, hắn không dám để lộ trước mặt người khác nửa phần.
Bắc Vũ Đường dư quang nhìn thấy góc áo Ngôn Khanh, tất nhiên biết hắn rình coi cách đó không xa. Nàng đoán chắc được, thấy hai người ở chung, hắn nhất định sẽ nhìn lén.
Khi hắn nhìn thấy nam nhân mình yêu ân cần hỏi han một nữ nhân khác, bộ dáng nhu tình mật ý, làm sao có thể không đố kỵ?
Nàng chỉ cần làm cho hắn xem nhiều "ân ái" giữa phu thê họ, kích thích hắn nhiều hơn, chỉ có như thế, nàng mới có cơ hội xé rách bề ngoài nho nhã giả tạo của họ.
Bắc Vũ Đường cảm thấy không sai biệt lắm, thả Vũ Văn Trường Vân ram trên mặt hơi hơi đỏ lên vì thẹn thùng.
"Phu quân, chàng đi vội đi." Bắc Vũ Đường thiện giải ý nhân nói.
"Có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta, biết chưa?" Vũ Văn Trường Vân quan tâm nói.
"Vâng." Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Vũ Văn Trường Vân trở lại thư phòng, lập tức phân phó thị vệ bên người, "Gọi quản sự qua đây."
Vũ Văn Trường Vân thấy Ngôn Khanh đang đọc sách, vẫn chưa nhận ra Ngôn Khanh khác thường, tâm tư của hắn đang đặt trên người Bắc Vũ Đường, hắn muốn biết nữ nhân kia xảy ra chuyện gì.
Hắn thích khống chế tất cả trong tay, mặc kệ là Ngôn Khanh hay là thê tử có thể có cũng có thể không của hắn.
Quản sự rất nhanh đã tới, cung kính hàng lễ, cong eo đứng cúi đầu.
"Hôm nay Vương phi đi đâu? Đã gặp những ai?" Vũ Văn Trường Vân hỏi.
Quản sự trả lời đúng sự thật, "Sáng sớm hôm nay Vương phi đã bị lão phu nhân gọi đi, nửa canh giờ sau mới trở về."
"Lúc trở về, có gì khác thường không?"
"Nghe hạ nhân nói, Vương phi nhốt mình trong phòng một hồi lâu, mãi đến khi Vương gia sắp hồi phủ mới ra ngoài." Quản sự hồi bẩm kỹ càng tỉ mỉ.
Vũ Văn Trường Vân nghe thấy mẫu thân mình cũng liên quan, lại nhớ đến những câu hỏi kỳ quái của Bắc Vũ Đường, lập tức minh bạch, đây là mẫu thân gây áp lực với nàng, nạp thiếp cho hắn.
"Đi xuống đi."
Muốn mẫu thân mất đi cái ý niệm này, xem ra phải gieo giống nhiều trên người Bắc Vũ Đường hơn, làm nàng ta sớm hoài thai, miễn sau này mẫu thân lại tới bức bách.
Vũ Văn Trường Vân đã quyết định chủ ý lâm hạnh Bắc Vũ Đường, đến khi nàng mang thai mới thôi.
Ngôn Khanh vẫn luôn đọc sách, thật ra toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Vũ Văn Trường Vân, nghe hắn hỏi quản sự, trong lòng hắn hơi không thoải mái.
Hắn vội vàng tìm quản sự như vậy, chính là vì biết thê tử của hắn bị uỷ khuất gì sao?
Hắn quan tâm nàng ta như thế, có phải trong lòng hắn cũng có vị trí của nàng ta không?
Hắn không khỏi nhớ lại hình ảnh hai người ôm nhau trong sân, đáy lòng ẩn ẩn nổi lên bất an.
Hắn có cảm giác, nữ nhân kia sẽ cướp hắn đi.
Lúc Vũ Văn Trường Vân đi đến bên cạnh, Ngôn Khanh vẫn không cảm nhận được, đến tận khi ngực cảm nhận được đau đớn, mới lấy lại tinh thần.
"Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?" Vũ Văn Trường Vân không thích lực chú ý của vật nhỏ đặt lên người khác, người này, từ tâm đến thân, chỉ có thể là của hắn!
Ngôn Khanh thấy đáy mắt hắn có ngọn lửa nhỏ, biết hắn lại muốn rồi.
Nhưng mà, tâm tình của hắn giờ rất bực bội, căn bản không có tâm tình làm chuyện này.
"Có phải ngươi thích nàng không?" Ngôn Khanh chung quy không nhịn được, chua lòm chất vấn.
Vũ Văn Trường Vân vừa nghe, chẳng những không tức giận, còn cười sung sướng.
Thì ra vật nhỏ lại ghen tị!
Vũ Văn Trường Vân một tay nâng cằm, bức bách Ngôn Khanh nhìn vào mắt hắn, nhìn ra bất an của hắn, tâm tình sung sướng, khiêu khích nói, "Ta ngửi thấy mùi chua. Nhưng mà bổn vương thích. Bổn vương thích bình dấm chua này. Để bổn vương nếm thử xem có ngon như bổn vương suy nghĩ không nào."
Nói rồi, Vũ Văn Trường Vân hôn lên môi Ngôn Khanh, lúc đầu Ngôn Khanh còn bất mãn chống đẩy, nhưng dưới thế công mãnh liệt của Vũ Văn Trường Vân, dần từ chống đẩy thành chủ động ôm cổ.
Rất nhanh thư phòng đã biến thành chiến trường của hai người họ, ngươi tới ta đi, ngươi công ta thủ, vui say mê đến quên cả trời đất.
Ban đêm cùng ngày, chủ viện đón một vị khách khó ngờ.
Bắc Vũ Đường nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, trong lòng có chút kinh ngạc, trên mặt lại vui sướng đi về phía hắn.
"Phu quân."
Vũ Văn Trường Vân đi lên trước, rất tự nhiên cầm tay nàng, "Sao lại lạnh như vậy?"
Bắc Vũ Đường nhìn quan tâm trên mặt hắn, thẹn thùng, quan sát từng chi tiết nhỏ trên biểu tình của hắn, quả nhiên là ngụy trang, làm nàng nhìn ra sơ hở.
Nàng biết mà, trên đời này không có ngụy trang hoàn mỹ, chỉ có ngụy trang không tìm được sơ hở thôi.
Dưới bộ mặt quan tâm đó, nàng nhìn ra được một tia ẩn nhẫn, trong đó còn có chán ghét, nhưng biểu hiện quá nhỏ, nếu không tinh tế quan sát, tuyệt đối không nhìn ra được.
"Ta ủ ấm cho nàng." Vũ Văn Trường Vân nâng tay nàng lên, đặt bên miệng, hà khí sưởi ấm.
Tỳ nữ chung quanh thấy Vương gia uy nghiêm nhà mình đối xử tốt với Vương phi như thế, tri kỷ như thế, đều rất hâm mộ. Hâm mộ một nữ tử bình dân trong gia đình lụi bại như nàng lại may mắn như vậy, gả cho Tĩnh Vương.
Bắc Vũ Đường đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn.
Thật ra, thời điểm như vậy hẳn nên thâm tình nhìn hắn, nhưng mà nàng không làm được. Bởi vì nàng sợ mình sẽ không nhịn được một tát chụp chết hắn!
Vũ Văn Trường Vân thấy ấm lên rồi, lạnh lùng nhìn quanh phòng một cái, những nha hoàn lập tức hiểu ý, lục tục rời khỏi phòng, tri kỷ đóng cửa lại, để tiện cho Vương gia và Vương phi cộng độ đêm đẹp.
Vũ Văn Trường Vân vươn tay, nâng cằm nàng lên. Bắc Vũ Đường nhanh chóng che dấu khinh thường và chán ghét dưới đáy mắt đi, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, mắt thấy hắn ngày càng tới gần mình, dạ dày Bắc Vũ Đường quay cuồng, có cảm giác buồn nôn.
Hôm nay hắn muốn tới gieo giống!
"Hệ thống, mua mê huyễn dược!" Bắc Vũ Đường hô dưới đáy lòng.
Bắc Vũ Đường cho rằng không phải nhanh dùng đồ vật này như thế, không ngờ mới mấy ngày, hắn đã qua đây. Chẳng lẽ Ngôn Khanh còn không thoả mãn hắn, mới chuyển tới bên nàng?
[Đinh, mua sắm thành công, trừ 20 điểm, ký chủ còn thừa 108 điểm.]
Nghe tiếng nhắc nhở, trong tay Bắc Vũ Đường xuất hiện một cái chai trong suốt, mắt thấy hắn sắp hôn mình, cuối cùng nàng cũng mở được nắp bình, mê huyễn dược vô sắc vô vị phát tán trong không khí.
Khi chỉ còn cách nhau 0,1cm, động tác của Vũ Văn Trường Vân ngừng lại, giây tiếp theo trực tiếp ngã xuống đất.
Bắc Vũ Đường nhìn Vũ Văn Trường Vân ngã trên đất, dùng mũi chân đá đá, thấy hắn không có phản ứng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn hắn nằm trên mặt đất lạnh băng, nàng căn bản không muốn dọn hắn lên giường, loại người này để hắn ngủ đất một đêm cũng là tiện nghi cho hắn.
Lúc này Vũ Văn Trường Vân nằm trên mặt đất, sắc mặt ửng hồng, không ngừng xé rách quần áo của mình, trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà, chỉ chốc lát sau đã phát ra tiếng rầm rì.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, không hề đặt sự chú ý của mình trên hắn nữa.
Học võ ở vị diện này có vẻ không được rồi.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng. Bắc Vũ Đường dậy, thấy Vũ Văn Trường Vân trần trụi, một thân hỗn độn, đặc biệt là những chất lỏng màu trắng trên quần áo dưới thân hắn!
Nếu không phải không thể làm hắn nghi ngờ, Bắc Vũ Đường thật sự không muốn chạm vào hắn, chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, kéo hắn lên giường, đắp chăn lên.
Xử lý tốt cho hắn xong, Bắc Vũ Đường cầm khăn không ngừng chà lau, một bên đi về phía ngoài phòng.
Nha hoàn canh ngoài cửa đang buồn ngủ, nghe động tính, vội kinh hoàng đứng lên, lúc thấy Bắc Vũ Đường thì giật cả mình.
"Vương phi." Tiểu nha hoàn hoang mang rối loạn hành lễ.
"Mang cho ta một chậu nước ấm tới."
"Vâng."
Nước ấm luôn chuẩn bị sẵn. Tiểu nha hoàn rất nhanh đã bưng nước ấm lên, Bắc Vũ Đường nhanh chóng rửa tay, vừa nãy mang Vũ Văn cầm thú lên giường, luôn có cảm giác mình đã chạm phải chất lỏng ghê tởm kia.
Bắc Vũ Đường rửa đi rửa lại mấy lần mới dừng.
Một canh giờ sau, khi Bắc Vũ Đường đi tập thể dục buổi sáng về, vừa lúc thấy Vũ Văn Trường Vân đứng dậy. Vũ Văn Trường Vân vừa thấy Bắc Vũ Đường, trên gương mặt ôn nhu tươi cười mang theo một tia lửa nóng.
Đừng hỏi vì sao nàng nhìn ram nhìn bộ dáng chưa đã thèm của hắn đã biết hắn vừa lòng về tối qua.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mỗi lần hàng phòng the với nguyên chủ xong, Vũ Văn Trường Vân tươi cười đều mang theo nét chán ghét. Lại nhìn hắn hiện tại, hoàn toàn khác hẳn.
Vũ Văn Trường Vân thấy Bắc Vũ Đường thần thanh khí sảng đã nghĩ tới trận chiến đấu kịch liệt tối qua.
Thật sự không ngờ, tối qua hắn ra sức như thế, hôm nay nàng còn đứng dậy được.
Vũ Văn Trường Vân nghĩ lại đủ loại, bụng lại có dị động, nhưng ngại lát phải vào triều sớm, chỉ có thể nhịn ngo ngoe rục rịch xuống.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn có tính trí lớn thế này với nữ nhân!
Ánh mắt Vũ Văn Trường Vân nhìn Bắc Vũ Đường cũng nhu hoà hơn trước nhiều, nhìn nàng cũng thuận mắt hơn trước.
Trước khi đi, Vũ Văn Trường Vân còn hôn lên trán nàng một cái, nhu tình như nước nói, "Chờ ta trở lại."
Bắc Vũ Đường chịu đựng dạ dày quay cuồng, làm bộ thẹn thùng lên tiếng, "Vâng."
Chờ Bắc Vũ Đường vừa đi, Bắc Vũ Đường lập tức sau người múc nước để tắm rửa, "Đổi toàn bộ đồ trên giường đi."
Tưởng tượng đến nó lây dính chất lỏng ghê tởm của Vũ Văn Trường Vân, dạ dày Bắc Vũ Đường lại không thoải mái.
Nàng phát hiện mỗi lần dựa gần Vũ Văn Trường Vân, dạ dày sẽ không thoải mái, muốn nôn ra. Cảm giác này, một hai lần, Bắc Vũ Đường sẽ cho rằng đó là bản năng phản ứng, nhưng mà nhiều lần, Bắc Vũ Đường lại cảm thấy không bình thường.
Loại phản ứng theo bản năng này, tuyệt đối không phải nàng.
Tuy nàng cũng chán ghét, nhưng vẫn không đến mức phải nôn mửa.
Chắc hẳn là thân thể này đã phản cảm với Vũ Văn Trường Vân tới mức thâm nhập cốt tuỷ. Bằng không cũng không đến mức hắn vừa tới gần đã có phản ứng lớn như vậy.
Phát hiện này đối với Bắc Vũ Đường mà nói không phải là tin tức tốt.
Kế hoạch của nàng, không tránh được việc phải giao thiệp với Vũ Văn Trường Vân, hơn nữa hai người là phu thê, nàng cần phải làm ra một vài hành động khiến Ngôn Khanh hiểu lầm và đố kỵ, trong quá trình đó, nàng tất nhiên sẽ phải đụng chạm vào hắn.
Nếu là vừa tới gần đã có phản ứng như vậy, đối với nàng mà nói đó sẽ là một tai họa ngầm. Vạn nhất có một ngày nào đó không giấu tốt, không tự giác làm hắn phát hiện, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
Bắc Vũ Đường thấp giọng nói với hư không không bóng người, "Ta biết ngươi oán, biết ngươi hận, biết ngươi chán ghét tất cả của hắn. Hiện tại ta tới là vì đòi lại công đạo cho ngươi. Tin tưởng ta, ta sẽ báo thù cho ngươi, làm những người từng tổn thương ngươi phải nhận báo ứng."
Sau khi nói xong, thân thể cũng không thay đổi gì.
Bắc Vũ Đường cũng không mất mát, nàng chỉ ôm thái độ thử chút coi sao. Nếu thật sự có hiệu quả thì tốt, còn không, cũng chỉ có thể dựa vào nghị lực của mình khắc chế, về sau đối ứng với Vũ Văn Trường Vân phải cẩn thận gấp bội.
Bên kia, Ngôn Khanh phát hiện tâm tình của Vũ Văn Trường Vân không tệ, không khỏi mở miệng hỏi. Vũ Văn Trường Vân tất nhiên sẽ không nói cho hắn nguyên nhân thật sự, chỉ dùng một lý do có lệ cho qua.
Chờ đến khi hai người trở lại thư phòng, Vũ Văn Trường Vân lập tức gấp không chờ nổi đè Ngôn Khanh xuống. Ngôn Khanh phát hiện hôm nay hắn rất có hứng, tất nhiên là vui lòng phối hợp.
Vũ Văn Trường Vân luôn cảm thấy ngọn lửa lúc sáng vẫn luôn không tắt, đặc biệt là trong đầu vẫn luôn dư vị đêm điên cuồng hôm qua, hoả khí càng vượng. Hắn lại không thể ban ngày ban mặt đi tìm Bắc Vũ Đường, chỉ có thể phát tiết trên người Ngôn Khanh.
Một canh giờ sau, thư phòng mới bình tĩnh trở lại.
Vũ Văn Trường Vân cả người thần thanh khí sảng, mà Ngôn Khanh bị thủ đoạn thô lỗ ban nãy của hắn làm run chân, đi đường cũng không xong, suýt nữa ngã xuống đất.
May mà Vũ Văn Trường Vân đỡ kịp, ôm hắn vào lòng, còn nhân cơ hội ăn đậu hũ.
Ngôn Khanh giận dỗi trừng hắn một cái, chỉ là ánh mắt không làm người ta thấy sợ hãi, lại làm người ta muốn hung hăng làm nhục hắn.
Vũ Văn Trường Vân lại ngo ngoe rục rịch, nhưng nhớ tới buổi tối còn ở cùng Bắc Vũ Đường, lại nhịn xuống.
Ngôn Khanh tất nhiên nhận ra được, hắn cảm nhận được biến hoá của Vũ Văn Trường Vân, vốn tưởng hắn sẽ nhào lên, không ngờ lại nhịn xuống.
"Hôm nay tạm tha cho ngươi." Vũ Văn Trường Vân nhéo nơi mẫn cảm của hắn, nghe tiếng kêu rên của hắn, ác thú vị nói, "Tiểu yêu tinh, lại câu nhân, bổn vương kiên quyết không buông tha cho ngươi nhẹ nhàng như thế."
Ngôn Khanh hừ lạnh một tiếng, một tay đẩy hắn ra, "Lăn, lăn, lăn."
Nửa người dưới đã giải quyết xong, hai người lúc này mới bắt đầu xử lý công vụ.
Chờ tới buổi tối, Bắc Vũ Đường lại thấy Vũ Văn Trường Vân, khi hắn tới gần mình, đụng vào mình, trong mắt Bắc Vũ Đường xuất hiện nét kinh ngạc.
"Làm sao thế?" Vũ Văn Trường Vân hỏi.
Bắc Vũ Đường lại là cả kinh, mới nãy kinh ngạc Vũ Văn Trường Vân đụng vào mình, dạ dày không còn cảm giác buồn nôn nữa, tức là lời nói ban ngày của mình có tác dụng.
Còn giờ nàng kinh ngạc, là vì sự nhạy bén của Vũ Văn Trường Vân. Ban nãy nàng chỉ dao động cảm xúc trong nháy mắt, hắn đã chú ý tới, không thể không nói hắn rất tinh mắt.
"Không sao." Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp, tay đặt sau hắn mở nắp lọ dược mê huyễn, vô sắc vô vị tản ra không khí.
Tay Vũ Văn Trường Vân vừa chạm vào mặt nàng, đã dừng lại, trực tiếp ngã xuống đất.
Lúc này, Bắc Vũ Đường không để hắn ngủ cả đêm trên đất nữa, không phải nàng không đành lòng, mà là nàng không muốn sáng sớm hôm sau phải kéo người đầy chất lỏng màu trắng lên giường.
Nhìn hắn gian nan muốn cởi đồ trên người, lại nửa ngày cũng không được.
Vì tránh buổi sáng bị lộ tẩy, Bắc Vũ Đường chỉ có thể hỗ trợ cởi quần áo hắn ra, người này còn không thành thật vặn vẹo, còn thừa dịp đặt móng heo lên lưng nàng lúc nàng không phòng bị.
Bắc Vũ Đường lập tức xù lông, tức đến mức trực tiếp dùng kéo cắt dây quần hắn.
Nhìn ngọn nguồn tội ác, Bắc Vũ Đường tay cầm kéo nở nụ cười tà.
Nếu cắt một cái thôi, xem sau này hắn và Ngôn Khanh tằng tịu với nhau thế nào.
Bắc Vũ Đường tràn đầy ác ý phán đoán, nghĩ đến cuối cùng hắn bị Ngôn Khanh đè dưới, nở nụ cười đáng khinh.
[Ký chủ, cô hư rồi.]
"Đối phó với loại nhân tra như này, cần phải như vậy." Bắc Vũ Đường khó được tâm tình tốt trả lời.
Không phải hắn hoa tâm sao, không phải lúc nào cũng muốn ở cùng Ngôn Khanh sao.
Dù sao đều là ở bên nhau, ai trên ai dưới vẫn là một đôi.
Hệ thống không nói lại được nàng, lảng sang chuyện khác, [Hôm nay ký chủ nên cảm ơn bổn hệ thống.]
"Cảm ơn?"
Hệ thống ngạo kiều~ing [Tôi giúp cô tiêu trừ nhân tố bất an tàn lưu trong cơ thể nguyên chủ, có phải cô nên cảm ơn bổn hệ thống không?]
"Là cậu làm?" Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc.
[Không phải tôi thì ai! Cô cho rằng cô nói mấy câu sẽ có hiệu quả à.] Hệ thống vui sướng trào phúng.
Rất hiếm khi có cơ hội trào phúng ký chủ nhà mình một hồi.
Hệ thống quân hiếm khi chiếm thượng phong được một lần, cái đuôi nhỏ vểnh lên trời.
"Đây không phải là việc cậu nên làm à?!" Bắc Vũ Đường hỏi lại một câu, "Chúng tôi tiến vào cơ thể, các cậu không thanh trừ sạch sẽ, đó là do các cậu thất trách. Giờ cậu bổ cứu không phải là đương nhiên à?"
Hệ thống quân:.........
"Tôi không khiếu nại cậu thất trách, cậu có nên có hậu lễ cảm ơn tôi không? Chẳng hạn như cho tôi một bộ võ công bí tịch. Nếu không được, có thể đưa "Thiên Lý Nhãn", tôi có thể miễn cưỡng tiếp thu." Bắc Vũ Đường cuối cùng nhấn rất mạnh từ "Thiên Lý Nhãn".
Ký chủ nhà nó rất mang thù đấy!
Còn không phải hố cô một lần thôi sao!
Hệ thống quân: Kiên quyết giả chết~ing!
Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Trường Vân tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người thoải mái. Tối hôm qua chiến đấu kịch liệt, lại làm hắn dư vị lâu dài, thân mình không tự giác nổi lên phản ứng.
Vũ Văn Trường Vân nhìn xung quanh, không thấy Bắc Vũ Đường, mày hơi nhíu lại.
"Người đâu!"
Một nha hoàn bước nhanh vào, "Vương gia."
"Vương phi đâu?"
"Phu nhân đến phòng bếp ninh cháo cho Vương gia." Nha hoàn cung kính đáp lời.
Vũ Văn Trường Vân từ trên giường xuống, "Hầu hạ thay quần áo."
Vài nha hoàn lập tức tiến lên, bắt đầu hầu hạ hắn mặc quần áo. Vũ Văn Trường Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bực. Hôm qua chiến đấu kịch liệt mấy tràng, rõ ràng làm nàng mệt đến không được, sao sáng sớm còn có sức dậy ninh cháo chứ.
Nếu hôm qua không phải ở thư phòng làm Ngôn Khanh mệt đến không đứng vững, hắn suýt chút nữa đã hoài nghi năng lực của mình.
Lúc này, Bắc Vũ Đường trốn trong phòng bếp nhìn nha hoàn ninh cháo, còn mình chán đến chết đứng một bên. Muốn hỏi vì sao nàng không ngủ được, sáng sớm đã chạy ra, vậy tuyệt đối là vì nàng nắm được cái đức hạnh của Vũ Văn Trường Vân.
Buổi sáng rất dễ có hứng thú, hắn sẽ vội vàng làm một phát cho đỡ thèm.
Bắc Vũ Đường tất nhiên không thể nào để tình huống như vậy xảy ra, tất nhiên là phải chuồn ra trước.
Sau ngày đó, Bắc Vũ Đường phát hiện mỗi buổi tối Vũ Văn Trường Vân đều qua đây, thậm chí có một hôm ban ngày, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo ngọn lửa, loại ánh mắt mang tính xâm lược như vậy, hoàn toàn khác Vũ Văn Trường Vân trong trí nhớ.
Bắc Vũ Đường thậm chí còn phát hiện gia hỏa này dường như có khuynh hướng bị mê hoặc bởi Bắc Vũ Đường trong ảo cảnh.
Trước kia hắn và nguyên chủ làm chuyện đó, đều vội vàng cho xong, mỗi lần đều thiếu hứng thú, qua đây cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ. Mà giờ hắn lại làm không biết mệt, dường như đã mê luyến.
Tục ngữ nói tính ái, trước có tính, sau có ái.
Vũ Văn cầm thú chẳng lẽ thật sự có cảm giác với Bắc Vũ Đường trong ảo tưởng à!
"Hệ thống, ra đây."
Giọng nói ngạo kiều du dương của hệ thống truyền vào tai Bắc Vũ Đường, [Gọi bổn hệ thống có việc gì?]
"Dược mê huyễn có tác dụng phụ gì không?"
Thay vì đoán mò, chẳng bằng tìm hệ thống hỏi cho rõ.
Hệ thống chậm rì rì đáp lời, [Không có.]
"Cậu chắc chắn?"
[Đương nhiên.]
Như vậy xem ra là vấn đề của Vũ Văn Trường Vân chứ không phải dược mê huyễn có vấn đề. Hắn hẳn đã thích cực hạn sung sướng mà dược mê huyễn mang lại, hơn nữa còn hơi nghiện rồi.
Bắc Vũ Đường cẩn thận phân tích xong, càng thêm chắc chắn.
Đó cũng tính là một chuyện tốt với nàng, bởi vì......
Gần đây Ngôn Khanh luôn có cảm giác có gì đó đã lặng yên thay đổi, người cho hắn cảm giác này, đó là Vũ Văn Trường Vân. Ngôn Khanh cầm công văn trong tay, tâm tư lại không ở đây, thường thường nhìn về phía Vũ Văn Trường Vân.
Vũ Văn Trường Vân chuyên chú xử lý công văn trong tay, hắn đã từng mê muội. Nhưng mà, giờ hắn nghiêm túc xử lý công văn, Ngôn Khanh lại cảm thấy cả người không thoải mái. Đơn giản là vì, nếu là ngày xưa, hắn sẽ làm mình mệt mỏi một hồi rồi mới bắt đầu xử lý công văn.
Gần đây, thời gian hắn làm chuyện đó cùng mình ngày càng ít, lúc trước Ngôn Khanh sẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy hoảng hốt không rõ lý do.
Đặc biệt, Ngôn Khanh để ý rất nhiều lần động tác khi Vũ Văn Trường Vân và Bắc Vũ Đường ở bên nhau, Ngôn Khanh chú ý được ánh mắt Vũ Văn nhìn Bắc Vũ Đường đã khác đi, không chán ghét như trong dĩ vãng, mà mang theo tính xâm lược.
Ánh mắt này Ngôn Khanh đã quá quen thuộc, trước kia Vũ Văn Trường Vân luôn nhìn mình như vậy.
Trong lòng Ngôn Khanh có một ý tưởng, có phải Vũ Văn thích Bắc Vũ Đường rồi không?
Vũ Văn Trường Vân bị hắn nhìn chằm chằm, dù chết lặng cũng sẽ phát hiện ra. Hắn buông bút trong tay xuống, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với đôi mắt u oán của Ngôn Khanh. Ngôn Khanh thấy hắn đi về phía mình, lập tức nghiêm trang bắt đầu phê duyệt công văn.
Vũ Văn Trường Vân rút công văn trong tay Ngôn Khanh ra, một tay nâng cằm, ngón tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú của hắn, "Ngươi làm sao vậy?"
"Có phải ngươi đã thích người khác không?" Ngôn Khanh rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, "Nếu ngươi yêu người khác, ta sẽ rời đi."
Vũ Văn Trường Vân nhìn thấy quyết đoán trên mặt Ngôn Khanh, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, "Ngươi nói cái gì?! Lặp lại lần nữa!"
Vũ Văn Trường Vân tức giận, cực kỳ tức giận.
Hắn lại dám có ý nghĩ rời khỏi mình, Vũ Văn Trường Vân nhéo cằm Ngôn Khanh, bức bách hắn nhìn hai mắt của mình, "Ngươi là của ta, ai cũng đừng mong cướp đi được. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi rời khỏi tay."
Ngôn Khanh thoát khỏi tay hắn, hừ lạnh, "Ngươi đã có người ngươi thích, ta sẽ thành toàn cho các ngươi."
"Ta có người thích hồi nào?!" Vũ Văn Trường Vân cả giận nói.
"Có phải ngươi thích Bắc Vũ Đường rồi không?" Ngôn Khanh chất vấn, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.
"Sao ta có thể thích nàng ta được. Nàng ta dùng để làm gì, ngươi cũng biết rồi. Ta là gia chủ Vũ Văn gia, cần phải có một thê tử, nàng ta chỉ là một vật trang trí thôi."
"Gần đây mỗi đêm ngươi đều tới phòng nàng ta thì sao? Trước kia ngươi đã nói, cùng phòng với nàng ta là để báo cáo kết quả công tác, vậy giờ thì sao? Ngươi giải thích như thế nào?" Ngôn Khanh từng bước ép sát.
Vũ Văn Trường Vân thở dài một hơi, "Còn không phải vì ngươi sao?"
Ngôn Khanh hơi nhếch mày.
"Mẫu thân muốn có một hài tử, Vũ Văn gia cần có một người thừa kế. Nàng là thê tử trên danh nghĩa của ta, nàng sinh hạ hài tử rồi, ta sẽ làm nàng ta chết bệnh. Về sau hai chúng ta cũng dưỡng dục đứa bé kia lớn lên, mẫu thân cũng không thể dùng lý do nối dõi tông đường uy hiếp ta cưới vợ nạp thiếp nữa. Về sau không còn ai chen giữa, gây trở ngại cho chúng ta được nữa."
Ngôn Khanh nghe hắn nói, trái tim vẫn luôn nôn nóng bất an dần bình phục lại.
Hắn thật sự sợ hãi, có một ngày Vũ Văn sẽ bỏ hắn mà đi.
Ngôn Khanh ôm Vũ Văn Trường Vân, "Nàng là nữ nhân cuối cùng của ngươi, đúng không? Sau này ngươi tuyệt đối không cưới nữ nhân khác, đúng không?"
Hắn không phải nữ nhân, không thể sinh nhi dục nữ cho Vũ Văn, đây là nỗi đau của hắn.
Hắn không thể làm Vũ Văn gia tuyệt hậu, hắn cần phải thoái nhượng.
Nhưng mà, hắn sợ có một ngày, Vũ Văn sẽ lại một lần nữa thích nữ nhân, vậy hắn phải làm sao bây giờ.
Một lòng của hắn đã dừng trên người này, muốn lấy lại cũng không được.
Vũ Văn Trường Vân cảm nhận được sự bất an của Ngôn Khanh, trấn an, "Ta cam đoan với ngươi, nàng là người cuối cùng."
"Đừng gạt ta." Ngôn Khanh nhìn Vũ Văn Trường Vân bằng ánh mắt sáng quắc, nhưng trong lòng vẫn rất bất an, luôn cảm thấy để nữ nhân kia ở bên Vũ Văn sẽ thành một tai hoạ.
Lúc trước Âu Dương Ngọc Dao quyền thế cũng không làm hắn cảm thấy như vậy.
Ngôn Khanh tin tưởng nhất vào trực giác của mình.
Cho dù hiện tại trên mặt hắn tựa hồ như tin lời Vũ Văn nói, nhưng trong lòng lại vẫn ẩn ẩn bất an.
Bất an này nhằm vào Bắc Vũ Đường.
Nếu có khả năng, hắn tình nguyện Vũ Văn sinh hài tử với nữ nhân khác.
"Tuyệt không nuốt lời."
Vũ Văn Trường Vân cúi đầu hôn môi, lại bị Ngôn Khanh chống lại.
"Ta không muốn nàng sinh hài tử cho ngươi." Ngôn Khanh đột nhiên mở miệng nói.
Vũ Văn Trường Vân sửng sốt, nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Vừa mới còn đáp ứng tốt, sao giờ lại đột nhiên thay đổi.
"Ta không muốn ngươi sinh hài tử với nàng ta. Chúng ta đổi người đi?" Ngôn Khanh đề nghị nói.
Vũ Văn Trường Vân nhăn mày, "Đổi người cũng quá phiền toái."
Thấy hắn cự tuyệt, tâm Ngôn Khanh chìm xuống đáy cốc.
Trước kia nếu hắn nói như vậy, Vũ Văn sẽ không nghĩ ngợi mà đồng ý. Nhưng giờ, Vũ Văn Trường Vân lại phản đối.
Vũ Văn có cảm giác với nữ nhân kia, chỉ là chính hắn còn không biết.
Đáy lòng Ngôn Khanh bắt đầu luống cuống, hắn không thể mất đi Vũ Văn.
Vũ Văn Trường Vân chú ý tới biểu tình không vui của hắn, ôn nhu trấn an, "Nếu lại đổi một người, chúng ta phải xử lý nàng trước, sau đó lại cưới một người khác, quá trình này quá dài và rườm rà. Chờ nàng sinh hạ hài tử xong, ta sẽ xử lý nàng, tuyệt đối không để nàng làm chướng mắt ngươi."
Ngôn Khanh nghe hắn giải thích, lòng càng lạnh.
Phiền toái, chỉ là lấy cớ mà thôi.
Lúc trước xử lý Âu Dương Ngọc Dao không phải còn phiền toái hơn sao? Nhưng khi đó, hắn vì mình, mắt cũng không chớp lấy một cái đã giải quyết nàng ta. Giờ đến phiên Bắc Vũ Đường, lại trở thành phiền toái.
Hắn đã động tâm, hắn động tâm với Bắc Vũ Đường.
Tưởng tượng đến sau này hắn sẽ yêu Bắc Vũ Đường, vứt bỏ mình, Ngôn Khanh chỉ cảm thấy thật khó thở.
"Có phải ngươi thích nàng rồi không, nên mới luyến tiếc?" Ngôn Khanh sắc mặt khó coi chất vấn.
Vũ Văn Trường Vân nhăn mày không giãn, "Sao có thể? Ta chỉ yêu mình ngươi. Ta lên giường với nàng ta, sẽ chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm, chỉ có ở bên ngươi, ta mới thấy vui sướng. Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn, ta tuyệt đối không thích nàng ta một tí nào."
Ngôn Khanh vẫn không tin, nhưng lại không thể nói thêm nữa.
Hắn hung hăng cắn môi Vũ Văn Trường Vân, làm Vũ Văn Trường Vân hít lạnh một hơi.
Tiểu yêu tinh này là mèo sao, lại cào người như thế?!
Vũ Văn Trường Vân đảo khách thành chủ, một tay đè Ngôn Khanh dưới thân.
Trong thư phòng rất nhanh vang lên những tiếng lang cang lách cách, Ngôn Khanh cố ý lưu lại vết cào và dấu cắn trên người hắn, mà động tác thô lỗ này, làm thú tính của Vũ Văn Trường Vân nổi lên, hai người xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn, lực càng lúc càng mạnh.
Trên người không hẹn mà cùng xuất hiện vết thương lớn nhỏ khác nhau, hai người lại càng cảm thấy thoải mái và khoái cảm cực hạn hơn trước.
Hai người cắn xé, từ lúc đầu là trừng phạt, đáng giá, đến cuối cùng là cực hạn vui sướng.
Một hồi hoan ái qua đi, trên người Vũ Văn Trường Vân tràn đầy vết thương, tất nhiên hắn không dám đến trước mặt Bắc Vũ Đường, vô hình chung giúp Bắc Vũ Đường một đại ân.
Ngôn Khanh thấy vậy, càng thích lưu lại ấn ký của mình trên người này, ngăn cản họ có cơ hội tiếp xúc.
Ngày này, Bắc Vũ Đường vô tình gặp Ngôn Khanh ở tiền viện.
"Ngôn công tử." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn nam nhân trước mắt.
"Vương phi." Ngôn Khanh khách khí hành lễ với nàng.
"Ngôn công tử gần đây có hỉ sự gì sao? Nhìn khuôn mặt công tử thật hồng hào." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.
Đã nhiều ngày nay Vũ Văn Trường Vân không tới chỗ nàng, lại nhìn nam nhân dễ chịu đến mặt mày hồng hào này, không cần phải nói cũng biết có chuyện gì. Ngay cả cánh môi bị rách của hắn, cũng đang tỏ rõ gì đó với nàng.
Vừa thấy môi hắn rách, nàng không khỏi nhớ tới một tuần trước, môi Vũ Văn Trường Vân cũng rách, nàng lộ vẻ quan tâm hỏi một câu.
Không ngờ Vũ Văn Trường Vân lại trả lời, "Bị mèo hoang cắn ấy mà."
Bắc Vũ Đường lúc đó suýt nữa phun trà trong miệng ra.
Nima, coi nàng là kẻ ngu à?
Mèo hoang có thể bò lên mặt cắn miệng ngươi à, đừng nói đùa nữa, Ok?!
Lúc ấy Vũ Văn Trường Vân gần như trả lời theo bản năng, sau đó mới phát hiện không ổn, tuyệt chiêu bổ cứu, "Mới nãy ta đùa thôi. Là ta không cẩn thận nên rách."
Bắc Vũ Đường coi như cái gì cũng không biết, cười trả lời một câu, "Thì ra phu quân chính là con mèo hoang đó."
Nàng vừa dứt lời, thì thấy vẻ mặt Vũ Văn Trường Vân trở nên cổ quái.
Bắc Vũ Đường ác thú vị hỏi, "Ngôn công tử, miệng ngươi sao lại bị thương? Mấy hôm trước môi Vương gia cũng rách, nghe nói là bị con mèo hoang cào rách."
Ngôn Khanh kinh ngạc nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường cười duyên một tiếng, "Ngôn công tử, nhìn biểu tình của ngươi, chẳng lẽ ngươi biết con mèo hoang nào làm rách?"
Trong mắt Ngôn Khanh hiện lên nét kinh hoàng, "Sao tại hạ lại biết được."
Bắc Vũ Đường thấp giọng cười, "Ngôn công tử, ngươi sẽ không coi là thật chứ? Ta vừa nói đùa thôi, Vương gia nói môi bị chàng cắn rách. Chàng chính là con mèo hoang đó."
Ngôn Khanh nghe nàng nói thế, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn suýt nữa cho rằng nàng biết chuyện của bọn họ.
"Vương gia nói vậy sao?" Ngôn Khanh mỉm cười hỏi.
"Phu quân chờ ngươi trong thư phòng, ta không quấy rầy Ngôn công tử nữa." Bắc Vũ Đường thi lễ với hắn xong thì rời đi.
Ngôn Khanh nhìn bóng dáng nàng, vẻ mặt tràn đầy tối tăm.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy nàng vừa nói chuyện gì khác.
Bắc Vũ Đường đi xa, vừa mới nhìn như tuỳ ý, nhưng thực ra nàng luôn quan sát hắn. Nàng chú ý tới ánh mắt Ngôn Khanh thường liếc xuống bụng nàng, ánh mắt không tự giác lộ ra âm lãnh.
Không thể sinh nhi dục nữ là nỗi đau của Ngôn Khanh, mà bọn họ lại coi Bắc Vũ Đường là công cụ sinh dục. Điểm này nàng từ tin tức hệ thống cho đã sớm biết.
Chỉ cần nàng sinh hạ hài tử rồi, phía trước chỉ còn tử lộ. Bắc Vũ Đường kiếp trước, nếu không phát hiện ra chuyện của bọn họ, cuối cùng cũng không trốn được bị giết.
Duy nhất khác nhau là, một là không cảm kích, chết nhanh dứt khoát, một là bị tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ mà chết.
Nhưng mà, vừa rồi Ngôn Khanh nhìn bụng nàng, không có hâm mộ, đố kỵ trong trí nhớ, mà mang theo u oán, thậm chí làm nàng cảm thấy âm lãnh.
Chuyển biến hình như hơi lớn.
Bắc Vũ Đường hơi suy tư, về kiếp trước và kiếp này, rất nhanh tìm ra nguyên nhân.
Nguyên nhân này xuất hiện trên người Vũ Văn Trường Vân.
Bởi vì Vũ Văn Trường Vân coi trọng nàng, nửa tháng trước đêm đêm sủng hạnh nàng, làm Ngôn Khanh cảm thấy uy hiếp, thậm chí hắn còn cảm thấy được thái độ của Vũ Văn Trường Vân với nàng thay đổi.
Hắn đang lo lắng, chính mình sẽ đoạt Vũ Văn Trường Vân đi.
Mà Vũ Văn Trường Vân lại lợi dụng nàng sinh hài tử, không thể không tiếp tục giao lưu với nàng, làm Ngôn Khanh sợ hãi, thậm chí là oán hận, nên lúc nhìn bụng nàng cũng u oán và lạnh lẽo.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Bắc Vũ Đường đã có kế hoạch,
Mà nếu kế hoạch này thành công, tuyệt đối là oanh động toàn kinh thành, thậm chí là toàn bộ Xích Thuỷ Quốc.
Đến thế giới này đã hơn một tháng, Bắc Vũ Đường chưa bao giờ ra cửa. Hôm đó, nàng dẫn theo hai nha hoàn, ngồi kiệu ra khỏi Tĩnh Vương phủ. Bắc Vũ Đường chọn một cửa hàng châu báu mà vào, chường quầy vừa thấy cách ăn mặc của nàng, lập tức tươi cười tiến lên đón tiếp.
"Vị phu nhân này muốn mua châu thoa hay vòng ngọc?"
"Đều lấy qua đây nhìn xem."
"Được rồi."
Chưởng quầy động tác nhanh lấy châu báu trang sức thượng đẳng bày lên trước mặt nàng. Bắc Vũ Đường chọn đông nhặt tây, lại không tìm được trang sức hợp ý.
"Chưởng quầy, nơi này có nguyên thạch chưa tạo hình không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Có một khối. Phu nhân muốn đặc biệt định chế sao?"
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường gật gật đầu, "Giá cả không thành vấn đề."
"Phu nhân có ý tưởng gì?" Chưởng quầy hỏi.
"Có bút mực không?"
Chưởng quầy lập tức gọi tiểu nhị đưa bút mực lên, Bắc Vũ Đường lập tức bắt đầu vẽ tranh ở đó, vẽ được một nửa, nàng lập tức đứng lên, nói thầm với nha hoàn bên cạnh một tiếng.
Mẹ Vũ Văn cầm tay nàng, hoà khí nói: "Thân thể của ta tốt. Chỉ là, bụng của con khi nào mới có động tĩnh, mới có thể sinh cho ta một tôn tử trắng trẻo mập mạp đây?"
Bắc Vũ Đường vẻ mặt áy náy nhìn nàng, "Nương, con..."
Mẹ Vũ Văn nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi, không cấm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Bắc Vũ Đường giống như hạ quyết định, nói với bà ta, "Nương, phu quân rất ít khi tới phòng con."
Nàng vừa nói được một nửa, đã thấy khuôn mặt của mẹ Vũ Văn trầm xuống, chỉ là gương mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa kia đã giấu đi nó, làm người ta không phát hiện.
"Con dâu cảm thấy hẳn là phu quân không nổi lên được hứng thú với mình, chỉ trách con dâu vô dụng." Nói xong, vẻ mặt nàng thương tâm, miễn cưỡng cười vui đề nghị, "Con dâu cân nhắc, có nên tìm cho phu quân những nữ tử khác, cũng giúp Vũ Văn gia khai chi tán diệp."
Mẹ Vũ Văn vừa nghe nửa câu đầu, còn tưởng nàng phát hiện bí mật của con trai, nhưng nhìn biểu tình của nàng, hẳn là chưa phát hiện.
"Như thế chỉ sợ con phải chịu uỷ khuất." Mẹ Vũ Văn tất nhiên không phản đối, thậm chí còn ước gì con trai có nhiều nữ nhân một chút. Chỉ cần có một nữ nhân cướp được con trai nàng về từ bên người nam nhân kia, dù là phải cho nàng ta vị trí chủ mẫu Vũ Văn gia, bà cũng sẽ không chút do dự đá văng Bắc Vũ Đường ra.
"Chỉ cần phu quân có hài tử, con dâu sẽ không chịu uỷ khuất."
Mẹ Vũ Văn nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt hiền lành hẳn lên, "Chuyện này còn cần con hao tâm hơn một chút."
Nếu nó có thể làm được chuyện này, bà ta không phải phí không tiền cưới nó vào cửa.
Phải biết rằng, lúc trước bà ta phí không ít công sức khuyên bảo con, nhưng hắn không nghe. Người làm mẫu thân như bà cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ.
"Vâng." Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn đáp.
Từ chỗ mẹ Vũ Văn về, Bắc Vũ Đường đi đến đường đến thư phòng chờ người. Bấm đốt ngón tay tính giờ, quả thực không lâu sau, Vũ Văn Trường Vân đã trở lại. Bên cạnh hắn còn có một nam tử nho nhã thanh tú.
"Vương phi." Ngôn Khanh hơi gật đầu với nàng.
Bắc Vũ Đường đáng giá hắn một chút, chỉ nhìn một cách đơn thuần, diện mạo của Ngôn Khanh thiên âm nhu, nửa nam nửa nữ, ngay cả giọng nói cũng như vậy. Nếu người này giả nữ, chỉ sợ cũng có thể.
Chẳng trách Vũ Văn Trường Vân có thể ăn được, còn có hứng thú nồng đậm, lại không có nửa phần tính trí với nữ tử.
Bắc Vũ Đường mang theo lễ phép đáp lễ lại.
Vũ Văn Trường Vân lãnh đạm nói với Ngôn Khanh, "Ngươi tới thư phòng chờ ta trước đi."
"Vâng, Vương gia." Ngôn Khanh cung kính rời đi.
Bắc Vũ Đường nhìn hai người hỗ động, hoàn toàn là cấp trên cấp dưới, không nhìn ra chỗ nào không ổn.
Đây là điểm lợi hại của bọn họ, ngụy trang trước mặt người ngoài rất tốt.
Ngôn Khanh vừa đi, Vũ Văn Trường Vân đã tiến lên ôm eo nàng, chú ý tới đôi mắt đỏ bừng của nàng, hơi nhăn mày lại, "Có chuyện gì vậy?"
"Không sao đâu, chỉ là cát bay vào mắt thôi."
Vũ Văn Trường Vân thấy nàng như vậy, vừa thấy đã biết là nói dối. Hắn cũng không vạch trần, chỉ ôn nhu trấn an.
"Phu quân, vì sao chàng lại đối xử với ta tốt như vậy?" Bắc Vũ Đường ôn nhu hỏi.
Vũ Văn Trường Vân nhìn bộ dáng đa sầu đa cảm của nàng, trong lòng sáng tỏ, ắt đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Nàng là thê tử của ta, không đối xử tốt với nàng thì tốt với ai."
"Vậy sau này chàng sẽ luôn đối xử tốt với ta sao?" Bắc Vũ Đường truy hỏi.
Vũ Văn Trường Vân nhìn Bắc Vũ Đường khác ngày xưa, kiên nhẫn dỗ dành, thâm tình chân thành nói: "Đương nhiên."
Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng thâm tình của hắn, không tự giác sẽ nhớ lại khuôn mặt ác độc đó, không để hắn nhìn ra mình mất tự nhiên, nàng vùi đầu vào lòng hắn.
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, hình ảnh hài hoà ấm áp.
Một mài này rơi vào trong mắt Ngôn Khanh, nhìn đôi nam nữ gắn bó bên nhau trong hoa viên, hắn chỉ thấy chói mắt, đáy lòng chua xót.
Vì sao hắn không phải nữ tử?!
Nếu là nữ tử, hắn có thể quang minh chính đại đứng bên người ấy.
Ngôn Khanh thần sắc ảm đạm xoay người rời đi, chỉ là một màn vừa rồi lại khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn rất đố kỵ, cực kỳ đố kỵ với Bắc Vũ Đường.
Những mà, loại đố kỵ này, hắn không dám để lộ trước mặt người khác nửa phần.
Bắc Vũ Đường dư quang nhìn thấy góc áo Ngôn Khanh, tất nhiên biết hắn rình coi cách đó không xa. Nàng đoán chắc được, thấy hai người ở chung, hắn nhất định sẽ nhìn lén.
Khi hắn nhìn thấy nam nhân mình yêu ân cần hỏi han một nữ nhân khác, bộ dáng nhu tình mật ý, làm sao có thể không đố kỵ?
Nàng chỉ cần làm cho hắn xem nhiều "ân ái" giữa phu thê họ, kích thích hắn nhiều hơn, chỉ có như thế, nàng mới có cơ hội xé rách bề ngoài nho nhã giả tạo của họ.
Bắc Vũ Đường cảm thấy không sai biệt lắm, thả Vũ Văn Trường Vân ram trên mặt hơi hơi đỏ lên vì thẹn thùng.
"Phu quân, chàng đi vội đi." Bắc Vũ Đường thiện giải ý nhân nói.
"Có chuyện gì, nhất định phải nói cho ta, biết chưa?" Vũ Văn Trường Vân quan tâm nói.
"Vâng." Nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Vũ Văn Trường Vân trở lại thư phòng, lập tức phân phó thị vệ bên người, "Gọi quản sự qua đây."
Vũ Văn Trường Vân thấy Ngôn Khanh đang đọc sách, vẫn chưa nhận ra Ngôn Khanh khác thường, tâm tư của hắn đang đặt trên người Bắc Vũ Đường, hắn muốn biết nữ nhân kia xảy ra chuyện gì.
Hắn thích khống chế tất cả trong tay, mặc kệ là Ngôn Khanh hay là thê tử có thể có cũng có thể không của hắn.
Quản sự rất nhanh đã tới, cung kính hàng lễ, cong eo đứng cúi đầu.
"Hôm nay Vương phi đi đâu? Đã gặp những ai?" Vũ Văn Trường Vân hỏi.
Quản sự trả lời đúng sự thật, "Sáng sớm hôm nay Vương phi đã bị lão phu nhân gọi đi, nửa canh giờ sau mới trở về."
"Lúc trở về, có gì khác thường không?"
"Nghe hạ nhân nói, Vương phi nhốt mình trong phòng một hồi lâu, mãi đến khi Vương gia sắp hồi phủ mới ra ngoài." Quản sự hồi bẩm kỹ càng tỉ mỉ.
Vũ Văn Trường Vân nghe thấy mẫu thân mình cũng liên quan, lại nhớ đến những câu hỏi kỳ quái của Bắc Vũ Đường, lập tức minh bạch, đây là mẫu thân gây áp lực với nàng, nạp thiếp cho hắn.
"Đi xuống đi."
Muốn mẫu thân mất đi cái ý niệm này, xem ra phải gieo giống nhiều trên người Bắc Vũ Đường hơn, làm nàng ta sớm hoài thai, miễn sau này mẫu thân lại tới bức bách.
Vũ Văn Trường Vân đã quyết định chủ ý lâm hạnh Bắc Vũ Đường, đến khi nàng mang thai mới thôi.
Ngôn Khanh vẫn luôn đọc sách, thật ra toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Vũ Văn Trường Vân, nghe hắn hỏi quản sự, trong lòng hắn hơi không thoải mái.
Hắn vội vàng tìm quản sự như vậy, chính là vì biết thê tử của hắn bị uỷ khuất gì sao?
Hắn quan tâm nàng ta như thế, có phải trong lòng hắn cũng có vị trí của nàng ta không?
Hắn không khỏi nhớ lại hình ảnh hai người ôm nhau trong sân, đáy lòng ẩn ẩn nổi lên bất an.
Hắn có cảm giác, nữ nhân kia sẽ cướp hắn đi.
Lúc Vũ Văn Trường Vân đi đến bên cạnh, Ngôn Khanh vẫn không cảm nhận được, đến tận khi ngực cảm nhận được đau đớn, mới lấy lại tinh thần.
"Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?" Vũ Văn Trường Vân không thích lực chú ý của vật nhỏ đặt lên người khác, người này, từ tâm đến thân, chỉ có thể là của hắn!
Ngôn Khanh thấy đáy mắt hắn có ngọn lửa nhỏ, biết hắn lại muốn rồi.
Nhưng mà, tâm tình của hắn giờ rất bực bội, căn bản không có tâm tình làm chuyện này.
"Có phải ngươi thích nàng không?" Ngôn Khanh chung quy không nhịn được, chua lòm chất vấn.
Vũ Văn Trường Vân vừa nghe, chẳng những không tức giận, còn cười sung sướng.
Thì ra vật nhỏ lại ghen tị!
Vũ Văn Trường Vân một tay nâng cằm, bức bách Ngôn Khanh nhìn vào mắt hắn, nhìn ra bất an của hắn, tâm tình sung sướng, khiêu khích nói, "Ta ngửi thấy mùi chua. Nhưng mà bổn vương thích. Bổn vương thích bình dấm chua này. Để bổn vương nếm thử xem có ngon như bổn vương suy nghĩ không nào."
Nói rồi, Vũ Văn Trường Vân hôn lên môi Ngôn Khanh, lúc đầu Ngôn Khanh còn bất mãn chống đẩy, nhưng dưới thế công mãnh liệt của Vũ Văn Trường Vân, dần từ chống đẩy thành chủ động ôm cổ.
Rất nhanh thư phòng đã biến thành chiến trường của hai người họ, ngươi tới ta đi, ngươi công ta thủ, vui say mê đến quên cả trời đất.
Ban đêm cùng ngày, chủ viện đón một vị khách khó ngờ.
Bắc Vũ Đường nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, trong lòng có chút kinh ngạc, trên mặt lại vui sướng đi về phía hắn.
"Phu quân."
Vũ Văn Trường Vân đi lên trước, rất tự nhiên cầm tay nàng, "Sao lại lạnh như vậy?"
Bắc Vũ Đường nhìn quan tâm trên mặt hắn, thẹn thùng, quan sát từng chi tiết nhỏ trên biểu tình của hắn, quả nhiên là ngụy trang, làm nàng nhìn ra sơ hở.
Nàng biết mà, trên đời này không có ngụy trang hoàn mỹ, chỉ có ngụy trang không tìm được sơ hở thôi.
Dưới bộ mặt quan tâm đó, nàng nhìn ra được một tia ẩn nhẫn, trong đó còn có chán ghét, nhưng biểu hiện quá nhỏ, nếu không tinh tế quan sát, tuyệt đối không nhìn ra được.
"Ta ủ ấm cho nàng." Vũ Văn Trường Vân nâng tay nàng lên, đặt bên miệng, hà khí sưởi ấm.
Tỳ nữ chung quanh thấy Vương gia uy nghiêm nhà mình đối xử tốt với Vương phi như thế, tri kỷ như thế, đều rất hâm mộ. Hâm mộ một nữ tử bình dân trong gia đình lụi bại như nàng lại may mắn như vậy, gả cho Tĩnh Vương.
Bắc Vũ Đường đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn.
Thật ra, thời điểm như vậy hẳn nên thâm tình nhìn hắn, nhưng mà nàng không làm được. Bởi vì nàng sợ mình sẽ không nhịn được một tát chụp chết hắn!
Vũ Văn Trường Vân thấy ấm lên rồi, lạnh lùng nhìn quanh phòng một cái, những nha hoàn lập tức hiểu ý, lục tục rời khỏi phòng, tri kỷ đóng cửa lại, để tiện cho Vương gia và Vương phi cộng độ đêm đẹp.
Vũ Văn Trường Vân vươn tay, nâng cằm nàng lên. Bắc Vũ Đường nhanh chóng che dấu khinh thường và chán ghét dưới đáy mắt đi, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, mắt thấy hắn ngày càng tới gần mình, dạ dày Bắc Vũ Đường quay cuồng, có cảm giác buồn nôn.
Hôm nay hắn muốn tới gieo giống!
"Hệ thống, mua mê huyễn dược!" Bắc Vũ Đường hô dưới đáy lòng.
Bắc Vũ Đường cho rằng không phải nhanh dùng đồ vật này như thế, không ngờ mới mấy ngày, hắn đã qua đây. Chẳng lẽ Ngôn Khanh còn không thoả mãn hắn, mới chuyển tới bên nàng?
[Đinh, mua sắm thành công, trừ 20 điểm, ký chủ còn thừa 108 điểm.]
Nghe tiếng nhắc nhở, trong tay Bắc Vũ Đường xuất hiện một cái chai trong suốt, mắt thấy hắn sắp hôn mình, cuối cùng nàng cũng mở được nắp bình, mê huyễn dược vô sắc vô vị phát tán trong không khí.
Khi chỉ còn cách nhau 0,1cm, động tác của Vũ Văn Trường Vân ngừng lại, giây tiếp theo trực tiếp ngã xuống đất.
Bắc Vũ Đường nhìn Vũ Văn Trường Vân ngã trên đất, dùng mũi chân đá đá, thấy hắn không có phản ứng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn hắn nằm trên mặt đất lạnh băng, nàng căn bản không muốn dọn hắn lên giường, loại người này để hắn ngủ đất một đêm cũng là tiện nghi cho hắn.
Lúc này Vũ Văn Trường Vân nằm trên mặt đất, sắc mặt ửng hồng, không ngừng xé rách quần áo của mình, trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà, chỉ chốc lát sau đã phát ra tiếng rầm rì.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, không hề đặt sự chú ý của mình trên hắn nữa.
Học võ ở vị diện này có vẻ không được rồi.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng. Bắc Vũ Đường dậy, thấy Vũ Văn Trường Vân trần trụi, một thân hỗn độn, đặc biệt là những chất lỏng màu trắng trên quần áo dưới thân hắn!
Nếu không phải không thể làm hắn nghi ngờ, Bắc Vũ Đường thật sự không muốn chạm vào hắn, chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, kéo hắn lên giường, đắp chăn lên.
Xử lý tốt cho hắn xong, Bắc Vũ Đường cầm khăn không ngừng chà lau, một bên đi về phía ngoài phòng.
Nha hoàn canh ngoài cửa đang buồn ngủ, nghe động tính, vội kinh hoàng đứng lên, lúc thấy Bắc Vũ Đường thì giật cả mình.
"Vương phi." Tiểu nha hoàn hoang mang rối loạn hành lễ.
"Mang cho ta một chậu nước ấm tới."
"Vâng."
Nước ấm luôn chuẩn bị sẵn. Tiểu nha hoàn rất nhanh đã bưng nước ấm lên, Bắc Vũ Đường nhanh chóng rửa tay, vừa nãy mang Vũ Văn cầm thú lên giường, luôn có cảm giác mình đã chạm phải chất lỏng ghê tởm kia.
Bắc Vũ Đường rửa đi rửa lại mấy lần mới dừng.
Một canh giờ sau, khi Bắc Vũ Đường đi tập thể dục buổi sáng về, vừa lúc thấy Vũ Văn Trường Vân đứng dậy. Vũ Văn Trường Vân vừa thấy Bắc Vũ Đường, trên gương mặt ôn nhu tươi cười mang theo một tia lửa nóng.
Đừng hỏi vì sao nàng nhìn ram nhìn bộ dáng chưa đã thèm của hắn đã biết hắn vừa lòng về tối qua.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mỗi lần hàng phòng the với nguyên chủ xong, Vũ Văn Trường Vân tươi cười đều mang theo nét chán ghét. Lại nhìn hắn hiện tại, hoàn toàn khác hẳn.
Vũ Văn Trường Vân thấy Bắc Vũ Đường thần thanh khí sảng đã nghĩ tới trận chiến đấu kịch liệt tối qua.
Thật sự không ngờ, tối qua hắn ra sức như thế, hôm nay nàng còn đứng dậy được.
Vũ Văn Trường Vân nghĩ lại đủ loại, bụng lại có dị động, nhưng ngại lát phải vào triều sớm, chỉ có thể nhịn ngo ngoe rục rịch xuống.
Đây vẫn là lần đầu tiên hắn có tính trí lớn thế này với nữ nhân!
Ánh mắt Vũ Văn Trường Vân nhìn Bắc Vũ Đường cũng nhu hoà hơn trước nhiều, nhìn nàng cũng thuận mắt hơn trước.
Trước khi đi, Vũ Văn Trường Vân còn hôn lên trán nàng một cái, nhu tình như nước nói, "Chờ ta trở lại."
Bắc Vũ Đường chịu đựng dạ dày quay cuồng, làm bộ thẹn thùng lên tiếng, "Vâng."
Chờ Bắc Vũ Đường vừa đi, Bắc Vũ Đường lập tức sau người múc nước để tắm rửa, "Đổi toàn bộ đồ trên giường đi."
Tưởng tượng đến nó lây dính chất lỏng ghê tởm của Vũ Văn Trường Vân, dạ dày Bắc Vũ Đường lại không thoải mái.
Nàng phát hiện mỗi lần dựa gần Vũ Văn Trường Vân, dạ dày sẽ không thoải mái, muốn nôn ra. Cảm giác này, một hai lần, Bắc Vũ Đường sẽ cho rằng đó là bản năng phản ứng, nhưng mà nhiều lần, Bắc Vũ Đường lại cảm thấy không bình thường.
Loại phản ứng theo bản năng này, tuyệt đối không phải nàng.
Tuy nàng cũng chán ghét, nhưng vẫn không đến mức phải nôn mửa.
Chắc hẳn là thân thể này đã phản cảm với Vũ Văn Trường Vân tới mức thâm nhập cốt tuỷ. Bằng không cũng không đến mức hắn vừa tới gần đã có phản ứng lớn như vậy.
Phát hiện này đối với Bắc Vũ Đường mà nói không phải là tin tức tốt.
Kế hoạch của nàng, không tránh được việc phải giao thiệp với Vũ Văn Trường Vân, hơn nữa hai người là phu thê, nàng cần phải làm ra một vài hành động khiến Ngôn Khanh hiểu lầm và đố kỵ, trong quá trình đó, nàng tất nhiên sẽ phải đụng chạm vào hắn.
Nếu là vừa tới gần đã có phản ứng như vậy, đối với nàng mà nói đó sẽ là một tai họa ngầm. Vạn nhất có một ngày nào đó không giấu tốt, không tự giác làm hắn phát hiện, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
Bắc Vũ Đường thấp giọng nói với hư không không bóng người, "Ta biết ngươi oán, biết ngươi hận, biết ngươi chán ghét tất cả của hắn. Hiện tại ta tới là vì đòi lại công đạo cho ngươi. Tin tưởng ta, ta sẽ báo thù cho ngươi, làm những người từng tổn thương ngươi phải nhận báo ứng."
Sau khi nói xong, thân thể cũng không thay đổi gì.
Bắc Vũ Đường cũng không mất mát, nàng chỉ ôm thái độ thử chút coi sao. Nếu thật sự có hiệu quả thì tốt, còn không, cũng chỉ có thể dựa vào nghị lực của mình khắc chế, về sau đối ứng với Vũ Văn Trường Vân phải cẩn thận gấp bội.
Bên kia, Ngôn Khanh phát hiện tâm tình của Vũ Văn Trường Vân không tệ, không khỏi mở miệng hỏi. Vũ Văn Trường Vân tất nhiên sẽ không nói cho hắn nguyên nhân thật sự, chỉ dùng một lý do có lệ cho qua.
Chờ đến khi hai người trở lại thư phòng, Vũ Văn Trường Vân lập tức gấp không chờ nổi đè Ngôn Khanh xuống. Ngôn Khanh phát hiện hôm nay hắn rất có hứng, tất nhiên là vui lòng phối hợp.
Vũ Văn Trường Vân luôn cảm thấy ngọn lửa lúc sáng vẫn luôn không tắt, đặc biệt là trong đầu vẫn luôn dư vị đêm điên cuồng hôm qua, hoả khí càng vượng. Hắn lại không thể ban ngày ban mặt đi tìm Bắc Vũ Đường, chỉ có thể phát tiết trên người Ngôn Khanh.
Một canh giờ sau, thư phòng mới bình tĩnh trở lại.
Vũ Văn Trường Vân cả người thần thanh khí sảng, mà Ngôn Khanh bị thủ đoạn thô lỗ ban nãy của hắn làm run chân, đi đường cũng không xong, suýt nữa ngã xuống đất.
May mà Vũ Văn Trường Vân đỡ kịp, ôm hắn vào lòng, còn nhân cơ hội ăn đậu hũ.
Ngôn Khanh giận dỗi trừng hắn một cái, chỉ là ánh mắt không làm người ta thấy sợ hãi, lại làm người ta muốn hung hăng làm nhục hắn.
Vũ Văn Trường Vân lại ngo ngoe rục rịch, nhưng nhớ tới buổi tối còn ở cùng Bắc Vũ Đường, lại nhịn xuống.
Ngôn Khanh tất nhiên nhận ra được, hắn cảm nhận được biến hoá của Vũ Văn Trường Vân, vốn tưởng hắn sẽ nhào lên, không ngờ lại nhịn xuống.
"Hôm nay tạm tha cho ngươi." Vũ Văn Trường Vân nhéo nơi mẫn cảm của hắn, nghe tiếng kêu rên của hắn, ác thú vị nói, "Tiểu yêu tinh, lại câu nhân, bổn vương kiên quyết không buông tha cho ngươi nhẹ nhàng như thế."
Ngôn Khanh hừ lạnh một tiếng, một tay đẩy hắn ra, "Lăn, lăn, lăn."
Nửa người dưới đã giải quyết xong, hai người lúc này mới bắt đầu xử lý công vụ.
Chờ tới buổi tối, Bắc Vũ Đường lại thấy Vũ Văn Trường Vân, khi hắn tới gần mình, đụng vào mình, trong mắt Bắc Vũ Đường xuất hiện nét kinh ngạc.
"Làm sao thế?" Vũ Văn Trường Vân hỏi.
Bắc Vũ Đường lại là cả kinh, mới nãy kinh ngạc Vũ Văn Trường Vân đụng vào mình, dạ dày không còn cảm giác buồn nôn nữa, tức là lời nói ban ngày của mình có tác dụng.
Còn giờ nàng kinh ngạc, là vì sự nhạy bén của Vũ Văn Trường Vân. Ban nãy nàng chỉ dao động cảm xúc trong nháy mắt, hắn đã chú ý tới, không thể không nói hắn rất tinh mắt.
"Không sao." Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp, tay đặt sau hắn mở nắp lọ dược mê huyễn, vô sắc vô vị tản ra không khí.
Tay Vũ Văn Trường Vân vừa chạm vào mặt nàng, đã dừng lại, trực tiếp ngã xuống đất.
Lúc này, Bắc Vũ Đường không để hắn ngủ cả đêm trên đất nữa, không phải nàng không đành lòng, mà là nàng không muốn sáng sớm hôm sau phải kéo người đầy chất lỏng màu trắng lên giường.
Nhìn hắn gian nan muốn cởi đồ trên người, lại nửa ngày cũng không được.
Vì tránh buổi sáng bị lộ tẩy, Bắc Vũ Đường chỉ có thể hỗ trợ cởi quần áo hắn ra, người này còn không thành thật vặn vẹo, còn thừa dịp đặt móng heo lên lưng nàng lúc nàng không phòng bị.
Bắc Vũ Đường lập tức xù lông, tức đến mức trực tiếp dùng kéo cắt dây quần hắn.
Nhìn ngọn nguồn tội ác, Bắc Vũ Đường tay cầm kéo nở nụ cười tà.
Nếu cắt một cái thôi, xem sau này hắn và Ngôn Khanh tằng tịu với nhau thế nào.
Bắc Vũ Đường tràn đầy ác ý phán đoán, nghĩ đến cuối cùng hắn bị Ngôn Khanh đè dưới, nở nụ cười đáng khinh.
[Ký chủ, cô hư rồi.]
"Đối phó với loại nhân tra như này, cần phải như vậy." Bắc Vũ Đường khó được tâm tình tốt trả lời.
Không phải hắn hoa tâm sao, không phải lúc nào cũng muốn ở cùng Ngôn Khanh sao.
Dù sao đều là ở bên nhau, ai trên ai dưới vẫn là một đôi.
Hệ thống không nói lại được nàng, lảng sang chuyện khác, [Hôm nay ký chủ nên cảm ơn bổn hệ thống.]
"Cảm ơn?"
Hệ thống ngạo kiều~ing [Tôi giúp cô tiêu trừ nhân tố bất an tàn lưu trong cơ thể nguyên chủ, có phải cô nên cảm ơn bổn hệ thống không?]
"Là cậu làm?" Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc.
[Không phải tôi thì ai! Cô cho rằng cô nói mấy câu sẽ có hiệu quả à.] Hệ thống vui sướng trào phúng.
Rất hiếm khi có cơ hội trào phúng ký chủ nhà mình một hồi.
Hệ thống quân hiếm khi chiếm thượng phong được một lần, cái đuôi nhỏ vểnh lên trời.
"Đây không phải là việc cậu nên làm à?!" Bắc Vũ Đường hỏi lại một câu, "Chúng tôi tiến vào cơ thể, các cậu không thanh trừ sạch sẽ, đó là do các cậu thất trách. Giờ cậu bổ cứu không phải là đương nhiên à?"
Hệ thống quân:.........
"Tôi không khiếu nại cậu thất trách, cậu có nên có hậu lễ cảm ơn tôi không? Chẳng hạn như cho tôi một bộ võ công bí tịch. Nếu không được, có thể đưa "Thiên Lý Nhãn", tôi có thể miễn cưỡng tiếp thu." Bắc Vũ Đường cuối cùng nhấn rất mạnh từ "Thiên Lý Nhãn".
Ký chủ nhà nó rất mang thù đấy!
Còn không phải hố cô một lần thôi sao!
Hệ thống quân: Kiên quyết giả chết~ing!
Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Trường Vân tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người thoải mái. Tối hôm qua chiến đấu kịch liệt, lại làm hắn dư vị lâu dài, thân mình không tự giác nổi lên phản ứng.
Vũ Văn Trường Vân nhìn xung quanh, không thấy Bắc Vũ Đường, mày hơi nhíu lại.
"Người đâu!"
Một nha hoàn bước nhanh vào, "Vương gia."
"Vương phi đâu?"
"Phu nhân đến phòng bếp ninh cháo cho Vương gia." Nha hoàn cung kính đáp lời.
Vũ Văn Trường Vân từ trên giường xuống, "Hầu hạ thay quần áo."
Vài nha hoàn lập tức tiến lên, bắt đầu hầu hạ hắn mặc quần áo. Vũ Văn Trường Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bực. Hôm qua chiến đấu kịch liệt mấy tràng, rõ ràng làm nàng mệt đến không được, sao sáng sớm còn có sức dậy ninh cháo chứ.
Nếu hôm qua không phải ở thư phòng làm Ngôn Khanh mệt đến không đứng vững, hắn suýt chút nữa đã hoài nghi năng lực của mình.
Lúc này, Bắc Vũ Đường trốn trong phòng bếp nhìn nha hoàn ninh cháo, còn mình chán đến chết đứng một bên. Muốn hỏi vì sao nàng không ngủ được, sáng sớm đã chạy ra, vậy tuyệt đối là vì nàng nắm được cái đức hạnh của Vũ Văn Trường Vân.
Buổi sáng rất dễ có hứng thú, hắn sẽ vội vàng làm một phát cho đỡ thèm.
Bắc Vũ Đường tất nhiên không thể nào để tình huống như vậy xảy ra, tất nhiên là phải chuồn ra trước.
Sau ngày đó, Bắc Vũ Đường phát hiện mỗi buổi tối Vũ Văn Trường Vân đều qua đây, thậm chí có một hôm ban ngày, ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo ngọn lửa, loại ánh mắt mang tính xâm lược như vậy, hoàn toàn khác Vũ Văn Trường Vân trong trí nhớ.
Bắc Vũ Đường thậm chí còn phát hiện gia hỏa này dường như có khuynh hướng bị mê hoặc bởi Bắc Vũ Đường trong ảo cảnh.
Trước kia hắn và nguyên chủ làm chuyện đó, đều vội vàng cho xong, mỗi lần đều thiếu hứng thú, qua đây cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ. Mà giờ hắn lại làm không biết mệt, dường như đã mê luyến.
Tục ngữ nói tính ái, trước có tính, sau có ái.
Vũ Văn cầm thú chẳng lẽ thật sự có cảm giác với Bắc Vũ Đường trong ảo tưởng à!
"Hệ thống, ra đây."
Giọng nói ngạo kiều du dương của hệ thống truyền vào tai Bắc Vũ Đường, [Gọi bổn hệ thống có việc gì?]
"Dược mê huyễn có tác dụng phụ gì không?"
Thay vì đoán mò, chẳng bằng tìm hệ thống hỏi cho rõ.
Hệ thống chậm rì rì đáp lời, [Không có.]
"Cậu chắc chắn?"
[Đương nhiên.]
Như vậy xem ra là vấn đề của Vũ Văn Trường Vân chứ không phải dược mê huyễn có vấn đề. Hắn hẳn đã thích cực hạn sung sướng mà dược mê huyễn mang lại, hơn nữa còn hơi nghiện rồi.
Bắc Vũ Đường cẩn thận phân tích xong, càng thêm chắc chắn.
Đó cũng tính là một chuyện tốt với nàng, bởi vì......
Gần đây Ngôn Khanh luôn có cảm giác có gì đó đã lặng yên thay đổi, người cho hắn cảm giác này, đó là Vũ Văn Trường Vân. Ngôn Khanh cầm công văn trong tay, tâm tư lại không ở đây, thường thường nhìn về phía Vũ Văn Trường Vân.
Vũ Văn Trường Vân chuyên chú xử lý công văn trong tay, hắn đã từng mê muội. Nhưng mà, giờ hắn nghiêm túc xử lý công văn, Ngôn Khanh lại cảm thấy cả người không thoải mái. Đơn giản là vì, nếu là ngày xưa, hắn sẽ làm mình mệt mỏi một hồi rồi mới bắt đầu xử lý công văn.
Gần đây, thời gian hắn làm chuyện đó cùng mình ngày càng ít, lúc trước Ngôn Khanh sẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy hoảng hốt không rõ lý do.
Đặc biệt, Ngôn Khanh để ý rất nhiều lần động tác khi Vũ Văn Trường Vân và Bắc Vũ Đường ở bên nhau, Ngôn Khanh chú ý được ánh mắt Vũ Văn nhìn Bắc Vũ Đường đã khác đi, không chán ghét như trong dĩ vãng, mà mang theo tính xâm lược.
Ánh mắt này Ngôn Khanh đã quá quen thuộc, trước kia Vũ Văn Trường Vân luôn nhìn mình như vậy.
Trong lòng Ngôn Khanh có một ý tưởng, có phải Vũ Văn thích Bắc Vũ Đường rồi không?
Vũ Văn Trường Vân bị hắn nhìn chằm chằm, dù chết lặng cũng sẽ phát hiện ra. Hắn buông bút trong tay xuống, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với đôi mắt u oán của Ngôn Khanh. Ngôn Khanh thấy hắn đi về phía mình, lập tức nghiêm trang bắt đầu phê duyệt công văn.
Vũ Văn Trường Vân rút công văn trong tay Ngôn Khanh ra, một tay nâng cằm, ngón tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú của hắn, "Ngươi làm sao vậy?"
"Có phải ngươi đã thích người khác không?" Ngôn Khanh rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, "Nếu ngươi yêu người khác, ta sẽ rời đi."
Vũ Văn Trường Vân nhìn thấy quyết đoán trên mặt Ngôn Khanh, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, "Ngươi nói cái gì?! Lặp lại lần nữa!"
Vũ Văn Trường Vân tức giận, cực kỳ tức giận.
Hắn lại dám có ý nghĩ rời khỏi mình, Vũ Văn Trường Vân nhéo cằm Ngôn Khanh, bức bách hắn nhìn hai mắt của mình, "Ngươi là của ta, ai cũng đừng mong cướp đi được. Ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi rời khỏi tay."
Ngôn Khanh thoát khỏi tay hắn, hừ lạnh, "Ngươi đã có người ngươi thích, ta sẽ thành toàn cho các ngươi."
"Ta có người thích hồi nào?!" Vũ Văn Trường Vân cả giận nói.
"Có phải ngươi thích Bắc Vũ Đường rồi không?" Ngôn Khanh chất vấn, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn.
"Sao ta có thể thích nàng ta được. Nàng ta dùng để làm gì, ngươi cũng biết rồi. Ta là gia chủ Vũ Văn gia, cần phải có một thê tử, nàng ta chỉ là một vật trang trí thôi."
"Gần đây mỗi đêm ngươi đều tới phòng nàng ta thì sao? Trước kia ngươi đã nói, cùng phòng với nàng ta là để báo cáo kết quả công tác, vậy giờ thì sao? Ngươi giải thích như thế nào?" Ngôn Khanh từng bước ép sát.
Vũ Văn Trường Vân thở dài một hơi, "Còn không phải vì ngươi sao?"
Ngôn Khanh hơi nhếch mày.
"Mẫu thân muốn có một hài tử, Vũ Văn gia cần có một người thừa kế. Nàng là thê tử trên danh nghĩa của ta, nàng sinh hạ hài tử rồi, ta sẽ làm nàng ta chết bệnh. Về sau hai chúng ta cũng dưỡng dục đứa bé kia lớn lên, mẫu thân cũng không thể dùng lý do nối dõi tông đường uy hiếp ta cưới vợ nạp thiếp nữa. Về sau không còn ai chen giữa, gây trở ngại cho chúng ta được nữa."
Ngôn Khanh nghe hắn nói, trái tim vẫn luôn nôn nóng bất an dần bình phục lại.
Hắn thật sự sợ hãi, có một ngày Vũ Văn sẽ bỏ hắn mà đi.
Ngôn Khanh ôm Vũ Văn Trường Vân, "Nàng là nữ nhân cuối cùng của ngươi, đúng không? Sau này ngươi tuyệt đối không cưới nữ nhân khác, đúng không?"
Hắn không phải nữ nhân, không thể sinh nhi dục nữ cho Vũ Văn, đây là nỗi đau của hắn.
Hắn không thể làm Vũ Văn gia tuyệt hậu, hắn cần phải thoái nhượng.
Nhưng mà, hắn sợ có một ngày, Vũ Văn sẽ lại một lần nữa thích nữ nhân, vậy hắn phải làm sao bây giờ.
Một lòng của hắn đã dừng trên người này, muốn lấy lại cũng không được.
Vũ Văn Trường Vân cảm nhận được sự bất an của Ngôn Khanh, trấn an, "Ta cam đoan với ngươi, nàng là người cuối cùng."
"Đừng gạt ta." Ngôn Khanh nhìn Vũ Văn Trường Vân bằng ánh mắt sáng quắc, nhưng trong lòng vẫn rất bất an, luôn cảm thấy để nữ nhân kia ở bên Vũ Văn sẽ thành một tai hoạ.
Lúc trước Âu Dương Ngọc Dao quyền thế cũng không làm hắn cảm thấy như vậy.
Ngôn Khanh tin tưởng nhất vào trực giác của mình.
Cho dù hiện tại trên mặt hắn tựa hồ như tin lời Vũ Văn nói, nhưng trong lòng lại vẫn ẩn ẩn bất an.
Bất an này nhằm vào Bắc Vũ Đường.
Nếu có khả năng, hắn tình nguyện Vũ Văn sinh hài tử với nữ nhân khác.
"Tuyệt không nuốt lời."
Vũ Văn Trường Vân cúi đầu hôn môi, lại bị Ngôn Khanh chống lại.
"Ta không muốn nàng sinh hài tử cho ngươi." Ngôn Khanh đột nhiên mở miệng nói.
Vũ Văn Trường Vân sửng sốt, nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Vừa mới còn đáp ứng tốt, sao giờ lại đột nhiên thay đổi.
"Ta không muốn ngươi sinh hài tử với nàng ta. Chúng ta đổi người đi?" Ngôn Khanh đề nghị nói.
Vũ Văn Trường Vân nhăn mày, "Đổi người cũng quá phiền toái."
Thấy hắn cự tuyệt, tâm Ngôn Khanh chìm xuống đáy cốc.
Trước kia nếu hắn nói như vậy, Vũ Văn sẽ không nghĩ ngợi mà đồng ý. Nhưng giờ, Vũ Văn Trường Vân lại phản đối.
Vũ Văn có cảm giác với nữ nhân kia, chỉ là chính hắn còn không biết.
Đáy lòng Ngôn Khanh bắt đầu luống cuống, hắn không thể mất đi Vũ Văn.
Vũ Văn Trường Vân chú ý tới biểu tình không vui của hắn, ôn nhu trấn an, "Nếu lại đổi một người, chúng ta phải xử lý nàng trước, sau đó lại cưới một người khác, quá trình này quá dài và rườm rà. Chờ nàng sinh hạ hài tử xong, ta sẽ xử lý nàng, tuyệt đối không để nàng làm chướng mắt ngươi."
Ngôn Khanh nghe hắn giải thích, lòng càng lạnh.
Phiền toái, chỉ là lấy cớ mà thôi.
Lúc trước xử lý Âu Dương Ngọc Dao không phải còn phiền toái hơn sao? Nhưng khi đó, hắn vì mình, mắt cũng không chớp lấy một cái đã giải quyết nàng ta. Giờ đến phiên Bắc Vũ Đường, lại trở thành phiền toái.
Hắn đã động tâm, hắn động tâm với Bắc Vũ Đường.
Tưởng tượng đến sau này hắn sẽ yêu Bắc Vũ Đường, vứt bỏ mình, Ngôn Khanh chỉ cảm thấy thật khó thở.
"Có phải ngươi thích nàng rồi không, nên mới luyến tiếc?" Ngôn Khanh sắc mặt khó coi chất vấn.
Vũ Văn Trường Vân nhăn mày không giãn, "Sao có thể? Ta chỉ yêu mình ngươi. Ta lên giường với nàng ta, sẽ chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm, chỉ có ở bên ngươi, ta mới thấy vui sướng. Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn, ta tuyệt đối không thích nàng ta một tí nào."
Ngôn Khanh vẫn không tin, nhưng lại không thể nói thêm nữa.
Hắn hung hăng cắn môi Vũ Văn Trường Vân, làm Vũ Văn Trường Vân hít lạnh một hơi.
Tiểu yêu tinh này là mèo sao, lại cào người như thế?!
Vũ Văn Trường Vân đảo khách thành chủ, một tay đè Ngôn Khanh dưới thân.
Trong thư phòng rất nhanh vang lên những tiếng lang cang lách cách, Ngôn Khanh cố ý lưu lại vết cào và dấu cắn trên người hắn, mà động tác thô lỗ này, làm thú tính của Vũ Văn Trường Vân nổi lên, hai người xuống tay càng lúc càng tàn nhẫn, lực càng lúc càng mạnh.
Trên người không hẹn mà cùng xuất hiện vết thương lớn nhỏ khác nhau, hai người lại càng cảm thấy thoải mái và khoái cảm cực hạn hơn trước.
Hai người cắn xé, từ lúc đầu là trừng phạt, đáng giá, đến cuối cùng là cực hạn vui sướng.
Một hồi hoan ái qua đi, trên người Vũ Văn Trường Vân tràn đầy vết thương, tất nhiên hắn không dám đến trước mặt Bắc Vũ Đường, vô hình chung giúp Bắc Vũ Đường một đại ân.
Ngôn Khanh thấy vậy, càng thích lưu lại ấn ký của mình trên người này, ngăn cản họ có cơ hội tiếp xúc.
Ngày này, Bắc Vũ Đường vô tình gặp Ngôn Khanh ở tiền viện.
"Ngôn công tử." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn nam nhân trước mắt.
"Vương phi." Ngôn Khanh khách khí hành lễ với nàng.
"Ngôn công tử gần đây có hỉ sự gì sao? Nhìn khuôn mặt công tử thật hồng hào." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn hắn.
Đã nhiều ngày nay Vũ Văn Trường Vân không tới chỗ nàng, lại nhìn nam nhân dễ chịu đến mặt mày hồng hào này, không cần phải nói cũng biết có chuyện gì. Ngay cả cánh môi bị rách của hắn, cũng đang tỏ rõ gì đó với nàng.
Vừa thấy môi hắn rách, nàng không khỏi nhớ tới một tuần trước, môi Vũ Văn Trường Vân cũng rách, nàng lộ vẻ quan tâm hỏi một câu.
Không ngờ Vũ Văn Trường Vân lại trả lời, "Bị mèo hoang cắn ấy mà."
Bắc Vũ Đường lúc đó suýt nữa phun trà trong miệng ra.
Nima, coi nàng là kẻ ngu à?
Mèo hoang có thể bò lên mặt cắn miệng ngươi à, đừng nói đùa nữa, Ok?!
Lúc ấy Vũ Văn Trường Vân gần như trả lời theo bản năng, sau đó mới phát hiện không ổn, tuyệt chiêu bổ cứu, "Mới nãy ta đùa thôi. Là ta không cẩn thận nên rách."
Bắc Vũ Đường coi như cái gì cũng không biết, cười trả lời một câu, "Thì ra phu quân chính là con mèo hoang đó."
Nàng vừa dứt lời, thì thấy vẻ mặt Vũ Văn Trường Vân trở nên cổ quái.
Bắc Vũ Đường ác thú vị hỏi, "Ngôn công tử, miệng ngươi sao lại bị thương? Mấy hôm trước môi Vương gia cũng rách, nghe nói là bị con mèo hoang cào rách."
Ngôn Khanh kinh ngạc nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường cười duyên một tiếng, "Ngôn công tử, nhìn biểu tình của ngươi, chẳng lẽ ngươi biết con mèo hoang nào làm rách?"
Trong mắt Ngôn Khanh hiện lên nét kinh hoàng, "Sao tại hạ lại biết được."
Bắc Vũ Đường thấp giọng cười, "Ngôn công tử, ngươi sẽ không coi là thật chứ? Ta vừa nói đùa thôi, Vương gia nói môi bị chàng cắn rách. Chàng chính là con mèo hoang đó."
Ngôn Khanh nghe nàng nói thế, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn suýt nữa cho rằng nàng biết chuyện của bọn họ.
"Vương gia nói vậy sao?" Ngôn Khanh mỉm cười hỏi.
"Phu quân chờ ngươi trong thư phòng, ta không quấy rầy Ngôn công tử nữa." Bắc Vũ Đường thi lễ với hắn xong thì rời đi.
Ngôn Khanh nhìn bóng dáng nàng, vẻ mặt tràn đầy tối tăm.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy nàng vừa nói chuyện gì khác.
Bắc Vũ Đường đi xa, vừa mới nhìn như tuỳ ý, nhưng thực ra nàng luôn quan sát hắn. Nàng chú ý tới ánh mắt Ngôn Khanh thường liếc xuống bụng nàng, ánh mắt không tự giác lộ ra âm lãnh.
Không thể sinh nhi dục nữ là nỗi đau của Ngôn Khanh, mà bọn họ lại coi Bắc Vũ Đường là công cụ sinh dục. Điểm này nàng từ tin tức hệ thống cho đã sớm biết.
Chỉ cần nàng sinh hạ hài tử rồi, phía trước chỉ còn tử lộ. Bắc Vũ Đường kiếp trước, nếu không phát hiện ra chuyện của bọn họ, cuối cùng cũng không trốn được bị giết.
Duy nhất khác nhau là, một là không cảm kích, chết nhanh dứt khoát, một là bị tra tấn người không ra người, quỷ không ra quỷ mà chết.
Nhưng mà, vừa rồi Ngôn Khanh nhìn bụng nàng, không có hâm mộ, đố kỵ trong trí nhớ, mà mang theo u oán, thậm chí làm nàng cảm thấy âm lãnh.
Chuyển biến hình như hơi lớn.
Bắc Vũ Đường hơi suy tư, về kiếp trước và kiếp này, rất nhanh tìm ra nguyên nhân.
Nguyên nhân này xuất hiện trên người Vũ Văn Trường Vân.
Bởi vì Vũ Văn Trường Vân coi trọng nàng, nửa tháng trước đêm đêm sủng hạnh nàng, làm Ngôn Khanh cảm thấy uy hiếp, thậm chí hắn còn cảm thấy được thái độ của Vũ Văn Trường Vân với nàng thay đổi.
Hắn đang lo lắng, chính mình sẽ đoạt Vũ Văn Trường Vân đi.
Mà Vũ Văn Trường Vân lại lợi dụng nàng sinh hài tử, không thể không tiếp tục giao lưu với nàng, làm Ngôn Khanh sợ hãi, thậm chí là oán hận, nên lúc nhìn bụng nàng cũng u oán và lạnh lẽo.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Bắc Vũ Đường đã có kế hoạch,
Mà nếu kế hoạch này thành công, tuyệt đối là oanh động toàn kinh thành, thậm chí là toàn bộ Xích Thuỷ Quốc.
Đến thế giới này đã hơn một tháng, Bắc Vũ Đường chưa bao giờ ra cửa. Hôm đó, nàng dẫn theo hai nha hoàn, ngồi kiệu ra khỏi Tĩnh Vương phủ. Bắc Vũ Đường chọn một cửa hàng châu báu mà vào, chường quầy vừa thấy cách ăn mặc của nàng, lập tức tươi cười tiến lên đón tiếp.
"Vị phu nhân này muốn mua châu thoa hay vòng ngọc?"
"Đều lấy qua đây nhìn xem."
"Được rồi."
Chưởng quầy động tác nhanh lấy châu báu trang sức thượng đẳng bày lên trước mặt nàng. Bắc Vũ Đường chọn đông nhặt tây, lại không tìm được trang sức hợp ý.
"Chưởng quầy, nơi này có nguyên thạch chưa tạo hình không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Có một khối. Phu nhân muốn đặc biệt định chế sao?"
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường gật gật đầu, "Giá cả không thành vấn đề."
"Phu nhân có ý tưởng gì?" Chưởng quầy hỏi.
"Có bút mực không?"
Chưởng quầy lập tức gọi tiểu nhị đưa bút mực lên, Bắc Vũ Đường lập tức bắt đầu vẽ tranh ở đó, vẽ được một nửa, nàng lập tức đứng lên, nói thầm với nha hoàn bên cạnh một tiếng.
Danh sách chương