Edit: Lyl1418

Beta: Aki Re
Cố Chấn Hoa trong lòng lộp bộp một chút. Lẽ nào có người nào đó nói gì đó với Cố Miên? Hay là.. Con bé đã nhớ lại. Nhưng nhìn đôi mắt Cố Miên vẫn trong suốt, sự nghi ngờ mới nổi lên trong lòng Cố Chấn Hoa lập tức biến mất.

Không có khả năng. Nếu con bé đã nhớ lại nhất định sẽ không nói tốt về Tô Băng Thanh.
"Chị đối với con thế nào?" Cố Chấn Hoa thử thăm dò hỏi.

"Con cũng không biết, nhưng con cảm thấy chị không thích con.. Ba ba, có phải con trước kia đã làm sai chuyện gì nên chị mới không thích con?" Đôi mắt Cố Miên như nai con ẩn chứa nước mắt, ủy khuất thương tâm nói: "Con không nhớ gì cả, đôi khi con thấy rất sợ, nếu con trước kia đã làm sai chuyện gì, ba ba có thể nói cho con biết không? Con muốn giải thích với chị."
"Con gái ngoan, sao lại khóc? Đừng khóc đừng khóc." Cố Chấn Hoa nhìn Cố Miên mặt mày ủy khuất liền thương tâm muốn chết, luống cuống tay chân an ủi: "Miên Miên, contrước kia đúng là có chút không hiểu chuyện, nhưng đó đều là chuyện trước kia, qua rồi thì cứ để nó qua đi, về sau sống tốt là được. Chị cũng sẽ không trách con."

Ông vừa nói vừa ôm Cố Miên rồi an ủi: "Ngoan, ba ba thương con nhất."
Cố Miên chui vào trong ngực ông, thanh âm cũng mềm mại hẳn ra: "Ba ba, người thật tốt.

Cố Chấn Hoa cảm động. Cố Miên không thân cận với ông bao lâu rồi? Nhìn con gái nhà người khác làm nũng trong ngực ba ba, trong lòng ông rất hâm mộ. Cố Miên từ nhỏ đã đáng yêu, tính cách lại giống mẹ con bé như đúc, tính tình lãnh đạm, luôn giữ khoảng cách với người khác, có chuyện gì đều dấu hết trong lòng.
Khi mẹ con Tô Băng Thanh đến, con bé phản ứng rất kịch liệt, đối với hai người tràn ngập địch ý, hơi tí là bịa đặt nói về hai người. Con bé là con gái ông, là huyết mạch duy nhất của ông. Ông đương nhiên thương con bé hơn bất cứ ai.

Nhưng ông cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ thất vọng, đặc biệt trước khi con bé mất trí nhớ, con bé đã lâu rồi không gọi ông là ba ba. Càng không ở trong ngực ônglàm nũng. Tâm Cố Chấn Hoa mềm nhũn, nghĩ đến con bé khi còn bé, lúc này cho dù Cố Miên muốn hái sao trên trời, Cố Chấn Hoa cũng nguyện ý đi hái xuống cho!
Ông yêu thương xoa đầu cô:" Con là con gái ba, ba không tốt với con thì tốt với ai? "

Cấp dưới của Cố Chấn Hoa tuyệt đối không thể tưởng tượng được ông chủ nghiêm khắc trước mặt con gái lại vô cùng dịu dàng ôn nhu.
Cố Miên rúc vào vòng tay dày rộng ấm áp, con ngươi đạm bạc hiệnlên một tia ấm áp.

Vòng tay của cha là như vậy sao? Rộng lớn, lại ấm áp. Giống như có thể ngăn cản tất cả mưa gió. Cô không có cha. Có lẽ người kia cũng không biết trên thế giới này có cô, càng sẽ không vì cô mà che mưa chắn gió.
" Làm sao vậy? Con gái ngoan. "Nhận thấy Cố Miên dị thường trầm mặc, Cố Chấn Hoa hỏi.Cố Miên buông lỏng tay, lắc lắc đầu, cô khẽ cười một tiếng:" Con chỉ là cảm thấy, có ba ba thật tốt. "

Cố Chấn Hoa sửng sốt một chút, nội tâm xúc động, trong lòng chua chát một trận, ôn nhu nói:" Miên Miên, ba ba vĩnh viễn là ba ba của con, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. "
* * *

Từ thư phòng Cố Chấn Hoa đi ra. Ôn nhu trên mặt Cố Miên biến mất, còn lại chỉ là sự lãnh đạm. 
Cô gieo vào trong lòng Cố Chấn Hoa một hạt giống. Giống việc mẹ con Tô Thiều Hàm đã làm trước đây với" Cố Miên ", từng chút khiến Cố Chấn Hoa mất đi tín nhiệm với hai người. Còn thuận tiện xác nhận xem tình yêu Cố Chấn Hoa với" Cố Miên "đã vượt xa những gì" Cố Miên "nghĩ.
Cố Miên điều khiển xe lăn về phòng của mình. Sau hơn một buổi, cô đã dần quen với việc điều khiển xe lăn. Cố gia rất rộng, cô đi xuyên qua hai lối đi dài mới trở lại phòng của mình.

" Hệ thống "cùng cô làm một giao dịch rất đơn giản. Cô hoàn thành nguyện vọng của" Cố Miên"mà nguyện vọng của" Cố Miên "cũng rất đơn giản. Cùng Cố Chấn Hoa hàn gắn quan hệ cha con. Để hai mẹ con Tô Băng Thanh trả giá. Cuối cùng là chấp niệm sâu nhất của" Cố Miên ", khiến Cố Thiếu Đường động lòng với cô.
Muốn làm được nhiệm vụ này cũng không đơn giản. Nhưng Cố Miên hoàn toàn không lo lắng, cô có thời gian, cũng có kiên nhẫn. Cô có thể từng bước một hoàn thành nhiệm vụ.

Khi xe lăn dừng lại trước cửa phòng Cố Thiếu Đường. Cố Miên nhẹ nâng tay gõ cửa phòng.
Cửa rất nhanh mở ra. Cố Thiếu Đường quần áo chỉnh tề ở trong phòng, tay còn ở tay nắm cửa, cũng không có ý muốn mời cô đi vào.

Cố Miên khẽ ngẩng mặt lên, cười ngượng ngùng với hắn:" Anh Thiếu Đường, em có thể vào trong không? "
Cố Thiếu Đường sửng sốt, nhưng không tìm được lý do cự tuyệt, chỉ có thể nghiêng người kéo cửa ra một ít để Cố Miên tiến vào. Đây là lần đầu tiên Cố Miên đến phòng Cố Thiếu Đường. Phòng hắn cách phòng cô không xa, sau khi chân cô bị thương thì Cố Thiếu Đường vì để tiện chăm sóc cô mới dọn đến ở.

" Anh Thiếu Đường đang làm gì đó? "Cố Miên bất động thanh sắc quét quanh phòng một vòng. Phòng của Cố gia đều rất rộng, phòng Cố Thiếu Đường cũng vậy nhưng không có nhiều đồ đạc, trên giường chăn được gấp chỉnh tề khiến căn phòng có vẻ hơi trống trải.
Cố Thiếu Đường do dự không biết nên đóng hay mở cửa, cuối cùng vẫn vươn tay đóng cửa lại. Nghe Cố Miên hỏi, hắn bèn xoay người lại:" Đọc sách. "

Cố Miên có chút ngượng ngùng nhìn hắn:" Thế có phải em đã làm phiền anh không? "
" Không. "Cố Thiếu Đường hình như không quen có người ở trong phòng hắn, nói xong câu đó liền trầm mặc.

Cố Miên không cảm thấy lung túng chút nào, phi thường tự nhiên điều khiển xe lăn đến gần giá sách, nhìn giá sách chiếm cứ nửa mặt tường cảm thán nói:" Thiệt là nhiều sách. "
Cố Thiếu Đường đi theo qua giá sách, nghe cô nói, cũng chỉ ừ một tiếng.

" Anh đang đọc sách gì? "Cố Miên trực tiếp đứng ở trước bàn hắn, nhìn thấy bìa sách --《 Những điều cần biết về đầu tư 》. Linh quang bỗng chợt lóe qua đầu Cố Miên.
" Chỉ là tùy tiện nhìn xem. "Cố Thiếu Đường đi tới, nhàn nhạt nói.Cố Miên ngửa đầu nhìn hắn, ánh đèn trong phòng ánh lên trong đôi mắt cô, trong thoáng chốc, đôi mắt cô như đang phát sáng.

Cố Thiếu Đường sững người trong nháy mắt. Nhưng chỉ là trong nháy mắt.
Cố Miên nhìn về phía cửa. Ánh sáng cũng liền chợt lóe rồi biến mất.Cánh cửa đóng lại.

Ai ở ngoài?
Cố Miên có chút tò mò.

" Để anh đi mở cửa. "Cố Thiếu Đường đi qua cô, ra mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, thanh âm ôn nhu của Tô Thiều Hàm cũng theo khe cửa bay vào." Anh Thiếu Đường, em làm đồ ngọt, anh nếm thử một chút không? "

Cố Thiếu Đường lãnh đạm:" Không cần, tôi không thích ăn đồ ngọt, cảm ơn. "
Tô Thiều Hàm nói:" Em biết Thiếu Đường ca ca không thích ăn ngọt, nên cho vị ngọt rất nhẹ, em còn cho thêm xoài và sữa, em có mang cho chú Đinh và dì Đinh một phần, họ nói ăn rất ngon. "

Khóe miệng Cố Miên gợi lên độ cung trào phúng. Đẳng cấp Tô Thiều Hàm thật không thấp, bất động thanh sắc liền thêm cho mình một tầng vầng sáng thánh mẫu. Nhưng điều khiến cô tò mò là, theo quan sát của cô trong thời gian này thì thái độ Cố Thiếu Đường đối với Tô Thiều Hàm có thể nói là lạnh lùng, vậy lúc trước sao hắn lại gần gũi với Tô Thiều Hàm nhanh như vậy?
Lúc cô vừa bàn tay lại" Không cẩn thận "đụng rơi ống đựng bút trên bàn, rồi lại thấp giọng kinh hô một tiếng.Nụ cười trên mặt Tô Thiều Hàm cứng đờ. 
Cố Thiếu Đường không để ý tới cô ta nữa, quay đầu sang chỗ khác.Cố Miên lúc này đang luống cuống tay chân xếp lại ống đựng bút:" Xin lỗi, em không cẩn thận làm nghiêng ống đựng bút. "
Cố Thiếu Đường đi tới khom người nhặt lên chiếc bút dưới chân Cố Miên, bỏ vào ống đựng bút trên bàn, nói:" Không sao đâu. "
Ánh mắt Cố Miên liếc qua cửa, chỉ thấy Tô Thiều Hàm bưng khay đứng bất động tại chỗ, đáy mắt lướt qua một tia châm chọc. 
Trước đây Tô Thiều Hàm giỏi nhất là tạo ra bầu không khí ái muội để kích thích" Cố Miên ", hiện tại cô cũng chỉ để cô ta cũng nếm thử mùi vị này thôi.
" Miên Miên sao lại ở chỗ này? "Tô Thiều Hàm bưng khay đi tới, nhưng chỉ bước vào cửa, không vào sâu bên trong.
Cố Thiếu Đường không thích người khác vào phòng hắn, ngay cả người quét dọn vệ sinh cũng không được phép vào, mà lúc này Cố Miên lại công khai ngồi ở bên trong, ngón tay Tô Thiều Hàm không tự giác siết chặt mép khay, trên mặt ý cười lại không giảm:" Chị còn đang chuẩn bị chút nữa đi đưa cho em. "
Cố Miên có chút thẹn thùng:" Em tới tìm anh Thiếu Đường. "Về việc tìm hắn làm gì, cô không nói.
Tô Thiều Hàm miễn cưỡng cười, bưng khay nói với Cố Thiếu Đường:" Vậy em đặt lên bàn? "
Nói xong liền muốn đi vào trong.
Cố Thiếu Đường đi tới, đứng trước mặt cô ta, chặn lại bước chân, thuận tiện lấy luôn cái khay trong tay cô ta, bình tĩnh cảm tạ:" Cám ơn. "
Sau đó liền đứng ở trước mặt cô ta, ý tứ tiễn khách rất rõ ràng.Tô Thiều Hàm ở trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười:" Vậy em không quấy rầy hai người nữa. "
Cố Miên ngoan ngoãn:" Chúc chị ngủ ngon. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện