Editor: Bạch Diệp Thảo

Bộ dáng lúc này của mẫu thân thật đáng sợ. Tiểu gia hoả không dám tiến lên, yếu ớt gọi: "Nương."

Đau đớn dần biến mất, nàng cũng tiếp nhận được ký ức.

Bắc Vũ Đường tiếp thu kí ức của nguyên chủ, nụ cười bên môi thật phức tạp. Ký ức tuy rải rác, lại để nàng hiểu tình cảnh bây giờ.

Mình đang ở một sơn thôn xa xôi của hoàng triều Đại Chu. Thân thể này có tên là Mộc Chi Đào. Mộc Chi Đào là một quả phụ, một quả phụ vừa béo vừa xấu, tính cách đanh đá, thanh danh rất tệ, là người bị cả cha mẹ lẫn nhà chồng ghét bỏ.

"Nương." Tiểu gia hoả lại yếu ớt gọi.

Bắc Vũ Đường nhìn nó, thấy nó bưng chén thuốc, không dám nhìn nàng, rụt người lại, giơ chén thuốc lên.

"Nương, uống thuốc." Giọng nói mềm mại yếu yếu của nó lại vang lên.

Bắc Vũ Đường vươn tay, nhận chén thuốc đen tuyền kia. Nàng biết trong nhà không có tiền, sao có thể mua thuốc.

"Thuốc này...."

Nàng còn chưa nói xong, tiểu gia hoả đã quỳ thụp xuống, khuôn mặt nhỏ lại tái nhợt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia ngập tràn sợ hãi.

Nó vội giải thích, có lẽ vì quá vội vàng nên đứt quãng, "Thuốc, thuốc này, là con xin bên Vương thẩm, không mất tiền, thật sự không mất một phân tiền."

Nó trộm nhìn Bắc Vũ Đường, khuôn mặt nàng lạnh nhạt, làm nó không biết nàng đang vui hay giận. Nhưng như vậy, nó lại càng bất an, cố rụt cổ lại, chuẩn bị tốt bị mẫu thân đánh.

Nhìn nó như vậy, kết hợp với kí ức của Mộc Chi Đào, cũng hiểu lý do.

Thái độ của Mộc Chi Đào với nhi tử này rất kém, không đánh thì mắng, nhiều việc trong nhà đều là nó làm. Từ lúc nó ba tuổi, nó đã bắt đầu giặt quần áo nấu cơm, làm không tốt, sẽ bị Mộc Chi Đào đánh.

Trước kia Mộc Chi Đào đối xử với nó không tốt, nhưng cũng không ngại.

Từ lúc nói mấy lần hôn sự, đều vì mang theo đứa con mà thất bại, thái độ của Mộc Chi Đào với nó ngày càng kém, thường xuyên đánh mắng nó, mấy lần còn suýt đánh chết nó. May nó mệnh cứng, không chết.

"Ngoan, đứng dậy, nương không đánh con." Bắc Vũ Đường tận lực nhu âm.

Tiểu gia hoả nhút nhát ngẩng đầu lên, trộm nhìn nàng một cái, thấy mẫu thân không giận, còn hơi mỉm cười, dần dà cũng không căng thẳng như trước.

"Mau đứng lên."

Tiểu gia hoả vẫn không dám đứng dậy, mãi sau chắc chắn mẫu thân sẽ không đánh nó, mới từ từ đứng dậy.

Bắc Vũ Đường một hơi uống sạch chén thuốc đắng, lại không có mứt hoa quả mà ca ca chuẩn bị để ngậm. Nhớ đến ca ca, nhớ đến chuyện Bắc gia gặp phải, đáy mắt đạm mạc của Bắc Vũ Đường ánh lên hàn ý, tay nắm chặt thành quyền.

Cố Phiên Nhiên, Đường Cảnh Ngọc, còn đám nam nhân kia! Bắc Vũ Đường ta, chắc chắn có một ngày, vì hơn 300 oan hồn Bắc gia ta báo thù, tự tay đâm chết các ngươi!

Tiểu gia hoả run lẩy bẩy, lúc này mẫu thân không giận dữ như ngày thường, nhưng nó lại thấy nàng đáng sợ hơn lúc trước rất nhiều.

Tiểu gia hoả co rút thân mình gầy yếu, không dám thở mạnh, sợ mẫu thân chú ý, sẽ bị đánh.

Bạch Vũ Đường bưng chén thuốc, chú ý tới nó, há miệng muốn gọi nó, nhưng lại không thể gọi ra được cái tên thô bỉ kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện